ZingTruyen.biz

Co Vo Ngot Ngao Co Chut Bat Luong Quan Quan Huu Yeu


Chương 1561: Chẳng có chuyện gì

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Bắc Đẩu bĩu môi một cái, mở miệng tố cáo: "Phong tỷ, tỷ gạt người! Tỷ chính là vẫn chưa từ bỏ ý định đối với Kỷ Hoàng và Tu La Chủ!"

Thất Tinh mặt không đổi sắc mở miệng: "Những thứ này nếu như Phong tỷ không thích, tụi đệ có thể tiếp tục tìm."

Diệp Oản Oản giận đến phát điên, hai cái tên cún con này, đã nói hoài rồi mà không nghe!

Bắc Đẩu để cho mười mấy người kia đi ra ngoài trước, sau đó cũng chưa từ bỏ ý định nói thêm: "Phong tỷ, chính là sợ tỷ không hài lòng, nhóm thứ hai và nhóm thứ ba đều đang ở trên đường. Đệ nhất định sẽ tìm được người làm cho tỷ ưng ý!"

Diệp Oản Oản nâng cằm lên, vô lực mở miệng, "Tôi thề, tôi hứa, tôi đảm bảo, trước đó thật chỉ là buồn chán vui đùa một chút, tôi thật sự đối với Kỷ Hoàng và Tu La Chủ không hề có chút mảy may ý tứ nào, Ok?"

"Thật sao?" Bắc Đẩu hiển nhiên không tin, "Vậy sao tỷ còn tặng cho Kỷ Hoàng 999 đóa hoa hồng trắng trước mặt mọi người, lại còn hẹn Kỷ Hoàng ăn tối trong ánh nến lung linh, xong rồi hơn nửa đêm lại còn leo tường lẻn vào trang viên hội nghị của A Tu La gặp Tu La Chủ, lúc trở về trên người còn mặc quần áo của Tu La Chủ..."
Diệp Oản Oản căn bản không kịp ngăn cản, Bắc Đẩu đã bô lô ba la một trận, nói toẹt ra tất cả.

Diệp Oản Oản hồn phi phách tán, vội vàng hướng về phía chiếc tủ lớn nhìn một cái, sau đó hung tợn trừng Bắc Đẩu.

Bắc!! Đẩu!! Con!! Mịa!! Cậu!!

Trời má! Lại có thể bán đứng nàng như vậy!

Vào giờ phút này, trong tủ.

Bên trong ánh sáng mờ mờ, ánh mắt của hai người đàn ông bằng một tốc độ ánh sáng cứ như vậy quấn quít lấy nhau.

Hiệu quả cách âm của chiếc tủ cũng tạm được, chỉ cần âm thanh không phải là quá lớn, ở bên ngoài cũng không nghe được.

Không gian chật hẹp khó khăn lắm mới có thể chứa đựng được hai người, Kỷ Tu Nhiễm nghiêng người dựa vào Tư Dạ Hàn, lãnh đạm mở miệng cười: "Lại gặp mặt, thật hân hạnh."

Ánh mắt chàng trai lãnh đạm thờ ơ, "Kỷ Hoàng, định lực tốt!"

Đêm hôm khuya khoắc, ở trong nhà vị hôn thê gặp phải một gã đàn ông khác núp ở trong tủ cũng có thể bình tĩnh như vậy, còn không phải là định lực tốt sao?

Kỷ Tu Nhiễm cười một tiếng, "Quá khen, ta chẳng qua chỉ là tin tưởng Tiểu Phong."
Ngữ khí của anh ta lạnh nhạt nhưng tự tin, khiến cho khuôn mặt vốn lạnh lẽo của chàng trai nhất thời càng âm trầm thêm vài phần.

Nam nhân mặt không chút thay đổi nói: "Xem ra lý giải của Kỷ Hoàng đối với nàng, cũng không gì hơn thế này."

"Ha ha..." Kỷ Tu Nhiễm lãnh đạm cười, nhẹ như mây gió nhìn Tu La Chủ: "Tu La Chủ nói ra những lời ấy, hiển nhiên là cũng không hiểu Kỷ mỗ rồi."

Nghe câu này, Tư Dạ Hàn mặt không cảm xúc: "Ta nghĩ, ta đối với Kỷ Hoàng ngươi, cũng không có hứng thú tìm hiểu."

"Phải không?" Khóe miệng Kỷ Tu Nhiễm hơi hơi dương lên: "Ngươi sẽ có."

Cùng lúc đó, ngoài tủ, Diệp Oản Oản đang cố gắng ngăn cản "cái miệng hở" của Bắc Đẩu, cắn răng nghiến lợi nói: "Dĩ nhiên là sự thực! Cậu không thấy yến hội tối nay cả hai người đó đều có mặt, nhưng tôi vẫn an an phận phận, không hề làm một cái gì sao?"

Chỉ là nhân lúc không có ai làm một ít chuyện...

"A..." Bắc Đẩu gãi đầu một cái: "Phong tỷ, tỷ muốn ngủ với Tu La Chủ và Kỷ Hoàng, chuyện này có thể lý giải được. Chỉ bất quá... Hai người kia đều không phải là loại người dễ trêu như vậy, tỷ nói xem đến lúc đó tỷ làm ô nhục thân thể trong sạch của Tu La Chủ và Kỷ Hoàng, lại không nguyện ý chịu trách nhiệm, đến lúc đó hai người bọn họ nổi trận lôi đình, làm thịt Không Sợ Minh chúng ta thì sao? Chuyện này không dễ đỡ! Hơn nữa, thanh danh của Phong tỷ, đến lúc đó cũng thúi hoắc cho mà xem!"

Diệp Oản Oản: "..." Ngươi...

"Nói nhảm gì đó, tôi và Kỷ Hoàng cùng Tu La Chủ, chẳng có chuyện gì!" Diệp Oản Oản nhíu chặt chân mày.

"Có thật không?" Bắc Đẩu mặt đầy vẻ không tin.

Thấy thần sắc hai người dao động, Diệp Oản Oản không ngừng cố gắng, "Hai người các cậu hiểu tôi rõ như vậy, còn không biết tính tôi sao? Khẩu vị của tôi đều luôn luôn thay đổi rất nhanh, tại sao lại có thể tiêu tốn nhiều thời gian như vậy cho cùng một người? Coi như trước đó đối với hai vị kia quả thật có chút ý tứ, nhưng thời gian dài, cũng chỉ như vậy mà thôi..."

Hai người trong tủ: "..."


Chương 1562: Quả thật là chốn tu la đại chủ

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

"Cái này quả thật là đúng nha..." Bắc Đẩu gật đầu một cái, nhìn biểu cảm của Thất Tinh cũng có vẻ chần chờ.

Bạch Phong thật đúng là có tính tình như vậy sao?

Thấy chính mình đoán đúng rồi, Diệp Oản Oản không ngừng cố gắng, "Đúng không, đúng không? Kỷ Hoàng và Tu La Chủ coi như là dễ nhìn đi nữa, nhưng nhìn nhiều rồi cũng chỉ như vậy mà thôi!"

Trong ngăn tủ, hai người đàn ông nhìn nhau một cái đầy say đắm.

"Đúng không?" Bắc Đẩu gật đầu liên tục: "Phong tỷ, hai người kia tuy là đẹp mắt, nhưng quả thật là đem lại áp lực lớn lắm đấy! Phong tỷ hãy nhìn mấy cậu trai bao này mà xem, chậc chậc, bộ dáng cũng không kém, thật ra nếu như tắt đèn thì cũng đều không sai biệt lắm. Hơn nữa, tỷ muốn thế nào thì có thế đó, không có chút áp lực trong lòng nha! Phong tỷ, tỷ nói xem đúng không?"

"Rồi rồi rồi... Tôi ngày hôm nay không có hứng thú. Lần sau... Lần sau đi ha!" Diệp Oản Oản liên tục vẫy tay, muốn để cho Thất Tinh và Bắc Đẩu dẫn "đội quân trai bao" của bọn họ cút đi.

"Ặc... Phong tỷ, tỷ thật sự không muốn? Còn có nhóm thứ hai đấy! Nhóm kia có giá trị nhan sắc cao hơn!" Bắc Đẩu vội vàng nói.

"Đừng! Tôi không phải đã nói lần sau sao? Các cậu nhanh lên một chút, về nhà nghỉ ngơi đi thôi..." Diệp Oản Oản cắn răng, cái giày thối này làm sao lại nghe không hiểu tiếng người vậy hả?

Mắt thấy Bắc Đấu và Thất Tinh rốt cuộc đã sắp bị thuyết phục rồi.

Một giây kế tiếp, "Uỳnh" một tiếng, hướng chiếc tủ lớn sau lưng đột nhiên truyền tới một tiếng vang thật lớn.

Sau đó liền thấy, chiếc chốt cửa tủ "keng" một cái rơi xuống đất, cửa tủ bị người ta từ bên trong đẩy ra, chia năm xẻ bảy rớt xuống đất.

Mà Kỷ Hoàng và Tu La Chủ, cứ như vậy, cùng nhau, đi ra khỏi tủ...

Trong nháy mắt khi chuyện này lộ ra...

Diệp Oản Oản cảm thấy đỉnh đầu của mình như có chín tia sét đang giáng thẳng xuống...

Bắc Đẩu trợn to hai mắt nhìn chằm chằm hai người sống sờ sờ đột nhiên từ trong ngăn tủ đi ra, ly trà trong tay loảng xoảng rớt xuống đất, nước trà trong miệng không một chút cảm giác nào từ nơi khóe miệng chảy xuống.

Thất Tinh cũng là một bộ dáng trố mắt nghẹn họng, nhìn chằm chằm hai người kia, hoàn toàn thẫn thờ, cơ hồ không dám tin vào hai mắt của mình...

Nhưng mà, kinh hãi nhất vẫn là Diệp Oản Oản!

Ông trời ơi!!

Hai người các anh... Tại sao lại xuất hiện!!!

Nếu như nàng không nhìn lầm, hai người này hẳn không phải là ở bên trong đánh nhau, ngoài ý muốn phá hư cửa tủ, mà là đồng thời đưa tay phá vỡ cửa tủ đấy!

Kỷ Hoàng nhìn về phía Diệp Oản Oản, khẽ mở miệng cười, "Xin lỗi, trong tủ có chút oi bức, nhất thời khó nhịn được."

Chỉ vì vậy??

Quỷ mới tin có được không! Hơn nữa đây là trọng điểm sao?

Mà Tu La Chủ lại ung dung thong thả sửa sang lại ống tay áo, phụ họa một tiếng: "Ừm."Diệp Oản Oản: "..."

Tôi không có não mới đi tin các anh!!

Cứ như vậy, Diệp Oản Oản trước đó một giây còn đang nói mình đối với Kỷ Hoàng và Tu La Chủ hoàn toàn không có hứng thú nữa rồi.

Mà một giây kế tiếp, Bắc Đấu và Thất Tinh liền thấy Kỷ Hoàng và Tu La Chủ sống sờ sờ cùng nhau từ trong tủ nhà nàng đi ra.

Hơn nữa, Tu La Chủ luôn luôn ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ theo phong cách cấm dục, giờ phút này hai cái cúc áo nơi ngực bị banh ra, rõ ràng quần áo có chút xốc xếch...

Hình ảnh này... Quả thực là chốn tu la địa ngục!!

Lại còn nói không đi gây chuyện đấy!

Lại còn nói mỹ sắc đều là gió thoảng mây bay đấy!

Lại còn nói đối với Kỷ Hoàng và Tu La Chủ không có hứng thú đấy!

Nhìn chăm chú hai vị đại lão trước mặt, Bắc Đẩu run lên bần bật trong vô thức, vội vàng lau nước trà từ trong mép chảy ra, soạt một cái đứng lên, đứng nghiêm như chào cờ đầu tuần.

Cũng không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, lại có cảm giác ánh mắt hai vị này nhìn hắn lại có chút dọa người!

Hắn làm gì sai sao?

Hắn cái gì cũng không biết à nha...

Ngay cả Thất Tinh luôn luôn trầm ổn, khi nhìn chăm chú một màn trước mắt này cũng thẫn thờ, mấp máy miệng, cuối cùng cả nửa ngày cũng đều không nói nên lời.

Diệp Oản Oản đỡ lấy trán, một bộ biểu tình sống không bằng chết...


Chương 1563: Ai trên ai dưới

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Giờ phút này, Diệp Oản Oản không khỏi nâng trán. Chuyện gì thế này hả trời, nàng rốt cuộc đã tạo ra cái nghiệt gì?

Sự kinh ngạc trên mặt Bắc Đẩu dần dần tản đi, tay phải nâng cằm lên, một đôi mắt không ngừng quan sát khắp người Tu La Chủ và Kỷ Tu Nhiễm, trong mắt lóe lên một tia sáng đầy thâm ý khác.

"Khó trách... Nếu như vậy thì cũng đã thông rồi..." Bắc Đẩu lẩm bẩm trong miệng.

Nghe câu này của Bắc Đẩu, Thất Tinh hơi sững sờ, hoàn toàn không hiểu được hàm nghĩa trong lời của Bắc Đẩu.

Cái gì mà gọi là "cũng đã thông rồi" hả?

"Khó trách! Kỷ Hoàng đã nhiều năm như vậy chưa bao giờ gần nữ sắc. Vị Tu La Chủ này, cũng cả ngày lạnh như băng, bên người cũng không hề có nữ nhân..." Bắc Đẩu đem Thất Tinh kéo sang một bên, sắc mặt nghiêm túc: "Xong rồi... Hic, hai người chúng ta tới không đúng lúc chút nào, chúng ta có thể nào sẽ bị diệt khẩu hay không?"

"Diệt khẩu?" Thất Tinh mặt đầy ngơ ngác, bọn họ làm chuyện gì mà phải bị diệt khẩu?

"Lão Thất, não cậu có phải là bị nước vào rồi hay không? Cậu ngày thường không phải là rất thông minh sao, hiện tại chuyện đã rõ ràng như vậy, cậu còn chưa thấy rõ sao?" Bắc Đẩu tận lực hạ thấp giọng.

"Có ý gì?" Thất Tinh mặt không cảm xúc.

"Ngu si!" Bắc Đẩu trợn mắt nhìn Thất Tinh một cái: "Thế này còn không rõ ràng sao, cậu ngẫm lại xem đi! Kỷ Hoàng và vị Tu La Chủ kia, chưa bao giờ gần nữ sắc. Hôm nay lại trốn ở trong ngăn tủ nhà Phong tỷ. Hai người còn quần áo xốc xếch. Mới vừa rồi Kỷ Hoàng còn nói cái gì đó... Anh ta nói nóng!! Nếu như không phải là hai người ôm nhau ở chung một chỗ, làm sao lại có thể nóng!"

Bắc Đẩu vừa dứt tiếng, chân mày Thất Tinh hơi hơi nhíu lại. Nói thế này nghe tựa hồ cũng có chút đạo lý, nhưng lại khó mà xác định được.

Nếu như theo ý của Bắc Đẩu, Kỷ Hoàng và Tu La Chủ là loại quan hệ "đó", đi tìm một chỗ kín đáo là được rồi, vì sao lại phải nhất định chạy đến nhà của Phong tỷ...?
Chỉ bất quá, hai người kia vô duyên vô cớ núp ở bên trong ngăn tủ, thậm chí Tu La Chủ quần áo xốc xếch, chuyện này đích xác có chút khó nói. Chính ngay cả Thất Tinh cũng không thể nào hiểu được.

"Xong đời rồi, khó trách Phong tỷ và Kỷ Hoàng, còn có Tu La Chủ, lại gần gũi nhau như vậy. Phong tỷ nói là đối với Kỷ Hoàng và Tu La Chủ có ý tứ. Nhưng hiện tại xem ra, hoàn toàn là vì muốn che giấu giúp cho quan hệ giữa Kỷ Hoàng và Tu La Chủ đấy! Còn nữa, Tu La Chủ và Kỷ Hoàng bề ngoài như nước lửa, nhất định cũng là cố ý ngụy trang cho mọi người Độc Lập Châu thấy mà thôi! Khó trách hai người bọn họ lần trước lại đánh nhau tại Thẩm gia. Hí hí, tất cả đều là diễn cả đấy!" Bắc Đẩu nói chắc như đinh đóng cột, mặt đầy vẻ khẳng định, dường như vừa phát hiện ra được bí mật động trời nào đó.

"Lão Thất, cậu nói xem... Kỷ Hoàng và Tu La Chủ, ai trên ai dưới nhỉ...??" Bắc Đẩu nhìn về phía Thất Tinh.

Thất Tinh: "..."

"Cậu đừng thấy Kỷ Hoàng hiền lành lịch sự, Tu La Chủ lãnh nhược băng sơn. Tôi thấy, nói không chừng là Kỷ Hoàng nằm trên..." Bắc Đẩu đem thanh âm đè thấp.

"Các cậu đi trước đi..."

Giờ phút này, Diệp Oản Oản nhìn về phía Bắc Đẩu và Thất Tinh cách đó không xa đang xì xào bàn tán, bất đắc dĩ mở miệng.

"Đi... Đi cái gì hả? Phong tỷ, chuyện này chính là tỷ không đúng, làm người cũng phải có ánh mắt nhìn chứ! Phong tỷ à, tỷ cũng quá là không có nhãn lực rồi!" Lúc này, Bắc Đẩu tiến lên, giữ lại cánh tay của Diệp Oản Oản, không chịu buông, dẫn theo Diệp Oản Oản đi ra khỏi phòng.

"Có đúng hay không? Kỷ Hoàng, Tu La Chủ, Phong tỷ nhà chúng tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện. Các anh cứ chơi... Chúng tôi không gấp, các anh cứ tùy tiện chơi, muốn chơi tư thế nào thì chơi thế ấy. Chờ chơi xong rồi, chơi thỏa thích hẵng đi ra. Mệt mỏi một chút cũng không sao, nếu như mệt quá, đến lúc đó tôi lái xe chở các anh về..."

Bắc Đẩu nói xong, "Cạch" một tiếng, trong nháy mắt đem cửa phòng đóng sầm lại.


Chương 1564: Cảm giác quái lạ chỗ nào

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Vào giờ phút này, Diệp Oản Oản đứng ở ngoài phòng, mặt đầy mộng bức. Cái gã Bắc Đẩu này... Mới vừa rồi rốt cuộc nói gì vậy?

"Phong tỷ!"

Không cho Diệp Oản Oản có cơ hội mở miệng, Bắc Đẩu đi tới bên người Diệp Oản Oản, thành khẩn nói: "Phong tỷ, đây cũng không phải là đệ trách tỷ đâu... Tỷ nói tỷ rõ ràng đối với Kỷ Hoàng và Tu La Chủ không có hứng thú, tỷ làm sao lại không nói sớm cho đệ chứ! Coi như tỷ phát hiện bí mật của hai người bọn họ, tỷ có thể lừa gạt lão Thất, nhưng tỷ cũng không cần lừa gạt đệ mà! Miệng của đệ tỷ còn không biết sao, cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ nói lung tung..."

Diệp Oản Oản: "..."

"Phong tỷ, lần sau phải để ý một chút. Kỷ Hoàng và Tu La Chủ người ta bên nhau ân ân ái ái, thời điểm hôn nhau đến nóng bỏng nồng nàn rồi, tỷ phải tránh xa xa một chút. Chuyện không liên quan đến tỷ, đừng làm kỳ đà cản mũi người ta." Bắc Đẩu không ngừng lải nhải trong miệng.

"Lão Thất, miệng cậu quá không kín đáo. Những chuyện này, ngàn vạn lần không nên nói ra bên ngoài, chúng ta biết là được..." Lúc này, Bắc Đẩu hướng về Thất Tinh dặn dò.

Còn không đợi Bắc Đẩu tiếp tục mở miệng, "Két" một tiếng, cửa phòng bị mở ra.
Trên mặt Kỷ Tu Nhiễm là nụ cười lạnh nhạt, chậm rãi từ bên trong phòng ngủ đi ra, chợt, Tu La Chủ cũng theo đó rời khỏi phòng.

"Nhanh như vậy?"

Thấy hai người xuất hiện, Bắc Đẩu hơi sững sờ.

"Hi, đừng khách khí mà, cứ tùy tiện chơi, coi như nhà mình..." Bắc Đẩu luôn miệng cười nói, trong lòng cho rằng, có thể là hai vị lão gia này cảm thấy không tiện lắm...

"Chơi thật đã." Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía Bắc Đẩu, thấp giọng cười nói.

"Đúng đúng đúng, Kỷ Hoàng ngài nói đã là được rồi, thời gian dài ngắn không quan trọng. Quan trọng chính là vui vẻ, chơi vui vẻ mới quan trọng!" Dứt lời, Bắc Đẩu nhìn về phía Thất Tinh: "Lão Thất, cậu nói xem tôi nói có đúng không?"

Thần sắc Thất Tinh có chút lúng túng, răng môi hé mở, tựa như muốn nói gì, nhưng cuối cùng một câu cũng không thể nói ra.

"Bạch Minh chủ, tối nay trò chuyện với nhau thật vui, chờ có thêm chút thời gian, ban đêm tôi lại tới thăm." Tu La Chủ hướng về Diệp Oản Oản nói.

Nghe tiếng, Diệp Oản Oản cắn răng, ngậm miệng không nói gì.

Tu La Chủ nói xong, nhàn nhạt nhìn lướt qua Kỷ Tu Nhiễm, chợt nhanh chân rời khỏi nhà ma.

"Tu La Chủ thường tới nha, cứ xem như đây là nhà mình, muốn chơi thế nào thì chơi thế nấy, ngàn vạn lần không nên khách khí!" Thất Tinh chạy tới trước cửa, nhìn theo bóng lưng Tu La Chủ rời xa, luôn miệng hô.

Diệp Oản Oản: "..." Ngươi con mịa nó!!

"Hai vị, tôi muốn trò chuyện riêng cùng Phong tỷ của các cậu một chút." Giờ phút này, Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía Bắc Đẩu, thấp giọng cười nói."Hả?" Bắc Đẩu sửng sốt một chút: "Kỷ Hoàng, tôi và lão Thất tìm một vài người có giá trị nhan sắc không tệ, t r u y e n f u l l v n muốn giúp Phong tỷ giải trừ tác dụng phụ của loại Cổ độc kia. Chi bằng chờ Phong tỷ giải độc xong lại nói chuyện, thế nào?"

Diệp Oản Oản: "Tôi con mịa nó có phải là đã nói với cậu là không cần rồi hay không?"

Dưới tình huống Diệp Oản Oản không thể nhịn được nữa, rốt cuộc cũng buông lời chửi tục.

"Ặc... Được rồi... Phong tỷ, vậy... vậy đợi khi nào tỷ có hứng thú lại nói tiếp. Tỷ và Kỷ Hoàng trò chuyện trước đi, đệ và lão Thất đi trước!"

Bắc Đẩu nói xong, dẫn theo bọn đàn ông, đầu không ngoảnh lại, rời khỏi nhà ma.

"Xin lỗi... Đã quấy rầy."

Thất Tinh hướng Diệp Oản Oản và Kỷ Tu Nhiễm áy náy mở miệng, sau đó cũng đi theo sau lưng Bắc Đẩu rời đi.

...

Vào giờ phút này, bên trong biệt thự lớn như vậy, cũng chỉ còn lại có Kỷ Tu Nhiễm và Diệp Oản Oản hai người.

Diệp Oản Oản thấy mặt Kỷ Hoàng có vẻ không việc gì. Lúc này ngồi cũng không xong, đứng cũng không được. Người đàn ông này rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Chính mình đây coi như là vừa bị bắt gian tại trận sao?

Làm sao có cảm giác quái lạ chỗ nào.

"Tiểu Phong."


Chương 1565: Hạ hỏa

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

"Pha trà? Ơ..."

Diệp Oản Oản xoay người đi về phía phòng khách, chỉ chốc lát sau, ngồi ở chỗ pha trà, giúp Kỷ Tu Nhiễm châm một ly trà.

Sau đó không lâu, Kỷ Tu Nhiễm đem ly nước trà uống một hơi cạn sạch.

"Hơn nửa đêm... Uống trà làm gì?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Kỷ Tu Nhiễm, có chút không hiểu.

"Hạ hỏa." Kỷ Tu Nhiễm cười nhạt.

Diệp Oản Oản: "..." Chúng ta có thể đừng cười nữa được không? Nổi giận cũng được mà, cười như vậy tôi thấy sợ đấy...

"Tu Nhiễm, anh nghe tôi giải thích một chút, chuyện ngày hôm nay, không phải là như anh nghĩ, Tu La Chủ là tới... là tới... Đúng rồi, là tới tìm tôi nói chuyện hợp tác!" Diệp Oản Oản tỏ vẻ đầy ngay thẳng mở miệng nói.Nhưng mà, Kỷ Tu Nhiễm căn bản cũng không tiếp lời, cười nhạt nói: "Tôi cùng với một vị huấn luyện viên của học viện Xích Diễm có chút ân tình. Trước đó vài ngày cũng đã cùng chào hỏi, em có thể đến học viện Xích Diễm."

"Đi đến học viện Xích Diễm?"

Nghe câu này của Kỷ Tu Nhiễm, Diệp Oản Oản mặt đầy mộng bức. Ủa, không phải là sắp nói về chuyện giữa mình và Tu La Chủ sao, làm sao lại đột ngột lôi ra học viện Xích Diễm...

Còn nữa, đang êm đang đẹp, Kỷ Tu Nhiễm bảo mình đi học viện Xích Diễm làm cái gì, làm huấn luyện viên sao?

"Tu Nhiễm, tôi đi học viện Xích Diễm để làm cái gì..." Diệp Oản Oản không hiểu.

"Đi cho biết." Kỷ Tu Nhiễm cười nói.

Diệp Oản Oản: "..."

Tuy nói, mình đích xác là có dự định muốn đi học viện Xích Diễm...

Vị lão viện trưởng kia, nếu như nguyện ý trợ giúp mình, có lẽ, nàng có khả năng có thể khôi phục lại ký ức.

Chỉ bất quá, mình dù sao cũng là Minh chủ Không Sợ Minh. Với bối cảnh của học viện Xích Diễm, căn bản là không có khả năng sẽ chào đón Không Sợ Minh, đừng nói chi là vị lão viện trưởng kia sẽ đồng ý xuất thủ tương trợ.

"Đây là thư tiến cử, sau khi đến học viện Xích Diễm, đem thư tiến cử của tôi lấy ra là được rồi." Kỷ Tu Nhiễm nói xong, không biết từ chỗ nào lấy ra một phong thư, đưa cho Diệp Oản Oản.

"Được rồi..." Diệp Oản Oản nhận lấy phong thư.Tuy nói không biết cái gã Kỷ Tu Nhiễm này rốt cuộc có ý gì, nhưng học viện Xích Diễm, mình đích xác là phải đi. Đang rầu không đi được đây! Kỷ Tu Nhiễm cũng quá tốt đi mà!

"Tôi lấy danh nghĩa gì đi học viện Xích Diễm?" Diệp Oản Oản hiếu kỳ hỏi.

"Học viên mới." Kỷ Tu Nhiễm trả lời.

Diệp Oản Oản: "..." Lại đi làm học sinh? Nàng đã chán nản bầu không khí học đường rồi có được hay không! Không bao giờ muốn đến trường học nữa! Trừ phi là đi làm giáo viên!

"Tu Nhiễm, anh để cho Không Sợ Minh Chủ, đến học viện Xích Diễm làm học viên?" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Kỷ Tu Nhiễm: "Tôi thì cũng không sao, nhưng mà... Không Sợ Minh từ trên xuống dưới, sợ rằng đều sẽ không chấp nhận. Không bằng, anh cho tôi đi làm huấn luyện viên hay giáo viên gì gì đó..."

Diệp Oản Oản vừa dứt lời, Kỷ Tu Nhiễm lại lắc đầu một cái: "Huấn luyện viên của học viện Xích Diễm, đều là từ học viên thăng cấp lên. Đừng nói chi là em, dù cho là tôi, muốn đến tam đại học viện làm huấn luyện viên, cũng hết sức khó khăn. Hơn nữa, em không cần lấy thân phận của Minh chủ Không Sợ Minh để đi, đổi một thân phận khác là được rồi."

"Diệp Oản Oản..." Lại đổi thân phận...

"Hic, tôi chợt nhớ ra, công việc của Không Sợ Minh gần đây hơi bận rộn!" Diệp Oản Oản vội vàng nói.

"Ồ?" Kỷ Tu Nhiễm có thâm ý khác nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản: "Đã như vậy, vậy chi bằng tôi và em trò chuyện một chút về chuyện giữa em và Tu La Chủ, như thế nào?"

Kỷ Tu Nhiễm vừa dứt lời, Diệp Oản Oản lại bỗng nhiên cười một tiếng: "Tu Nhiễm... Thật ra thì tôi sớm đã muốn đến học viện Xích Diễm một lần cho biết... Tôi nhất định sẽ đi!"

"Ừm." Kỷ Tu Nhiễm khẽ vuốt cằm.

Diệp Oản Oản: "..." Kỷ Tu Nhiễm, xem như anh ác!

"Đêm đã khuya, vậy không quấy rầy nữa, nhớ nghỉ ngơi sớm." Kỷ Tu Nhiễm không nhanh không chậm đứng dậy, sau khi cáo biệt cùng với Diệp Oản Oản xong mới xoay người rời đi.


Chương 1566: Diễn không tệ nha

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Chờ sau khi Kỷ Tu Nhiễm hoàn toàn rời đi, Diệp Oản Oản lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Tối hôm nay... là đóng phim sao, có cần máu chó như vậy hay không!?

Rất nhanh, Diệp Oản Oản trở lại trong phòng ngủ của mình.

Đại Bạch nằm ở trên giường, đang nghiêng mắt nhìn hướng về Diệp Oản Oản.

Diệp Oản Oản đứng ở mép giường, hung hăng trợn mắt nhìn Đại Bạch: "Đại Bạch, diễn không tệ nha!"

Nghe tiếng, Đại Bạch quay đầu đi.

"Không nhìn ra, đại bảo bối, thật biết diễn nha! Sau này ngươi và Tiểu Hắc cùng phối hợp, trở về Hoa quốc, ta đem các ngươi đi đóng phim không biết sẽ có mùi vị như thế nào." Diệp Oản Oản ngồi lên giường, ôm lấy đầu của Đại Bạch, đặt ở trên đùi của mình.Nghe tiếng, Beerus bỗng nhiên từ trên mặt đất bật người dậy, nghe thấy Diệp Oản Oản mới vừa kêu tên của nó.

Đại Bạch không nói tiếng nào, thỉnh thoảng len lén quan sát Diệp Oản Oản đầy lấm lét.

Một đêm yên lặng...

Hôm sau lúc sáng sớm tinh mơ, Diệp Oản Oản sau khi đem công việc của Không Sợ Minh giải quyết xong, lái xe tạt vào Nhiếp khu, đi tới Nhiếp gia.

Còn không chờ vào cửa chính Nhiếp gia, Nhiếp Vô Danh đã vô cùng lo lắng chạy ra.

"Hữu Danh muội muội!" Nhìn thấy Diệp Oản Oản, Nhiếp Vô Danh sững sờ, chợt mặt đầy thần bí nói: "Hữu Danh muội muội, không hay rồi, Độc Lập Châu xảy ra một đại sự!"

"Đại sự?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Nhiếp Vô Danh mặt đầy thần bí, có chút không giải thích được, lại có thể có chuyện đại sự gì?

"Sao vậy?" Diệp Oản Oản mở miệng hỏi.

Nghe câu này, Nhiếp Vô Danh nhìn chung quanh một lần, chợt hạ giọng, nói: "Hữu Danh muội muội, đây chính là bí mật động trời... Hơn nữa, có quan hệ rất to lớn đối với cô!"

Diệp Oản Oản: "..." Vậy anh còn không mau nói nhanh đi, còn ra vẻ thần bí!

"Hữu Danh muội muội... Cô cũng biết, tôi dù lớn nhỏ gì cũng là một ông chủ, chính là người chuyên mua đi bán lại tin tức. Cô xem... loại tin tức quan trọng này, hơn nữa có liên quan tới cô, có phải là nên..." Nhiếp Vô Danh nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, xoa xoa đôi bàn tay.

"Ồ, vậy anh khỏi cần nói, tôi không có hứng thú biết." Diệp Oản Oản vượt qua Nhiếp Vô Danh, liền muốn đi vào bên trong Nhiếp gia."Đừng mà em gái thân yêu!" Nhiếp Vô Danh vội vàng tiến lên, ngăn Diệp Oản Oản lại: "Tôi cho cô biết, tuyệt đối là tin tức có giá trị, tôi có lúc nào từng đào hố lừa cô chưa?"

Diệp Oản Oản: "Có bao giờ anh không hố tôi đâu!"

Nhiếp Vô Danh: "Lần này bảo đảm là sự thật đấy!"

Nghe tiếng, Diệp Oản Oản thở dài, từ bên trong túi xách lấy ra mấy tờ tiền mệnh giá vài trăm tệ, đưa cho Nhiếp Vô Danh: "Nếu như tôi không hài lòng, tôi ngày hôm nay liền đánh chết anh."

Nhiếp Vô Danh đắc ý đem tiền giấy bỏ vào trong ngực, chợt mặt đầy thần bí: "Hữu Danh muội muội, thời điểm chúng ta tại yến hội Thẩm gia... tôi gặp được người bạn trai kia của cô, Tư Dạ Hàn rồi!"

Diệp Oản Oản: "..." Đây chính là bí mật động trời của Độc Lập Châu??

"Hơn nữa, bạn trai cô lại còn là Tu La Chủ, mặc dù cậu ta không thừa nhận, nhưng tôi thấy rất giống. Coi như không phải là bạn trai cô, thì ít gì cũng là anh trai ruột, hoặc là em trai ruột. Nói không chừng cũng có thể là cha ruột!"

Diệp Oản Oản: "..."

"Còn nữa, cô biết không, cái gã Tu La Chủ đó, lại có thể... lại có thể thích đàn ông! Còn có Kỷ Tu Nhiễm nữa! Hic, cô nói xem Tu Nhiễm tại sao lại là thứ người như vậy, lại có thể cùng Tu La Chủ có một chân. Hai người kia... làm bậy rồi!" Nhiếp Vô Danh mặt đầy vẻ vô cùng đau đớn, liên tục lắc đầu.

Chân mày Diệp Oản Oản hơi hơi nhíu lại, nhìn chằm chằm Nhiếp Vô Danh: "Anh nói Kỷ Tu Nhiễm và Tu La Chủ là loại quan hệ đó..."

"Đúng đúng đúng!" Nhiếp Vô Danh nói: "Chính xác 100%, tuyệt đối là sự thực đấy!"

"Anh từ đâu nghe nói?" Trong lòng Diệp Oản Oản có một loại dự cảm có điềm chẳng lành.

"À... Bắc Đẩu lão đệ nói..." Nhiếp Vô Danh cười hô hô, nói: "Tôi tin cậu ta..."


Chương 1567: Có ai biết giám định hay không

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Diệp Oản Oản lườm Nhiếp Vô Danh một cái. Biết ngay mà, trong mõm chó không mọc ra được ngà voi.

"Thế nào, Hữu Danh muội muội, tin tức này, đã đủ bùng nổ chứ? Hẳn là đáng từng đồng xu cắc bạc!" Nhiếp Vô Danh nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, luôn mồm luôn miệng.

"Tốt rồi, tốt rồi, tôi biết rồi."

Diệp Oản Oản khẽ than thở một tiếng, chợt vòng qua Nhiếp Vô Danh, nhanh chân đi vào bên trong Nhiếp gia.

Hôm nay, Nhiếp phu nhân và Nhiếp Linh Lung, "Nhiếp Vô Ưu" ba người, cũng không có mặt ở Nhiếp phủ.

Diệp Oản Oản xe chạy quen đường, đi tới phòng ngủ của Đường Đường.

"Mẹ..." Nhìn thấy Diệp Oản Oản xuất hiện, Đường Đường ánh mắt sáng lên.

Tối hôm qua, Diệp Oản Oản bởi vì đã hẹn gặp Tu La Chủ, cho nên cũng không quay trở lại Nhiếp gia.

"Đường Đường, mẹ mang cho con điểm tâm sáng." Diệp Oản Oản mở hộp đồ ăn ra, chuyển tới bên cạnh Đường Đường.

"Cảm ơn mẹ..." Đường Đường nhận lấy hộp đồ ăn, nhìn về phía Diệp Oản Oản nói.

Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, Đường Đường liền nói: "Mẹ, chuyện mẹ bảo con làm, con đã làm xong xuôi."

Đường Đường nói xong, lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ một bên, đặt ở cạnh Diệp Oản Oản.

Diệp Oản Oản thận trọng mở hộp ra, là mấy sợi tóc màu đen.

"Đường Đường làm rất tốt, mẹ con có phát hiện không?" Diệp Oản Oản thấp giọng mở miệng.

"Không có." Đường Đường lắc đầu một cái, lại nói: "Mẹ... Mẹ muốn tóc của "người mẹ" kia, rốt cuộc là để làm cái gì?"

Nghe Đường Đường hỏi vậy, chân mày Diệp Oản Oản hơi hơi nhíu lại. Về phần tại sao, nàng tự nhiên không thể nói rõ cho Đường Đường biết được.

Nếu như, cái thân phận của cô nàng "Nhiếp Vô Ưu" đó, đích xác là giả cũng còn đỡ, nhưng nếu như lỡ đâu là thật, mình bảo Đường Đường làm như vậy, không phải là làm bậy sao?

"Đường Đường, mẹ tuyệt đối sẽ không làm tổn thương con. Còn có chuyện của Nhiếp gia, con có tin tưởng mẹ không?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Đường Đường, nhẹ giọng hỏi.

Lúc này, Đường Đường không chút do dự gật đầu một cái: "Con tin tưởng mẹ."

...

Sau khi rời khỏi Nhiếp gia, Diệp Oản Oản cầm lấy chiếc hộp có cất giữ mấy sợi tóc của "Nhiếp Vô Ưu", chuẩn bị đi tìm một cơ quan giám định.

Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, lại luôn cảm thấy có chút không thích hợp.

Nhiếp gia là khái niệm gì, chính là một trong tứ đại thế gia của Độc Lập Châu.

Nếu như, "Nhiếp Vô Ưu" thật sự là một kẻ giả mạo, Nhiếp gia không có khả năng không tra ra được...

Hơn nữa, Độc Lập Châu có nhiều cơ quan giám định như vậy, Nhiếp gia sau khi tìm ra "Nhiếp Vô Ưu", không có khả năng không đi làm giám định lần nữa. Nếu như là giả, nhất định đã có thể giám định ra. Nhưng nếu như giám định cho ra kết quả là thật, vậy cũng đủ để chứng minh hai vấn đề.

Thứ nhất, Nhiếp Vô Ưu này đích xác là thứ thiệt, không có bất cứ vấn đề gì.

Thứ hai, Nhiếp Vô Ưu là giả mạo, nhưng quyền thế lớn, làm cho người ta hoảng sợ, có thể khiến cho cơ quan giám định của Độc Lập Châu nói dối, từ đó làm giả kết quả, lấy hàng giả để đánh tráo.

Nếu như tự lấy tóc của Đường Đường và "Nhiếp Vô Ưu" đi giám định, vô cùng có khả năng sẽ bứt dây động rừng. Sẽ hoàn toàn phản tác dụng.

Dĩ nhiên, theo Diệp Oản Oản, có lẽ, cái cô nàng Nhiếp Vô Ưu kia là thật, Dịch Thủy Hàn chẳng qua là hơi đa nghi một chút.

Chỉ bất quá, Diệp Oản Oản đã đáp ứng với Dịch Thủy Hàn, nhất định phải làm.

Sau khi trở lại Không Sợ Minh, Diệp Oản Oản gọi Thất Tinh và Bắc Đẩu hai người tới.

Bắc Đẩu thấy Diệp Oản Oản ngồi ở trên ghế, nửa chữ cũng không nói, trong lòng có chút suy nhược, không biết có phải là bởi vì miệng của chính mình đã hơi lớn một chút hay không?

"Phong tỷ... Tối hôm qua..."

Bắc Đẩu nhìn về phía Diệp Oản Oản, mới vừa muốn mở miệng nói gì đó, đã bị Diệp Oản Oản lên tiếng cắt ngang.

"Trong Không Sợ Minh, có ai biết giám định hay không?" Diệp Oản Oản ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thất Tinh và Bắc Đẩu.


Chương 1568: Giám định người thân

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

"Có!" Bắc Đẩu vội vàng nói: "Phong tỷ, đệ biết... Giám định cái gì, đồ cổ hay là ngọc thạch, về phương diện này đệ có chút thành tựu!"

Đối với cái này, Thất Tinh lại không hề phản bác.

Bắc Đẩu không chỉ là có thành tựu đối với phương diện này, hơn nữa còn tinh thông ngôn ngữ mười mấy quốc gia.

Năm đó, thời điểm Không Sợ Minh cùng thế lực nước khác giao thiệp, rất nhiều dịp đều cần Bắc Đẩu ra mặt đảm nhiệm vị trí phiên dịch.

"Vậy, giám định người thân thì sao?" Diệp Oản Oản nói.

"Đúng, đệ có thể tự mình giám định, không sai. Phong tỷ, tỷ lấy đồ vật ra đi, đệ giúp tỷ nhìn một chút. Đầu năm nay, đồ giả cũng hơi nhiều rồi." Bắc Đẩu hướng về Diệp Oản Oản quan sát.

"Tôi nói chính là giám định người thân, chính là giám định cậu có phải là con trai của cha cậu hay không, là loại giám định này." Diệp Oản Oản thở dài.Nghe câu này của Diệp Oản Oản, Bắc Đẩu nhất thời sững sờ tại chỗ, khó tin nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản: "Đệ không phải là con trai của cha đệ? Tại sao? Đệ không phải là con trai của cha, vậy đệ là con của ai? Chẳng lẽ mẹ đệ có chuyện gì lừa gạt đệ sao?"

Diệp Oản Oản nhìn Bắc Đẩu, không khỏi rùng mình một cái. Thằng này là giả bộ ngu, hay là ngu thật vậy...

Loại con hàng như Bắc Đẩu này, rốt cục là giống ai vậy?

Nói cậu ta giống như Nhiếp Vô Danh, đó là làm nhục Nhiếp Vô Danh! Trình độ khôn khéo của Nhiếp Vô Danh, từ phương thức kiếm tiền của anh ta cũng có thể thấy được phần nào, chính là loại người siêu thông minh nhưng giả ngốc mà thôi. Về phần cái gã Bắc Đẩu này...

"Phong tỷ nói, chính là loại giám định quan hệ cha con hoặc mẹ con với nhau." Thất Tinh hướng về Bắc Đẩu hờ hững mở miệng.

"Thì ra là như vậy, làm đệ sợ muốn chết... Giám định người thân đệ không rành." Bắc Đẩu lắc đầu một cái: "Bất quá, Đại trưởng lão biết cái này."

"Được, đem Đại trưởng lão gọi tới." Diệp Oản Oản phất phất tay, để cho hai người rời đi.

Chỉ chốc lát sau, Đại trưởng lão mặc âu phục màu đỏ, gõ cửa phòng làm việc một cái. Sau khi được Diệp Oản Oản đáp ứng, lúc này mới đẩy cửa đi vào.

"Minh chủ, ngài tìm tôi?"

Đại trưởng lão nhìn về phía Diệp Oản Oản, mới vừa rồi đã nghe Bắc Đẩu nói đơn giản qua.

"Ừm." Diệp Oản Oản khẽ vuốt cằm: "Đại trưởng lão biết giám định người thân sao?"

Nghe câu hỏi này của Diệp Oản Oản, thần sắc Đại trưởng lão hơi nghi hoặc một chút. Minh chủ làm sao lại bỗng nhiên yêu cầu loại giám định người thân này...?"Hơi hơi biết một chút, không tính là tinh thông, nhưng cũng hiểu được." Đại trưởng lão mở miệng.

"Được, hiểu được là tốt rồi, cần thiết bị gì sao?" Diệp Oản Oản sắc mặt vui mừng, cuối cùng có một người đáng tin rồi! Trưởng lão Không Sợ Minh dù sao cũng là trưởng lão Không Sợ Minh đấy!

"Một chén đã đủ rồi, nhỏ máu nhận thân mà thôi, cũng không khó." Đại trưởng lão nói.

Đại trưởng lão vừa dứt tiếng, nụ cười trên mặt Diệp Oản Oản hoàn toàn cứng đờ lại.

"Không sao, ông đi xuống đi." Diệp Oản Oản nói.

Giờ đã là thời đại nào rồi, còn nhỏ máu nhận thân, có hiểu thường thức khoa học hay không? Sống ở thời cổ đại hay sao?

"Ha ha, Minh chủ xin đừng tức giận, tôi chỉ đùa một chút mà thôi, xin bình tĩnh... Hì hì, chuyện này đích xác cần có dụng cụ tương đối tiên tiến. Bằng vào thủ đoạn của Không Sợ Minh chúng ta mà nói, nửa ngày liền có thể lấy được thiết bị này, nhiều nhất chỉ cần hai ngày là có thể có kết quả." Đại trưởng lão thấp giọng cười một tiếng.

Diệp Oản Oản: "..." Đùa vậy rồi có tự thấy vui không?

"Được, Đại trưởng lão, chuyện này không nên để cho bất kỳ người nào biết, ông đi chuẩn bị, càng nhanh càng tốt." Diệp Oản Oản nói.

"Minh chủ, xin mạo muội hỏi một chút, ngài chuyện này... Là hoài nghi cha của ngài, hay là mẹ, không phải là ruột thịt?" Đại trưởng lão mặt đầy vẻ hiếu kỳ.

Mặc dù Đại trưởng lão nói không phải là sai, nhưng mà chuyện này, hoàn toàn không có quan hệ gì.

"Không cần hỏi nhiều!" Diệp Oản Oản nói.Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

---

"Có!" Bắc Đẩu vội vàng nói: "Phong tỷ, đệ biết... Giám định cái gì, đồ cổ hay là ngọc thạch, về phương diện này đệ có chút thành tựu!"

Đối với cái này, Thất Tinh lại không hề phản bác.

Bắc Đẩu không chỉ là có thành tựu đối với phương diện này, hơn nữa còn tinh thông ngôn ngữ mười mấy quốc gia.

Năm đó, thời điểm Không Sợ Minh cùng thế lực nước khác giao thiệp, rất nhiều dịp đều cần Bắc Đẩu ra mặt đảm nhiệm vị trí phiên dịch.

"Vậy, giám định người thân thì sao?" Diệp Oản Oản nói.

"Đúng, đệ có thể tự mình giám định, không sai. Phong tỷ, tỷ lấy đồ vật ra đi, đệ giúp tỷ nhìn một chút. Đầu năm nay, đồ giả cũng hơi nhiều rồi." Bắc Đẩu hướng về Diệp Oản Oản quan sát.

"Tôi nói chính là giám định người thân, chính là giám định cậu có phải là con trai của cha cậu hay không, là loại giám định này." Diệp Oản Oản thở dài. Nghe câu này của Diệp Oản Oản, Bắc Đẩu nhất thời sững sờ tại chỗ, khó tin nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản: "Đệ không phải là con trai của cha đệ? Tại sao? Đệ không phải là con trai của cha, vậy đệ là con của ai? Chẳng lẽ mẹ đệ có chuyện gì lừa gạt đệ sao?"

Diệp Oản Oản nhìn Bắc Đẩu, không khỏi rùng mình một cái. Thằng này là giả bộ ngu, hay là ngu thật vậy...

Loại con hàng như Bắc Đẩu này, rốt cục là giống ai vậy?

Nói cậu ta giống như Nhiếp Vô Danh, đó là làm nhục Nhiếp Vô Danh! Trình độ khôn khéo của Nhiếp Vô Danh, từ phương thức kiếm tiền của anh ta cũng có thể thấy được phần nào, chính là loại người siêu thông minh nhưng giả ngốc mà thôi. Về phần cái gã Bắc Đẩu này...

"Phong tỷ nói, chính là loại giám định quan hệ cha con hoặc mẹ con với nhau." Thất Tinh hướng về Bắc Đẩu hờ hững mở miệng.

"Thì ra là như vậy, làm đệ sợ muốn chết... Giám định người thân đệ không rành." Bắc Đẩu lắc đầu một cái: "Bất quá, Đại trưởng lão biết cái này."

"Được, đem Đại trưởng lão gọi tới." Diệp Oản Oản phất phất tay, để cho hai người rời đi.

Chỉ chốc lát sau, Đại trưởng lão mặc âu phục màu đỏ, gõ cửa phòng làm việc một cái. Sau khi được Diệp Oản Oản đáp ứng, lúc này mới đẩy cửa đi vào.

"Minh chủ, ngài tìm tôi?"

Đại trưởng lão nhìn về phía Diệp Oản Oản, mới vừa rồi đã nghe Bắc Đẩu nói đơn giản qua.

"Ừm." Diệp Oản Oản khẽ vuốt cằm: "Đại trưởng lão biết giám định người thân sao?"

Nghe câu hỏi này của Diệp Oản Oản, thần sắc Đại trưởng lão hơi nghi hoặc một chút. Minh chủ làm sao lại bỗng nhiên yêu cầu loại giám định người thân này...?"Hơi hơi biết một chút, không tính là tinh thông, nhưng cũng hiểu được." Đại trưởng lão mở miệng.

"Được, hiểu được là tốt rồi, cần thiết bị gì sao?" Diệp Oản Oản sắc mặt vui mừng, cuối cùng có một người đáng tin rồi! Trưởng lão Không Sợ Minh dù sao cũng là trưởng lão Không Sợ Minh đấy!

"Một chén đã đủ rồi, nhỏ máu nhận thân mà thôi, cũng không khó." Đại trưởng lão nói.

Đại trưởng lão vừa dứt tiếng, nụ cười trên mặt Diệp Oản Oản hoàn toàn cứng đờ lại.

"Không sao, ông đi xuống đi." Diệp Oản Oản nói.

Giờ đã là thời đại nào rồi, còn nhỏ máu nhận thân, có hiểu thường thức khoa học hay không? Sống ở thời cổ đại hay sao?

"Ha ha, Minh chủ xin đừng tức giận, tôi chỉ đùa một chút mà thôi, xin bình tĩnh... Hì hì, chuyện này đích xác cần có dụng cụ tương đối tiên tiến. Bằng vào thủ đoạn của Không Sợ Minh chúng ta mà nói, nửa ngày liền có thể lấy được thiết bị này, nhiều nhất chỉ cần hai ngày là có thể có kết quả." Đại trưởng lão thấp giọng cười một tiếng.

Diệp Oản Oản: "..." Đùa vậy rồi có tự thấy vui không?

"Được, Đại trưởng lão, chuyện này không nên để cho bất kỳ người nào biết, ông đi chuẩn bị, càng nhanh càng tốt." Diệp Oản Oản nói.

"Minh chủ, xin mạo muội hỏi một chút, ngài chuyện này... Là hoài nghi cha của ngài, hay là mẹ, không phải là ruột thịt?" Đại trưởng lão mặt đầy vẻ hiếu kỳ.

Mặc dù Đại trưởng lão nói không phải là sai, nhưng mà chuyện này, hoàn toàn không có quan hệ gì.

"Không cần hỏi nhiều!" Diệp Oản Oản nói.


Chương 1569: Ngươi ăn gan hùm mật báo

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

"Thuộc hạ đã hiểu, thuộc hạ sẽ đi làm ngay, tuyệt đối rất nhanh." Đại trưởng lão gật đầu một cái, chợt rời khỏi phòng làm việc.

Diệp Oản Oản ngồi ở trên ghế, hai tay thong thả gõ bàn làm việc. Diệp Thiệu Đình và Diệp Mộ Phàm vẫn còn đang bị tạm giam, hẳn là còn dư lại thời gian ba tháng nữa, chính mình nhất định phải mau mau lên...

...

Đại trưởng lão làm việc, quả thực dứt khoát lanh lẹ, chỉ sau thời gian nửa ngày, những thiết bị cần thiết đã được lặng lẽ chở về Không Sợ Minh, hơn nữa còn nhận mẫu thử của "Nhiếp Vô Ưu" và Đường Đường từ tay Diệp Oản Oản...

Chỉ cần an tĩnh chờ đợi một thời gian ngắn, Diệp Oản Oản liền có thể lấy được kết quả

Cùng lúc đó, ngoài Không Sợ Minh.

"Nhiếp Vô Ưu" ngồi trên xe, nhìn về phía trụ sở chính của Không Sợ Minh, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, treo lên một nụ cười lạnh như băng.

"Tiểu tiện nhân...!! Hết thảy của ngươi, đều thuộc về ta, bao gồm cả... mạng của ngươi! Ta ngược lại muốn nhìn một chút, ngươi tại Không Sợ Minh sẽ chết thê thảm đến dường nào."

Rất nhanh, cửa xe được mở ra, vị danh viện "Lễ Phục Đỏ" hôm qua tại Thẩm gia hướng về "Nhiếp Vô Ưu" nói: "Vô Ưu, cô yên tâm, giả mạo Không Sợ Minh Chủ, chắc chắn phải chết! Con chó cái đó, không chỉ muốn cướp đi Đường Đường của cô, còn dám giả mạo Không Sợ Minh Chủ, đúng là loài xú trùng đáng ghét! Vậy mà còn mộng tưởng một bước lên trời!"

"Ha..."

"Nhiếp Vô Ưu" cười khẽ một tiếng: "Nhìn biểu hiện của cô rồi."

"Đúng rồi, Vô Ưu, Linh Lung bên kia, có biết không... Có cần phải nói với Linh Lung một tiếng hay không?" Danh viện quần áo đỏ nói.

Nghe Lễ Phục Đỏ nói câu này, "Nhiếp Vô Ưu" cười lạnh một tiếng: "Cho nên, cô cho rằng, loại người này, Linh Lung sẽ cần phải để vào trong mắt sao?"

"Vâng... Cô nói đúng, tôi đây an tâm." Danh viện quần áo đỏ gật đầu một cái, chợt, nhanh chân hướng về Không Sợ Minh đi tới.

...

"Làm gì?"

Vài vị thành viên Không Sợ Minh, thấy Lễ Phục Đỏ đi vào đại sảnh Không Sợ Minh, một người trong đó không nhịn được mở miệng nói.

"Bảo trưởng lão của các ngươi ra gặp ta." Danh viện quần áo đỏ lãnh đạm mở miệng nói.

"Cái gì?" Thành viên Không Sợ Minh sửng sốt một chút: "Ngươi muốn gặp trưởng lão là gặp sao? Ngươi biết nơi này là nơi nào không?"

"Ta nói cho các ngươi biết, ta có chuyện cơ mật trọng đại, lập tức bảo trưởng lão các ngươi đi ra gặp ta. Nếu không, ngươi đảm đương không nổi!" Lễ phục đỏ lạnh lùng nói.

Còn không đợi thành viên Không Sợ Minh nói tiếp, Tam trưởng lão Lý Tư cau mày, đi vào đại sảnh: "Ồn ào cái gì đó?"

"Tam trưởng lão... Nữ nhân này... Nói có chuyện cơ mật trọng đại."

Thấy Lý Tư xuất hiện, thành viên Không Sợ Minh lập tức nghênh đón, cung kính nói.

Lúc này, Lý Tư quan sát Lễ Phục Đỏ một cái: "Chuyện cơ mật trọng đại gì?"

"Vị trưởng lão này... Ta cho ngươi biết, Không Sợ Minh Chủ của các người là hàng giả! Là giả mạo!" Cô gái áo đỏ đến gần Tam trưởng lão Lý Tư, liền vội vàng mở miệng nói: "Bản thân ả ta là người nước Hoa, cũng không phải gọi là Bạch Phong, mà tên là Diệp Oản Oản. Ả ta căn bản chính là một thứ hàng giả, giả mạo Minh chủ đại nhân của Không Sợ Minh các người!"

"Ồ?"

Nghe câu này của danh viện áo đỏ, Tam trưởng lão cười lạnh một tiếng: "Ngươi nói thật chứ?"

"Dĩ nhiên!" Danh viện quần áo đỏ liền vội vàng gật đầu: "Chuyện lớn như vậy, ta nào dám tùy tiện đùa giỡn hay sao! Chính xác 100%! Ta dám khẳng định, Minh chủ Không Sợ Minh của các người là giả mạo đấy!"

Nhưng mà, cô gái áo đỏ vừa mới dứt lời, hàn quang trong mắt Tam trưởng lão chợt lóe lên, cánh tay phải nâng lên, còn không đợi Lễ Phục Đỏ có phản ứng, nhất thời tung một bạt tai, hung hăng quất vào trên mặt của ả ta.

"Bép"!!!

Một tiếng đầy thanh thúy.

Vào giờ phút này, danh viện quần áo đỏ sững sờ tại chỗ, khó tin nhìn chằm chằm Tam trưởng lão Lý Tư.


Chương 1670: Nhiếp Vô Ưu là giả mạo!

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

"Nhãi ranh, ta thấy là ngươi ăn gan hùm mật báo, dám vu hãm Không Sợ Minh Chủ chúng ta." Lý Tư lạnh lùng lườm Lễ Phục Đỏ.

Nếu như là ngày trước, hắn có lẽ cũng sẽ tin ngay. Nhưng mà từ sau lần trước Minh chủ nắm đầu lão đại Thiết Đầu Bang xong, người nào còn dám đi hoài nghi thân phận của Minh chủ?

"Ta... Ta nói là sự thật, các ngươi nhất định là đã bị nữ nhân kia mê hoặc! Ngàn vạn lần không nên tin tưởng ả ta!" Danh viện quần áo đỏ vội la lên.

"Ha ha... Nhãi ranh, ngươi nói là, chúng ta ngay cả Minh chủ của mình cũng không nhận ra được hay sao?" Khóe miệng Tam trưởng lão khẽ nhếch, cười lạnh.

Còn không đợi Lễ Phục Đỏ mở miệng, Tam trưởng lão không kiên nhẫn xua xua tay như đuổi một con ruồi đầy phiền toái: "Bắt lại, ném vào địa lao, chờ khi nào Minh chủ có thời gian rảnh rỗi, ta lại bẩm báo với Minh chủ. Đến lúc đó sẽ chôn sống hay là thiêu sống, cũng sẽ do Minh chủ định đoạt."

Tam trưởng lão Lý Tư vừa ra lệnh một tiếng, mấy vị thành viên Không Sợ Minh nhanh chóng tiến lên, xách ả Lễ Phục Đỏ lên y như xách một con gà.

Một vị thành viên Không Sợ Minh trong số đó không khỏi lắc đầu. Nữ nhân này quả thật là muốn chết.
Khoảng thời gian này, Minh chủ và Đại trưởng lão qua lại tương đối gần gũi, Tam trưởng lão đang buồn rầu không tìm được chỗ trút giận...

"Các ngươi dám... Ta là người của Nhiếp Linh Lung, các ngươi dám đụng vào ta!" Nữ nhân áo đỏ cắn răng nghiến lợi.

"Đừng nói ngươi là người của Nhiếp Linh Lung gì gì, dù ngươi chính là người của Thiên Hoàng Lão Tử, bêu xấu Không Sợ Minh Chủ, cũng phải chết!" Tam trưởng lão liếc mắt nhìn Lễ Phục Đỏ một cái, chợt, để cho người đem ả ta ném vào địa lao.

...

Giờ phút này, thấy Lễ Phục Đỏ ở phòng khách lầu 1 bị một vị trưởng lão đập cho một bạt tai, sau đó bị bắt đi, nụ cười trên mặt "Nhiếp Vô Ưu" nhất thời biến mất.

Đây là chuyện gì xảy ra? Sao lại so với tưởng tượng của nàng, hoàn toàn không hề khớp...

Sự tình làm sao lại đến nông nỗi này?

Chỉ trầm tư trong chốc lát, hàn quang trong mắt "Nhiếp Vô Ưu" chợt lóe lên, lái xe rời đi.

...

Chuyện này chỉ như một khúc nhạc dạo ngắn ngủi, Diệp Oản Oản cũng không biết rõ tình hình. Mà vào hai ngày sau đó, giám định người thân đã có kết quả, Đại trưởng lão mang theo một bản báo cáo đi vào bên trong phòng làm việc.

Thấy vậy, Diệp Oản Oản vội vàng để cho Bắc Đấu và Thất Tinh rời đi, để cho Đại trưởng lão ngồi ở một bên.

"Đại trưởng lão, kết quả như thế nào?"

Diệp Oản Oản nhìn về phía Đại trưởng lão, mở miệng hỏi.Diệp Oản Oản cũng không hề mong đợi gì nhiều. Cái cô nàng Nhiếp Vô Ưu đó, khả năng giả mạo rất nhỏ, nhưng kết quả này, vẫn cần phải nói cho Dịch Thủy Hàn.

"Minh chủ... Kết quả giám định đã có rồi."

Đại trưởng lão nói xong, đem báo cáo giám định nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, bên cạnh Diệp Oản Oản.

Khóe mắt Diệp Oản Oản đảo qua báo cáo giám định, dường như chút xem không hiểu...

"Đại trưởng lão, nói thẳng kết quả." Diệp Oản Oản mở miệng nói.

"Vâng." Đại trưởng lão gật đầu một cái: "Minh chủ, DNA không khớp."

Nghe câu này của Đại trưởng lão, con ngươi Diệp Oản Oản nhất thời co rụt lại.

DNA không khớp có ý tứ là...

"Vâng, nói cách khác, A và B cũng không có bất kỳ quan hệ huyết mạch nào, hoàn toàn là hai người xa lạ." Đại trưởng lão uống một hớp nước trà, không nhanh không chậm hướng về Diệp Oản Oản giải thích.

Vào giờ phút này, trong lòng Diệp Oản Oản có một cơn sóng thần trào dâng.

Ý là...

Con ả Nhiếp Vô Ưu đó, đích xác là giả mạo! Căn bản không phải là mẹ ruột của Đường Đường!!

"Đại trưởng lão, bản báo cáo này, ông xác định sao? Sẽ có sai lầm gì hay không?" Chân mày Diệp Oản Oản hơi hơi nhướng lên. Loại chuyện này không thể lơ là, quan hệ đến cả đời của Đường Đường!

"Minh chủ, ngài quá lo lắng rồi! Coi như ngài không tin tôi, hẳn cũng nên tin tưởng vào khoa học. Phải là phải, không phải là không phải, tỷ lệ chính xác lên đến 99.99%, không hề sai." Đại trưởng lão mặt đầy vẻ chắc chắn.


Chương 1571: Lại có thể xem phim hoạt hình

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Đại trưởng lão ngồi ở trên ghế, vô cùng nhàn nhã nhấp một ngụm nước trà trong ly, nhìn về phía Diệp Oản Oản, thấp giọng cười nói: "Minh chủ, ngài cứ yên tâm đi, báo cáo giám định là thật 100%, hoàn toàn sẽ không có bất cứ vấn đề gì."

Đối với sự khẳng định này của Đại trưởng lão, Diệp Oản Oản đương nhiên sẽ không hoài nghi, chẳng qua là không nghĩ tới, vị Nhiếp Vô Ưu ở Nhiếp gia kia, thật sự là một kẻ giả mạo...

"Được, tôi hiểu rồi. Chuyện này, không được nói cho bất luận một kẻ nào." Diệp Oản Oản nhìn về phía Đại trưởng lão, dặn dò.

Nghe mệnh lệnh của Diệp Oản Oản, Đại trưởng lão đứng dậy, gật đầu một cái: "Minh chủ yên tâm, chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói, trong nội tâm của thuộc hạ vẫn luôn hiểu rõ."

Đại trưởng lão nói xong, xoay người rời khỏi phòng làm việc.

Chờ sau khi Đại trưởng lão rời đi, Diệp Oản Oản cầm lấy báo cáo giám định trong tay, cau mày. Không nghĩ tới, một câu dặn dò của Dịch Thủy Hàn, lại có thể sẽ tạo nên một cơn sóng thần.

Không bao lâu, Diệp Oản Oản rời khỏi Không Sợ Minh, lái xe tới cửa nhà của Dịch Thủy Hàn.

"Dịch Thủy Hàn..."Diệp Oản Oản gõ cửa một cái, đứng ở ngoài cửa gọi.

Chỉ chốc lát sau, cửa phòng bị mở ra, Dịch Thủy Hàn mặc đồ ngủ, mắt lim dim ngái ngủ nhìn về phía Diệp Oản Oản.

"Dịch đại hiệp, chuyện lần trước anh bảo tôi điều tra, đã có kết quả." Diệp Oản Oản vội vàng mở miệng nói.

"Ừm, đi vào trong lại nói." Dịch Thủy Hàn xoay người tiến vào bên trong nhà: "Lúc vào nhớ đóng cửa lại."

Diệp Oản Oản: "..."

Đi vào bên trong nhà, Dịch Thủy Hàn ngồi ở trên ghế sa lon, mở TV.

Diệp Oản Oản nhìn về phía màn ảnh, khóe miệng hơi hơi co giật... Phim... Phim hoạt hình!!

"Kết quả thế nào?" Dịch Thủy Hàn mắt không chớp, nhìn chằm chằm TV, thuận miệng hỏi.

"Vâng, Dịch đại hiệp, xảy ra chuyện rồi! Cái vị Nhị tiểu thư Nhiếp gia đó, không phải thật, là giả mạo." Diệp Oản Oản vội nói.

"Ồ..."

Dịch Thủy Hàn không đếm xỉa tới, gật đầu một cái: "Đợi một hồi lại nói tiếp... Tôi phải theo dõi đoạn này, đang gay cấn..."

Diệp Oản Oản: "..." Có thể để ý hơn một chút được hay không, phim hoạt hình hay đến vậy sao?

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng Diệp Oản Oản cũng không dám nói thêm gì cả, chỉ có thể đợi Dịch Thủy Hàn xem hết tập phim hoạt hình cho xong.

Mà một lần đợi này, là cả nửa tiếng đồng hồ.

Dịch Thủy Hàn hơi có chút thất vọng, chợt nhấn điều khiển từ xa, tắt TV.

"Kết quả điều tra thế nào, cô mới vừa nói cái gì?" Dịch Thủy Hàn ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản hỏi.

Diệp Oản Oản: "..." Cái em gái anh!!

"Dịch đại hiệp, chuyện không nhỏ, Nhiếp gia Nhị tiểu thư, mẹ của Đường Đường, là một kẻ giả mạo, căn bản cũng không phải mẹ ruột." Diệp Oản Oản bất đắc dĩ, chỉ có thể lặp lại một lần.

"Làm sao cô biết?" Dịch Thủy Hàn mở miệng.

Diệp Oản Oản mặt đầy mộng bức: "Không phải là anh bảo tôi đi thăm dò sao?"

"Ồ, lúc đầu chẳng qua là tôi thuận miệng nói chơi một chút thôi. Vậy cô có chứng cứ sao?" Dịch Thủy Hàn mặt không cảm xúc.

"Có." Diệp Oản Oản tiến lên trước, đem báo cáo giám định đưa cho Dịch Thủy Hàn.

Dịch Thủy Hàn nhận lấy báo cáo giám định, sau khi quan sát một lát, nói: "Xem không hiểu, cô nói thẳng đi."

"Đây là báo cáo giám định thân nhân của Đường Đường và Nhiếp Vô Ưu, DNA của hai người không khớp, cũng không có quan hệ máu mủ!" Diệp Oản Oản giải thích.

"Đây mới là chuyện lạ! Trước đó rất nhiều cơ quan giám định của Độc Lập Châu, kết quả giám định tất cả đều như nhau, nhưng sao đến chỗ cô lại thay đổi rồi?" Dịch Thủy Hàn như có điều gì suy nghĩ.

"À... Tôi có một người bạn, mở phòng thí nghiệm nhỏ, loại tư nhân ấy! Tôi bảo cậu ta giám định, Dịch đại hiệp, đây tuyệt đối là thật." Diệp Oản Oản nói.

"Ừm... Hiểu rồi, khổ cực cho cô rồi!" Dịch Thủy Hàn hướng về Diệp Oản Oản khẽ vuốt cằm.


Chương 1572: Không đơn giản như vậy

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Khóe miệng Diệp Oản Oản hơi hơi dương lên. Có Dịch Thủy Hàn ra tay, tất cả mọi chuyện đều có thể được giải quyết dễ dàng.

Nhưng mà, Diệp Oản Oản đứng ở cạnh ghế sa lon đợi cả nửa ngày, lại không thấy Dịch Thủy Hàn nói tiếp.

"Dịch đại hiệp, bước kế tiếp thì sao?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Dịch Thủy Hàn, không nhịn được chủ động hỏi.

"Bước kế tiếp?" Nghe tiếng, trên mặt Dịch Thủy Hàn đầy vẻ khó hiểu: "Bước kế tiếp phải trông vào chính bản thân cô."

"Cái gì?" Diệp Oản Oản có chút ngẩn ra, Dịch Thủy Hàn không quản sao?

"Dịch đại hiệp, là anh bảo tôi đi thăm dò, hiện tại tra ra được rồi, chẳng lẽ anh mặc kệ sao?" Diệp Oản Oản hỏi.

"Bởi vì là cô tìm ra, nên cũng phải do cô giải quyết. Trừ chuyện Cổ tộc ra, tôi sẽ không nhúng tay vào bất kỳ tranh đấu của bất kỳ thế lực nào tại Độc Lập Châu, lại càng không nói đến vấn đề gia đình. Cô tự nghĩ biện pháp đi." Dịch Thủy Hàn ngáp một cái.

Diệp Oản Oản: "..." Có thể con mịa nó bớt hố hàng người ta một chút, có được hay không?

Diệp Oản Oản thề, nếu như không phải là nàng đánh không lại hắn, nhất định đem sẽ đầu của Dịch Thủy Hàn gõ cho nát bấy...! Một kẻ thiếu trách nhiệm như hắn ta, làm sao lại có thể làm sư phụ của Đường Đường.

"Tôi buồn ngủ... Muốn ngủ chung hay sao?" Dịch Thủy Hàn nằm ở trên ghế sa lon, lấy chăn che kín người, nhìn về phía Diệp Oản Oản hỏi.

Diệp Oản Oản thở dài: "Được rồi, vẫn là để tôi trước tiên đi giải quyết chuyện này vậy."

"Lúc đi giúp tôi đóng cửa lại."

Thấy Diệp Oản Oản đứng dậy rời đi, Dịch Thủy Hàn nói.

Diệp Oản Oản: "..." Đóng cái em gái anh!!

"Được rồi, Dịch đại hiệp!" Diệp Oản Oản ý cười đầy mặt, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

...

Sau khi trở lại Không Sợ Minh, Diệp Oản Oản đem Bắc Đấu và Thất Tinh gọi qua.

Bây giờ, trong Không Sợ Minh, khiến cho Diệp Oản Oản tín nhiệm, cũng chỉ có hai người này.

Sau khi đem ngọn nguồn báo cho Bắc Đấu và Thất Tinh, hai người trố mắt nhìn nhau, thần sắc kinh ngạc.

"Bắc Đẩu, nếu như cậu đem chuyện này nói ra ngoài, ngày mai cũng không cần đi làm nữa." Diệp Oản Oản nhìn về phía Bắc Đẩu, thần sắc nghiêm túc.

Đối với cái miệng rộng của Bắc Đẩu, Diệp Oản Oản quả thật là có chút chột dạ. Chỉ bất quá, loại chuyện này, Diệp Oản Oản vẫn có thể tin được Bắc Đẩu.

"Phong tỷ, câu này...Cái gì nhẹ, cái gì nặng, đệ còn không phân biệt được hay sao? Đệ dù có chết cũng không có khả năng nói ra." Bắc Đẩu vội vã mở miệng.

"Phong tỷ, chuyện này đối với Nhiếp gia không phải chuyện đùa, nhưng đối với Không Sợ Minh chúng ta mà nói, dường như không có quan hệ gì... Nhưng mà, nếu như Phong tỷ đem sự thật báo cho Nhiếp gia, Nhiếp gia nhất định sẽ cảm kích Không Sợ Minh, đệ cảm thấy cũng có khả năng này." Thất Tinh trầm tư chốc lát, mở miệng nói.

"Rắm!" Bắc Đẩu cau mày: "Phong tỷ, chuyện này, tuyệt đối không thể đơn giản như vậy! Nhiếp gia là một trong tứ đại thế gia của Độc Lập Châu. Nếu như người đó là giả mạo, sau lưng không có quan hệ, làm sao có thể giấu giếm được Nhiếp gia? Hơn nữa, rất nhiều cơ quan giám định tại Độc Lập Châu, cho ra kết quả cô ta chính là Nhiếp gia Nhị tiểu thư. Có thể thấy được thế lực sau lưng đáng sợ đến dường nào!"

"Yo, hôm nay lại có đầu óc như vậy?" Diệp Oản Oản kinh ngạc nhìn chằm chằm Bắc Đẩu, không ngờ, cái gã này lại có thể phân tích ra được đến vậy.

"Phong tỷ, tỷ trước tiên hãy nghe đệ nói... Không Sợ Minh chúng ta và Nhiếp gia, nguyên bản là không hợp. Phong tỷ lúc trước đào hố lừa Nhiếp gia cũng không ít lần. Lời mà Không Sợ Minh Chủ nói, Nhiếp gia làm sao có thể sẽ tin tưởng, đến lúc đó ngược lại còn cho rằng Không Sợ Minh chúng ta đang khích bác, ly gián, gây chuyện... Hơn nữa, tất nhiên sẽ bứt dây động rừng, làm cho ả Nhiếp Vô Ưu giả đó cảnh giác. Một khi như thế, sau này còn muốn vạch trần cô ta, coi như khó hơn lên trời rồi."

Bắc Đẩu phân tích.

Nghe câu này của Bắc Đẩu, Diệp Oản Oản khẽ vuốt cằm. Đối với biểu hiện hôm nay của Bắc Đẩu, Diệp Oản Oản hết sức vui mừng, thậm chí có một loại cảm giác như chứng kiến con trai mình trưởng thành...

"Phong tỷ, Bắc Đẩu nói có lý, trước đó là đệ không suy nghĩ kỹ càng." Thất Tinh mở miệng nói.


Chương 1673: Thân phận Không Sợ Minh Chủ

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

"Vậy các cậu nói xem, làm thế nào mới có thể phơi bày được thứ hàng giả đó?" Diệp Oản Oản hỏi.

"Phong tỷ, Nhiếp gia Nhị lão đối với Nhiếp Vô Ưu hiện tại vô cùng thương yêu, tùy tiện đi tố cáo, sẽ chỉ làm cho Nhiếp gia giận dữ, thậm chí đối với Không Sợ Minh chúng ta tiến hành các biện pháp đối địch, cũng không thích hợp... Mà Phong tỷ bây giờ biết được Nhiếp Vô Ưu là giả mạo, kẻ giả mạo đó không có khả năng đề phòng. Cho nên, cơ hội rất nhiều, không cần nhất thời nôn nóng." Bắc Đẩu nói.

Đối với chuyện này, Diệp Oản Oản cũng không phản bác, thân phận của mình, đích xác có chút lúng túng.

Nếu như là lấy thân phận Minh chủ Không Sợ Minh, chỉ sợ chính mình sẽ bị Nhiếp gia đánh văng ra ngoài. Nếu như là lấy thân phận Diệp Oản Oản, quan hệ của mình và Đường Đường có chút đặc thù. Nếu như tùy tiện nói cho Nhiếp gia chủ mẫu, có lẽ sẽ bị cho là mình cố ý gây rối, muốn độc chiếm Đường Đường, đuổi Nhiếp Vô Ưu đi. Hậu quả này lại càng nghiêm trọng hơn.

Nguyên bản, Diệp Oản Oản cũng định trước tiên nói cho Nhiếp Vô Danh, nhưng mà suy nghĩ kỹ một chút, đã lập tức bỏ đi cái ý niệm này.

Diệp Oản Oản có tự tin, với quan hệ của nàng và Nhiếp Vô Danh, Nhiếp Vô Danh nhất định sẽ tin tưởng nàng. Nhưng dựa vào tính cách của Nhiếp Vô Danh, cũng nhất định sẽ đại náo ở trong nhà. Đến lúc đó, nếu khiến cho Nhiếp gia biết là chính mình gây sự, chẳng những sẽ không có hiệu quả, ngược lại hoàn toàn phản tác dụng.

Tích cách Nhiếp Vô Danh, quá mức bốc đồng, nhân tố không xác định rất nhiều. Coi như dựa vào anh ta, theo cách giải thích của mình, đi vạch trần Nhiếp Vô Ưu giả, chỉ sợ cũng không dễ dàng.

"Minh chủ."

Đúng vào lúc này, Tam trưởng lão đẩy cửa tiến vào: "Hôm trước có một nữ nhân, chạy đến Không Sợ Minh, nói ngài là giả mạo, còn nói ả ta và Nhiếp gia có quan hệ, đã bị tôi tóm vào địa lao, cần giết hay không?"

"Ồ?" Nghe tiếng, Diệp Oản Oản như có điều suy nghĩ.

Lần trước thời điểm tại yến hội Thẩm gia, biết được thân phận của mình, cũng chỉ có Nhiếp Linh Lung và Nhiếp Vô Ưu giả đó.

Như vậy xem ra, tất nhiên chuyện này có quan hệ với hai người kia...

Bọn chúng muốn khiến cho nàng chết...

Chỉ tiếc, Không Sợ Minh bây giờ, đã hoàn toàn nằm trong tầm khống chế của nàng!

Diệp Oản Oản bây giờ cực kỳ hoài nghi, có lẽ nào, chính mình thật sự là Không Sợ Minh Chủ Bạch Phong? Nếu không, Không Sợ Minh dựa vào cái gì lại tin phục mình như vậy?

Tất nhiên, chuyện này trước tiên vẫn cần phải đi học viện Xích Diễm một chuyến, nhờ vị viện trưởng kia hỗ trợ một chút, xem có thể khôi phục lại trí nhớ của mình hay không?

"Giam lại là được, tạm thời vẫn chưa cần hỏi cung." Diệp Oản Oản suy nghĩ một chút, mở miệng nói.

Nữ nhân tới vạch trần thân phận của mình, không phải là Nhiếp Linh Lung sai sử, thì chính là do con ả Nhiếp Vô Ưu giả mạo sai phái...

"Vâng." Lý Tư gật đầu một cái."Tôi có chút chuyện ra ngoài một chuyến, có vấn đề gì, gọi điện thoại cho tôi."

Diệp Oản Oản sau khi đứng dậy, từ Không Sợ Minh rời đi.

...

Lúc xế chiều, Diệp Oản Oản đi tới Nhiếp gia.

Bên trong đại sảnh, Nhiếp gia chủ mẫu sắc mặt âm trầm: "Cái con bé Diệp Oản Oản đó, lại là Minh chủ Không Sợ Minh... Nó lại có thể gạt ta..."

"Mẹ, con đã nói với mẹ rồi! Thứ người như vậy, đi tới Nhiếp gia, còn có thể có hảo tâm gì? Cũng còn may là chúng ta phát hiện kịp thời, nếu không, khẳng định sẽ xảy ra chuyện lớn đấy!"

"Nhiếp Vô Ưu" thở dài, lên tiếng nói.

"Vô Ưu tỷ, thật vậy sao? Nói không chừng Diệp Oản Oản cũng không có ý xấu gì... Chỉ là muốn gặp Đường Đường mà thôi." Nhiếp Linh Lung nói.

"Linh Lung, em còn nhỏ, loại người như vậy, chính là một ả ma đầu. Danh tiếng Không Sợ Minh Chủ tại Độc Lập Châu như thế nào, em chẳng lẽ không biết sao?"

"Nhiếp Vô Ưu" cau mày mở miệng.

"Haizz..." Nhiếp Linh Lung thở dài, không lên tiếng nữa.

Giờ phút này, Diệp Oản Oản đã tới bên ngoài phòng khách, xa xa liền nhìn thấy vẻ âm trầm kia của Nhiếp gia chủ mẫu.

Không cần suy nghĩ, Diệp Oản Oản cũng biết, tất nhiên là hai người kia đã đem thân phận Không Sợ Minh Chủ của mình, báo cho Nhiếp gia chủ mẫu.


Chương 1574: Muốn chơi? Chiều tới cùng!

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Không Sợ Minh nhiều năm trước từng trêu chọc Nhiếp gia, cho nên, Nhiếp gia vô cùng chán ghét Không Sợ Minh, nhất là cái vị Không Sợ Minh Chủ này.

Giờ phút này, khóe miệng Diệp Oản Oản hơi hơi dương lên, nếu các cô nàng này đã muốn chơi, chính mình liền chiều tới cùng.

Nhiếp Vô Ưu giả mạo, cùng với Nhiếp Linh Lung, tuyệt đối không tránh khỏi có quan hệ với nhau. Diệp Oản Oản nghe nói, tin tức của thứ hàng giả kia, chính là do Nhiếp Linh Lung phát hiện ra đầu tiên, hơn nữa còn tiết lộ cho Nhiếp gia.

Lúc này, Diệp Oản Oản đi vào bên trong đại sảnh.

Thấy Diệp Oản Oản xuất hiện, ánh mắt của ba người đồng thời rơi vào trên người Diệp Oản Oản.

Giờ phút này, khóe miệng "Nhiếp Vô Ưu" khẽ nhếch lên. Nhiếp gia chủ mẫu đã biết thân phận Không Sợ Minh Chủ của cô ta. Cảm giác bị mẹ ruột của chính mình đuổi ra khỏi Nhiếp gia, nhất định sẽ rất tuyệt vời...

Nhiếp gia chủ mẫu thần sắc âm trầm, mới vừa muốn mở miệng nói chuyện, Diệp Oản Oản lại bỗng nhiên đi tới bên cạnh Nhiếp gia chủ mẫu, thần sắc ủy khuất nói: "A di... Thật xin lỗi, hôm nay con qua đây, chính là muốn nói cho Nhiếp a di, ngoài việc con là Diệp Oản Oản ra, còn có một thân phận khác..."

Nghe câu này của Diệp Oản Oản, chân mày "Nhiếp Vô Ưu" khẽ nhíu lại. Nữ nhân này muốn làm gì?

"Thân phận gì?" Nhiếp gia chủ mẫu nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản.

"Không Sợ Minh Chủ..." Diệp Oản Oản thở dài.

Diệp Oản Oản vừa dứt tiếng, Nhiếp gia chủ mẫu hơi sững sờ.

"A di, con đã từng mất tích một đoạn thời gian, a di hẳn cũng biết. Con chán ghét cảnh chém chém giết giết, cho nên rời khỏi Độc Lập Châu, đến Hoa quốc... Chẳng qua là, gần đây Không Sợ Minh có một số việc phát sinh, nên con mới trở về. Tại Độc Lập Châu, là Đường Đường cho con sự ấm áp của gia đình mà con chưa bao giờ cảm nhận được; Nhất là sau khi nhìn thấy Nhiếp a di, a di đối với con tốt như vậy. Năm đó con còn trẻ không biết gì nên ngông cuồng, từng đắc tội Nhiếp gia, sợ là Nhiếp a di sẽ không thích, nên con mới không dám nói. Lần trước Nhiếp a di muốn thu nhận con làm nghĩa nữ, cũng là bởi vì nguyên nhân này, con mới không dám đáp ứng. Sợ a di đến lúc đó chán ghét con..."

Diệp Oản Oản giờ phút này, giống như là một bé gái phạm phải sai lầm, rất sợ mẹ sẽ trách phạt chính mình.

Nghe Diệp Oản Oản nói xong, sắc mặt âm trầm của Nhiếp gia chủ mẫu đã hòa hoãn đi không ít.

Một bên, "Nhiếp Vô Ưu" trân trối nhìn chòng chọc Diệp Oản Oản. Nữ nhân này, thật là biết diễn mà!

"Con nói là, con gạt ta, là bởi vì sợ ta trách con?" Nhiếp gia chủ mẫu nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản hỏi.

"Vâng... Nhiếp a di, chính là như vậy! Nếu như a di không tin, có thể đi hỏi Vô Danh ca ca. Vô Danh ca ca biết thân phận của con. Cho tới bây giờ con chưa từng có ý nghĩ muốn cố ý lừa dối a di..." Diệp Oản Oản nói.

"Đem đại ca con kêu qua đây!" Nhiếp gia chủ mẫu hướng về "Nhiếp Vô Ưu" nói.

Còn không đợi "Nhiếp Vô Ưu" mở miệng, Nhiếp Vô Danh đúng lúc đi ngang qua đại sảnh: "Mẹ, tìm con trai bảo bối của mẹ làm gì, muốn cho tiền tiêu vặt sao?"

"Ta hỏi con, con biết nàng là Không Sợ Minh Chủ?" Nhiếp gia chủ mẫu hỏi.

"Hả? Không Sợ Minh Chủ?" Nhiếp Vô Danh sững sờ, chợt nhìn về phía Diệp Oản Oản.

Diệp Oản Oản hướng về Nhiếp Vô Danh trừng mắt nhìn.

"Con biết, con chắc chắn là có biết." Nhiếp Vô Danh gật đầu liên tục.

"Biết? Con tại sao lại không nói?" Chân mày Nhiếp gia chủ mẫu khẽ nhăn lại.

"Đây không phải là sợ mẹ không vui sao?" Nhiếp Vô Danh thành thật trả lời.

"Được rồi, con đi đi." Nhiếp gia chủ mẫu phất phất tay.

"Ồ..."

Nhiếp Vô Danh mặt đầy mộng bức tới, mặt đầy mộng bức rời đi.

"A di... Thật xin lỗi, đã lừa gạt dì, con đi đây! Sau này sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt của a di nữa." Diệp Oản Oản chậm rãi đứng dậy.

"Chờ một chút!" Nhiếp phu nhân gọi Diệp Oản Oản lại.


Chương 1575: Chẳng lẽ thật tin nữ nhân này?

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Nghe câu này của Nhiếp gia chủ mẫu, Diệp Oản Oản vô cùng ủy khuất quay đầu lại, nhìn về phía Nhiếp gia chủ mẫu.

Thấy vậy, "Nhiếp Vô Ưu" thần sắc âm trầm. Nữ nhân này, ở trước mặt Nhiếp gia chủ mẫu, lại có thể biết diễn trò như vậy!

Khiến cho "Nhiếp Vô Ưu" không thể nào tiếp nhận được chính là, Nhiếp gia chủ mẫu dường như đã bắt đầu có chút dao động. Chẳng lẽ thật sự tin chuyện hoang đường của nữ nhân này?

Giờ phút này, Nhiếp gia chủ mẫu nhìn về phía Diệp Oản Oản, ngữ khí hơi hòa hoãn lại một chút, hoàn toàn là lấy giọng điệu của trưởng bối nói chuyện: "Đúng là đúng, sai là sai. A di cũng không phải là người có lòng dạ hẹp hòi. Thời điểm năm đó con khiêu khích Nhiếp gia, bất quá mới hơn mười mấy tuổi. A di lúc bằng tuổi con năm đó, so với con còn ngông cuồng hơn. Nào cần phải giấu giếm!"

"Nhiếp a di, con biết lỗi rồi..." Diệp Oản Oản khẽ than thở trong miệng một tiếng.

"Thật biết lỗi rồi?" Nhiếp gia chủ mẫu nhìn Diệp Oản Oản, hơi nhíu mày.Cô bé trước mặt này, bộ dáng ủy khuất, lại khiến cho bà trong vô thức cảm thấy có chút thương tiếc. Sự tức giận trước đó, cũng đã lắng xuống không ít.

Không Sợ Minh Chủ, Tóc Húi Cua ca, nữ nhân danh tiếng tệ hại như ác ma của Độc Lập Châu này, ở trước mặt bà, lại cứ như là một đứa bé phạm phải sai lầm đứng trước mẹ của mình...

"Bạch Phong, Không Sợ Minh của con và Nhiếp gia, năm xưa đích xác là có chút ân oán. Chỉ bất quá, nếu tính cẩn thận một chút, tất cả đều là chuyện của rất nhiều năm về trước, vẫn là nên bỏ đi!" Chỉ chốc lát sau, Nhiếp gia chủ mẫu mở miệng nói.

Nghe tiếng, Diệp Oản Oản sắc mặt tươi vui, lập tức hướng về nhà Nhiếp gia líu lo: "Nhiếp a di... Vậy dì còn tức giận hay không?"

Nhiếp gia chủ mẫu trầm tư một lát, sau đó nói: "Lần này ta đã tha thứ cho con rồi!"

Một bên, Nhiếp Linh Lung nhìn về phía Diệp Oản Oản, ánh mắt tràn đầy lạnh giá, cũng không hề mở miệng nói chuyện.

"Mẹ!"

"Nhiếp Vô Ưu" tiến lên, đi tới bên cạnh Nhiếp gia chủ mẫu: "Mẹ, chẳng lẽ mẹ thật sự tin tưởng nữ nhân này sao... Cô ta cố ý giấu giếm thân phận của mình, tiếp cận Nhiếp gia, tuyệt đối có bí mật không thể cho ai biết!"

Nhiếp gia chủ mẫu nhìn về phía "Nhiếp Vô Ưu", mở miệng nói: "Vô Ưu, Bạch Phong cũng không tính là giấu giếm thân phận. Trước đó là cô ấy quên mà thôi. Huống chi, không phải là đại ca con cũng biết thân phận của cô ấy sao? "

"Chuyện này..."

Một lời nói của Nhiếp gia chủ mẫu, lại khiến cho "Nhiếp Vô Ưu" nghẹn họng, cắn răng nghiến lợi.

Trước đó Nhiếp gia chủ mẫu vẫn còn đang nổi trận lôi đình, nhưng mà sau khi nghe cô ta nói bậy nói bạ xong, lại có thể bắt đầu nói đỡ giúp cho cô ta!

Trong mắt "Nhiếp Vô Ưu" lóe lên hàn quang kinh người. Nữ nhân kia, cho rằng như vậy là không sao à? Nàng nhất định sẽ làm cho Nhiếp gia chủ mẫu tự mình đem nữ nhân kia đuổi ra khỏi cửa!

"Bạch Phong." Nhiếp gia chủ mẫu hướng về Diệp Oản Oản gọi.

"Nhiếp a di, xin hãy cứ gọi con là Oản Oản đi... Con nghe quen hơn một chút." Diệp Oản Oản hơi mỉm cười nói.

"Được, Oản Oản... Chuyện A di nói lần trước, thu nhận con làm nghĩa nữ, con thấy như thế nào?" Nhiếp gia chủ mẫu hỏi.

Nghe tiếng, Diệp Oản Oản vô cùng kinh ngạc. Không ngờ tới, vị Nhiếp gia chủ mẫu này vừa mới được mình dỗ hết giận, lúc này đã lại tiếp tục muốn thu nhận mình làm nghĩa nữ.

Diệp Oản Oản cũng không khó nhìn ra, Nhiếp gia chủ mẫu thật sự ưa thích mình...

"Mẹ... Làm sao có thể qua loa như vậy? Cô ta chính là Không Sợ Minh Chủ! Năm đó, Không Sợ Minh đối với Nhiếp gia chúng ta, cũng không mấy hữu hảo. Cô ta là Không Sợ Minh Chủ, bây giờ tiếp cận Nhiếp gia, khẳng định là có dụng ý khác."

Nghe Nhiếp gia chủ mẫu muốn thu nhận Diệp Oản Oản làm nghĩa nữ, "Nhiếp Vô Ưu" vội vã mở miệng nói.

"Vô Ưu!" Nhiếp gia chủ mẫu nhìn về phía "Nhiếp Vô Ưu", cau mày nói: "Con đây là có chuyện gì xảy ra? Mẹ làm chuyện gì, chẳng lẽ không có chừng mực sao?"


Chương 1576: Hẳn nên gọi là mẹ

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

"Nhiếp Vô Ưu" nắm chặt hai quả đấm, đem tâm trạng thu liễm lại, tận lực giữ cho mình bình tĩnh: "Mẹ, con cũng chỉ là vì lo lắng mà thôi."

"A di, nếu không cứ như vậy đi, không nên bởi vì con mà phá hư tình cảm giữa dì và Vô Ưu. Dù sao con chẳng qua chỉ là một người ngoài..." Thanh âm của Diệp Oản Oản, lộ ra một sự ủy khuất không nói được nên lời.

Nói xong, Diệp Oản Oản ung dung thản nhiên, liếc mắt nhìn "Nhiếp Vô Ưu".

Cái thứ hàng giả này, thật đúng là đem mình xem thành Vô Ưu tiểu thư của Nhiếp gia, xem mình như mẹ ruột của Đường Đường rồi hả?

Chính mình là người đại diện chuyên đào tạo diễn viên chuyên nghiệp, còn diễn không thắng được cô ta hay sao?

Nếu đã chơi rồi, vậy cũng đừng dừng lại... Như vậy, chơi mới đã, nếu không thì còn ý nghĩa gì?
Giờ phút này, Nhiếp gia chủ mẫu hơi có chút bất đắc dĩ, nhìn Oản Oản người ta mà xem, lại nhìn con gái Nhiếp Vô Ưu của mình mà xem...

Nhiếp Vô Ưu từ nhỏ đã bị ông ngoại dẫn đi khỏi Nhiếp gia. Tuy nói, số lần bà và Nhiếp Vô Ưu gặp mặt không nhiều, nhưng tính cách dứt khoát kia của Vô Ưu, vẫn lưu lại cho bà một ấn tượng chưa bao giờ phai. Có thể là sau khi lớn lên, trong tính cách lại dần dần có sự thay đổi, càng lúc càng không hiểu chuyện.

Nhưng mà, dù sao mình cũng thiếu nợ hai con gái quá nhiều, Nhiếp gia chủ mẫu cũng không nhẫn tâm nói gì cả.

"Ngu xuẩn!" Nhiếp Linh Lung nhàn nhạt nhìn lướt qua "Nhiếp Vô Ưu", cười lạnh trong lòng. Bị người ta nắm mũi dẫn đi, mà cũng không tự nhận ra!

"Mẹ... Mới vừa rồi là con không đúng, nhưng cô ta dù sao cũng là Không Sợ Minh Chủ, con chỉ là có chút lo lắng mà thôi. Con không muốn Nhiếp gia bị người khác mưu hại. Cũng có thể là con đã nghĩ nhiều rồi. Mẹ, xin đừng giận con!"

"Nhiếp Vô Ưu" phát hiện có điểm gì đó không đúng, lập tức thay đổi phương hướng.

"Ừ, không có việc gì. Con sau này phải nên gần gũi với Oản Oản nhiều hơn. Ban đầu ở Hoa quốc, vẫn là Oản Oản giúp con chăm sóc Đường Đường một đoạn thời gian, làm người nên biết trước biết sau." Nhiếp gia chủ mẫu nói.

"Vâng... Mẹ, mẹ nói đúng lắm, con biết rồi."

"Nhiếp Vô Ưu" sau khi gật đầu, lại lạnh lùng lườm Diệp Oản Oản một cái.

"Oản Oản, đã thế, vậy thì quyết định vậy đi! Mẹ sẽ cho người cử hành nghi thức." Nhiếp gia chủ mẫu hướng về Diệp Oản Oản cười nói.

"Nhiếp a di... Con là Minh chủ Không Sợ Minh, dì thu nhận con làm nghĩa nữ, con sợ..." Diệp Oản Oản mặt đầy vẻ lo âu.

Nhưng mà, Nhiếp gia chủ mẫu lại lắc đầu một cái: "Con đường đường là Không Sợ Minh Chủ, làm nghĩa nữ của ta, chẳng lẽ ta còn bị thua thiệt hay sao? Lại nói, con là lấy thân phận của Diệp Oản Oản nhận ta làm nghĩa mẫu, không hề quan hệ gì với Bạch Phong."

"Vâng ạ... Cảm ơn a di!" Diệp Oản Oản cuối cùng cũng gật đầu một cái.

Chẳng biết tại sao, đối với Nhiếp gia chủ mẫu, Diệp Oản Oản cũng không có ý bài xích, theo bản năng cũng muốn thân cận quấn quít.

...

Rất nhanh, quản gia Nhiếp phủ đã chuẩn bị xong nước trà, đưa cho Diệp Oản Oản.

Nhiếp gia chủ mẫu ngồi ở thượng vị, đám người Nhiếp Vô Danh và Nhiếp Linh Lung thì đứng ở một bên.

Diệp Oản Oản bưng nước trà, hướng về Nhiếp gia chủ mẫu đi tới. Sau đó, nàng quỳ xuống bên cạnh Nhiếp gia chủ mẫu, đem nước trà dâng lên bằng hai tay: "Nhiếp a di, xin mời uống trà..."

"Còn gọi là a di sao?" Nhiếp gia chủ mẫu nhìn Diệp Oản Oản, có chút bất mãn.

"Oản Oản tiểu thư, kết thúc buổi lễ nhận mẫu thân, bây giờ, Oản Oản tiểu thư hẳn là nên gọi phu nhân là mẹ rồi." Quản gia Nhiếp phủ nhìn về phía Diệp Oản Oản, thấp giọng cười nói.

"Mẹ..." Diệp Oản Oản khẽ mở miệng.

"Được..." Nhiếp gia chủ mẫu đem ly nước trà Diệp Oản Oản đưa lên uống một hơi cạn sạch, lấy ra một phong bao lì xì, tặng cho Diệp Oản Oản.

Nhìn thấy bao tiền lì xì, ánh mắt Nhiếp Vô Danh sáng rực lên.

"Oản Oản, sau này con chính là con gái của Nhiếp gia rồi, Nhiếp gia không có quy củ gì cả, nhưng có một điểm quan trọng, con nhất định phải nhớ kỹ." Nhiếp gia chủ mẫu thần sắc đầy nghiêm túc nói.


Chương 1577: Chẳng lẽ mình thật sự là Không Sợ Minh Chủ

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

"Mẹ, lời mẹ dặn, con nhất định sẽ nhớ kỹ." Diệp Oản Oản gật đầu.

"Ngàn vạn lần nhớ kỹ, không được cho Nhiếp Vô Danh một phân tiền nào." Nhiếp gia chủ mẫu nói.

Diệp Oản Oản: "..."

Nhiếp Vô Danh: "..."

"Đại ca con đã từng thề, không cần một phân tiền của Nhiếp gia. Nếu như nó dùng rồi, cả nhà đều chết hết. Nhiếp gia chúng ta, từ trước đến giờ đều luôn tôn trọng lời thề độc, con hiểu không?" Nhiếp gia chủ mẫu nói.

"Vâng ạ, con hiểu rồi..." Diệp Oản Oản gật đầu một cái.

Quy củ này, thật sự là quá hợp ý nàng rồi!"Mẹ! Nếu không con và mẹ, à, còn có cha nữa, đoạn tuyệt quan hệ gia đình đi? Như vậy chúng ta cũng không phải là người một nhà nữa... Mẹ, thấy chủ ý này của con như thế nào?" Nhiếp Vô Danh vội vã mở miệng.

"Cút!"

Nhiếp gia chủ mẫu nhất thời giận dữ.

"Con chỉ đùa một chút thôi, sao mẹ lại còn tưởng thật?" Nhiếp Vô Danh cười hô hô, liền vội vàng ngậm miệng lại.

"Ha ha, Oản Oản, sau này chúng ta chính là người một nhà." Bỗng nhiên, "Nhiếp Vô Ưu" tiến lên, nhìn về phía Diệp Oản Oản, thấp giọng cười nói.

"Đúng vậy, Vô Ưu, chúng ta sau này là người một nhà. Lúc trước nếu như có chỗ nào đắc tội, xin rộng lòng tha thứ." Diệp Oản Oản cũng cười cười đáp lại.

Bây giờ, nàng đã nhận Nhiếp gia chủ mẫu làm nghĩa mẫu, cũng có thể coi như là một vị tiểu thư của Nhiếp gia, không lo không có cơ hội giúp cho Nhiếp gia biết được chân tướng. Chỉ bất quá, nữ nhân này cũng không ngốc, biết tiến biết lùi.

...

Sau khi rời khỏi đại sảnh, Nhiếp Vô Danh vội vàng đuổi theo, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản: "Em gái ngoan, bao lì xì mẹ tôi cho cô, có bao nhiêu tiền?"

Nghe tiếng, Diệp Oản Oản nhất thời sững sờ, liếc mắt nhìn Nhiếp Vô Danh một cái: "Có chuyện gì?"

"Em gái ngoan... Anh bây giờ là đại ca của em rồi đấy, chúng ta là người một nhà, chia cho anh một chút đi..." Nhiếp Vô Danh đổi cách xưng hô, mặt đầy nụ cười lấy lòng.

"Không được, mẹ đã nói rồi, tôi hiện tại là người của Nhiếp gia, không thể cho anh một phân tiền nào!" Diệp Oản Oản vô cùng dứt khoát cự tuyệt."Nhìn lời này của em mà xem, em không phải mang họ Diệp sao, em cũng không phải họ Nhiếp. Coi như cả nhà của anh chết hết, cũng không chết em mà, em cũng không tổn thất gì." Nhiếp Vô Danh cười nói.

Nghe tiếng, Diệp Oản Oản sau khi suy nghĩ một lát, lúc này mới nhìn về phía Nhiếp Vô Danh: "Tôi tổn thất tiền."

Sau khi đuổi Nhiếp Vô Danh, Diệp Oản Oản trở lại phòng khách.

Tối nay, ở dưới yêu cầu mãnh liệt của "Nhiếp Vô Ưu", cho Diệp Oản Oản một mình một phòng, cũng không được ở cùng với Đường Đường chung một chỗ.

Nguyên bản, Đường Đường cũng không đồng ý, nhưng Diệp Oản Oản lại bảo Đường Đường nghe lời.

Nếu như Đường Đường thật làm náo loạn lên, cái con hàng giả kia lại có thể giả bộ đáng thương, kêu ầm lên. Điều này sẽ khiến Nhiếp gia chủ mẫu cho rằng vì quan hệ của mình, làm cho Đường Đường và thứ hàng giả kia mâu thuẫn với nhau.

Bây giờ, đợt phản công âm thầm của "hàng giả" cũng đã bắt đầu. Chỉ bất quá, Diệp Oản Oản cũng không để trong lòng. Tương lai còn dài, vẫn là câu nói kia. Muốn chơi, vậy thì chơi tới cùng, ai cũng đừng tự rút lui mới tốt.

Lúc đêm khuya, không biết có phải là bởi vì đổi giường mới rồi hay không, Diệp Oản Oản chợt rơi vào trạng thái mất ngủ.

Đối với thận phận của mình, Diệp Oản Oản bỗng cảm thấy hiếu kỳ. Nàng đến tột cùng là ai?

Rất nhiều nơi ở Độc Lập Châu, nàng nhìn qua đều thấy có chút quen thuộc mơ hồ. Thật giống như, đã từng đi qua Độc Lập Châu...

Chẳng lẽ nói, nàng thật sự là người Độc Lập Châu?

Trước mắt, Tu La Chủ không chịu thừa nhận mình chính là Tư Dạ Hàn, Diệp Oản Oản cũng không có cách nào, không thể từ trong miệng anh ta biết được chân tướng.

Từ lúc đến Độc Lập Châu cho tới bây giờ, hết thảy giống như một giấc mộng. Càng kỳ quái hơn chính là, từ sau lần trước mình uống rượu xong, không biết đã làm cái gì, Không Sợ Minh từ trên xuống dưới, đối với thân phận Tóc Húi Cua ca của mình lại không còn nghi ngờ. Chuyện này đích xác có ý vị sâu xa. Nếu như nàng không phải là Không Sợ Minh Chủ, với phong cách làm việc của Không Sợ Minh, làm sao có thể sẽ thần phục nàng?


Chương 1578: Chuẩn bị trở về Hoa quốc

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

Gã Tam trưởng lão Lý Tư kia là người tàn nhẫn đến bực nào, ngay cả con trai của mình đều có thể hạ sát thủ, nhưng bây giờ lại cúi đầu xưng thần với mình. Từ ngoài mặt mà xem, không có nửa điểm dị tâm. Căn cứ theo quan sát của nàng, Lý Tư hẳn là đã hoàn toàn thừa nhận chính mình.

Bao gồm cả đám người Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão, cũng đồng dạng đối với nàng một mực cung kính, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể nói đùa kiểu nửa vời với mình nữa...

Hết thảy các thứ này, cũng khiến cho Diệp Oản Oản cảm thấy khó tin.

Nàng đến tột cùng là ai? Chẳng lẽ, trước khi bị mất trí nhớ, chính mình thật sự là Không Sợ Minh Chủ Tóc Húi Cua ca?

Chỉ chốc lát sau, Diệp Oản Oản gọi đến điện thoại của Bắc Đẩu.

"Phong tỷ, trễ như vậy còn gọi điện thoại, có gì cần dặn dò?" Bắc Đẩu bắt máy.

"Cậu ở đâu?" Diệp Oản Oản hỏi.

"Đệ ở tại bệnh viện chăm mẹ đệ đấy!" Bắc Đẩu nói.

"Ở bệnh viện cùng với mẹ của cậu?" Diệp Oản Oản hơi sững sờ.

"Đúng vậy, đệ trước đó không phải là đã nói rồi sao? Mẹ của đệ bị xe đụng, phải nhập viện..." Bắc Đẩu nói.

Diệp Oản Oản không khỏi nâng tay che trán. Người mẹ này của Bắc Đẩu, hóa ra là thực sự bị xe đụng. Nàng trước đó vẫn cho là cái gã Bắc Đẩu này chém gió, ngờ đâu mỗi một câu đều nói thật. Bây giờ xem ra, quả thật chính là mình đã hiểu lầm cậu ta...

Chỉ bất quá, chuyện này lại cũng không thể trách nàng, mỗi một câu Bắc Đẩu nói, cũng không giống như là nói thật...

"Bắc Đẩu, tôi trước mắt muốn viết một quyển tự truyện, có một vài chi tiết cũng không nhớ rõ lắm... Tôi hỏi cậu, cậu còn nhớ bao nhiêu năm trước tôi rời khỏi Độc Lập Châu không?" Diệp Oản Oản cười nói.

"Bốn năm trước." Bắc Đẩu đúng sự thật nói: "Phong tỷ, tỷ viết tự truyện gì vậy? Tỷ nhớ viết cả đệ vào nữa nha!"

"Bốn năm..." Diệp Oản Oản lẩm bẩm trong miệng, không cho Bắc Đẩu có cơ hội tiếp tục lải nhải, lập tức cúp điện thoại.

Diệp Oản Oản còn nhớ, 4 năm trước cũng là thời gian mà Nhiếp gia Nhị tiểu thư, Nhiếp Vô Ưu mất tích...

Nói cách khác, Nhiếp Vô Ưu và Tóc Húi Cua ca, là mất tích cùng một lúc?

"Chẳng lẽ... Nhiếp Vô Ưu chính là Tóc Húi Cua ca?" Thần sắc Diệp Oản Oản biến đổi.

Nếu như mình là Tóc Húi Cua ca mà nói... Vậy thì mình...

Chỉ bất quá, cái ý niệm này mới vừa hiện lên, đã trong nháy mắt bị bóp vỡ.

Căn bản là không thực tế! Nhiếp Vô Ưu nếu như quả thật là Tóc Húi Cua ca, Nhiếp gia chủ mẫu và Nhiếp Vô Danh, thậm chí toàn bộ nhà họ Nhiếp từ trên xuống dưới, cũng không biết?

Lại nói, Tóc Húi Cua ca trước đó mấy năm còn mâu thuẫn với Nhiếp gia...

Sự tình trùng hợp, thật sự là quá nhiều, Diệp Oản Oản chỉ cảm thấy đầu óc của mình đều đã bắt đầu không đủ dùng.

Mà chính mình đến cùng có phải là Tóc Húi Cua ca hay không, nàng cũng không cách nào có thể đưa ra được một phán đoán hoàn toàn chuẩn xác."Hy vọng viện trưởng học viện Xích Diễm, có thể giúp mình khôi phục lại ký ức..." Diệp Oản Oản khẽ than thở một tiếng, lẩm bẩm trong miệng.

Hiện nay, hết thảy đều là tốn công vô ích. Chỉ có chính mình khôi phục lại ký ức, tất cả mọi chuyện, có lẽ mới có thể có chân tướng rõ ràng.

Mà tất cả hy vọng khôi phục lại trí nhớ, chỉ có học viện Xích Diễm...!!

Trừ cái đó ra, Diệp Oản Oản đã âm thầm quyết định, chính mình gần đây, hẳn là nên trước tiên trở về Hoa quốc một lần.

Chuyện của Diệp Thiệu Đình và Diệp Mộ Phàm, không thể kéo dài quá lâu. Hơn nữa, nàng bây giờ, đã hoàn toàn nắm Không Sợ Minh trong tay.

Nếu như, mình có thể mang theo thế lực Không Sợ Minh trở lại Hoa quốc, chuyện Tư gia làm phản, cũng có thể tùy tiện hóa giải.

Về phần đám người Diệp Y Y, để cho bọn chúng lau sạch cái cổ đi đã, chờ đợi mình về làm thịt.

Diệp Oản Oản quyết định, chờ sau khi đến học viện Xích Diễm báo danh, trở thành học sinh mới của học viện Xích Diễm, liền có thể quay trở lại Hoa quốc.

Một đêm yên lặng

Lúc sáng sớm hôm sau

Diệp Oản Oản mắt lim dim buồn ngủ, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng điện thoại vang, chợt theo bản năng nhận điện thoại.

"Chào buổi sáng."

Một tiếng chào đầy ôn nhu từ trong điện thoại truyền ra.

"Kỷ Tu Nhiễm..."

Diệp Oản Oản nhất thời thẳng đứng sống lưng lên, hoàn toàn không còn buồn ngủ.

"Tiểu Phong, em nên đến học viện Xích Diễm báo danh." Kỷ Tu Nhiễm nhẹ nhàng nói.


Chương 1579: Ngươi là người nào?

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

"Đi học viện Xích Diễm báo danh?"

Nghe tiếng, Diệp Oản Oản hơi sững sờ. Nguyên bản, nàng còn tưởng rằng, hẳn là phải cần một khoảng thời gian. Chưa từng nghĩ, đúng là nhanh như vậy.

"Ừm." Tiếng cười khẽ của Kỷ Tu Nhiễm từ trong điện thoại truyền ra: "Đi sớm một chút, để tránh gây thêm rắc rối."

"Gây thêm rắc rối..."

Diệp Oản Oản hơi có chút cạn lời, mình giống như một người thích đi gây rắc rối lắm hay sao?

"Được rồi, tôi biết rồi... Vậy, còn có chuyện gì sao?" Diệp Oản Oản hỏi.

"Đừng quên đem theo thư tiến cử tôi đưa cho em. Hơn nữa, kêu nhiều nhiều cao thủ Không Sợ Minh đi cùng em một chút. Địa bàn của tam đại học viện, chung quanh cũng không mấy yên ổn, nếu như em không chê phiền toái, tôi có thể để cho Khô Cốt đi cùng em." Kỷ Tu Nhiễm nhẹ nhàng nói.

Nghe vậy, Diệp Oản Oản theo bản năng lắc đầu một cái, vội vàng nói: "Không cần làm phiền đâu... Tôi trở về Không Sợ Minh, tìm mấy người là được."

"Ừ, có vấn đề gì, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi."

Kỷ Tu Nhiễm nói xong, cúp điện thoại.

Diệp Oản Oản lại tiếp tục nghiêng đầu ngủ thêm chốc lát, sau khi thức dậy rửa mặt, mới đi thỉnh an nghĩa mẫu.

Về chuyện mình muốn đi học viện Xích Diễm báo danh, Diệp Oản Oản cũng không nhắc tới với Nhiếp gia chủ mẫu.

Tam đại học viện của Độc Lập Châu, đích xác là có chút đặc thù, thuộc về phe trung lập, trên danh nghĩa thì không hề đắc tội với ai, nhưng cũng có thể nói là ai cũng đều bị bọn họ đắc tội.

Tam đại học viện tiếp nhận nhiệm vụ của bất kỳ quốc gia nào, bao gồm cả ám sát gia chủ của tứ đại gia tộc. Thậm chí ngay cả Kỷ Hoàng và Tu La Chủ, cũng có tên trên bảng nhiệm vụ của tam đại học viện lính đánh thuê. Mà trừ ám sát ra, còn có rất nhiều nhiệm vụ lính đánh thuê vô cùng ly kỳ cổ quái.

Thậm chí, Diệp Oản Oản từng nghe cao tầng Không Sợ Minh nói tới, tại học viện lính đánh thuê, có người muốn lấy một sợi tóc của Tu La Chủ. Tuyên bố nhiệm vụ đã mấy năm, cho tới bây giờ vẫn không một ai có thể hoàn thành. Mà nhiệm vụ này, thậm chí được thăng cấp lên đến tận trên cấp S+.

Các thế lực lớn của Độc Lập Châu, đối với học viện lính đánh thuê, cũng không mấy chào đón, nhưng cũng không một bên nào muốn đắc tội với tam đại học viện.

Nếu như, Diệp Oản Oản báo cho Nhiếp gia chủ mẫu, chính mình đi đến học viện Xích Diễm, chỉ sợ cũng sẽ gặp phải sự phản đối của bà. Nếu đã như vậy, thà rằng không nói.

Sau khi rời khỏi Nhiếp gia, Diệp Oản Oản lái xe trở lại Không Sợ Minh.

Sau khi đến Không Sợ Minh, Diệp Oản Oản lúc này mới phát hiện, Bắc Đẩu hôm nay gửi tin nhắn cho mình xin nghỉ, ở lại bệnh viện chăm sóc cho mẹ.

Diệp Oản Oản cũng không để ý, lấy đồ trang điểm ra, soi gương trong phòng làm việc "tút" lại nhan sắc một trận.

Ước chừng một giờ sau, Diệp Oản Oản nhìn chính mình trong gương, lúc này mới hết sức hài lòng gật đầu một cái, có thể nói là hoàn mỹ...

Trang điểm khuôn mặt kiểu này, bảo đảm ngay cả cha mẹ ruột của nàng cũng không nhận ra được nàng là ai.

"Phong tỷ..."

Đúng vào lúc này, cửa phòng làm việc bị mở ra, Thất Tinh mặt không cảm xúc, ôm lấy một chồng tài liệu trong tay đi vào.

Diệp Oản Oản mới vừa quay người lại, Thất Tinh bỗng nhất thời sửng sốt một chút.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhưng lại không nói gì.

"Người nào?"

Lúc này, Thất Tinh bước tới một bước, thân hình thoắt biến đầy linh hoạt, trong nháy mắt đã đi tới bên người Diệp Oản Oản, trong mắt hiện lên một tia hàn quang.

Bên trong phòng làm việc của Không Sợ Minh Chủ, lại có thể xuất hiện một nữ nhân vô cùng xấu xí thế này?

Thấy thần sắc này của Thất Tinh, Diệp Oản Oản cũng hết sức hài lòng. Xem ra mình cải trang kiểu này, đích thực là rất tốt! Ngay cả Thất Tinh cũng không nhận ra mình!

"Vội cái gì?" Diệp Oản Oản cau mày nói.

Nghe tiếng, bàn tay phải của Thất Tinh đang đưa lên tóm lấy Diệp Oản Oản, chợt là khựng lại ở giữa không trung.

Bộ dáng kia tuy là nhận không ra, nhưng âm thanh lại hết sức quen thuộc...

"Phong... Phong tỷ?"

Thất Tinh nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản trang điểm khuôn mặt cực kỳ xấu xí, trong mắt hiện ra một vẻ kinh ngạc khó tin.


Chương 1580: Ta muốn đi trà trộn

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

"Ừ, là tôi." Diệp Oản Oản gật đầu.

"Phong tỷ... Tỷ đây là..."

Sau khi xác nhận thân phận của Diệp Oản Oản, Thất Tinh càng thêm kinh ngạc. Vẻ ngoài đang rất đẹp, vì sao lại hóa thành như vậy?

"Tôi trang điểm kiểu này, cậu thật không nhận ra?" Diệp Oản Oản cười hỏi.

Nghe tiếng, Thất Tinh lắc đầu một cái: "Phong tỷ, đây là trang điểm sao, đệ còn tưởng rằng là thuật dịch dung."

Diệp Oản Oản cười khẽ một tiếng. Con gái biết trang điểm, có tay nghề cao minh một chút, vốn so với thuật dịch dung cũng không khác gì cả, có được hay không.

"Phong tỷ, tỷ thế này hình như là... đổi một cái đầu khác." Thất Tinh trầm tư chốc lát, mở miệng nói.

"Tôi đây gọi là đổi một gương mặt khác." Diệp Oản Oản liếc mắt lườm Thất Tinh một cái.

Thất Tinh: "..."

"Tài liệu đặt trên bàn, cậu đi gọi Đại trưởng lão và Tam trưởng lão đến." Diệp Oản Oản mở miệng nói.

"Vâng." Thất Tinh gật đầu một cái, đem văn kiện trong tay đặt ở trên bàn làm việc, tiếp sau đó xoay người rời khỏi phòng.

Chỉ chốc lát sau, Đại trưởng lão một thân âu phục màu đỏ cùng Tam trưởng lão, đồng thời đi vào bên trong phòng làm việc của Diệp Oản Oản, rất sợ bị rơi lại ở phía sau nửa bước một bước.

"Minh..."

Tam trưởng lão mới vừa muốn mở miệng, nhưng sau khi thấy gương mặt trang điểm xấu xí của Diệp Oản Oản xong, nhất thời cả kinh, sắc mặt âm trầm, lạnh giọng gầm lên: "Người nào, dám xông vào Không Sợ Minh?"

"Vội cái gì?" Diệp Oản Oản lườm Tam trưởng lão một cái: "Không nhận ra ta sao?"

"Minh chủ?"

Nghe tiếng của Diệp Oản Oản, Tam trưởng lão mặt đầy mộng bức.

Đây là Không Sợ Minh Chủ của bọn hắn?

Làm sao lại đổi một cái đầu?

"Ta lập tức phải đi đến học viện Xích Diễm, các người theo ta cùng nhau đi trước, sau khi đến học viện Xích Diễm, các người mới trở về." Diệp Oản Oản mở miệng nói.

Đại trưởng lão và Tam trưởng lão hai người, thuộc về nhân vật cao tầng của Không Sợ Minh, bình thường rất ít xuất đầu lộ diện, cùng tam đại học viện cũng không hề có giao lưu hay gặp mặt gì cả. Không giống với đám người Thất Tinh và Bắc Đẩu, tại Độc Lập Châu thuộc về nhóm thành viên tích cực, hết sức dễ dàng bị người khác nhận ra.

"Minh chủ, ngài muốn đi học viện Xích Diễm để làm cái gì?" Đại trưởng lão nhìn Diệp Oản Oản, cảm thấy vô cùng khó hiểu.

"Trà trộn." Diệp Oản Oản mở miệng.

Nàng thân là Minh chủ Không Sợ Minh, dĩ nhiên là không thể nói với các vị trưởng lão đi đến học viện Xích Diễm làm học viên. Chuyện đó mất mặt cỡ nào, nếu như nói là trà trộn, dường như cũng còn tốt.

Nghe vậy, Đại trưởng lão và Tam trưởng lão Lý Tư hai mắt nhìn nhau một cái.

"Ta gần đây nghe nói, có người ở học viện Xích Diễm tuyên bố nhiệm vụ, muốn lấy đầu của ta. Cho nên, ta lấy khuôn mặt hiện tại, đi đến học viện Xích Diễm báo danh, giả vờ làm học viên, tìm cho ra người tuyên bố nhiệm vụ đó, diệt sát cả nhà!" Diệp Oản Oản bịa đại ra một lý do.

Nghe Diệp Oản Oản nói như vậy, Đại trưởng lão khẽ mỉm cười. Chẳng trách... Đây chính là phong cách của Không Sợ Minh Chủ bọn họ.

"Thì ra là như vậy!" Tam trưởng lão như có điều gì suy nghĩ, người nào lại ngu như vậy, dám đi đắc tội với Không Sợ Minh Chủ...

"Hai người các ngươi qua đây, ta cũng hóa trang giúp các ngươi!" Diệp Oản Oản hướng về Đại trưởng lão và Tam trưởng lão ra lệnh.

"Minh chủ, chúng tôi rất ít khi lộ diện tại Độc Lập Châu, người của học viện Xích Diễm, hẳn là không nhận ra chúng tôi, cũng không cần cải trang đâu..." Đại trưởng lão nói.

"Nói nhảm gì đó, qua đây ngồi!" Diệp Oản Oản cau mày nói.

Để cho an toàn, vẫn là nên đem hai người này hóa trang cho kỹ kỹ một chút, vạn nhất bị nhận ra được, Không Sợ Minh Chủ như nàng ngày sau còn biết làm sao lăn lộn tại Độc Lập Châu?

Bất đắc dĩ, Đại trưởng lão và Tam trưởng lão chỉ có thể thở dài một tiếng. Nếu phản kháng đã vô dụng, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn để cho Diệp Oản Oản định đoạt.

Sau một lúc giày vò, Diệp Oản Oản nhìn gương mặt đã được trang điểm của hai vị trưởng lão, hết sức hài lòng gật đầu một cái.

Nhìn vào trong gương, bộ dạng của hai người, thật giống như già đi 10 tuổi...

Sau khi chuẩn bị ổn thỏa hết thảy, Đại trưởng lão lại gọi một vị thành viên tinh anh của Không Sợ Minh lên. Vị thành viên tinh anh này, ước chừng khoảng trên dưới lục tuần (60), thoạt nhìn tinh thần sáng láng, thân thủ có thể nói là vô cùng không tệ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz