ZingTruyen.Top

Định Mệnh Anh Và Em (Phần 1)

67 - 68. Đột Nhiên Cô Không Muốn Nói Gì Cả

Larose__Q


Đường Hân đã chết ở Mỹ!!

Âm thanh này vang lên bên tai rõ ràng, điện thoại của Hạ Tử Du trượt xuống, sắc mặt cô chợt trở nên tái nhợt.

Đàm Dịch Khiêm nhìn cô đầy lo lắng, "Sao sắc mặt em lại khó coi như vậy? Có chuyện gì sao?"

"Không... Không có việc gì... Xin lỗi, em ra ngoài gọi điện thoại!!" Dứt lời, Hạ Tử Du nhặt điện thoại lên, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ăn.

Bởi vì vội vàng muốn biết đáp án, Hạ Tử Du gần như mất tỉnh táo, bấm số điện thoại ba lần mới gọi được cho thám tử tư, "A lô..."

"Cô Hạ!" Trong điện thoại là giọng nói luôn tôn kính của thám tử tư.

Hạ Tử Du nín thở hỏi, "Tin nhắn anh vừa gửi cho tôi là sao vậy?"

Thám tử tư nói như thật, "Là thế này... Khoảng thời gian trước cô kêu tôi điều tra tung tích của cô Đường Hân. Mặc dù không có kết quả, nhưng tôi đã nhận tiền của cô thì không thể bỏ ngỏ. Hôm qua tôi đã điều tra được một năm trước cô Đường Hân đã mắc bệnh qua đời ở Los Angeles Mỹ!"

Bàn tay cầm điện thoại của Hạ Tử Du run run, đôi mắt đau thương trợn to, không ngừng lắc đầu, "Tại sao lại như vậy? Không thể nào... Đường Hân không thể nào..."

"Cô Hạ, đây là sự thật. Sáu năm trước, cô Đường Hân rời khỏi ba mẹ nuôi do cô ấy bị bọn buôn người bán sang Mỹ. Sau đó cô Đường Hân bị bán sang Mỹ, lưu lạc nhiều nơi tăm tối, thể xác và tinh thần bị tra tấn ba năm ròng ra. Một năm trước, cô Đường Hân nhiễm HIV không chữa được nên đã qua đời!!"

Nước mắt đã ngưng tụ nơi hốc mắt Hạ Tử Du, cô vẫn khó chấp nhận, "Anh nói bậy... Đường Hân không thể chết được, cô ấy không thể chết được..."

Thám tử tư nói, "Tôi đã chuyển tài liệu chi tiết cho cô rồi... Hạ cô, tôi biết cô Đường Hân là người rất quan trọng đối với cô, nhưng không thể thay đổi sự thật, tôi hi vọng cô cố thể nén bi thương!"

Sau đó vẻ mặt Hạ Tử Du dại ra, thân thể xụi lơ như thể mất hồn, may là Đàm Dịch Khiêm xuất hiện kịp thời ôm lấy cô.

Đàm Dịch Khiêm vô cùng lo lắng ôm cô vào lòng, "Cưng à, làm sao vậy?" Lúc này Hạ Tử Du suy sụp bất lực, ánh mắt Đàm Dịch Khiêm cũng khó có thể nhìn thấu.

Hạ Tử Du đột nhiên khóc lên thất thanh.

"Anh ôm em vào xe nghỉ ngơi một chút!!" Đàm Dịch Khiêm lập tức bế Hạ Tử Du lên.

Bên trong xe, dù cho Đàm Dịch Khiêm lo lắng đến mức nào, Hạ Tử Du vẫn không nói một lời, nước mắt cũng rơi không ngừng nghỉ.

Cuối cùng, Đàm Dịch Khiêm chỉ có thể nắm chặt tay Hạ Tử Du, an ủi cô, "Không có chuyện gì, hãy nhớ rằng đã có anh."

Không biết qua bao lâu, nước mắt Hạ Tử Du không còn chảy nữa, hai mắt sưng đỏ đến không thể nào nhìn người.

Đàm Dịch Khiêm vẫn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của Hạ Tử Du trong lòng bàn tay, cho đến khi tâm trạng Hạ Tử Du bình ổn lại, Đàm Dịch Khiêm mới khẽ nói, "Bây giờ có thể nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì không? Còn nữa, em hẹn anh ra nói có chuyện quan trọng muốn nói với anh, đó là chuyện gì?"

Hạ Tử Du lắc nhẹ đầu, cố gắng lên tiếng trong nghẹn ngào, "Dịch Khiêm, bây giờ em không muốn nói gì cả, chỉ muốn về nhà ngủ một giấc thật ngon, anh có thể đưa em về nhà không?"

Đàm Dịch Khiêm sững lại, gật đầu, "Được, bây giờ anh sẽ đưa em về!"  

''''''''''''''''''''''''''''

Ban đêm.

Đàm Dịch Khiêm đứng trước cửa sổ cao ốc Đàm thị nhìn cảnh đêm phồn hoa của thành phố Y, dòng suy nghĩ lưu chuyển nhanh chóng.

Anh bỗng lấy ra điện thoại ra, nhấn một dãy số.

Đàm Tâm vừa nhận điện thoại, giọng nói có phần rụt rè sợ hãi, "Em trai à."

Giọng điệu Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng không mang hơi ấm, "Em nghĩ là chị nên chủ động gọi điện thoại cho em." Đàm Dịch Khiêm muốn điều tra nội dung tin nhắn và cuộc gọi trong điện thoại Hạ Tử Du thì rất dễ dàng.

Đàm Tâm cười xấu hổ, "A, chị biết ngay không lừa được em..."

Đàm Dịch Khiêm nheo đôi mắt nguy hiểm, "Nói đi."

Rõ ràng là giọng nói nhẹ nhàng mà lạnh nhạt, nhưng giọng nói đó phát ra từ trong cốt tủy thật đáng sợ, khiến Đàm Tâm không rét mà run. Đàm Tâm căng thẳng nuốt nước miếng, giải thích chậm rãi: "Đúng vậy, chị cố tình nói tin tức 'Đường Hân đã chết' cho thám tử tư mà Hạ Tử Du mời về điều tra Đường Hân!"

Đàm Dịch Khiêm khẽ nhíu mày, "Tại sao phải làm vậy?"

Tính tình Đàm Tâm thoải mái, thẳng thắn cởi mở, cô cũng không úy kỵ bất cứ ai. Chỉ riêng đứa em trai Đàm Dịch Khiêm này, trước giờ cô không dám "Mạo phạm".

Đàm Tâm co người lại, sau khi chuẩn bị tâm lý mới nói thật lòng, "Em à, chị hiểu được tình cảm của em đối với Tiểu Hân, cũng biết Hạ Tử Du chiếm lấy thân phận của Tiểu Hân khiến cho Tiểu Hân phải chịu uất ức nhiều năm nay quả thật là rất đê tiện. Nhưng em có nghĩ rằng mỗi người trước khi đưa ra một quyết định đều có dự tính trước. Mặc dù Hạ Tử Du đã từng phạm sai lầm, nhưng em không thể quả quyết ra án tử hình cho cô ấy như vậy. Ít nhất em cũng phải cho cô ây một cơ hội để giải thích..."

Đôi mắt sâu thẳm khó lường của Đàm Dịch Khiêm híp lại thêm phần quỷ dị, "Cho nên đây chính là cơ hội chị tạo ra cho cô ta?"

"Ừ." Đàm Tâm không phủ nhận. "Thù hận luôn che mờ đôi mắt con người. Em à, em cần phải ổn định tinh thần để ngẫm lại xem, trong khoảng thời gian em và Hạ Tử Du ở bên nhau cô ấy rốt cuộc là người thế nào, cho dù cô ấy có diễn tốt hơn nữa cũng có lúc lộ sơ h. Mà nếu như ngay cả em cũng không nhìn ra được điểm sơ hở ấy, phải chăng em nên suy xét lại phán đoán của em với cô ấy? Không gạt em, lần trước ở bữa tiệc đính hôn chị có ấn tượng rất tốt với cô gái này, chị luôn cảm thấy cô ấy cất giấu tâm sự trong lòng... Em trai, em hãy cho cô ấy một cơ hội đi! Nếu như sau khi cô ấy biết được Đường Hân đã chết nhưng vẫn đồng ý vứt bỏ những thứ mà cô ấy có, thừa nhận với em, điều này nói rõ bản tính của cô ấy cũng không xấu...''

Đàm Dịch Khiêm đứng lặng hồi lâu trước cửa sổ sát đất, trong đầu hiện lên những hình ảnh ngắn ngủi khi anh và Hạ Tử Du ở bên nhau.

Lần đầu tiên gặp cô, cô giống con mèo nhỏ bướng bỉnh nghịch ngợm. Nếu có người ác ý chạm đến cô, cô sẽ vươn móng vuốt sắc bén đối phó với kẻ đó. Nhưng mà, đến lúc người đó thật sự tóm được nhược điểm của cô thì cô lại trở về bản tính ôn hòa dễ bảo vùi trong lòng người đó, mặc cho người đó yêu thương cưng chiều...

Cô vẫn luôn là mèo con đáng yêu như vậy...

Ngồi sau bàn làm việc, Đàm Dịch Khiêm lấy điện thoại di động ra.

"Xin chào, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau..."

Không thể gọi cho Hạ Tử Du được.

Đàm Dịch Khiêm lập tức gọi điện thoại đến nhà họ Hạ.

Sau khi dì Lưu nghe cuộc điện thoại của Đàm Dịch Khiêm, vội thông báo tin tức cực tốt làm phấn chấn lòng người với ông bà Hạ, "Ông chủ, tổng giám đốc Đàm nói hôn lễ của ngài và cô sẽ tổ chức trước thứ bảy tuần này..."  

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top