ZingTruyen.Top

Con Trai Toi

Hôm nay là một buổi chiều êm ả, đàn chim trời theo bóng chiều tà nghiêng cánh về tổ, trong căn nhà họ Hạ tỏa ra mùi hương thơm lừng của thức ăn, một bàn bốn người hòa thuận không khí ấm áp của một bữa ăn gia đình.

Chỉ riêng hắn cảm thấy lạnh lẽo.

Cách nhà 3 bước, tai sói của hắn vểnh lên báo hiệu điềm không lành. Thực sự không lành, hắn nghe có tiếng người lạ.

Sói nhăn mặt gầm gừ...

Vừa mở cửa, đôi giày của người kia xếp gọn gàng ở đó chỉ in vào đầu hắn hai chữ 'đàn ông', lại nghe giọng baba hắn cười đùa trong nhà bếp....

Thực tế ba hắn không phải không có bạn - là nữ giới theo lẽ thường tính ra nguy hiểm hơn - có mời về nhà, có tán gẫu, thân mật có thân mật, nhưng thường hắn chỉ bỏ lên phòng học bài, chỉ có lâu lâu mới thỉnh thoảng xuống liếc một tí.
Vấn đề là khi so sánh với mùi pheromone nam này, lại liên hệ với người hắn tôn kính nhất liền thật khó chịu.

Edit: kiểu như mặc định 'hội chị em bạn dì' với 'thợ sửa ống nước' vậy - auto mặc định thụ baba cảm giác thật câm nín @@

Hắn bình tĩnh, hắn cố bình tĩnh nở nụ cười với mèo nhỏ mời cô vào nhà, hắn không muốn cô phải lúng túng. Cô cũng e thẹn mặt đỏ ửng ngại ngùng đi theo hắn.

Thình thịch thình thịch... nhịp tim của cô dường như hòa làm một với hắn.

Baba cũng nghe thấy mà đi ra, theo sau còn có một cái đuôi chó chói mù mắt.

Hắn của 10 năm sau cũng gặp chuyện tương tự nhưng nhất định một phản ứng cũng không có, thậm chí có thể dửng dưng dùng vẻ mặt xem chuyện vui đi ngang qua rót nước uống.

Dù sao thì hiện tại hắn vẫn rất là bồng bột..

"Mừng con về nhà." - Hạ Mặc cả khuôn mặt giãn ra vì cười, trên má còn phiếm phiếm đỏ. Anh thấy đằng sau con trai có thêm một cô gái mặt cổ đỏ hăng đang gắng sức trưng ra nụ cười đẹp nhất, anh theo bản năng cũng tự biết đứa trẻ này là đến với thân phận gì.

Hạ Vũ hắn cố lơ đi cái đuôi chó kia, điềm tĩnh giới thiệu: "Ba, đây là Trương Mỹ Liên, cô ấy là-"

Điềm tĩnh chẳng hơn rối loạn là bao.

"Ba biết ba biết." - Anh biết con gái nhà người ta đang không được tự nhiên, nếu nói nữa sẽ khiến cô khó xử. Vì thế Hạ Mặc cũng cho cô một nụ cười tươi rói trấn an: "Rất vui được gặp con, Mỹ Liên."

Cô gái mím môi đáp lại, tuy hai má càng đỏ nhưng tâm thái thả lỏng hơn một chút.

Cô không ngờ người này lại là baba của bạn trai cô, bởi vì nếu xét ngoại hình, người đằng sau hoàn toàn đủ điều kiện hơn hẳn. Cô nghĩ, có lẽ Hạ Vũ giống mẹ.

"Nào nào, cứ tự nhiên như ở nhà, bác vừa mới nấu cơm, cùng ăn một bữa."

"Đúng vậy đúng vậy, hai bác còn đang chờ người về ăn cùng đây."

Cái đuôi chó phía sau Hạ Mặc lên tiếng, miệng còn cười toe toét nghiêng mặt qua đặt tay lên vai Hạ Mặc: "Nhỉ?"

Hạ Mặc cũng hết cách với khuôn mặt ngây thơ của Lục tổng này, chỉ biết cười trừ hùa theo.

Nhìn cách tương tác thân mật đến ăn ý của hai người, hắn cảm thấy lông toàn thân gần như dựng thẳng lên.

Khốn khiếp!

"Phải rồi ba, ba không định giới thiệu bác này với con sao?" - Đến lúc ngồi vào bàn ăn hắn mới từ cơn tức giận tìm ra chút lý trí.

"À, cậu ấy là-"

"Là bạn thân của Hạ Mặc."

Đuôi chó kia lại nhanh nhảu xen miệng vào, cười đến vô cùng tự tin. Nhưng mà chưa đầy một giây sau đã nhanh chóng suy sụp. Lục Ngôn thì thầm vào tai Hạ Mặc:

"Hạ Mặc, tôi nhìn già lắm sao? Con anh vừa gọi tôi là 'bác' kìa." - còn cố ý làm giọng thật ủy khuất.

Tôi chẳng phải rành rành là niên hạ công, con anh lại gọi tôi bằng bác :((

Hạ Mặc bất lực, lại ghé vào tai tên đang ủy khuất này nói nhỏ: "Cậu nói chúng ta là bạn thân tôi còn chưa tính đâu. Hơn nữa lúc nãy chẳng phải cậu cũng tự nói mình là bác sao."

Chó sói Lục tổng lại rất nghiêm túc, nói khẽ vào tai cừu già: "Chúng ta thực sự là vậy mà."

Đúng vậy, truyện ngụ ngôn không phải đều kể chó sói và cừu là đôi bạn thân trên trang trại sao?

Nhưng nếu vậy theo truyện ngụ ngôn của Lục tổng thì chẳng phải sói sẽ là loài vì muốn ăn mà tách kỵ sĩ bảo vệ cừu già - chó sói Lục Ngôn này qua một bên hay sao?

"Còn có, khi nãy dùng 'bác' là vì tôi đi cùng với anh." - thiếu điều thêm câu 'vợ chồng đồng thuận' nữa thôi.

Hạ Mặc chỉ còn nước ngán ngẩm lắc đầu, anh thật không muốn chấp vặt với trẻ con.

"Được rồi được rồi, cậu mau ăn đi." - nói rồi anh gắp một miếng thịt xào bỏ vào bát hắn. Anh thực sự coi Lục Ngôn như một đứa trẻ, sợ hắn không thể tự mình ăn đàng hoàng nổi.

Lục Ngôn nhìn miếng thịt mà thẫn thờ mấy giây. Chưa từng có người nào làm cho hắn như vậy cả, một đứa trẻ mồ côi như hắn..
Thực ra là giả vờ cho có không khí tí thôi. Nhưng nuốt xuống miếng thịt ngọt ngào kia, ở nơi luôn phủ băng giá nào đó của Lục Ngôn được rọi mặt trời ấm lên, trong lòng hắn giờ đây tràn ngập hai chữ 'gia đình'.

Kỳ thực ngoài hai chữ đó, tiềm thức của Lục Ngôn còn mặc định ba chữ khác là 'Hạ Mặc' và 'vợ' bay xung quanh; nhưng để tăng tính minh bạch cho bản thân, Lục tổng trong mắt chỉ dám dùng hai chữ kia nhìn Hạ Mặc mà thôi.

Thân mật lại thân mật, châu đầu ghé tai lại châu đầu ghé tai. Hai người có gì mờ ám không thể nói thẳng ra được à!

Lần đầu tiên hắn thấy baba hắn như vậy, chiều chuộng người khác như trẻ nhỏ. Gắp gắp cái gì? Hắn từ khi 5 tuổi trở đi chưa từng được hưởng lại đãi ngộ như thế đâu! Lúc này hai mắt Hạ Vũ nhìn chằm chặp miếng thịt vô tư chạy xuống họng người khác mà trào dâng lên nỗi niềm bực tức không tả được.

Thực ra là Hạ Vũ trách nhầm baba hắn, lúc 5 tuổi đó là chính miệng hắn nói không muốn đòi tự gắp mà.

Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông sao? Chính xác là gậy ông đập lưng ông.

Hắn muốn baba nghe thấy, nhìn thấy mọi việc hắn làm nên mới đem người về nhà chờ thí nghiệm đạt được kết quả mong muốn, mà hiện giờ, baba hắn vẫn vui vẻ ăn uống cười đùa, còn con chuột kia vẫn chạy loạn gặm nhấm tim hắn, cắt đứt từng dây thần kinh, làm hắn bức bối đến cực điểm.

Trong người khó chịu là vậy, nhưng theo bản năng hắn vẫn săn sóc người bên cạnh, hắn cũng gắp đồ cho cô, lấy nước cho cô uống, cũng cười ôn nhu lau đi vết bẩn trên miệng cô. Hắn biết cô không phải loại mặt dày như tên kia có thể tự do tùy ý xem đây là nhà mình, vì cô chỉ là một con mèo kiêu kỳ bên ngoài nhưng nội tâm thì yếu đuối khát cầu che chở. Hắn không yêu cô, nhưng cũng không nỡ làm tổn thương cô quá nặng; đến phút cuối, có thể giảm thiểu tổn hại là được rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top