ZingTruyen.Asia

[Đam Mỹ] Vi phu ốm yếu bệnh tật

Chương 103

Mebeo510

Chương 103

“Tại sao?”

Dung Đường trầm mặc hồi lâu, lên tiếng hỏi hắn.

Gió nhẹ lay động lá cây trong viện, lò sưởi nắm chặt trong lòng bàn tay, nhưng trong phút chốc Dung Đường lại cảm thấy tay chân lạnh lẽo, đè đôi tay sắp run rẩy của mình, cố gắng trấn định ngẩng đầu nhìn Túc Hoài Cảnh, chờ hắn cho mình một đáp án.

Túc Hoài Cảnh rũ mắt nhìn vào mắt của y, âm điệu vẫn quyến rũ như xuân thủy, như là muốn lừa Dung Đường vào trong lưới mà mình giăng ra: "Bởi vì đáng ghét.’

Hắn cười cười giống như đứa trẻ ngoan cố: "Nhìn thấy gã sẽ cảm thấy phiền, dù sao Đường Đường cũng biết mục đích của ta, Thịnh Thừa Lệ có vô dụng tới đâu cũng là một hoàng tử, để gã chết trước thời hạn thì cũng không có hại gì với ta.”

Hắn nói xong cong mắt, nhẹ nhàng lắc lắc cổ tay Dung Đường: "Đường Đường, ngươi nhường cơ hội cho ta, được không?”

Hắn hối hận.

Hắn không muốn Dung Đường đi giết Thịnh Thừa Lệ.

Túc Hoài Cảnh luôn luôn cảm thấy có thù thì nên tự mình báo, vậy mới sảng khoái xong xuôi. Nhưng khi mối hận này trở thành sự thật, là ác mộng mà Dung Đường đeo trên lưng, hắn vẫn không thích, muốn đổi ý.

Không nên để Đường Đường tiếp xúc với hung thủ giết mình nhiều lần, đó là nỗi sợ hãi khắc sâu trong xương tủy, cũng không phải dăm ba câu hay vài cái nhìn là có thể xoá bỏ.

Mà Bồ Tát nhỏ của hắn nên ngồi trên cao minh đài, nên được người người kính ngưỡng.

Sao y có thể nhiễm bụi bặm trần ai? Sao Thịnh Thừa Lệ xứng để máu của mình làm bẩn tay Đường Đường cơ chứ?

Túc Hoài Cảnh vừa nghĩ tới đây, liền cảm thấy đích thân làm là tốt nhất.

Hắn có vô số loại phương thức để Thịnh Thừa Lệ lẳng lặng chết đi, mà cái chết của một hoàng tử không được sủng ái sẽ chẳng nhấc lên bao nhiêu sóng lớn.

Mắt Túc Hoài Cảnh cong lên, trong veo đẹp đẽ như vầng trăng sáng trên bầu trời, bất cứ ai nhìn thấy đôi mắt đó đều sẽ vô thức đồng ý mọi yêu cầu của hắn.

Dung Đường bình tĩnh nhìn hắn thật lâu, lắc đầu: "Không thể.”

Túc Hoài Cảnh hỏi: "Vì sao?

Hệ thống điên cuồng cảnh báo ở trong đầu Dung Đường, lấy ra một lượng lớn câu trả lời để trả lời câu hỏi của Túc Hoài Cảnh trong đống cơ sở dữ liệu.

Có gạt người, cũng có lập lờ nước đôi.

Cái nào cũng có thể dùng, cái nào Túc Hoài Cảnh cũng không thể tìm thấy chứng cớ phản bác y.

Nhưng Dung Đường lại nói: "Bởi vì sẽ chết.”

Túc Hoài Cảnh cười rất thản nhiên: "Đường Đường muốn nói giết người đền mạng sao, nhưng ta cũng không sợ.’

Giọng Dung Đường rất nhẹ, tản ra trong không khí, gần như không nghe thấy.

Y nói: "Ta sẽ chết."

Nụ cười trên môi Túc Hoài Cảnh chợt cứng đờ, hắn im lặng nheo mắt hỏi: "Dung Đường, ngươi đang uy hiếp ta ư?"

Rất ít khi nhìn thấy được dáng vẻ tức giận của đại nhân vật phản diện, hoặc là nói trên đời này đã chẳng có người nào, hoặc là chuyện gì đáng để hắn bộc lộ sự tức giận của mình. Nhưng Dung Đường nhìn chằm chằm cặp mắt kia của hắn, cũng xác nhận hắn đang tức giận - Vì ba chữ nhẹ nhàng bay bổng của y.

Y lắc đầu, phủ nhận: "Không phải.”

“Ta không có uy hiếp ngươi, Hoài Cảnh. " Y dịu dàng nói," Ta đang nói sự thật với ngươi.”

Đây là cơ hội sống lại cuối cùng, trước khi tìm ra giải pháp, nếu Thịnh Thừa Lệ chết, toàn bộ thế giới sẽ bị chôn vùi, tất nhiên Dung Đường cũng sẽ tiêu tan theo.

Nhưng nói với đại nhân vật phản diện rằng nếu giết Thịnh Thừa Lệ sẽ dẫn đến chuyện hủy diệt thế giới, hắn chẳng thèm cố kỵ không nói, chỉ sợ ngay cả bản thân Túc Hoài Cảnh cũng cảm thấy việc này hoang đường lại buồn cười.

- Nếu như thế giới thật sự bất công như vậy, sao không trực tiếp hủy thẳng đi?

Đây là phản ứng của Túc Hoài Cảnh sau khi nghe được chuyện này, mà Dung Đường gần như có thể hoàn toàn khớp với mạch não của hắn.

Cho nên y lừa dối.

Không tính là lừa dối, chỉ là che giấu.

Cũng không phải uy hiếp, chỉ là biết rõ bản thân mình không sợ hãi.

Y hạ giọng như đang dỗ dành,  "Hoài Cảnh, ngươi chờ một chút được không?”

Ngoại trừ một số vấn đề căn nguyên không thể nói, hiện giờ Dung Đường chẳng hề giấu giếm chút gì trước mặt đại nhân vật phản diện.

Trong viện tối tăm, trong phòng có ánh sáng chiếu vào, Dung Đường thấp hơn Túc Hoài Cảnh một chút, cố ý ngẩng đầu dùng cặp mắt tựa như thú nhỏ trong rừng nhìn về phía Túc Hoài Cảnh, người sau hết cách với y.

Bất luận là vì vẻ mặt của y, hay là vì sự thân mật trong lời nói của y.

Túc Hoài Cảnh chăm chú nhìn y một hồi rồi chậm rãi quay đi, khép lại cổ áo cho y nhẹ giọng nói: "Trở về phòng đi, bên ngoài lạnh.”

Hắn không muốn lui bước, nhưng Đường Đường nhìn hắn như vậy, Túc Hoài Cảnh lại không thể nói ra lời từ chối.

Tay nghề của đầu bếp rất tốt, sau khi Dung Đường chuyển về ngõ Vĩnh An, cơ hồ mỗi bữa cơm đều thèm ăn.

Trên bàn có thêm một bát canh đông trùng hạ thảo, y không chút nghĩ ngợi đứng dậy, múc cho Túc Hoài Cảnh một chén đặt ở trước mặt, mang ý lấy lòng.

Túc Hoài Cảnh bất giác nhớ tới ngày bọn họ mới vừa thành thân, Đường Đường không nghe lời uống rượu xong mới quay lại, bản thân chỉ tùy tiện lạnh mặt, y cũng bận trước bận sau dỗ mình nguôi giận.

Một năm rồi vẫn như vậy.

Làm sai chuyện là biết dỗ người ta.

Không lừa được là biết dỗ người.

Muốn dỗ người ta thật thì không bằng trực tiếp đến hôn hắn, một chén canh có ích lợi gì.

Túc Hoài Cảnh tức giận nghĩ, tay đã cầm lấy thìa uống hết chén canh đông trùng hạ thảo kia.

Chẳng hề có chút tiền đồ nào, hắn âm thầm khiển trách bản thân.

Ăn cơm xong đi vài bước trong viện, lúc trở về phòng, Dung Đường nhìn thấy thùng tắm bày ở giữa phòng và thùng nước ngải cứu tản ra vị đắng, quay đầu nhìn về phía Túc Hoài Cảnh, nghi hoặc hỏi: "Đang làm cái gì đây?"

“Tán đi một chút xui xẻo. "Túc Hoài Cảnh rầu rĩ nói, mặt chẳng hề tươi cười, khuôn mặt tuấn tú suy sụp tìm đồ ngủ trong tủ quần áo cho y, lại đắp khăn lông lên mép thùng, tức giận bỏ lại một câu:" Ngâm lâu một chút, nước hết nóng kêu ta thêm cho ngươi.”

Dung Đường nhìn dáng vẻ tức giận nhưng lại không nỡ trút giận của hắn, không nhịn được cười, mềm mại nói: "Được, cảm ơn lang quân.”

Túc Hoài Cảnh ngẩn ra, bước chân muốn ra ngoài lập tức chậm lại, nghiêng đầu không thể tưởng tượng nhìn về phía Dung Đường, thiếu chút nữa cho rằng mình gặp ảo giác.

Dung Đường lại không coi ai ra gì cởi áo ngoài và áo trong, vừa cởi đai lưng, vừa treo quần áo lên bình phong, trong lúc làm thỉnh thoảng ngẩng đầu, giống như nghi hoặc hỏi: "Không phải muốn ra ngoài sao?”

“Ngươi gọi ta là gì? "Túc Hoài Cảnh hỏi y.

Trong phòng lửa than vừa đủ, lại có một thùng nước ngải tản ra khí nóng, cho dù cởi sạch quần áo cũng sẽ không cảm thấy rét lạnh.

Toàn thân Dung Đường chỉ mặc một cái quần lót chui vào trong nước, ngước mắt hùng hồn nói: "Lang quân.”

Trong nháy mắt, Túc Hoài Cảnh cảm thấy có một sợi dây câu mồi lắc tới lắc lui trước mắt hắn, Dung Đường ở trong thùng múc nước, lại ghé vào mép thùng ngẩng đầu ngây thơ hỏi lại một lần: "Không phải muốn đi ra ngoài sao?”

Túc Hoài Cảnh: "......”

Hệ thống dứt khoát rời đi: [Ký chủ cậu tự giải quyết cho tốt, tôi đi ngủ đông.]

Dung Đường không để ý đến nó, vẫn ngước mắt nhìn Túc Hoài Cảnh. Thùng gỗ rất lớn đủ cho hai người cùng tắm, Dung Đường dùng chân hất nước lên hỏi: "Không đi à?”

Túc Hoài Cảnh âm thầm cắn răng, trừng mắt liếc y một cái, xoay người nhấc chân.

Dung Đường lại giống như là vừa mới nhớ tới gì đó, hỏi nhiều một câu: "Hoài Cảnh ngươi cảm thấy tiếp xúc Thịnh Thừa Lệ xui xẻo mới bảo ta ngâm mình, vậy ngươi thì sao?”

Túc Hoài Cảnh dừng bước, không quay đầu lại, giọng nói đã bắt đầu khàn khàn: "Ta chờ ngươi ngủ rồi đi ngâm.”

“Thật phiền toái... "Dung Đường nhỏ giọng nói thầm:" Lại phải để phòng bếp đun thêm mấy thùng nước, lãng phí thời gian.”

Y nhìn bóng lưng nhân vật phản diện, rất nghiêm túc đề nghị: "Ngâm cùng ta là được rồi, dù sao thùng cũng đủ lớn.”

Đêm đông vắng lặng mà lạnh lẽo, lửa than hun cả gian phòng vừa ấm áp vừa mập mờ, chim vẽ trên bình phong trong thoáng chốc làm cho người ta nhớ tới hai con phượng hoàng và tiên hạc đỏ xanh kia, một bay lượn trên mây, một tha thiết truy tìm.

Tiếng nước ở phía sau vang lên, kèm theo tiếng nhẹ giọng than thở của Dung Đường, Túc Hoài Cảnh đứng tại chỗ nửa ngày, rốt cục xoay người, cách không trung nhìn vào ánh mắt Dung Đường, thấp giọng nói: "Ngươi đang quyến rũ ta sao?”

“Ta nào có? "Dung Đường hỏi ngược lại, giống như rất là tủi thân, đáy mắt lại xẹt qua một sự giảo hoạt.

Y học ở phương Bắc, bạn cùng phòng kết bạn đi nhà tắm kỳ lưng cho nhau đều là chuyện rất bình thường, cũng không có gì đáng xấu hổ.

Đúng là y không nên mời Túc Hoài Cảnh, ít nhiều có nguy hiểm làm mồi cho hổ.

Nhưng cơn tức giận của đại nhân vật phản diện chưa tiêu tan, đối thoại trước bữa tối không có đạt thành thoả thuận, Dung Đường sợ lát nữa hắn trở về nằm ở trên giường trái lo phải nghĩ, trong lòng vẫn tức giận, gọi Ảnh vệ lẻn vào trong cung trực tiếp giết chết Thịnh Thừa Lệ.

Dù gì thì lấy cái vóc dáng cơ thể này, nhào tới cắn xé yết hầu nam chính, thật ra cũng không phải việc khó gì.

Thật sự là y cũng biết sợ, không muốn nhìn thấy thế giới này lại một lần nữa bị hủy diệt bởi vì Thịnh Thừa Lệ.

Dung Đường xoay người, không nhìn Túc Hoài Cảnh, lấy lùi làm tiến: "Ngươi không đến thì thôi, một mình ta ngâm mình còn rộng chỗ hơn.”

Trong giọng nói không có một chút hưởng thụ vui sướng, ngược lại là tính tình nhỏ nhen vì yêu cầu không được thỏa mãn, trừ phi Túc Hoài Cảnh điếc mới nghe không ra.

Y đợi một lát vẫn không có tiếng khép mở cửa, người đứng bất động phía sau cuối cùng cũng bước lên.

Dung Đường vừa mới thở phào nhẹ nhõm, chẳng mấy chốc lại hít một hơi nữa. Túc Hoài Cảnh đứng ở bên thùng gỗ, nhìn y từ trên cao, nước ngải đen tuyền cất giấu thân hình gần như trần trụi.

Hắn thấp giọng hỏi: "Thật sự muốn ta đi vào sao?”

Lúc trêu người Dung tiểu thế tử không sợ chút nào, nhưng chờ Túc Hoài Cảnh mặt vô cảm đứng ở bên cạnh y,cúi đầu nhìn về phía mình, Dung Đường thoáng chốc hối hận.

Không xong, chơi quá mức rồi!

Y bất giác chìm xuống thùng, Túc Hoài Cảnh cúi người xuống, tay thò vào bồn tắm, túm lấy cánh tay y, thanh tuyến khàn khàn, lộ ra vài phần áp lực cố nén: "Đường Đường, ngươi thật muốn ta đi vào sao?"

Ánh nến ở trong phòng khẽ lay động, khói trắng trong thùng tắm bay lên trên, xuyên qua lông mi Dung Đường, lại dừng lại ở cằm Túc Hoài Cảnh.

Hắn hạ tối hậu thư: "Đường Đường, ta chỉ cho ngươi một cơ hội đổi ý.”

Chân Dung Đường thiếu chút nữa mềm nhũn, nhưng nghĩ đến mục đích của mình, vẫn cứng cổ gật đầu: "Ngươi vào đi.”

Túc Hoài Cảnh sâu kín nhìn chăm chú y hồi lâu, buông lỏng tay, lui về phía sau nửa bước, múc một gáo nước từ thùng gỗ bên cạnh, thêm vào dọc theo mép thùng tắm, tức giận liếc Dung Đường một cái: "Ngươi cảm thấy ngươi mời ta vào tắm cùng bởi vì người đàn ông khác, ta sẽ vui vẻ ư?"

Chút tâm tư nhỏ bé kia, liếc mắt một cái là nhìn thấu.

Túc Hoài Cảnh tức giận nhưng thật sự không nỡ nổi giận với Dung Đường, một mình ngột ngạt nửa ngày, chỉ ném ra một câu không tính là lên án: "Ngươi chẳng biết dỗ người tí nào.”

Dung Đường: "...?”

Y bình tĩnh một hồi, hiểu được ý trong lời nói của Túc Hoài Cảnh, giật mình một lúc lâu, cúi đầu cười ra tiếng.

Điểm hoảng sợ kích động lấy thân nuôi hổ kia, ở trước mặt đại nhân vật phản diện cáu kỉnh như vậy quả thực không cần thiết.

Sao y lại quên mất, cho dù Túc Hoài Cảnh cảm thấy uất ức cũng chưa từng trút giận lên người y cơ chứ?

Giống như hiện tại, đại nhân vật phản diện vừa khắc chế bản thân không tiến vào bồn tắm thật, lại muốn nghe Dung Đường nói chuyện mà không rời đi.

Đáng yêu chết đi được, Dung Đường nghĩ thầm.

Y ngẩng đầu, mọi căng thẳng đều được thả lỏng, khóe mắt đuôi lông mày hiện lên nụ cười bị hơi nước mờ mịt làm cho ẩm ướt.

Dung Đường nhẹ giọng gọi: "Hoài Cảnh.”

Túc Hoài Cảnh liếc về phía y, không lên tiếng, dáng vẻ tính tình rất kém không dễ chọc.

“Ngươi cúi đầu, ta có lời muốn nói với ngươi.”

Đại nhân vật phản diện nhíu mày, vừa không muốn nghe lời Đường Đường, lại khống chế không được bản thân nghe lời y, cơ hồ theo bản năng thấp người xuống, hoàn toàn không nghĩ trong phòng chỉ có hai người bọn họ, thì thầm cái gì mà nhất định phải đến gần như vậy.

“Ào ào” hai tiếng, Túc Hoài Cảnh vừa kịp phản ứng, gương mặt của hắn đã bị một đôi bàn tay ướt át giữ lại, hơi thở ấm áp phả vào cằm hắn, Dung Đường nghển cổ lên, kéo theo hơi ẩm hôn vào môi Túc Hoài Cảnh.

Ngọn nến phát ra âm thanh lách tách nhẹ nhàng đúng lúc, ánh sáng mờ dần, dòng nước nhẹ nhàng chảy.

“Ngươi ngoan quá. "Dung Đường nhẹ giọng cười, lại hôn nhẹ lên môi người trước mặt:" Dỗ ngươi nè.”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia