ZingTruyen.biz

CON TRAI TÔI

CHƯƠNG 16: CỞI MỞ HƠN RỒI! (1)

Komitmond

Đừng hợp lý hóa nó vì nó lạ lắm.

Một vị vua xứ khác tại sao lại cai trị xứ này?

Hạ Vũ ôm Hạ Mặc một đường xuống cầu thang. Hắn phải ôm một cục thịt nặng gần 70 ký nhưng điều đó cũng chẳng là gì, ngay cả khi cái nhiệt độ 37°C gần kề này đang dần tập kích hắn.

Bình thường nếu là một mỹ nữ nào đó có lẽ đã là một hồi trêu chọc nhưng này là một tên đàn ông vừa già vừa xấu, Hạ Vũ hắn sẽ chẳng nghĩ gì đâu.

Đàn ông mà, hắn tin tưởng tính hướng bình thường của mình. Niềm tin này luôn hiện hữu ở trong tâm thức hắn, nên cho dù có là mỹ nam thoát y múa cột hắn cũng không thấy gì.

Thật sự là vậy, Lệnh Tình lúc trước cũng dẫn hắn đến nơi hỗn tạp đó, nói muốn lôi kéo thêm đồng bọn. Tiêu Phong có hẹn với bạn gái nên xin cáo lui, chỉ còn mình hắn đi theo hộ tống cô. Lúc đấy hắn còn phải chịu mấy thuật ngữ tra tấn kỳ dị léo réo bên tai:

"Thế nào? Thế nào? Có cảm giác không? Có thấy gì không?"

"Xem kìa, bộ dáng lẳng lơ như vầy nhất định là dụ thụ."

"Chà, nhìn đằng kia xem, này mới là cực phẩm, quả là mỹ nhân vạn nhân mê thụ! Múa rất điêu luyện."

Mỹ nhân à... da trắng có vẻ mềm mại, eo cũng thon gọn, hắn nghiêm túc đánh giá, lông mi dài, mắt câu dẫn, mông.. *cười nhẹ* tính dục cao, trông cũng được đấy, nhưng mà..

"Á! Hạ Vũ, cậu làm gì con nhà người ta vậy!!?"

Ồn lắm rồi, đừng có hét.

"Chưa đủ nóng bỏng, tôi chỉ châm thêm chút nhiệt làm nền thôi." 

"Tính giết người giữa nơi công cộng à?!!!"

Cuối cùng cô bạn thân nhân ái của hắn cũng phải nhe răng trợn mắt ra tay đánh vào chuông báo cháy. Tự lẩm bẩm chửi rủa một hồi, còn lộ liễu nhìn chằm chằm vào nơi đó của hắn mà đánh giá:

"Một mình tôi cô đơn quá nên dẫn cậu theo nhưng mà... không phải là bị liệt dương đấy chứ?"

"Hừ, xem người không có nói gì kìa."

Muốn hắn 'lên' với đàn ông? Khi nào đủ hấp dẫn đã.

Giờ thì... sao hắn lại có chút không muốn buông tay. Hắn luyến tiếc thả anh xuống ghế, cũng vòng qua phía đối diện ngồi. Hạ Mặc nhìn trước mặt là cả bàn đồ ăn đủ loại món mà kinh ngạc, không nghĩ đến hắn đưa anh xuống ăn trưa thế này.

Lúc nãy bị vác đi cả một đường như vậy Hạ Mặc có xấu hổ không? Có chứ, nhưng giờ thì nó lại làm anh liên tưởng đến hoàn cảnh lúc về già hơn, sợ là còn không đi được, thảm hơn thế này ấy chứ.

Đúng là con trai anh, cho dù có bị mất trí nhớ vẫn tốt bụng như vậy.

Công dân 5 tốt mà, Hạ Vũ nhẹ nhàng lấy dĩa, đồng thời âm thầm nghĩ trong đầu như thế, vừa vui vì được khen lại vừa bực mình chu kỳ trẻ con quay lại.

Trong một giây phút tự hào bốc đồng, anh vươn tay ra, theo thói quen mà xoa đầu con trai tán thưởng. Xem kìa, tóc càng ngày càng đỏ rồi.

".... Ngươi..."

Ách, Hạ Mặc kinh hoảng rụt tay lại. Loại phản xạ này...

Hắn khó chịu nhìn chằm chặp anh một hồi, trước khi anh thấy mình kỳ quặc đến nỗi sắp sửa gượng ép bật ra tiếng xin lỗi thì hắn mới trầm giọng, cam chịu âm u nói:

"Mau ăn đi."

Anh nuốt nước bọt, giọng như từ địa ngục vậy, bảo anh ăn làm sao?

Đương nhiên là phải ăn, ăn xong mới làm chuyện hắn muốn được!

Nếu theo bản năng bình thường của hắn thì giờ cổ tay anh đã phải nát rồi, nhưng không hiểu sao cái bản năng đó chỉ kích hoạt được nửa giây đầu, nửa giây tiếp theo lại xụi lơ trước nụ cười của anh. Mẹ nó! Đã xấu xí rồi thì đừng có cười!

Nhìn anh vội vàng nhấc đũa lên gắp đồ ăn mà hắn thấy ức chế nhưng không làm gì được. Tận đến khi một phần thức ăn được đưa đến chỗ mình, nhìn anh cười làm hòa hắn mới cảm thấy cân bằng một chút.

Cảm nhận sát khí bớt đi một nửa, Hạ Mặc mới dám nhìn lại thức ăn trên bàn. Vừa gắp vừa nghĩ nên mở lời làm sao.

Chuyện con trai anh mất trí nhớ là chắc chắn 99% rồi, nhưng còn về phần con người gì đó khiến anh lúng túng, chẳng hiểu mô tê ra sao, rốt cuộc là tên ngốc đó đã nhồi nhét cái gì vào đầu đứa con đáng yêu của anh vậy.

Mà anh cũng chẳng dám hỏi, sợ hắn lại nóng nảy đem anh đè ra nữa. Aizzz .....

Trong không khí im lặng, cả hai người không nói một lời nào, chỉ âm thầm dò xét nhau.

Đến khi ăn được lưng lửng bụng rồi, Hạ Mặc mới đánh liều gọi:

- Hạ Vũ?

Anh thấy hắn giật mình ngẩng đầu lên, nắm chắc, gọi đúng tên rồi!

- Hạ Vũ là tên con.. phải không?

Gì hả? Hắn nhíu mày, lại gì nữa đây?

- Là mất trí nhớ! Mất trí nhớ đúng không?

Không sao, mọi thứ đều có thể làm lại từ đầu, từ từ nhớ. Hạ Mặc chỉ là rất lạc quan viện một cái cớ.

Mất trí... mày hắn nhăn hơn, suy nghĩ trong đầu liên tục luân chuyển, tên này đoán mò mà cũng trúng. Hắn thực sự là mất trí nhớ, nhưng dù sao cũng đã một năm rồi, trong khoảng thời gian đó hắn không hề nghe nói chuyện gì cả. 

Thân phận của hắn hoàn toàn không liên quan đến con người, đừng nói đến nhảy đâu ra một tên baba.

- Hạ Vũ.. ba... ưm..

Ồn quá!

Hắn nóng nảy lườm anh, lập tức không một tiếng động nào phát ra nữa.

Chính xác là không thể phát ra, cổ họng Hạ Mặc như đang mắc nghẹn một thứ gì vậy, không cách nào nói được.

Hạ Vũ đen mặt cầm bát đĩa đứng lên đi về phía bồn rửa. Đặt xuống, hắn quay qua anh:

- Ngươi tên gì?

- ......................

- Rồi, Hạ Mặc.

Cũng là họ Hạ à? Phải rồi, tên 'con trai' kia là cũng tên với hắn.

- Ngươi xử lý bát đĩa trên bàn đi. Rồi ở yên đây, nếu ngươi dám bỏ trốn... - Hắn gằn giọng - thì ngươi biết rồi đấy..

Nói rồi hắn nhanh chóng rời khỏi nhà, lái xe thẳng đến công ty.

Hạ Mặc nhìn hắn bỏ đi mà ngơ ngác, không thể thốt lên lời nào. Hắn kêu anh xử lý.. nghĩa là ăn hết chỗ này hả? Làm sao được chứ!

Bình ổn lại, anh mới có tâm trạng quan sát căn phòng, rất hiện đại, tuy đồ đạc có chút ít, khá đơn điệu nhưng tông màu trắng rất sạch sẽ, còn có cây xanh mát mắt, cảnh bên ngoài xem chừng cũng rất đẹp, tuy là anh không dám bước ra..

Hầy, anh nghĩ, đống đồ ăn này chắc phải cất vào tủ lạnh, còn bát đĩa, phải rửa thôi.







Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz