ZingTruyen.Asia

[DỊCH | MPREG] Trò chơi của số phận

Chương 4: Nghệ thuật đối phó

Raph1294




Chương 4: Nghệ thuật đối phó

Dịch: Yoyo

"Sasuke."

Cậu cau mày, không thích giọng nói không mời mà tới đang quấy rối đầu mình.

"Sasuke, nào, nhìn tớ này." Chẳng lẽ có ai vừa... tấn công cậu ấy? "Này, cậu bị sao vậy?"

Thật chậm và với nhiều nỗ lực hơn cần có, cậu mở hé mắt một chút và thấy cái nhìn lo lắng – à không phải, là khủng bố - nhuốm màu xanh lam. Mắt cậu mờ đi, và nếu mà nghĩ được rõ hơn chút thì hẳn là cậu sẽ tự hỏi thật sự chỉ vì chóng mặt thôi sao. Môi cậu hé ra – để nói gì, cậu cũng chả biết – nhưng cuối cùng cậu chỉ bật ra một hơi thở nhỏ, kiệt sức.

Cậu khá chắc là đã nghe thấy một tiếng kêu nhỏ khi cậu chìm vào bóng tối.

-

Naruto chưa bao giờ cảm thấy kinh hoàng đến thế khi bắt gặp Sasuke đứng trước cửa sổ loạng choạng, rồi ngất xỉu. "SASUKE!"

Bằng đôi bàn tay run rẩy một cách điên cuồng, anh thử thăm dò mạch đập và nhịp tim của Sasuke, rồi gần như bật khóc vì nhẹ nhõm khi thấy chúng vẫn đập hữu lực. Tuy nhiên, mối lo lắng không hề vì vậy mà biến mất.

Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra?

Ngay sau đó anh lại một lần nữa chú ý đến thứ gì đó khiến đầu óc anh càng quay cuồng hơn. Khi ánh trăng chiếu vào chiếc quần rộng của Sasuke ở một góc độ chính xác, anh có thể dễ dàng nhận ra vết máu đang lan dần.

Anh nhắm mắt rồi mở ra, bộ não chẳng nghĩ ra được gì cả. Tuy nhiên, sau cùng, anh lắc cái đầu đang hỗn loạn gào thét và quyết định rằng có thể đợi để hỏi sau. Hiện giờ có việc gấp hơn cần phải giải quyết.

Dễ dàng bế Sasuke khá nhẹ lên, anh ôm chặt cậu và chạy đi, từ tận đáy lòng hi vọng là không quá muộn.

---------------------------------------

Naruto phải đợi hai tiếng, mười phút và bốn mươi tám giây sau khi đưa Sasuke tới bệnh xá là khoảng thời gian lâu nhất trong cuộc đời anh. Anh không để ý đến những người đang nhìn mình đầy thương hại – vốn là sự tương phản nổi bật với những ánh mắt chán ghét và ngờ vực thường thấy – diễn ra xung quanh. Anh đan những ngón tay vào nhau, mặc dù anh chưa từng là một người mê tín.

Nếu có gì đó không hay... Nếu anh cứ vậy mà mất đi Sasuke...

-

"Naruto." Tiếng Sakura khiến anh nhảy dựng lên đôi chút, nhưng lại định thần nhìn cô bạn tóc hồng. Cô có vẻ kiệt sức và có phần nghiêm nghị, nhưng có gì đó trên mặt cô cũng cho anh hi vọng – lại chẳng ăn khớp gì với vết máu thấy được rõ ràng trên bộ y phục mà cô quên cởi bỏ. "Sasuke... Cậu ấy sẽ ổn thôi. Đã cầm máu được rồi. Giờ cậu ấy đang nghỉ ngơi."

Anh gần như không dám tin vào những lời đó. Tuy nhiên, đôi mắt xanh lơ của cô bạn lại không hề nói dối. "Vậy là... ổn cả rồi phải không. Cậu không nói đùa."

Đáp lại, Sakura nhẹ nhàng xoa đầu cậu bạn. "Cậu biết là tớ sẽ chẳng bao giờ đùa giỡn mấy chuyện này mà." 'Về cậu ấy', cô đủ thông minh để không nói ra.

Anh hít sâu nhưng yếu ớt, chợt đưa hai tay lên bưng mặt. Chẳng thể nhớ được là anh đã bao nhiêu lần cảm thấy nhẹ nhõm thế này nữa. Phải mất một lúc anh mới đủ bình tĩnh để suy nghĩ. Ngay lúc đó, một câu hỏi nảy ra trong đầu. "Chuyện... Chuyện gì đã xảy ra?" Anh bắt gặp ánh mắt Sakura, ngạc nhiên vì nó gần như có chút sợ hãi, miễn cưỡng. "Sasuke làm sao vậy?" Nếu tất cả đều là lỗi của anh thì sao?

Cô bạn tóc hồng cắn chặt môi. "Tớ đã hứa là sẽ không nói rồi, Naruto." Rõ ràng là cô cũng chẳng muốn giấu giếm làm chi.

Anh nắm chặt nắm đấm, cảm thấy tuyệt vọng. "Làm ơn đi, Sakura-chan!" Giọng anh gần như vỡ òa, nhưng anh chẳng quan tâm. Anh lấy dũng khí nói. "Cậu ấy... Cậu ấy rất quan trọng với tớ, cậu biết mà? Vậy nên... Vậy nên làm ơn..."

Một khoảng lặng dài đến khó thở gần như khiến anh phát điên. Cuối cùng thì Sakura cũng lấy dũng khí, không nhìn vào anh, rõ ràng là không chắc có nên nói hay không. "Nghe này, Naruto... Tớ biết ba tháng trước cậu và Sasuke... đã gặp nhau."

Má anh ửng đỏ chưa từng thấy. Cổ họng anh khô khốt mất một lúc mới nói được. "Làm... Làm thế nào...?!" Làm sao mà cậu ấy có thể...?!

Cái nhìn của cô khiến anh chắc chắn là sẽ ngã ngửa nếu không phải đang ngồi, chưa kể đến tác dụng của mấy lời sau đó. "Bởi vì... Bởi vì Sasuke mang thai rồi. Con của cậu. Và... Đêm qua suýt nữa thì cậu ấy đã sảy thai."

Tất cả mọi thứ biến mất khỏi đầu anh, anh thở dốc như người sắp chết đuối, chưa từng thấy cả khuôn mặt anh mất đi hết huyết sắc như lúc này. Anh đấu tranh hớp lấy từng hơi thở gần mười lăm phút thì lại biến thành trận cười cuồng loạn. "Cậu... Cậu đang đùa tớ đùng không?" Tiếng cười không ngớt dù thấy được biểu hiện trên gương mặt cô bạn tóc hồng. "Nghe này... Sasuke là nam đó có được không? Cậu ấy... Cậu ấy không thể...!"

Cuối cùng thì anh cũng lấy lại được bình tĩnh khi Sakura thụi vào đầu anh lần nữa, rõ ràng là để thức tỉnh anh. "Bình tĩnh mà suy nghĩ đi được không?" Cô rít lên. Cô dần dịu đi khi nhìn vào mắt anh, gần như thấy được tất cả bối rối và lo lắng trong đó. Cô thở dài não nề. "Naruto, cậu ấy cần cậu, cậu có hiểu không? Cả hai người họ đều cần cậu. Vậy nên khi nào thấy sẵn sàng thì đi liền đi."

Nếu tình huống khác đi một chút, chắc anh đã bĩu môi.

Sẵn sàng? Làm như anh có thể sẵn sàng đón đợi vụ này vậy. Tuy nhiên, anh dũng cảm cười tươi, trung thành với bản chất của mình. "Ừ. Tớ sẵn sàng rồi."

---------------------------------------

Đầu của Sasuke vẫn còn lơ mơ khi hiệu lực của thuốc cậu dùng dần tan hết, để cậu có cơ hội suy nghĩ đúng đắn phần nào. Cậu chậm rãi chớp mắt, cố nhìn rõ mái nhà màu trắng, căn phòng tối và mùi vô trùng nồng nặc gần như ập vào mặt cậu.

"Chắc hẳn là cậu đã ngủ rất ngon." Giọng nói của Naruto – mệt mỏi, nhẹ nhõm, lại vừa cáu kỉnh – làm cậu mất cảnh giác. Phải mất một lúc cậu mới nhìn được sang cậu bạn tóc vàng đang ngồi trên ghế cạnh giường, có vẻ hơi run. "Tớ tưởng là cậu sẽ ngủ cả đêm chứ."

Ngay sau đó Naruto hít thở sâu và hơi rùng mình khiến cậu cảm giác như có gì đó xảy ra mà cậu không hề muốn. "Cậu có biết cậu dọa tớ sợ chết khiếp không hả, đồ ngốc"

Khi quan sát khuôn mặt đối phương chỉ một lúc, cậu đã biết. Cậu nheo mắt, một cách vô thức, đặt tay lên bảo hộ vùng bụng đã bắt đầu lộ ra. "Cậu... Không phải cậu biết rồi đấy chứ?" Khỉ thật... Đây chính xác là chuyện mà cậu muốn tránh.

Cậu chẳng hề nghĩ tới việc phải đối diện với đôi mắt sắc như dao của Naruto lúc đó. Anh có vẻ vô cùng tức giận, dù không hề nói ra. "Không phải do cậu nói. Cậu nghĩ cái quái gì mà không nói với tớ hả?! Tại sao... Tại sao cậu còn...?!" Rồi đôi mắt xanh lam chất chứa nỗi buồn và thất vọng mà cậu hiểu rất rõ về nó. "Cậu không hề có ý định nói với tớ đúng không? Cậu định làm gì với đứa trẻ này?"

Cậu nghiến răng quay mặt đi. Cậu thực sự mong là Naruto không gọi cái thứ đó là đứa trẻ - nghe còn tệ hơn cả từ miệng Sakura. "Tớ không biết có được không?" Giọng cậu đủ bén nhọn, nhưng cũng mang theo gì đó mà cậu chẳng thích tí nào. Cậu dịch chuyển tay mặc dù da đang bỏng cháy. "Chỉ là tớ không biết phải làm gì."

Naruto không nói gì mất một lúc. Cậu đã hi vọng là anh sẽ bỏ đi để cậu ngủ cho đến khi cơn ác mộng này kết thúc. Tuy nhiên, làm gì được may mắn thế.

Cậu rùng mình và khó chịu khi Naruto ngu ngốc và táo bạo đến mức cởi áo cậu rồi đặt tay lên bụng cậu. Cậu lập tức nhìn anh bằng ánh mắt hình viên đạn. "Cậu đang làm cái quái gì vậy?!" Mặc dù họ mới... đụng chạm gần đây, nhưng chuyện này lại khác, khó xử hơn nhiều.

Anh trợn mắt. "Thôi đi. Dù sao thì tớ dư biết là cậu có phản đối gì chuyện này đâu."

Cậu rất muốn bật lại, nhưng vào lúc này thì tâm trạng đâu mà bật. Thay vì vậy, cậu tập trung nhìn biểu hiện của anh khi nghĩ đến việc động chạm. Cậu cau mày, chẳng tài nào hiểu được cái nhìn của Naruto.

Có gì đó... dấy lên trong cậu, một thứ gì đó bệnh hoạn và sai trái. Vậy thì tên ngốc này làm sao có thể...?!

Chẳng lẽ Naruto thực chất chẳng vui tí nào khi biết chuyện này?

"Sasuke..." Naruto nói thật khẽ, như đang thở, khiến cậu mất cảnh giác. Anh chớp mắt, chắc hẳn là đang đấu tranh nội tâm. Đôi mắt xanh lam chất chứa bối rối vừa sững sờ khi nhìn cậu – cảm xúc mãnh liệt mà cậu chưa từng thấy. "Chẳng lẽ... Cậu không cảm nhận được sao?"

Cậu hơi rùng mình, hi vọng là anh không để ý. "Cảm nhận gì cơ?" Cậu hỏi.

Không một lời giải thích, Naruto kéo tay cậu và đặt nó lên bụng, phớt lờ cái liếc sắc lẹm của cậu.

Ban đầu thì không có gì xảy ra, nhưng rồi ngón tay cậu cảm thấy gì đó. Tựa như xoay vòng vòng.

Và đó chính là lúc cậu nhận ra cảm xúc của mình, dù có thích hay không, thì cũng vô cùng rõ ràng. Có thứ gì đó đang khẽ rung động bên dưới làn da cậu, mạnh mẽ tới mức cậu ngạc nhiên khi phát hiện mình chưa từng chú ý đến.

Cậu hơi cựa quậy, không biết là không thoải mái với cảm xúc mới mẻ này, hay những thứ khơi dậy trong cậu, hay vì sự đụng chạm của Naruto. Cậu cố gắng ngồi dậy. "Cái quái gì vậy?"

Naruto cười khúc khích, làm cậu cảm thấy kỳ quặc. "Vậy mà cậu còn nói tớ ngốc." Một lần nữa, cậu lại bắt gặp đôi mắt lấp lánh, vui mừng tột độ ấy. "Cậu không hiểu sao Sasuke? Đó là Charka của con chúng ta – con của cậu. Bên trong cậu là mầm sống mới." Nếu có thể thì anh đã cười tươi hơn gấp mười lần rồi. "Mọi chuyện... Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."

Những lời nói đó làm cậu cảm thấy... Cậu chẳng thể giải thích được, mà cũng chẳng muốn giải thích. Đêm đó mọi thứ quá rối loạn và hỗn độn.

Cậu bật ra một âm thanh mà cũng chẳng hiểu là gì, nếu cậu mà có sức thì đã đẩy tay anh ra rồi. "Hừ." Rồi cậm chậm rãi chớp mắt, cảm thấy đột nhiên đầu óc nhẹ nhàng hẳn.

Naruto cau mày. "Làm sao vậy?"

Cậu lắc đầu và nghiến răng, không thật sự muốn nói về chuyện này. "Chỉ hơi mệt thôi, đồ ngốc."

Naruto nhún vai. "Vậy ngủ đi. Có tớ ở đây rồi."

Chậm rãi, ngập ngừng, cậu nằm xuống, không dám rời mắt khỏi Naruto dù chỉ một giây. Và rồi cậu nhận ra là làm sao mà chớp mắt cái là ngủ ngay được.

Im lặng kéo dài, họ hoàn toàn bất động, như thể có ai đó đã bấm nút tạm dừng; cậu nằm đó, gần như không dám thở dù rằng cậu sẽ không bao giờ thừa nhận, rằng bàn tay run rẩy của Naruto đang áp vào cái bụng trần của cậu.

Trong hàng triệu suy nghĩ đang gào thét, cả hai cùng hỏi một câu trong đầu.

Làm thế quái nào bây giờ?

Đêm đó họ đều mất ngủ.

---------------------------------------

Trong lúc đó, cách đó không xa, một nữ hộ lý vừa mới vào làm vào phòng nơi Tsunade đã nghỉ ngơi ở đó một lời gian rất dài. Cô ta vừa bỏ đồ xuống thì thấy đôi mắt mở lớn.

---------------------------------------

Ba tuần sau

Những tuần vừa qua, cũng phải nói là, không hề dễ chịu với cả Naruto lẫn Sasuke. Họ không chỉ phải đối mặt với mối quan hệ rắc rối – mà còn phải tránh hoàn toàn các vấn đề có thể gọi là nan giải – mà giờ còn có một đứa trẻ vướng bận nữa (Hay 'cái thứ đó', Naruto đã rất thất vọng khi Sasuke vẫn gọi đứa trẻ chưa chào đời như vậy).

Tuy nhiên, con người thì ai chẳng có khả năng điều chỉnh. Qua vài tuần, hai cậu chàng đã chậm rãi học được cách đương đầu với cuộc sống bị đảo lộn. Mà đối với Naruto thì dường như nó dễ dàng một cách đáng sợ.

Naruto khó khăn lắm mới không bật cười trước vẻ mặt của Sasuke khi anh kéo theo cậu đi khắp Làng. Cả hai người chẳng ai thèm để ý đến những cái nhìn ngờ vực và thầm thì xôn xao về đối phương.

"Không thể tin được là cậu lại làm chuyện này, mỗi tuần tớ chỉ được phép ra khỏi nhà một tiếng thôi", cậu lầm bầm. Một tay xoa bụng, rõ ràng là thấy hơi buồn nôn. "Không có mấy cuốn sách ngu ngốc đó thì cũng kha khá ổn mà."

Anh trợn mắt. "Chúng ta sắp làm cha rồi Sasuke. Chúng ta phải chuẩn bị mọi thứ - Ý tớ là, chúng ta chỉ còn khoảng năm tháng nữa thôi."

Sasuke nhìn anh một cách ngờ vực. "Nghe như thể cậu vui về chuyện này lắm vậy."

Anh cười tươi, thoáng vuốt ve cái bụng hơi nhô của cậu. "Sao có thể không vui chứ?"

Lông mày của Sasuke giật giật. "Đừng có đụng chạm tớ nơi công cộng, đồ ngốc!"

-

Họ xấu hổ khi đi cùng nhau đến nỗi Sakura phải lén theo dõi họ. "Cậu biết đấy, nếu cậu thực sự muốn giấu Làng Lá bí mật này, thì cậu làm không giỏi lắm đâu."

Naruto thầm mắng bản thân rồi mới quay sang nhìn cô bạn tóc hồng. "Này, Sakura-chan. Tớ tưởng hôm nay cậu phải làm nhiệm vụ."

Gương mặt cô có điểm bối rối. "Chà, về cơ bản thì tớ vẫn đang làm nhiệm vụ mà." Cô thận trọng nhìn anh. "Tớ đi xem thầy Iruka."

Anh chớp mắt, cảm thấy nhói đau. "Ồ." Rồi anh chú ý đến vẻ mặt cô. "Có chuyện gì vui à?"

Cô lắc đầu. "Hai người như cặp vợ chồng già vậy, thật đấy."

Sasuke bĩu môi rồi mở miệng định bật lại – nhưng chưa được bao lâu thì lời nói mắc kẹt lại cổ họng khi thấy Neji đến gần.

-

Naruto hoàn toàn không phải là kẻ hèn nhát, nhưng nếu lúc đó chân anh có thêm dù chỉ một chút sức thì ắt hẳn đã bỏ chạy rồi.

Và lúc nhận ra thì đã quá muộn, vì anh đã chạm mặt cậu bạn với đôi mắt trắng dã. Đôi mắt có chút sáng khó nhận thấy, ký ức đau đớn lập tức hiện ra trong đầu.

Chúa ơi, giọng Hinata vang lên thật là rõ ràng...!

/"Tớ không ngại hi sinh bảo vệ cậu! Bởi vì tớ yêu cậu." /

Thật là diệu kỳ khi anh có thể mỉm cười. "Vậy là... Cậu làm xong nhiệm vụ rồi à?"

Neji gật đầu một cách cứng nhắc, rồi thở dài, có vẻ kiệt sức. "Nghe này, Naruto..."

" Neji." Anh không chắc là mình cảm thấy tức giận hay nhẹ nhõm khi gặp lại một nam ninja lâu rồi mới gặp bước đến, mái tóc trắng cắt ngắn rối bù và đôi mắt đen đào hoa. "Danzou-sama đang đợi cậu. Ông ta muốn nói gì đó với cậu."

Neji gật đầu, rồi liếc nhìn về phía anh lần nữa. "Chúng ta sẽ nói về chuyện này sau."

Anh cũng gật đầu, cảm thấy cổ họng nghẹn lại, rồi nhìn cậu bạn rời đi mà chẳng thể làm gì. Cảm giác nhức nhối xuất hiện trong mắt anh.

Tớ... xin lỗi, có được không? Tớ xin lỗi.

Nhưng anh lập tức nghiêm khắc nhắc nhở bản thân, đã quá trễ để xin lỗi.

Ở thời điểm đó, mọi chuyện có chút hơi quá sức chịu đựng của anh. Không thực sự kiềm chế được cảm xúc của mình, anh quay sang Sakura và Sasuke. "Tớ... Tớ phải đi đây, các cậu biết mà. Tớ sẽ quay lại sớm thôi."

-

Sakura thấy thật khó lòng mà không thở dài khi nhìn theo bóng lưng Naruto đi xa dần, thấy được đôi vai của cậu bạn tóc vàng đang ủ rũ thế nào.

"Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?" Giọng Sasuke vang lên làm cô ngạc nhiên, còn bởi vì cô nhận ra là cậu bạn mình chẳng biết gì về chuyện đã xảy ra.

Lần này cô thở dài thành tiếng, mắt vẫn nhìn theo Naruto. "Hinata... Cô ấy đã chết, trong cuộc tấn công của Pain." Cô tự hỏi liệu có nên nói nốt phần còn lại không, nhưng rồi quyết định không nói.

Sasuke từ tốn gật đầu, dường như nhận ra gì đó. Cô cau mày khi cậu bạn bắt đầu rời khỏi. "Cậu đi đâu thế?"

Sasuke chỉ nhún vai. "Tớ bị quản thúc ở nhà mà, nhớ chứ? Tớ nằm trong sự quản thúc của cậu ấy."

Cô không nhịn được mỉm cười khi nhìn cậu đi khỏi.

Có thể có chút hi vọng về việc hai người sẽ giải quyết được chuyện của họ. miễn là không có tên ngốc nào phá hoại...

---------------------------------------

Thế giới đã trở thành một nơi xa lạ với Iruka kể từ khi anh tỉnh lại ở ngôi làng kỳ lạ gần như bị phá hủy này, hầu hết mọi người nơi đây đều phảng phất một thứ gì đó quan trọng từ xa xưa.

Anh chẳng thể nhớ được gì. Mà anh hầu như còn chẳng cử động nổi cơ, đã thế - anh cùng nghe tiếng những người chăm sóc cho mình xì xào là – anh đã từng bất lực như một đứa trẻ thế nào. Giờ thì, sau vài tuần tập luyện khắc nghiệt, cơ bắp của anh đã lấy lại được một chút sức mạnh như trước đây, và ít nhất anh đã có thể tự ăn một mình. Tuy nhiên, chuyện nhớ lại thì, chả tài nào nhớ được. Mà anh lo nghĩ đến nó nhiều đến mức gần như phát điên.

"Nhìn cái này chút đi, thầy Iruka." Giọng nói của một thầy thuốc tự giới thiệu mình là Sakura đã kéo anh khỏi những suy nghĩ chán nản đó. Anh chẳng đủ sức lực để quay đầu nhìn cô bé nữa, nhưng may là cô bé đã đi lại. Anh tự hỏi sao biểu hiện trên mặt cô bé lại kỳ lạ đến vậy, như thể khuôn mặt cô bé không thuộc về nơi đó. Cô bé đã cho anh xem thứ gì đó có màu sắc mà anh nhớ lờ mờ là đỏ và xanh lá. "Là một bông hoa hồng tuyệt đẹp. Em không nghĩ là còn tìm được thứ như vậy ở đây nữa, sau khi..." Đột nhiên cô bé dừng lại, như thể đang nói gì đó không được cho phép.

Anh cố gắng tập trung ý chí để mở miệng – định nói gì đó – nhưng lại bị một cơn gió lạnh thoảng qua khiến anh rùng mình. Giọng nói thân thuộc đến kỳ lạ lấp đầy tâm trí anh, một giọng nói khác nghe có vẻ e ngại như tiếng của chính anh.

/ "Đem người đàn ông bị thương đó rời khỏi đây đi. Để chuyện ở đây cho tôi."

"Chúc may mắn, Kakashi." /

."Kak... ashi."

Sakura sững người, bông như gần như rơi khỏi tay cô, mắt cô mở to. Cô quay đầu lại thật chậm – rồi nhận thấy thầy Iruka trông y hệt như lúc trước.

Chắc hẳn là cô tưởng tượng ra thôi.

Buột miệng thở dài, cô nắm chắc xe lăn của anh. "Đi thôi nào", cô thì thầm. "Thầy sẽ thấy cái lạnh đến sớm thôi. Chúng ta phải cắm hoa này vào nước trước khi nó héo đi. Chúng ta nên quay vào thôi."

---------------------------------------

Mất nhiều thời gian hơn là Sasuke nghĩ, nhưng cuối cùng cậu đã tìm thấy Naruto ngồi trên nóc một ngôi nhà nhỏ, nhìn một ngôi nhà khác ở bên kia con phố qua một cái cửa sổ khổng lồ.

Cậu nhướng mày. "Vậy ra trong lúc tớ đi vắng cậu đã biến thành một tên biến thái."

Naruto hơi rùng mình vì ngạc nhiên, rồi nhìn cậu có chút ủ rũ. "Giỡn vui đấy." Rồi anh quay lại nhìn ngôi nhà, mà anh có vẻ buồn bã đến mức khiến cậu cảm thấy thấy không thoải mái. "Tớ chỉ đang... nhìn một chút thôi."

Cảm thấy tò mò một cách kỳ lạ, cậu nhìn về hướng ngôi nhà rồi phát hiện Sakura đang chăm sóc cho thầy Iruka. Cảm giác thật lạ khi thấy biểu hiện của anh trống rỗng, đôi mắt vô hồn và lạc lõng. "Tớ hiểu", cậu nói sau khi dừng một lúc lâu.

"Sakura-chan nói là thầy đang hồi phục rất tốt. Tớ cá là thầy khỏe nhanh thôi." Dựa trên giọng điệu của Naruto, cậu tự hỏi anh có tin vào mấy lời này không. "Thầy vẫn chưa được cho phép người vào thăm, nói là – họ làm thầy rối. Nhưng... Thật mừng khi thấy thầy tỉnh lại và hồi phục." Dù là nói vậy, dường như anh vẫn buồn và mất mát khi nhìn thầy Iruka như vậy – rõ ràng là lúc này anh rất cần người thầy cũ của mình, khi mà mọi thứ vẫn thật hỗn loạn.

Vào lúc đó cậu quyết định phớt lờ lòng tự tôn và mọi lý lẽ thông thường. Thay vì quay người bỏ đi – có lẽ là điều khôn ngoan nhất – thì cậu lại ngồi xuống, gần anh nhất có thể mà không làm dấy lên những cảm xúc thôi thúc khó hiểu. "Sẽ... ổn cả thôi", cậu lẩm bẩm, những lời đó nghe có vẻ lạ khi phát ra từ cậu. Cậu đâu có giỏi an ủi người khác bao giờ đâu – đó là sự thực mà ai chẳng biết. Cậu đang định làm cái quái gì vậy trời.

Tuy nhiên, rõ ràng là ngay cả nỗ lực thảm hại đó cũng là đủ với Naruto. Anh nắm tay cậu với nụ cười lạc quan đến đau lòng, mà cậu có cố đến mấy cũng không thể gạt nó ra. "Tớ biết."

Cậu không biết phải phản ứng thế nào, sau một tiếng "Ừ" thì cậu lại im lặng. Tuy nhiên, một lúc sau, cậu thở hổn hển và cau mày khi cảm thấy thứ gì đó trong bụng mà cậu chưa từng trải qua. Giống như... như một cú đá, gần như vậy.

Tất nhiên là Naruto nhận thấy sự khó chịu của cậu. "Làm sao vậy?"

Cậu chớp mắt rồi nói. "Đứa bé..." Thậm chí cậu còn không nhận ra mình gọi vậy khi ấn tay chặt hơn, cảm giác chuyển động lúc này càng rõ ràng hơn. Cậu chưa từng cảm nhận được loại cảm xúc của sự sống thế này, cũng không thể hiểu hay lý giải chúng. "Tớ nghĩ đứa bé vừa đá tớ."

Naruto tròn mắt, không cần nhìn cậu cũng biết. "Sao cơ?!" Không chút ngần ngừ anh dịch lại và đặt tay lên cái bụng mà gần như không thấy nhô lên của cậu, dán chặt vào cậu đến nỗi lồng ngực cậu thấy khó chịu. Một giây sau là tiếng la lớn nhất mà cậu từng nghe. "Ôi chao...!"

Không biết phải cảm thấy thế nào, cậu nhìn anh, sững sờ trước biểu hiện cực kỳ vui mừng của anh. Naruto... Dường như cậu ấy thấy những chuyện này rất bình thường... "Cậu sẽ không ngất xỉu hay bật khóc đấy chứ?"

Anh phát ra một âm thanh hơi nghẹn ngào. "Thật tuyệt." Đôi mắt xanh lam của anh ánh lên niềm hạnh phúc không giống với bất cứ thứ gì cậu từng thấy. "Sasuke, xem chúng ta đã làm được gì kìa."

Cậu cười nhạt, đảo mắt. "Ừ, tớ biết."

Naruto cứ cười thôi.

Anh vòng tay ôm chặt cậu chặt như muốn làm cậu ngạt thở, mà cậu không cách nào chống lại, cậu chỉ biết chắc một điều.

Cậu đang trong một trạng thái tồi tệ. Bởi vì tại thời điểm đó, khi mặt trời chiếu vào thứ gì đó bằng kim loại, cậu thấy một tia sáng chói mắt rất rõ ràng. Một dấu hiệu.

Đến lúc hành động rồi.

---------------------------------------

Ngay cả khi trời tối đen, cậu cũng chỉ mất có mười lăm phút để đến được rìa ngôi làng, nơi có một số lớn đến kinh ngạc những người đang đợi cậu với vẻ nghi hoặc.

Đêm đó, sau khi đảm bảo Naruto đã ngủ say, Sasuke đã làm một thứ mà lâu rồi cậu chưa thử. Cậu nhắm mắt, có thể thấy vài giọt mồ hôi trên trán cậu khi ngón tay cậu nhảy múa theo nhịp điệu của một nhẫn thuật mà cậu chẳng thích lắm.

Tập trung Charka là một thách thức buồn cười trong tình trạng của cậu, cậu ảm đạm lưu tâm.

Cuối cùng cậu hít sâu và mở mắt, hài lòng khi thấy một sản sao hoàn chỉnh trước mắt. Chắc chắn là đủ để đánh lừa hai tay lính canh bên ngoài ngôi nhà – miễn là Naruto không tỉnh dậy thì cậu sẽ được an toàn.

Khi cậu vô thanh vô tức rời khỏi nhà hai phút sau, không muốn đối mặt với cái nhìn của Naruto, cố gắng bỏ qua cảm giác kỳ lạ trong bụng – cậu có cảm giác kỳ lạ, nhộn nhạo như thể vừa mắc phải sai lầm.

---------------------------------------

Tuy nhiên, đúng ra cậu không cần phải ngạc nhiên về số lượng người tham gia. Cậu đã gửi những lời nhắn 'làn sóng mới' dù đang bị giam giữ, liên lạc với những người mà cậu cảm thấy có thể chia sẻ... suy nghĩ về Danzou, và đội mới của cậu cũng đang hành động nữa. Danzou bị nhiều người khinh ghét lắm. Bất chấp danh tiếng của hắn, tin rằng nhiều người sẽ thấy tò mò, nếu không muốn thực sự chống lại thủ lĩnh mới của ngôi làng.

Người đầu tiên bước ra là Hiashi Hyuuga, đôi mắt trắng ẩn chứa khao khát báo thù và nghi ngờ. "Chúng tôi đều đã nhận được thông điệp của cậu. Cậu thật sự định chống lại Danzou và các trưởng lão à?"

Sasuke gật đầu, khoanh tay. Mặt cậu không đổi sắc, cũng không thay đổi giọng điệu. "Đúng vậy. Mọi người sẽ cùng tham gia chứ?"

"Hinata..." Hiashi nghiến chặt răng đến nỗi cậu có thể nghe được. "Đây không phải là ngôi làng mà chị ấy đang đấu tranh vì nó. Tôi không muốn kỷ nguyên của Danzou lại đánh đổi bằng cách hi sinh những sinh mạng. Tuy nhiên..." Đôi mắt cậu ta đột nhiên sắc bén. "Chuyện này cực kỳ nguy hiểm. Bọn tôi có thể tin cậu chứ? Cậu đã phản bội làng một lần rồi – lấy gì đảm bảo là cậu sẽ không làm thế nữa?"

Vẻ mặt Sasuke vẫn vô cảm. Đây là điều cậu mong đợi. "Làng Lá không phải mối quan tâm của tôi – tất cả những gì tôi muốn là nắm thóp của Danzou và các trưởng lão, dù có được các cậu giúp đỡ hay không."

Hiashi có vẻ như chẳng tin tưởng hơn chút nào. "Cậu lấy gì chống lại họ?"

Đôi mắt Sasuke lóe lên nguy hiểm. "Không phải chuyện của các cậu." Cậu hơi hất cằm, để đôi mắt chuyển đỏ. "Gia tộc Uchiha sẽ vùng dậy lần nữa. Các cậu tham gia hay không hay sụp đổ cùng với những chiếc lá già cỗi kia là quyền lựa chọn của các cậu." Nói rồi cậu quay lưng bỏ đi đầy tự tin ngạo nghễ. "Tôi cho các cậu bảy ngày để quyết định. Sau đó tôi muốn nhận được câu trả lời của các cậu." Nói xong rồi cậu biến mất, để lại mọi người lẩm bẩm tự hỏi.

Không ai trong số họ để ý đến Zetsu vừa biến mất sau cái cây không xa không một tiếng động.

---------------------------------------

Một tuần sau

Naruto chắc chắn là một người dễ bị kích động. Và khi anh đứng không vững trên đôi chân của mình trong phòng của bệnh xá sáng hôm đó, anh gần như không thể ngăn sự rạo rực khi Sakura bôi ít gel lên một cái máy anh chưa từng nhìn thấy.

Sasuke liếc mắt với vẻ chán ghét khi cái máy đụng vào bụng. Từ chỗ Naruto đứng, anh có thể thấy tay cậu đang siết chặt. "Có cần làm vậy không?"

Sakura tròn mắt. "Cần chứ - chúng ta cần phải đảm bảo dứa bé ổn, đặc biệt là sau khi bị chảy máu. Hơn nữa, ba tháng đầu tiên rất là nguy hiểm mà trường hợp của cậu thì... khá là đặc biệt." Cô ngưng một chút. "Lạnh đấy, cố chịu nhé?"

Dù đã được báo trước, Sasuke thầm chửi thề và khó chịu khi cái máy và chất gel đụng vào làn da trần của cậu.

Naruto gần như không nhận ra mình đang làm gì khi đưa tay ra xoa vai an ủi cậu. "Thư giãn đi được không? Nó đâu có cắn cậu đâu."

Anh nhận lại cái trừng mắt buộc anh phải im lặng.

Một lúc sau thì một thứ khác khiến anh hoàn toàn không nói nên lời. Vì khi quay lại, anh nghe tiếng Sakura thở gấp, anh cảm thấy mọi thứ bên trong và xung quanh đều rung lên và xoay tròn trước thứ anh vừa thấy.

Ở đó, trên màn hình nhỏ, anh thấy thứ gì đó đang chuyển đông. Mắt anh nheo lại, sắc bén hơn khi nhận ra ngoài đứa bé thì anh chẳng thấy gì khác, đang di chuyển khá thoải mái.

Anh chưa bao giờ cảm nhận được thứ gì như lúc này, cuối cùng thì anh ngồi phịch xuống ghế ngay đằng sau. "Ôi chao...!"

Sasuke gần như chẳng nghe thấy Naruto đang nói gì, vì lực chú ý của cậu đều dán lên cái thứ chuyển động trên màn hình. Cậu không phát hiện hơi thở mình dồn dập khi di chuyển bàn tay trong vô thức, đặt lên nơi chứa đầy gel chỉ cách vài phân.

Vậy ra... Đó chính là thứ gây ra những rắc rối này – đó là thứ đã quyết định làm tổ trong cậu. Cũng là thứ mà cậu mang trong mình mấy tháng nay.

Đúng là có một ký sinh trùng bên trong cậu. Thậm chí nó còn có tay, vừa mút ngón tay cái vừa di chuyển như một vũ công.

Đột nhiên thứ đó trông giống một đứa bé đáng yêu.

"Có vẻ... mọi thứ đều ổn cả - đứa bé trông có vẻ như mong đợi." Gần như òa khóc vì vui mừng, mà Sasuke thì ước gì cô bạn đừng có làm ra cảm xúc như thế - nếu vậy thì cậu sẽ dễ dàng kiềm chế cảm xúc hơn. "Sẽ sớm biết em bé có giới tính gì thôi."

Sasuke thắc mắc sao nghe vậy tim mình lại đập loạn.

Hẳn là cậu đã chìm vào thế giới riêng, vì cậu hơi giật mình khi Naruto đột ngột lên tiếng. "Sakura-chan, đó là gì vậy?"

Phải mất một lúc lâu – chủ yếu là vì hân hoan đang che đậy tâm trí – nhưng cuối cùng anh cũng nhìn ra được cái bóng rõ ràng trên màn hình, ngay đằng sau... (anh nhanh chóng xấu hổ mà chấn chỉnh bản thân).

Một lúc sau Sakura lắc đầu. "Tớ không biết. Tớ sẽ hỏi người có kinh nghiệm hơn." Thấy hai cậu bạn nhìn mình, cô nói tiếp. "Đừng lo, tớ không nói tên đâu."

"Tốt nhất là vậy", Sasuke gầm gừ lấy khăn giấy trên bàn gần đó mạnh tay lau sạch chất gel. Cậu chẳng thể chịu nổi chuyện này nữa – đầu cậu đủ hỗn loạn rồi, mà còn bắt đầu thấy buồn nôn nữa. "Tớ đi tắm đây."

Naruto bối rối khi thấy Sasuke chạy ra khỏi phòng. "Cậu ấy làm sao vậy?"

Sakura nở một nụ cười thông thái. "À, tớ nghĩ là cậu ấy bắt đầu thấy vui vẻ, vậy thôi."

Naruto nhìn cô thắc mắc – đâu cần giả vờ là mình hiểu – nhưng không nhận được câu trả lời khi bước về phía cửa. "Chà, dù có là gì thì tớ cũng nên đuổi theo cậu ấy."

"Còn chuyện này nữa, Naruto." Có gì đó là lạ trong giọng điệu của Sakura làm anh phải dừng bước quay lại thắc mắc. Cô khẽ thở dài. "Cậu biết đấy... Cô Tsunade vẫn luôn hỏi cậu. Hôm nay cô ấy có buổi vật lý trị liệu khá dài, nên chắc là sẽ mệt, nhưng... Cậu nên ghé thăm cô ấy sớm. Cô ấy lo lắm đấy."

Naruto hơi rùng mình. Tất nhiên là anh biết né tránh gặp mặt là rất tức cười, nhưng cảm giác tội lỗi... Làm sao anh có thể nhìn mặt cô Tsunade khi biết rằng chuyện mà cô ấy phải trải qua là do lỗi của anh? "Tớ biết rồi. Chuyển lời chào cô ấy hộ tớ, cả lời xin lỗi nữa nhé?" Rồi cậu cười – gạt những suy nghĩ muộn phiền sang bên – và vẫy tay bỏ đi. "Tớ nên đi xem và đảm bảo cậu ấy không làm gì ngốc ngếch đây. Gặp lại sau!"

Anh không quay lại nên không thấy vẻ mặt trầm tư của Sakura. "Ừ, gặp lại sau, Naruto."

---------------------------------------

Đêm đó, Sasuke tỉnh giấc sau giấc ngủ chập chờn khi cảm thấy có gì đó lướt qua bụng. Cậu cố tập trung nhìn một cách bất lực khi thấy Naruto đang lượn lờ trên người. "Đã bảo tớ đang ngủ thì đừng có đụng rồi", cậu gầm gừ.

Naruto cười trừ. "Xin lỗi. Chỉ là... Tớ có cảm giác đứa bé đang đá. Tớ muốn cảm nhận nó."

Sasuke trợn mắt, không biết phải gọi cảm giác mới xuất hiện là gì, cậu dán mắt lên trần nhà. Thật buồn cười là trước đó cậu không phát hiện điểm đó. "Ngốc."

"Hừm." Tất nhiên là Naruto không đủ kiên nhẫn mà yên lặng lâu. "Này  Sasuke... Một tháng rồi mà chúng ta vẫn chưa nói về chuyện đó."

Cậu hừ lạnh, ước gì có thể đá bay anh – cậu đang đau đầu. "Là vì không muốn nói đấy."

"Cậu không muốn – nhưng tớ cần." Naruto rõ ràng là vẫn cứng đầu như mọi khi. Cuối cùng cũng nhìn sang anh, cậu thấy đôi mắt xanh lam kiên định. "Nó... Nó rất có ý nghĩa với tớ, được không? Và... Tớ nghĩ là ít nhất nó cũng có ý nghĩa gì đó với cậu."

Cậu ước gì có thể nói ra – rít lên, khịt mũi, hay làm gì đó – để chối bỏ tình cảm, xé bỏ bất cứ thứ gì mà Naruto đang cố xây dựng nên. Nhưng không hiểu sao cậu chỉ có thể lại hừ tiếp.

Cậu không thể không khẽ rùng mình khi Naruto nghiêng người và đặt lên môi cậu một nụ hôn phớt mà đầy xúc cảm. Cậu tự hỏi có phải Naruto vừa đỏ đứng dậy lùi ra xa không. "Vậy thì... Chúc ngủ ngon." Nói xong cậu trốn vào phòng ngủ, để mặc cậu đứng hình vì bối rối và bực bội.

Cậu ấy định làm cái quái gì vậy?

-

Một giờ sau, khi Naruto đã ngủ say, Sasuke nhảy lên trần nhà và rùng mình khi thấy thứ vừa thấy.

Một ngọn nến đang cháy chiếu sáng rõ trên bậu cửa sổ của gần như mọi ngôi nhà. Nhìn từ trên cao, có vẻ như một nửa ngôi làng phát sáng. Mọi người nơi nơi đã đáp lại lời kêu gọi của cậu cho trận chiến cuối cùng ở Làng Lá.

Mắt cậu đỏ rực như dung nham.

Cách mạng chỉ vừa mới bắt đầu – đủ sớm để hoàn thành giai đoạn cuối trong công cuộc trả thù.

---------------------------------------

Trong phòng Hokage, mắt Danzou lóe lên khi thấy từng ngọn nến sáng lên.

"Ngươi cũng thấy đúng không?" Madara vẫn vang lên hoàn hảo dù đang ngồi thoải mái trên cái ghế không xa. "Đã diễn ra rồi, ngay trước mũi ngươi. Sasuke sẽ là kẻ hủy diệt ngươi."

Nheo mắt nghiến chặt răng. "Ra giá đi", hắn nói. "Nếu ngài có thể giải quyết chuyện này, tôi sẽ trả bất cứ giá nào."

Madara nhún vai, nghĩ bằng đầu gối cũng biết. "Ta sẽ không đòi hỏi nhiều." Dừng lại một chút. "Ta chỉ cần Sasuke thôi."

Danzou cau mày, nhìn về phía hắn. "Tại sao?"

Lại nhún vai. "Ta có lý do riêng."

Danzou hít sâu. "Được." Một kẻ phản bội là một cái giá khá rẻ cho toàn bộ quyền lực đối với ngôi làng, để ngăn chặn sự diệt vong sắp xảy ra. "Thỏa thuận vậy."

"Tốt lắm." Madara nghiêng người về phía trước, trông như con rắn chuẩn bị tấn công. "Đến lúc lên kế hoạch rồi..."

---------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia