ZingTruyen.Asia

Dam My Hoan No Giang Ho

Do dự  một lúc nhưng người kia vẫn không quay trở lại, cuối cùng Tả Ký đành lên đường hồi hương.

Họ Lục kia tuy rằng nói năng nói cuội, nhưng Tả Ký nghe cũng hiểu được đôi chút: hắn chỉ là một nông dân quanh năm chân lấm tay bùn, không phải là võ lâm nhân sĩ, những thị phi trên giang hồ hắn đương nhiên không thể hiểu được. Cho dù hắn có tâm muốn hiểu cũng không có khả năng đối phó được với chuyện đánh đánh giết giết của người giang hồ.

Tả Ký đặt tay lên ngực tự hỏi chính mình, quả đúng là vậy thật. Từ lúc rời nhà đi đòi nợ, hắn vẫn luôn thấp tha thấp thỏm, rồi lại dính vào đao quang kiếm ảnh trên giang hồ, hắn làm liên lụy đến Nghiêm tiểu công tử, Đường thiếu hiệp, Thạch Hộ pháp, đương nhiên, chịu liên lụy nhiều nhất chính là Lục giáo chủ. Như vậy mà hắn có thể bình an đến tận bây giờ thì quả là may mắn.

Lục Hành Đại nói Thạch Hộ pháp hại hắn, nhưng với Tả Ký, Thạch Hộ pháp và Đường công tử cũng không phải là người xấu. Đã như vậy sao cứ phải chém giết nhau làm gì? Quả nhiên những chuyện xảy ra trên giang hồ hắn không thể nào hiểu được. Thôi thì cứ an phận thủ thường làm một nông dân quanh năm chân lấm tay bùn đi.

Nghĩ một thôi một hồi lại nhớ tới vụ xuân, cả quãng đường về quê vô cùng thuận lợi, hơn mười ngày sau, hắn về tới Tả gia trang.

Thôn quê tất cả vẫn như xưa, bà con trong thôn thấy hắn trở về đều thân thiết tới bắt chuyện. Ngũ bá trong họ hỏi, Tiểu Ký ngươi về thật đúng lúc, cây hoa ta trồng trong nhà bị bệnh, ngươi tới xem thử có chuyện gì; đại nương thôn đông nói, Tiểu Ký ngươi đã về rồi đấy à, đại nương đang muốn viết một phong thư cho tứ huynh đệ ngươi, ngay cả lễ mừng năm mới cũng không về nhà một chuyến, ngươi phải giúp ta chửi nó một trận; mấy đứa con nít trong thôn ồn ào huyên áo, Tả đại ca, không phải ngươi vào thành làm việc sao, sao không đem theo thê tử về?

Miệng vừa nhận lời ngũ bá đã bị đại nương kéo đi, sau đó xua xua tay dọa tụi con nít một trận, Tả Ký vẫn chưa đặt chân vào nhà đã bắt đầu bận rộn không có thời gian nghỉ ngơi. Tiện đường hắn hỏi thăm bà con trong thôn về chuyện nhà cửa trong lúc không ở nhà.

Đầu tiên là chuyện ruộng đồng luôn khiến Tả Ký bận tâm, hơn nửa năm nay đồng ruộng không hề bị bỏ hoang, các huynh đệ hương lân vẫn coi sóc giúp hắn. Sau đó là chuyện nhà cửa phòng ốc, hắn đi được hai tháng thì có người đến, tất cả là hai nhóm người. Nhóm thứ nhất rất dễ nói chuyện, hỏi thăm chuyện nhà cửa rất thân thiết rồi bồi thường ngân lượng, còn nói là thấy có lỗi với người trong thôn vì đã làm mọi người hoảng sợ.

Nhóm người thứ hai thì kỳ quái hơn, người trong thôn nói với họ rằng nhà cửa đã sửa tốt rồi, tiền nợ cũng đã trả đủ, không cần phải làm gì nữa, đám người thoạt nhìn trông có vẻ hung hãn kia tự nhiên lại khắc khoải lo âu, nói cái gì cũng không chịu đi. Cuối cùng bọn họ tìm được tòa nhà cũ của Tả Ký, lại bắt đầu binh binh lách cách xây một căn nhà mới giống y hệt căn nhà cũ mà hai huynh đệ Tả gia từng ở, còn viết một phong thư báo bình an, mời đệ đệ Tả Ký điểm chỉ vào, lúc này họ mới chịu rời đi.

Nói đến đây bà con trong thôn rất là tán thưởng, hóa ra đám người luôn vác dao cầm kiếm đó cũng rất biết lý lẽ a, Tả Ký ngươi đúng là trong họa có phúc, muốn có nhà cửa được như thế chúng ta phải tích góp nhiều năm lắm đấy. Như thế cũng tốt lắm, nhà mới để cưới vợ cũng đã xong xuôi, chẳng có chuyện gì phải lo lắng nữa.

Tả Ký không có cách nào kể chi tiết cho mọi người nghe, chỉ ừ ừ a a đáp lại. Như trước đây làm xong những chuyện nhỏ nhặt, lúc về nhà huynh đệ đoàn tụ, đương nhiên lại một phen náo nhiệt. Hôm sau làm mâm cơm chiêu đãi bà con trong thôn đã giúp đỡ lúc hắn đi vắng, như vậy chạy đôn chạy đáo mất vài ngày, tất cả mới yên tĩnh trở lại.

Vốn nghĩ rằng sau đó sẽ được sống yên ổn, ai ngờ người tới cửa tìm hắn lại càng ngày càng nhiều. Có người đến hỏi những đường vào thành còn chưa tính, mấy bà mối cũng đến là thế nào?

Mấy vị thất đại cô bát đại thẩm này luôn trăm miệng một lời, cái gì mà thôn bên cạnh có cô nương nào đến tuổi cập kê, môn đăng hộ đối, Tả Ký ngươi cũng không còn nhỏ nữa, sao không biết tính toán cho tương lai của mình, còn để chúng ta phải nhọc lòng lo nghĩ.

Tả Ký sống bao nhiêu năm nay nhưng đây là lần đầu tiên được quan tâm chăm sóc như thế. Theo lý mà nói, những việc này đều là chuyện tốt cả. Trước đây trong nhà không có chỗ dựa, mình còn có một đệ đệ phải nuôi dưỡng, không có người hỏi thăm cũng là chuyện thường. Bây giờ đệ đệ đã tự lập, phòng ở mới cũng đã có, Tả Ký hắn cũng đã biết trải việc đời, lớn lên… Tả Ký nhìn bóng mình phản chiếu trong lu nước gật đầu, ừ! Cũng coi như đoan đoan chính chính, tuấn tú lịch sự, có người thương nhớ cũng là chuyện bình thường.

Thế nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy khó xử. Cho dù lúc trước có nhận lời làm quen, nhưng sau này luôn có việc gì đó làm cho hắn đổi ý, cuối cùng đắc tội cả hai bà mối mà hắn vẫn hồn nhiên không phát hiện ra.

Cho đến một ngày, đệ đệ mặt ủ mày chau hỏi hắn: “Ca a, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Những cô nương đó ngươi đều không hài lòng, chẳng lẽ muốn tìm thiên tiên về làm vợ? Hay là ngươi đã có người trong lòng rồi?” (chứ còn gì nữa)

Lúc này Tả Ký mới cảm thấy có gì đó không ổn. Lúc còn niên thiếu hắn luôn mong có một cuộc sống yên bình, nguyện vọng duy nhất là đệ đệ thành gia lập nghiệp cũng đã thành, sau đó mình sẽ cưới một thê tử, an an ổn ổn sống đến cuối đời. Nhưng đến lúc này sao hắn lại thay đổi, có chuyện gì không cam lòng sao?

Làm người phải biết an phận thủ thường, phải biết thỏa mãn với hiện thực. Tả Ký suy nghĩ mất một đêm, hôm sau liền nói với đệ đệ: “Không sao, nhất thời không quen thôi. Tìm một cô nương tốt là được rồi.”

Nói ra lời này, Tả Ký cũng không suy nghĩ gì nữa. Mặc kệ đệ đệ khi rảnh rỗi sẽ thầm thì to nhỏ cái gì đó với các đại nương, hắn vẫn cứ bận rộn chuyện của riêng hắn, vui vẻ không lo lắng gì. Đảo mắt đã xuân qua hè tới, đúng lúc ngày mùa. Người trong thôn ai cũng bận rộn đến mức chân không chạm đất, chuyện làm mai làm mối đành tạm gác sang một bên.

Vụ mùa qua rồi, đồng ruộng chỉ còn trơ gốc rạ, Tả Ký  nằm dưới gốc cây hóng mát.

Thành thật mà nói thì bây giờ và trước đây vẫn chẳng có gì thay đổi, nhưng hắn về nhà đã mấy tháng rồi mà vẫn quen thói cũ. Ban ngày thì bận rộn không nói làm gì, tới ban đêm đang ngủ mà nghe thấy bất cứ tiếng động gì thì lập tức giật mình tỉnh giấc — hắn vẫn tưởng có người đánh lén mình.

Đêm hôm qua cũng vậy. Cho nên hiện tại Tả Ký cảm thấy lười biếng không có tinh thần chút nào. Quăng cái sàng bẫy chim đi, bắt một con châu chấu chơi một lúc, rồi túm lấy một phiến lá khô mà gió thổi tới. Đang chán đến chết, nhìn đống lá gai, đột nhiên Tả Ký nhớ về chuyện tranh đoạt “tử phong cà” mà trước đây Đường Ca nói với hắn.

Đường công tử nói, có một loại hoa kỳ lạ, trông rất giống cây gai nhưng cánh hoa màu trắng nhị hoa màu tím, được tìm thấy ở gần Tả gia trang, vô cùng quý hiếm. Đường công tử và người tên Tân Hiển cũng từng đánh nhau vì chuyện này, hình như… họ Lục kia cũng từng trộm nó.

Nghĩ tới đây, bỗng nhiên Tả Ký thấy tỉnh táo hơn hẳn. Hắn tự nhủ: dù sao Nghiêm gia đối với hắn cũng rất quan tâm, hắn không ngại đi tìm loài hoa đó. Nếu tìm được thì báo tin cho họ, coi như là làm một việc tốt. Càng nghĩ càng thấy có lý, dù sao hắn cũng đang rảnh rỗi, chi bằng đi luôn bây giờ! Tả Ký đang ngồi đột nhiên đứng dậy làm lũ chim chóc đang đậu xung quanh bị giật mình bay đi tán loạn.

Từ đây đi về hướng tây nam, được vài dặm là tới chân núi. Núi này từ nhỏ hắn đã quen thuộc, nơi nào có sông suối chỗ nào có hang động hắn đã sớm tìm ra, hiện tại bắt đầu tìm hiển nhiên là việc quen thì dễ làm.

Đi ngang qua một khe núi nọ, Tả Ký phát hiện ra những gốc cây gai ở chỗ này lớn hơn rất nhiều so với cây gai bình thường. Hắn đang định lại gần nhìn cho kỹ thì bỗng nhiên phía sau có trận gió thổi qua, hình như là có người.

Tả Ký chưa kịp quay đầu lại liền bị một lực rất mạnh đẩy về phía vách núi, đụng vào một cái mà đã váng đầu hoa mắt. Vừa nhúc nhích một chút thì một lưỡi kiếm vừa cứng như thép vừa lạnh như băng đã đặt trên vai hắn.

“Xoay người lại, ngươi dám manh động thì cứ cẩn thận cái đầu của ngươi!” Một giọng nói từ phía sau truyền đến.

Tả Ký vô cùng hoảng sợ, vội vàng xoay người lại, đối mặt với kẻ kia. Vừa nhìn thấy mặt nhau, cả hai đều ngẩn người. Tả Ký nói: “Sao lại là ngươi?”. Người nọ đáp: “Hóa ra lại là tên ác tặc nhà ngươi!”

Kẻ này chính là vị Nhị đệ hắn gặp trong ngôi miếu đổ nát ngày đó.

Ngay lập tức Tả Ký nhớ tới lần cuối cùng hắn gặp người này, nhất thời cảm thấy vô cùng xấu hổ, chỉ biết cúi đầu không dám nhìn thẳng.

Nhị đệ kia nhấc kiếm lên một chút, ngữ khí âm trầm: “Biết sợ? Đã quá muộn rồi! Hôm nay ta sẽ đưa tên ác tặc nhà ngươi xuống gặp diêm vương!”

Tả Ký vừa nghe đã biết có chuyện chẳng lành, mắt thấy kiếm phong sát rạt bên cổ, cái gì gọi là ngượng ngùng xấu hổ hắn đã vứt lên tận chín tầng mây, ngửa đầu kêu to: “Dừng tay! Độc ngày đó không phải do ta hạ!”

Nhị đệ vẫn không hề buông lỏng kiếm: “Ngươi và tên Lục giáo chủ kia không phải đồng bọn sao?”

Thấy Tả Ký thoáng do dự, kiếm kia lại càng sát hơn, hắn đành vội vàng đáp: “Ta chỉ đi cùng đường với y thôi, độc kia là do người khác hạ Lục Hành Đại, y cũng trúng độc!”

Nét mặt Nhị đệ có chút biến đổi, quan sát Tả Ký một lúc liền hỏi: “Có thật không?”

Tả Ký đáp: “Thật, không tin ngươi đi hỏi y mà xem!”

Lời vừa dứt, mặt Nhị đệ lại biến sắc: “Tên ác tặc nhà ngươi còn dám lừa gạt ta, ta liền đưa ngươi đi gặp y đối chất!” Lưỡi kiếm vừa thu hồi lại muốn giơ lên.

Tả Ký cũng đành bất chấp mọi chuyện, hô to: “Miếu đổ nát!”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia