ZingTruyen.Asia

[Đam mỹ-H] Chuột bảo bối, để tôi ăn em suốt đời đi! [Hoàn]

Phiên ngoại: Ba mươi lăm lần.

Robot0107

Tống Tử Du từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ biết hẹn hò yêu đương là gì, chưa một lần nói tiếng yêu cùng với bất kỳ ai, thậm chí ngay cả tay con gái cũng chưa từng nắm qua...như thế thuần khiết mới tinh như tờ giấy trắng, không nghĩ tới sẽ có một ngày ở cùng một chỗ với người như Phàm Hi. Đen tối ác liệt trong mọi góc nhìn, nhân cách lẫn thân thế đều nhuốm một màu thâm sâu hiểm độc, là một lão đại hắc đạo, hắn hiển nhiên luôn có loại khí tức bức người sợ hãi kia.

Vốn dĩ không hề để tâm hy vọng điều gì, đến với nhau bằng một nhầm lẫn ngu ngốc, dây dưa bằng ái dục cuồng nhiệt mà mong manh, biết đâu ngày nào đó sựt tĩnh, tất cả đều tan biến, kết thúc thật khôn lường, cậu nghĩ thôi đã thấy thương tâm muốn chết.

Nào có ngờ đến, hắn nhưng đi xa đến như vậy, cư nhiên kéo cậu vào một lễ cưới trang trọng đình đám như thế, thật sự khiến cậu trở tay không kịp chính là...hắn chưa nói rõ ràng đã đùng một phát nâng cậu lên vị trí 'lão đại phu nhân' đầy tôn kính trong bang, hại cậu đi đến đâu cũng bị người khác nhìn nhìn, soi mói rình rập đến nỗi khó có thể tự nhiên.

Nhất là đứa nhỏ kia, cùng anh bạn gia sư khó hiểu, hai người họ một kẻ vô tội khóc nức nở nói thích cậu, một kẻ ác liệt liếc cậu bằng đôi mắt ngập tràn sát ý lãnh khốc...song kích như vậy đánh tới, cậu bỗng nhiên muốn lùi bước là đúng rồi.

"Du..." Cánh cửa bị gõ ba cái, từ bên ngoài có tiếng người mở cửa, bước chân dường như đang loạn choạng tiến về phía giường lớn.

Phàm Hi trong bóng tối đi đến gần, hắn không mở đèn, nhưng nương theo ánh trăng sáng có thể nhìn thấy gương mặt anh tuấn góc cạnh của hắn, đôi mắt đen tuyền sâu hút ẩn chứa tia âm ngoan lạnh lẽo bỗng nhiên dâng lên một tầng mông lung, hàng mi dài nhẹ hạ xuống, đôi con ngươi tựa dã thú trở nên thật nhu hoà khó tưởng...Tử Du nhìn một lát liền nhịn không được si tâm mê mẩn, hồ hồ ngốc ngốc không dời được tầm mắt.

"Du..." hắn lại gọi lần nữa, không khí nồng nặc mùi rượu thoảng vào mũi, cậu mới hay hắn đã áp cơ thể lên người mình, khoảng cách của hai người lúc bấy giờ cực kỳ gần gũi, chỉ cần một trong hai người cử động nhẹ, môi hắn sẽ lập tức chạm đến môi cậu bắt đầu cuồng nhiệt chiếm đoạt.

Vô thức nuốt ực một cái, kế hoạch giả vờ bất tỉnh của cậu đang có nguy cơ bị rạn vỡ.

"Chuột nhỏ ngốc nghếch, mở mắt ra nào!" Hắn không hôn cậu, chậm rãi cọ hai cánh môi mỏng trên đôi má mềm mềm.

"..." Tống Tử Du thầm than không xong, có chút không được tự nhiên dịch đầu mình sang một bên.

"Lại còn cố giả vờ? Tôi còn không rõ con chuột nhỏ em sao? Này, tôi đếm đến ba, không mở mắt liền cưỡng...hôn em, còn tiếp tục chống đối tôi lại liền khai mông em, như thế nào?" Hắn lưu manh tuyên bố xong, cười giảo hoạt, trong giọng nó mơ hồ mang điểm say, có chút lười biếng mà ma mị.

"Như thế có khác nhau sao? Đều không phải bị anh áp? Anh mẹ nó vô sỉ!!!"

Tống Tử Du rốt cục nhịn không nổi bất mãn bật dậy rống to. Bất quá liền sau đó hét toáng lên trong lòng: hỏng bét! Bị hắn lừa được rồi.

Quả nhiên, tên sắc lang lưu manh cười nham hiểm, bàn tay to hữu lực túm lấy cái gáy trơn nhẵn tinh tế của cậu nâng lên, chứng minh lời cậu nói, hắn cường ngạnh áp môi hôn lên.

Cậu cũng chỉ có thể thầm thở dài nhận mệnh, hắn từ trước đến nay đều như vậy không biết liêm sỉ, bị hắn tính toán liền chỉ còn cách phục tùng, càng chống đối phản kháng hắn, kết cục càng bi thảm.

Tống Tử Du ở cạnh ác ma này đã hơn nửa năm, hiểu rõ những gì nên làm, những gì không nên miễn cưỡng thực hiện.

Chính là đối diện với sự kiện trọng đại của cuộc đời, nhịn không được trái lo phải nghĩ, chỉ sợ một phút mê mang bây giờ vội vàng quyết định, sau này không còn cơ hội vãn hồi. Dù sao gần một năm này cùng hắn xảy ra đủ thứ chuyện cậu vẫn luôn cảm thấy không chân thật, cậu ban đầu không hề thích nam nhân, đùng một phát Phàm Hi xuất hiện trong cuộc đời cậu và rồi mọi thứ bỗng nhiên đảo trộn hoàn toàn, cứ như câu chuyện tiểu thuyết hư cấu nào đó,...

Thấy được cậu đang thất thần, Phàm Hi thoáng cau mày, lại dùng sức day cắn đầu lưỡi đỏ hồng e thẹn của cậu. Nước bọt sắc tình chậm rãi chảy ra ngoài, nhuộm ướt một mảnh dưới cằm.

Hơi thở dần bị rút cạn, hắn lưu luyến ma sát thăm dò từng nướu răng của cậu, sau đó rời ra, sợi chỉ bạc dâm mĩ nối liền hai chiếc lưỡi ướt át.

"Sao vậy? Em lo sợ?" Hắn hôn lên trán cậu, ôn nhu an ủi.

"...Ừ, có chút lo sợ." Cậu bị kỹ thuật hôn điêu luyện của hắn làm cho mơ màng, trở nên thành thật hơn.

Phàm Hi không quá để tâm nỗi lo lắng vô cớ của cậu, bởi hắn tự mình hiểu rằng, hắn rốt cục chọn được một nơi thích hợp để dừng chân. Dù con sói hoang cô độc thích phiêu lưu đến cỡ nào cũng rất cần một nơi thảo nguyên yên bình, hắn chính là con sói đã quá mệt mỏi với hành trình sống còn tranh đấu, cậu hiển nhiên chính là đồng cỏ tươi mát thanh thuần luôn chờ đợi hắn tìm đến. Con chuột nhỏ này không có ưu điểm gì nổi bật, chỉ sở hữu duy nhất tâm hồn dịu dàng thuần khiết, trái tim ấm áp cùng khờ dại...đó là thứ duy nhất Phàm Hi hắn luôn tìm kiếm theo đuổi.

"Đừng lo lắng gì cả, tôi yêu em chính là yêu em. Sống ba mươi năm cuộc đời rồi, tôi còn có thể nhầm lẫn giữa yêu thật và ngộ nhận sao?" Hắn trầm nói, hai tay bắt đầu tiến vào trong quần áo của cậu làm chính sự.

Những cái vuốt ve ôn nhu của hắn thực dễ chịu, cậu kỳ thật không ghét chuyện hoan ái cùng Phàm Hi, thậm chí còn rất thích, cơ thể kiện mỹ hoàn hảo, kỹ thuật cao siêu điêu luyện chưa bao giờ để cậu thống khổ chịu đựng tiến nhập lần nào, mỗi lần cùng kịch liệt hoan ái hắn đều bức cậu dục tiên dục tử, sướng khoái dâng lên liên tục. Chỉ có điều hắn quá trâu bò, lần nào cũng là cậu kiệt sức bỏ cuộc trước, ba lần bảy lượt tỉnh tỉnh mê mê...nghĩ đến thôi đã thấy hoảng sợ.

"Ân...anh lại như thế rồi, đã bảo không có sữa, anh ép thế nào cũng không ra nổi, đồ ngốc!" Cậu rên một tiếng thấp trầm, đầu vú sớm bị dạy dỗ cho thực mẫn cảm bị trêu đùa ác liệt.

Phàm Hi hài lòng nhìn biểu tình mê mang của chuột nhỏ trong bóng tối, hắn nghĩ thấy không nhìn đủ, vươn tay ấn điều khiển mở đèn lên.

Ánh sáng đột ngột toả ra bốn phía, hắc lên cơ thể bán khoả thân của thiếu niên bên dưới, gương mặt vì động tình mà ửng đỏ thực khả ái, làn da tuyết trắng dưới hiệu ứng của ánh sáng càng thêm mị hoặc khó cưỡng.

"Bảo bối, tôi thực mẹ nó nhịn không nổi." Hắn dùng thanh âm khàn đặc tràn ngập dục vọng nói, tứ chi hưng phấn áp lên người cậu, thân cận cùng làn da trắng trẻo mềm mại của cậu, càng lúc càng không kiểm soát được chính mình.

Cùng cậu hoan ái không phải lần một lần hai, thậm chí có thể nói kể từ lần đầu gặp cậu cho đến tận bây giờ hắn đã đòi hỏi cậu không ngớt một ngày nào. A ngoại trừ một tuần cấm dục kia...quan trọng là, hôm nay không giống thế, hôm nay là ngày kết hôn của hai người bọn họ, nếu chiếu theo nghi lễ tiết giáo thông thường, bây giờ là thời khắc quan trọng nhất, bước cuối cùng của một cặp vợ chồng chạm đến nền tảng của hôn nhân, cùng gắn kết trăm năm, hạnh phúc mỹ mãn. Ý nghĩa sâu sắc như thế khiến ngọn lửa trong lòng Phàm Hi bùng lên hưng phấn kỳ lạ.

"Hi...dù biết rất dư thừa nhưng...anh phải hứa với em...ách, không nên, đừng mút nó nữa, đã nói không có sữa a!! Ân ha..."

"Trông như em rất hưởng thụ khi tôi giúp em kích thích chỗ này, không phải sao?" Hắn ma mị nở nụ cười, răng nanh hé ra tiếp tục cọ lên đầu nhũ đã sưng đỏ ướt át dựng đứng trong không khí.

"Hỗn đản! Ân,...không nên, Hi, ngứa, hảo ngứa, đừng làm như vậy!"

Tiếng rên rỉ kèm theo cầu xin nức nở vang vọng bên tai, hắn yên tâm thả xuống nỗi đau lòng trong tim, lại thong thả khiêu khích cơ thể cậu, vừa nói vừa giải khai y phục cả hai: "Tôi hứa, mãi mãi chỉ có một mình Tống Tử Du, dù trước đây có bao nhiêu người, kể từ bây giờ chỉ yêu mỗi vợ của tôi, không phải người tên Tống Tử Du thì không được!!!"

Tống Tử Du ngẩng lên gương mặt diễm lệ đỏ ửng, nước mắt sinh lý đã rưng rưng trên khoé mắt đỏ hoe, giọng mũi pha chút mê mang nói: "Lỡ như có người giống tên em thì sao?"

"..." Phàm Hi bắt đầu có chút không kiên nhẫn, thật sự hận không thể moi trái tim mình ra dâng đến trước mặt cậu, để cậu xem thử, bên trong như thế nào bị cậu khắc sâu ăn mòn,...

Bất quá, sau khi nắm giữ dục vọng khả ái cương cứng của cậu trong tay, tuỳ ý đùa bỡn khiến cậu run rẩy thở dốc không ngừng, hắn vẫn là thực nhẹ nhàng ân cần hống hống:"Được rồi, ý tôi nói chính là, không phải cái miệng này thì không được!" Ngón tay hắn không nặng không nhẹ tiến nhập vào trong bí huyệt đang ngủ say.

Tống Tử Du thở gấp một hơi, từ trong khoái cảm trùng trùng bị thẹn thùng lay động, hai má đỏ ửng càng thêm gắt gao, đến khi ánh mắt xấu hổ chuyển động không ngừng dừng lại trên gương mặt tràn đầy dục vọng của hắn, cậu có chút mê mẩn vươn cánh tay thon gầy, muốn chạm tới.

Phàm Hi chủ động hạ người, cúi đầu xuống để bàn tay nhỏ của cậu được toại nguyện. Hắn nhìn sâu vào trong đôi mắt của cậu, ánh mắt lúc này mơ hồ có điểm ngốc, lại vô cùng khả ái đơn thuần, một chút sắc màu dục vọng len lỏi, thần sắc phức tạp như đã sớm lạc vào trong không gian sương mù nào đó.

"Bảo bối...sao thế?" Hắn không dừng động tác vuốt ve nơi hậu huyệt, ngón tay liên tục xoay chuyển trong nội bích chật hẹp, dầu bôi trơn bị hắn trực tiếp bỏ qua, ngón tay thon dài tinh tế của hắn lúc nặng lúc nhẹ, khi nhiều khi ít ra ra vào vào, thoáng chốc cái lỗ nhỏ hẹp kia bị lộng đến mềm mại. Hậu huyệt nhiều lần được khai mở tuy chưa hề bị làm lỏng đi, nhưng ít nhiều đã quen với cảm giác dị vật xâm nhập, rất nhanh đã thích ứng được ba ngón tay của hắn.

Kích thích từ các ngón tay tuy rằng thực thoải mái, nhưng vẫn là không đủ, không thể nào sánh được với đại nhục bổng thô to nóng cứng của hắn, Tống Tử Du thấy chết không sờn, nhắm mắt chạy theo dục vọng đang kêu gào trong cơ thể, hai tay đang vuốt ve gương mặt tuấn lãng của hắn liền theo ý chủ nhân vòng lên cổ hắn, cả cơ thể dính sát vào người Phàm Hi, cọ cọ bừa bãi câu dẫn nam nhân: "Hi, muốn cái đó của anh, ân, ha, nga, không đủ, muốn cái to hơn,...em ngứa, không chịu được, Hi, nhanh lên cho em, em có thể...rồi..."

Phàm Hi thở hắc, mồ hôi trên trán từng giọt chảy xuống, dục vọng trong người càng như thiêu đốt, hắn miểm cười, rút ra ba ngón tay sớm bị niêm dịch ruột non tiết ra làm ướt đẫm.

"Gấp gáp đến vậy rồi sao? Ngoan, tôi thật ra còn có thể cho em đến ba mươi lăm lần!"

Hắn không nhắc thì thôi, cậu vừa nghe đến con số đó liền nhịn không được đổ mồ hôi lạnh, dục vọng mơ hồ trong cơ thể có dấu hiệu lung lay, vòng tay ôm hắn vô thức run lên, tuy nhiên, trong lòng lại một trận lo lắng sợ hãi, cue nhiên xen lẫn một chút hưng phấn chờ mong.

Gặp quỷ a! Cậu hốt hoảng thốt lên trong lòng.

Nhưng không để cậu thất thần quá lâu, côn thịt sưng to gân guốc của Phàm Hi đã nhịn không xong, một cú thúc đẩy sâu vào trong huyệt động.

"Ah! Đừng sâu như vậy! Hỗn đản! Ách, ân ha..." Cậu bất ngờ không kịp trở tay, cả cơ thể vì một cú thúc bất ngờ của hắn chợt như bị một dòng điện lưu kích thích, run lên, ngón chân co rút vì cảm giác tê dại từ hạ thân truyền đến toàn thân.

"Ha, chuột bảo bối...tôi...động đây!" Hắn vừa dứt câu liền kịch liệt động thân.

"Ah ah...ô, nhanh quá rồi, Phàm Hi đồ hỗn đản! Chậm một chút a, Hi...ô ô, trướng quá, em chết mất, ô ô..." Cậu vặn vẹo cái đầu, cơ thể theo nhịp thúc đẩy của hắn mà không ngừng lắc lư, cả thanh âm nức nở cũng trở nên mơ màng, không rõ là do vui sướng hay đau đớn thống khổ.

Phàm Hi kịch liệt đưa đẩy thắt lưng, cự vật cực đại bên trong dũng đạo chật hẹp không ngừng ma sát, vách tràng nóng ấm chặt chẽ bao lấy thân đại nhục bổng khí thế bừng bừng, cảm giác tựa như có hàng trăm ngàn cái miệng nhỏ nóng ấm giúp hắn khẩu giao.

Khoái cảm ồ ạt tiến đến, cả Phàm Hi lẫn Tống Tử Du đều không tự chủ được bản thân mình nữa, điên cuồng chạy theo dục vọng mê hoặc phía trước, vì đối phương mà triền miên trao ra tất cả, không còn gì có thể che đậy một khi sự ham muốn lên đến đỉnh điểm, chỉ còn biết cùng đối phương không ngừng khao khát, nhiều hơn, nhiều hơn nữa.

(#robot: Lược bỏ một số chi tiết. :') mị lười chảy cả nước ra rồi đây. Buồn ngủ quá cơ. H thế này đủ dày rồi đi?)

"Bảo bối, tôi tới..." Phàm Hi ôm ghì lấy vòng eo mảnh khảnh của cậu, một cú thúc mạnh bạo đánh vào nội bích, đỉnh quy đầu ấn đến tuyến tiền liệt, mã mắt xuất ra một dòng chất lỏng nóng bỏng.

"Ah, aah, ô a..." Nhận lấy kích thích không hề nhẹ, cơ thể cậu khinh suyễn vì khoái cảm tấn công dồn dập, thần trí đã mơ mơ màng màng, chỉ có thể bật ra mấy tiếng rên rỉ theo bản năng.

"Bảo bối, lần đầu đã xong, vẫn còn ba mươi bốn lần..." Hắn vừa thở dốc được một lát, lấy lại chút bình tĩnh liền sinh tâm ác liệt, trêu chọc chuột nhỏ dưới thân không bao giờ khiến hắn nhàm chán.

"..." Nhìn chuột nhỏ phía dưới gương mặt ửng đỏ sau khi cao trào thoắt xanh thoắt trắng, vừa đáng yêu lại vừa ngốc nghếch.

Hắn không nghĩ ngợi liền áp môi xuống, đầu lưỡi trơn tru bò vào trong khoang miệng của cậu. Khuôn miệng nóng ẩm ấm áp vừa nhận ra dị vật tiến vào đã theo bản năng nghênh đón, đầu lưỡi nho nhỏ đỏ tươi của cậu rụt rè đi theo lưỡi hắn quấn quýt dây dưa.

Sau một lát mới lưu luyến tách môi ra, hắn chầm chậm ôm ghì lấy cậu, thì thào: "Chuột nhỏ bảo bối, suốt dời này...chỉ sợ tôi không thể bỏ được em, sau này có thể vì em mà tự tạo ra yếu điểm trí mạng, tôi cũng không sợ, chỉ cần em an ổn ở cạnh tôi, tôi sẽ dốc hết lực lượng bảo hộ em, em tin tưởng tôi, được không."

Thở dốc hồi lâu, cậu nhẹ gật đầu, đáp một câu: "Em yêu anh, chỉ cần đừng vứt bỏ em là được rồi."

Bất thình lình cự vật thô to bên dưới rục rịch, có dấu hiệu lại cương lên.

Cậu trố mắt nhìn lên, đối diện với gương mặt mang biểu tình vô sỉ của người nào đó, trong lòng dấy lên tia bất an vô lực.

Lại thế nữa, cậu thật sự sợ sẽ có ngày mình chết ở trên giường vì hoan ái quá kịch liệt...aiz, cái chết thật thảm thương a.

Bất quá, mối quan hệ này bắt đầu từ ái dục, tiến triển bằng ái dục, nó có kết thúc bằng ái dục thì...thật ra cũng không có gì kỳ lạ...chính là hắn kỳ thực rất yêu cậu. Cậu cũng như vậy thực yêu hắn, từ khoảnh khắc hắn cùng cậu thổ lộ về quá khứ của chính mình, mối ràng buộc chắc chắn giữa cả hai đã dần hiện hình và ngày càng phát triển.

Nhân duyên và định mệnh chính là cùng nằm trên một sợi dây, chúng đều rắc rối mơ hồ, đều hóc búa và khôn lường, tuy nhiên, đôi lúc lại rất thần kỳ.

Toàn văn hoàn.

#robot có đôi lời muốn nói: Lúc hoàn chính văn truyện này là khi tôi vừa thi xong HK1 lớp 12, bây giờ tôi cũng đã tốt nghiệp xong rồi, ngoại truyện ra chậm trễ ahihi.

Văn phong cơ bản đã có tiến triển, tuy nhiên vẫn cần học hỏi ngiều hơn, mong mọi người tiếp tục ủng hộ và giúp đỡ!!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia