ZingTruyen.Top

Định Mệnh Anh Và Em (Phần 1)

59 - 60. Tình Cảm Sâu Nặng Của Anh Với Đường Hân

Larose__Q


Hạ Tử Du xuống dưới khách sạn.

Xe Đàm Dịch Khiêm đã đỗ ở bên đường, cửa xe ghế lái phụ đã được mở sẵn cho cô.

Cô chần chừ đứng trước cửa xe, cuối cùng vẫn khom lưng ngồi vào trong xe. Đàm Dịch Khiêm chu đáo cột dây an toàn cho cô.

Bỗng dưng, anh bắt đầu khởi động máy.

Cô quay đầu nhìn gò má anh tuấn thêm vẻ nhu hòa của anh, tiếng nói hòa hoãn, "Sỡ dĩ anh đột nhiên đính hôn với tôi, là vì anh biết tôi là Đường Hân?"

Đàm Dịch Khiêm nhìn về phía trước, trả lời hờ hững, "Đây chỉ là một nguyên nhân trong đó."

Hạ Tử Du không nói gì, lặng lẽ đợi anh giải thích.

Đôi mắt đen thâm trầm hơi ảm đạm của Đàm Dịch Khiêm chìm vào hồi ức. "Khi còn bé, Đường Hân rất trắng, xinh đẹp và đáng yêu. Cô ấy là cô gái thiện lương nhất mà tôi từng gặp..."

Lời kể của Đàm Dịch Khiêm gợi cho Hạ Tử Du nhớ lại tuổi thơ...

Cô nhớ lúc cô mới vừa vào trại trẻ mồ côi, cả người đen xì gầy tong teo, tính tình lầm lì, những người bạn nhỏ ở trại trẻ mồ côi không ai muốn chơi với cô, cho đến khi cô quen biết một cô bé được mấy chú, mấy dì ở trại trẻ mồ côi tôn sùng là tiểu công chúa giống thiên sứ —— Đường Hân.

Đường Hân không xa cách cô giống những người bạn khác, lại nhiều lần ra mặt giúp cô dạy dỗ những người bắt nạt cô.

Đường Hân rất thích cười. Mỗi khi cô thất bại, Đường Hân vẫn luôn dùng nụ cười nói với cô nhất định phải kiên cường...

Đây chính là Đường Hân, một cô bé thiện lương có thể dùng nụ cười làm cảm động những người bên cạnh.

Hạ Tử Du nói bình tĩnh, "Nếu anh quan tâm tới Đường Hân như vậy, tại sao lần đầu gặp tôi lại không nhận ra tôi chính là Đường Hân?"

Đôi mắt đen thâm thúy của Đàm Dịch Khiêm nhìn Hạ Tử Du qua kính chiếu hậu, nhả ra từng chữ, "Bởi vì em thay đổi..."

Lời nói của Đàm Dịch Khiêm khiến Hạ Tử Du run lên. Anh đã phát hiện ra chuyện gì ư?

Ngay lúc này, anh dừng xe lại, anh nhìn cô bằng đôi mắt dịu dàng như ánh mặt trời mùa đông, "Tôi chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày em trở nên xinh đẹp như thế..."

Giọng nói anh dịu dàng như khen ngợi, lại như thể lời yêu thương tinh tế triền miên, nghiễm nhiên không nhìn thấu gì cả...

Cô sững sờ, nhìn anh dùng ngón tay chạm nhẹ lên những đường nét trên khuôn mặt cô.

Lúc này anh chân thành như vậy, dịu dàng như vậy, đắm đuối như vậy...

Cô chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này của anh, cô luôn cho rằng cuộc đời này anh chỉ có thói quen nắm người khác trong tay, Chưa từng nghĩ rằng, trên đời này lại có một người con gái có thể nắm anh trong tay... Đó chính là Đường Hân!

Ý thức được anh xem cô như là Đường Hân, cô vươn tay kháng cự đụng chạm của anh theo bản năng.

Anh không cho cô trốn tránh, nâng mặt của cô lên, nhìn cô thâm trầm rồi nói nghiêm túc, "Tôi sẽ không bao giờ để em rời khỏi tôi nữa, Đường Hân..."

Anh ôm chặt cô vào lòng.

"Đừng như vậy..." Cô khước từ anh, cảm thấy mình đang chiếm dụng thân phận của một người khác để hưởng thụ hạnh phúc vốn không thuộc về cô.

Anh không ép cô, chỉ nhẹ nhàng buông cô ra, kiên nhẫn hỏi, "Em làm sao vậy?"

Nhìn ánh mắt đắm đuối của anh, cô bắt đầu bồi hồi luống cuống, "Tôi..."  

'''''''''''''''''''''''''

Anh nhìn cô chăm chú, nói như như thể tự trách, "Có phải em vẫn còn để ý chuyện đêm đó không?"

"A..." Cô chợt ngước mắt lên, nhất thời quên mất giãy giụa.

Dĩ nhiên cô hiểu được anh ám chỉ chuyện kia. Đêm hôm đó cảm giác bị bóp cổ suýt nữa tắt thở, sự tuyệt vọng vẫn làm cô thấy sợ hãi.

Mới ngày hôm qua cô còn tưởng rằng tất cả tình cảm này có thể kết thúc, dù sao có bạn gái anh cũng cần cố kỵ rất nhiều chuyện. Nhưng hôm nay chứng minh bạn gái của anh lại là...

Cho nên lúc này, cô mới muốn biết suy nghĩ hiện tại của anh.

Anh nói chậm rãi, "Chắc em còn nhớ có một đêm tôi trở về nước trước thời hạn."

Cô nhìn khuôn mặt chân thành của anh, gật đầu.

Đàm Dịch Khiêm bình tĩnh nói, "Thật ra thì, đêm đó tôi trở về nước trước bởi vì tôi điều tra được tung tích của Đường Hân. Tôi vội vã về nước vì muốn điều tra rõ ràng thân phận hiện nay của Đường Hân. Cuối cùng tôi biết được tin ông bà Hạ ở thành phố Y đã nhận nuôi Đường Hân từ một vị trưởng bối trong trại trẻ mồ côi..."

Cô không thể hiểu hỏi anh, "Nếu gấp gáp muốn tìm Đường Hân như vậy, tại sao lúc về còn muốn chị Dư gọi điện thoại bảo tôi đi gặp anh?"

Đàm Dịch Khiêm nói lời chân thành, "Bởi vì tôi muốn kết thúc mối quan hệ giữa chúng ta."

Nói đến đây, Hạ Tử Du rốt cuộc cũng hiểu rõ.

Thì ra, đêm đó anh muốn nói "chia tay" với cô...

Thảo nào đêm đó anh lại đối xử với cô quyết tuyệt tàn nhẫn như vậy.

Trái tim của anh vốn thuộc về Đường Hân, từ đầu đến cuối, đối với anh cô chẳng qua chỉ là một bạn tình thỏa mãn nhu cầu của anh, khi anh sắp có được tình yêu của mình, làm sao có thể cho phép cô phá hoại?

Sở dĩ về sau anh sắp đặt bữa tiệc đính hôn cũng là chuyện hợp tình hợp lý... Tất nhiên là cuối cùng sau khi anh điều tra được sự thực cô chính là Đường Hân, anh đã dùng bất ngờ này để bồi thường cho cô.

Nhìn mắt cô anh đã hiểu được lời "giải thích" của anh đã thuyết phục được cô. Anh nói với vẻ áy náy, "Đường Hân, em có thể tha thứ cho tôi không?"

"Tôi..." Cô muốn nói lại thôi. Bên tai vang vọng giọng nói dịu dàng khi anh gọi cô là "Đường Hân", không hiểu sao cô lại cảm thấy rợn cả tóc gáy.

Tôi không phải là Đường Hân...

Tôi không phải là Đường Hân...

Cô muốn bật thốt ra câu nói này mấy lần, nhưng lời đến khóe miệng rồi mà cô vẫn không có dũng khí nói ra.

Trong lòng cảm thấy sợ hãi khiến cô muốn chạy trốn theo bản năng. Cô hoảng loạn luống cuống thốt lên, "Xin lỗi, tôi cần một chút thời gian xem xét quan hệ giữa chúng ta..." Dứt lời, không chờ anh có bất kỳ phản ứng nào, cô đã chạy nhanh xuống xe.

Nhìn bóng lưng mỏng manh hoảng hốt chạy trốn của cô, đôi mắt đen hẹp dài của anh từ từ híp lại, khóe miệng chợt nở nụ cười lạnh lẽo u ám.

Anh cầm di động gọi tới một số điện thoại.

"Tổng giám đốc." Giọng nói cung kính của chị Dư vang lên từ điện thoại di động.

"Nhanh sắp xếp tổ chức hôn lễ, tháng sau, tôi muốn để cho Đường Hân trở về nhà họ Hạ!!"  

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top