ZingTruyen.Asia

Cô Bé Lọ Lem Của Lão Đại [Sasu_Saku]

Phần 7

TVn241


Nhà Sasuke rất lớn, giống như chiếc nhẫn kim cương anh đưa cho cô vậy lớn đến kinh ngạc.

Ở nơi khu đất thiên nhiên hữu tình bên chân núi tấc đất như tấc vàng này, xe không những có thể lái vào trong sân nhà, còn có thể lượn quanh ao nước một vòng, theo Mitsuki nói, phía sau tòa nhà 2 tầng còn có một hồ bơi phía sau hoa viên nửa.

Cửa ngôi nhà có cảnh vệ đứng nghiêm ngặc, hơn nữa tường rào đặc biệt cao, nếu là độ cao của cái thang bình thường, không thể nào qua được bên này tường rào.

Một căn nhà như vậy, phải cả tỷ tiền phải không?

Không nghĩ tới Sasuke là loại người giàu có đến vậy.

"Oa! Anh Sasuke thật nhiều tiền! Phòng ốc như vậy. Làm cho tôi thật muốn làm nữ chủ nhân của nơi này đó! Haruno tiểu thư, cô kiếp trước thật đã tu luyện phúc phận!". Haku giật mình kêu to.

Nhưng cô liền lắc đầu. Nếu như có thể, ngược lại cô hi vọng Sasuke không nên nhiều tiền như vậy, đối với một người xuất thân giai cấp trung lưu như cô mà nói, tìm một người có địa vị xã hội không khác biệt lắm yêu nhau rồi kết hôn mới là lý tưởng nhất.

Bởi vì cô suy nghĩ có chút bảo thủ, còn bị mẹ dạy từ nhỏ nên luôn có thành kiến rằng: đàn ông càng tiền càng hư hỏng, càng nhiều tiền càng phong lưu!

Sasori chính là một ví dụ sống sờ sờ đó!

Mà vừa nhìn Sasuke là biết anh thuộc kiểu người được phụ nữ hâm mộ, cho dù anh không có tiền, chỉ riêng vẻ bề ngoài kia cũng đủ làm tiền vốn, đủ để dẫn dụ ong bướm rối rít bay về phía anh.

Đi theo Mitsuki, cô đi vào phòng ngủ của anh ở lầu một.

Cô cảm thấy có chút kỳ quái, người bình thường không phải sẽ đem phòng ngủ đặt ở lầu hai hoặc là lầu ba sao? Sao lại chọn lầu một?

Trong phòng rất tối, Mitsuki đi tới bên cửa sổ, kéo rèm che cửa sổ sát đất lên.

"Wa! Thật là đẹp!"

Cô bị kinh hãi bởi cảnh tượng trước mắt. Không giống với những cửa sổ sát đất khác, toàn bộ một mặt tường phía tây phòng ngủ là dùng kính thủy tinh trong suốt trang trí, mà sàn nhà bên cạnh bức tường thủy tinh đó được trải một tấm thảm lông màu trắng rất rộng, tấm thảm cùng với thảm cỏ phía bên kia tấm kính nhìn như nối liền thành một mảnh.

Cô chợt lộ ra nụ cười như trẻ con, thật nhanh cởi giày chạy tới, nhào cả người tới vách tường thủy tinh.

"Đẹp quá! Thật sự rất đẹp! Giống như cảnh đẹp chỉ có trong phim vậy."

Cô từ từ men theo vách tường thủy tinh trượt xuống, thân thể chầm chậm nằm xuống, thảm lông dày mềm mại thoải mái, qua giữa trưa ánh mặt trời chiếu nghiêng vào, ánh mặt trời mùa đông ấm áp, rơi vào trên mặt tựa như hôn tình nhân.

Cô ngón tay dán lên tấm thủy tinh, tựa hồ có thể chạm được thảm cỏ xanh bên kia tấm kính.

Mitsuki lặng lẽ lui ra ngoài, tiện tay đóng cửa.

"Thích không?". Anh nửa nằm ở trên giường vẫn nhìn cô nãy giờ, ánh mắt giống như mộng ảo nhu hòa nhìn cô, lộ ra nụ cười thỏa mãn.

"Uh, rất thích rất thích cực kỳ thích..."

"Thích thì ở đây cả đời đi."

Cô đột nhiên ngồi dậy, lúc này mới nhớ mình tới tìm anh tính sổ

" Tại sao anh tự ý chuyên chở đồ của em?"

Cô bĩu môi, muốn làm ra vẻ mặt tức giận, thế nhưng căn phòng này quá đẹp, làm cô thích thú say mê, cả người cũng ngây ngất, chỉ là làm cho có vẻ tức giận, nhưng đáy mắt cùng khóe môi là ánh cười.

Anh chậc chậc lắc đầu một cái: "Thật là vô tình, anh suy nghĩ vì an toàn của em, mới đưa em vào ở trong nhà anh, đừng tưởng rằng bất kỳ người phụ nữ nào cũng có thể vào ở trong nhà của anh."

"Em không cần!" . Cô bĩu môi, nhưng một con thỏ nhỏ chợt từ sân cỏ bên kia chạy tới, lông trắng như tuyết khiến cô nhìn mê mẫn, xoay người lại úp sấp trên cửa kiếng: "Wa! Con thỏ thật đáng yêu."

Cô rất dễ dàng bị ảnh hưởng bởi ngoại hình có chút xinh đẹp, cho nên cô luôn rất dễ dàng bị dụ dỗ.

"Tới đây!". Anh bắt đầu bất mãn thái độ của cô.

Có lầm hay không? Anh mới là nhân vật chính, lại là bệnh nhân!

Cái cô gái lơ đảng này, mới đi vào thì bị tấm kính thủy tinh chống đạn làm cho mê hoặc coi như xong đi, hiện tại ngay cả đám thỏ con cũng có thể hấp dẫn chú ý của cô?

Mắt của cô ruốt cuộc là để làm cái gì?!

Cô chu miệng lên, lòng không cam tình không nguyện đi đến trước giường, dùng chân đạp vào cái chân không bị thương lộ ra ngoài của Sasuke.

"Em cảnh cáo anh, về sau chưa có thương lượng với em không được tùy tiện quyết định a!".

Anh không thèm để ý, một tay kéo cô, cô đừng không vững ngã vào trong ngực của anh, lòng cô hốt hoảng, vội vàng muốn hướng phía bên giường lăn xuống, kết quả chạm đến vết thương ở ngực của anh, anh kêu lên một tiếng, lập tức làm cô sợ tới mức không dám động.

"Có đè lên vết thương của anh hay không?". Cô lo lắng hỏi.

Anh đáy mắt thoáng qua một tia cười giảo hoạt, lại cố ý làm bộ dạng như rất đau: "Đúng vậy a, thật là đau, rất đau, rất đau."

"Để em xem, ngàn vạn lần không được động vào vết thương." Cô càng thêm lo lắng, đưa tay cởi áo của anh.

Thấy hành động "Cợt nhã" của cô, anh mỉm cười.

Chợt phát hiện vẻ mặt của anh không đúng, cô cúi đầu hung hăng khẽ cắn ngực anh:

"Khốn kiếp! Lại gạt em!"

Anh cười ha ha, bàn tay nâng gương mặt bé nhỏ của cô lên, nhìn thẳng đôi mắt to tròn ngay trước mặt, trên mặt biểu tình hài hước dần dần trở nên nghiêm túc.

Theo bản năng cô liếm liếm môi, cảm thấy đôi môi khô ráo.

"Xem chừng em sẽ có vị rất ngon, rất ngon miệng." Đáng tiếc nghiêm túc không quá hai giây, anh lại biến thành sắc lang cợt nhã, nắm cằm cô, cúi đầu hôn xuống.

Quả đấm của cô chỉ đập một cái tượng trưng trên bờ vai anh, cuối cùng lại đổi thành ôm cổ của anh, mặc cho đầu lưỡi của anh xông tới quấn lấy mình, nhẹ nhàng mút, tỉ mỉ thâm dò từng góc trong miệng.

Cô rất ngọt, mùi vị so với lần trước tuyệt hơn nhiều.

Anh càng ngày càng trầm mê, hai cánh tay nắm chặt, thử dò xét lại hôn sâu hơn.

"Uh..." Cô không thở được.

