ZingTruyen.Asia

Cuc Pham Bien Thai

"Em yêu tôi không ?" 

"Tổng giám đốc..." 

"Tôi đang hỏi em đấy, em yêu tôi không ?" 

  "..."
 
Vũ Dao ôm thùng giấy trong tay, đứng hình nhìn Cao Thiệu Hiên ngồi đối diện mình. Anh đặt đôi chân dài của mình lên bàn làm việc, cả người ung dung ngồi trên ghế nhìn ly rượu trên tay mình.

   "Tôi đến để nộp đơn từ chức" 

Vũ Dao đặt thùng giấy xuống đất, cô hít thở sâu, đem một tờ giấy gấp đôi đặt lên bàn của anh, nhỏ giọng nói. 

   Nghe được câu nói của cô, khóe môi của anh kéo thành một đường cong, anh nhếch miệng, ánh mắt vẫn không rời khỏi ly rượu, chất lỏng màu đỏ sóng sánh trong ly rất hút mắt. Thiệu Hiên nâng tay, lạnh lùng ném chiếc ly ấy về phía tường, sự va chạm này khiến vật thủy tinh vỡ tan, rượu đỏ bắn lên tường và sàn nhà. Anh mở lời, giọng nói trầm khàn gọi tên cô, gọi một cách vô vọng: 

    "Dao Dao..." 

  Cô cúi đầu, không dám nhìn anh, nhanh chóng mở lời lần nữa:

   "Giám đốc, xin anh chấp thuận yêu cầu của tôi !" 

  Cao Thiệu Hiên tức giận đứng lên, áo sơ mi trắng của anh bung hai cúc trên, để lộ vòm ngực rắn chắc, bên ngoài là áo vest đen ôm gọn lấy thân hình hoàn hảo. 

   Anh đút tay vào túi quần, đến trước mặt cô, dựa hông vào bàn làm việc của mình, không nói thêm điều gì, chỉ đứng đó nhìn chằm chằm vào Vũ Dao. Một lúc sau, anh mới cất tiếng, ánh mắt thâm tình hướng tới chỗ cô:

   "Còn nhớ lần đầu em tới đây làm việc, lúc ấy chính là lần đầu tiên anh nhìn thấy em. Ngay từ đầu đã là hứng thú. Còn em, em chỉ coi anh là thằng bệnh hoạn. Chúng ta đã ở cùng nhau bao nhiêu ngày tháng, huống hồ còn trải qua nhiều chuyện sóng gió đến vậy, em còn không ngộ nhận tình cảm của mình sao ? "

   Vũ Dao nắm chặt hai tay, im lặng nhìn mũi chân mình.

  Cao Thiệu Hiên thấy cô không trả lời. Anh đưa một chân ra phía trước, trượt từ chân lên phần đùi của Vũ Dao. Cô tức giận gào lên:

   "Cao Thiệu Hiên! Anh đừng có giở trò bệnh hoạn !"

   "Bệnh hoạn ? Ha, em không phải mẫn cảm quá chứ ? Như thế này đã là gì đâu, không phải là lúc ở trên giường, em còn muốn anh bệnh hoạn hơn thế hay sao ?"

   Mũi giày của anh chui vào váy của Vũ Dao, khiến cô sợ hãi lùi chân về phía sau.

  "Xin anh chấp thuận yêu cầu của tôi. Tôi đã xem qua, công việc vẫn còn trong thời gian thử việc, cho nên không ảnh hưởng tới hợp đồng. Vì thế, tôi muốn từ chức, ngay bây giờ! "

    Thiệu Hiên híp mắt nhìn Vũ Dao, anh cứ như vậy nhìn cô, không nói một lời.

  Vũ Dao xoay người, ôm thùng giấy lên, sau đó gập người nói:

  "Thời gian qua thực sự rất cảm ơn anh. Tôi... "

   "Em im miệng !"

Anh tức giận lớn tiếng . Cao thiệu Hiên đứng thẳng người, tiến tới kéo cô về phía mình, khiến cô ngã vào lồng ngực của anh, bị anh ôm thật chặt.

"Chỉ cần em thừa nhận em yêu tôi. Cho dù không phải lời nói chân thật, cho dù trong lòng em không có tôi, chỉ cần em nói. Dao Dao, anh cần em, xin em, đừng đi..."

Giọng nói trầm thấp ngay bên tai của mình, từng câu từng chữ từ lời nói của anh, giống như  một sợi dây trói, siết chặt trái tim cô, muốn buông xuống cũng không thể.

Vũ Dao bắt đầu khóc, cô ở trong lòng anh rơi nước mắt, để mặc cho những giọt nước mắt làm nóng bỏng lăn trên gò má. 

Dao Dao nhìn về phía bàn làm việc của anh, cô nghĩ tới những ngày tháng khi anh cùng cô sống tại khu chung cư, cô nhắm mắt, mạnh mẽ đẩy anh ra khỏi mình.

 "Tổng giám đốc, người anh cần không phải là tôi, tôi cùng anh không thích hợp. Mong anh chấp thuận..."

Vũ Dao xoay người, tiến tới cửa phòng làm viejc, bỏ lại anh thẫn thờ nhìn cô phía sau. Cô đưa tay, muốn kéo cánh cửa, đột nhiên eo bị ôm chặt lấy, Vũ Dao bị anh nhấc bổng.

"Thả ra ! Đồ điên, anh mau thả tôi ra !"

Cao Thiệu Hiên ôm ngang eo cô, mặt không chút biểu cảm, mặc cho cô làm loạn, cào cấu áo anh. Cửa phòng nghỉ được mở ra, Cao Thiệu Hiên đưa một chân, kéo cánh cửa đóng sầm lại. Anh đẩy cô xuống giường, bắt đầu cởi áo vest ngoài.

Vũ Dao lồm cồm bò dậy, cô hoảng sợ nhìn anh đang cởi từng chiếc cúc áo một cách bình tĩnh.

"Cầu xin anh, đừng như vậy! Anh điên rồi sao, Cao Thiệu Hiên tôi không muốn chơi đùa với anh nữa đâu. Nếu, nếu như có sai về điều gì, để tôi xin lỗi đi, được không ? Á, anh đừng cởi nữa"

Anh nhếch miệng, mạnh tay ném áo sơ mi vào góc phòng, anh cúi người, đưa tay trái bóp cằm của cô, ngả ngớn hỏi Vũ Dao

"Thế nào, em cởi hộ anh quần, hay là để anh dùng thắt lưng buộc tay em lại ?"

Vũ Dao cảm nhận được hai chân mình đang run lẩy bẩy, cô sợ hãi lắc đầu, lùi dần về phía cuối giường.

"Thật ngoan cố... Bảo bối, không cần hoảng sợ, có gan làm phải có gan chịu. Ngay từ đầu là em kiếm chuyện trước!"

Tạch...

Cao Thiệu Hiên gỡ dây lưng khỏi eo mình, anh rút dây lưng, cầm nó trên tay, sau đó tiến tới phía Vũ Dao đè cô xuống giường.

"Cao Thiệu Hiên anh điên rồi, tôi sẽ kiện anh. Tôi sẽ kiện cả nhà anh, khốn kiếp..."

Vũ Dao dùng đầu gối huých vào bụng của anh, nhân lúc anh đau đớn liền tức tốc tháo chạy. Nào ngờ khi vừa tới cửa, liệu bị Cao Thiệu Hiên đè cô lên cửa phòng.

"Gan của con thỏ này thật sự rất lớn..."

"Buông - ra!"

Anh đưa tay vào váy của cô, ở một bên mông căng tròn mạnh mẽ bóp một cái, ở sau gáy của cô hôn loạn, Thiệu Hiên di chuyển môi tới vành tai đỏ ửng của cô, ở nơi đó cắn nhẹ một cái, giọng nói trầm khàn nhiễm sắc dục trêu đùa cô:

"Bé con, tới đây với bố nào "

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia