ZingTruyen.Top

Dich Thien Duong Kinh Hai Quyen 1

【 Đã phá giải thế giới quan, người chơi: Phong Bất Giác, nhận thưởng 200 điểm kỹ xảo, thành viên tổ đội có thể đọc quy tắc thế giới kịch bản trong mục mở rộng của menu nhiệm vụ. 】

【 Nhiệm vụ hiện tại thay đổi, cập nhật nhiệm vụ chính tuyến. 】

【 Thoát khỏi đảo hoặc giết Rainsford. 】


"Đậu má!" Phong Bất Giác hét lên và tự tát bản thân hai cái, "Mắc mớ gì lại đi đọc a!"

Hắn cầm tờ giấy đứng lên và kiểm tra trạng thái của mình trong menu trò chơi. Sau khi nghỉ ngơi khoảng 20 phút, điểm sinh tồn chỉ trở lại 34%, trái lại điểm thể lực hồi được nhiều hơn, giờ đã là 452/1400, nhưng câu hỏi đặt ra là ... Liệu có thể hoàn thành nhiệm vụ chính trong trạng thái này?

"Hả! Sở trường lên cấp rồi a!" Lúc này Phong Bất Giác mới phát hiện trong thanh sở trường trên menu, sở trường thông dụng của hắn đã lên tới cấp D.

Cấp của sở trường thông dụng tỷ lệ thuận với lượng điểm kỹ xảo nhận được. Đương nhiên, không có tỷ lệ trao đổi tuyệt đối nào giữa hai yếu tố này, nhưng bạn có thể tham khảo bằng cách này: Cho dù đó là người chơi kiểu chiến đấu có thể 1v10 cùng lúc hay kiểu phá giải thế giới quan như ăn cơm bữa như Phong Bất Giác này, miễn đó là hành vi thúc đẩy tiến trình của kịch bản, nó sẽ được tính là tích lũy kinh nghiệm sở trường thông dụng, điều này rất giống với điểm kỹ xảo.

Nói chung, càng chơi kịch bản thì cấp sở trường thông dụng càng cao, vì vậy đây là sở trường mà bất kỳ ai cũng có thể nâng cấp lên cấp A, điểm khác biệt giữa cao thủ và người chơi bình thường cũng chỉ là khi nào mới lên tới mà thôi. Đương nhiên, trên cấp A còn có cấp S, nhưng đó không phải là cấp bình thường mà ai cũng có thể mở khóa được, khái niệm này sau này sẽ nói thêm.

Hiện tại, Phong Bất Giác đã phá giải thế giới quan lần thứ hai, cũng vì thế mà tăng cấp thông dụng lên. Bản thân hắn không cảm thấy có chút thành tựu nào, bởi vì lần phá giải này hoàn toàn không liên quan tới suy luận mà hoàn toàn dựa vào vận may, sự cẩn thận và lòng dũng cảm.

Nói một cách đầy đủ chính là... Phải may mắn mới phát hiện được bộ xương trong khe núi này, cũng phải cẩn thận mới tìm được hộp sắt nhỏ, và phải dũng cảm mới dám đọc tờ giấy kia...

Dù sao việc đã đến nước này, hắn cũng phải nghĩ lại đối sách, hiện tại thời hạn sinh tồn 5 tiếng đã bị hủy bỏ, Rainsford trước sau gì cũng sẽ đuổi kịp, chuyện hắn bị giết chỉ còn là vấn đề thời gian.

Và theo ước tính của Phong Bất Giác, thời gian... cũng còn không nhiều lắm, vì hai lý do:

Thứ nhất, đây là một kịch bản hình thức không ngủ. Từ trao đổi của những người chơi trên diễn đàn, thời gian thực tế đến cần thiết để qua cửa một cái kịch bản đoàn đội là không quá bốn tiếng và hầu hết trong số đó là từ 20 phút đến một tiếng. Mà cái kịch bản Phong Bất Giác đang chơi đã đã kéo dài khoảng 90 phút trong thời gian thực. Nếu hắn không thấy tờ giấy kia thì thôi, hiện tại ngược lại có thể đẩy nhanh tiết độ của kịch bản.

Thứ hai, Zaroff đã viết rõ ràng bằng giấy trắng mực đen, rất có thể tên Rainsford này không phải người, cho nên dù hắn mọc cánh bay tới thì cũng không quá ngạc nhiên.

Có thể nói, phần nội dung trong ghi chú của tờ giấy kia rất chính xác: Một khi bạn đọc, tất cả mọi thứ đều sẽ thay đổi.

Quả nhiên, sau khi đọc nó, thể loại của cái kịch bản này liền chuyển từ kinh dị thực tế thành kinh dị ma huyễn...

"Vấn đề chính là chọn một trong hai... Giết BOSS kia hay là trốn khỏi đảo." Phong Bất Giác chế nhạo: "Hừ... Ta nếu có thể đơn thương độc mã giải quyết Rainsford với trạng thái hiện tại thì đã nhào tới đánh với Nhất Đao Khuynh Thành từ đầu rồi." Hắn liếm môi, dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán, vuốt xuống sống mũi: "Vấn đề là... Ngay cả tướng quân Zaroff thật cũng không thể thoát khỏi hòn đảo này, liệu một người chơi mới tới nơi đây như ta có thể thành công?"

Hắn lại một lần nữa cầm tờ di chúc lên đặt trước mặt và suy nghĩ miên man. Dù hắn đã nhớ 90% nội dung, nhưng trực tiếp quan sát hiển nhiên vẫn thoải mái hơn.

"Haha... Khó a." Hắn cười đắc ý.

Trên đời này, có người nghiện đồ ăn, có người nghiện mỹ nữ, cũng có người nghiện thứ bột màu trắng...

Mà Phong Bất Giác thì nghiện suy nghĩ. Điều tra suy luận, giải quyết tình huống khủng hoảng và sống sót trong tình huống tuyệt vọng là ba thứ có thể mang lại sự thỏa mãn không gì sánh được cho con người vô cùng tự kỷ này, bởi vậy hắn vẫn có thể làm không biết mệt.

"Lúc trở lại đảo, Rainsford có một thể chất đáng kinh ngạc, thể lực gần như không giới hạn, không ngủ không nghỉ, thậm chí không cần ăn; có thể tay không giết chết chó săn hung mãnh; giác quan có khả năng phán đoán hướng đi của sinh vật khác ở khoảng cách xa; hắn khát máu và xảo quyệt... nhưng dục vọng giết người rõ ràng được ưu tiên hơn, nếu không thì với sự khôn ngoan của hắn, sẽ không gây nguy cơ thu hút sự chú ý từ thế giới bên ngoài mà tiếp tục tăng tần suất săn tàu ngoài biển." Phong Bất Giác thầm giải thích nội dung của bức thư thành những thông tin đơn giản để khắc sâu ấn tượng, còn những phần râu ria không liên quan thì bị hắn ném qua một góc, "Hắn ham giết người như vậy, tại sao không trực tiếp giết người, mà lại dùng trò chơi do tướng quân sáng chế ra... Rainsford không cần phải làm những thủ thuật 'săn mồi' thừa thãi này, hắn không cần điều khiển Ivan thành người hầu của hắn, cũng không cần giữ những con chó săn đó, càng không cần đi giả mạo tướng quân, nhưng vì sao hắn đều làm hết không thiếu cái nào? Có thật chỉ là để tìm kiếm sự kích thích?"

Dòng suy nghĩ của Phong Bất Giác đi vào ngõ cụt, bất quá hắn rất nhanh quay đầu lại và bước ra: "Đợi đã..." Hắn lại nhìn vào tờ giấy: "Người thủy thủ mà Zaroff gặp được khi còn sống là bị hổ giết chết, bản thân Zaroff cũng chết ngoài tự nhiên, bọn họ đều không phải do Rainsford tự tay giết chết." Phong Bất Giác thầm nghĩ: "Động vật là do Rainsford đề xuất, khi hắn nói về những thuỷ thủ Tây Ban Nha bị Ivan xé nát kia để cho thú ăn cũng có vẻ rất tự nhiên... Nhưng khi nói về việc mình săn người, hắn chỉ rập khuôn lời thoại của Zaroff trong cuốn tiểu thuyết gốc."

"Ngoài ra ... Nếu hắn thật sự muốn tìm kiếm sự phấn khích và cảm giác được săn bắn thì tại sao hắn thả chó săn ra ngay từ đầu để săn lùng con mồi... Nhỡ đâu ta trực tiếp bị chó cắn chết thì hắn còn cái gì mà săn?" Phong Bất Giác thì thầm: "Chẳng lẽ... Hắn thật ra là hóa thân của tà thần nào đó từ lập trường của động vật? Mắt tinh như ưng, chạy nhanh như báo, tai thính như sói, thân khỏe như gấu? (Hckt: Câu này được trích từ Sheriff Bresta, một bộ cartoon của Mỹ những năm 1980)

Hắn làm nhiều việc để duy trì và nuôi dưỡng sự hoang dã của các loài thú dữ trên đảo, chỉ để cho 'động vật' ở nơi đây săn 'người' a..." Phong Bất Giác lập tức nghĩ:" Nhưng khả năng giao tiếp giữa Rainsford và động vật dường như không khác con người là nhiêu, ngoại trừ chó săn do chính hắn nuôi, hắn không thể điều khiển những động vật khác trên đảo, Nếu không, hắn sẽ không phải giết ba con chó do đối thủ thả ra trong trận chiến thứ hai với Zaroff."

Phong Bất Giác sau khi phân tích được rất nhiều đặc điểm của con BOSS này vẫn như trước không rõ hắn đến tột cùng là cái gì.

"Xem ra phải trở về lâu đài mới có thể tìm được nhiều manh mối hơn." Phong Bất Giác thở dài, "Bất kể chọn cách nào để qua cửa thì quay lại là lựa chọn duy nhất, cũng là nguyên nhân tướng quân Zaroff không thể thoát khỏi đảo này: Phương pháp rời khỏi đảo được giấu trong lâu đài, mà đó cũng là nơi duy nhất trên toàn đảo mà hắn không thể đến. Điều này giải thích tại sao chủ nhân của hòn đảo trước đây lại chết trong rừng rậm."

"Haizz... Ta thật sự không nên đọc, ta nên làm gì bây giờ ... Thể lực của ta còn chưa tới 1/3, nhất định phải nghỉ ngơi 1-2 lần trên đường quay trở lại, cho dù có thể tránh được Rainsford mà thuận lợi trở lại lâu đài nhưng khi đó ta chắc chắn đã kiệt sức, sau đó còn phải lẻn vào... Nhưng khi đó đó trời đã rạng sáng..." Phong Bất Giác buồn bực gãi đầu làm đầu tóc lộn xộn cả lên.

"Ta vốn cho rằng ngươi sẽ chết trước hai người kia, thật không ngờ một mình ngươi lại có thể sống đến giờ, hơn nữa... Có vẻ như ngươi đã khám phá ra một số điều thú vị." Giọng Rainsford đột ngột vang lên trong bóng đêm.

Phong Bất Giác phản ứng nhanh chóng, vừa hạ thấp người vừa nhanh chóng lui ra sau và hướng đèn pin về phía âm thanh phát ra.

Rainsford chắp tay sau lưng đứng trên một tảng đá cao, trên người có chút ánh trăng chiếu vào soi rõ khuôn mặt đang cười toe toét: "Hẳn lúc này ngươi rất khó hiểu tại sao ta lại xuất hiện ở đây nhanh như vậy."

"Nói thật, giờ đã không còn gì có thể khiến ta cảm thấy ngạc nhiên." Phong Bất Giác trả lời, hắn không vội xoay người chạy trốn mà chỉ luôn cảnh giác giữ khoảng cách với đối phương. Hắn biết rất rõ rằng nếu BOSS muốn giết hắn thì không cần nói gì mà chỉ cần đánh lén. Vì vậy, cuộc đối thoại vào lúc này hẳn là một phần của cốt truyện và là cơ hội quan trọng để thu thập thông tin.

"Ha ha... Du khách từ thế giới khác, ta biết ngươi đã biết hai người đồng đội của ngươi đã chết bằng một cách nào đó." Rainsford nói: "Ngươi hẳn đã nghĩ rằng ta đã giết họ."

Phong Bất Giác hiểu hắn sẽ nói gì tiếp theo nên hắn tiếp tục: "Vậy là... họ đã chết dưới tay một thứ khác. Còn ngươi, ngay từ đầu đã đuổi theo ta."

"Hahahaha..." Rainsford cười to: "Phong Bất Giác..." Hắn vậy mà thực sự gọi ID của người chơi. Trước giờ chỉ có một mình Diễn Sinh Giả X-23 làm được, "Đại nhân Satsuma Diehl kêu ta chào ngươi một tiếng."

"Hả?" Phong Bất Giác sững sờ khi nghe thấy những lời này, sau đó mở to mắt và lặp lại với giọng lớn hơn: "Hả?"

...

【 Một ngày nào đó... các ngươi... sẽ... trả giá... một cái giá lớn... Sẽ không... lâu đâu... 】

...

Lời thoại cuối cùng của Satsuma Diehl hiện lên trong đầu Phong Bất Giác. Hắn hỏi: "Thật ra ngươi có quan hệ gì với Satsuma Diehl? Ta nói... Rainsford lão huynh, xin hỏi bây giờ là năm bao nhiêu? Còn nữa... Nơi này là có phải Trái Đất không?"

"Năm bao nhiêu? Hừ... Nó có ý nghĩa gì? Một cái thời đại của nhân loại cũng chỉ là một vài giọt nước trong dòng sông thời gian. Còn hỏi địa điểm để làm gì? Ngươi có thật sự biết bản thân đang ở đâu không?" Rainsford vỗ áo của mình: "Áo chống đạn ta đang mặc đến từ một thời đại nào đó trong cái gọi là tương lai. Còn ngươi, Phong Bất Giác, thì đến từ một nơi ta không biết, nhưng những điều này có thật sự quan trọng không?"

"Ha... Ha ha..." Phong Bất Giác gượng cười vài tiếng: "Cũng có lý, vậy ta có thể hỏi một chút về quan hệ của ngươi và Satsuma Diehl không? Còn nữa, rốt cuộc ngươi là thứ gì, Mr. Rainsford?"

"Tất nhiên ta là con người, chẳng qua là sau khi theo ngài Satsuma Diehl, ta đã nhận được một số khả năng siêu việt." Rainsford nhún vai trả lời: "Nhiều năm trước, ta đã sống sót sau trò chơi săn bắn của Zaroff, hắn cho ta thuyền để rời khỏi hòn đảo này, nhưng con thuyền này cuối cùng cũng không trở lại thế giới ta biết mà đến một nơi xa lạ.

Ở đó, ta bắt gặp tất cả những thứ mà ta chưa từng thấy trước đây, khiến những kiến ​​thức tôn giáo và khoa học trước đây của ta dường như trở nên vô giá trị. Ngươi có biết tại sao loài người luôn tìm kiếm 'câu trả lời' nhưng lại luôn đưa ra những kết luận sai lầm và ngu ngốc không? Bởi vì 'sự thật' không hẳn là thứ mà chúng ta có thể chấp nhận được.

Nhìn thấy tương lai tương đương với việc lấy đi tương lai, và hiểu được sự thật sẽ dẫn đến việc tự phủ nhận và thậm chí hủy hoại bản thân.

Nếu loài vượn người biết được tác dụng của lửa, chúng sẽ không ăn thịt sống nữa; nếu con người hàng ngàn năm trước biết về sự tồn tại của y học, họ sẽ không trực tiếp giết và chôn người bệnh; nếu con người hàng trăm năm trước biết sự thật của tôn giáo, những người phụ nữ vô tội sẽ không bị thiêu sống như phù thủy...

Mà ta, sau khi học được một số điều, đã trở thành như bây giờ."

"Hừ..." Phong Bất Giác cười chế nhạo với lời nói của hắn rồi hỏi một vấn đề trọng tâm: "Giao dịch giữa ngươi và Satsuma Diehl là gì?"

Rainsford bình thản trả lời: "Ta cung cấp linh hồn mỏi mệt tuyệt vọng cho hắn, hắn cho ta sự sống vĩnh cửu và sức mạnh phi thường." Hắn dừng một chút: "Sau khi Zaroff chết, ta đã thử tra tấn tất cả những người xui xẻo tới đây rồi giết chết, nhưng ta nhanh chóng nhận ra trong lâu đài không có đủ phòng giam, mà hai người ta và Ivan cũng phải bận tối tăm mặt mũi."

"Xem số đơn hàng Satsuma ca gửi tới rất nhiều a..." Phong Bất Giác chế nhạo.

"Ta phải cảm ơn Zaroff vì đã phát minh ra trò chơi 'săn người'. Kết quả cuối cùng đã chứng minh rằng phương pháp này là hiệu quả nhất." Rainsford nói: "Ta không cần phải đích thân động thủ mà chỉ cần tuyên bố một số quy tắc cho những người kia, sau đó chỉ cần đứng xem bọn hắn tự sinh tự diệt giữa nỗi sợ hãi, tuyệt vọng và bản năng sinh tồn."

"Ra là thế, vậy thì ta hiểu rồi..." Phong Bất Giác nói: "Vậy, lối ra vào thực sự của hòn đảo này chắc nằm dưới tòa lâu đài của ngươi?"

"Hừ... Ngươi quả thật sáng suốt như lời ngài Satsuma Diehl." Rainsford chế nhạo: "Ngươi đoán đúng rồi, dưới bề mặt của hòn đảo, có một con sông ẩn dẫn từ chân lâu đài về phía Tây, dưới một trong những vách đá trên đảo, có một lối ra chỉ xuất hiện khi thủy triều xuống. Nhưng ngay cả khi ngươi tìm thấy nơi đó thì cũng vô ích. Những con tàu duy nhất trên đảo này đều ở trong lâu đài của ta."

"Được rồi, xem ra ta muốn trốn cũng không được." Phong Bất Giác trầm ngâm nói: "Vậy thì... lúc này ngươi không ngay lập tức giết ta mà nói cho ta chuyện này trước hẳn là ý của Satsuma Diehl."

"A... Điều đó là hiển nhiên" Rainsford mỉm cười: "Linh hồn của ngươi là thứ mà ngài muốn có nhất. Ta muốn hỏi, bây giờ ngươi đã đủ mệt mỏi và tuyệt vọng chưa? Nếu chưa thì ta có thể đợi... Haha... Ngươi cảm thấy mình có thể sống trên đảo này bao nhiêu ngày? Có thể lâu hơn Zaroff không?"

"Ngươi quá coi thường ta rồi, Mr. Rainsford." Lúc này, tâm lý của Phong Bất Giác trở nên rất thoải mái, hắn bắt đầu nói đùa với BOSS: "Thật là trùng hợp, ta chính là một trong những sinh vật có khả năng sinh tồn mạnh nhất trên đời."

"Hả? Chẳng lẽ ngươi muốn nói ngươi không phải con người?" Rainsford hỏi.

"Nếu như cả ngươi cũng có thể tính là người thì ta đương nhiên cũng là người." Phong Bất Giác trả lời, "Nhưng, như tất cả chúng ta đều biết, người ngoài hành tinh, SCP-682*, người Trung Quốc,... đều là những sinh vật vô cùng ngoan cường, giữ thái độ để ta tự sinh tự diệt là vô dụng." (Hckt: SCP-682 là một SCP có khả năng sinh tồn rất mạnh, nó là một loài bò sát có thể hấp thụ năng lượng từ bất cứ thứ gì nó nuốt vào, hữu cơ lẫn vô cơ.)

Rainsford im lặng khoảng năm giây, "Tuy rằng ta không biết ngươi đang nói cái gì ... nhưng ta dường như hiểu được quan điểm của ngươi, trong trường hợp đó, ta sẽ đích thân giải quyết..."

Chữ "ngươi" còn chưa ra khỏi miệng, Phong Bất Giác đã bắn ra như một quả đạn pháo, trong nháy mắt lao ra một khoảng cách hơn 10m, chỉ để lại một vết chân sâu nơi hắn mới đứng, trong không khí dường như còn để lại một chút nhiệt lượng mang mùi máu tươi.

Rainsford cười dữ tợn và thuận thế đuổi theo. Động tác của hắn không chậm hơn Phong Bất Giác đang sử dụng Linh Thức Tụ Thân Thuật. Chỉ với một cú chạm chân, hắn đã có thể nhảy lên mấy mét đuổi về phía đối phương một cách phiêu dật, hơn nữa càng chạy càng nhanh, cứ như mỗi lần lòng bàn chân tạo lực là cơ thể như mũi tên rời cung, tên này quả thực mạnh đến khó tin.

Về sức mạnh, Phong Bất Giác không thể nào là đối thủ của Rainsford. Nhất Đao Khuynh Thành ở trạng thái mạnh nhất cũng đã bị OHKO bằng một cú trỏ thì với lượng điểm sinh tồn hiện tại của Phong Bất Giác, hắn chắc chắn không thể chịu một chút tổn thương nào, cho nên hắn cũng không quan tâm tới tiêu hao của Linh Thức Tụ Thân Thuật vì dù gì ăn một đòn cũng lên đường, điểm sinh tồn có xuống 1% cũng không sao.

Về mặt tốc độ thì Phong Bất Giác còn có cửa để đấu với đối phương. Mặc dù tốc độ và sức bật của hắn hơi nhỉnh hơn một chút nhưng cự ly giữa Rainsford và hắn trong lúc này vẫn đang từng bước rút ngắn.

Độ quen thuộc địa hình của hai người khác nhau, hơn nữa, người truy đuổi có thể theo dõi hành động của người đang bỏ chạy để phán đoán ngay tình hình trước mắt, trong khi Phong Bất Giác thì phải bỏ mạng chạy như điên nhưng vẫn phải để ý để không bị hụt bước hay đi vào tử lộ. Không phải là tầm nhìn của hắn cũng đã cải thiện rất nhiều thì dựa vào một cái đèn pin mà chạy như điên trong rừng chỉ sợ sẽ nhanh chóng như heo đụng cây.

Hai bóng người, một trước một sau, hăng hái đuổi nhau trong rừng rậm vào thời khắc tối tăm nhất trước bình minh. Người ở trước bắn như viên đạn, liên tục dựa vào những vật xung quanh để gia tốc; người đằng sau thì như chuồn chuồn chạm nước, nhẹ nhàng linh hoạt, không rơi vào thế hạ phong một chút nào.

Trận đọ sức này không kéo dài quá lâu. Hơn một phút sau, điểm sinh tồn của Phong Bất Giác còn chưa tới 10%, lúc này nếu chủ động ngừng sử dụng Linh Thức Tụ Thân Thuật thì sẽ không thể nào sử dụng nữa, hắn chỉ có thể cắn răng mà tiếp tục đốt máu, chừng này hẳn là vẫn có thể ráng được thêm 20 giây.

Rainsford đuổi theo càng ngày càng gần, dần dần đi tới khoảng cách 10m, lúc này hai người đột nhiên nhìn thấy một tia sáng, cuối cùng xuyên qua rừng rậm, đi tới Đầm Lầy Tử Thần ở góc Đông Nam đảo.

Phong Bất Giác căn bản không quan tâm, mang tâm lý chơi bạc mạng mà chạy hết sức về phía đầm lầy. Hắn chạy qua bề mặt đầm lầy với tốc độ cực nhanh, thân hình hắn thành công lướt qua phía trên, và cuối cùng đừng trên một phiến đá cách mép đầm lầy hàng chục mét, cũng là hòn đá duy nhất trong đầm lầy rộng lớn không có điểm đứng này.

Lúc đứng lại, điểm sinh tồn của Phong Bất Giác cũng đã chạm đáy, chỉ còn 1%. Bây giờ chỉ cần một bị ong chích một cái thì hắn cũng sẽ đi chầu ông bà.

Mà Rainsford thì dừng lại ở rìa đầm lầy và không bước tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top