ZingTruyen.Asia

CÓ THAI RỒI TÍNH SAO [JIMIN & YOU]

Chap 9: Gần Gũi

NgaHunh933

Sau vài giây hồi tưởng tôi chợt bừng tỉnh lập tức đẩy tay Sehun ra

" Cám ơn anh Sehun! "

Sehun vẫn như ngày nào, vẫn cười hiền từ với tôi, nụ cười này nếu 2 năm trước tôi sẽ rất vui và bình yên khi nhìn thấy nhưng giờ thì không, tôi sợ phải đối mặt với Sehun, sợ nhìn thấy những hình ảnh quen thuộc đẹp đẽ mà mình đã vuột mất.

" Em đi đâu mà gấp vậy? Lỡ không có anh đỡ em rồi sao? Em vẫn hậu đậu như ngày nào! "

Mắt tôi ương ướt, tôi cúi đầu nhìn xuống đất để không cho Sehun biết tôi sắp khóc , tim tôi nhói lên từng nhịp, phải! Trong suốt khoảng thời gian chúng tôi quen nhau Sehun rất tốt và chu đáo với tôi, anh luôn bảo vệ và quan tâm tôi , anh luôn cho tôi cảm giác an toàn và bình yên nhất. Nhưng giờ thì sao, đó chỉ là quá khứ với hai chữ " đã từng " , tôi không thể để anh biết rằng tôi đang khóc , liệu anh có an ủi quan tâm tôi như ngày xưa không trong khi kẻ buôn lời chia tay lại là tôi.

" Em không sao! Em.... Em xuống trại nha! Chào anh! "

Tôi đi thật nhanh để tránh né anh, lẫn tránh cái cảm xúc đau lòng này. Tiếng anh gọi tôi vẫn văng vẳng đằng sau nhưng tôi lại không muốn nghe, không muốn đối diện với anh

" Yumy!!!! Yumy!!!!! "

Tôi chạy một mạch ra sau trường trong vô thức,  tôi dừng lại ngồi xuống ghế đá mà hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Tại sao tôi lại khóc? Tôi khóc vì quá khứ đau lòng bị khơi dậy, tôi khóc vì những cảm giác thân thuộc ngày xưa mà tôi luôn cầu mong lại trở lại nhưng bây giờ tôi không còn xứng đáng với Sehun nữa  mọi thứ đã thay đổi chẳng thể lành lặn như ngày xưa. Tôi quẹt đi hàng nước mắt mà lòng vẫn nhói khôn nguôi. Đến 10h p.m tất cả nữ sinh đều lên lớp để ngủ,  còn nam sinh thì ngủ dưới trại. Tôi và Sowon nằm kế nhau,  mọi người đều không ngủ được mà bấm điện thoại,  tôi thấy hơi nóng nực nên ra hành lang đi dạo hóng gió. Trăng hôm nay rất tròn,  rất sáng,  ánh trăng tròn vành vạnh soi sáng vạn vật , soi thẳng vào cả tâm trạng đang rối bời của tôi,  thật là đúng" người buồn cảnh có vui đâu bao giờ " tiếng nhạc dưới trại và trong lớp vẫn sập sình cùng với tiếng gió thổi xào xạc xuyên qua những tán lá. Tôi đang thả hồn mình vào gió thì có một giọng nói làm phá tan khung cảnh yên ả này

" Cậu chưa ngủ sao? "

Tôi giật mình quay lại xem là ai thì ra là tên Jimin đáng ghét đó.

" Úi... Cậu làm mình giật cả mình! Mà khuya rồi sao cậu không ngủ mà lại lên đây! "

" Mình... Mình lén lên kiểm tra xem cậu đã ngủ chưa! "

Tôi tròn mắt nhìn Jimin

" Kiểm tra mình???  Để làm gì? "

Jimin bối rối rãi rãi đầu

" Mình... Mình đùa tí thôi mà! "

" Cậu có biết nếu để giám thị phát hiện cậu trốn lên phòng học thì sẽ lớn chuyện không? Cậu mau xuống trại đi! "

Jimin phì cười,  nụ cười làm lộ rõ hàm răng trắng tinh cuốn hút của anh, giữa đêm tối thế này nụ cười và làn da của Jimin đủ làm sáng của một góc trời,  thảo nào bọn con gái không bị mê mẩn bởi nụ cười ngọt ngào này chứ

" Hì!!!  Mình đã canh giám thị rồi mới trốn lên đây mà! Mà sao giờ này cậu còn đứng đây  sao không vào trong ngủ đi chứ thức khuya không tốt đâu! "

" À mình..... "

Một chùm sáng chói mắt từ xa phát ra chiếu vào tôi và Jimin

" Là ai đó??? "

Đó chính là giọng nói của giám thị, tôi và Jimin hốt hoảng  Jimin nắm tay tôi kéo vào trong nhà kho . Giám thị rọi đèn pin đi tới cửa nhà kho

" Là ai vậy?  Không có ai sao?  Kỳ lạ thật!  Lúc nãy còn thấy có hai bóng người ở đây mà! Sao cửa nhà kho không ai khóa hết vậy nè! "

Tôi và Jimin núp bên trong nhà kho tim đập thình thịch như muốn thót ra ngoài  giám thị lấy xâu chìa khóa ra khóa cửa nhà kho lại rồi bỏ đi. Lúc này tôi với Jimin mới chui ra

" Haizz!  Giám thị đã đi chưa vậy? " tôi thở phào hỏi Jimin

Anh ta đi lại cửa đẩy đẩy nhưng không mở ra được

" Giám thị thì đi rồi! Nhưng chúng ta thì không ra được đây này! "

Tôi há hốc đi lại đẩy thật mạnh cánh cửa nhưng không mở được

" Nó bị khóa từ bên ngoài rồi! "Jimin khoanh tay trước ngực bất lực nói

Tôi mở to mắt nhìn anh rồi đập mạnh vào cánh cửa cầu cứu

" Không thể nào! Có ai không vậy mở cửa ra đi! "

Jimin để ngón trỏ lên môi " Suỵt " ra hiệu cho tôi im lặng

" Nè!  Cậu đừng hét nữa , bộ cậu muốn cho mọi người biết chúng ta bị nhốt chung ở đây sao? "

" Rồi sao bây giờ?  Làm sao chúng ta ra được đây hả? "

" Từ từ để mình tính!  Cậu im lặng đi! "

Jimin ngồi xuống suy nghĩ vài phút rồi lấy điện thoại ra gọi cho ai đó

" Cậu gọi cho ai vậy? "

" Suỵt... Là Taehyung! "

" Alo!!!  Taehyung hả,  mày đang ở đâu vậy? "

" Tao đang ở dưới trại chứ ở đâu,  ủa mà mày đi đâu nãy giờ vậy? "

" Tao với Yumy đang bị nhốt ở nhà kho cuối dãy B,  mày làm ơn tìm cách lấy được chìa khóa của chú bảo vệ cứu tụi tao với! Xin mày đó! "

" Cái gì????  Mày với Yumy bị gì nhốt trong nhà kho???  "

" Suỵt!!!!  Nhỏ nhỏ thôi cha! Làm gì la ghê vậy!"

" Rồi mày nghĩ tao làm cách gì mà lấy được xâu chìa khóa của chú bảo vệ? "

" Thì khó tao mới nhờ mày!  Nha nha TaeTae!  Chẳng lẽ mày thấy chết không cứu hay sao!  "

" Rồi!!! Rồi!!! Tao biết rồi!  Ở đó đợi tao chút!  Tao sẽ cứu tụi mày ra! "

" Oke!  Cám ơn mày trước nha! "

* tút tút *

" Sao sao??  Taehyung nói sao? "tôi hỏi gấp ráp

" Chúng ta rán đợi một tí đi!  Taehyung sẽ tìm cách lấy chìa khóa cứu chúng ta! "

Tôi không nói gì chỉ thở dài một cái thôi,  tôi ngồi ở một góc trông chờ sự giúp đỡ của Taehyung còn Jimin thì lại thản nhiên hơn rất nhiều  anh ngồi đối diện tôi cứ nhìn tôi mãi

" Làm gì cậu nhìn mình quài vậy? Bộ mặt mình dính gì sao? "

" À không!  Mình chỉ đang ngắm nét mặt sợ hãi của cậu thôi!  Không ngờ Kim tiểu thư đanh đá như cậu lại có lúc sợ tới run rẩy như vậy!"

" Sợ sao!  Cậu đang nghĩ mình sợ đến run luôn đó hả!  Thật ra .....là mình lạnh tới .....run lẫy bẫy rồi đây này! "tôi lạnh tới nỗi hai hàm răng cứ đánh vào nhau

" Sao?  Cậu lạnh sao? Sao không nói sớm với mình !"

Jimin cởi chiếc áo hoodie màu đen của anh ra rồi đưa cho tôi

" Cậu mau mặc vào đi! "

" Không cần đâu!  Mình không muốn mặc áo của cậu!  Mắc công người mình lại toàn mùi của cậu giống như hôm sinh nhật........ "

Jimin đi tới chỗ tôi dịu dàng ngồi xuống cạnh tôi

" Cậu đừng bướng bỉnh nữa!  Mau mặc vào đi! Không thôi lại bị cảm lạnh thì sẽ không tốt cho cậu và đứa bé...! "

" Đứa bé???? Ý cậu là sao?" tôi giật mình khi nghe Jimin nói câu đó,  chẳng lẽ anh ta đã biết được chuyện tôi mang thai rồi hay sao

" Mình nhầm!!! Mình nói lộn thôi mà! Cậu mau mặc áo vào đi! "

Tôi cầm áo của Jimin rồi mặc vào , chắc tại tôi đang mang thai nên cơ thể hơi yếu mới cảm thấy lạnh thế này.

" Cám ơn nha! "

Tôi vẫn ngồi co rúm ở góc cửa  lát sau tôi mệt quá mà ngủ quên luôn không hay, trong giấc ngủ vừa mê vừa tỉnh tôi cảm nhận được một hơi ấm rất dễ chịu  một vòng tay ấm áp ôm lấy tôi khiến tôi chìm vào giấc ngủ say,  sự ấm áp đãđó như của một vị Thần vậy,  sự ấm áp mà tôi đã từng cảm nhận được rất lâu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia