ZingTruyen.biz

Da Hoan Thanh Mua Dich Mua Hoc

 Kì thi giữa kỳ đã trôi qua. Cái cảm giác lâng lâng vui sướng khi được điểm khá cũng đã tiêu tan đi đằng nào. Và giờ, lại một ngày như mọi ngày. Thật là chán. Thật là vô vị.

Một cách đột ngột đến bất ngờ, con số in đậm màu đỏ trên quyển lịch để bàn đập ụp vào mắt tôi. Ngày mai là 20/11 - Ngày Nhà giáo Việt Nam. Đã đến ngày này rồi à? Xem nào, tặng hoa, tặng quà, cả chúc mừng thầy cô nữa. Mệt quá... Nhưng nghĩ thì nghĩ thế, tôi vẫn đặt chuông báo thức để dậy sớm, mở điện thoại sớm hơn cả tiếng rưỡi, để xem có thể search Google ra được trò gì... "hay ho" không.

"Ting", tiếng thông báo từ Messenger vang lên. À, thì ra không chỉ mình tôi nghĩ như thế. Có vài đứa đang bắt đầu "hội nghị thượng đỉnh" rồi.

"Ê bọn mày, làm được gì thì làm đi." Một câu chat vô thưởng vô phạt từ con Thảo Nguyên.

"Làm một chương trình Scratch đi." Khang đề nghị.

"Cái gì đấy?" Tôi hỏi. Gì chứ mấy vụ về công nghệ thông tin thì tôi mù tịt.

"Giải thích thì dài dòng lắm." Tú trả lời. "Tóm lại đó là một chương trình lập trình dành cho trẻ em và thanh thiếu niên. Người sử dụng sẽ dùng mấy cái code và tài nguyên họ cho sẵn để lập trình các chương trình ấy."

"Gì mà khó hiểu." Khang cướp lời thằng bạn khiến nó im re. "Tóm lại là nó giông giống CapCut ấy, chỉ có điều là thêm code và hình ảnh các thứ thôi. Người sử dụng sẽ edit để tạo ra những trò chơi hay video giống kiểu 2 ảnh giật giật ấy."

Gì vậy? Nghe xong tôi khờ luôn.

"Tóm lại là dùng cái đấy làm video 2 ảnh giật giật tặng thầy cô được à?" Mai hỏi.

"Ếch xát cờ lỳ."

"Thì làm luôn, chờ gì nữa?" Hà Anh nói luôn. "Cả lớp làm luôn chứ chia tổ gì tầm này."

"Đứa nào đồng ý gõ icon 'giơ tay'." Thư chốt lại.

Trong chớp nhoáng, hơn bốn chục icon hình bàn tay được chat liên hồi như một. Ố dề, cả lớp đã đồng ý rồi. Đã có vài đứa thống nhất được kịch bản và tag Khang vào như con.

"Để tao xử cho." Khang ngoi lên bảo đảm.

"Ỏk," Mỹ Anh răn đe, "nhớ làm cho đặc sắc vào, nếu không chết với tao!"

***

"Xong rồi bọn mày." Nó up lên một đường link.

Tôi ngay lập tức "click" một cái, trong lòng bán tín bán nghi, liệu Khang có làm xuất sắc, hoặc ít nhất là tạm chấp nhận không? Ngày Nhà giáo Việt Nam là ngày để học sinh chúc mừng thầy cô, nó mà không làm tốt thì...

... bài tập sẽ nhiều thêm cho coi.

Kệ, đến lúc đó cứ đùn cho nó làm hết, bọn tôi chỉ chép roẹt cái là xong.

À đây rồi, tôi đã nghe thấy tiếng nhạc rất chi là chill.

"Khi thầy viết bảng...

Bụi phấn rơi rơi...

Có hạt bụi nào...

Rơi trên bục giảng...

Có hạt bụi nào...

Rơi trên tóc thầy..."

Nền nhạc "Bụi phấn" vang vọng trong một background hoa hòe rực rỡ có ghi tên các thầy cô, nhìn cũng khá được. Chà, có vẻ Khang cũng đã thấm được chân lý nọ, chương trình Scratch này ổn đấy. Nhưng tôi vẫn thấy thiêu thiếu gì đó... Là gì nhỉ...?

"Ê, nhưng để thế này thì đơn điệu quá." Hà Anh phản đối. "Tao không có cách nhưng tao nghĩ bọn mày có cách -.- ."

"Tưởng gì, để tao lo." Khang comment. Nó cũng biết điều chứ, lời của Gia Cát Lượng đại nhân thì nhất định sẽ không sai, đó là chân lý tôi học được sau mấy tuần ngồi mòn đít nghe nó ba hoa về binh pháp, kế sách các thứ. Nhưng nó sẽ làm trò gì bây giờ nhỉ...?

"Ting". Tú vừa up lên một đường link, chỉ nhìn qua tôi cũng biết đó là bài Never Gonna Give You Up của Rick Astley - hay còn được biết đến gần đây với cái tên "Rick roll". Đúng là xàm, muốn cho bọn tao lăn thì suy nghĩ nhiều hơn đi.

Nói thế, nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến nào mà tôi lại bấm vào đường link đó.

"Tèo... teo... teo... téo...

Tùng tùng tùng tùng tùng..."

Tôi lắng nghe lại cái bài nhạc quen thuộc đã "được" xoáy vào tai tôi hàng trăm lần ở trên Facebook, Instagram. Không hiểu sao lúc này tôi tin tưởng vào bài nhạc này, tin tưởng rằng nó sẽ đưa lại một ý tưởng... nào đó cho bọn tôi.

A! Nghĩ ra rồi! Nghĩ ra rồi! NGHĨ RA RỒI!​

"Khang, chèn nhạc rickroll vào chương trình Scratch gì đó đê!" Tôi đề xuất ý tưởng vĩ đại vừa mới nảy ra ban nãy. Hàng loạt bàn tay biểu thị "xuất sắc" lần lượt xuất hiện dưới comment của tôi. Rồi các ý kiến cũng bắt đầu lên sàn:

"Ok được!"

"Được, đó như một lời chúc 'hai mặt'!" Thực sự tôi không hiểu "hai mặt" là gì, nhưng Gia Cát Khổng Minh đại nhân đã phán thì chắc IQ tôi không đủ vô cực để hiểu.

***

"Xong rồi bọn mày!" Khang thông báo. Tôi bấm vào đường link. Ok ok, đã ổn. Kế hoạch "tặng quà" cũng đã được thống nhất. Mọi chuyện đã đâu vào đấy rồi. Giờ chỉ cần join vào phòng Google Meet, đợi đến khi cô vào.

He he. Chắc cảm xúc đầu tiên của cô Thược khi join vào lớp là ngạc nhiên. Mà cô ngạc nhiên cũng đúng, vì tất cả chúng tôi đều đã đông đủ, kể cả mấy "ông tướng bà tướng" chuyên gia vào muộn, theo như lời thầy Lực nói, như Hà Anh,

Trúc Lân, Đình Phong,... Cô ơi, bọn con không cố tình chọn cô đâu ạ... tiết của cô là tiết đầu tiên trong ngày mà...

"Tinh". Một tin nhắn được gửi lên trong hộp chat như bọn tôi đã định sẵn. Tôi cười cười, chắc chắn phần sau sẽ thú vị lắm đây.

"Cô ấn vào đường link đi cô." Phía dưới là một đường link.

Tôi, cũng như bốn mươi mốt đứa khác, ngắm cô do dự mà cũng hồi hộp theo. Nếu cô chọn bơ đường link đó thì dù có gửi vài trăm cái cũng chỉ như nước đổ đầu vịt. Mà nếu cô ấn vào đường link đó... Thôi, cứ để cô lựa chọn vậy.

Chẳng bao lâu sau, tôi đã nghe thấy tiếng nhạc quen thuộc phát ra từ cái mic đang bật của cô:

"Tèo... teo... teo... téo...

Tùng tùng tùng tùng tùng..."

- Haizzz... - Cô ôm đầu. Dù chỉ nhìn được qua camera, tôi cũng thấy một cô Thược thất vọng, mắt nhắm chặt, tay ôm lấy đầu như thể bị đau não, nhưng tôi thừa biết lòng cô mới là chỗ đau. Hay là... cứ gợi ý cho cô đã?

- Cô mở mắt ra đi cô! - Tôi cất tiếng, hòa cùng với khoảng bốn chục giọng khác. Trời, tự dưng tôi thấy yêu lũ bạn quá, chúng nó đồng loạt cùng với tôi, mà nói theo kiểu sến súa là "tâm linh tương thông" gì đó.

Dường như bị bọn tôi dỗ ngon dỗ ngọt, cô mở mắt ra. Chắc cô định vớt vát chút đỉnh hy vọng rằng biết đâu lũ nhất quỷ nhì ma bọn tôi có thể dừng cái thứ nhạc đang gào rú như thể đấm vào lỗ tai cô. Mà đương nhiên là không đời nào rồi.

Và cái vẻ ngạc nhiên của cô đúng như tôi tưởng tượng. Cô lại nhắm mắt một lần nữa, rồi cô tắt cam đi. Và khoảng chục phút sau, tiết Sinh mới có thể bắt đầu được.

À, cái thứ tôi thấy thiếu khi nãy hẳn là một chút gì đó rất "riêng" của đám nhất quỷ nhì ma bọn tôi. Vì tôi, và chắc đám kia cũng thấy vậy, bày tỏ tình yêu của mình với thầy cô bằng một cách ngoan hiền sẽ rất là vấn đề đấy. Khéo lại già trước tuổi không chừng.

He he he. Chắc cô nghĩ bọn tôi rất yêu cô, quý cô lắm nên mới bỏ tâm sức ra làm món quà này cho cô. Mà đúng đấy. Bọn tôi cũng muốn xin lỗi cô về trò hacker tay mơ của Tú cũng như tri ân các thầy cô khác, nhưng chung quy, việc được nghỉ chục phút trước tiết cũng vui lắm ấy mà...

Thôi bỏ đi, trước khi join vào phòng Meet của thầy Huyên GDCD và tiếp tục việc spam link Scratch để tặng quà, chúc các thầy cô một ngày Nhà giáo Việt Nam vui vẻ, trẻ khỏe lâu để có thể dễ tính hơn với lớp chúng tôi nói riêng và các học sinh yêu quý nói chung nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz