ZingTruyen.biz

[ĐM/DỊCH] NGHE NÓI CHỒNG CẬU TA CHẾT RỒI - NẶC DANH HÀM NGƯ

Chương 24

VanTinhCung

Đến nửa đêm, Phương Chi lại tỉnh dậy.

Nếu nói tỉnh thì cũng không phải là hoàn toàn tỉnh, chỉ là nhất thời như đang xuyên về quá khứ vào lúc Đoan Khinh Trì vẫn còn chưa hoàn dương, cơ thể nóng hôi hổi theo bản năng cọ cọ trong lòng của Đoạn Khinh Trì.

"Chồng ơi..."

Đoạn Khinh Trì bị cậu dụi tới tỉnh dậy, Phương Chi vẫn còn đang không ngừng ưỡn ngực về phía hắn như thể cho dù hắn đã chết cũng phải bị cậu cọ tới sống lại.

"Chi Chi." Đoạn Khinh Trì mơ màng gọi một tiếng rồi véo nhẹ lên bên má Phương Chi.

Nghe thấy xưng hô quen thuộc này, Phương Chi đang nửa tỉnh nửa mơ lại càng chắc chắn đây chính là chồng của cậu. Thế là cậu cũng không thèm kiêng nể gì nữa, vội dụi mặt vào bên cổ của Đoạn Khinh Trì làm nũng: "Chồng, lại ngứa nữa rồi... Anh chơi em đi... Em khó chịu quá..."

"Ừm." Đoạn Khinh Trì vén mấy sợi tóc thấm đẫm mồ hôi trên trán Phương Chi qua một bên. Hắn hôn lên mũi cậu rồi đẩy cậu nằm ngửa ra trên giường.

Phương Chi cũng thuận theo mở rộng hai chân ra rồi kéo phăng quần lót vứt xuống đất. Cậu bị Đoạn Khinh Trì ép tách chân sang hai bên, để lộ ra cái lồn non nớt bên dưới.

Đoạn Khinh Trì cũng không mở đèn, sợ khiến Phương Chi giật mình tỉnh. Hắn chỉ có thể cúi đầu lần mò theo cảm giác hôn lên nửa thân dưới của đối phương. Cảm giác quen thuộc bỗng dưng xộc lên não, dường như hắn đã làm cái động tác này qua vô số lần rồi. Dù cho bây giờ hắn không còn nhớ gì nữa nhưng hai cánh môi vẫn vô cùng thuần thục ngậm lấy miệng huyệt đáng thương của Phương Chi, đầu lưỡi đỉnh vào bên trong chậm rãi liếm láp khuấy động.

Lúc trước, Phương Chi nửa đêm trèo lên người hắn rồi cắm dương vật của hắn vào bên trong cái lồn non mềm kia, Đoạn Khinh Trì cũng đã có cảm giác như thế. Dường như cả hai người họ đã từng làm tình vô số lần, cơ thể của hắn đã quen quấn quít với Phương Chi, thậm chí còn không ngần ngại mà đâm sâu hơn.

Những lời Phương Chi nói cũng không khó hiểu, lại thêm những suy đoán mà Đoạn Hứa thổi gió bên tai, từ những thứ trên Đoạn Khinh Trì cũng đã đoán được đại khái những chuyện từng phát sinh sau khi hắn chết. Tuy vậy nhưng những kí ức đã mất kia vẫn không hề tồn tại trong đầu của hắn.

Hắn đã quên mất một chuyện rất quan trọng, mà Phương Chi vẫn chưa từng nói cho hắn biết.

Người chồng mà mỗi khi Phương Chi ngủ lúc nào cũng tìm kiếm, là bản thân hắn.

Người trong lòng mà Phương Chi đã nói, cũng chính là bản thân hắn.

Vậy mà hắn lại nói nhiều lời làm tổn thương cậu như vậy, hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra được bộ dạng Phương Chi trốn trong chăn khóc tới hai mắt sưng đỏ cả lên.

"Ha a... Sướng quá... A..."

Phương Chi lại tưởng là mình vẫn còn đang nằm mơ, lồn dâm đã lâu không được ăn no bị đầu lưỡi liếm tới chảy nước nhễ nhại. Cậu sướng tới không ngừng rên rỉ một cách dâm đãng, tiếng rên vừa kêu vừa quyến rũ tới mức khiến xương cốt người ta như nhũn cả ra.

Miệng lồn căng chặt kia lại vô cùng nhiệt tình quấn lấy đầu lưỡi của người đàn ông, không hề buông lỏng một giây nào. Mỗi lần bị đâm mở ra thì nó lại dính chặt lên như thể vô cùng khao khát bị chà đạp một cách thật hung bạo.

Đoạn Khinh Trì khẽ thở dốc, hắn hôn lên trên bắp đùi của cậu một cái rồi lại ngậm hột le nho nhỏ đáng thương kia vào miệng mút mạnh. Hột le yếu ớt bị người đàn ông giày vò mãnh liệt, Phương Chi không ngừng co hai chân lại kẹp lấy cổ của Đoạn Khinh Trì, tới cuối lại bị người đàn ông nâng hai đùi lên kề sát vào bên miệng mình.

"Hức aaaaa! Ưm... Ưm..." Phương Chi rên rỉ loạn hết cả lên, ngón tay nắm chặt ga giường, mồ hôi ướt đẫm trên vầng trán.

Không bao lâu sau Phương Chi đã lên đỉnh phun đầy nước, cậu ưỡn cao eo run cầm cập. Một đống nước dâm chảy ra từ bên trong cơ thể trượt ra khỏi miệng lồn chảy vào miệng của Đoạn Khinh Trì. Hai mép lồn sưng tấy bị hắn liếm láp sạch sẽ không để lại chút dấu vết nào.

Lúc Đoạn Khinh Trì đang chuẩn bị mặc quần ngủ cho Phương Chi thì bỗng khựng lại, cuối cùng hắn vẫn... ném luôn cái quần xuống cuối giường. Hắn trèo lên giường rồi cẩn thận ôm cậu vào lòng, lau đi giọt mồ hôi vẫn còn đọng bên chóp mũi cậu. Đoạn Khinh Trì chỉnh tư thế ngủ thật thoải mái xong rồi cứ thế ôm cậu chìm vào giấc ngủ.

-

Phương Chi vừa mơ một giấc mộng xuân cực kì chân thật, cậu mơ thấy Đoạn Khinh Trì vùi vào giữa hai chân cậu giúp cậu liếm lồn, khiến cho cậu cao trào hết lần này tới lần khác, bắn ra thật nhiều nước. Sau đó Đoạn Khinh Trì cởi sạch hết quần áo, khom người xuống ôm cậu vào trong lòng, dương vật nóng hổi cọ lên cái lồn bên dưới của cậu.

Nhưng dù cho Phương Chi có cầu xin thế nào thì Đoạn Khinh Trì cũng không chịu cắm vào, hắn chỉ cọ cọ trước cửa huyệt vậy thôi. Phương Chi gấp tới không chịu được, cậu chủ động nâng eo lên ngậm lấy côn thịt của người đàn ông. Nhưng cái quy đầu kia vô cùng trơn trượt, mỗi lần sắp cắm vào thì nó lại trượt ra ngoài khiến Phương Chi cuống hơn, hoảng hốt tới bừng tỉnh.

Mặt của Đoạn Khinh Trì phóng đại trước mắt, khoảng cách gần thế này giống như một tia điện giật khiến Phương Chi rung động... Đoạn Khinh Trì quá đẹp rồi. Hơi thở của hắn nhàn nhạt phả lên trên mặt cậu khiến cậu chợt hoàn hồn lại nhận ra bản thân đang kề sát Đoạn Khinh Trì tới mức nào, cả người cậu dường như đang đè lên trên người hắn, một chân gác lên trên thân hắn, hai tay thì ôm chặt lấy eo của người đàn ông.

Cơ thể vừa mới cử động một chút thì Phương Chi đã hoảng hốt phát hiện, bản thân mình ngủ kiểu gì mà không thấy quần ngủ đâu... Quần lót cũng biến mất nốt.

Nửa thân dưới loã lồ dán sát vào Đoạn Khinh Trì, đũng quần nhô cao phản ứng buổi sáng của người đàn ông lộ ra vô cùng rõ ràng. Lúc này nó đang đỉnh vào nửa người dưới của Phương Chi, dán chặt bên miệng huyệt giống như chuẩn bị bắn ra đâm thẳng vào trong. Phương Chi vẫn vô thức cọ cọ lên vật thể nóng ran, cứng ngắc kia, chỗ giao nhau bị cọ xát tới ươn ướt cũng không biết là nước dâm của cậu hay là cái gì...

Hình như không phải là mơ. Phương Chi ngây ngốc nghĩ vậy.

Cậu cố nén cảm giác xấu hổ bò xuống giường, nhặt quần lên mặc vào xong cậu vội chạy vào trong phòng tắm. Vì mải lo hoảng hốt, sốt sắng nên cậu hoàn toàn không chú ý tới nơi đó của mình hơi sưng hơn so với bình thường.

Mãi tới lúc ăn sáng Phương Chi vẫn không dám nhìn thẳng Đoạn Khinh Trì, hồi lâu sau khi cậu dọn dẹp mấy thứ trong nhà mới đỡ hơn một chút.

Đoạn Khinh Trì ngồi trên ghế sofa, Phương Chi quỳ trên thảm bên cạnh chân hắn, vô cùng chăm chú lau cái khay trà hai tầng bằng thuỷ tinh. Tóc của cậu hơi dài chỉa lởm chởm đâm vào cái gáy đằng sau, trên cổ còn có mấy sợi tóc mai thấm đẫm mồ hôi, nghịch ngợm cuộn thành mấy vòng. Lúc cậu khom người xuống ra sức lau thì cổ áo thấp phanh rộng kia dường như không thể nào gói gọn được hai bầu vú căng tròn kia, trông nó như muốn nảy tưng ra ngoài vậy.

Đoạn Khinh Trì nâng cằm ngắm nhìn, trước vạt áo màu trắng có hai vệt nước ướt vô cùng rõ ràng, không biết là mồ hôi chảy hay là dịch sữa không khống chế được chảy ra nữa.

"Có mệt không?" Đoạn Khinh Trì mở lời hỏi.

Phương Chi ngẩng đầu lên cười tươi rói, trông tâm trạng có vẻ rất tốt.

"Nghỉ một lát đi." Đoạn Khinh Trì lại muốn véo mặt cậu rồi: "Uống chút gì đó đi."

"Em không mệt ạ, thật ra đã rất sạch rồi, chỉ là em không có việc gì để làm mà thôi. Nhưng mà... anh, có muốn gì không ạ?" Phương Chi dè dặt sửa lại lời của mình.

Đoạn Khinh Trì cũng không bắt bẻ cậu, nhớ lại tối qua mình vừa mới được uống nước dâm của Phương Chi khiến hắn cũng phì cười theo: "Có gì cho tôi uống đây?"

"Trong tủ lạnh có rượu ạ, nhưng mà em không biết nồng độ cồn có cao không... Để em đi đun ít nước vậy." Phương Chi đứng dậy, quần đùi màu đen cũng thuận theo động tác của cậu rũ lên đôi chân thon dài, xinh đẹp kia. Cậu khom eo nhặt khăn lên, xoa xoa hai đầu gối hơi tê của mình rồi mới đi vào trong phòng bếp.

Đoạn Khinh Trì thuận tay giơ tờ báo trong tay lên, hắn tựa vào ghế sofa thở dài một hơi, mặc cho dương vật cứng ngắc của mình tiếp tục cương như thế. Muốn đè người lên sofa làm quá, chắc chắn trước kia hắn đã từng làm như thế rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz