ZingTruyen.Asia

[DỊCH | MPREG] Trò chơi của số phận

Chương 2: Sự trở lại của Uchiha Sasuke

Raph1294

Chương 2: Sự trở lại của Uchiha Sasuke

Dịch: Yoyo

Hai ngày sau

Đôi mắt Sasuke lóe sáng khi nhìn vào cái lọ nhỏ cậu cầm một cách tùy tiện trong bàn tay bình tĩnh một cách giả dối. Chất lỏng màu tía bên trong lấp lánh quyến rũ trong ánh sáng mờ ảo của nơi gọi là phòng của cậu.

Chỉ cần một ngụm thôi, Karin đã nói khi đưa chất độc này cho cậu. Chỉ vài giọt, và vấn đề của cậu sẽ biến mất vĩnh viễn. Không còn ốm nghén, không còn yếu ớt, không còn ký sinh trùng. Cuộc sống sẽ trở lại bình thường, và rồi cậu có thể tập trung vào những thứ trọng yếu.

Vậy mà tay cậu vẫn không chịu nhúc nhích, dù cho cậu có cố thuyết phục bản thân thế nào đi nữa. Đột nhiên người đã từng phản bội làng và giết hại anh trai mình lại chẳng thể làm điều đơn giản nhất là xóa sổ cái thứ mà chắc chắn sẽ trở thành vấn đề nghiêm trọng.

Cậu không muốn thứ này, điều này rất rõ ràng. Vậy thì cậu bị cái quái gì nữa?

Cậu hít thở sâu, nhận ra là thời gian khá dài đã trôi qua. Thời điểm quyết định ở trong tầm tay – lại càng chắc chắn hơn khi lại cảm thấy buồn nôn nữa.

Đôi mắt cậu lại lóe sáng khi đưa ra quyết định cuối cùng.

Bàn tay đưa lên.

---------------------------------------

Karin chưa bao giờ là người giàu lòng kiên nhẫn. Vậy nên cô đơn giản là thấy ngứa ngáy dưới da khi đứng ngoài một căn phòng trong động. Cô gần như phát điên trong khi đợi Sasuke đưa ra quyết định.

Cuối cùng cô gõ lên tường đá, quyết định là đã đợi đủ rồi. "Này, Sasuke-kun, anh ổn chứ?" Khi không có hồi đáp cô liền ra quyết định. "Em vào được không?"

Chuyện cô thấy khi bước vào làm cô phải chớp mắt ba lần. Cuối cùng thì Sasuke cũng đã xong xuôi, biểu hiện thì có vẻ như là chẳng có gì đặc biệt xảy ra cả.

Cô đoán là chỉ có Sasuke Uchiha mới có thể duy trì hình tượng thờ ơ của mình ngay cả khi là một thiếu niên mang bầu đi chăng nữa.

Dường như cảm nhận được cái nhìn của cô, cậu quay sang nhìn cô, ánh mắt vẫn sắc bén như mọi khi. "Tôi có dự cảm xấu về chuyện này", cậu thông báo bằng một tông giọng hơi gay gắt. "Ba người, ở ẩn cho đến khi tôi hạ lệnh ra tay."

Cô cau mày, không thoải mái khi để cậu đến đó – giữa những tên ninja coi hắn là kẻ thù – chỉ có một mình. "Nhưng..."

Tuy nhiên, Sasuke đã lên tiếng trước, biểu tình của cậu cho thấy chuyện đã định. "Hãy đảm bảo là các người đã sẵn sàng." Cậu không liếc nhìn cô một cái khi đi ra cửa, rõ ràng là tâm trí đã phiêu du triệu dặm. "Cô sẽ biết khi đến lúc đó."

Cô gật đầu, nhận ra là cũng chẳng thể làm gì hơn. Trước khi cậu biến mất, cô nói nhỏ mấy lời. "Chỉ là... anh nhớ cẩn thận được không?"

Cô không chắc có phải Sasuke đã dừng bước một chút rồi mới biến mất, hay chỉ là cô tưởng tượng. Nhưng dù sao cô cũng cảm thấy chút gì đó rất tệ khi cậu rời đi.

Cô không nhớ tới việc hỏi xem cậu đã uống thuốc chưa.

-

Nếu cô tinh ý hơn một chút, có lẽ cô đã nhận thấy khi Sasuke rời đi, cậu đã để lộ cái chai nhỏ xíu dưới lớp quần áo. Chất lỏng bên trong không hề được đụng vào.

---------------------------------------

Kể từ cuộc... tao ngộ với Sasuke, Naruto luôn cảm thấy bồn chồn, dù là không cảm thấy có gì không thoải mái trong người. Cũng chẳng có gì ngạc nhiên lắm. Anh mới làm cái chuyện mà thậm chí anh chưa từng nghĩ là mình muốn làm, mà người mà anh cần phải nói chuyện thì đã xa ngoài tầm với. Nhưng thật không may là anh có tai để sẵn sàng lắng nghe người đó nói – hay ít nhất là anh nghĩ vậy.

Anh thở dài ngồi trên bệ cửa sổ, ánh mắt quan sát ngôi làng vẫn còn đang xây dựng lại bên dưới. "Thầy biết không, hôm nay em đã cố tìm cậu ấy. Em đã đi 5 tiếng đồng hồ, qua từng hang động trong làng, nhưng chẳng có dấu vết của cậu ấy." Anh thở dài rồi vươn vai, không ngả người về sau dù chỉ một chút. "Chỉ là... Em hi vọng cậu ấy không quên, ít nhất đêm đó cũng có ý nghĩa gì đó với cậu ấy." Đột nhiên anh cười khúc khích. "Thầy biết thế nào là thảm hại không? Thầy là người duy nhất em có thể kể cho chuyện này. Chỉ là... Em không nghĩ những người khác sẽ hiểu được. Nhưng thầy vẫn luôn là người lắng nghe em nhất – thầy không bao giờ phán xét." Thậm chí thầy còn chẳng thể nghe nữa, anh đau đớn nghĩ.

Chậm rãi đảo mắt, một cách miễn cưỡng, anh thấy nhói lên khi thấy thầy Iruka vẫn trông y như vài tuần trước. Gương mặt buồn bã, đôi mắt lim dim nhắm hờ, làn da tái nhợt đáng sợ...

Người ta nói đó là một loại ảo thuật nào đó. Dù là ở cấp bậc kỹ năng của Iruka cũng không thể tránh bị ảnh hưởng. Họ cũng giải thích qua rằng rất khó có khả năng Iruka sẽ thật sự tỉnh lại. Mà Naruto thì sẽ không từ bỏ – không thể từ bỏ. Đã có quá nhiều người mất rồi. Anh cần giữ lại dù chỉ một chút niềm tin còn sót lại

-

Anh giật mình khi cửa phòng bật mở, cố ép bản thân tươi cười khi thấy Sakura bước vào. Chẳng dễ dàng chút nào khi thấy cô bạn gần đây – dấu hiệu mệt mỏi, buồn bã và những đêm mất ngủ đã tố cáo chính xác những khó khăn mà cô buộc phải giải quyết mỗi ngày. "Naruto. Tớ đoán là cậu ở đây mà." Khi thấy anh chỉ chăm chú nhìn mình, cô nói thêm với một tông giọng mà gần đây chẳng sai biệt lắm. "Tớ... Tớ vừa thăm mộ cùng chị Shizune. Và tớ còn gặp một người khác nữa." Dường như cô mới nuốt nước bọt. "Tớ... Tớ không biết là chị ấy có thai. Tớ thậm chí còn không biết chị ấy có người yêu."

Mắt anh mở to kinh ngạc trong thoáng chốc, đến khi trở lại với thực tại khi nhận ra Sakura bắt đầu kiểm tra Iruka. "Ừ?" Anh ước gì mình có thể giữ lại dù chỉ một chút hi vọng, để sự thất vọng sẽ không khó khăn đến vậy. "Có gì thay đổi không?"

Trong một khoảnh khắc cô chỉ biết im lặng, rồi cô lắc đầu thở dài nhìn anh. "Tớ... Tớ rất tiếc." Cô hơi cắn môi. "Tớ thực sự ước gì có thể đem lại tin tốt dù chỉ một lần."

Anh cố mỉm cười, nhưng lại thất bại thảm hại. "Không sao đâu. Đâu phải lỗi của cậu mà?" Rồi anh đứng dậy, bắt đầu đi ra cửa. Bệnh xá bắt đầu có chút quá sức chịu đựng với anh, vì vài nguyên nhân anh có cảm giác chẳng còn nơi nào khác để đi tới...

"Cậu có muốn đến coi cô Tsunade không?" Sakura hỏi, dù là cô đã biết câu trả lời rồi – hai lần thất vọng quá mức trong vòng một ngày là quá sức chịu đựng dù là với Naruto. "Tớ sang phòng cô ấy bây giờ này"

Anh chỉ vẫy tay như mọi ngày. "Có lẽ là để ngày mai nhé. Hẹn gặp lại, Sakura-chan."

-

Sakura thở dài não nề khi nhìn anh rời khỏi. "Cậu cũng nên chia sẻ với bọn tớ chứ, Naruto. Bọn tớ cũng sẽ lắng nghe mà."

---------------------------------------

Ngay khi Naruto bước ra khỏi bệnh xá, anh nặng nề tựa vào tường, nghiến răng.

Anh chậm rãi mà lặng lẽ nhận ra anh chưa từng nhớ Sasuke như lúc này, dù có thất vọng, bối rối hay giận dữ thế nào chăng nữa.

Chỉ cho đến khi mắt anh phát hiện một vệt sáng ở khu rừng gần đó – gần như... giống như ánh mặt trời phản chiếu vào vũ khí, hay gì đó tương tự. Và anh biết anh phải di chuyển thôi.

Anh không biết động lực nào đã thúc đẩy anh, nhưng anh phát hiện bản thân đang phóng như bão về phía bìa rừng.

---------------------------------------

Phòng làm việc của Hokage – nơi mà hắn nhanh chóng tiếp quản sau khi Tsunade... bị thương – đã tối đen trong khi Danzou lượn quanh với những vòng tròn không ngừng như một con thú hoang xổ lồng, mắt hắn phát sáng nhờ vào ánh trăng và có vẻ như còn tăm tối hơn nhiều thứ phát ra từ sâu thẳm bên trong hắn.

Sau tưởng chừng như nhiều giờ đồng hồ không khí xung quanh đột nhiên xao động, và cũng là lúc hắn thấy một bóng hình quen thuộc bắt đầu thực thể hóa. Hắn cau mày không hài lòng. "Ngươi đến muộn đấy."

Mặc dù đeo mặt nạ nhưng hắn khá chắc chắn là mắt của Uchiha Madara phát sáng. "Có lẽ là ngài hiểu mà, gần đây chúng tôi có chút... bận rộn hơn bình thường. Nhưng giờ thì, có chuyện thú vị tôi muốn ngài biết này."

Marada nhướn mày tò mò. "Sao?"

Danzou khoanh tay tựa lưng vào tường. "Ngài nhớ Sasuke chứ? Zetsu vẫn luôn để mắt đến nó. Nó đang trên đường đến đây để... trả thù ngài và viếng thăm mấy ngài bô lão."

Danzou cảm thấy rét lạnh vờn quanh, khi hắn tưởng chừng như không còn khả năng kiểm soát bản thân thì mắt Marada mở to không chút nghi ngờ. "Sao cơ?" Tuy nhiên, kinh ngạc sớm bị chế ngự bởi cơn thịnh nộ, chói mù mắt. Sao cái tên phản bội kiêu ngạo đó lại nghĩ là nó có thể tắn công vào đây cơ chứ? "Ngươi chắc chứ?"

"Vâng. Và nó biết mọi thứ – bao gồm cả vai mà ngài đã đóng trong lịch sử gia tộc nó." Madara nhìn Danzou có vẻ khá là chăm chú, và Danzou tự hỏi Madara đang tìm kiếm điều gì. "Ngài còn nhớ một trong những phần đáng xấu hổ nhất trong lịch sử Làng Lá chứ?"

Madara nheo mắt với vẻ chán ghét tột độ khi nhìn về phía cửa sổ. Đột nhiên cửa sổ bên ngoài dường như tối hơn mọi khi. "Nó muốn gì ở ta?" Mặc dù hắn khá chắc chắn là hắn biết rồi.

"Nó vẫn luôn tìm cách trả thù bao lâu nay – nó sẽ không từ bỏ cho đến khi buộc 3 người các ngài phải chết. Nó muốn ngài nhớ rằng gia tộc Uchiha vẫn chưa biến mất – rằng vẫn sẽ có người biết đến." Có tiếng bước chân ở hành lang, rồi Madara nhúc nhích. "Nghe có vẻ như đến lúc ta phải đi rồi. Ta xong việc của mình rồi – còn lại tùy thuộc vào ngươi đấy." Người đàn ông biến mất không để lại dấu vết gì.

Mắt Danzou híp lại hơn nữa, tối đen hơn cả căn phòng quanh hắn.

Bởi vì sự mềm yếu của Itachi trong cuộc thảm sát mà gia tộc vẫn còn sống – như cây đao được treo bởi sợi chỉ mảnh, nhưng dù sao vẫn là một cơn ác mộng khó nhằn. Nhưng hắn quyết tâm bảo đảm rằng sẽ không kéo dài lâu đâu.

"Takato!" hắn gầm gừ, biết rằng cậu ta vẫn ở hành lang.

Trong một khoảng khắc, người đàn ông trẻ với mái tóc ngắn sậm màu và đôi mắt nhợt nhạt thò đầu vào. "Vâng, thưa ngài Danzou?"

Mắt Danzou lóe sáng. "Tập hợp một đội ít nhất 10 người, và trang bị cho họ đồ bảo hộ cực tốt", hắn gầm gừ ra lệnh, không nhìn cậu ta. "Nói với chúng là một kẻ phản bội đang quay về, và chúng ta sẽ bắt sống hắn chỉ tốn chút công sức thôi..."

---------------------------------------

Tim Naruto đập thình thịch khi vào rừng cây rìa Làng Lá, anh phải toàn lực khống chế bản thân để ngăn bản thân không ập vào.

Đầu tiên anh không nghe được gì ngoài sự tĩnh lặng, đúng hơn là âm thanh ru ngủ của rừng cây. Nhưng rồi sau đó...

Anh nheo mắt, và một ngọn lửa quen thuộc trỗi dậy bên trong anh. "Tớ biết cậu ở đó mà," anh nói bằng giọng điệu khá căng thẳng, mắt anh dọ xét xung quanh. "Ra đi – lần này tớ sẽ không để cậu trốn khỏi nữa đâu."

"Đúng ra cậu không nên cản tôi, Naruto." Sasuke dừng lại một chút rồi cuối cùng cũng bước vào tầm nhìn, Sharingan kích hoạt. Lần này không có sương mù che phủ đôi mắt cậu, không còn cơ hội cho những phút giây yếu mềm. "Tôi sẽ không rời đi cho đến khi giết được chúng, dù có phải làm tổn hại cậu tôi cũng sẽ làm."

Một thoáng tổn thương gợn lên trong anh. Đêm đó thật sự không có ý nghĩa gì với Sasuke sao? Rồi anh cau mày, hoàn toàn bối rối. "Giết ai cơ?" Trái tim anh bắt đầu đập loạt liên hồi – cũng có thể là nó vẫn luôn như vậy từ lâu rồi. Không... không đời nào anh để chuyện này xảy ra lần nữa! Anh nheo mắt lại đầy nguy hiểm, bất chấp giới hạn huyết thống huyền thoại của Sasuke mà không hề sợ hãi. "Dù chuyện này có là gì chăng nữa, tớ cũng sẽ không để cậu dấn thân vào cái vòng luẩn quẩn chết tiệt này nữa!"

Ngực Sasuke phập phồng bất định khi nghe thấy đối phương dằn giọng. "Sai lầm của một đêm không cho cậu cái quyền phá hủy mọi thứ tôi đang nỗ lực đâu! Cậu không thể cản bước trả thù của tôi đâu!"

Đôi mắt anh cảm thấy nóng một cách kỳ lạ khi chúng ngày càng thu hẹp. Anh biết rằng cơ thể đang thay đổi. "Và tôi cũng sẽ không để thua cậu vì chuyện này thêm nữa đâu!"

Và họ lao vào nhau – Dạng hiền nhân của anh và Sharigan của Sasuke đâm sầm vào nhau – rồi vờn quanh nhau bằng tốc độ chóng mặt. Sau đó – đột ngộ đến mức choáng váng – anh đã ghim cậu lên cây.

Ánh mắt Sasuke cháy lên thịnh nộ và hoài nghi. "Buông ra."

Anh lắc đầu, cổ họng nghẹn đắng.

-

Họ rơi vào bế tắc, Sasuke nhận ra – rõ ràng cậu không còn là con người đã khổ luyện sau hàng bao năm. Cậu cảm thấy bị mắc kẹt, không còn gì đáng giận hơn nữa. Lại càng tệ hại hơn khi có thứ gì đó đang sục sôi và quấy đảo bên trong chiếc bụng vẫn còn bằng phẳng của cậu.

Có vẻ như đó là một sinh vật nhỏ rất, rất là hiếu động.

Naruto dường như đã tinh ý hơn trong suốt 3 năm qua, vì anh đã nhận ra cậu không được thoải mái. Anh cau mày. "Sasuke?"

Thay vì trả lời, cậu lại nheo mắt lại, và cố thoát khỏi gọng kìm vững chắc của anh. "Tại sao?!" Cậu gầm lên, giải phóng tất cả sự giận dữ và bối rối từ khi phát hiện ra chúng xuất hiện trong lòng. "Tại sao cậu lại làm thế này?"

Rất nhanh có được câu trả lời. "Là vì... Bởi vì đêm đó hoàn toàn không phải vô nghĩa với tớ, dù rằng tớ rất sợ mọi thứ sẽ đi quá xa!" Naruto gần như gầm vào mặt cậu với tông giọng có chút run rẩy. Cậu cực kỳ khát vọng thứ cậu nghe được trong giọng nói của anh không phải là nước mắt. "Bởi vì tớ...!"

Có lẽ thật may là cậu không nghe được hết, vì tình hình tinh thần rối loạn hiện nay thì không thể nào đoán trước được cậu sẽ phản ứng thế nào. Ngay sau đó, một giọng nói mà cậu không bao giờ muốn nghe vang lên.

---------------------------------------

"Ta nghe nói là ngươi sẽ đến đây, nhưng đến tận bây giờ ta vẫn không thể tin được là ngươi có can đảm xuất hiện." Vẻ mặt Danzou thể hiện thứ đan xen giữa phẫn nộ và thù hằn khi hắn bước vào tầm nhìn với 5 ninja. "Gần đây Làng Lá đã bị tàn phá đủ rồi. Ngươi sẽ không thể đặt chân đến đó đâu."

Có lẽ Sasuke sẽ sốc khi nhận ra mình vừa căm hận nhìn Danzou vừa dùng một tay bảo hộ bụng.

Cậu ngạc nhiên khi thấy Naruto bước một bước lại bảo hộ cậu, mắt rực cháy. "Để cho cậu ấy yên!"

Tuy nhiên, cậu chẳng định để ai đứng ra che chắn cho mình. Cậu chỉ nhìn thấy mục tiêu của mình, lý do khiến cậu phải chịu nhiều đau khổ như vậy. Và cậu đã sẵn sàng tấn công. "Ta... chẳng có lý do gì phải phá hủy ngôi làng thảm hại đó", cậu nói qua hàm răng nghiến chặt. "Thứ duy nhất ta muốn phá hủy là ngươi, và những tên bô lão khác." Cậu liếc nhìn qua những người xung quanh lão già, và kết luận là họ ở cấp bậc cao nhất. Cậu khịt mũi. "Nhưng ta có cảm giác là ngươi đã biết rồi." Cậu lơ đãng nhận ra có ít nhất 5 ninja nữa trốn trên cây gần đó. Dường như còn có một Charka mạnh mẽ, lạnh lẽo hơn trong rừng cách đó không xa.

5 vệ sĩ đứng im, trong khi Danzou hất cằm. "Ta hiểu." Hắn nhìn xuyên qua sau lưng cậu, cẩn trọng không để cậu thoát khỏi tầm nhìn. "Giữ chân thằng bạn của nó được chứ? Ta muốn trò chuyện với nó một chút."

Khi 5 tên vệ sĩ làm theo lệnh – cố gắng giữ Naruto yên vị thì – anh cảm thấy làn sóng hận thù khủng khiếp khi Danzou tiến lại gần, rõ ràng là để đảm bảo không ai nghe được cuộc nói chuyện.

Sasuke lại nheo mắt. "Ta đảm bảo là mọi người ở Làng Lá sẽ biết chính xác ngươi đang làm gì", Cậu gầm gừ qua hàm răng nghiến chặt. "Và rồi sau đó, ta sẽ truy đuổi ngươi cho đến khi ngươi gào lên cầu xin lòng thương hại. Ngươi có hiểu không? Ta sẽ xé ngươi ra thành từng mảnh."

Danzou có vẻ như chẳng bị ảnh hưởng gì. "Dù ngươi nói cho mọi người... Ngươi thật sự nghĩ là họ sẽ tin à? Ngươi có thực sự tin là sẽ có người nào để tâm mà nghe không?" Hắn nhìn cậu khiến cậu muốn nổi bão. "Ngươi chỉ là tên phản bội thấp hèn – lời nói và mạng sống của ngươi chẳng có trọng lượng nào ở đây cả."

Cậu hít thở sâu, rùng mình, thịnh nộ cùng buồn nôn bên trong gần như sôi sục. Cậu chuẩn bị tinh thần tập trung Chakra. "Ngươi nghĩ cứ thế này mà bắt được ta sao?"

Danzou nhún vai. "Ngươi không biết lúc này có bao nhiêu đôi mắt đang dõi theo ngươi đâu. Nhưng đúng vậy đấy, lần này ngươi có thể trốn thoát. Tuy nhiên, dù cho có trốn thoát, Làng Lá cũng sẽ theo đuôi ngươi. Ta bảo đảm, bọn ta sẽ không dừng lại cho đến khi không còn sót lại mống nào của ngươi lẫn đồng đội." Mắt hắn đột nhiên xua đuổi cậu như một con ký sinh trùng tức cười. "Để bọn ta bắt ngươi ngay lúc này, rồi chúng sẽ sống, sẽ an toàn – bao gồm cả Naruto."

Vì lý do nào đó mà mắt cậu lóe sáng, giành lấy cuộc sống của riêng mình à. "Từ khi nào cậu ấy lại là một phần của chuyện này rồi?"

Như đáp lại cậu, cậu nghe tiếng Naruto quát lên khi Danzou im lặng. "Ông đang nói cái quái gì vậy? Thả cậu ấy ra! Sao ông dám...!"

Sau khi dám chắc những lời nói đó phát huy tác dụng, Danzou nói. "Ngay từ đầu nó đã là một phần trong câu chuyện này – ngươi rất giỏi lôi kéo mọi người xuống nước cùng đấy. Giờ thì chúng ta đều biết là nó sẽ làm bất cứ chuyện ngu ngốc nào nếu ngươi lại cố trốn thoát – mà lần này thì Tsunade không còn ở đó để bao che cho những hậu quả nó gây ra đâu."

Mắt cậu lóe lên nguy hiểm khi nhìn tên già này. "Cái gì đã làm ngươi nghĩ là ta quan tâm đến chuyện đó vậy?"

Danzou liếc nhìn tay cậu. Chúng không phát ra ánh sáng xanh, không mang theo vũ khí. "Ngươi không phải là một diễn viên giỏi như ngươi vẫn nghĩ đâu."

Cậu gầm gừ, thốt ra lời đe dọa qua kẽ răng. "Ngươi... sẽ phải trả giá cho chuyện này."

Danzou nhún vai. "Ai mà chẳng phải trả giá cho tham vọng của mình chứ? Kể cả ngươi."

-

Cậu mở to mắt khi cảm thấy thức gì đó cực kỳ sắc bén ở cổ mình. Chỉ mất vài giây cậu đã nhận thức được cảm giác đau đớn, và nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Một làn sóng cuồng nộ xuất hiện đánh về phía cậu.

Vậy ra cậu ngốc đến nỗi để cho những tên khốn đó bắn phi tiêu có tẩm thuốc an thần nào đó vào cậu.

Có hai điều cậu nhận thức được trước khi mọi thứ tối đen.

Chakra mà cậu cảm nhận được cách đó không xa đã biến mất.

Và tiếng Naruto không phải gào lên, mà là gầm lên. "SASUKE!"

Điều mà Danzou không biết được khi cậu gục ngã vì thuốc an thần, là cậu đã có kế hoạch dự phòng. Tất nhiên, có bao giờ người của gia tộc Uchiha không có chuẩn bị trước đâu.

-

Bất chấp mọi cảm giác trỗi dậy bên trong khi thấy gương mặt hiếm khi thay đổi của Danzou, Naruto nhìn theo hai người của hắn tóm lấy Sasuke trong khi những tên còn lại – bao gồm 5 người đang trốn – lao ra để kìm giữ Naruto. "Đưa nó đi", hắn hạ lệnh. "Hãy chuẩn bị cho nó một phòng giam đẹp mà lạnh lẽo nhé."

Anh cau mày khi thấy Sasuke bị kéo đi. Tâm trí anh cứ lởn vởn quanh những lời nói của Itachi mà anh nghe mấy năm trước.

/ "Nếu bọn mày dám làm gì Sasuke, tao sẽ nói mọi thứ tao biết về làng cho mọi quốc gia thù địch trên toàn thế giới." /

Mắt anh lóe sáng.

Anh đã biết đủ về gia tộc Uchiha và các vấn đề liên quan. Và nếu cần thiết anh sẽ tống thứ từng người một trong đó.

"Ông nghĩ ông đang làm gì hả?!" Thật nực cười – Hắn lại quên mất sự hiện diện của Naruto. Liếc nhìn đầy hiểm ác, hắn thấy đôi mắt xanh lam rực cháy. "Ông không thể làm vậy với cậu ấy! Tôi sẽ không để ông làm vậy!"

Hắn khịt mũi đầy thích thú. "Cậu thực sự nghĩ là cậu có thể làm gì ngăn cản ta sao? Dù sao thì ta cũng rất vui nếu cậu đi cùng nó." Không thèm quan tâm đến anh nữa, hắn bắt đầu bỏ đi. "Thời của Tsunade đã chấm dứt rồi. Kẻ phản bội sẽ không còn được dung thứ nữa."

---------------------------------------

Đúng ra Sasuke phải ngạc nhiên về việc mình đã dự đoán đúng về chuyện có người đang quan sát chuyện xảy ra.

Đôi mắt lóe sáng của Madara bên dưới mặt nạ khi nhìn tới bụng của cậu trai trẻ Uchiha, vẫn còn bằng phẳng. Hắn vừa hoài nghi vừa gần như là tò mò.

"Giờ sao đây?" Kisame càu nhàu, có vẻ hơi khó chịu với việc bị bắt phải chờ đợi. "Chúng ta tấn công được chưa?"

Hắn lắc đầu một cách bực tức. "Ngươi thấy chúng đã làm gì Pain khi hắn mắc lỗi rồi đấy. Chúng ta không muốn lặp lại lỗi lầm đấy đấy chứ?"

Kisame vừa quan sát vừa nghĩ là có khi hắn đã đưa ra phán đoán sai lầm đầu tiên khi phản bội Sasuke rồi.

---------------------------------------

Những người ở trong rừng đã bỏ lỡ rắc rối là một người quan sát đơn độc, ẩn náu cẩn trọng càng xa càng tốt để duy trì việc quan sát những gì đang xảy ra.

Đôi mắt nhạt màu lóe lên khi thấy cảnh tượng nhìn thấy, một tiếng chửi thề bật ra. "Khốn thật..."

Ngay trước mắt Suigetsu, Sasuke bị kéo về làng.

Ngu ngốc và vô nghĩa là những hành động mà hắn dư biết là tồi tệ, đúng ra cậu phải cố lao vào chiến nếu không phải những lời Sasuke đã dặn dò đêm hôm trước vang lên trong tai.

/ Vì vài lý do nào đó mà đêm hôm trước họ đã ở cùng nhau, dù rằng cậu có cảm giác Sasuke thà ở một mình còn hơn. Cuối cùng họ đã nói chuyện đến ngày hôm nay, và chắc chắn là còn về chuyện sau đó nữa.

"Tôi cần cậu nán lại", đối phương nói bằng cái giọng rõ ràng là 'không cho phép phản đối'.

Cậu cau mày, có vẻ như không thích ý tưởng đó. "Nếu cậu bị bắt thì sao?"

Cậu gần như chắc chắn là đã thấy Sharingan lóe lên trong khoảnh khắc.

"Đôi khi cách tốt nhất là phá hủy mọi thứ từ bên trong, không phải sao?" /

Cậu thở dài thườn thượt, cố hết sức chống lại ham muốn di chuyển đang chế ngự.

Chà, Suigetsu nghĩ gì đó có phần u ám. Giờ thì cậu ta bị bắt rồi đấy. Thật sự mong là cậu ta biết mình đang làm gì.

Nghĩ vậy, cậu bắt đầu chuẩn bị chuồn êm – còn báo cho Karin nữa chứ.

Cậu không nhận ra đối phương hét to khi đồng loạt rời khỏi cây.

---------------------------------------

Naruto không biết phải nghĩ gì khi cứ phải đi qua đi lại bên ngoài nhà giam của Sasuke, thậm chí còn không nhận ra đám vệ sĩ nhìn anh bằng ánh mắt nghiêm nghị. Anh loay hoay, bồn chồn, bối rối quá sức.

Sasuke... Cuối cùng thì cậu ấy cũng đã trở lại, và cậu ấy... thậm chí anh còn không được phép nhìn thấy cậu ấy! Sau bao năm đằng đẵng chờ đợi anh lại không thể nhìn người thương nhiều hơn.

Đúng ra họ phải nói chuyện với nhau, đặc biệt là sau sự việc đêm hôm đó, rồi thì họ cũng phải đối mặt với mớ bòng bong của họ thôi. Giờ thì họ làm thế quái nào mà giải quyết được đây?

Anh hơi giật mình khi nghe tiếng người chạy lại, nhưng nhanh chóng nhẹ nhõm khi thấy người mới tới. "Sakura-chan."

Cô thở dốc, có vẻ sắp hết hơi, nhìn anh bằng đôi mắt khẩn cầu. "Có... Có thật không?" Cô thở hồng hộc.

Anh cứng nhắc gật đầu, không biết phải nghĩ sao về ngọn lửa trong mắt cô bạn. "Thật vậy", anh thở ra nhẹ nhàng một cách kỳ lạ, không hiểu sao cảm thấy mệt mỏi. "Sasuke... Cuối cùng thì Sasuke cũng trở lại." Anh nhìn cửa nhà giam với ánh mắt căm giận. "Mấy tên khốn đó không cho tớ vào, theo lệnh của lão Danzou."

Ánh mắt Sakura lóe sáng. "Để xem thử xem sao", cô thì thầm, bắt đầu ập vào.

Thấy được cơ hội đã tới, anh lấy ra một tờ giấy nhỏ mới viết vội hồi nãy rồi đưa nó cho cô bạn. "Này... Nếu cậu vào đó, cậu có thể... Có thể đưa cái này cho cậu ấy không?" Nếu đây là cơ hội duy nhất để liên lạc với Sasuke, thì anh sẽ làm.

Sakura nhìn cậu bạn một cách kỳ quặc – dù có thắc mắc – nhưng rồi cũng gật đầu. "Được." Cô mở miệng, hình như định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại đổi ý mà đi tiếp.

Nhìn theo cô bạn đi xa dần, anh nuốt nước bọt rồi nắm chặt nắm đấm, cổ họng và miệng khô khốc lạ thường.

Giờ thì anh chỉ có thể chờ đợi, và đó lại là thứ mà anh sợ nhất.

---------------------------------------

Sự giận dữ kìm lại trong mắt Sakura khi cô gặp một cậu vệ sĩ trẻ, có vẻ sợ sệt, rõ ràng là chỉ làm nhiệm vụ vì chẳng còn ai rảnh tay.

Dễ hơn là cô nghĩ đây.

"Cậu", cô gần như nạt lên, dồn toàn bộ uy quyền vào trong giọng mình. Bắt gặp đôi mắt hoảng sợ, cô nói tiếp. "Tôi đến đây để gặp Uchiha."

Cậu trai trẻ khó khăn nói. "Tôi... tôi rất tiếc, nhưng Danzou đại nhân nói là không cho ai vào thăm."

Mắt cô lóe lên nguy hiểm. "Tôi là thầy thuốc, tôi phải bảo đảm tuyệt đối tù nhân được khỏe mạnh – Tôi dám chắc là Danzou cũng biết rất rõ điều nay. Trừ khi cậu muốn gặp rắc rối, không thì hãy cho tôi vào ngay."

Vẻ hoảng sợ nhoáng lên khiến cô hiểu được cô đã thắng thế.

---------------------------------------

Sasuke váng đầu khi nằm lên giường trong nhà giam, mọi thứ trong cậu đảo lộn.

Cậu vẫn chưa đủ quyết tâm đối mặt với thứ bên trong mình. Giờ cậu còn bị cầm chân ở đây, trong một nhà giam bẩn thỉu nhỏ hẹp, bị giam cầm như một con thú hoang. Cậu đâu có ngốc – Danzou dường như đang tiếp quản làng, mà cậu thì biết rõ hắn đang tính làm gì với cậu. Thú vị nhất là cậu có thể cảm nhận Naruto đang ở gần, và cậu thì chẳng muốn phải đối mặt với Naruto chút nào. Dù chỉ một chút thôi cũng đủ khiến cậu cảm thấy ngột ngạt.

Cậu thật sự mong là có thể hành động, nhưng chưa đến lúc. Cậu chỉ có thể chờ đợi, mà đó là điều cậu e sợ.

Mắt cậu ửng đỏ vì lượng Charka hạn chế đang vây hãm bản thân, mà là do tầm mắt cậu nhanh chóng bắt được cửa nhà giam mở. Cậu không khỏi cảm thấy hơi bất ngờ khi phát hiện là Sakura đang đứng ở đó.

"Chào." Cô do dự bước tới, cuối cùng tới gần tới mức khiến cậu không thoải mái. Rõ ràng là cô cũng chẳng thể tin vào mắt mình. "Tớ... đến để kiểm tra cho cậu."

Mắt cậu lóe sáng đầy nguy hiểm. "Có cần thiết không?" Nếu cô tiếp xúc đủ gần sẽ phát hiện bí mật của cậu. Dù sao cô cũng là thầy thuốc. Mà cậu thì chẳng muốn chia sẻ cái bí mật này chút nào. "Tôi không cần kiểm tra." Cậu không cố tình lạnh lùng, nhưng thực sự, cậu không muốn thừa nhận là cậu rất để tâm đến chuyện đó.

Ánh mắt Sakura lóe sáng khi nhìn cậu. "Thôi đi, Sasuke", cô giận dữ nói bằng tông giọng thật trầm đến mức cậu không thể nhận ra. Cậu lơ đãng nhận ra không có từ 'kun' (Dạng kính ngữ khi nói chuyện). Rõ ràng là qua thời gian mọi chuyện đã thay đổi kha khá – có lẽ cô ấy cuối cùng đã trưởng thành. Cô thở dài rồi tập trung Chakra. "Chà... Thật may là cậu đã trở về. Bọn tớ tìm cậu lâu lắm rồi đó. Naruto lo lắng đến phát ốm luôn."

Cậu cau mày. "Tại sao chứ?"

Ban đầu Sakura nhìn cậu với vẻ khó tin, rồi nở một nụ cười buồn. "Bởi vì đó là điều mà bạn bè nên làm, Sasuke à."

-

Cậu quay mặt đi, cảm thấy không thoải mái với câu chuyện này. Chẳng hiểu sao lời lẽ của Sakura cứ khiến cậu phiền lòng dù cậu chẳng muốn thừa nhận. "Hừ."

Một khoảng im lặng cho đến khi Sakura lại lên tiếng. "Giờ thì nằm xuống được không? Không đau đâu, tớ hứa đấy."

Có lẽ vào lúc nào khác cậu đã hừ lạnh phản kháng. Như thể cậu đang lo lắng về cơn đau...

Ban đầu có vẻ như cô chẳng nhận ra điều gì khác thường hết, nhưng rồi – đột nhiên cậu căng cứng người – cô hoảng hốt kêu lên. "Chuyện gì...?!" Mắt cô mở lớn kinh ngạc và khó tin khi cậu hiểu cuối cùng cũng phải đối mặt. "Charka... Chakra này..." Làm sao có thể như vậy, ánh mắt cô như muốn hét toáng lên cho cậu nghe thấy.

Cậu nhíu mày, một lần nữa phủ lên bụng trong vô thức, đẩy bàn tay vẫn còn đang phát sáng của Sakura ra một cách thô bạo. Rõ ràng là cậu chẳng hề có ý định giải thích cho cô – cậu không có tâm trạng vì đang đau đầu. "Cậu không được nói với ai về chuyện này đâu đấy, Sakura", cậu nạt.

Cô chớp mắt nhiều lần, biểu hiện của cô khiến cậu tự hỏi có phải cô ấy sẽ ngất xỉu hay gào lên không. Tuy nhiên, sau cùng, dường như cô ấy đã trấn tĩnh lại được, ít nhất cũng bình tĩnh lại đôi chút. "Ai... Ai đã...?" Rõ ràng là cô cũng chẳng biết phải gọi cái người kia trong tình huống này là gì.

Cậu lại quay đầu đi, nghiến chặt răng.

"Người đó xứng đáng được biết, Sasuke. Ý tớ... Ý tớ là... Nếu Danzou định...?" Rồi cô bỏ cuộc, gần như muốn tống khứ thứ suy nghĩ đó khỏi đầu.

Đúng lúc đó cửa nhà giam mở ra, một lượng vệ sĩ khá lớn đứng đó, cùng với một cậu trai trẻ đang run rẩy. Đôi mắt của họ ngập ý giận dữ. "Không được thăm tù, thưa cô. Mời ra ngoài."

-

Sakura liếc nhìn bạn mình một chút. Cô có vẻ hơi loạng choạng khi đứng dậy. "Có... Có vẻ như mọi chuyện đều ổn, vậy nên..." Cô ngập ngừng nói rồi bỏ lửng. Cô sắp rời khỏi nhà giam – đâm sầm vào người đang đứng đợi – để rồi lại quay lại, đi về phía cậu bạn và vòng tay ôm cậu. Cậu quá sốc trước hành động đột ngột của cô đến nỗi không kịp phản kháng thì cô đã buông cậu ra, tuồn vào tay cậu thứ gì đó – một mẩu giấy. "Naruto bảo tớ đưa cậu cái này", cô nói thầm vào tai cậu. "Có thể nó sẽ làm cậu thay đổi ý định."

Cậu cau mày. Thành thực mà nói cậu không chắc nhận thứ gì đó của Naruto là hành động khôn ngoan – Chẳng hiểu sao Naruto luôn có một thói quen khó chịu là làm cậu rối tung suy nghĩ.

Khi cậu đã thông suốt thì Sakura đã sắp đi khỏi rồi. "Chỉ là... Chào mừng cậu trở về, Sasuke. Tớ sẽ đến thăm cậu sau." Cánh cửa đóng lại sau lưng họ.

---------------------------------------

Naruto khó mà kìm nén sự hồi hộp khi Sakura ra khỏi nhà giam. Đôi mắt anh lóe sáng một tia hi vọng xen lẫn hoảng sợ. "Ừ?"

Khi thấy Sakura rên rẩm và day thái dương, anh không thể không nghĩ tới việc cô ấy y xì cô Tsunade. "Tớ thật sự, thật sự cần chút rượu lúc này."

---------------------------------------

Đôi lúc, Sasuke ngồi yên, nhưng đôi lúc lại liếc nhìn mẩu giấy trong tay mà tự hỏi nên làm gì. Không chắc là liệu có đang phạm phải lỗi lầm tai hại không, cậu bắt đầu đọc.

'Họ không để tớ gặp cậu – tớ đoán là họ sợ tớ sẽ cố thả cậu đi. Nhưng tớ muốn cậu biết là tớ rất vui khi cậu trở lại. Và dù có phải làm bất cứ chuyện gì tớ cũng sẽ giúp cậu ra khỏi hố sâu địa ngục đó. Tớ sẽ không từ bỏ đâu.'

Sasuke thở dài thành tiếng, tựa vào tường đá lạnh lẽo sau lưng, nhắm mắt lại. Cậu vô thức siết chặt mẩu giấy trong tay thay vì ném nó đi.

Và giờ cậu chẳng thể nghĩ gì ngoài giận dữ và rối bời...

Đúng lúc đó, một cảm giác khó chịu quặn lên ở bụng. Cậu bật ra một tiếng hừ khó chịu.

Ít ra thì cái con ký sinh trùng này cũng có khiếu hài hước riêng đấy chứ.

Cậu không thể không nôn ra khi cơn buồn nôn ập tới.

---------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia