ZingTruyen.biz

Dam My Dong Nhan Loi Hua Mua Ha

Trong căn phòng mộc mạc giản dị kia hai thân đang ôm chặt lấy nhau, Nghĩa tỉnh dậy trước anh, mở mắt ra cậu thấy người mình yêu trước mặt đối với cậu vậy là hạnh phúc rồi, mặc kệ sóng gió sự đời hay những thứ đau khổ trong giấc mơ kia Nghĩa vẫn giữ chặt lấy Thiên mãi mãi sẽ không chịu buông.

" Anh, cho dù cuộc sống có thế nào đi chăng nữa thì em vẫn sẽ nắm tay anh thật chặt và em yêu anh " .

Nghĩa đưa tay chạm nhẹ lên má người yêu, cậu hôn lên trán anh một cái rồi cũng ra ngoài chơi đồ ăn sáng.

Nghĩa vừa rời đi là Thiên cũng tỉnh dậy, anh dậy trước cậu nhưng muốn nằm lâu thêm chút nữa, " đột nhiên bị một bàn tay sờ lên má rồi còn hôn lên trán mình cảm giác... Thôi kệ đi dậy cái đã ". Thiên nghĩ rồi cũng chạy vào phòng vệ sinh.

Anh vừa mới bước ra ngoài là nghe thấy cái giọng nói của thằng bạn thân mình nó gọi là không biết thế nào luôn.

- Kì thi vừa rồi của em á anh thấy em làm rất là tốt. Hưng nói

- Cũng nhờ có anh thế nên là em mới tốt được như thế. Nghĩa cười nói

Đột nhiên Hưng thấy Thiên bước ra chỗ hai người đang ngồi nói

- Dậy rồi á hả, qua ăn cơm chung với vợ chồng tao nè. Kì thi lần này ông xã của tao được 8 điểm môn hóa đó

Thiên nhìn thấy người bạn mình thiết nghĩ không muốn ăn nhưng cũng hỏi

- Rồi bát của tao đâu.

- Thì mày phải nói chúc mừng trước đã... Hưng nói

- Chúc mừng... Ánh mắt anh liếc người trước mặt giọng điệu có phần ghen ghét nói.

- Chúc mừng mà cái mặt như vậy, tao không nghĩ là mày dậy sớm ăn cơm thế nên là không lấy bát cho mày. Hưng nói.

- Bình thường mày ăn cơm quán mà sao hôm nay lại ăn cơm nhà. Thiên nói

- Thì hôm nay muốn ăn ở nhà cho nó lãng mạn, lãng mạn không phải mùa hè mà lãng mạn là mùa hè có Nghĩa. Hưng vừa nói hai tay vừa đặt lên vai cậu

Nghĩa thấy vậy liền cười cười gạt tay anh sang một bên. Thiên nhìn Hưng thấy chán luôn nhưng thôi xem thằng bạn mình muốn làm gì tiếp theo.


Không được lâu sau Hưng lại kêu Nghĩa gắp đồ ăn cho lại còn kêu con mèo mun xuống may thay là Thiên bế nó xuống chứ không chắc nó đạp luôn cả bàn ăn mất. Anh khoanh tay nhìn hai người.

- Nghĩa múc canh cho anh đi. Hưng nó rồi Nghĩa liền gật đầu múc canh cho anh.

Hưng đang uống một ngụm canh đột nhiên canh nóng quá Hưng liền kêu lên

- Nóng , nóng , nóng Nghĩa thổi giúp anh với.

Nghe thấy thế Nghĩa liền chạy đi một lát sau liền lấy ra hai thứ

- Nước đá đó anh uống đi, đây khăn nữa này anh lau đi

Thiên thấy Nghĩa làm như vậy liền nhịn không được mà cười lớn khiến công chúa bong bóng phải dỗi hai người luôn.

----
Thiên đang chăm cây rau ở ngoài vườn đột nhiên có một giọng nói kêu tên anh

- Thiên...

Anh nhìn thấy người yêu cũ liền ngạc nhiên nói.

- Anh đến đây làm gì...

- Anh tới đây thăm em. Người kia nói

- Tôi không cần. Thiên lạnh nhạt từ chối thẳng thừng.

- Anh muốn nói chuyện với em một lát.

- Chẳng phải anh nói mối quan hệ của chúng ta không bình thường sao, anh đến tìm người không bình thường như tôi làm gì.

Thiên vừa nói vừa tránh xa cái người đang muốn bước đến chỗ mình

- Thiên ngày đó là do anh bồng bột anh mới nói như vậy. Vừa nói hắn vua cầm lấy tay Thiên.


- Buông tôi ra.... Thiên từ chối nói

- Thiên chúng ta làm lại từ đầu nha... Thiên

- Tôi không muốn. Anh vừa tránh người kia vừa nói

- Anh Thiên.... Đột nhiên Nghĩa từ đâu chạy tới tách anh ra khỏi hắn cậu cầm tay anh lên xem xét rồi nói.


- Anh không sao chứ.

- Cậu là ai. Hắn nói

- Tôi phải hỏi anh là ai chứ. Nghĩa hét lên.

- Tôi là người yêu c... Hắn chưa kịp nói hết đã bị Thiên chặn lại

- Anh đi về đi.

- Mày tới đây làm gì. Hưng thấy người yêu cũ của Thiên tới liền chạy đến đẩy hắn ta

- Hưng.... Thiên nói

- Hưng cái gì mà Hưng, mày còn gặp cái thằng chó đấy làm cái gì nữa. Hưng nói

- Anh xin lỗi. Hắn nói

- Anh tưởng một câu xin lỗi là xong à. Hưng nói tiếp

- Anh mau đi về đi, không có anh thằng Thiên nó vẫn sống rất tốt. Anh tưởng bây giờ anh quay về nói như vậy là được à đi được thì đi luôn đi thằng Thiên bây giờ sống ra là hạnh phúc.

- Hạnh Phúc... Hắn nghi ngờ nói

- Ờ...... Đây là người yêu của thằng Thiên bây giờ nó tốt với thằng Thiên hơn anh gấp 100, 1000 lần... h
Hưng vừa nói vừa kéo hai người lại gần nhau hơn. Tay Nghĩa bây giờ vẫn nắm chặt lấy tay anh

- Anh không tin, tại tình cảm bao nhiêu năm mà có thế quên được.

- Làm sao mà không quên được. Nghĩa gắt gỏng nói.

- Ờ làm sao mà không quên được, trời ơi là trời 1 năm là 365 ngày, 3 năm là 1095 ngày, anh chỉ cần quay đi một lát thôi có khi nó quên anh luôn đó. Hưng nói

- Để tôi nói cho anh nghe này, anh mà dám động đến người yêu tôi một lần này ấy là anh không xong với tôi đâu. Nghĩa hét lên khiến Thiên ngạc nhiên.

- Nhưng anh không tin.

- Không tin thì đi về. Hưng vừa nói vừa kéo hắn đi.

Nghĩa thấy thế liền suy nghĩ một lúc rồi nói.

- Anh Hưng em muốn nói chuyện với anh ấy.

- Nghĩa... Hưng nói

- Khổng sao em muốn nói chuyện với anh, anh cùng anh Thiên mau vào nhà đi.

Nói rồi Nghĩa ôm Thiên một cái rồi cũng bước đi cùng hắn ra ngoài nói chuyện.



Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz