ZingTruyen.biz

DẠ SẮC THƯỢNG THIỂN: Hoa nở rồi tàn

Chương 57: Tết Thượng Nguyên 4: Trái tim vỡ nát

sugar10_03

" Ta sai rồi..."

" Đáng lẽ ta nên lập tức giết chết ông ta"

Cùng với lời nói ra, bàn tay trắng nõn của Thượng Quan Thiển khẽ vận nội lực, trực tiếp đẩy lùi Cung Thượng Giác. Thanh đao sắc bén của hắn cũng theo đó mà cứa lên cổ nàng... nhưng Thượng Quan Thiển vẫn lạnh lùng mà cầm chặt Mỹ Nhân Thích.

Một dòng máu tươi chảy xuống đất, một vài giọt máu cũng thấm ướt cổ áo của Thượng Quan Thiển.

Máu của kẻ thù, máu của chính bản thân nàng...hoà vào nhau. Lúc này đã không thể phân biệt được....ai chính ai tà, ai thiện ai ác.

Cung Viễn Chuỷ thấy vậy lập tức cầm đoản đao xông lên...nhưng đã bị Lư Lê túm chặt. Hắn quay đầu nhìn khuôn mặt thanh tú của nàng ta...lông mày khẽ nhíu lại.

Ngửi thấy mùi máu...sắc mặt Cung Thượng Giác ngày càng lạnh. Trong bầu trời còn chưa sáng rõ, mặt trời vẫn chưa ló dạng...hắn giống như một sứ giả đến từ địa ngục...đến đòi lại mạng cho những người đã chết oan.

Giọng nói lạnh như gió đông vang lên, khiến cho những người ở phía xa không còn dám động đậy.

" Để ta..."

Cuối cùng Cung Thượng Giác cũng đã chủ động ra tay. Nhìn thấy cảnh tượng này, Thượng Quan Thiển khẽ mỉm cười. Ánh mắt nàng cong lên, giọng điệu càng lạnh lẽo.

" Quả nhiên là Cung Nhị tiên sinh"

Thượng Quan Thiển nhanh chóng cầm Mỹ Nhân Thích xoay người né tránh nhát chém đầu tiên. Không giống như lần trước cửa Mật Đạo... lần này Cung Thượng Giác đã dùng đến 8 phần nội lực. Mặt sàn phía sau đã vỡ tan thành từng mảnh.

Những người xung quanh cũng nhận ra... lần này Cung Thượng Giác thực sự đã tức giận. Bây giờ nhúng tay vào, không thể giải quyết được gì.

Nhát thứ 2 chém xuống, Thượng Quan Thiển nhanh chóng cầm Mỹ Nhân Thích lên chống đỡ. Bàn tay còn lại chắn ngang khuỷu tay hắn. Thanh đao trên ngực ngày càng nặng...khiến cho cả cơ thể Thượng Quan Thiển hơi trùng xuống, bàn tay cầm kiếm đã run rẩy vì đau đớn.

Một dòng máu tươi chảy ra từ khoé miệng, bàn tay cầm kiếm của Thượng Quan Thiển từ từ thả lỏng.

Khi nghe thấy tiếng " keng" của thanh kiếm chạm xuống mặt đất...trái tim của nàng cũng vỡ nát theo.

Từ đầu đến cuối, khuôn mặt của Cung Thượng Giác đều lạnh tanh. Trái tim đang vỡ nát của Thượng Quan Thiển... trong giây phút đó cũng đã bị đóng băng.

Bàn tay trắng nõn vận nội lực hướng về phía ngực Cung Thượng Giác, hắn không tốn quá nhiều sức lực né tránh. Cơ thể cao lớn lặng lẽ đứng ở phía sau nàng, thanh đao hơi nghiêng... cùng với nội lực đánh thẳng về phía lưng Thượng Quan Thiển.

Thượng Quan Thiển trực tiếp ngã xuống đất, nàng dùng chân khó khăn chống đỡ. Khi ngẩng đầu lên, ở phía xa là một cái cây bị nàng đánh gãy... ngay trước mặt là đôi giày của Cung Tử Vũ và Vân Vi Thường.

Hay lắm Cung Thượng Giác...

Chiêu này đủ độc...đủ tàn nhẫn.

Nếu chuyện này xảy ra vào 10 ngày trước, Thượng Quan Thiển sẽ nũng nịu, đôi mắt sẽ hơi ươn ướt, bàn tay sẽ đấm vào lồng ngực hắn.

Sẽ giận dỗi nói hắn không nương tay, không xem "Phu Nhân của hắn" ra gì. Ra tay nặng như vậy...hắn thật sự sẽ không còn Phu Nhân nữa.

Nhưng bây giờ, không có nếu như...

Truyện chỉ được đăng trên wattpad và tiktok sugar10_03, mọi nguồn khác đều là ăn cắp. Mn vào ủng hộ để mk có động lực nhé. ( tìm hoanoroitan, angmaynohoa là ra )

Thượng Quan Thiển cố gắng đứng dậy. Khi cúi người, qua lớp y phục bên ngoài...có thể nhìn thấy chút máu đã xuất hiện nơi lồng ngực.

Nàng vừa lùi mới lùi được 2 bước... lưng đã va phải một bộ ngực rắn chắc.

Là Cung Thượng Giác...hắn không một tiếng động mà đứng phía sau nàng. Sau một tiếng cười khẽ, giọng nói lạnh lẽo đầy chế nhạo vang lên bên tai nàng.

" Với nội lực như vậy...còn dám đi trả thù, còn dám nói khiến người khác chết không toàn thây?"

Hơi thở lạnh lẽo vẫn ở bên tai. Thượng Quan Thiển xoay người muốn tấn công, nhưng cả cơ thể đã lao vào lồng ngực vững chãi.

Bốn mắt một lần nữa giao nhau...

Bàn tay Cung Thượng Giác túm chặt tay phải của nàng ra sau lưng... bàn tay còn lại chậm rãi nâng bàn tay trái nàng lên.

" Bàn tay xinh đẹp này...cũng chỉ có thể lén lút sử dụng ám khí. Nàng còn có cái gì? Hửm?"

Cơ thể Thượng Quan Thiển vô thức run rẩy. Không còn là tiếng cười khẽ quyến rũ bên tai...không còn là giọng nói cùng hơi thở nóng bỏng nhất.

( Tay bả thật sự rất đẹp, trắng trẻo, hơi gầy khiến một đứa là thủ khống như tôi thích lắm)


Lần này...trái tim Thượng Quan Thiển thực sự đã vỡ nát. Tổn thương địch một phần...nhưng cũng tổn thương bản thân gấp một trăm.

Một hàng nước mặt chợt rơi xuống. Lần này, nàng có lẽ sai rồi... Nhất là khi nghe thấy trái tim đang đập một cách lạnh lẽo của Cung Thượng Giác.

Mười ngón tay khẽ luồn vào nhau... không còn giống như bao đêm ân ái mặn nồng...không còn giống như bao lần nắm chặt tay nàng không rời. Lần này lại mang theo nội lực rét lạnh... từ từ bóp chặt lấy tay nàng.



Tiếng "răng rắc" của khớp xương vỡ vụn vang lên. Thượng Quan Thiển không thể tin nổi mà nhìn vào đôi mắt rét lạnh của Cung Thượng Giác. Nàng còn nghe thấy tiếng hàm răng ma sát vào nhau.

" Ca..."

" Thượng Giác ca ca..."

" Cung Nhị tiên sinh..."

Cung Viễn Chuỷ, Cung Tử Vũ và Lư Lê nhanh chóng lên tiếng ngăn cản. Ba người chuẩn bị tiến lên thì đã bị ánh mắt rét lạnh của hắn ngăn cản, lực trên tay ngày càng tăng...

Khuôn mặt Vân Vi Thường vẫn lạnh tanh mà nhìn cảnh tượng này. Khi Cung Tử Vũ đang muốn xông lên, đột nhiên nàng ta lại xông lên phía trước...nhẹ nhàng tung một chưởng về phía Cung Thượng Giác.

Nàng ta đỡ lấy cơ thể hơi run rẩy vì đau đớn của Thượng Quan Thiển, giọng nói lạnh tanh vang lên.

" Cung Nhị tiên sinh không cần tức giận như vậy. Mọi chuyện để sau rồi nói"

" Ồ...vậy sao?"

Cung Thượng Giác khẽ bật cười, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng nàng ta. Lần đầu tiên 4 mắt họ giao nhau...một người lạnh nhạt hơi nghi hoặc, người còn lại chỉ có rét lạnh.

Vân Vi Thường khẽ mím môi, đang định mở miệng thì Cung Thượng Giác đã dùng giọng điệu ra lệnh nói.

" Viễn Chuỷ, không phải đệ mới nghiên cứu một loại thuốc sao? Đưa ta"

Vân Vi Thường hơi nhìn về phía Cung Viễn Chuỷ, chỉ thấy hắn tròn mắt lên kinh ngạc...bất ngờ xác nhận lại.

" Ca..."

" Đưa ta"

Nghe thấy giọng điệu ra lệnh của ca ca, Cung Viễn Chuỷ lập tức lấy ra một bình thuốc màu trắng. Đang định tiến lên thì Lư Lê đã lập tức túm chặt cánh tay hắn.

" Nó là gì chẳng lẽ huynh không biết. Cung Nhị tiên sinh...ngài có quyền gì mà làm như vậy "

Giọng nói nàng ta run rẩy, không thể tin được nhìn hai huynh đệ. Cuối cùng lại nhìn về phía Thượng Quan Thiển đang có chút không tỉnh táo vì bị thương.

Cung Viễn Chuỷ lập tức dùng nội lực hất nàng ta ra, sau đó chậm rãi đi về phía Cung Thượng Giác. Bàn tay đưa bình thuốc cho ca ca...nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Thượng Quan Thiển.

Tẩu tẩu...xin lỗi, ta chỉ có thể nghe theo ca ca.

Lư Lê lập tức xông lên cướp thuốc, Cung Viễn Chuỷ nhanh chóng túm nàng ta lại. Cả 2 cứ như vậy mà đánh nhau...

Nhưng ở bên cạnh, tiếng bước chân của Cung Thượng Giác lại vô cùng nhẹ nhàng...2 bàn tay khẽ chắp ra sau. Hắn giống như mọi ngày mà cao ngạo bước tới...nhưng Thượng Quan Thiển lại nhíu mày, cơ thể lùi về phía sau.


Cung Tử Vũ nhanh chóng đứng chắn trước 2 người bọn họ...chỉ thấy ánh mắt Cung Thượng Giác vẫn lạnh lẽo mà nói với hắn.

" Chấp Nhẫn đại nhân...tránh ra"

Ánh mắt sâu thẳm của Cung Tử Vũ nhìn thẳng vào khuôn mặt lạnh lẽo của Cung Thượng Giác, lông mày khẽ nhíu lại...sau đó nghe lời mà tránh ra một bên.

Vân Vi Thường cũng theo Thượng Quan Thiển mà lùi về phía sau một bước. Nàng ta nhìn Thượng Quan Thiển run rẩy...sau đó lại nhìn về phía Cung Thượng Giác đang lạnh lẽo bước tới.

Giọng điệu có chút khó hiểu, hơi nhíu mày hỏi " Thuốc gì vậy?"

Thượng Quan Thiển dùng nội lực hất Vân Vi Thường ra, mới đi được vài bước... đã bị bàn tay rắn chắc của Cung Thượng Giác kéo lại. Hắn túm chặt bả vai nàng, dùng nội lực ghì Thượng Quan Thiển xuống.

Nàng xoay người, bàn chân mạnh mẽ quẹt xuống đất. Nhưng chỉ mới chạm đến chiếc giày màu đen của Cung Thượng Giác...Thượng Quan Thiển đã không còn sức lực nào mà khuỵu xuống.

Dù nội lực hay sức mạnh nam nữ... nàng và Cung Thượng Giác luôn có sự khác biệt.

Mắt Lư Lê đỏ ngầu mà nhìn về phía Thượng Quan Thiển. Bàn tay vận nội lực tấn công Cung Viễn Chuỷ...nhưng vẫn không thể nào thoát được.

Cung Tử Vũ và Vân Vi Thường lập tức chạy đến sau lưng Thượng Quan Thiển...

Vân Vi Thường ngồi xuống, đang muốn đỡ Thượng Quan Thiển lên thì chợt cứng đờ nhìn sang một bên... Cung Tử Vũ đã bị đánh hất ra xa.

Thị vệ Hoàng Ngọc đang định tiến lên thì đã bị Cung Tử Vũ giơ tay ngăn cản.

Cung Thượng Giác chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt lại cong lên...đôi môi mỏng khẽ mỉm cười.

" Chạy đi đâu chứ?"

Bàn tay rắn chắc khẽ bóp lấy khuôn mặt Thượng Quan Thiển, một dòng thuốc màu đen trực tiếp đổ vào miệng nàng. Nước mắt của Thượng Quan Thiển cũng nhẹ nhàng rơi xuống... từng hạt từng hạt rơi xuống bàn tay Cung Thượng Giác.

Không còn nụ hôn nóng bỏng ...nuốt đi những giọt nước mắt đau khổ hay hạnh phúc của nàng.


Cung Thượng Giác vứt bình sứ sang một bên, khóe mắt hơi cong lên nhìn người phía dưới đang không ngừng ho đau đớn. Hắn cúi người xuống, bàn tay khẽ lau đi vệt nước còn đọng lại trên khóe môi nàng.

" Bây giờ...ngoan hơn nhiều rồi"

Nói xong Cung Thượng Giác lạnh lùng rời đi, Cung Viễn Chuỷ cũng lập tức dừng tay. Sắc mặt hắn hơi trùng xuống...khẽ thì thầm vào tai ca ca một lúc.

" Còn về máu giải Huyết Tán Trâm, đích thân ta sẽ lấy"

Hai huynh đệ nhanh chóng rời đi, bỏ lại một đống hỗn độn phía sau...

Thượng Quan Thiển đau đớn vì chất độc, nàng đang cảm thấy thứ gì đó trong cơ thể đang dần biến mất. Không thể nào...

Nhưng người đích thân ép nàng uống, lại là Cung Nhị tiên sinh của Cung Môn...lại là người nàng gọi là Phu Quân.

Cơ thể Thượng Quan Thiển đổ về phía sau, Vân Vi Thường vẫn lạnh nhạt mà đỡ lấy nàng. Nàng ta cũng nhận ra...nội lực Thượng Quan Thiển đang dần biến mất.

Lư Lê vội vàng bắt mạch cho Thượng Quan Thiển, đôi mắt khẽ liếc Vân Vi Thường...4 mắt giao nhau trong giây lát.

Ngay lập tức, nước mắt Lư Lê rơi xuống như mưa. Nàng ta kiểm tra bàn tay trái bị bóp chặt của Thượng Quan Thiển...khẽ lẩm bẩm đầy đau lòng.

" Tẩu tẩu, không có...không có nội lực, nếu...nếu lấy máu đầu tim lần nữa...tẩu.."

Vân Vi Thường ở một bên chợt mỉm cười lạnh, Lư Lê diễn giỏi thật đấy. Khóc đau lòng như vậy...nếu không biết Lư Lê cũng là Vô Phong, đến chính bản thân nàng ta cũng bị lừa.

Cung Tử Vũ đứng ở bên cạnh chỉ hơi nhíu mày nhìn xuống... không nói một lời nào.

Chuyện này...nằm ngoài kế hoạch của bọn họ. Nó sẽ khiến kết cục đã được định sẵn ấy, thay đổi nghiêng trời lệch đất như thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz