ZingTruyen.biz

Co Quy Nho Pha Phach Va Anh Chang Da Muu

Một buổi sáng thật yên bình, tại một căn nhà trọ, một cô gái dể thương đang ngủ rất say mê.

-DẬY ĐI CÔ CHỦ, TỚI GIỜ ĐI LÀM.....DẬY ĐI CÔ CHỦ, TỚI GIỜ ĐI LÀM. - Tiếng chuông đồng hồ kêu làm nó tỉnh giấc.

Nó ở trên trần gian khoảng 3 ngày rồi. hắn đã mất đấu nó vào 3 ngày trước sau đó cho người tiếp tục truy lùng khiến nó phải chui rúc trong cái căn trọ củ kĩ này. Nó cũng đang làm bồi bàn cho quán giải khác nho nhỏ gần căn trọ. Vác bộ mặt say ke vào nhà vệ sinh, khoảng 15 phút sau, sắc đẹp trời phú đã trở lại, tóc được cột 2 bên diện bộ đầm màu vàng sặc sỡ và bước ra khỏi cửa. khi tới quán giải khác, nó lại cỡ bộ đầm ra và mặc bộ bồi bàn lộ hẳn dáng mảnh mai, yêu kiều của nó. "Hôm nay hơi bị vất vả đây!"

-nè em, bên kia là khách vip đấy, chủ quán kêu em ra tiếp họ kìa. –một cô bạn bồi bàn báo lại cho nó.

-sao! Em mới làm có 3 ngày thôi mà bắt em tiếp hả. –nó ngạc nhiên, mình được trọng dụng thế sao.

Nó hé nhìn qua bàn vip để coi người nó sắp tiếp. Không thể nào, sao hắn tới được đây thế.

-anh làm cái quái nào mà biết tôi ở đây thế. –nó nhìn hắn nói.

-chủ quán ơi! Nên giáo huấn lại nữ bồi bàn của ông đi nha, nói chuyện với khách mà vậy đấy. –hắn giở trò châm chọc, coi như không quen biết nó.

Được lắm, muốn tiếp thì nó chiều, hắn là cái gì chứ.

-anh muốn uống gì đây?

-cho tôi ly cà phê. –hắn nói ra vẻ hài lòng.

Nó đi vô kêu người làm cà phê và bưng ra cho hắn, để tránh bị hắn soi mói, nó đặt nhẹ nhàng ly cà phê lên bàn. Hắn khoái chí, xả được cơn giận.

-chủ quán ơi!

-dạ có chuyện gì thưa ngài. –ông chủ bước ra cuối chào chứng tỏ quyền lực cách nhau quá xa.

-ông có biết 100 triệu là bao nhiêu không? –hắn cười nói.

-dạ biết chứ! Nhưng ý ngài là sao?

-tôi sẻ đưa ông số tiền đó ngược lại tôi muốn cô gái này phải đi theo tôi một ngày.

-HẢ???? –nó và ông chủ quán đồng thanh.

Hắn định mua chuộc sao! Quán này có một đặc lệ, có thể cho bồi bàn đi ra ngoài phục vụ khách nếu người đó trả ưng ý số tiền cho ông chủ. Lúc kí hợp đồng nó cũng đã chấp nhận nhưng ai ngờ lại là hắn.

-đồng ý, ngài cứ tùy thích. –nói rồi ông ta quay qua nó- phục vụ khách cho tốt nhé! Hehe

Quán giải khác gì mà kinh thế, nó không muốn đâu. Nó đang suy nghĩ thì bị hắn nắm tay kéo đi, tên này dám.....

-buôn tôi ra, tôi chưa cho phép anh nắm tay tôi. –nó cố chống cự.

Đi được một quãng xa thì nó thấy một nhóm công an bao quanh quán, giống như đang bắt ai bên trong vậy.

-cô còn chưa hiểu sao? Nhìn là quán giải khác nhưng thực chất là cave.

-sao?? –nó bị lừa hả.

-tôi đã nhắm tới nó lâu rồi hôm nay mới bắt được, tôi không cứu cô ra là cô đã ngồi tù cùng với những người đó rồi.

-cám..ơn...anh –nó cuối mặt ngại ngùng xin lỗi.

-anh muốn tôi trả ơn như thế nào đây!

-trả ơn hả, được thôi! Về làm người hầu cho tôi đi, cô muốn trả ơn mà...-cái mặt nguy hiểm đã dần lộ rõ, đây là toàn bộ ý đồ của hắn, nó thấy mình bị hắn lừa mới đúng. Quả là một mưu kế quỷ quyệt.

-hehehe, sao hả! –bây giờ thì khuôn mặt dâm đảng hiện lên. Nó bắt đầu thấy ớn lạnh.

-được thôi, dù sao tôi cũng được anh cứu mà.

-vậy thì để tôi coi. –hắn nói, mắt dòm ngó toàn bộ cơ thể nó.

Người nó nổi da gà, ý gì đấy, hắn là ông chủ hay là tên biến thái.

-anh nhìn đủ chưa? –nó khó chịu.

-muốn làm người hầu cho nhà họ Ngô yêu cầu cô phải có thân hình đẹp và duyên dáng, cách giao tiếp cũng phải thiện cảm. còn cô thì....không ổn. –hắn lắc đầu ra vẻ không hài lòng.

-ý anh chê tôi không đủ tư cách chứ gì! Tôi có thể chứng minh cho anh thấy đấy. –nó tức tối.

-vậy cô chứng minh đi.

Chết rồi, nó tức quá nên lỡ miệng rồi, chứng minh sao đây, nó không biết mình phải làm gì nữa.

-cô cởi hết đồ ra đi. –hắn mở miệng nói.

-anh đang mơ hả?

-chứ sao tôi đoán được số vòng của cô. –hắn nói ra vẻ ngây thơ, tên này quỷ quyệt thật đấy.

-tôi sẻ nói, vòng 1: 88, vòng 2: 64, vòng 3: 95. –nó nói ngại ngùng, chưa bao giờ nó khai báo số vòng cho tên đàn ông nào cả.

-chiều cao? –hắn quá ngạc nhiên bởi số vòng.

-173cm

Sao? Quá chuẩn, số vòng phải nói là độc nhất rồi đấy. không uổng công hắn tuyển nó về làm người hầu. Nó có một nét đẹp gần tới cửa hoàn hảo rồi, khiến hắn cũng bắt đầu hơi bị say mê rồi đấy. (số vòng chuẩn được quyết định bởi chiều cao của người con gái)

-cũng tạm, chưa thấy gì đặc biệt. (giả bộ cũng hay)

-vậy là anh chấp nhận đúng không?

Hắn không nói gì, chỉ cầm điện thoại lên và gọi cho ai đó. 15 phút sau, một chiếc Limo đời mới nhất chạy đến. hắn và nó lên xe, nó có cảm giác rất tuyệt, siêu xe không phải đùa, lần đầu được ngồi.

-cô tên gì? –hắn đột nhiên hỏi, mà cũng đúng, từ hồi gặp nhau đến giờ hai người chưa giới thiệu.

-Sivia Ganaget.

-tên lạ thế, cô là người ngoại quốc à.

-ừ, đúng rồi. –nó gật đầu có vẻ chậm chạp. (nói xạo mà)

-ồ, hãnh diện khi có người hầu là người ngoại quốc, tôi thấy mình hơi có phước đấy. –hắn cười tự kĩ –mà cô bao nhiêu tuổi?

-325 tuổi, anh hỏi rồi mà.

-cô đùa hơi bị dai đấy. –hắn không biết là nó nói thật cứ tưởng nó đùa –tôi tên Thành, 25 tuổi, có cô là người di duy nhất trong những người con gái tôi nói tên và tuổi ra đấy.

Nhà anh có gì vui không? –nó đổi đề tài.

-làm người hầu mà cô tưởng đi chơi hả? –hắn bó tay với con nhỏ này.

Xe chạy rất nhanh, trong chốc thoáng đã tới được căn biệt thư nhà hắn. bước xuống xe, điều nó nhìn thấy đầu tiên là cánh cổng hiên ngang giữa trời, to lớn và hùng vĩ. Chưa bước vào nhà mà nó ngạc nhiên vậy rồi không biết bên trong nó thế nào. Cánh cửa mở ra, hàng chục vệ sĩ xếp hai hàng dài từ cổng đến nhà, miệng đồng thanh: "chào cậu chủ đã về"

Bước vào trong nhà, nó chết ngạc. to không thể tưởng tượng nổi, nhà được xây theo kiểu cách của quý tộc Tây Âu, dáng vẻ rất kiêu hùng và lộng lẫy.

Quản gia nhà này là một ông già khoảng cở 60 tuổi đi ra.

-ông đưa cô gái vào sửa soạn sau đó đưa lên phòng gặp tôi. Ông quản gia đưa nó bộ áo người hầu, nhìn kiểu dáng rất sang, quả là nhà giàu có khác. Hắn hiện đang ngồi trong phòng nhấp nháp ly rượu và lục lọi sổ sách, nguyên ngày hôm nay nói chuyện với nó mà chưa làm việc, chắc đêm nay hắn phải thức suốt đêm.

-tôi vào được không? –nó từ ngoài cửa vọng vào.

Nó thay đồ cũng nhanh đấy chứ, hắn mới vừa ngồi xuống thôi mà

-vào đi.

Nó bước vào với bộ đồng phục người hầu thật duyên dáng. Hắn mém tí té ghế, hắn chưa bao giờ bị khuất phục bởi một cô gái nào cả.

-công nhận cô mặc gì cũng đẹp ha, tôi không có gì để nhận xét cả.

-hihi, anh quá khen, mà tối nay tôi ngủ ở đâu.

-hiện giờ tôi chưa xếp phòng cho cô nên tối nay qua phòng tôi ngủ đi. –bộ mặt nguy hiểm bắt đầu hiện lên.

-anh đùa tôi à, nhà rộng vậy mà không có phòng. –nó bực bội, hắn sao khoái chọc nó thế.

-tối này tôi thức khuya để làm việc.

-kệ anh, tôi không quan tâm. –nó quay đầu đi.

-thì cô phải phục vụ cà phê cho tôi. –hắn cười.

-sao lại là tôi chứ. –nó nhăn mặt

-vì cô là người hầu của tôi.

-còn nhiều người khác ở đây lắm đấy.

-đơn giản vì tôi thích cô hơn. –hắn nói làm nó hết đường cãi.

Đã quăng lao thì phải theo lao, nó đành nghe theo thôi. Thế là một đêm mệt mỏi, nó phải phục vụ hắn tận tình, thấy hắn chăm chú vào công việc nên nó cũng an tâm. Tới khoảng 2 giờ thì nó chịu không nổi nên thiếp đi lúc nào không hay. Hắn dừng công việc lại và bế nó lên giường, đắp mềm cho nó, y như con mèo, nó ngủ một cách thoải mái.

-cô đúng là dể thương đó. –hắn cười nhìn nó ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz