ZingTruyen.biz

[Đào hố] Góc nhìn thứ tư

[GNT4] Chương 7

cuixing

GÓC NHÌN THỨ TƯ

Tác giả: Mạc Thần Hoan

Dịch:

Chính tả: Sachiko

"Logic sẽ không xuất hiện vô cớ."

— Trích "Hướng dẫn cần đọc dành cho tay mơ mới dùng ứng dụng Dùng Não Là Trách Nhiệm Của Mỗi Người"

***

"Bất cứ ai khi nghe đến hai chữ 'chuỗi logic' sẽ thấy khó hiểu liền, điều ấy là rất bình thường. Nếu giải thích bằng từ ngữ cậu có thể hiểu được thì kỳ thực chuỗi logic là một loại siêu năng lực." Cô gái tóc ngắn cười với vẻ ẩn ý, quay sang nói với cậu nhóc đồng hành của mình: "Được rồi đó, bị lừa thôi mà, sao cứ hờn mãi thế."

Nhóc kia trợn mắt: "Ai hờn!"

Cô nàng nháy mắt với cậu nhóc: "Cho cậu này nhìn tay phải của nhóc đi."

Cậu nhóc sửng sốt: "Tay phải á hả?" Ngay sau đó, nhóc ta bật cười hì hì quái dị, nói từ từ: "À đúng, tay phải." Tiếp theo, cậu nhóc đi đến trước mặt Tiêu Căng Dư, hừ khẽ và giơ tay phải mình lên: "Anh nhìn này, đây là một bàn tay phải."

Tiêu Căng Dư: "Tay phải?"

Dưới ánh đèn sáng rỡ của phòng y tế, năm ngón tay sẽ sàng lắc lư. Tiêu Căng Dư thắc mắc nhìn bàn tay nọ, ngay lúc đang định hỏi rốt cuộc cậu nhóc muốn làm gì thì bỗng dưng năm ngón tay ấy biến hóa. Mắt cậu trợn to, kinh hãi dòm những ngón tay trông hết sức bình thường kia.

Cậu tức tốc cúi đầu nhìn sang cánh tay trái của cậu nhóc đội mũ.

Nơi ấy là một bàn tay trái.

Cậu lại ngước mắt lên "tay phải" đang giơ của cậu nhóc...

Không, đằng kia vẫn là một bàn tay trái!

Trong phòng chẳng ai nói chuyện khiến bầu không khí chìm trong sự tĩnh lặng im phắc.

Điều này đã hoàn toàn vượt ngoài tầm nhận thức của người thường. Hai bàn tay trái mọc trên cơ thể một con người, đong đưa biến ảo đến là lạ kỳ.

Cậu nhóc đội mũ lưỡi trai cười khanh khách: "Bây giờ nó còn là tay phải nữa không?"

Tiêu Căng Dư làm thinh giây lát, ngẩng đầu nhìn nhóc ta: "Đấy là chuỗi logic của nhóc?"

Thấy không dọa nổi anh chàng trước mặt, cậu nhóc ngạc nhiên lắm. Cô gái tóc ngắn khẽ nhướn mày, kéo nhóc ra sau: "Đấy là chuỗi logic của thằng bé. Chúng tôi sẽ không tiết lộ hiệu quả cụ thể của nó, nhưng nó cũng giống như năng lực đã hút cậu vào không gian Sân Trắng. Giải thích đơn giản là một dạng năng lực đặc biệt."

Cô nàng nghiêm mặt: "Năm 2021, phóng xạ loại A phát tán trên phạm vi toàn cầu. Sang năm 2022, phóng xạ loại A bất ngờ biến mất, cũng không để lại bất cứ di chứng nào trên cơ thể người còn sống."

Tiêu Căng Dư: "Đó là nội dung ghi trên sách giáo khoa Lịch sử." Ý là cậu đã biết hết về những sự kiện này.

Ồ? Cô gái tóc ngắn nhoẻn cười: "Ai cũng nghĩ phóng xạ đã không còn gây ảnh hưởng tới toàn thể nhân loại nữa. Vậy cậu có biết... vào năm 2029, chuỗi logic đầu tiên đã ra đời trên thế giới không?"

Lần nữa nghe thấy hai chữ này, con ngươi Tiêu Căng Dư co lại. Cậu trưng bản mặt vô cảm nhìn chằm chằm hai người trước mặt.

Cô gái tóc ngắn cười rằng: "Một, logic sẽ không xuất hiện vô cớ. Ban nãy cậu có thắc mắc tại sao chúng tôi lại muốn hỏi cậu có gặp phải chuyện gì đặc biệt trong cuộc sống không?" Rồi cô nàng lại đổi sang cách diễn giải khác, hỏi tiếp: "Hoặc cậu có từng nghĩ vì sao trên tàu đông nghịt khách khứa như vậy mà chỉ có mình cậu và anh chàng đeo kính kia là bị kéo vào không gian Sân Trắng chưa?"

Tiêu Căng Dư gật đầu: "Có chứ, nhưng tôi nghĩ mãi không ra. Lúc ở trong không gian Sân Trắng, tôi đã trao đổi với Triệu Tri Tân – tức người đàn ông đeo kính kia rồi. Anh ta và tôi đều rất bình thường, chưa bao giờ gặp chuyện gì lạ cả. Đi vào không gian Sân Trắng là việc bất thường duy nhất chúng tôi từng gặp phải."

Cô gái tóc ngắn và cậu nhóc đội mũ lưỡi trai liếc nhau.

Cậu nhóc: "Nãy chị Mẫn nói rồi đó, logic sẽ không xuất hiện vô cớ, bởi vì bất cứ ai muốn thức tỉnh chuỗi logic đều phải được dẫn dắt bởi một chuỗi logic đã tồn tại trước đó. Nó đóng vai trò như một chất xúc tác vậy."

"Có thể trong anh sở hữu tiềm lực thức tỉnh chuỗi logic, nhưng nếu cả đời này anh không tiếp xúc với chuỗi logic khác, thì anh sẽ không bao giờ đánh thức được chuỗi logic (của mình)."

"Nói cách khác, chỉ chuỗi logic mới có khả năng đánh thức chuỗi logic."

Tiêu Căng Dư lặng lẽ nghiền ngẫm thật kỹ lời giải thích này. Cậu hỏi: "Cái đó có liên quan gì đến việc tôi bị lôi vào không gian Sân Trắng?"

Cô gái tóc ngắn: "Vụ này lại liên quan tới một quy tắc khác của chuỗi logic, đó là các chuỗi logic sẽ hút nhau. Thế cho nên chúng tôi nghi trước khi bước vào không gian Sân Trắng, cậu đã thức tỉnh chuỗi logic rồi."

Tiêu Căng Dư mặt không biến sắc: "Tôi chưa hề."

Cô nàng không bác bỏ: "Đúng vậy, quả thật là có khả năng này. Có thể cậu và hành khách đeo kính kia chưa thức tỉnh chuỗi logic, nhưng trong toa tàu đấy lại chỉ có hai người là đối tượng có khả năng thức tỉnh nhất, nên Sân Trắng mới chọn hai người. Tình huống này từng xảy ra rồi. À phải, Sân Trắng chính là người đã tự tử trên ray tàu. 'Sân Trắng' là tên ID người dùng của anh ta."

ID người dùng?

Thấy cô nàng tóc ngắn và cậu nhóc đội mũ không định giải nghĩa từ này cho mình, Tiêu Căng Dư im ỉm ghi lại từ đó trong đầu. Bây giờ cậu có một việc muốn biết hơn cả: "Tôi đã hiểu đại khái ý của hai người rồi. Chuỗi logic là một kiểu siêu năng lực, năng lực lạ. Tuy nhiên nó có hai quy tắc. Một, muốn thức tỉnh siêu năng lực thì phải tiếp xúc với siêu năng lực khác, bằng không nó sẽ không tự thức tỉnh. Hai, người sở hữu siêu năng lực sẽ thu hút nhau."

Dừng đoạn, cậu nhìn một nam một nữ trước mắt mình.

"Song, tôi còn muốn biết thêm, tại sao nó lại có tên là 'chuỗi logic'."

Siêu năng lực, dị năng, dị nhân*...

Những cụm từ này từng xuất hiện trong các bộ phim truyền hình điện ảnh và được công chúng biết đến rộng rãi. Giả sử câu chuyện chỉ là chất phóng xạ làm một bộ phận người thức tỉnh siêu năng lực thì cứ đặt tên siêu năng lực là được, sao phải gọi là chuỗi logic?

Cô gái tóc ngắn và cậu nhóc mũ lưỡi trai không đáp ngay. Hai người này trao đổi bằng mắt, rồi vẫn là cô nàng nọ mở lời trước: "Thật tình cậu chưa thức tỉnh chuỗi logic thì chúng tôi không cần phải kể chi tiết cho cậu đến thế, vì như vậy không đem lại lợi lộc gì cho cậu hay chúng tôi cả. Cậu hoàn toàn có thể xem nó như siêu năng lực, nhưng với tiềm chất của cậu thì tôi đoán chừng trong tương lai một khi tiếp xúc lần nữa với chuỗi logic khác, cậu sẽ thức tỉnh ngay lập tức. Do vậy, tôi sẽ giải thích sơ qua cho cậu."

Trầm ngâm hồi lâu, cô nàng hỏi: "Cậu ăn thịt kho tàu bao giờ chưa?"

Thịt kho tàu liên quan gì đến chuỗi logic?

Tiêu Căng Dư mù mờ gật đầu.

Cô gái tóc ngắn: "Chúng tôi đặt tên những người sở hữu chuỗi logic là 'người dùng'. Tại sao lại gọi họ như vậy, tôi sẽ không nói rõ cho cậu hay. Ở thành phố Hải Đô có một người dùng, tên ID của anh ta là 'Vua Thịt'. Chuỗi logic của anh ta là... Cứ hễ anh ta ăn thịt kho tàu trước 24 giờ ngày hôm nay, thì từ 0 giờ đến 24 giờ ngày hôm sau, trời thể nào cũng trong lành."

Tiêu Căng Dư kinh ngạc: "Ăn thịt kho tàu là hôm sau trời quang, đó cũng là siêu năng lực ư?"

Cậu tưởng siêu năng lực phải là kiểu đánh đấm chém giết, hoặc ít nhất cũng phải là dịch chuyển tức thời, bắn tia năng lượng từ mắt các thứ chứ.

Với lại...

"Vì sao thịt kho tàu lại gom thành mối quan hệ với trời quang? Logic kiểu gì vậy?"

Cô gái tóc ngắn hỏi ngược lại: "Nó đi theo logic hay không có quan trọng không?"

Tiêu Căng Dư sững sờ.

Cô nàng nói tiếp: "Cậu luôn phải khắc ghi một điều: Đừng áp logic của người bình thường lên chuỗi logic của người dùng. Cậu sẽ không bao giờ biết được chuỗi logic được hình thành bằng cách nào, cũng không biết lý do cho sự ra đời của nó. Thế nhưng sau khi chuỗi logic được sinh ra, cho dù không một ai lý giải được thì nó vẫn phù hợp với logic. Người khác ăn thịt kho tàu sẽ không làm cho ngày hôm sau trong lành nắng đẹp, nhưng Vua Thịt ăn vào thì hôm sau kiểu gì cũng trong lành. Đấy là một chuỗi logic tuân theo luật nhân quả."

Luật nhân quả...

Chuỗi logic.

Tưởng như mây tạnh trời quang, cả thế giới chợt bừng sáng.

Tiêu Căng Dư trố mắt. Cậu dần ngộ ra sự khác nhau giữa chuỗi logic và siêu năng lực.

Nhìn vẻ đăm chiêu của cậu, cô gái tóc ngắn giải thích tiếp: "Giả dụ ví chuỗi logic như một sợi dây trơn láng thì đầu dây sẽ là nhân của chuỗi logic và đuôi dây là quả của chuỗi logic. Một khi có người khởi động nhân, sợi dây này sẽ bắt đầu vận hành. Người đó sẽ đi qua mỗi một điểm nằm trên sợi dây và tất nhiên cuối cùng sẽ đến điểm cuối của chuỗi logic. Có nhân ắt có quả, đây là một con đường thẳng không đi ngược chiều được."

Đơn giản vậy thôi ư!

Tiêu Căng Dư giật mình vỡ lẽ.

Cô gái tóc ngắn giải thích hơi lằng nhằng nhưng Tiêu Căng Dư vẫn hiểu điểm khác biệt giữa chuỗi logic và siêu năng lực là: Nó phải được tác động. Chỉ khi có người bước vào chuỗi logic, chuỗi logic mới khởi động được, và kẻ đó mới có thể đi tới "quả" nơi cuối đường.

Cơ mà...

"Vừa nãy nhóc có tạo ra 'nhân' à?" Tiêu Căng Dư nhìn cậu nhóc đội mũ với vẻ hoang mang.

Ban nãy tay phải của cậu nhóc bất ngờ biến thành tay trái trước mắt cậu nhưng cậu nhóc đâu có làm gì nhỉ. Không làm gì mà vẫn tác động để bước vào chuỗi logic? Hay chuỗi logic của cậu nhóc này chính là "Giơ tay phải"?

Nhóc kia đè vành mũ thấp xuống, hắng giọng ra vẻ thâm nho: "Hừ, chuỗi logic của tôi hơi bị phức tạp, có nói anh cũng không hiểu đâu."

Cô nàng tóc ngắn liếc xéo nhóc đồng hành, chẳng buồn bóc mẽ màn diễn vụng về của chàng ta. Cô nói với Tiêu Căng Dư: "Lỡ chẳng may sau này cậu xui rủi thế nào thức tỉnh chuỗi logic, tuyệt đối đừng tiết lộ với bất kỳ ai, hoặc chí ít là đừng khai ra hết. Tương tự như vậy, cậu cũng đừng hỏi chuỗi logic của người khác là cái gì. Ngay cả người thân thiết nhất cũng sẽ không nói cho cậu biết chuỗi logic của họ đâu."

Tiêu Căng Dư tinh tường nhận ra ngụ ý trong lời dặn của cô: "Vì sao lại 'xui rủi' mới thức tỉnh chuỗi logic? Với cả, việc phơi bày chuỗi logic sẽ đem lại hậu quả xấu à?"

Cô gái tóc ngắn không trả lời vội: "Giờ mới giới thiệu thì hơi trễ nhỉ. Tôi tên là Tề Tư Mẫn, nhóc này tên Lý Tiểu Đồng."

Tiêu Căng Dư gật đầu nhẹ: "Tiêu Căng Dư. Căng trong 'thận trọng', Dư trong 'dành cho'."

Cô nàng cười khẽ: "Tên cậu nghe hay ghê. Tiêu Căng Dư này, cậu nghĩ hai chúng tôi đến ga tàu làm gì?"

Tiêu Căng Dư vẫn chưa quên chuyện này: "Hồi nãy ở ga chị có nói hai người đến để cứu chúng tôi?"

"Chính xác, cứ coi là vậy đi. Đương nhiên sau rốt chúng tôi vẫn không cứu được. Cậu tự thoát ra, còn người đàn ông đeo kính kia có lẽ đã bỏ mạng trong không gian Sân Trắng." Cô gái tóc ngắn thở dài ngán ngẩm, "Cơ mà chúng tôi chỉ tiện đường cứu hai người thôi, chứ không phải công việc của chúng tôi."

"Công việc của hai người là gì?"

Cô đáp: "Tôi nghĩ cậu đã có phỏng đoán riêng rồi."

Tiêu Căng Dư làm thinh một hồi rồi nói: "Tuy trước hôm nay tôi hoàn toàn không biết chuỗi logic là cái gì và cũng chưa từng tiếp xúc với nhóm người dùng như các chị, nhưng tôi nghĩ nước mình sẽ không để cho nhóm này... phát triển tự do, ngoài tầm kiểm soát của chính phủ? Các chị là đặc viên quốc gia à?"

Cậu nhóc cười sằng sặc: "Bingo! Bạn đã đoán sai."

Tiêu Căng Dư ngạc nhiên không thôi: Sai ư?

Cô gái tóc ngắn: "Chúng tôi không tham gia vào hệ thống của quốc gia. Chúng tôi chỉ nhận một nhiệm vụ nhỏ, kiếm chút tiền lẻ thôi. Cậu đoán thử nhiệm vụ của chúng tôi xem."

"Có liên quan đến Sân Trắng." Tiêu Căng Dư không cần nghĩ nhiều đã đáp được ngay.

Cô nàng nhìn cậu đăm đăm mấy giây mới khen: "Cậu thông minh lắm. Tiêu Căng Dư, cậu có nghĩ thức tỉnh chuỗi logic là may mắn không? Cậu muốn thức tỉnh chuỗi logic lắm à?"

Tiêu Căng Dư không trả lời ngay. Cậu nhắm mắt, nghĩ đến vài đáp án trong đầu. Cuối cùng, cậu mở mắt ra: "Nếu không một ai trên thế giới thức tỉnh chuỗi logic thì chưa chắc việc tôi muốn thức tỉnh nó đã là một việc may mắn. Nhưng nếu đã có người thức tỉnh chuỗi logic, thì tôi mong rằng mình cũng làm được như vậy."

Đôi mắt cậu thanh niên trong veo khôn cùng, khuôn mặt tai tái phờ phạc do thiếu nước trong thời gian dài, vậy nhưng cặp mắt cậu vẫn ngời sáng, ánh lên vẻ quả quyết và đầy thông tuệ.

Cậu chăm chú nhìn hai "người dùng" của một thế giới khác.

"Bởi vì tôi không muốn bị ai đó kéo vào không gian bí ẩn khi chưa hay biết gì. Lại càng không muốn nộp tính mạng mình vào tay kẻ khác, trở thành con cá hấp hối đợi đến lúc bị làm thịt trên thớt gỗ."

Cô gái tóc ngắn bỗng hỏi: "Cậu có biết hằng năm có bao nhiêu người dùng tử vong trên toàn cầu không?"

"Bao nhiêu?"

"8.000 người."

Tiêu Căng Dư ngỡ ngàng.

Cô hỏi tiếp: "Cậu nghĩ con số này ít lắm nhỉ? Vậy giả sử tôi cho cậu hay tổng số người dùng đã tìm thấy hiện nay chỉ bằng 70.000 người thì sao?"

Tim đập cái thịch, ngoài mặt Tiêu Căng Dư vẫn tỏ ra điềm tĩnh nhưng trong lòng đã dậy sóng.

70.000 người dùng, với 8.000 người chết mỗi năm!

Nói cách khác, cứ mười người dùng thì có một người thiệt mạng!

Tỷ lệ tử vong 1:10, tại sao lại cao đến thế?

"Các chị thường hay gặp nguy hiểm không?"

Nhóc đội mũ nhỏ giọng: "Nguy hiểm chắc vẫn có, nhưng tôi và chị Mẫn không nhận mấy nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm bao giờ."

Cô gái tóc ngắn: "Nguy hiểm là điều chắc chắn. Cậu chưa ghé qua những khu vực còn tàn dư nhiều phóng xạ nhỉ? Trong đấy toàn là cơ hội tuyệt vời nhưng đồng thời cũng đầy rẫy hiểm nguy. Tuy nhiên trong số 8.000 người dùng mất mạng hằng năm ấy, có tới một nửa không bỏ mình ở những khu vực nhiều phóng xạ." Cô ngẩng đầu, cười chua chát: "Họ sẽ chết ngay trong chính căn nhà của mình, trên con đường mình thường đi làm, trong nhà hàng đầu đường... và trong chuyến tàu điện ngầm thường ngồi mỗi ngày."

Cô nhấc cái thứ mang hình hài của chiếc điện thoại đen đặt một bên từ đầu đến giờ và nói: "Thứ này dùng để quét ước số logic. Sau khi chết, chuỗi logic của người dùng sẽ không biến mất ngay. Sẽ có một phần phát tán ra không khí, trở thành một dạng ước số logic không thể thấy bằng mắt thường."

Người con gái này vừa giải thích vừa ung dung bật một công tắc trên điện thoại.

"Nhờ nó, chúng tôi phát hiện ra ước số logic của Sân Trắng đang phát tán trong ga tàu này. Nếu chỉ là phát tán bình thường thì chỉ cần thu gom chúng lại như mọi khi là được, nhưng nó lại phát cảnh báo. Điều này chứng tỏ chuỗi logic của Sân Trắng đã tan vỡ."

Tiêu Căng Dư ngộ ra: "Người dùng chết thì chuỗi logic sẽ tan vỡ?"

Cậu nhóc đội mũ cố tình kêu lên đầy phô trương: "Hả? Anh tưởng anh ta chết thì chuỗi logic mới sập à?"

"Chả lẽ lại sai?"

Nhóc ta mím môi: "Trước khi người dùng chết, chuỗi logic sẽ chỉ biến mất chứ không sụp đổ. Anh ta chết là vì vỡ chuỗi logic!"

Tiêu Căng Dư bàng hoàng.

Đôi mắt cô gái tóc ngắn đong đầy nỗi bi thương như đang liên tưởng đến bản thân mình. Song cô lại chuyển sang vẻ thư thái rất chóng, nhún vai: "Người dùng mới thức tỉnh chuỗi logic thường hay phấn khích quá đà, cứ ngỡ mình đã biến thành siêu nhân, khác hẳn người thường, tài giỏi vượt trội. Nhưng rồi họ sẽ mau chóng nhận ra nó là một cái bẫy, một cái bẫy ăn thịt người."

"Liệu cậu có hiểu cặn kẽ chuỗi logic của mình không?"

"Vì sao nó được sinh ra, vì sao nó lại mang hình thái và tác dụng như vậy? Rốt cuộc 'nhân' của nó là cái gì, 'quả' của nó sẽ tạo thành cái gì?"

"Về lâu về dài, khi cậu trở nên mạnh hơn, cậu sẽ bắt đầu hoài nghi chính chuỗi logic của mình hơn."

"Cậu sẽ không hiểu, sẽ không chấp nhận, sẽ bắt đầu tự vấn rằng..."

"Nó có tuân theo logic chăng?"

"Khi ngày đó tới, chuỗi logic của cậu sẽ vỡ tan."

Cô gái tóc ngắn trầm giọng xuống, nhấn mạnh: "Chỉ có một cách duy nhất đối phó với chuỗi logic, đó là đừng nghĩ về nó, đừng nghĩ về nó, đừng nghĩ về nó. Nhưng cậu muốn trở nên mạnh hơn thì cậu phải suy ngẫm, phải nắm rõ chuỗi logic của mình, phải khai thác tiềm lực và giá trị của nó. Vả lại..."

Cô nhìn Tiêu Căng Dư đang thừ người: "Không người dùng nào có thể dằn nổi lòng ham muốn tìm hiểu chuỗi logic của mình."

"Bởi vì nó chính là cậu."

Tách, cô nhấn một phím trên điện thoại đen, giơ màn hình ra trước mặt Tiêu Căng Dư: "Cậu nhìn đi, những chấm xanh lá hiện trên màn hình đang thể hiện cho những ước số logic còn sót lại trong ga. Đó chính là ước số logic của Sân Trắng. Anh ta là một người dùng rất mạnh. Chuỗi logic vỡ nên anh ta mới tự sát."

Tiêu Căng Dư nhìn chiếc điện thoại đen đang giơ trước mặt mình.

Ngay lúc đang mải nhìn chấm xanh lập lòe trên màn hình, cậu bất chợt trông thấy hạt sáng sặc sỡ bay lên từ điện thoại.

Cái gì kia?!

Tiêu Căng Dư siết tay thành đấm, trưng gương mặt không đổi sắc quét mắt thật nhanh qua cô gái tóc ngắn và cậu nhóc đội mũ.

Họ không phản ứng gì cả.

Chẳng lẽ họ đều không nhìn thấy thứ này?

Tiêu Căng Dư vẫn tỏ ra bình thường nhìn màn hình đen nhưng mắt lại để ý tới hạt sáng nhỏ bé nọ. Cậu chứng kiến nó thong thả bắn lên từ điện thoại và bỗng dưng gia tốc, bay vèo tới phía mình!

Rốt cuộc nó là gì!

Tiêu Căng Dư gào thét điên cuồng trong lòng mà không dám thốt thành lời.

Cậu là một người chưa thức tỉnh chuỗi logic. Trước hôm nay cậu chưa từng tiếp xúc với bất kỳ chuỗi logic nào, cũng chưa từng gặp phải bất kỳ sự việc kỳ quặc nào.

... Chí ít trước khi cậu chắc chắn mẹ vẫn an toàn và không để hai người dùng này thấy nguy hiểm hay bất thường nào thì cậu vẫn là người thường!

Tích tắc trước khi hạt sáng sắp chạm tới chính giữa hai đầu lông mày, Tiêu Căng Dư tỉnh bơ nghiêng đầu, tránh khỏi hạt sáng bay về phía mình. Động tác hết sức tự nhiên như thể cậu muốn gãi tóc vì thấy hơi ngứa, nhưng lại giúp cậu thoát khỏi quỹ đạo bay của hạt sáng.

May thay hạt sáng này chỉ hoạt động theo đúng quy trình cài sẵn nên không quyết phải tấn công vào điểm giữa hai đầu lông mày Tiêu Căng Dư bằng được. Sau khi cậu né được, nó không đổi hướng mà vẫn bay thẳng tiếp. Đến khi bay được thêm một khoảng ngắn mới vòng về điện thoại đen.

Tất thảy chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi.

Tiêu Căng Dư vẫn tập trung nhìn màn hình điện thoại. Cô gái tóc ngắn và cậu nhóc đội mũ cúi đầu quan sát cậu kỹ càng.

Vài giây sau.

Hai người nọ thở phào.

Cậu nhóc: "Anh chưa thức tỉnh chuỗi logic thật. Tốt quá, số đỏ đấy."

Tiêu Căng Dư mù mờ ngẩng đầu: "Gì cơ?"

Cô nàng tóc ngắn mỉm cười: "Xin lỗi vì vừa nãy vẫn luôn giấu cậu. Đúng là chúng tôi không có cách xóa trí nhớ của con người nhưng lại có phương pháp thử xem người đó thức tỉnh chuỗi logic hay chưa. Nhưng giờ chúng tôi đã kiểm tra xong và khẳng định không có ước số logic nào bám lại trên người cậu. Điều này nói lên rằng không có chuyện cậu thức tỉnh chuỗi logic đâu."

Hóa ra hạt sáng sặc sỡ đấy là một phương thức kiểm tra ước số logic!

Trái tim đang nảy nhịp rộn ràng trong lồng ngực. Tiêu Căng Dư nhíu mày, giọng lạnh tanh: "Tôi thật sự không cảm giác được mình đã thức tỉnh chuỗi logic. Nếu muốn biết tôi đã thức tỉnh chưa thì cứ hỏi thẳng tôi chứ, sao tôi phải gạt hai người làm gì?"

Cô gái tóc ngắn thanh minh: "Quả đúng là việc thức tỉnh chuỗi logic chả có gì phải giấu giếm cả. Trái lại, đa số người đã thức tỉnh thậm chí còn vui mừng, ước gì có thể tuyên bố với cả thiên hạ và phô diễn năng lực của mình cơ. Tất nhiên cũng không loại trừ những người thận trọng, muốn che giấu sau khi có được năng lực đặc biệt, nhưng đó không phải lý do chúng tôi lén lút kiểm tra cậu."

"Vậy lý do chính là gì?"

Như vừa nhớ tới chuyện kinh hoàng nào đó, cô gái tóc ngắn hẵng còn hoảng sợ: "Trước đó tôi có nói với cậu, chỉ có chuỗi logic mới thức tỉnh được chuỗi logic. Hiện tại chúng tôi đã xác định được một việc là cậu đã đi vào chuỗi logic của Sân Trắng, và dĩ nhiên chuỗi logic của Sân Trắng đã sụp đổ. Mặc dù vậy, chúng tôi lại không cách nào khẳng định chuỗi logic ấy đã tan vỡ hay mất kiểm soát trước khi Sân Trắng tự tử!"

"Mất kiểm soát?"

"Đúng vậy, là mất kiểm soát. Việc vỡ chuỗi logic bắt nguồn từ việc chính người dùng nảy sinh nghi ngờ và khó lý giải chuỗi logic của bản thân mình. Tuy nhiên việc mất khống chế chuỗi logic lại là do người dùng không thể nắm giữ chuỗi logic đó. Nó thoát khỏi tầm kiểm soát. Đó là một việc cực kỳ nguy hiểm."

Cô gái tóc ngắn nghiêm mặt, gằn giọng: "Logic sẽ không sinh ra vô cớ, đó là quy tắc cơ bản nhất của chuỗi logic. Và quy tắc thứ hai là..."

"Bất cứ cá thể nào bước vào chuỗi logic mất kiểm soát sẽ được coi là kẻ bị ô nhiễm."

Mặt cậu nhóc đội mũ lưỡi trai cũng lạnh đi, khiến nét lạnh lùng choán đầy gương mặt trẻ măng của nhóc ấy. Nhóc thốt rành rọt từng chữ một: "Quy tắc thứ ba..."

"Kẻ bị ô nhiễm, tất phải diệt trừ."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz