ZingTruyen.Top

ĐẾ HOÀNG CHI CẨU NGUYỆN - 帝皇之犬愿

Chương 2: Kế hoạch và những suy nghĩ

Kalos1989

"Người đâu cả rồi" Hoàng thượng Thuận Long đã thức dậy, người chau mày gọi lớn đám nô tài.

"Nô tài có tội, xin hoàng thượng tha tội, vì đêm qua người thức quá nhiều nên tiểu Ninh Tử nói chúng nô tài không quấy rầy hoàng thượng, mong người tha tội" - Bọn thái giám quỳ dập dưới chân Thuận Long, cái cảm giác mà hắn thèm thuồng nhưng không thể nào thực hiện được. Quả thực, Tiểu Ninh Tử rất giỏi trong việc chăm sóc nên hắn cũng bỏ qua. Thế rồi bọn chúng nhanh chóng lau mặt, súc miệng giúp hoàng thượng, riêng việc đội bô để hoàng thượng tiểu thì tuyệt đối thái giám không được nhìn vì đó là Long Cụ, nhìn là tội khi quân phạm thượng. Mọi thứ khi đã xong thì Thuận Long lúc này trông thật oai vệ trong lớp long bào.

"Các ngươi gọi tiểu Ninh Tử đến cho trẫm" 

"Dạ chúng nô tài đi gọi ngay ạ" - nói rồi bọn thái giám cúi gập người đi lùi ra cửa gọi tiểu Ninh Tử. Bởi chỉ tiểu Ninh Tử mới có thể làm hoàng thượng nguôi giận.

"Dạ bẩm hoàng thượng tiểu Ninh Tử đã đến". Nói rồi tên tiểu thái giám đã đến, trên tay hắn là mâm trà hoa cúc, loại trà mà Thuận Long luôn ưa dùng, có lẽ vì hắn nấu trà ngon cũng có lẽ trà ngon chứ không phải do hắn. 

"Nô tài tham kiến hoàng thượng, đã để hoàng thượng đợi lâu, mong hoàng thượng tha tội"- Thuận Long ừ nhạt muốn tiếng rồi cầm tách trà mà uống. Với hắn, là một đương kim hoàng đế uy quyền trong tay nhưng nỗi lòng chẳng có thể nói với ai được, dẫu rất khó chịu vì 25 năm qua có bao giờ nói ra, nhưng hôm nay hắn không hiểu sao lại muốn nói cùng tên thái giám này.

"Bẩm hoàng thượng, nô tài thấy sắc mặt người hôm nay không tốt, liệu có cần nô tài căn dặn Ngự thiện làm cho người một bát đông trùng không" - tên tiểu Ninh Tử vừa nói vừa quan sát sắc mặt Thuận Long. Dù đã hầu hạ chủ tử nhiều năm nhưng "gần vua như gần hổ", hắn vẫn lén nhìn quan sát hoàng thượng, rồi lại lén nhìn đôi hia rồng phía sau vạt long bào, hắn khá thích cái vẻ bên ngoài ấy.

Thuận Long "Không cần, trẫm chỉ có chút tâm sự lâu không giải thoát nên mới ưu tư vậy thôi, ngươi không cần cuống cả lên như thế "

"Dạ hoàng thượng, nếu người không ngại nô tài là thứ hèn mọn, người có gì không vui, không thích cứ trút giận lên người nô tài, nô tài không oán trách" - Tiểu Ninh tử nói thể không phải vì hắn nịnh nọt mà vì hắn thật sự quan tâm Thuận Long. Kể từ lúc hoàng thượng đăng cơ năm 18 tuổi, thì nay thái bình thịnh trị, con dân trăm họ đều được ấm no. Nhưng có vẻ Thuận  Long không có ai để bầu bạn để tâm sự cả, bởi Hoàng Thái Hậu ra đi khi hắn lên ngai chưa đến 1 năm, Hoàng Hậu thì lại chẳng được hoàng thượng để mắt đến, cái cung phi cũng vậy, nên hoàng thường dường như có tâm sự cũng chẳng biết giải bày cùng ai. 

"Ngươi thực sự muốn nghe???" Thuận Long hỏi nhưng thật ra hắn cũng muốn nói vì đã che giấu quá lâu rồi, nhưng vẫn cứ lo sợ, cũng đúng cái khao khát ấy sao mà dám nói ra được.

"Dạ nô tài hiểu hoàng thượng người rất khó chịu khi giữ khư khư trong người, nếu người có thể giải tỏa cùng nô tài, có thể giúp người thoải mái hơn " - Tiểu Ninh tử vừa nói vừa nhìn sắc mặt đế vương.

Thuận Long lúc này như đang nghĩ nên hay không nên, một cảm súc khó mà tả được, hắn không biết nói ra rồi mọi thứ có trong tầm kiểm soát hay không nhưng rồi dường như hắn đã đưa ra được quyết định. Hắn hít một hơi sâu như sẳn sàng để bắt đầu nói " Tiểu Ninh Tử theo ngươi Thiên Tử là gì, tại sao người khác gọi trẫm là Thiên Tử", Thuận Long hỏi như cách tạo đà để dẫn dắt tên nô tài hiểu về tâm tư của hắn.

Tiểu Ninh Tử lúc này "Dạ bẩm hoàng thượng, nô tài mạn phép trả lời rằng Thiên Tử ý nói người là con trời, là hiện thân của rồng, là người cai quản thiên hạ", hắn vừa trả lời vừa suy nghĩ tại sao chủ tử lại hỏi hắn một câu như thế.

Thuận Long lúc này chỉ ậm ừ rồi như bắt đầu nói "Nếu ngươi thật sự muốn nghe thì trẫm cũng sẳn sàng nói, bởi trẫm đã giấu nó quá lâu rồi"

"Dạ nô tài lắng nghe" - Ninh Tử dập đầu quỳ dưới sàn trả lời hắn.

"Đã từ rất lâu rồi, ngay từ những ngày trẫm chập chững biết đi, có vẻ lúc ấy trẫm không nhận ra trẫm thích điều đó đến như thế, đến ngày trẫm được tiên đế sắc phong làm Thái tử Đông Cung cái ham muốn ấy bắt đầu xuất hiện. Nhớ lúc ấy, khi vi phục ra ngoại thành trẫm thấy được những con chó đang gặm xương, có những con lại đeo xích, lại có những con bị xích trước cổng nhà trông cửa cho chủ nhân của chúng. Khoảnh khắc đó khiến trẫm thật sự ước gì trẫm có thể cởi bỏ lớp áo bào, được đeo xích, được ăn xương. Tiểu Ninh Tử chắc ngươi nghe thấy trẫm điên loạn lắm đúng không, làm hoàng đế rất sướng thế mà muốn làm chó, nhưng rõ thật đến những ngày lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn này, cái cảm giác, cái đam mê ấy như dừng lại bởi ở ngôi vị này, ở vị trí này, trẫm làm sao có thể thực hiện được" - Thuần Long nói rồi dùng tay chống lên trán như đang giải tỏa phiền muộn cất giấu mấy mươi năm.

Dưới sàn lúc này, Tiểu Ninh Tử không biết nên trả lời thế nào khi suy nghĩ của chính hắn lại dường như "Hoàng Thượng muốn làm chó, ôi ta phải trả lời thế nào đây, liệu hoàng thượng có giết ta nhằm che giấu điều đó không?" - Hắn suy nghĩ hồi lâu rồi giập đầu liên tục "Mong hoàng thượng tha tội, nô tài sẽ không nói chuyện này với bất cứ ai cả, mong hoàng thượng tha tội"

Thuận Long lúc này không còn ngồi trên bàn trà nữa mà bước xuống đỡ tên tiểu thái giám đứng dậy "Trẫm quyết định nói với ngươi vì trẫm tin tưởng ngươi, đã quá lâu rồi trẫm không giải bày cái khao khát ấy vì thế người đừng lo lắng sợ hãi"

"Nhưng hoàng thượng, người chẳng phải vì con dân trăm họ đã xây dựng đại Thanh triều ngày càng hưng thịnh hay sao, sao người không thực hiện ước mơ đó, nếu người muốn thực hiện nô tài sẽ kề cận hỗ trợ cùng người" - Tiểu Ninh Tử nói với đôi mắt vững tin nhưng sâu bên trong đó dường như đang ẩn chứa 1 âm mưu gì đó mà ta vẫn chưa rõ.

Hoàng đế nhìn tên tiểu Thái giám rồi phất tay áo "Ngươi bảo trẫm có thể ư, nếu như ngươi nói vậy không lẽ trẫm yêu cầu thị vệ xích trẫm bên ngoài Kim loan điện, hay trẫm bò ở Tân giã khố. Nếu đơn giản như thế thì trẫm đã làm lâu rồi"

"Mong hoàng thượng bớt giận, ý nô tài là người có thể thực hiện đam mê ấy khi chỉ có người và nô tài thôi, nô tài không có ý gì nhưng nếu người muốn nô tài nguyện hỗ trợ hết lòng" - hắn vừa nói vừa nhìn Thuận Long không chớp mắt.

"Ngươi nói rằng chỉ khi có ta và ngươi, ý ngươi bảo rằng trẫm làm chó cho người đấy à" - Thuận Long vừa hỏi vừa nhìn nhưng thật ra hoàng thượng cũng khá là thích tên nô tài đấy.

"Không, không nô tài không dám hỗn xược như vậy" - khi định nói tiếp thì hoàng thượng ra hiệu cho hắn im lặng. "Lời nói ngươi vừa bảo không phải không có lý, được trẫm chuẩn, khi có ta và ngươi, trẫm nguyện làm chó hầu hạ ngươi, và nhiệm vụ ngươi phải chỉ bảo trẫm cách làm chó như thế nào là giống nhất" - Thuận Long mừng thầm nhưng không biết điều đó là đúng hay sai nữa, không quan trọng, quan trọng là hoàng đế đã có kế hoạch cho riêng mình.

Tiểu Ninh tử sợ hãi khi nghe vậy định rằng cầu xin thì chủ tử của hắn dường như hiểu "Trẫm biết rõ, trước giờ chỉ có thần tử hầu hạ vua nhưng nay nếu trẫm hạ mình làm chó thì cũng chẳng còn gì khiến ngươi sợ hãi. Nếu ngươi đồng ý, khi trẫm là chó, ngươi sẽ có những đặc quyền mà thậm chí hoàng hậu cũng chưa được" - Thuận Long nói thế như đang tìm chủ nhân cho bản thân vì đơn giản chó vẫn phải có chủ đúng không nào.

Nghe thế tiểu Ninh Tử "Nô tài thỉnh chỉ, nguyện nghe theo chỉ dẫn hoàng thượng. Nhưng khi nào...?" ý của hắn có lẽ đã được Thuận Long hiểu rõ "Trẫm muốn làm chó ngay lúc này, nhưng trước hết trẫm cần nghe những ý kiến của ngươi xem trẫm nên làm chó như thế nào?".

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top