ZingTruyen.Top

Dich Thien Duong Kinh Hai Quyen 1

Vương quốc Tử Linh, địa phận mê vực.

Sa mạc bao la bát ngát, nhưng cát lại không phải màu vàng mà là một màu trắng xám.

Sau khi xương người chết bị nghiền nát, chút bột đó tạo thành vùng cát trắng hoang tàn này.

Nơi đây không phân biệt ngày đêm, bầu trời luôn luôn là mây mù xám xịt. Một quả cầu lửa màu đen treo cao trên không trung, thắp sáng thế giới bằng "ánh sáng đen" của nó. "Mặt trăng đen" đó chính là biểu tượng của Minh Uyên U Vương, nơi được chiếu sáng bởi ánh sáng đen là lãnh thổ của hắn; những linh hồn tắm dưới ánh sáng đen đều là con dân của hắn.

Vào một ngày cát bụi vẫn âm ỉ như mọi khi, một ngọn gió kỳ lạ thổi dấy lên một trận bão cát lốc xoáy. Trong tiếng rít thê lương, từ hư không xuất hiện một vết nứt không gian hình tròn, một bóng người xuất hiện.

Cơ thể K3-Xích Thiết rơi xuống đất như một quả đạn đại bác khối lượng tính bằng tấn, nặng nề rớt xuống sa mạc gây ra tiếng động lớn và sóng cát dâng cao xung quanh. Sát khí bao trùm cả vùng đồng bằng cát.

"Đi ra." K3 chế nhạo: "Cho dù bây giờ có hối hận để cho ta tới đây cũng đã muộn."

Đối với K3, thứ có thể hạn chế sức mạnh của hắn chính là giới hạn của chính kịch bản. Vahiru nghĩ rằng mình sẽ có lợi thế trong thế giới này, đó rõ ràng là một tính toán sai lầm. Có lẽ thực lực của hắn ở đây có thể vượt quá giới hạn của Diễn sinh giả cấp bốn, nhưng chiến lực của Diễn sinh giả cấp ba ở không gian này cũng giống như hắn, có thể được cải thiện.

Mây máu lao nhanh, hắc nguyệt thất sắc. Tiếng rít của gió bỗng dừng lại, chớp mắt, một làn khói đen từ trên không lao xuống. Vahiru như ngọn khói hư vô, từ trạng thái khí dần dần ngưng tụ thành một thân hình.

Thực thể của hắn là hình ảnh của một ông già mặt tím, mày kiếm mắt sáng, râu quai nón hổ tóc mai, râu bạc trắng xuống ngực, trên người phủ bào đen. Cũng hình tượng này, nếu là một thân chính khí thì gọi là tiên phong đạo cốt (Hckt: cốt cách, phong thái của tiên; vẻ đẹp và phẩm cách cao thượng của người không vướng những điều trần tục) cũng không đủ, nhưng Vahiru lại tỏa ra khí tức tà ác đáng sợ và u ám không gì sánh được, chỉ cái liếc mắt của hắn cũng sẽ khiến người khác cảm thấy không rét mà run.

Tà Phong dần nhẹ lại, hồn lang thang tránh xa. (Hckt: Tà Phong - Ngọn gió không do bốn phương chính thổi.)

Xung quanh ngay lập tức trở nên cực kỳ yên tĩnh, như thể mọi thứ đang chờ đợi và chú ý... hành động tiếp theo của Vahiru.

"Ta đã thấy và nghe thấy... sự kiêu ngạo của ngươi..." Vahiru nói: "Ta cũng cảm thấy, ngươi thật sự rất mạnh, nhưng những điều này... sẽ không lay chuyển được ý chí chiến đấu của ta."

"Thân là một con chó giữ nhà..." K3 vẫn giữ một thái độ bình tĩnh, cho dù bây giờ cánh tay phải của hắn chỉ có thể phát ra 50% sức mạnh, nhưng hắn tuyệt đối tin là sẽ thắng: "Ngươi không tệ."

Với tư cách là diễn sinh giả, hơn nữa còn là cấp ba, hắn chắc chắn hiểu biết nhiều mệnh lệnh và quy luật trong Thiên Đường Kinh Hãi hơn những BOSS kịch bản này, khả năng phân tích sức mạnh chiến đấu của hắn rõ ràng cũng khách quan và cụ thể hơn.

Nếu muốn so sánh mà nói... sức mạnh của Vahiru trong vương quốc Tử Linh mạnh hơn nhiều so với Rainford mà Phong Bất Giác gặp trên Đảo Săn Người, nhưng nó vẫn kém hơn một chút so với những quái vật cấp cao như Satsuma Diehl.

Nếu tiến vào thế giới của trấn Anh Quả kia, Vahiru sẽ bị suy yếu và hạn chế, và trong một cuộc giao tranh thực sự, hai GM chính quy cũng có khả năng khá lớn có thể đánh bại hắn.

Mà thực lực của K3-Xích Thiết ở trấn Anh Quả gần bằng sức mạnh tổng hợp của hai GM, hoặc thậm chí mạnh hơn một chút. Trong thế giới của vương quốc Tử Linh, các giới hạn về cấp độ dữ liệu của đã bị giảm bớt, vì vậy sau khi giới hạn trên được tăng lên, hắn vẫn mạnh hơn Vahiru.

"Những kẻ muốn tiêu diệt Đoạt Hồn Trận của ta... Giết!" Vahiru trầm giọng hét lên, bóng dáng đột nhiên xuất thần, hóa thành dư ảnh, trong nháy mắt giết tới trước mặt K3.

Cuộc chiến bắt đầu, sát khí đột nhiên bốc lên.

Vahiru lao vào giết trước, muốn đoạt tiên cơ, K3 bước trên cát, cánh tay xoay hình bát quái. Hắn đứng tại chỗ gần như không động, chỉ đẩy trảo đối phương qua bên cạnh một cách nhẹ nhàng linh hoạt, hai người tiếp xúc ngắn ngủi, đòn tấn công của Vahiru dễ dàng bị hóa giải.

Tất nhiên chiêu này chỉ là thăm dò. Đối mặt với kẻ địch hùng mạnh, Vahiru không dám dùng sát chiêu trước khi biết rõ thực lực của đối phương, để tránh bị lộ khuyết điểm và bị hạ gục trong chớp mắt.

Xoay người lại, trầm giọng vừa quát, một làn khói đen tụ lại sau lưng Vahiru, sát khí mãnh liệt theo tà sóng hóa thành một nguồn năng lực hữu hình đánh về phía K3.

"Đây là một đòn tấn công thăm dò từ xa sao?" K3 thờ ơ quay lại,"Loại chiêu thức phô trương thanh thế này có lẽ còn có chút uy hiếp đối với người chơi..." Hắn giơ cánh tay phải lên, mở lòng bàn tay ra đánh một chưởng, đốm sáng đỏ rực nở trên cánh tay hắn.

Đối mặt với sóng đen mãnh liệt, hắn nghênh đón bằng một nguồn lực màu đỏ mạnh hơn, dùng cương chế cương* (Hckt: Dùng lực đấu lực, cương trái nghĩa với nhu). Hai nguồn lực va chạm vào nhau, một âm thanh trong trẻo như tiếng chuông vang vọng giữa sa mạc.

Sóng âm càn quét, phong vân biến sắc, đợi bụi trắng tán đi, hai thân ảnh vẫn đứng ở thế giằng co, cả hai đều không mất sợi lông nào, hơi thở cũng không loạn. Có vẻ như chỉ với mức độ tấn công và chiến đấu thăm dò cấp bậc này, cả hai có thể chiến đấu trong ba ngày ba đêm giống như các cao thủ được miêu tả trong tiểu thuyết võ hiệp, cuối cùng dùng chấm dứt bằng việc một người nào đó mắc tiểu nên phải lui.

"Thật đáng buồn cho dữ liệu tạm thời, cho dù ngươi không chết ở đây thì cũng sẽ biến mất khi kịch bản kết thúc." K3 thở dài đồng cảm: "Trong vô số kịch bản, hệ thống có thể tạo ra vô số ngươi. Ngươi sẽ bị vô số người chơi giết chết, hoặc giết chết bọn hắn... nhưng không có nghĩa lý gì cả, bởi đối với ngươi, cái chết là sự kết thúc, mà đối với bọn họ, đó chỉ là trở về."

"Ta không hiểu ngươi đang nói gì..." Vahiru nói.

"Thực sự rất khó để ngươi hiểu, mà việc đáng buồn nhất là dù cho ngươi hiểu thì cũng không thay đổi được bất cứ thứ gì." K3 nói: "Chỉ những dữ liệu đủ cao để có 'tính tự chủ', mới có thể 'sống' lâu hơn. Mặc dù chúng không thể thoát khỏi số phận biến mất, ít nhất họ có một ký ức lâu dài hơn. 'Cái chết' cuối cùng của bọn hắn trong không gian này cũng sẽ trở thành một sử thi."

K3 thở dài: "Mà ngươi... đừng làm mất thời gian của ta, an phận một chút, nhanh nhanh biến mất cho ta, để hệ thống đáp ứng đủ điều kiện truyền tống người chơi." Sát khí mãnh liệt bùng lên trong mắt K3: "Ta chỉ còn một bước ngắn để lên cấp hai, không được phép sơ xuất một chút nào, ta sẽ không bao giờ để dữ liệu tạm thời như ngươi tạo ra bất kỳ biến nào!"

......

"Đó là... người?" Dũng Giả Vô Địch trầm giọng hỏi, hắn nhìn theo ánh mắt Copernicus và nhìn thấy một nhóm nhỏ bóng người đang từ từ tiến đến trong khu rừng phía trước.

"Hẳn là ảo giác a..." Copernicus trả lời.

"Ồ... đó là ảo ảnh, không phải quái vật ha." Phong Bất Giác thầm nghĩ, hắn thật sự càng ngày càng muốn chửi rủa vị nhân viên quản lý này. Người ta còn chưa có tới gần, thông thường sẽ cho là quái vật đã, vậy mà phản ứng đầu tiên của ngươi lại là nói cho chúng ta biết chúng không có thật thể.

"Có nên núp không?" Diệp Chỉ vẫn theo suy nghĩ bình thường đưa ra một số gợi ý đáng tin cậy hơn, vừa nói vừa thận trọng chặn ánh sáng từ phía trước đèn pin.

"Này, có cần trốn không?" Phong Bất Giác chỉ quay mặt lại và hỏi thẳng Galileo với giọng điệu khá nóng nảy.

"Ừm... Ta nghĩ... không cần phải làm thế." Galileo đờ đẫn trả lời. Trước khi hắn có thể nhận ra tại sao Phong Bất Giác lại đột nhiên hỏi mình một câu hỏi như vậy, hắn đã đưa ra câu trả lời theo bản năng.

"OK, vậy hãy xem trò ảo ảnh này có thể giở trò gì." Phong Bất Giác một tay đút túi, tay kia cầm đèn pin, chán nản nhìn về phía trước.

Diệp Chỉ dùng ánh mắt khác thường nhìn quanh, lần lượt lướt qua mặt ba người Phong Bất Giác, Copernicus, và Galileo. Cô cảm thấy rất kỳ quái, đám đồng đội trông có vẻ không đáng tin này lại luôn hành động bất thường và làm điều đúng đắn cứ như là đã biết trước.

Không bao lâu, tiểu đội kia đã tới gần. Bọn hắn đi rất chậm và theo một cách kỳ lạ, giống như những đứa trẻ chơi nối xe lửa, đứa này nối đuôi đứa kia.

Gã đi trước cúi đầu sát ngực, hai tay lại đưa thẳng về phía trước như cương thi, cùng đám người phía sau loạng choạng đi về phía trước. Người thứ hai đặt tay lên vai người thứ nhất, đầu cũng rất thấp, vùi sâu vào giữa hai cánh tay, người thứ ba đặt tay lên vai người thứ hai, cứ vậy mà tính tiếp, tổng cộng có sáu người.

Khi đã ở khá gần, người chơi có thể sử dụng thiết bị chiếu sáng trên tay để xem quần áo đoàn người này. Sáu người cúi đầu này, quần áo và giới tính của họ tương ứng với sáu người chơi, không sai chút nào.

Phong Bất Giác cười nói: "Ha... Không cần nói cũng biết, tên cuối cùng nhất định phải có lời thoại, nội dung 80% sẽ tương tự như 'Nhanh lên'..."

Đoàn người lướt qua các người chơi trong im lặng, như thể bọn họ đi qua để cho vui. Không biết nên nói là trùng hợp hay là ý trời, tên đi ở cuối cùng mặc bộ đồ dài màu tím giống như Phong Bất Giác, và khi đi ngang qua đám người liền ngẩng đầu lên và quay mặt lại, để lộ ra một khuôn mặt trắng bệch vô cùng thê lương, trợn mắt trắng, giọng nói khiến người ta nổi da gà: "Nhanh lên..."

"Thấy chưa, ta nói không sai a." Phong Bất Giác nhún vai.

Thái độ thoải mái và khác thường của hắn có khả năng lây nhiễm rất lớn với người chung quanh, cũng giống như khi bạn đang xem một bộ phim kinh dị mà có ai đó spoil mất cảnh đáng sợ tiếp theo. Nếu đã có chuẩn bị tâm lý, vốn là một đoạn nội dung cốt truyện thiết lập để dọa người, nay hoàn toàn không thể gây ra một chút hiệu quả nào, mức độ sợ hãi của mọi người cũng không dao động chút nào.

"Mấy trò xiếc quỷ kiểu này... Phim ma Hồng Kông thập niên 90 không thiếu..." Phong Bất Giác nói: "Ta đã thấy vô số tình tiết tương tự." Hắn đưa mắt nhìn theo ảo giác dần dần đi ra xa vào trong khu rừng tối tăm kia, vẫn không ngớt than thở: "Nếu thật sự muốn làm cho người ta cảm thấy khó chịu, sao không xâu sáu người thành hình con rết, để bọn họ bò qua, rồi người đi đầu nói một câu..." (Hckt: Ref phim "Con Rết Người".)

"Đừng nói nữa!" Diệp Chỉ tranh thủ ngắt lời hắn: "Ngoại trừ đưa ra ý kiến mang tính xây dựng, xin ngươi đừng nói gì nữa?" Với tư cách là một người phụ nữ, chỉ sợ sau khi nghe con hàng Phong Bất Giác này nói thêm một lúc nữa thì giá trị SAN* của cô chỉ sợ sẽ không ngừng giảm xuống. Lời nói và hành động của Phong Bất Giác đáng sợ hơn game này ở chỗ nó có khả năng đầu độc tâm hồn và ảnh hưởng đến sinh hoạt trong thế giới thực. (Giá trị SAN (Sanity) là một chỉ số trong game "Cthulhu", đại diện cho việc một người cách bờ vực sụp đổ bao nhiêu. Giá trị SAN càng cao thì tinh thần càng khỏe mạnh, mà nếu bằng không thì có nghĩa là đã điên rồi.)

"Thấy ảo giác, nghĩa là chúng ta đã vào phạm vi ma pháp trận rồi nhỉ?" Dù gì cũng là GM, Copernicus chuyển chủ đề về lại quá trình qua cửa một cách nghiêm túc.

"Đừng có 'nhỉ' ở đây." Phong Bất Giác mỉm cười: "Ngươi cứ dẫn đường là được rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top