"Tiểu ngu ngốc, không biết dùng mũi thở sao?". Anh hơi lui về phía sau, cô sắc mặt đỏ hồng, so hoa anh đào mùa xuân còn mềm mại mê người hơn, cổ họng của anh chợt có nuốt khan, thanh âm trầm thấp mà thô ráp, trong ánh mắt nổi lên ham muốn nồng đậm.

"Anh mới ngu ngốc, người nào giống như anh hôn lâu vậy!".

Cô giận đến muốn cắn anh, kết quả lại bị anh thừa cơ dùng sức mút cái lưỡi, một chút cảm giác tê ngứa từ đầu lưỡi truyền tới, giống như điện giật truyền tới toàn thân, lập tức liền mất đi năng lực hành động, hơi sức lập tức bị rút sạch.

Hồi lâu sau, cô mới giật mình, anh đã bỏ qua việc hôn miệng, chuyển tới hôn cổ của cô.

Cô mặc áo len cao cổ, bị anh dùng sức kéo xuống dưới, lộ ra cái cổ tuyết trắng nhẹ nhàng liếm, lại dùng răng ma sát khẽ cắn nhẹ.

"À... Nhột... Không cần...". Cô không nhịn được kêu lên.

Nghe cô tiếng kêu, anh càng xúc động, ngược lại tăng nhanh tốc độ tấn công, một tay men theo vạt áo của cô tiến vào trong thăm dò, tay đụng đến da thịt đã nóng lên, chậm chậm vuốt ve, dừng ở ngực, nhẹ nhàng xoa bóp khối to tròn mềm mại.

"A... Khốn kiếp... Anh muốn làm gì?". Cô đột nhiên thức tỉnh, đẩy anh ra, giãy dụa muốn đứng lên.

Anh từ phía sau ôm lấy cô, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói: "Em không phải cũng muốn thử một chút sao?".

Mặt cô nóng lên đỏ hồng, nhưng mà giống như có ma lực vẫn mặc cho anh ôm.

Không thể phủ nhận, cô đã hai mươi lăm tuổi nên đối với chuyện xảy ra giữa nam nữ, ít nhiều cũng có chút khát vọng, thỉnh thoảng cũng sẽ có một giấc mộng xuân, nhưng không biết tại sao, mỗi lần Sasori muốn tiến tới cũng bị cô cự tuyệt, cô cũng không biết mình tại sao lại không muốn.

Cô không phải kiểu phụ nữ bào thủ, nếu dục vọng trong thân thể dâng lên, sẽ chấp nhận ở bên cạnh người đó... Á á á, xấu hổ quá!

"Ngụy biện! Hôm trước mới động thủ em cũng phản ứng như vậy!". Thấy trên đùi anh đắp thạch cao, cô chợt thức tỉnh, tay hướng đầu anh hung hăng đánh một cái.

"Lúc này mà sắc tâm còn nổi lên được, bị đánh tới não rồi sao? Đần!"

Anh ôm chặt cô, bên tai thổi khí nóng. "Vậy chờ anh khỏe lại, em liền chấp nhận, phải không?"

"Em không có nói như vậy!" . Cô đỏ mặt phản bác.

Ánh mắt anh tràn đầy cưng chiều, cúi người, nhẹ nhàng hôn môi cô, chỉ là hôn nhẹ, nhẹ nhàng hôn theo vành môi, rất thân thiết rất dịu dàng chạm khẽ.

Thần kinh cô dần dần thanh tỉnh lại, mặc cho anh hôn đến bên má, rồi dừng lại trên cần cổ cắn mút.

Chắc kiếp trước anh là ma cà rồng, cô nghĩ.

Môi anh vẫn dừng lại ở một bên cổ cô, cố tình cắn một cái, cảm giác có chút đau, chít tê dại, cả người lười biếng, ánh sáng mặt trời chiếu lên người rất thoải mái, cô từ từ nhắm mắt.

Anh nhìn cô hoàn toàn buông lỏng trong ngực, rất kinh ngạc với sự thoải mái khi ôm cô như vậy, nhưng không bao lâu anh liền giật mình la hét:

"Haruno Sakura... dậy... Haruno Sakura...?.

"Đừng có làm ồn." Cô lầm bầm một tiếng, giơ tay đánh vào mặt của anh, trong ngực anh nhúc nhích, tìm được vị trí thoải mái, lại lăn ra ngủ.

Anh vừa bực mình vừa buồn cười nhìn bộ dạng ngủ của cô, bất đắc dĩ lắc đầu. Cái người phụ nữ này, mặt dù rất gan lỳ nhưng thực chất vẫn còn tính tình của một đứa trẻ.

Ngày thứ hai ở chung.

Sau Sakura tan sở, trước cổng công ty ngoài ý muốn thấy chiếc xe thể thao màu đỏ, cô giật mình, chẳng lẽ tên kia không để ý chân bị thương chạy ra ngoài?

"Chị dâu! Anh hai bảo tôi tới đón chị." Mitsuki từ trong xe thò đầu ra.

Cô vừa yên tâm vừa có chút mất mác, từ từ ngồi vào trong xe. "Cần gì phải phiền phức tới đón tôi như vậy? Nơi này cách nhà hắn cũng không xa."

"Nhưng anh hai mong sớm gặp chị." Mitsuki cười hì hì nói: "Anh ấy cả ngày đều càu nhàu, chị dâu không đi làm có tốt hơn không, phụ nữ đi làm cái gì, ở nhà giúp chồng dạy con thật tốt là đủ rồi."

"Cái đầu hắn ấy!" . Cô giận tím mặt, "Xem tôi là cái gì? Phế vật cần đàn ông nuôi sao?".

"Ái cha, chị dâu, chị đừng tức giận, cái này...Cái này... Thật ra thì đây cũng là bởi vì anh hai quá yêu chị, không muốn cách xa chị dù chỉ một phút."

Mitsuki sợ hãi liếc cô một cái, cô gái này nhìn thì kiều diễm mềm mại, thật ra thì rất hung dữ nha.

Cô hừ một tiếng. "Giờ chưa về nhà ngay, đi siêu thị."

"Anh hai nói phải đi thẳng về nhà."

"Hiện tại tôi là lão đại, phải nghe tôi! Nếu không cho tôi xuống xe!". Cô lập tức trợn mắt nhướng mày.

"Dạ dạ!". Cậu không thể làm gì khác hơn là khuất phục, ai bảo anh rất nghe lời anh hai, mà hiện tại anh hai hiển nhiên lại rất nghe lời chị dâu.

"Sao cậu cứ Sasuke nói gì nghe nấy? Giống như con chó Nhật của cậu chẳng khác chút nào." Cô nhìn nhìn cậu, cô thực không hiểu hết được quan hệ giữa nhưng người trong bang phái.

Vẫn đang mỉm cười sắc mặt cậu trầm xuống, mắt nhìn thẳng phía trước: "Chị thật muốn biết sao?"

"Dĩ nhiên."

"Tôi có một cô em gái rất đẹp, nhưng không lo học, tuổi còn nhỏ liền quen với nhiều bạn trai gia nhập bang phái, xém chút bị một tên khốn kiếp cưỡng bức, vừa lúc được anh Sasuke bắt gặp cứu con bé, con bé từ đó liền mê mẫn anh Sasuke, anh ấy dĩ nhiên chỉ coi nó như em gái, lại khuyên nó tiếp tục đi học. Sau đó, con bé thấy anh ấy quan hệ với người phụ nữ khác, dưới cơn nóng giận lại tự sát, tôi cực kỳ tức giận đi tìm anh Sasuke, lúc ấy tôi chỉ là một sinh viên Đại Học, là một cậu thư sinh bốn mắt trói gà không chặt, dáng vẻ yếu ớt, dĩ nhiên không phải đối thủ của anh ấy, đúng là không đánh nhau thì không quen biết. Sau đó, nhà tôi gặp phải một chút khó khăn, đều là anh Sasuke giúp đỡ, tôi sau khi tốt nghiệp đã lâu vẫn không tìm được công việc, sự nghiệp anh Sasuke đang chuyển đổi, hi vọng tôi tới giúp một tay, tôi liền tới. Càng làm việc cùng anh, tôi càng thấy được anh là một người rất tài giỏi, lúc đó tôi mới hiểu được tại sao con bé lại mê mẫn anh ấy đến vậy."

Nói xong lời cuối cùng, cậu có chút ngượng ngùng cười cười:
"Chị dâu, chị biết không? Tôi ở trường học còn là một thành viên của hội văn học, ban đầu tôi muốn làm một nhà thơ lớn kìa."

"Vậy sao? Nhìn không ra." Cô kinh ngạc nhìn cậu.

"Nhưng so với làm thơ, bây giờ tôi lại thấy làm việc cùng anh hai rất vui vẻ." Cậu lần nữa ngượng ngùng cười cười, lúc này anh tỏ rõ có chút phong độ của người trí thức.

Như có điều suy nghĩ cô gật đầu một cái, mặc dù anh rất ít khi thể hiện bản thân, nhưng tuyệt đối vẫn có mị lực thu phục lòng người.

Cô mua rất nhiều trái cây dinh dưỡng, rau dưa, chút thuốc bổ, sau đó lại mua rất nhiều xương heo, để hầm cách thủy cà rốt canh bắp xương heo cho Sasuke uống..., lại vừa nghĩ mua nhiều thứ khác về mỗi ngày đều có thể hầm cách thủy uống một chút..., thay đổi cách nấu, tránh cho uống nhiều lại ngán chán.

Người xưa nói thiếu đâu bổ đó, chắc là không sai, uống canh xương, xương sẽ sớm bình phục hơn.

Anh đang ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, thấy cô xách một đống lớn đồ vào cửa, lập tức vui vẻ kêu to: "Anh chờ em lâu lắm rồi, không phải đã sớm tan sở, sao lại chậm như vậy?"

"Đã cố gắng nhanh hết mức rồi có được hay không?". Cô trừng mắt nhìn anh, nhấc túi trong tay lên.

"Mua chút xương, hầm canh xương cho anh có được hay không?"

"Hả? Em sẽ nấu canh?". Anh vừa mừng vừa sợ kêu lên, nếu như không phải chân không đi được, anh đã giống như con chó nhào tới rồi.

"Nấu canh thôi có gì mà phải kinh ngạc?" Từ rất sớm cô đã bị mẹ huấn luyện tài nấu nướng, mẹ cô một lòng muốn đem nữ nhi gả vào gia đình Thượng Lưu, với mục tiêu bôi dưỡng từ nhỏ đã đem cô dạy dỗ mọi chuyện "Từ phòng khách đến tận nhà bếp".

"Anh thật hạnh phúc." Anh làm một tư thế hết sức khoa trương."Có một người vợ giỏi giang như vậy."

"Ai là vợ của anh hả?". Cô mặt đỏ lên, tức giận trừng mắt nhìn anh, xách đồ đi vào phòng bếp.

Nhưng bữa tối đã được làm xong hết rồi.

Cô ra, sau đó cười khổ, cũng đúng, anh có một tập đoàn lớn mạnh như vậy, chuyện đương nhiên là phải thuê một nữ đầu bếp chuyên nghiệp rồi.

"Đem món ăn tất cả đổ hết đi, anh muốn uống canh em nấu." Chống gậy, một thân hình cao lớn vụng về đi tới cửa phòng bếp nói.

"Sao lại lãng phí vậy? Hôm nay ăn cái này cũng được mà, ngày mai em lại nấu." Cô đem toàn bộ nguyên liệu nhét vào trong tủ lạnh cực lớn.

"Không cần! Anh muốn uống canh em nấu." Anh chu miệng lên.

"Không cần thể hiện loại biểu tình kia có được hay không? Rất kinh khủng." Cô không chịu được nổi hết cả da gà.

"Tốt như vậy thì đem những thức ăn này tất cả đều cho đầu bếp với Mitsuki bọn họ ăn là được, anh muốn ăn canh do vợ thân yêu tự mình nầu, có được hay không?".

Giống như một chú cún con nịnh hót nhìn cô, chỉ thiếu phía sau không có cái đuôi thật dài lắc tới lắc lui.

Mặc dù giận nhưng vẫn rất buồn cười, cô cuối cùng vẫn là nấu canh xương cho anh.

Nói thật, cô cảm thấy mùi vị của canh cũng không quá ngon, nhưng là Sasuke lại uống hết một cách rất vui vẻ, vừa uống vừa dùng ánh mắt thâm thúy kia nhìn chòng chọc cô, chăm chú nhìn cô.

"Làm gì nhìn em như vậy?"

"Anh rất vui."

"Uống một chén canh tâm tình liền biến đổi thành ra như vậy?". Cô thật không biết trong đầu anh chứa cái gì.

"Lần đầu tiên có một người phụ nữ đặc biệt nấu canh vì anh."

Cô vốn muốn châm chọc anh một câu, phụ nữ bên cạnh anh không phải rất nhiều sao? Nhưng khi nhìn ánh mắt của anh, thì lại chột dạ cúi đầu, gương mặt còn có chút nóng lên.

Thiệt là, rõ ràng là một người đàn ông thô lỗ, sao lại nói những lời nói buồn nôn như vậy chứ, hại cô có cảm giác mình sinh ra chính là "người phụ nữ định mệnh" của anh.

"Sakura, em không thấy giữa hai chúng ta có cảm giác quen thuộc sao? Giống như đã quen biết từ trước."

"Vậy là, lúc gặp mặt lần đầu tiên, anh nên cầm lấy tay của em nói: 'A, cô bé này anh đã gặp lúc trước.'' Cô lườm anh một cái, bộ anh tính diễn Hồng Lâu Mộng chắc!

Anh khẽ mỉm cười, lắc đầu một cái.

Buổi tối, cô kiên trì muốn ngủ ở căn phòng bên cạnh phòng anh, tuyệt đối không nếu cùng giường chung gối với loại sói xám háo sắc này.

Dĩ nhiên, kết quả tranh chấp là Sasuke thua cuộc.

Trước khi cô vào phòng ngủ của mình, anh nắm bên cạnh cô, ngón tay anh hữu tình vô ý từ nhẹ nhàng lướt qua cổ cô, nhẹ như lông vũ, giống nhau ảo giác, cũng muốn chỉ là ảo giác, chỉ là khi vừa nhẹ nhàng chạm vào, lại mang theo nhiệt độ nóng bỏng, cảm giác từ làn da như châm ngòi thuốc nổ làm thân thể cô nhanh chóng nóng lên.

Nóng bỏng, khát vọng dục vọng, đã bị anh và cô đè nén thật chặt từ lâu.

Hai người tầm mắt giao nhau trên không trung lần lượt thay đổi, không tiếng động lóe lên tia lửa.

Đột nhiên cô đẩy anh ra, nhanh chóng trốn vào trong phòng, đóng cửa lại, dựa vào cửa, thân thể từ từ ngồi bệt xuống sàn nhà.

"Sakura, vì anh nấu canh cả đời đi." Một lát sau, thanh âm trầm thấp của anh từ ngoài cửa vang lên.

"Anh xem em là người hầu miễn phí à?". Cô đặt tay trên ngực, liều chết đè nén tim mình đang đập như đánh trống, cô sợ mình không đến một giây đồng hồ sẽ ôm ấp yêu thương người đàn ông bên ngoài cửa kia.

"Không phải, có trả lương."

"Hả? Tính trả lương tôi bao nhiêu?"

"Một 'Sasuke' hoàn hoàn chỉnh chỉnh có đủ không?"

"Ai muốn anh, ngu ngốc!"

"Sakura..."

"Ừ?"

"Anh thật là rất muốn em."

Lòng cô cứng lại, không cách nào nói bất luận cái gì.

"Đừng làm cho anh chờ quá lâu, nếu không anh sợ lý trí của mình không kiềm được thân thể." Cái đuôi sói rốt cuộc cũng lộ ra.

"Anh dám!"

Anh không trả lời, chỉ là nở nụ cười âm trầm, thanh âm rất thấp, rất êm tai: "Ngủ ngon."

Nghe được tiếng bước chân anh nặng nề rời đi, cô mới thở phào nhẹ nhỏm, gương mặt như cũ nóng bừng, cô dùng tay ôm mặt, ngã vào giường lớn mềm mại, len lén cười.

Ngu ngốc, ngu xuẩn, khốn kiếp, hại nhịp tim mình đập nhanh như vậy, càng muốn để cho anh chờ lâu mấy ngày.

Hừ!

"Sakura, nha đầu chết tiệt kia, dọn nhà sao lại không nói cho mẹ một tiếng?". Giờ làm việc, mẹ cô không tìm được con gái lại gọi điện thoại tới đây.

"Mẹ, mẹ nói nhỏ một chút."  Cô lặng lẽ đem ống nghe che lại: "Chờ con sau khi tan sở sẽ giải thích cho mẹ có được không?"

"Không được! Ngày hôm qua mẹ qua tìm con, kết quả không thấy, hại mẹ lo lắng con đã xảy ra chuyện gì, thật may là ông chủ cho thuê nói cho mẹ biết con dọn nhà, nhưng lại nói là chuyển vào trong nhà của một người đàn ông, là tên lưu manh lần trước sao? Con có phải bị tên đó bắt cóc phải không hả? Nếu thực như thế vậy, mẹ lập tức báo cảnh sát giúp con!".

"Mẹ, mẹ nói nhăng nói cụi gì vậy. Con bị bắt cóc, sao còn có thể đi làm bình thường vầy sao? Lại nói Sasuke tuyệt đối không phải là lưu manh." Cô không nhịn được lớn tiếng bác bỏ.

Ánh mắt Yuhi dò xét nhìn cô.

"Con... Con muốn làm mẹ tức chết à?". mẹ cô tức giận: "Hôm nay sau khi tan tầm lập tức về nhà cho mẹ, nói với mẹ rõ ràng."  Mẹ cô tự mình cúp điện thoại.

Cô cúp điện thoại, vô lực ngồi phịch ở chỗ ngồi.

Nội tâm của cô thật ra thì đã đón nhận anh, do dự cuối cùng cũng là bởi vì gia đình cô, cô sợ ba mẹ không thể tiếp nhận Sasuke.

Nhưng phải đối mặt thì cuối cùng vẫn phải đối mặt.

"Trợ lý Haruno? Trợ lý Haruno?"

"Hả?" Đàng mất hồn Sakura hức tỉnh, không ngờ thấy đứng trước mặt cô là Asuma: "Phó tổng? Có chuyện gì?"

"Đến phòng làm việc của tôi." Sắc mặt nghiêm túc Asuma nói.

"Đó." Không để ý tới ánh mắt Yuhi nhìn có chút hả hê, cô thở dài đi vào theo.

"Mời ngồi." Asuma chỉ cái ghế đối diện.

"Cám ơn." Sakura ngồi xuống, chờ bị mắng.

"Trợ lý Haruno, lúc trước xuống chức thật là uất ức cho cô, cô không có vì vậy mà không vui chứ?". Vừa rời khởi giám thị của Yuhi, Asuma lập tức lộ ra nụ cười.

"Hả? Cái đó, có một chút." Cô thẳng thắn.

"Nhưng cô vấn làm việc vô cùng tốt, không có nổi giận, không có sa sút tinh thần, ngược lại phụ trách công việc càng thêm nghiêm túc." Asuma ngợi khen nói.

"Việc này thường làm người ta mất tinh thần không gượng dậy nổi, bây giờ người trẻ tuổi cũng vô cùng kiêu ngạo, không chịu nổi một chút xíu uất ức, nếu như đổi lại là người khác, khẳng định đã sớm từ chức." Cô cười cười.

"Thật ra thì đây là thử nghiệm công ty đặc biệt dành cho cô, hiện tại chi nhành công ty ở Đức cần một vị quản lý cao cấp, hội đồng quản trị họp nhất trí đồng ý phái cô đi, nhiệm kỳ hai năm, cô nguyện ý đi không?". Asuma nhìn cô mong đợi.

"Nước Đức?". Cô kinh hãi.

"Đây chính là thăng liền hai cấp đó." Asuma mỉm cười nói. "Hơn nữa ra nước ngoài, có thể nâng cao kiến thức, đối với công việc sau này còn rất có ích."

Đi nước Đức? Rời xa Nhật Bản, rời xa ba mẹ, rời xa... Sasuke?

Cô bị chủ ý này giật mình ứng phó không kịp, qua một lúc lâu, cô mới lúng ta lúng túng nói: "Có thể cho tôi suy tính một chút được không?"

"Dĩ nhiên. Chỉ là phải trả lời nhanh một chút."

"Tôi hiểu rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia