ZingTruyen.Top

Con Trai Toi


Trạng thái cập nhật của Lục Ngôn sếp tổng:

Hiện đang mặt dày chờ cọ cơm ăn chực nhà nhân viên Hạ Mặc.
Đang cảm thấy vô cùng mong chờ và hạnh phúc.

Cập nhật trạng thái tiết tháo của Lục tổng: thôi nói làm gì nữa, tiết tháo theo ngỗng đi đường chim bay từ lúc sáng rồi.

Mặc kệ tiết tháo không cần thiết, bây giờ Lục tổng của chúng ta đang để cho nhân viên thấy mặt yếu nhược nhất của mình - trẻ con mood.

"Hạ Mặc, tôi đói~"

Cập nhật trạng thái của nhân viên bị cọ cơm Hạ Mặc - "......." - nãy giờ anh nghe câu này 4 lần rồi đó, thôi dùm được không?
Đang cảm thấy vô cùng.. hắc tuyến.

Từ lúc vào nhà ngoài 1 phút thanh tao lúc đầu cộng 2 phút bàn chuyện công việc, thì tất tần tật phút sau hình tượng cái gì cũng mất sạch.
Đây mà là sếp tổng và nhân viên sao? Rõ ràng là người lớn đang phải chật vật với một đứa trẻ được không!?

Anh xoa xoa trán - "Lục tổng, cậu muốn ăn gì?"

"Chỉ cần anh nấu cho tôi, món gì cũng được."

Hắn cười ngây ngô, niềm vui như trẻ con làm sáng lòa mắt anh. Đây mà là Lục tổng sao?

Kỳ thật anh đã xác nhận - đúng là Lục tổng.

Mới vừa nãy thôi anh đã dũng cảm tiến đến nhéo nhéo vò vò khuôn mặt đẹp trai của hắn để chắc chắn mình không gặp ảo giác - cặp mắt sắc nhọn theo lông mi hẹp dần để lại một vệt đuôi dài ở khoé mắt, sống mũi cao, môi mỏng đỏ, làn da trắng lạnh lẽo, thân hình cân đối, người cao mét 9, khí chất ôn hòa như cún con nhà bên... - được rồi, là thật; anh hốt hoảng sợ hãi lùi xuống.

Lục Ngôn lại vì được anh sờ qua sờ lại lại rất hưởng thụ. Làn da lạnh lẽo của hắn bắt gặp bàn tay nóng ấm của anh, cảm giác thực thích.

Vậy tính cách của hắn ở công ty là giả? Lục Ngôn thực sự rất ngây ngô ư?
Đó là tưởng lầm tai hại, Lục Ngôn hắn tuy không phải loại dã tâm gì nhưng chưa bao giờ tận hưởng cái niềm vui trẻ con đó cả; hắn chỉ nắm rõ tâm lý của người khác mà điều chỉnh đặc tính cho mọi chuyện đầu xuôi đuôi lọt mà thôi; vì loài như hắn rất nhạy cảm với cảm xúc của con người. Hắn biết Hạ Mặc sẽ mềm yếu trước thứ gì.

Quả thật thứ Hạ Mặc không thể từ chối nhất là trẻ con. Khuôn mặt ngây thơ, ánh mắt tinh khiết sáng lấp lánh, tâm tính hiền lành lương thiện, sự đơn thuần thánh thiện biến trẻ con trở thành tạo vật đẹp nhất của Chúa.

Mà giờ phút này, Lục Ngôn đang ra sức biến hào quang xung quanh thành dạng tinh thuần trong sáng đó - một sinh linh cần được che chở, bảo bọc.

Cụ thể hơn là một sinh vật to xác cần được cho ăn ngay lúc này.

Sinh vật cần được cho ăn Lục tổng rướn cổ thập thò nhìn vào nhà bếp - "Hạ Mặc, anh cần tôi giúp gì không?"

Nhân viên sở thú trong miệng sinh vật vô cùng nghi ngờ và bối rối - "... Cậu biết chiên trứng không?"

Sinh vật hớn hở gật đầu liên tục biểu thị tôi biết tôi biết. Không phải tự hào chứ món hắn làm giỏi nhất là úp mỳ và chiên trứng đấy. Không ngờ Hạ Mặc chọn trúng công việc phù hợp với hắn nhất mà giao cho hắn làm, đúng là vợ đồng chồng thuận - sinh vật hài lòng với suy nghĩ đó, cả người toát ra hào quang vui vẻ hạnh phúc mà tung tăng đi làm công việc 'vợ' giao.

Nhưng mà kỳ thật cần phải nói, sinh vật này bị mắc hội chứng mà bác sĩ thú y gọi là ảo tưởng cấp độ gần cuối. Gần cuối trong miệng bác sĩ nghĩa là..sắp nan y luôn rồi.
Sự thật là Hạ Mặc làm sao mà biết hắn giỏi gì, nhưng cái hào quang vì thức ăn diệt thân kia quá chói lóa làm anh không thể độc ác để hắn ngồi lủi thủi một mình, hơn nữa anh nào dám sai một sếp tổng đi nhặt rau gọt cà rốt, này phải được ghi vào một trong những điều nhân viên không muốn làm nhất đấy. Bác sĩ thú y lắc đầu - khả năng phẫu thuật thành công chỉ có 50%, người nhà bệnh nhân cần suy xét kỹ.

Bỏ qua căn bệnh khó có thể chữa của Lục Ngôn, năm phút đánh - lật trứng, một phút trang trí, tổng là sáu phút sau, sinh vật hai mắt đầy dương quang mà đặt một đĩa màu mè lên bàn, xoay người qua nhìn nhân viên Hạ Mặc, Hạ Mặc cũng nhìn vào đôi mắt ấy, không biết vì sao mà giờ phút này anh dường như nghe hiểu tiếng sinh vật: Thấy tôi làm giỏi không? Cầu khen thưởng. Mau mau khen tôi đi.

Nhân viên Hạ Mặc đối với sinh vật to xác nhưng tâm tính trẻ con này bật cười, đã lâu rồi anh chưa thấy một Hạ Vũ bé tí, thực sự xoa xoa đầu sếp tổng mà khích lệ:

"Ừm, làm tốt lắm."

----

Quay trở lại với con đường về nhà của cặp đôi nổi trội nhất trường - Hạ Vũ, người hoàn toàn không biết gì về đoạn đối thoại kỳ lạ ở nhà đang miên man nghĩ đến xuất hồn.

Thực chất, 'giải trí' của hắn gồm tổng thể 3 mục tiêu chính; ngoài con thỏ và con mèo đang có nhịp tim đập nhanh trên mức trung bình đi cạnh hắn đây, thì cừu già sẽ là điểm xuất phát đồng dạng kết thúc trò đùa của hắn.

Sói sẽ không ăn baba mình, không, hắn còn chưa từng nghĩ đến.

Sau cái đêm baba đùa giỡn hắn, hắn đã suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, rút cuộc tại sao hắn lại thấy tức giận khi baba hắn thân mật với con thỏ kia, tại sao hắn lại nổi giận khi baba hắn thân mật cùng người khác?

Hắn càng nghĩ càng không hiểu, mà càng không hiểu hắn càng phải nghĩ cho ra, bởi vì hắn không thích cảm giác này, rằng... hắn lắc đầu - không biết.

Nhưng có một điều rõ ràng, để đưa ra một kết luận chính xác cần có thí nghiệm và sự hy sinh; hắn đã hy sinh rất nhiều lần đầu cho cô, hắn mong con mèo này có thể bắt được con chuột nhắt đang chạy loạn trong người hắn.

Baba, người cũng sẽ có cảm giác giống hắn chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top