ZingTruyen.biz

Có tới 2 Tempest ( Allbin )

Chương 2

HaVy0705

Vậy là đã tròn 1 tháng kể từ khi Hanbin xuyên qua đây. Mọi thứ vẫn như vậy, thái độ của các thành viên đối với Hanbin dù đã cải thiện một chút nhưng dường như những việc làm xấu của "Hanbin" đã ăn sâu vào tiềm thức rồi nên các thành viên vẫn e ngại khi tiếp xúc với Hanbin. Mặc dù anh đã cố gắng hết sức để các thành viên có những cái nhìn khác về mình.

Lew: Anh đã thức dậy chưa vậy Hanbin? Nay chúng ta phải đi quay Temflix đó.- Lew không còn quá gắt gỏng với anh như trước nữa, nhưng thái độ vẫn không có gì là kiêng nể.

Hanbin: Anh dậy rồi, anh ra liền đây. - Tuy là Hanbin vẫn rất khó chịu khi bị đối xử khác biệt, cũng không được thích tính cách của các thành viên khi mình đã làm biết bao việc để sửa đổi lỗi lầm của "Hanbin" mà hễ cứ có việc gì xấu là họ lại đổ lỗi lên anh. Nhưng vì khi nhìn những gương mặt ấy, anh lại nhớ đến tụi nhỏ nên chẳng thể tỏ thái độ gì.

Hanbin bước xuống dưới nhà đã thấy các thành viên ngồi trong bếp ăn sáng cùng nhau, họ vẫn là không để phần cho anh rồi. Hanbin cười khổ. Anh bước đến bên tủ lạnh lấy một hộp sữa dâu rồi bỏ lại 6 cặp mắt đang dõi theo anh mà bước trước ra xe. Dường như suốt một tháng trời anh đã làm hết sức nên giờ anh chẳng muốn cố nữa, muốn mặc kệ tất cả, để nó đến đâu thì đến thôi. Phải nói từ lúc xuyên tới đây, không một đêm nào là anh không khóc, khóc vì bất lực, khóc vì nhớ mọi người ở thế giới của anh. Anh lên xe sau đó giở laptop ra và tiếp tục tìm kiếm thông tin để có thể quay trở về. Anh đã biết được một chút gì đó liên quan đến vấn đề này. Có 2 thế giới song song cùng tồn tại và ở cả hai thế giới đều xảy ra những sự kiện tương tự như nhau, cũng có những con người như vậy nhưng tính cách của hai người có ngoại hình giống nhau có thể khác nhau. Đã có người từng xuyên qua lại hai thế giới kể lại nhưng thế giới này lại cho rằng anh ta bị điên mà lên án. Hanbin cần tìm được người này để tìm được cách quay về.

Bởi quá tập trung mà anh không ý thức được các thành viên đã lên xe và có một ánh mắt luôn dõi theo anh và nhìn vào màn hình laptop của anh mà không khỏi thắc mắc "Sao anh ta lại tìm kiếm mấy cái này?"

************************************
( Mình sẽ để các thành viên ở thế giới của Hanbin là LEW hay HYUK, đại loại là viết hoa hết, còn những thành viên ở thế giới này là Lew hay Hyuk nha)

Ở thế giới cũ của Hanbin, sau khi anh biến mất HYUK đã khóc bù lu bù loa lên mà đi tìm các thành viên còn lại. Các thành viên còn lại sau khi biết chuyện đã đi khắp nơi tìm anh, làm đủ mọi cách để tìm kiếm anh. Nhưng chẳng có kết quả gì. Ngay lúc này tại phòng kí túc xá của nhóm, không khí không còn rộn ràng vui nhộn như mọi khi nữa, mà thay vào đó là không khí ảm đạm, yên ắng đến kì lạ

LEW: HYUK à, anh đứng dậy khỏi cái giường của anh Hanbin đi nào, nó toàn nước mắt nước mũi của anh thôi, phải đem đi giặt bây giờ.
HYUK: Không được, bây giờ mà giặt là sẽ mất mùi của anh Hanbin mất, không được đâu. - Anh lại bắt đầu khóc rồi - Huhu, anh Hanbin, anh ở đâu mau về với em đi mà. Em sắp không chịu nổi nữa rồi.

Nhìn HYUK khóc như vậy, LEW cũng chẳng thể nói gì, vừa hôm trước anh cũng đã khóc như vậy. Người anh cả của nhóm, trân quý của bọn anh đã biến mất được một tháng rồi, họ đã đau khổ lắm khi anh biến mất như vậy. Nghe tiếng HYUK khóc, cả bọn dưới nhà chỉ biết thở dài, nguyên một tháng nay họ chẳng có tâm tư làm được việc gì, cứ lo lắng cho anh, chẳng biết anh đang nơi nào, có sống tốt không, có nhớ bọn họ không, có gặp gì nguy hiểm không, có phải ngày nào anh cũng sống trong lo sợ không, Cả TAERAE và HWARANG cũng bắt đầu rơi nước mắt rồi. Họ thực sự nhớ anh lắm, ngay cả trong mơ cũng mong muốn được gặp anh. Hanbin à, anh đang ở đâu? Có thể cho bọn em biết để đến tìm anh được không?

***************************************
Hanbin giật mình mở mắt ra, gương mặt anh ướt đẫm nước mắt và hơi thở dồn dập. Anh vừa mơ thấy tụi nhỏ nhà anh, chúng nó đang rất nhớ anh và... anh cũng vậy.
Eunchan ngồi bên cạnh, thấy anh như vậy thì nhẹ giọng hỏi
Eunchan: Anh sao vậy? Mơ thấy ác mộng sao?
Trong số các thành viên ở đây, Eunchan là nhẹ nhàng và có vẻ là thân thiết với anh hơn cả.
Hwarang: Làm nhiều việc ác thì hay mơ thấy ác mộng là đương nhiên rồi. Đáng đời.
Hyeongsoep: Hwarang, em bớt nói vài câu đi, mọi chuyện đã qua rồi, giờ anh ấy cũng đang dần thay đổi rồi mà.
Taerae: Bản tính con người đâu phải nói thay đổi là thay đổi được đâu. Ai biết được anh ta lại ấp ủ âm mưu gì khác không? Trừ phi anh ta là người khác thì em mới tin. - Taerae ngồi cạnh cũng không yên mà thêm lời mỉa mai.

Hanbin: Ừ thì tôi đâu phải anh ta - Anh nói nhỏ trong miệng, mà không biết rằng Eunchan ngồi cạnh đã nghe được.

Mấy tuần nay, Eunchan luôn âm thầm theo dõi anh và đã dễ dàng nhận ra được anh có những hành động khác thường và từ cách cư xử cho tới thói quen đều có gì đó khác biệt. Ví dụ như việc anh tìm kiếm thông tin về thế giới song song ban nãy đã làm Eunchan không ngừng nghi ngờ. "Mình phải quan sát thêm mới được"-Eunchan nghĩ.

Lew: Được rồi, đừng cãi nhau nữa, lát nữa trước mặt fan hâm mộ thì biểu hiện tốt một chút, đừng để lại lên báo là thành viên trong nhóm bất hoà. Tôi không muốn lại phải lên gặp giám đốc đâu. - Lew nói rồi liếc mắt xuống nhìn anh.
  Anh chẳng quan tâm mà quay nhìn ra cửa sổ, trước ống kính biểu hiện của họ thật sự rất giống với mấy đứa em của anh, họ cũng quan tâm anh như vậy nhưng lại chỉ là giả. Sống ở đây 1 tháng, anh lại học được cho mình cái cách sống giả tạo này, anh thật lòng chán ghét nó, anh luôn phải nở một nụ cười giả tạo với họ, mặc dù anh thật sự rất vui khi có thể giao lưu cùng các fan hâm mộ, nên trước mặt fan anh mới có thể nở nụ cười tự nhiên nhất. Phải nói ở thế giới này fan hâm mộ là niềm vui duy nhất của anh, dù lúc mới tới đây, anh cũng bị fan chỉ trích khá nhiều do những việc làm xấu của cậu "Hanbin" kia để lại, nhưng có lẽ những cố gắng của anh trong 1 tháng qua không phải là công cốc, ít nhất anh cũng đã được một lượng fan khá lớn quay lại yêu thương anh, điều này làm anh thực sự rất vui. Nó như là một niềm an ủi nho nhỏ đối với anh.

Bước xuống xe, Hanbin lập tức thay đổi nét mặt mà cười thật tươi với các fan. Nụ cười của Hanbin như liều thuốc chữa lành vậy, nụ cười của anh rất đẹp. Và có người nào đó đã bị cuốn vào nụ cười của anh rồi. "Anh ta mà cũng có lúc cười như vậy sao?"-Hyuk.

Sau một hồi chào và giao lưu nhẹ với fan trước cổng công ty, cả nhóm đã bước vào trong và anh ngay lập tức tắt luôn nụ cười ban nãy, anh vẫn cúi chào các staff và mọi người trong công ty, họ cũng không có vẻ gì là bất ngờ trước hành động của anh, mà thậm chí có một số người còn tươi cười chào lại và bắt chuyện với anh. Trong lúc đợi thang máy, có một người đã bước đến và nói chuyện với mọi người trong nhóm anh.
Hajoon: Chà, nay mọi người đến sớm quá ta, không bị người nào đó phá rối à. - Cô ta nói rồi còn cố ý đánh mắt sang Hanbin để quan sát biểu cảm của anh.

Cô ta là một nghệ sĩ solo cùng công ty với nhóm anh, tính cách của cô ta ngang ngược bởi cậy mình có chống lưng và cô ta luôn là người săm soi xỉa xói anh. Cũng vì cô ta có cảm tình với các thành viên trong nhóm, nên cứ hễ có chuyện gì là cô ta lại nũng nịu làm bộ làm tịch bị hại để các thành viên trong nhóm thêm ghét anh. Cô ta chính là ghen tị với sắc đẹp của anh, Hanbin có một vẻ đẹp đáng yêu, nhẹ nhàng và trong sáng, đó là vẻ đẹp phi giới tính, biết bao người luôn phải ao ước vẻ đẹp của anh.

Taerae là em út và còn nhỏ tuổi nên luôn là người bảo vệ cô ta, mà lại không nhìn ra được tâm cơ của cô ta. Cậu ta luôn là người lên tiếng chỉ trích anh đầu tiên sau khi nghe cô ta nói, và lần này cũng vậy.
Taerae: Anh ta dạo này tự nhiên đổi tính, chắc lại đang ấp ủ âm mưu gì đây mà. Nhưng mà Hajoon, nay em có việc cần làm sao, sao lại đến công ty sớm thế.
Cô ta rất tự nhiên mà khoác tay Taerae, mang giọng điệu chảy nước ra nói
Hajoon: Em cố tính tới sớm để gặp các anh đó, coi người ta có tâm không nè.
Hyeongsoep: Ở đây vẫn có thể sẽ bị fan chụp được rồi lại viết bài lung tung, em đừng thân thiết quá như vậy, để ý một chút. - Hyeongsoep lên tiếng nhắc nhở em út của mình bởi thực chất anh cũng chả ưa cô ta là mấy.

Hanbin chỉ liếc nhẹ một cái, rồi bước vào thang máy khi thang máy vừa mở, Hyuk bước vào theo anh rồi bấm số tầng cần lên, lại quay qua hỏi Hanbin làm anh bất ngờ, cậu ta mà lại chủ động nói chuyện với anh sao.
Hyuk: Sáng nay em thấy anh không ăn sáng, liệu anh có bị đói không? Hay là mình đi ăn chút gì rồi lên quay cũng không muộn.

Hanbin: Em... Em hỏi anh hả? - Hanbin cả kinh, quay phải quay trái rồi nhìn Hyuk hỏi lại.
Hyuk: Sáng nay có mình anh không ăn sáng, em không hỏi anh thì hỏi ai.
Hanbin: À... à, anh... anh không đói, không cần đâu.
Hyeongsoep: Nếu anh đói thì nói với em nhé, em có mang bánh theo đó.
Hanbin: Hả... Hả, anh... anh biết rồi. - Ôi mẹ ơi, không phải anh nghe nhầm ấy chứ, hai đứa này bộ bị ai nhập hả, sao tự nhiên tốt với anh vậy. Anh bất giác rùng mình một cái.

Chả là tối qua, Hyuk và Hyeongsoep trước khi đi ngủ đã nói chuyện với nhau về thái độ gần đây của Hanbin.
Hyuk: Anh thấy thái độ của   ta dạo này thế nào?
Hyeongsoep: Em đang hỏi về Hanbin á hả?
Hyuk: Chứ còn ai vào đây nữa. Dạo này anh ta thay đổi khác trước rất nhiều, không còn bám riết lấy em nữa, mà dường như là không quan tâm em là mấy nữa ấy. Hôm trước em còn thấy anh ta khóc một mình ngoài ban công, còn lẩm bẩm cái gì đó bằng tiếng Việt nên em chả hiểu.
Hyeongsoep: Đúng là gần đây anh ta thay đổi hẳn, không đòi hỏi gì mà còn nhẹ nhàng hơn trước, cách nói chuyện cũng khác, gu ăn mặc cũng thay đổi. Cứ như biến thành người khác vậy
Hyuk: Liệu điều anh ta nói là sẽ học cách thay đổi có phải là sự thật không nhỉ, em thấy anh ta cũng cố gắng rất nhiều. Mình có nên thử cho anh ta một cơ hội không?
Hyeongsoep: Theo anh là có, cũng có thể có điều gì đó đã đánh động anh ta làm anh ta thay đổi, chúng ta có thể thử đối xử nhẹ nhàng lại với anh ta, nhưng đừng nên thật tâm quá, kẻo lại bị anh ta hại. Bởi bản tính khó dời mà.
Hyuk: Hừmm... Em sẽ xem xét xem thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz