ZingTruyen.biz

Dam My Og Ket Hon Khac Giong Loai

Hổ yêu có tính công kích tương đối mạnh, nếu cùng yêu thú tương tự kết hôn thì không thành vấn đề, nhưng mà cùng con người thì con người quả thực quá mong manh dễ bị thương. Ví dụ như Lãnh Di Hương làm việc ở đơn vị bộ đội chủ lực là yêu thú, trong lòng vốn đã nắm rất rõ chuyện này, cũng đã nhắc nhở với Ôn Hạo Tuyết nhưng Ôn Hạo Tuyết không lưu tâm lắm. Mà Ôn Khải Sơ cũng biết, chỉ là ông cũng không để ý, thậm chí còn chẳng buồn uyển chuyển nhắc nhở Ôn Hạo Tuyết như Lãnh Di Hương.

Sau khi Ôn Khải Sơ dặn dò Lăng Thanh Xuân cẩn thận quản lí nhà cửa thì không ở lại ăn tối đã đi mất.

Lăng Thanh Xuân hỏi Ôn Hạo Tuyết đã dùng cơm chưa, Ôn Hạo Tuyết trả lời chưa có. Thấy thế bà bèn dẫn Ôn Hạo Tuyết rời thư phòng, xuống phòng bếp làm bữa tối cho cậu. Ôn Hạo Tuyết vội nói: "Dì cũng nhọc quá, con gọi đồ ăn ngoài là được rồi."

Lăng Thanh Xuân liếc cậu một cái: "Để bố con biết rồi mắng dì lười biếng việc nhà à?"

Ôn Hạo Tuyết cười làm lành: "Sao có thể chứ? Con biết dì vất vả vì cái nhà này nhiều mà."

Hai người vào phòng bếp, Lăng Thanh Xuân bắt đầu nấu cơm, Ôn Hạo Tuyết đứng một bên nhìn cũng thấy khó xử bèn muốn phụ giúp một chút. Lăng Thanh Xuân thấy Ôn Hạo Tuyết đang rửa rau vội ngăn cậu lại: "Đừng, bố con biết lại không vui. Thôi con đứng một bên làm cậu ấm cho dì nhờ."

Ôn Hạo Tuyết lại nói: "Nếu em trai hoặc em gái ở đây, dì sẽ yên tâm để hai đứa giúp đỡ."

Lời này nói quá thẳng thắn khiến Ôn Hạo Tuyết không khỏi hối hận. Ngày thường Lăng Thanh Xuân chắc chắn sẽ không tiếp lời, nhưng ai bảo hôm nay Lăng Thanh Xuân cũng có chút nóng trong người, bà bèn cười lạnh trả lời: "Đúng nhỉ. Làm mẹ vốn đã khó, huống chi làm mẹ kế còn khó gấp mười lần mẹ ruột."

Ôn Hạo Tuyết biết mình lỡ miệng liền vội chuyển đề tài: "Hóa ra trước kia con với Vũ Thuận là bạn cùng khóa."

Lăng Thanh Xuân cũng hối hận vì câu nói kia nên đành giả vờ mình chưa nói gì hết, vui vẻ tiếp chuyện với Ôn Hạo Tuyết: "Thế thì tốt quá? Như vậy không phải càng gần gũi hơn ư? Dì gặp cậu ấy vài lần rồi, trông dễ gần hơn so với bá tước."

Nghe vậy trong lòng Ôn Hạo Tuyết nảy sinh chút bất mãn, vì thế cậu liền lên tiếng bất bình vì bá tước mèo lớn: "Bá tước chỉ là hơi chậm chạp thôi. Hơn nữa cũng tại suy nghĩ của anh ấy khác với người thường chúng ta nên mới thế."

"Khác là đúng rồi, bởi dù sao cậu ta cũng không phải con người mà." Lăng Thanh Xuân đang thái rau nên cũng không chú ý thái độ của Ôn Hạo Tuyết, bà tiếp tục nói: "Ở cùng đồng tộc của mình vẫn tốt hơn, dì khuyên con, Vũ Thuận là lựa chọn tốt nhất."

Ôn Hạo Tuyết không cho là đúng: "Tại sao chứ? Chỉ vì bọn con là con người thôi ư?"

"Nói thế cũng không đúng, nếu tính tình ngài bá tước kia giống cậu chồng chó nhà Sở Bích thì dì cũng vui." Lăng Thanh Xuân lưu loát làm đồ ăn, đồng thời miệng cũng không ngơi nghỉ, "Dì có lời này, có lẽ con không thích nghe—— nhưng thực tế con cùng ai trong số họ kết hôn cũng là trèo cao. Nếu đã vậy sao không tìm người dễ tính chút mà trèo, bằng không về sau sống khó thở lắm con à."

Ôn Hạo Tuyết không thể không suy xét tới vấn đề này.

Giai cấp này của họ vốn có thói liên hôn gia tộc từ lâu, nhưng cũng có sự phân biệt cao thấp rõ ràng giữa người với người. Sở Bích tính khí dữ dằn tìm được chồng là cẩu yêu, địa vị lẫn thân phận đều cao hơn cậu nhưng hai người vẫn chung sống rất hòa thuận. Lãnh Di Hương cũng lấy người dòng dõi cao hơn mình, còn để đối phương tâm phục khẩu phục chấp nhận, đúng là cao tay mà.

Ôn Hạo Tuyết một lòng một dạ trao tâm cho bá tước mèo lớn, nhưng khổ nỗi tính tình bá tước nào thân thiện hòa ái như ông xã nhà Sở Bích. Ôn Hạo Tuyết cũng tự hỏi bản thân nào có bản lĩnh làm bá tước say nắng, cuộc sống sau này trải qua thế nào đây?

Phải làm sao bây giờ?

Ôn Hạo Tuyết ở trên giường trở mình, phát hiện mình nghĩ nhiều rồi.

Cậu có thể kết hôn với bá tước mèo lớn được không còn chưa biết được, thế mà bây giờ đã bắt đầu suy nghĩ cuộc sống sau hôn nhân ư? Còn không bằng lo lắng lỡ trúng giải độc đắc Mark Six có bị cướp không kìa!

*Mark Six: một trò chơi xổ số được tổ chức bởi Câu lạc bộ đua ngựa Hồng Kông.

Ôn Khải Sơ và Lăng Thanh Xuân đều nhìn ra được tình hình của Ôn Hạo Tuyết với bá tước tiến triển không mấy thuận lợi. Ngay từ đầu Ôn Khải Sơ cũng nói ông đã không ôm kỳ vọng quá nhiều, hơn nữa bá tước không dễ hòa hợp, còn chẳng bằng Vũ Thuận.

Mà ở bên này, Vũ Thuận đang ôm khá nhiều ý đồ, cứ dăm ba hôm lại hẹn Ôn Hạo Tuyết ra ngoài. Ôn Hạo Tuyết đã từ chối mấy lần nhưng lại bị Lăng Thanh Xuân phát hiện, cuối cùng cậu bị bà vừa đánh vừa xoa buộc phải ra cửa. Ôn Hạo Tuyết không có gan cãi lời gia đình, chỉ đành thỉnh thoảng gặp mặt Vũ Thuận, nhưng vẫn duy trì ở khoảng cách xã giao. Hình như Vũ Thuận cũng không cố kéo gần khoảng cách nữa, bắt đầu như bạn bè bình thường, vài lần như vậy ngược lại khiến Ôn Hạo Tuyết tự nhiên không ít.

Vũ Thuận dẫn Ôn Hạo Tuyết tham dự triển lãm nhưng hắn cũng không hiểu nhiều, song nghĩ Ôn Hạo Tuyết hẳn là sẽ thích, hắn bèn lấy hai tấm vé mời Ôn Hạo Tuyết cùng đi. Ôn Hạo Tuyết nhìn vé, cười nói: "Sao cậu còn bỏ tiền mua vé thế này? Đây là triển lãm công ty tôi tổ chức, nếu thích thì sớm bảo tôi một câu là được rồi."

Vũ Thuận nghe xong vuốt mũi, có chút ngượng ngùng cười: "Ai bảo cậu không nói sớm chứ?"

Hai người vào triển lãm rồi tùy ý dạo bộ. Vũ Thuận lại nói: "Công ty cậu được đấy! Nghe nói tương lai còn làm triển lãm về 'Thần thám năng lực tồi" đúng không?"

Ôn Hạo Tuyết nghe thế không khỏi thở dài: "Haizzz!"

"Sao vậy? Cậu không vui à?" Vũ Thuận tò mò hỏi: "Cậu không thích 'Thần thám năng lực tồi' ư?"

"Tất nhiên tôi thích." Ôn Hạo Tuyết bất lực mà nói, "Chính bởi vì quá thích, cho nên tôi vẫn đang cố giành lấy hạng mục này."

"Không lấy được ?" Vũ Thuận hỏi.

Vốn dĩ Ôn Hạo Tuyết còn cảm thấy mình vẫn còn cơ hội, nhưng Lăng Thanh Xuân lại chạy đến công ty, ra tay nhanh-mạnh-chuẩn xin nghỉ phép dài hạn cho cậu. Đầu đuôi sự việc khó mở miệng đến thế, cậu chẳng dám nói ra đành cười cho qua: "Ờm...Công ty có nhiều nhân tài lắm, hạng mục tốt như vậy chưa chắc đã rơi xuống đầu tôi đâu."

Vũ Thuận lại nói: "Thế là thế nào? Nhà mấy cậu chuyên về mảng văn hóa, công ty còn có thể không nể mặt như vậy ư?"

Ôn Hạo Tuyết nghĩ thầm: Chính vì có ông bô là ông lớn ở Bộ Văn hóa nên ở trước mặt dì, giám đốc công ty mới nghe gì làm nấy ha!

Ôn Hạo Tuyết và Vũ Thuận trò chuyện tới mức lúng ta lúng túng, vừa hay từ phía sau tấm bảng trưng bày, một người đàn ông diện nguyên bộ cánh sặc sỡ thêu hình phượng hoàng bước tới. Nhan sắc kia muốn không chú ý cũng khó, Ôn Hạo Tuyết và Vũ Thuận đều nhịn không được nâng mắt đánh giá người này. Ôn Hạo Tuyết nhìn thoáng qua đã nhận ra, đây không phải là Lục Khổng Tước đang theo đuổi bá tước mèo lớn à?

Lục Khổng Tước cũng thấy Ôn Hạo Tuyết, cười lạnh: "Gì đây? Nhanh như vậy đã có mục tiêu mới à? Con người đúng là cái đồ đứng núi này trông núi nọ!"

Tình huống vô cùng xấu hổ, lời Lục Khổng Tước càng làm mọi thứ nát bét hơn, Ôn Hạo Tuyết đành phải làm bộ người dưng qua đường: "Chúng ta quen nhau sao?"

Lục Khổng Tước ngẩn ra, sau đó lớn tiếng: "Đừng có giả bộ! Lần trước tôi thấy cậu ở chỗ kia rồi. Chẳng phải cậu cũng giống tôi, đều là đối tượng xem mắt của Sùng bá tước đấy à?"

Ôn Hạo Tuyết không còn lời gì để nói, nhưng Vũ Thuận dù không hiểu rõ tình hình cụ thể vẫn đứng ra ngắt lời: "Cậu ấy và tôi đang tìm hiểu."

Lục Khổng Tước cười nói: "Ra là thế à? Lời tôi nói lúc nãy cũng có ý này đấy. Nhanh vậy đã có mối mới, cũng biết khó mà lui rồi ha. Chắc cậu sẽ không thừa dịp ngài ấy đi làm nhiệm vụ mà chân đạp hai thuyền đâu nhỉ?"

Ôn Hạo Tuyết sợ Lục Khổng Tước càng nói càng khó nghe, cậu cũng không nhịn nữa: "Tôi nhớ ra rồi. Trước đó Sùng bá tước có nói với tôi có một gà yêu suốt ngày quấy rầy anh ấy, chắc là cậu đây nhỉ?"

Hiện tại Lục Khổng Tước kị nhất người khác nói y là "Gà", giờ nghe Ôn Hạo Tuyết gọi vậy tức giận muốn chết, hận không thể lập tức hóa thành nguyên hình mổ lủng sọ cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz