ZingTruyen.Top

COTE vol 7 8 9 9.5 10 11 năm 2 (kèm vol 0)

Chương 3: "The Identity of the Messenger

itachi0500

~ • ~ • ~

Mở đầu:

Sau giờ học vào ngày thứ 6, một ngày sau khi chúng tôi nhận được thông báo về kỳ thi đặc biệt.

Cả lớp đã không thảo luận về vấn đề này cùng nhau kể từ giờ nghỉ trưa ngày hôm qua nên không có hành động nào được thực hiện thêm để chuẩn bị bài kiểm tra.

Sau buổi học, tôi rất mong chờ những chiến lược và suy nghĩ của Horikita khi cô ấy đứng lên làm chỉ huy mặc dù chi tiết vẫn chưa rõ ràng và cô ấy không có dấu hiệu tiếp cận tôi.

Vẫn còn một tuần nữa là đến kỳ thi nên không cần phải hoảng sợ, vì vậy tôi hy vọng cô ấy có thể bình tĩnh và dành thời gian để suy nghĩ về điều đó.

"Ayanokouji-kun...... cậu có thể nói chuyện với mình được không?"

Tôi đang thu dọn đồ đạc một mình và chuẩn bị rời khỏi lớp thì Mii-chan bất ngờ bắt chuyện với tôi.

Cuối tuần này Kei đã đặt lịch đi chơi tối cùng bạn bè và đã rời khỏi lớp học từ lâu.

Kết quả là bây giờ tôi hoàn toàn tự do phân bổ thời gian của mình.

"Có chuyện gì sao?"

"Có một chút... trong lớp học nhân tiện, mình muốn nói chuyện ở nơi khác nếu có thể"

Mặc dù xung quanh không có học sinh nào chú ý đến phía chúng tôi trong phòng, Mii-chan vẫn cảm thấy hơi gượng ép.

Nhìn từ vẻ ngoài của cô ấy thì đây có vẻ là một điều gì đó khó nói.

"Được rồi, chúng ta có thể nói chuyện đó trên đường về nhà"

"Vậy thì tốt quá."

Tôi không có lý do gì để ở lại lớp nên lập tức xách cặp lên và bắt đầu di chuyển.

Sau giờ học, ở hành lang và lối vào có rất nhiều học sinh, đồng thời cũng có rất nhiều tiếng ồn ào.

"Vậy lý do tìm mình là gì?"

Tôi hỏi điều đó và Mii-chan nhìn xung quanh một chút rồi trả lời sau khi đã yên tâm.

"Trước đây có thời gian mình đã không đến lớp. Mình rất xấu hổ khi bị nói ra điều đó, chuyện Hirata-kun ấy...... "

Đó là chuyện xảy ra sau kỳ thi đặc biệt được nhất trí và việc Kushida vạch trần tình cảm của Mii-chan vào cuối tháng 9.

"Chuyện gì đã xảy ra vào lúc đó?"

"Trong khoảng thời gian đó mình không hề ra ngoài, có người liên tục mang đồ ăn đến tận cửa".

"Mình nhớ rồi. Nó được giao hàng ngày phải không?"

Tôi nhớ lại Mii-chan hỏi có phải tôi là người mang nó đến cho cô ấy không.

"Mình đã nói với Ayanokouji-kun về điều đó và nhờ cậu cho ý kiến."

"Mình nhớ mà."

Đã lâu lắm rồi, và việc đột nhiên đề cập đến chủ đề này có nghĩa là--

"Cậu có biết ai gửi nó không?"

"Mình vẫn chưa biết. Mình nghĩ bản thân có thể tìm hiểu bằng cách kiểm tra ...."

"Cậu đã làm thế nào vậy?"

Mii-chan gật đầu và chậm rãi nói.

Sau khi lấy hết can đảm để quay lại lớp học, Mii-chan đã rất lo lắng không biết người đã giúp đỡ mình là ai. Tôi đã nghĩ rằng cô ấy đã từ bỏ việc tìm kiếm của mình từ lâu, nhưng có vẻ như mong muốn nói lời cảm ơn của Mii-chan mạnh mẽ hơn tôi mong đợi.

Có hai cách để tìm manh mối, một trong số đó là tờ giấy được đặt trong túi đựng thức ăn và chỉ ghi số phòng trên đó.

Nếu chữ viết dễ gây ấn tượng thì đó có thể là một manh mối quan trọng, nhưng lần này có vẻ không dễ dàng.

Mii-chan luôn mang theo tờ giấy để xem xét và có thể nói rằng đối phương đã cố tình sử dụng nét chữ lộn xộn để ngăn không cho người ta nhận ra nó.

"Xem ra, học sinh này không phải người bình thường."

"Đúng thế."

Vậy thì chỉ còn một phương pháp duy nhất.

Được biết, tất cả đồ ăn đều được mua từ cửa hàng tiện lợi.

Mii-chan cũng ghi lại mọi thứ cô nhận được.

Nói cách khác, bạn chỉ cần đưa tờ ghi chú cho nhân viên bán hàng ở cửa hàng tiện lợi và kiểm tra xem có ai khác đã mua thứ tương tự hay không.

Hỏi nhân viên bán hàng là cách phổ biến để tìm người.

Tất nhiên, thời gian càng trôi qua, trí nhớ của nhân viên càng mờ nhạt nên bạn nên hỏi trước khi quá muộn.

Không thể nào Mii-chan không hiểu được điều này, và có vẻ như cô ấy đã nhận được một câu trả lời bất ngờ.

"Thực ra sau khi trở lại lớp, mình đã lập tức đến gặp nhân viên cửa hàng và hỏi cô ấy chuyện đó."

Những gì cô nhận được từ người bán hàng không phải là một câu trả lời thỏa đáng.

Nhân viên bán hàng mà Mii-chan hỏi vừa mới được chuyển đến, nhân vật bí ẩn đã không ở đây khi cô nhận việc còn nhân viên cũ thì bị chuyển sang chi nhánh khác.

"Mình cũng đã hỏi những cô gái sống cùng tầng nhưng cũng không nhận được câu trả lời nên tạm thời đành phải từ bỏ việc điều tra".

Không có manh mối, học sinh bình thường không thể làm được gì nhiều.

"Cậu thực sự đã từ bỏ."

"Vâng....."

Một thời gian trôi qua như thế

Mii-chan vô tình biết được một thông tin.

Vài ngày trước, khi Mii-chan đến cửa hàng tiện lợi để mua một thứ gì đó, cô đã bị một nhân viên bắt chuyện.

Người nhân viên này tình cờ gặp được người nhân viên đã chuyển đi và hỏi chuyện với Mii-chan. Đối phương thường sẽ không nhớ mấy chuyện vặt vãnh đó, nhưng có lẽ vì nó xảy ra ngay trước đợt chuyển công tác của người đó nên phần nào cũng lưu lại ký ức sâu hơn.

Sau đó người nhân viên đã sẵn sàng kể cho Mii-chan cái tên mà cô đã nghe được.

Tuy nhiên--

"Mình không có chuẩn bị trước mà lại đột nhiên nghe được chuyện này. Mình chỉ đành mượn cớ là có việc phải đi rồi chạy lẹ khỏi đó......"

"Bỏ chạy sao?"

"Ừ, mình đã bỏ chạy. ......"

Tại sao cô ấy lại chọn bỏ chạy trong tình huống đó là điều mà chỉ bản thân Mii-chan mới biết.

"Nhân tiện, đó là khi nào vậy?"

"Ừm, xem nào......"

Mii-chan có vẻ mặt khó hiểu ngụ ý rằng chuyện đó không phải là một hay hai ngày đâu.

"Hôm nay là ngày thứ sáu ....."

"Dù sao cũng đã khá lâu rồi."

"Vậy là đã được một thời gian dài ......"

Mii-chan ngượng ngùng đỏ mặt, không, tôi đoán là cô ấy xấu hổ vì bản thân kém cỏi.

"Mình cũng luôn tự nhủ rằng đã đến lúc phải vượt qua nó, nhưng mình luôn cảm thấy lo lắng ...... Chỉ cần mình ngồi lại nghe người đó nói thì mọi thứ sẽ có thể được giải quyết ngay lập tức. Nhưng mà nếu người đó đã không để lại tên hay cách liên lạc, điều đó có nghĩa là người đó chắc chắn không muốn mình biết phải không?"

Trong khoảng thời gian không biết đối phương là ai, cảm giác muốn nói lời cảm ơn của Mii-chan vẫn luôn còn đó

Nhưng vì cô nàng còn không biết đó là ai thì bản thân cũng chẳng thể làm gì được nên đã nghĩ đến việc chấp nhận như vậy.

Thời gian trôi qua, cô ấy ngày càng tiến gần hơn đến ý tưởng đó.

"Mình thật là...."

Dù không biết đó là ai nhưng rõ ràng người đó đang giúp đỡ cô ấy từ trong bóng tối.

Vì đối phương không cho biết tên nên không khó để tưởng tượng rằng có lý do cho việc đó.

"Cậu nghĩ lý do người đó giúp cậu là gì?"

"Mình cũng chịu."

Nếu không đều tra được từ kết quả thì hãy bắt đầu thu hẹp suy luận từ nguyên nhân

"Trước hết, mình chắc chắn người đó phải học cùng lớp... Mình không có nhiều bạn và mình cũng không cảm thấy ai trong số họ là người đó...."

Có vẻ như Mii-chan nghĩ đó là người quen cô ấy.

Điều đó cũng đúng. Mọi người thường không nghĩ rằng một người mà họ không có nhiều tương tác sẽ gửi lời chia buồn đến họ.

"Đó chỉ là một trong những lý do thôi, phải không?"

"Cậu có thể nói rõ hơn được không?."

Mặc dù lời đã ở trên môi nhưng tôi vẫn không nói ra vì cân nhắc đến gánh nặng mà nó có thể gây ra cho tinh thần và cơ thể của Mii-chan, nhưng Mii-chan đã yêu cầu tôi một cách rất khẩn tiết.

"Làm ơn...."

Mii-chan hỏi lại một lần nữa với giọng hơi nặng nề và tôi quyết định sẽ nói

"Mình xin lỗi phải bác bỏ giả thuyết của cậu, nhưng người đó không nhất thiết phải học cùng lớp. Cho dù không thể tìm ra lý do tại sao Mii-chan không đến trường, thì cũng không khó lắm đâu."

"Đúng vậy...... nhưng mình không tiếp xúc nhiều với học sinh lớp khác"

"Không sao đâu, 2 người không cần phải quen biết nhau, cũng không cần phải là một cô gái."

"Ơ, hả?"

Câu "Mình không thân với bọn con trai" được viết trên mặt Mii-chan.

"Nói một cách đơn giản thì có thể có một chàng trai có tình cảm với cậu chăng? Đối phương lo lắng khi biết cậu không đi học nên đã tìm cách để an ủi."

"Eh?"

Mii-chan trông như sắp ngã xuống, cô nàng không muốn thu hút sự chú ý về mình nhưng điều này sẽ đi ngược lại mong muốn của cô ấy

Sau khi nhận ra điều này, Mii-chan lập tức điều chỉnh nhịp thở, vai cô ấy vẫn run rẩy.

"Đó chỉ là một trong những nguyên nhân khả dĩ thôi, không cần phải hoảng sợ."

"Đúng đúng...Chác không phải đâu ha!"

Cô ấy không thể bình tĩnh chút nào.

Tôi chắc là có hơi quá đáng khi nói ra điều này không?

"Có vẻ chúng ta hơi lạc đề rồi, nên mình nghĩ tốt hơn nên đi thẳng vào vấn đề."

Mặc dù tôi đã đoán được lý do nhưng tốt hơn hết là nên nghe câu trả lời từ miệng Mii-chan.

"Nói điều này có thể hơi muộn, nhưng mình vẫn chưa nghĩ ra nên làm gì. Mình có nên tiếp tục truy tìm danh tính của người đó không, có nên nói lời cảm ơn không?"

"Nếu muốn dừng lại, thì không ai trách cậu cả."

Với vẻ mặt có phần thiếu tự tin, Mii-chan nhẹ nhàng gật đầu.

"Nếu là Ayanokouji-kun thì cậu sẽ làm gì?"

"Nếu đó là mình à?"

Sau một chút do dự, tốt hơn hết tôi nên trả lời thành thật.

"Mình không biết có thể giúp cậu tham khảo được gì không, nhưng mình sẽ ưu tiên tìm ra danh tính của người đó trước. Sau đó, mình sẽ cân nhắc xem có nên liên lạc hay không."

"Nếu mình có thể biết đó là ai, mình có nên giữ trong lòng mà không cảm ơn đối phương không?"

"Đó chỉ là ý kiến của mình. Không nhất thiết ai cũng sẽ làm như vậy cả. Có điều với người mà mình không quen biết thì chắc chắn mình cũng sẽ có chút do dư. Dù sao thì nếu đã giấu tên thì chắc chắn đối phương không muốn chúng ta tò mò về họ."

"Cậu nói cũng đúng."

Âm thầm ủng hộ người mình thích cũng là một loại tình yêu

Nếu bạn biết rằng người khác đã phát hiện ra bạn từ một cửa hàng tiện lợi, bạn sẽ vô cùng bối rối cho dù có phải là liên quan đến tình yêu hay không.

"Nếu đối phương biết chuyện mà giữ im lặng thì tình thế cũng sẽ rắc rối."

"...... Đúng thế"

"Tất nhiên đó là một câu chuyện khác, Mii-chan có thể giữ im lặng sau khi biết danh tính của người đó hay không? Nhưng theo quan sát của mình thì có vẻ cậu không phù hợp để đi theo hướng này"

"Thật vậy, mình... "

Mii-chan có lẽ sẽ không giấu được vẻ mặt khi biết chuyện.

"Dừng lại ở đây cũng không phải là điều xấu"

"...... Nhưng mà"

Tuy nhiên, Mii-chan vẫn cảm thấy có lỗi với người đã giúp đỡ mình.

Lần này, nó như đánh thức lại cảm giác biết ơn đã phai nhạt.

Nếu cô ấy chọn không lắng nghe sự thật ở đây, sẽ phải rất lâu nữa cô mới vượt qua được.

"Một khi chọn mở chiếc hộp có câu trả lời, cậu không thể đóng nó lại được nữa."

Xem xét tính cách của Mii-chan, không có gì đáng ngạc nhiên khi cô ấy chọn bỏ chạy.

Về mặt tích cực, thật tốt khi Mii-chan không biết sự thật.

Biết được thân phận ân nhân của mình tất nhiên sẽ dẫn đến thay đổi khó đoán

"Mình-"

Mii-chan do dự một lúc lâu, mất khá nhiều thời gian để từ từ tìm ra câu trả lời.

"Mình... mình vẫn... muốn biết......"

"Cậu sẽ không hối hận chứ?"

"—Không hề."

Có vẻ như cô ấy đã tỉnh táo lại nên tôi không cần phải nói thêm gì nữa.

Dù trả lời như vậy nhưng Mii-chan vẫn chỉ nhìn tôi mà không cử động.

"......"

"......"

Bầu không khí có chút tế nhị nhưng tôi hiểu Mii-chan muốn nói gì.

"Bây giờ chúng ta cùng đi đến cửa hàng tiện lợi nhé?"

"Điều đó có ổn không?"

"Nếu đó là điều cần thiết để khiến cậu dũng cảm, mình sẽ sẵn lòng giúp đỡ."

"Được rồi! Cảm ơn cậu nhiều lắm!"

Mii-chan gật đầu với toàn bộ sức lực mà cô ấy có thể tập trung hôm nay và đi về phía cửa hàng tiện lợi.

Phần 1:

Mii-chan và tôi nhanh chóng đến trước cửa hàng tiện lợi.

Khi tôi vừa định bước vào cửa hàng thì Mii-chan kéo tay áo tôi.

"Cậu có thể đợi một chút được không?... Hình như còn có những học sinh khác nữa."

"Cậu muốn không còn ai nữa thì mới vào, phải không?"

"Mình nghĩ điều đó rất khó xảy ra nhưng có lẽ người đã giúp đỡ mình sẽ ở đó".

"Ra vậy."

Một tuyên bố phù hợp với phong cách tỉ mỉ của Mii-chan. Bây giờ tôi đành phải nghe lời cô ấy.

Có rất nhiều học sinh đến cửa hàng tiện lợi vào cuối tuần, nhưng về cơ bản họ chỉ ở lại trong thời gian ngắn.

Sau khi chờ đợi một lúc, tôi lập tức nhận ra rằng trong cửa hàng không có khách hàng nào.

"Đi chứ?"

"Ừm."

Nếu không nhanh chân, nhóm khách hàng tiếp theo sẽ sớm đến.

Chúng tôi bước vào cửa hàng một cách nhanh chóng.

"Chào mừng ...... Huh"

Nhân viên cửa hàng là một phụ nữ khoảng ngoài 20 tuổi mà dạo gần đây tôi hay gặp.

Cô ấy dừng lại một lúc khi nhìn thấy khuôn mặt của Mii-chan, và ngay lập tức sắp xếp lại lời nói của mình.

"Chào mừng quý khách."

"Chào buổi chiều. Chuyện đó...hôm đó em tự nhiên đã bỏ chạy, thật xin lỗi!"

Đầu Mii-chan cúi xuống và cô nhân viên bán hàng mỉm cười dịu dàng.

"Không sao đâu, tôi không bận tâm chút nào. Em sợ phải biết sự thật đúng không?"

Mii-chan gật đầu liên tục khi những suy nghĩ sâu thẳm bên trong cô nàng đang được nói ra.

"Hai em trông cũng đẹp đôi lắm đó?"

"Eh?"

Mii-chan nhìn lên với vẻ mặt trống rỗng.

"Thì bạn trai em đó, nhìn thôi là biết đào hoa rồi. Nhớ giữ kỹ nha."

"Hể, bạn trai?"

" Ayanokouji-kun, phải không?"

"Sao lại biết tên em?"

"Chà, khi thanh toán ở cửa hàng tiện lợi, phải sử dụng thẻ học sinh của mình đúng không? Đó là lý do tại sao tôi phải ghi nhớ được tên của khá nhiều học sinh."

Đúng là khi thanh toán bạn cần có thẻ học sinh có tên và ảnh của bạn trên đó.

Không có gì ngạc nhiên khi nhân viên sẽ nhớ tên mình nếu mua nhiều thứ.

"Khoan đã ------Hình như cậu lần trước đến đây với cô gái khác mà? Hôm kia cũng vậy rồi còn tay trong tay nữa...... Không lẽ cậu là...bắc phoi trong truyền thuyết!?"

"Rất vui vì chị đã nhận ra em nhưng mà có vẻ như chị đã để những suy nghĩ của mình đi hơi xa rồi. Người lần trước mới là bạn gái em, còn đây chỉ là bạn em. Xin nhắc lại, chỉ đơn giản là bạn."

Tôi trả lời và chỉ vào Mii-chan, người cũng gật đầu nặng nề.

"Cái quái gì thế, thì ra là như vậy. Nhưng mà so với em gái tóc vàng kia thì em hợp với cậu ấy hơn......"

"Không có chuyện đó đâu!!!"

Mii-chan kịch liệt phủ nhận với giọng điệu chưa từng có.

Dù tôi không có chút tình cảm lãng mạn nào với cô ấy nhưng tại sao trong lòng tôi lại có chút hụt hẫng?

Chà, đối với Mii-chan-người thích Yousuke, đây là điều mà cô ấy chắc chắn không muốn bị hiểu lầm.

"Vậy, về người mà em hỏi lần trước..."

"À, phải nhỉ? Em đến đây để biết về nó ha"

"...... Vâng. Đó là lý do em đến đây."

"Chị hiểu rồi. Vậy chị sẽ nói...."

Nhân viên bán hàng đã tiết lộ nhân vật mà Mii-chan đang tìm kiếm.

"Quản lý trước đó không nhớ tên của cậu ta đâu, nhưng vì cậu ta thật sự có phần hơi khác người nên chị ấy nhớ khá là rõ. Cậu ta hình như tên là Kouenji...... Rokusuke-kun học cùng lớp với em. Hàng hóa cậu ấy mua giống với những gì được gửi cho em "

"Hở......?"

Tên của người gửi đồ mà Mii-chan luôn muốn biết nhưng không tìm ra được.

Ngạc nhiên thay, đó lại là Kouenji

Tại sao Kouenji lại làm vậy?

Không còn nghi ngờ gì nữa, đến tôi ở bên cạnh cô ấy cũng rất ngạc nhiên.

Thật quá bất ngờ, bất ngờ đến mức cực điểm.

........ Nhưng nếu nghĩ kỹ, nó thực sự không thể được coi là một bất ngờ, phải không?

Mặc dù giữa Kouenji và Mii-chan không có quá nhiều điểm chung. Nhưng tôi đã từng thấy một khía cạnh của Kouenji có thái độ ấm áp hơn với Mii-chan.

"Thật sao, có thật là Kouenji-kun không?"

Trước câu hỏi ngơ ngác của Mii-chan, cô nhân viên bán hàng gật đầu tỏ ý đúng vậy.

"Quản lý mô tả cậu ta có mái tóc vàng, vuốt kéo với xịt nước hoa nồng nặc. Cậu ta có hành động rất kỳ lạ, luôn có thái độ trịch thượng, say sưa khi nhìn mình trong ly của cửa hàng tiện lợi và thường chải tóc bằng một chiếc gương nhỏ. Ngoài ra còn có...... Nói chung cậu ta nhìn không khác gì người từ trên trời xuống... Phải người đó tên Kouenji phải không? Cứ mỗi lần thấy cậu ta là mọi người trong cửa hàng thi nhau tránh."

Kiểu này thì ngoài Kouenji ra không có người thứ 2

Hoặc ít nhất là tôi chưa thấy ai như vậy người cậu ta

Có thể trong tương lai chắc cũng sẽ có ai đó như vậy cũng nên

"Cái này thì...khó mà nhậm được rồi."

"Vâng. Có vẻ như người mà mình tìm kiếm chính là Kouenji-kun"

"...... Ừm."

Mặc dù tôi không hoàn toàn hiểu được tình hình nhưng tôi chỉ có thể chấp nhận nó.

Chúng tôi cảm ơn cô nhân viên và rời khỏi cửa hàng tiện lợi.

Sau khi đi ra ngoài, Mii-chan trông có vẻ choáng váng.

"Đó là Kouenji-kun...... tại sao?"

"Ai biết được. Người thường như chúng ta thì sao hiểu được người trời như cậu ấy chứ, nhiều khi đến cả lý do để làm điều đó của cậu ta cũng không có cũng nên"

"Mình nên làm gì ......?"

Cô ấy đang do dự nên đưa ra lời cảm ơn thế nào, hay vì người kia là Kouenji nên cô ấy có vẻ không biết phải làm gì.

"Nhưng nếu là Kouenji thì cậu không cần phải cảm ơn đâu, phải không?"

"Cái này hả...Không, phải cảm ơn chứ!"

"Hả?"

"Bởi vì cậu ấy học cùng lớp với chúng ta...... Và số điểm để mua đồ ăn cho mình không phải nhỏ."

Mặc dù Kouenji nắm giữ một lượng lớn điểm cá nhân nhưng mà chứng đó đồ đã mua cũng không phải con số nhỏ.

Thật sự không thể nhắm mắt làm ngơ trước tính cách thẳng thắn của Mii-chan đúng không?

"Mình muốn đi mua quà cảm ơn. Chắc ngang bằng với số điểm cậu ấy bỏ ra để mua đồ ăn cho mình là được rồi nhỉ?"

"Có phải là nhiều quá không? Khoảng một nửa là đủ rồi."

Suy cho cùng, đó là một món quà thiện chí. Chứ mà lấy nguyên số điểm đó thì cô ấy không kham nổi

"Mình hiểu rồi, dù sao mình sẽ suy nghĩ."

"Vậy thì hãy cố gắng hết sức để có được món quà đáp lễ."

Đúng lúc tôi đang nghĩ, "Cuối cùng cũng xong," và quay bước rời đi.

"Cậu đi với mình nha ...?"

"Hở?"

"Đi gặp Kouenji-kun."

"Hỏi tại sao thì thật là thiếu tế nhị. Nhưng, mình đâu có liên quan gì đến chuyênj này, phải không?"

Tôi cũng muốn giúp đỡ Mii-chan đang bối rối nhưng chắc chắn là điều đó vẫn không tự nhiên.

Hơn nữa, lý do Kouenji cho đi thứ gì đó vẫn chưa được biết.

"Nếu suy đoán trước của mình là đúng thì cậu ta sẽ cảm thấy khó chịu phải không? Ngay cả khi mình đang hẹn hò với Kei lúc này, việc nhìn thấy cô gái mình thích đứng cạnh một chàng trai khác vẫn khiến bản thân cảm thấy khó chịu mà, đúng chứ? "

"Nhưng đó là Kouenji-kun mà."

"Kouenji cũng là một nam sinh trung học bình thường....À không...... có thể ở mặt này thì cậu ta bình thường."

Nếu cậu ấy thực sự khó chịu trước sự hiện diện của tôi, tôi muốn xem cảnh đó.

"Ừm, dù sao thì chúng ta hãy đi cùng nhau. Tùy vào hoàn cảnh, mình có thể rời đi sau khi gặp Kouenji."

Việc cậu ấy bực bội với sự hiện diện của tôi phải được xem xét.

"Mình hiểu rồi, cứ theo ý cậu."

Hiểu rằng mình không thể tiếp tục yêu cầu thêm gì nữa, Mii-chan nhanh chóng gật đầu.

"Khi nào cậu muốn đi?"

Nghe vậy, Mii-chan nhấc điện thoại di động lên bằng tay phải và gõ nhẹ vào lịch.

"Mình muốn nói điều đó trước khi quá muộn, sáng mai có được không? Mình sợ mình sẽ không thể ngủ được nếu quá lo lắng trong khoảng thời gian dài......"

Sẽ thật quá tàn nhẫn nếu nằm trên giường vào lúc nửa đêm với Kouenji lơ lửng trong đầu.

Cuộc hẹn ngày mai với Kei bắt đầu vào buổi sáng, nhưng luôn có cách để điều chỉnh, phải không?

"Hôm nay cậu vất vả rồi. Mình sẽ phải hỏi lại cậu vào ngày mai, nhưng mình vẫn muốn cảm ơn cậu."

Nói rồi, Mii-chan lịch sự cúi đầu.

Cô ấy còn nói muốn tặng tôi một món quà cảm ơn nếu mọi việc suôn sẻ nhưng tôi từ chối vì thấy không cần thiết.

Phần 2:

Ngày hôm sau, sáng thứ 7. Bây giờ đã gần 11h30.

Tôi-người đã hẹn gặp Mii-chan ở sảnh ký túc xá, đang đợi cô ấy trên ghế dài.

Kei-người lẻn vào phòng tôi để qua đêm vào tối thứ 6 và sau đó làm điều mà chắc ai cũng hiểu cho đến sáng, giờ đã ngủ say như chết. Chúng tôi định hẹn hò vào buổi sáng nhưng vì đã dời sang buổi chiều nên chúng tôi đã thức khuya hơn một chút.

Thang máy cho thấy nó đang đi xuống và tôi kéo người ra khỏi chiếc ghế dài khi nhìn thấy Mii-chan.

"Chào buổi sáng"

"Chào buổi sáng, Ayanokouji-kun"

Cô ấy đang cầm một chiếc túi giấy có lẽ là món quà mà bản thân đã mua ngày hôm qua.

"Tiếp theo là gì? Cậu định gặp Kouenji ở đâu?"

"Hở?"

"Eh? Không, không phải bây giờ chúng ta sẽ gặp Kouenji sao?"

"Ừ."

"Vậy thì cậu cói nói sẽ hẹn gặp ở đâu với Kouenji không?"

"Không, mình...không..."

Không khí xung quanh chúng tôi đông cứng lại sau khi Mii-chan trả lời như vậy. Rồi thời gian trôi qua trong im lặng. Nhưng nó không thể im lặng mãi được, tôi phá vỡ sự im lặng trước.

"Điều đó có nghĩa là Kouenji không biết gì về việc chúng ta đi gặp cậu ấy ngày hôm nay?"

Mii-chan nhẹ nhàng gật đầu và vì lý do nào đó lại tỏ ra vẻ mặt như sắp khóc.

"Vâng, đúng vậy. Mình thật sự vô cùng lo lắng, mình không thể nghĩ được bất cứ điều gì cả. Mình cũng không biết thông tin liên lạc của Kouenji-kun, mình nghĩ có lẽ Ayanokouji-kun sẽ có cách để giúp mình...Vậy nên, mình thực sự xin lỗi vì kiểu bào chữa tùy tiện này......!!!!"

Mii-chan không thể ngăn mình khi nói điều đó và sắp khóc đến nơi.

"Dù sao thì, hãy bình tĩnh trước đã. Mình cũng không có cách nào để có thể liên lạc với Kouenji, nhưng không phải là không có cách"

"Cậu nói vậy là sao?"

Mặc dù tôi không thể chắc chắn, nhưng chổ đó khả năng cao có thể gặp được cậu ta nhất.

"Vào thời điểm này trong ngày, mình nghĩ Kouenji có lẽ đang ở phòng gym."

"...... Phòng gym? Là chổ trên tầng hai của Trung tâm mua sắm Keiyaki ấy hả?"

"Ừ, đúng rồi. Mình hay đến đó gần đây và Kouenji thường xuất hiện ở đó vào các buổi sáng cuối tuần."

Sau đó đến buổi trưa, người ta thấy cậu ta đi ra ngoài tập luện các bài tập khác.

Nhìn thấy hy vọng, Mii-chan lấy lại bình tĩnh và cùng tôi đi bộ đến Trung tâm mua sắm Keiyaki.

Trên đường đi, tôi liếc nhìn Mii-chan vài lần nữa, đôi mắt vẫn còn hơi đỏ và bắt đầu suy nghĩ. Cô ấy học rất xuất sắc và có tính cách ngây thơ, vậy nên không khó hiểu nếu gặp phải một điều gì đó vượt quá sức chịu đừng của bản thân, nó có thể khiến cô nàng bị tổn thương.

Loại người này không phải là hiếm, và chắc chắn không hơn gì một nữ sinh trung học bình thường.

Tạm gác chuyện thích hay ghét tính cách của cô ấy sang một bên, khách quan mà nói thì ngoại hình của Mii-chan ở mức trên trung bình.

Liệu có phải vì những điều đó mà cô ấy mới được Kouenji để mắt đến không?

Tuy nhiên, không có ấn tượng gì về việc Kouenji sẽ thành thật khi đối mặt với những người phụ nữ mà cậu ấy thích.

Sẽ tốt hơn khi nói rằng nếu có một người phụ nữ nào đó được quan tâm trong lớp mà cậu ấy thích, cậu ta sẽ sẵn sàng tán cho bằng được.

Một người đàn ông hoàn toàn tự tin vào bản thân mà im lặng trước người phụ nữ mình thích chắc chắn là một điều mâu thuẫn. Nếu điều này là đúng thì chứng tỏ Kouenji không có sự tự tin tuyệt đối.

--Nhưng đó chỉ là dự đoán.

Mọi người đều nghĩ theo nhiều cách khác nhau. Cố tình giữ khoảng cách với cô gái yêu thích và ngưỡng mộ cô ấy từ xa là đủ, Kouenji có thể đưa ra những tuyên bố như thế này. Nhiều suy nghĩ khác nhau đã được nêu ra, nhưng cuối cùng dường như chỉ đạt được một kết luận.

Nghĩ đến việc cố gắng giải mã suy nghĩ của Kouenji hoàn toàn lãng phí thời gian.

Không còn cách nào khác ngoài việc gặp trực tiếp đối phương và hỏi tên đó thực sự nghĩ gì về cô ấy.

Chúng tôi bước vào Trung tâm mua sắm Keiyaki vốn đã mở cửa và đi thẳng lên tầng hai.

Sau đó tôi bảo Mii-chan đợi ở lối vào phòng tập và tôi vào đó để xác nhận.

"Cậu ta đang ở đây."

Đúng như tôi nghĩ, Kouenji đang tập thể dục.

Cậu ấy đang bench press (gọi thô thì là đẩy ngực), đây thường là bài cuối trong các bài mà cậu ta luyện tập trong phòng gym.

Đó là bởi vì Kouenji chắc chắn sẽ rời phòng tập sau khi kết thúc bài tập bench press.

Rõ ràng là cậu ấy đã mệt rồi, nhưng bất chấp việc mồ hôi chảy như suối thì vẫn mỉm cười khi nâng được quả tạ nặng 200kg.

Không biết có ai đang học năm 2 cao trung ngoài cậu ta ra có thể làm tất cả những việc đó một cách nhẹ nhàng như vậy không?

Dù sao thì nó cũng gần như đã kết thúc. Sau đó, chắc chắn cậu ấy sẽ đi tắm và đi ra ngoài.

Sau đó, Akiyama-san- nhân viên phòng tập thể dục, nói chuyện với tôi nên tôi chào và rời khỏi phòng tập.

Tôi đã hứa với Mashima-senesei sẽ do thám cô ấy, nhưng mà hôm nay tôi không có hứng thú

"Thế nào rồi?"

"Mình nghĩ cậu ấy sẽ ra ngoài trong khoảng 2 hoặc 30 phút nữa. Chúng ta cứ tạm thời đợi ở đây đi."

"Vâng!"

Sau đó chúng tôi ngồi trên những chiếc ghế gần lối vào phòng tập và chờ đợi.

"............"

"............"

Không có nhiều cuộc trò chuyện, chỉ nghe nhạc phát ra trong Trung tâm mua sắm Keiyaki.

"Căng thẳng quá đi mất."

Thời gian trôi qua, tôi cảm thấy rằng cuối cùng cũng đến lúc.

"Mình không thể tưởng tượng được Kouenji sẽ trả lời như thế nào."

"Mình cũng vậy."

"Nhân tiện, cậu định tặng cậu ấy món quà gì thế?"

"Ừm, mình cũng rất khó để chọn lựa nhưng cuối cùng đã chọ được một chiếc khăn tắm và một chiếc khăn tay."

"Món quà này... thật sự mình không thể ngờ tới."

"Mình có thể hiểu được suy nghĩ của cậu, nhưng mình nghĩ đó là thứ bản thân có thể khiến cậu ấy hài lòng. Mình đã thấy Kouenji-kun thường xuyên sử dụng khăn tay."

"Vậy sao? Mình biết cậu ấy hay dùng gương cầm tay, nhưng những thứ còn lại thì không."

"Vâng. Mình tự hỏi liệu cậu ấy có thích sử dụng loại khăn làm từ sợ hữu cơ cao cấp này không nhưng mà, ......"

"Chắc nó giá cao lắm nhỉ?"

Đề nghị mua sắm rẻ của tôi có vẻ như không được Mii-chan chấp nhận.

"Ừm... phải, phải. Mình xin lỗi... ......"

"Nó tốn bao nhiêu điểm?"

"Khoảng 12000 điểm cá nhân."

Nó có giá bằng hoặc cao hơn một chút so với tổng toàn bộ bữa ăn mà cô ấy nhận được phải không?

Mặc dù tôi không có quyền yêu cầu người khác phải làm gì nhưng điều đó hoàn toàn có thể xảy ra với tính cách của Mii-chan.

"Không sao đâu. Miễn cậu ta thích là được rồi."

"Vâng. Với sự giúp đỡ mà mình nhận được từ cậu ấy, mình phải trả ơn cậu ấy một cách đàng hoàng."

Mii-chan vừa lo lắng và run rẩy ngày hôm qua và hôm nay, đã trả lời một cách mạnh mẽ.

Đánh giá từ kết quả, có lẽ việc chọn một món quà mà đối phương có thể chấp nhận ngay cả khi nó vượt quá ngân sách là điều đúng đắn.

Sau khi đợi lâu hơn dự kiến một chút, gần 40 phút sau, Kouenji bước ra khỏi phòng tập.

"Đến rồi ~"

Từ tầm nhìn của cậu ấy, chúng tôi có thể biết rằng Kouenji đáng lẽ phải chú ý đến chúng tôi, nhưng đối phương không thay đổi biểu cảm hay chào đón chúng tôi mà chỉ đi ngang qua. Vẻ mặt không mấy là quan tâm.

Hoàn toàn không thể thấy bất kỳ dấu hiệu liếc nhìn Mii-chan, thậm chí không có dấu hiệu để ý Mii-chan đang tồn tại.

Nhưng theo lời khai của nhân viên cửa hàng tiện lợi, 99% đó là Kouenji.

Suy cho cùng thì đó cũng chỉ là lời nói một phía từ người đó nên cũng khó mà xác thực.

Mii-chan hoảng sợ đứng dậy khỏi ghế và đuổi theo Kouenji.

"Anou, Kouenji-kun! Mình có thể nói chuyện với cậu một lát được không!"

Nghe thấy tiếng hét như vậy từ phía sau, Kouenji dừng lại và duyên dáng quay lại.

"Cô đang tìm kiếm tôi để làm gì thế, Wang girl?"

"Eh? Wang, Wang girl?"

Có lẽ đó là một cái tên hoàn toàn được lấy từ tên thật của Mii-chan là Wang Mei Yu, sau đó thêm girl vào sau đó. Trong thế giới này, chỉ có Kouenji mới sử dụng loại tên này, nên việc cô ấy không phản ứng trong giây lát là điều bình thường.

Mii-chan làm như chưa hiểu nhưng vẫn hắng giọng và điều chỉnh tâm trạng.

Mii-chan siết chặt bàn tay đang nắm của túi giấy và giơ hai tay lên trước.

"Thật ra mình có chuyện muốn nói với cậu. Cậu có thể dành chút thời gian cho mình được không?"

Đối với một Kouenji như vậy, mặc dù giọng nói không lớn nhưng đối phương chắc cũng cảm thấy một sự quyết tâm dâng trào trong những lời nói lịch sự đó.

Biểu cảm của Kouenji thay đổi trong giây lát, nhưng ngay lập tức giơ tay lên và quay lại.

"Xin lỗi, hiện tại có việc khẩn cấp. Chúng ta hãy nói chuyện đó sau nhé. Hahaha."

Sau khi trả lời chúng tôi với một nụ cười như thế, tên đó lập tức quay người và chạy hết tốc lực

". . . "

Mii-chan, người nhìn mọi thứ với vẻ ngơ ngác. Vào lúc này, cô ấy không hề mong đợi Kouenji sẽ từ chối mình và rõ ràng đã rất buồn. Có lẽ tôi cũng cảm thấy sốc hay gì đó.

"Mình nên làm gì đây, mình nên làm gì đây......?"

"Làm lại lần nữa đi?"

"Nhưng mà... thật khó để lấy hết can đảm...... để làm lại. Mình thật sự không thể."

Quả thực, có vẻ như sẽ rất khó khăn cho Mii-chan nếu cô ấy gặp lại cảnh tượng như vậy với Kouenji. Trong trường hợp đó, tôi một lần nữa trở thành quân sư bất đắc dĩ.

"Vậy chúng ta sẽ cứ tạm thời đi theo Kouenji."

"Nhưng chẳng phải điều đó sẽ rất phiền cho cậu ấy sao......"

"Nói chung thì cũng đúng. Nhưng nếu bây giờ cậu không làm thì sẽ không còn cơ hội lần nào nữa đâu"

Dù sao với vẻ nổi bật của cậu ta thì việc theo dấu không phải là khó

"Giờ cậu quyết định nhanh đi, đây không phải lúc để lưỡng lự nữa...."

"Mình nên làm gì ......"

Cô ấy dường như đã do dự, bước một bước rồi lại ngay lập tức rút lại, hết lần này đến lần khác.

Cứ cái kiểu này mà để cho cô ấy nghĩ xong thì đối phương đi xa thật xa rồi, thôi thì lại một lần nữa quyết định thay cô nàng nữa vậy

"Cứ đi theo cậu ấy, nếu cậu ta phát hiện thì cứ nói là chủ ý của mình. Vậy là được rồi chứ."

"Ừ, chúng ta đi thôi!"

Vì thế là, chúng tôi đã đi theo Kouenji như 2 kẻ theo đuôi

Mặc dù tôi không cảm thấy cần phải trốn tránh nhưng tôi cũng không nói gì nếu Mii-chan muốn làm điều đó.

Sau khi xác nhận hướng Kouenji đang di chuyển sau khi bước ra khỏi thang cuốn, tôi đi lên cầu thang với Mii-chan phía sau và đi xuống mà không hề hoảng sợ. Trong lúc đó, Kouenji cũng đang sải bước vào sâu trong trung tâm mua sắm.

"Sao cậu cứ đi chậm thế? Chúng ta có thể sẽ mất dấu cậu ta đó."

"Mình có thể theo kịp mà."

Trung tâm mua sắm Keiyaki là nơi mọi người thường đến. Hầu hết các học sinh đều đã nắm chắc mọi đường đi trong đầu.

Mặc dù có rất nhiều cửa hàng ở nơi Kouenji sắp đến nhưng không có cửa hàng nào quá sâu và chỉ cần nhìn từ bên ngoài là có thể nhận ra ngay những khách hàng trong cửa hàng. Và vì có một quán cà phê ở cuối hành lang nên không cần phải lo lắng về việc mất đấu vì nó chỉ có một cửa ra duy nhất.

Trường hợp cạu ta tìm được cách để cắt đuôi là không cao.

Vừa bước xuống cầu thang, tôi nhìn thấy tấm lưng của Kouenji.

"Có vẻ như đích đến là một quán cà phê. Có vẻ như việc theo dấu đã mang lại kết quả."

"Vâng."

Sau khi xác nhận từ xa rằng Kouenji đã gọi đồ uống xong và đang cầm chiếc cốc trên tay, tôi tiến lại gần hơn một chút và thấy Kouenji đang ngồi ở bàn dành cho hai người, hình như là với một cô gái.

"Người đó là ai,......?"

"Mình nghĩ đó là Enoshima Midoriko-senpai của lớp 3B."

"Sao cậu biết là chị ấy?"

"Mình chỉ mới nhìn thấy chịấy trên OAA. Được rồi, lại gần hơn chút nào"

"Nhưng nếu cậu tiếp tục làm vậy, cậu sẽ lọt vào tầm ngắm của Kouenji đấy."

"So với điều đó thì việc theo dõi kiểu từ xa rõ ràng là kém hiệu quả hơn, đúng không?"

Thì tôi chỉ đang đợi Kouenji kết thúc cuộc trò chuyện để giải quyết chuyện tặng quà thôi

Một người lén lút và trốn tránh rõ ràng sẽ để lại ấn tượng xấu hơn.

Với lại tôi cũng không có hứng thú với những gì cậu ta nói.

"Đã đến mức này rồi, mình muốn tìm hiểu một chút về những gì Kouenji-kun thường nói"

Nhưng lúc đó, có vẻ như Mii-chan tự nhiên lại có vẻ nổi lên hứng thú lạ thường.

"Cậu tính nghe lén à?"

"Mình...Mình cũng không biết nữa...... Mình không biết liệu cậu ấy có muốn nhận quà của mình hay có gửi thứ gì đó để đáp lễ không, mình muốn nghe thêm vài gợi ý từ cuộc trò chuyện giữa 2 người họ"

Không, sẽ không có bất kỳ gợi ý nào từ cuộc trò chuyện với Enoshima-người không liên quan gì đến nó phải không......

"Chúng ta đi qua đó chứ."

"Nếu đó là điều cậu muốn thì mình không có vấn đề gì. Chúng ta hãy qua đó thôi."

Enoshima Midoriko đang cười đùa với Kouenji nên có thể cậu ta không chú ý đến khu vực xung quanh, nhưng cũng không thể nói chắc chắn rằng đối phương không nhìn thấy chúng tôi. Mii-chan và tôi đi ra khỏi trung tâm mua sắm bằng lối ra bên cạnh trước, rồi chuẩn bị vào trong từ phía bên kia.

Đi một vòng cũng phải mất mấy phút, xét đến việc Enoshima Midoriko vừa mới gọi đồ uống thì nên ở lại đây một lát.

Nhưng ngay lúc đó...

Sau khi vòng lại quán cà phê bên trong trung tâm mua sắm, Kouenji đã biến mất.

Enoshima tiếp tục ở đó một mình và nghịch điện thoại di động.

"Cậu ấy đi vệ sinh à?"

"...... Không đúng. Đồ uống của Kouenji hết rồi nên.... Có lẽ cậu ấy đã uống xong với Enoshima và rời đi trong một thời gian ngắn."

"Tại sao lại như vậy?"

"Vậy hôm nay chúng ta không thể gặp được cậu ấy nữa sao?"

"Chà, tôi thật ra lúc đầu cũng hy vọng là vậy đó."

Chúng tôi thấy Kouenji bằng cách nào đó xuất hiện ở sau chúng tôi

"Kouenji!"

" Wang Girl và Ayanokouji Boy chắc cũng mệt mỏi vì lẻo đẻo theo tôi ha? Làm người nổi tiếng thực sự rất khó khăn. Hahahahahahahahaha"

Đúng là một sự hiểu lầm lớn, nhưng dù sao thì việc của Kouenji cũng đã xong rồi phải không?

"Chúng ta nói chuyện một chút được không?"

Do quá lo lắng nên Mii-chan thậm chí còn không có thời gian mà gấp rút đi thẳng luôn vào vấn đề.

Trên tay đối phương không có cốc, phải chăng là do uống xong sớm.

"Không sao đâu. Công việc cá nhân của tôi kết thúc sớm một cách bất ngờ."

Thật khó để tưởng tượng chủ đề nói chuyện giữa họ là gì vì cậu ấy chỉ mới nói chuyện với Enokishima-một học sinh cuối cấp, được vài phút.

"Người đã để những món đồ từ cửa hàng tiện lợi trước cửa nhà khi mình nghỉ học... là Kouenji-kun, phải không ......?"

Người đã nhận được sự giúp đỡ muốn xác nhận lý do của nó. Liệu Kouenji có thẳng thắn thừa nhận điều đó không, hay là......

"Ờ, là tôi đó. Nhưng thế thì có vấn đề gì chứ?"

Một câu trả lời mang đậm chất của mảnh đất hoa phượng đỏ-không lòng vòng.

Nhưng mà mà vì không lòng vòng nên mới là có vấn đề

"Thế... tại sao...... cậu lại làm thế?"

"Tại sao? Để giúp đỡ người gặp khó khăn, cô không phải là một trong những người đó sao?"

"Hở......?"

Nghe những lời đó, Mii-chan nhất thời không nói nên lời.

"Nếu đã hài lòng với câu trả lời của tôi, bây giờ tôi có thể về nhà được không?"

Mii-chan có vẻ không nói nên lời.

"Chờ một chút đã. Mặc dù tôi-một người không liên quan lên tiếng có vẻ không hợp lẽ nhưng mà có vài điều tôi vẫn chưa hiểu. Đúng là giúp đỡ những người gặp khó khăn là bản năng tự nhiên của con người. Nhưng nói thẳng ra, đối với tôi thì việc cậu giúp đỡ người khác lại còn là tự nguyện là một điều gì đó cực kỳ xa xỉ. Liệu đây chỉ là cảm hứng nhất thời hay là còn có lý do ẩn đằng sau?

Tôi đã cố gắng diễn đạt nó một cách uyển chuyển.

"Xem ra cậu vẫn luôn làm tôi bất ngờ, Ayanokouji Boy... Tôi nghĩ rằng mình đã đưa ra một câu trả lời đủ ý và không cần phải nói thêm bất cứ điều gì vậy mà... Chà, đúng là tôi không hề giúp đỡ Wang Girl một cách tùy hứng. Tôi ghét đạo đức giả, nhưng tôi không xem nhẹ đạo đức, nếu nhận được ân huệ chân thành từ người khác, tất nhiên tôi sẽ phải báo đáp, chỉ vậy thôi."

Lời nói rất văn vở

Tất nhiên, Mii-chan dường như không hiểu đối phương đang nói gì

Nhưng có một điều chắc chắn, đó thực sự không phải vì tình cảm lãng mạn hay gì cả.

"Vừa ý 2 người chưa?"

Khi Kouenji hỏi điều đó, Mii-chan mới bắt đầu lấy lại tâm trí.

"...... Mình không nhớ mình đã đối xử tốt với Kouenji-kun ...... nhưng theo những gì cậu vừa nói, có thể hiểu rằng mình đã giúp đỡ Kouenji-kun...... trong quá khứ."

Hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Kouenji, Mii-chan vẫn không thể thoát khỏi sự khó hiểu.

Kouenji thờ ơ vuốt tóc.

"Heh heh heh."

Sau đó, cậu tacười vui vẻ.

"Người có thật tâm muốn giúp đỡ người khác thì làm sao có thể nhớ hết được những việc tốt mình làm chứ. Dù sao chuyện đã qua cũng không nên khơi lại làm gì."

Tóm lại, Kouenji đã từng được Mii-chan giúp đỡ trước đó. Và đó không phải là đạo đức giả mà là lòng tốt thật sự. Đó là lý do tại sao Kouenji lại tốt bụng với Mii-chan đến vậy. Sự giúp đỡ mà Kouenji đã dành cho cô ấy trong học kỳ vừa qua khi đối phương không đến trường là sự đáp trả lòng tốt trước đây.

"Mình không nhớ gì cả... Dù sao thì, xin hãy cầm lấy cái này"

Mii-chan vừa nói vừa đưa túi giấy đựng bộ khăn làm quà.

"Điều đó không cần thiết. Suy cho cùng chúng ta đã trả lại nhau sòng phằng từ trước đó rồi"

"Có vẻ cậu không thích chúng nhỉ... cậu không lấy cũng không sao. Nhưng nếu vậy thì ít nhất cậu có thể nhận điểm xem như báo đáp không, dù sao những gì cậu mua cũng không hề rẻ"

" Không cần đâu vì điểm của tôi thừa lắm rồi, chút điểm đó chỉ như con bò rụng lông cây me rụng lá thôi"

Những lời này có vẻ hơi phản cảm.

Dù vậy thì không ai bất ngờ khi nghe thấy đều đó

Mọi người đều cho rằng Kouenji-người đã kiếm bộn tiền từ Kỳ thi Đảo hoang thì việc có nhiều điểm không có gì đặc biệt.

Tuy nhiên, Kouenji khiến tôi ấn tượng rằng cậu ấy là một người hoang phí.

Cậu ấy từng tự nói rằng mình là người theo chủ nghĩa của các chiến thần mua hàng không nhìn giá

Sẽ không sao nếu nói rằng bây giờ cậu ấy đã trở nên tiết kiệm hơn, nhưng xét đến việc tôi đã chứng kiến tên đó mua một chiếc TV lớn cách đây không lâu. Có vẻ cậu ta vẫn không thể kiềm chế được thú vui tiêu điểm của bản thân

Có phải đó là một biện pháp hữu ích để bịa đặt một lời nói dối chỉ để không cần phải nhận điểm từ Mii-chan?

"Điều này...thật sự làm mình rất khó chịu! Mình... cảm thấy tội lỗi và không thể ngăn bản thân nghĩ về nó... ít nhất hãy cho mình biết mình đã giúp đỡ Kouenji-kun những gì trong quá khứ."

"Yare yare. Đúng là một người rắc rối mà. Tôi đã nói rồi, đó là chuyện từ quá khứ rồi nên không cần phải nhắc lại nữa, thế thôi."

Mii-chan dường như không còn lời nào để tiếp tục nữa.

Cô nàng hơi choáng ngợp nhưng vẫn cúi đầu tỏ lòng biết ơn Kouenji.

"Giờ đến lúc trả tự do cho tôi rồi phải không?"

"Vâng."

"Xin lỗi, có điều này tôi muốn nói riêng với cậu"

"Có vẻ như cậu luôn thích tìm hiểu mọi chuyện đến tận chân tơ kẻ tóc nhỉ?."

"Nếu đó là điều tôi có hứng thú nhưng chuyện này thì không...Tôi chỉ muốn hỏi là nếu ai đó thật lòng đối xử tốt với cậu và muốn cậu có thể hỗ trợ cả lớp trong tương lai, cậu có làm không?"

"Thật vớ vẩn, Ayanokouji Boy. Lớp cần tôi để thắng nên các người mới cố tỏ ra tử tế với tôi à. Đó chắc chắn là đạo đức giả. Cậu hiểu điều đó mà, phải không?"

Rõc ràng việc cố tình giúp đở để đổi lại lợi ích không thể được gọi là tử tế thực sự. Chắc chắn rồi.

"Suy cho cùng sống trong cái trường này, đâu dễ có thể kiếm được một con người thật lòng với ta, đúng không?

"Có lẽ vậy."

"Vậy hy vọng cậu hiểu. Cho dù có làm cách gì đi nữa thì cũng không thể lung lay suy nghĩ của tôi đâu."

"Đó là sự thật, tôi đã cố gắng rất nhiều lần nhưng vẫn chưa tìm ra cách nào để khiến cậu hợp tác."

"Đó chính xác là những gì tôi đang nói. Tôi sẽ không thay đổi cho đến khi tốt nghiệp, và thậm chí sau đó. Dù những người xung quanh có cố gắng thế nào đi chăng nữa, họ cũng sẽ không thể gây ấn tượng với tôi. Trong đó, tất nhiên bao gồm cả cậu. "

"Điều gì sẽ xảy ra nếu Horikita chọn không bảo vệ cậu trong kỳ thi đặc biệt này? Khả năng vi phạm thỏa thuận không phải là không có, và dù sau đó có la hét thế nào, cậucũng không thể tránh khỏi việc bị đuổi học."

Nếu đã không thương lượng mềm mòng được thì ta chuyển qua dùng cứng vậy

"Một câu hỏi rất hay. Thế cậu nghĩ tôi yếu đến mức cần đám các người bảo vệ à."

Điều đó có nghĩa là ngay cả khi không bảo vệ Kouenji, cậu ấy vẫn tự tin rằng mình có thể vượt qua một cách thành công.

"Biết thế thì tốt. Tôi sẽ nói với Horikita rằng không cần phải bảo vệ cậu"

Mỗi học sinh trong lớp không cần phải canh gác đều có lợi.

Nhưng Horikita sẽ không làm điều phản bội lòng tin của ai đó đâu, phải không?

"Tùy cậu thôi. Với lại xin nhắn luôn với cô ấy là tốt nhất đừng có giở trò với tôi, lời hứa đã nói ra thì không được bất tín"

Dù có được nhẹ nhàng khuyên bảo hay nặng lời trách móc bao nhiêu đi nữa, Kouenji vẫn chỉ là một vật trang trí vô dụng.

Vậy tôi có nên âm thầm lên một kế hoạch đuổi học Kouenji không?

Kouenji có khả năng xuất sắc, nhưng sự tồn tại của cậu ấy cũng là con dao hai lưỡi.

Tùy thuộc vào nội dung của bài kiểm tra đặc biệt, tôi e rằng có khả năng sẽ kéo Horikita xuống trong tương lai.

Nếu tôi là leader của lớp, nói thật Kouenji có khi đã bị loại bỏ ra khỏi trường từ sớm.

Dù sao thì chuyện lời hứa kỳ thi đảo hoang hay việc giữ cậu ta vốn là quyết định của chỉ riêng Horikita, không liên quan gì đến tôi hay những người khác

Vậy nên nếu việc tôi hay bất cứ ai khác có ý định đứng lên loại bỏ cậu ta trong tương lai vốn cũng không phải là sẽ không xảy ra ......

"Nhưng..."

Đôi mắt của Kouenji trở nên sắc bén, lập tức thay đổi thái độ thiếu lịch sự của mình.

"Nếu ai đó đang có ý định đuổi tôi thì người đó tới số rồi."

Cậu ta đang đọc suy nghĩ của tôi sao?

Không, có khi đó chỉ là ý tưởng lớn gặp nhau thôi

"Vậy nếu để cậu biết được thì số phận người đó sẽ như thế nào"

"Cứ thử đi rồi cậu sẽ biết."

Phát động một cuộc tấn công vào một người cụ thể...... không phải đơn giản như vậy.

Sẽ tốt hơn nếu coi đó là hành vi tự bản thân làm cho lớp yếu đi

"Chà, không lẽ Ayanokouji Boy đang có ý định làm điều đó sao? Biết đâu nhờ vậy mà tôi có thể thay đổi suy nghĩ của mình về cậu đó."

"Thật tiếc là quyết định sau cùng vấn nằm ở leader của lớp là Horikita. Tôi có muốn cũng không làm được gì."

"Tôi không nghĩ vậy đâu. Dù sao tôi vẫn còn vài cuộc hẹn (dates), tôi nen đi ngay khẻo muộn."

Ý nghĩa của việc cố tình thay đổi từ "date" thành "dates" là không rõ ràng. Nhưng chẳng còn gì để nói với cậu ấy nữa.

Sau thời gian học cùng lớp với Kouenji, tôi thực sự nghĩ cậu ấy là một kẻ lập dị.

Đây chỉ mới là khảo nghiệm nhưng xem ra việc có thể đối đầu với tên này cũng không hề dễ dàng

"Anou...... Ayanokouji-kun"

"Xin lỗi, tôi đã nghe được điều gì đó kỳ lạ từ Kouenji, nên mình đang cố gắng suy nghĩ một chút về nó"

Tôi nhẹ nhàng xin lỗi Mii-chan, người đã bị gạt sang một bên.

"Không sao đâu...... Chuyện đó ......"

"Chuyện gì vậy?"

"A, không...... không có gì."

Những lời nửa đe dọa được nói bởi Kouenji có lẽ đã khiến Mii-chan hơi lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top