ZingTruyen.Asia

Cường hãn tiểu ca nhi thực lực sủng phu

Chương 25

Tagoon_00

Edit: Tagoon

"Lần này tới đây chủ yếu là thăm Liễu huynh." Vương Khánh Sinh đáp.

Hắn quay đầu nhìn về phía nhà Hạ Dương, Liễu Cảnh Văn vẫn như cũ ngồi ở trong sân, "Còn có thỉnh cầu của Trần huynh."

Vương Khánh Sinh nhìn Hạ Dương nói: "Hắn nhờ chúng ta truyền lời tới Liễu huynh, ngày đó hắn quả thật không hề ngáng chân Liễu huynh, có lẽ ngày ấy mọi người đều uống quá nhiều nên sinh ra ảo giác, nhưng dù vậy hắn vẫn mong được gánh vác hết thảy phí dụng của Liễu huynh."

"Ồ." Hạ Dương không tỏ ý kiến đáp một tiếng, không rõ Vương Khánh Sinh nói với mình những lời này là có ý gì.

"Nhưng Liễu huynh lại cự tuyệt, chúng ta nghĩ phải tìm một ngày mọi người tụ tập bên nhau nói chuyện, mong rằng Liễu phu lang có thể khuyên giải một chút." Vương Khánh Sinh đối diện với vẻ mặt nhàn nhạt của Hạ Dương, bất đắc dĩ nói.

Kỳ thật hắn cũng không muốn nói mấy lời này, đơn giản chỉ là muốn đến thăm Liễu Cảnh Văn, tìm hiểu một chút nội tình, không ngờ sáng sớm đã bị Trần Bách Nhuận phái người tới nhờ vả.

Trong lòng hắn và Lưu Phong hiểu rõ việc này bất kể thế nào phần bất lợi cũng đều nghiêng về phía Liễu Cảnh Văn, nhưng cho dù không thể duy trì hòa thuận ngoài mặt thì vẫn nên tận lực không để mọi chuyện bung bét quá mức.

"Ta chỉ là phu lang của y." Hạ Dương nhún nhún vai, có lệ nói: "Làm sao hiểu được những việc này, Vương tú tài tốt nhất không nên ký thác kỳ vọng."

"Đúng vậy." Vương Khánh Sinh gật đầu, hắn cũng chỉ là nói cho có lệ, bởi vì còn một việc muốn nói với Hạ Dương nên mới qua đây tìm hắn, "Còn có một việc."

Vương Khánh Sinh nói: "Liễu phu lang trong sự kiện này còn thỉnh tận lực bảo trì bình tĩnh, Trần huynh rốt cuộc có công danh trong người, gia thế hiện tại cũng không dung hắn bị người khác đả thương, vì Liễu huynh còn thỉnh về sau thận trọng từ lời nói đến việc làm."

"Được, chỉ cần hắn không xuất hiện." Hạ Dương nói: "Rốt cuộc chúng ta chỉ là một giới bình dân, không liên quan gì đến những kẻ có tiền có thế kia. Nếu không phải tự gã xuất hiện ở trước mặt chúng ta, chúng ta tuyệt đối sẽ không tìm tới hy vọng trèo cao."

Bất kể Trần Bách Nhuận gia thế lớn tới đâu, Hạ Dương cũng sẽ không trơ mắt nhìn gã khinh nhục Liễu Cảnh Văn, còn chuyện tương lai giải quyết như thế nào, chỉ có thể tuỳ cơ ứng biến.

Hắn thầm thở dài: Quyền chủ động vĩnh viễn sẽ không nằm trong tay kẻ yếu, nhưng chẳng lẽ bọn họ chịu một sự nhịn chín sự lành là có thể nghênh đón yên bình?

"Liễu phu lang." Lúc này Lưu Phong mới mở miệng: "Lưu mỗ tin tưởng phong cách làm người của Liễu huynh, chỉ là trước mắt không thích hợp lấy trứng chọi đá, hy vọng phu phu Liễu huynh lấy an nguy bản thân làm trọng."

Hắn nói xong chắp tay từ biệt, "Hôm nay quấy rầy nhiều rồi, đáng tiếc chúng ta thấp cổ bé họng không thể giúp được gì, hổ thẹn!"

Vương Khánh Sinh cũng nói: "Chúng ta đều tin phục nhân phẩm của Liễu huynh, đáng tiếc trong sự kiện này chúng ta quả thật bất lực, chỉ có thể tận lực giúp Liễu huynh chu toàn một vài."

Bọn họ thái độ thành khẩn, trong lời nói biểu lộ vẻ tin tưởng, nhưng không phải bọn họ tin tưởng là có thể giải quyết dễ dàng, chỉ đành nhẫn nhịn thoái nhượng khi đứng trước quyền thế.

"Làm phiền nhị vị quan tâm, đa tạ." Hạ Dương chắp tay nói: "Thị phi đúng sai, công đạo tự tại nhân tâm, chúng ta không bắt buộc, chỉ oán bản thân thế đơn lực mỏng."

"Nếu như ngày sau có khó xử cứ việc tìm chúng ta." Vương Khánh Sinh và Lưu Phong hứa hẹn, "Chỉ cần là chuyện chúng ta có thể làm được, nhất định sẽ dốc lòng tương trợ."

"Đa tạ." Hạ Dương tiễn bọn họ, đưa mắt nhìn Liễu Cảnh Văn ngồi ở trong sân, suy tư một lát, cuối cùng vẫn quyết định không quay về, để y an tĩnh một mình trong chốc lát.

Hạ Dương cảm thấy cái Liễu Cảnh Văn cần không phải an ủi, mà là có thể giành được lẽ phải bắt Trần Bách Nhuận chịu đúng tội, là đôi mắt hồi phục thị lực khôi phục lại thần thái dĩ vãng.

Liễu Cảnh Văn hẳn phải có được tiền đồ cẩm tú, bừa bãi tiêu sái trải qua cả đời, không nên ru rú ở cái thôn nhỏ hẻo lánh này, không tiếng tăm gì ảm đạm vượt qua quãng đời còn lại.

Hắn đưa mắt nhìn về hướng thị trấn, muốn Liễu Cảnh Văn đạt được điều đó khó khăn không phải ở mức bình thường, nhưng Hạ Dương cảm thấy mình không thể thờ ơ.

Hắn hẳn nên trợ giúp Liễu Cảnh Văn, thậm chí là thay y hoàn thành nó, chẳng sợ không đạt được như nguyện, Hạ Dương cũng không muốn cứ thế sa sút bỏ cuộc.

"Tiểu tú tài." Hạ Dương nhoẻn miệng cười, "Ta nhất định sẽ giúp ngươi, cho dù khó khăn muôn trùng, ta cũng sẽ cố gắng thực hiện."

......

"Buổi trưa ăn cái gì?" Hạ Dương khiêng cái cuốc đi vào sân, hỏi Liễu Cảnh Văn: "Để ta đi nấu."

"Mì lạnh." Liễu Cảnh Văn hơi mỉm cười, nói: "Ngươi hôm qua đã nói sẽ làm cho ta ăn."

"Được, bây giờ ta đi cán mì." Hạ Dương múc nước rửa mặt rửa tay, "Trong nhà không có thịt, chỉ có thể ăn mì chay."

"Ừ." Liễu Cảnh Văn không kén chọn. Y mặt mày tươi tắn, lẳng lặng ngồi im một chỗ, phảng phất như một đứa trẻ chờ Hạ Dương cho ăn.

Hạ Dương: Cái gì cũng không nói, xem ra vẫn có chút để ý!

Hắn xoay người xuống bếp nấu cơm, mặc kệ thế nào, chỉ cần Trần Bách Nhuận không đến khiêu khích, Hạ Dương có thể tạm thời nhẫn nại. Nếu gã không sợ chết dẫn xác đến, chính hắn cũng không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì đâu.

Hạ Dương vừa nấu cơm vừa rối rắm chuyện này, Liễu Cảnh Văn đồng thời cũng đang rối rắm xem có nên nói chuyện với Hạ Dương hay không, an ủi hắn rằng Trần Bách Nhuận tạm thời sẽ không tới trả thù.

Cẩn thận suy xét một chút, vẫn là không nên nhắc đến, phu lang vô tư rộng rãi sẽ không so đo quá nhiều, nếu y không đề cập tới có lẽ hắn sẽ dần dần quên đi.

Vẫn nên giúp phu lang an tâm một chút cho thỏa đáng. Liễu Cảnh Văn nào biết Vương Khánh Sinh bọn họ cố ý đi tìm Hạ Dương, còn tưởng rằng hắn không biết ý đồ tới đây của bạn cùng trường.

Hạ Dương ở trong phòng bếp cán mì, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, dưa chuột, cà chua, cà tím và một ít cải thìa, hắn định làm cà tím nướng cho Liễu Cảnh Văn ăn.

Xào thêm đĩa rau xanh, đập dập dưa chuột, mùa hè không thể ăn món ăn quá dầu mỡ, hơn nữa lại không để thức ăn được lâu, mua thịt về ăn không hết là thiu ngay, cho nên hiện giờ căn bản không có tồn trữ.

Hạ Dương ngẫm nghĩ, hay là làm mì rau trộn chua ngọt cho Liễu Cảnh Văn, phía trên rắc dưa chuột thái sợi, cà chua hạt lựu và rau thơm băm nhỏ, thêm một quả trứng ốp nữa là xong.

Nghĩ đến là làm liền, Hạ Dương nhanh chóng nhào xong bột đặt qua một bên, bắt đầu nhóm lửa nấu nước, chuẩn bị đầy đủ nguyên vật liệu.

Hái một quả dưa chuột, lại chọn một quả cà chua chín mọng, vài cọng rau thơm thả vào chậu gỗ, đi ra ngoài múc nước rửa sạch.

"Tiểu tú tài, có thích vị chua ngọt không?" Hạ Dương nói: "Mùa hè ăn kiểu này rất hợp, ngươi thích chua hơn hay ngọt hơn?"

"Ngọt." Liễu Cảnh Văn nói: "Ngươi thích chua sao?"

"Trúng phóc!" Hạ Dương một bên rửa rau một bên cười nói: "Đoán quá chuẩn, ta rất thích chua, cả cay cũng thích."

"Ta thì thích ăn ngọt." Liễu Cảnh Văn đáp. Y chỉ thuận miệng nói, không ngờ Hạ Dương lại thích ăn chua thật.

Kỳ thật y cũng thích, chỉ là theo bản năng đặt ngọt ở phía trước, "Chua, cay ta đều thích ăn, nhưng vẫn cảm thấy ngọt thì ngon hơn."

"Ngươi có phải ăn phải cái gì quá đắng nên mới để vị ngọt ở vị trí lựa chọn đầu tiên?" Hạ Dương câu được câu không nói.

"Đúng thế!" Liễu Cảnh Văn xuất thần, hắn khi nào ăn phải đắng, nên mới để ý vị ngọt đến vậy cơ chứ?

"Thôi." Hạ Dương lắc đầu, thấy y lại bắt đầu như đi vào cõi thần tiên, dứt khoát không quấy rầy y làm việc của mình.

Tiểu tú tài còn nhỏ, thích mơ mộng viển vông, cái này cũng không có gì, chỉ cần không phải luôn chìm đắm trong mộng có thể nhìn thẳng vào hiện thực, Hạ Dương cũng không cảm thấy có vấn đề gì lớn.

Hắn cũng từng có thời thích mộng mơ, chỉ là mộng tuy rằng tốt đẹp nhưng vẫn không quan trọng bằng hiện tại, không thể nhìn thẳng vào hiện thực vọng tưởng sống trong hư ảo tốt đẹp, đây là uổng phí thời gian, hơn nữa không có trách nhiệm với bản thân.

Chẳng qua Hạ Dương nghĩ: Có mình ở đây, tiểu tú tài có tư cách mộng mơ, vì dù gì trong hiện thực cũng có mình thay y dốc sức, giúp y đạt được hết thảy mơ ước.

Hạ Dương khóe miệng mỉm cười, nhồi bột, cán bột, cắt sợi mì, động tác nước chảy mây trôi không chút nào mới lạ, đây là ký ức khắc vào trong xương cốt hắn.

Hắn từ bảy, tám tuổi đã phải chăm các em, cha mẹ bận đi làm công, công việc trong nhà hắn đã làm quen từ nhỏ, tận đến lúc mười mấy tuổi bước ra thế giới bên ngoài, Hạ Dương đã có được tài nấu ăn thuần thục.

Có chỗ cung cấp cơm, hắn bèn tạm chấp nhận ăn một miếng, tốt xấu cái gì cũng không kén chọn, không chỗ ăn cơm thì tự mình chuẩn bị, ngay cả về sau khi đã có tài sản có thể hưởng thụ, Hạ Dương vẫn tự tay nấu cơm.

Mì sợi luộc chín vớt lên, xối qua mấy lần nước lạnh cho sợi mì lạnh băng, hắn lại lấy hai cái bát đựng mì, rót một lượng vừa đủ nước sôi để nguội.

Trong bát của Liễu Cảnh Văn thì cho nhiều đường hơn một chút, sau đó là lượng vừa phải dấm và muối, trộn đều sau đó rắc dưa chuột, cà chua và rau thơm lên, cuối cùng là một quả trứng chiên.

Phía trên bát mì trắng vàng đan xen, phối thêm một chút màu xanh biếc và đỏ mọng nhìn rất có tính thẩm mĩ, cho dù Liễu Cảnh Văn nhìn không thấy, hắn cũng không có một chút qua loa nào.

"Xong rồi." Hạ Dương đặt mì lạnh ở trước mặt Liễu Cảnh Văn, lấy một cái khăn vải ướt cho y lau tay, "Không cho cay, ngươi nếm thử hương vị trước, nếu như muốn ăn thì ta thêm cho ngươi."

"Ừ." Liễu Cảnh Văn không ăn mì, bưng bát lên nếm một ngụm canh, hương vị chua chua ngọt ngọt lan tràn khắp khoang miệng, y chưa từng nếm thử vị này bao giờ, "Rất ngon, chua chua ngọt ngọt rất khai vị, một ngụm canh đã khiến người có cảm giác thèm ăn."

Sau đó y nhíu mày, "Sao ta lại chưa từng ăn bao giờ nhỉ? Món mì chay ngon như vậy không thể nào vô danh được."

"Ăn ngon là được, chỗ khác không có bán, chỉ một mình ngươi mới được ăn, chẳng phải rất tốt sao?" Hạ Dương cười nói.

Đây là cách làm hiện đại, nơi này gia vị đắt, đặc biệt là đường, nông gia không phải tình huống đặc biệt căn bản sẽ không dùng, ai lại nghĩ đến dùng để làm mì lạnh ăn.

"Nào, ăn một miếng trứng chiên." Hạ Dương gắp trứng gà đưa đến bên môi Liễu Cảnh Văn, "Há mồm cắn một miếng."

Chóp mũi Liễu Cảnh Văn truyền đến mùi thơm giòn, ngoan ngoãn nghe lời Hạ Dương há miệng cắn một miếng, "Ưm!" Tức khắc trước mắt y sáng ngời, đôi mắt long lanh nhìn về phía Hạ Dương, "Ngon quá."

"Thích thì ăn nhiều vào, ta chiên cho ngươi hai quả." Hạ Dương cười nói, vẻ mặt thỏa mãn nhìn Liễu Cảnh Văn, đưa trứng chiên đến trong tầm tay y, "Dùng đũa gắp lấy từ từ ăn."

Hắn thuận tay lại trộn đều mì trong bát Liễu Cảnh Văn, trộn dưa chuột, cà chua và rau thơm chung với mì, đang định gắp quả trứng chiên trong bát mình sang.

"Hơi dầu mỡ." Liễu Cảnh Văn nói: "Ta chỉ ăn một quả, muốn ăn nhiều mì lạnh một chút, còn muốn ăn thêm một chút nước canh."

Y tựa như làm nũng, "Về sau làm cho ta ăn nữa nhé, đây là lần đầu tiên ta được ăn vị này, còn là mì lạnh có nước canh nữa chứ!"

"Ừ, mỗi ngày đều làm cho ngươi cũng được." Hạ Dương cười nói: "Chỉ cần ngươi thích, muốn ăn lúc nào là có lúc đó."

"Tốt quá." Liễu Cảnh Văn ăn một miếng mì lạnh, cười mi mắt cong cong, "Làm phiền Dương ca nhi."

"Mau ăn đi, buổi tối làm cà tím nướng cho ngươi, ăn cũng cực kì ngon." Hạ Dương cười, hận không thể nấu hết các món mà mình biết cho Liễu Cảnh Văn ăn.

Nhìn y híp mắt, nét mặt thoải mái ăn mì, trong lòng Hạ Dương càng thêm thương tiếc, "Về sau muốn ăn cái gì nói cho ta, không biết ta có thể đi học."

Tay Liễu Cảnh Văn khựng lại, gật đầu nói: "Được."

Cơm nước xong, Hạ Dương mang bát đi rửa, "Ngươi ngồi trong chốc lát, ta rửa bát xong sẽ cùng ngươi đi lại trong sân mấy vòng, sau đó vào trong phòng nghỉ ngơi."

"Ừ." Liễu Cảnh Văn gật đầu, "Ngươi cũng nghỉ ngơi một lát đi, bận cả ngày rồi."

"Ta không ngủ, lát nữa còn phải ra vườn." Hạ Dương vừa ngồi xổm trong sân rửa bát vừa nói: "Mấy ngày nay phải tranh thủ thời gian, nếu không thì không kịp mất."

"Trong vườn nhà chúng ta trồng rau để bán sao?" Liễu Cảnh Văn nhìn về phía Hạ Dương, "Trồng quá nhiều, chúng ta ăn không hết, tửu lâu cũng không nhất định có thể thu nhiều rau như vậy."

"Ai bảo ta trồng rau để bán cho tửu lâu, mấy thứ củ cải, cải thảo kia có thể kiếm được mấy đồng." Hạ Dương đắc ý nhìn Liễu Cảnh Văn, cười nói: "Về sau một năm bốn mùa ta đều cho ngươi ăn rau xanh, sẽ không để ngươi phải gặm dưa muối ôm bát cơm không."

Lời này của hắn nói không sai, người ở đây không có ý tưởng trồng rau vào mùa đông, cũng sẽ không cất chứa bảo quản rau, đa số là bao giờ bắt đầu mùa đông vạn vật đóng băng thì thu hoạch tất cả số rau dưa còn lại chất ở trong phòng bếp.

Không đợi mùa đông qua một nửa rau dưa đã không còn, không phải ăn hết thì cũng là thối hỏng, đoạn thời gian sau cùng lắm chỉ có dưa muối hoặc là một ít rau khô phơi nắng.

"Quanh năm đều có thể được ăn rau xanh?" Liễu Cảnh Văn ngồi thẳng người, hỏi: "Ý ngươi nói là mùa đông cũng trồng rau, chính là dùng nhà ấm trồng giống như mấy nhà giàu kia?"

"Hả?" Hạ Dương nhìn chằm chằm Liễu Cảnh Văn trong chốc lát, đầu chợt nảy ý hỏi: "Ngươi biết?"

"Đã từng nghe." Liễu Cảnh Văn nói: "Ở một vài quyển sách cũng từng đọc được, có một vài thế gia quyền quý đã thử dùng đất cạnh nơi có suối nước nóng để trồng rau mùa đông, vì thế quanh năm đều có rau xanh ăn."

"Nghe nói rất thuận lợi, chỉ là sản lượng không nhiều, không đủ để ăn hàng ngày." Liễu Cảnh Văn vừa nói vừa hồi tưởng, "Còn một vài phú hộ không có suối nước nóng, bọn họ sẽ xây nhà chuyên dùng để trồng rau, gọi là nhà ấm, chỉ là sản lượng càng ít hơn, cũng chỉ ngẫu nhiên mới có thể ăn một bữa."

"Ừm, cũng khá tương tự." Hạ Dương ngẫm nghĩ, cười nói: "Ta cũng tính toán thử làm thế một lần, nếu như thành công chắc chắn kiếm được không ít tiền, dù sao ta cũng không nghĩ ra cách nào khác để kiếm tiền."

Liễu Cảnh Văn lẳng lặng ngồi một chỗ, nhất thời không nói gì, một lát sau mới mở miệng: "Ừm, có thể thử một lần, Dương ca nhi đừng lo lắng, cho dù ngươi không kiếm được tiền, còn có ta nữa mà."

"Ha ha ha." Hạ Dương tâm tình kích động bất chấp trên tay còn đầy nước, tiến lên một phen bế bổng Liễu Cảnh Văn, cười lớn xoay mấy vòng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn lên Liễu Cảnh Văn, đúng lúc thấy gương mặt ửng đỏ của y, "Cảm ơn tiểu tú tài, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không khiến ngươi thất vọng."

"Mau buông." Liễu Cảnh Văn trên mặt nóng như thiêu, vừa thẹn vừa quẫn bách khó nhịn, "Nào có phu lang lại bế phu quân."

"Nhà của chúng ta có ta bế ngươi." Hạ Dương nhìn gương mặt tinh xảo xinh đẹp của y, luyến tiếc buông tay, "Ta thân thể cường tráng, không cần để ý nhà người khác như thế nào."

"Ta cũng không yếu." Liễu Cảnh Văn buông cổ tay Hạ Dương, đẩy ngực hắn ra, hai chân cách đất cũng bắt đầu dùng sức, "Mau buông ta xuống."

"Không yếu không yếu." Hạ Dương thấy y giãy giụa, lòng tràn đầy không cam thả Liễu Cảnh Văn xuống.

Hắn cẩn thận đánh giá Liễu Cảnh Văn từ trên xuống dưới vài lần, so với hắn còn cao hơn nhiều, dáng người cao lớn đĩnh bạt cốt cách cân xứng, thật sự không yếu.

Chỉ là gương mặt của Liễu Cảnh Văn quá đẹp, đôi mắt lại không nhìn được, Hạ Dương bất tri bất giác đã xếp y vào phe yếu.

Liễu Cảnh Văn hơi nghiêng người, che giấu sự xấu hổ, "Ý tưởng này rất hay, ngươi yên tâm thực hiện, không cần nghĩ đến chuyện không kiếm ra tiền, thử trồng mấy năm không chừng sẽ thành công."

"Ừ." Hạ Dương nhìn Liễu Cảnh Văn không chớp mắt, vành tai ửng đỏ của y khiến người thèm nhỏ dãi, hắn lúc này cảm thấy cả người nóng lên, tựa hồ có thứ gì ngo ngoe rục rịch, muốn từ trong ngực lao ra ngoài, yết hầu khô khốc giống như lửa đốt, gian nan há mồm nói: "Ta sẽ kiếm được ra tiền, nhất định."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia