ZingTruyen.Asia

cliché | meanie

4.

psychotath21

Một buổi trưa thứ ba, các con phố và cửa tiệm khắp thủ đô trải dài nắng vàng và gió lặng yên tĩnh, vắng đi những hình bóng đang bận bịu mưu sinh trong các tòa nhà chọc trời. Chỉ riêng quán cà phê gần trường đại học Yonsei đông đúc người ra kẻ vào, rộn ràng tiếng sinh viên cười đùa, đâu đó là lời than vãn quen thuộc trước đống bài tập chất cao như núi, lấn át thanh âm máy xay hoạt động từ quầy pha chế.

Trong một góc là Wonwoo đang ngồi với đồng nghiệp, tay mân mê miệng ly nước ép lạnh buốt, tai lắng nghe Wen Junhui - người bao chầu cà phê hôm nay - say mê lên kế hoạch một cuộc leo núi với tất cả nhân vật có mặt dù chẳng biết thực hiện được không, thỉnh thoảng chêm vào vài phản ứng hoặc ý kiến.

Bỗng, Xu Minghao vô thức ré lên trong bất ngờ, trợn mắt nhìn thông báo điện thoại.

"Sao vậy?"

Lee Jihoon nhổm người thẳng dậy, quan tâm hỏi han. Phát hiện bản thân đã vô tình cắt ngang câu chuyện của Junhui, người đàn ông họ Xu mím môi hối lỗi, lắc đầu nhè nhẹ.

"Không có gì đâu ạ...Chỉ là...Bạn gái cũ gửi thư điện tử mời dự đám cưới. Ngày này tháng sau."

"Em còn liên lạc với họ à?"

"Dạ không, chắc là cô ấy gửi cho cả hội bạn đại học. Em không đi đâu, hồi đó cũng không ai biết bọn em thân thiết với nhau."

Minghao cười cười đáp. Vài giây sau, cảm nhận ánh mắt mọi người đầy tò mò đổ dồn lên mình (hay đúng hơn là câu nói vừa rồi) nhưng đều lịch sự không dám hỏi, chàng trai đành thở dài, giải thích giữa những ngụm trà nóng, hơi nóng làm mờ đi gọng kính trong suốt.

"Vì là sự thật nên em sẽ kể, chẳng phải nói xấu người yêu cũ đâu. Bọn em hẹn hò được ba tháng, bạn này làm thực tập sinh cho một công ty giải trí nên không muốn công khai, cũng không cho phép em chụp hình, quay phim gì cùng. Em tôn trọng nguyện vọng của người yêu, nhưng dần dần em trở nên không thoải mái, vậy là quyết định chia tay êm đẹp. Bây giờ bạn này kết hôn rồi, nghe nói cũng chưa ra mắt lần nào, nói chuyện này ra hẳn không ảnh hưởng gì nữa."

"Nghe thôi cũng thấy khó xử rồi. Nếu em ở trong một mối tình như vậy, em cũng không biết mình sẽ như thế nào..."

Chwe Hansol lên tiếng, cặp chân mày rậm rạp cau lại vì ngẫm nghĩ, theo sau là tiếng đồng tình của Junhui, không để ý đến bàn tay đặt trên bàn của người đàn ông họ Jeon từ lúc nào đã nắm chặt trong sự bối rối.

Với Minghao, mọi thứ chỉ là một kỷ niệm, một mảnh quá khứ vô hại, nhỏ nhặt tựa hạt cát giữa sa mạc mênh mông. Với Junhui, Jihoon, và Hansol, chuyện chỉ là một tình huống giả định.

Tuy nhiên, với Wonwoo, đây là thực tại, là mỗi ngày anh thức giấc, là cuộc sống của Wonwoo năm tháng vừa qua.

"Người kia không nói gì về lý do chia tay dù em đã đồng ý giữ kín mối quan hệ à?"

Anh cúi đầu, đôi đồng tử tập trung vào đầu ngón tay đang vờn vào nhau như sợi dây thừng vô hình thắt chặt tim mình.

Trước thắc mắc của Wonwoo, chàng trai họ Xu không khỏi ngạc nhiên, mất một lúc để trả lời.

"Hmm...Em không nhớ rõ, nhưng ai cũng biết là chuyện tình cảm không phải muốn là được mà anh. Em cũng chẳng qua là chấp nhận một nguyên tắc, không phải ký một bản cam kết có thời hạn, càng không thề non hẹn biển sẽ ở bên bạn ấy. Thời gian trôi qua, đương nhiên luôn tồn tại khả năng cảm xúc em thay đổi, không vẹn nguyên như trước, mà lập tức dừng lại, ngăn đôi bên dấn sâu hơn. Đó đâu phải việc sai trái gì, đúng không? Đặc biệt là so với tình cảnh em biết rõ bản thân không còn mặn nồng mà vẫn gieo mộng tưởng trong đối phương."

"Anh hiểu rồi."

Người được giải đáp khoanh tay trước ngực, gật gù. Tưởng chừng chủ đề cuộc hội thoại đã chấm dứt và rẽ một hướng khác có lẽ dễ chịu hơn, Minghao lại ngập ngừng nói tiếp.

"Thật ra...Lâu lâu em vẫn nghĩ về hai chữ 'nếu như', về liệu có yếu tố nào có thể khiến mối quan hệ đó dẫn đến kết cục khác..."

"Và câu trả lời của em là?"

"Có. Đó là nếu lúc đấy em thích bạn kia nhiều hơn, chút công sức để giữ bí mật chẳng đáng bao nhiêu cả. Chỉ tiếc là em không."

Nếu tình cảm đủ lớn.

Wonwoo không nói gì nữa, mí mắt khép hờ, mặc tâm trí làm cỗ máy thời gian đưa anh về mười tháng trước, vào một đêm cuối tháng chín mà Wonwoo nằm dài trên giường, vừa xem video chơi điện tử trên Youtube vừa cười khúc khích nhắn tin với Mingyu.

"Em đang ăn một mình ㅠ Chán muốn chết"

Cậu than vãn, đính kèm là hình ảnh bữa tối hoành tráng như dành cho tận ba, bốn người, nào là mì cay hải sản, nào là há cảo hấp, còn cả một hộp thịt luộc cuốn rau chưa mở.

"Vậy tìm người ăn cùng đi ㅋㅋ"

Anh vô tư phản hồi, nhưng thời điểm vừa bấm nút gửi, tim Wonwoo lại hẫng nhịp, tay chân co quắp trong sự xấu hổ.

Lúc này, hai người vẫn chỉ nhắn tin tìm hiểu, đưa đưa đẩy đẩy, chưa hề gặp lại kể từ buổi đấu giá từ thiện, tình trạng mối quan hệ chỉ có dùng hai từ "mập mờ" để miêu tả.

Bây giờ, anh bảo đối phương "tìm người ăn cùng", có khác nào ra tín hiệu cậu hãy ngỏ lời hẹn hò trước đâu? Dù từ tận trong thâm tâm Wonwoo cũng muốn, nhưng nói hẳn ra là một chuyện khác...

Điện thoại vang lên một tiếng "Ting", Wonwoo cắn môi, do dự mở thông báo từ Mingyu.

"Anh có thời gian không? Mình gọi video nhé?"

"Đợi anh một lát."

Để tránh bị Seokmin hay Chan nghe thấy, người đàn ông họ Jeon đứng dậy, tiến ra ban công tìm sự riêng tư, để rồi rùng mình vì cơn gió mùa thu luồn vào cổ áo.

Wonwoo dùng máy ảnh trên điện thoại để chỉnh lại tóc tai, sau đó bắt đầu cuộc gọi, cảm nhận từng đóa hướng dương nở rộ trong lòng anh.

Trong phút chốc, trên màn hình Wonwoo đã xuất hiện gương mặt điển trai của Mingyu trong áo ba lỗ đen, tóc mái xõa rũ trước trán, nở một nụ cười phấn khích tươi rói.

"Chào anh!"

"Sao lại muốn gọi video?"

Anh hỏi, đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi, chẳng hiểu sao lại thấy ngại ngùng vô cùng dẫu cả hai nói chuyện mỗi ngày trong suốt hai tuần qua.

"Vì em có chuyện muốn hỏi anh."

Cậu trả lời, thay cho nét vui vẻ khi nãy là sự nghiêm túc trong tông giọng.

Wonwoo nuốt nước bọt, hai lỗ tai đỏ bừng, nóng ran, lồng ngực trái không nghe lời mà đập tựa nhịp trống liên hồi, nuôi lớn dần một nỗi hy vọng.

"Chuyện gì?"

Anh mong đối phương không phát hiện ra giọng mình run rẩy thế nào.

"Thật ra thì chuyện này...Đáng nhẽ em phải hỏi anh trực tiếp...Em đã định tìm gặp anh luôn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì...Em mong lần tiếp theo gặp gỡ là ở buổi hẹn hò của chúng ta."

Mingyu gãi gãi sau gáy, gò má phớt hồng trước lời cậu vừa thốt lên, ánh mắt tập trung vào thức ăn trước mặt, không để ý đến não bộ Wonwoo đã sắp nổ tung, hạnh phúc râm ran nghẹn nơi cổ họng khiến anh ú ớ, không biết nói gì, mọi câu chữ từ tiếng Hàn đến Anh Wonwoo rút ra từ bao quyển sách anh biết trong giây khắc đã biến mất.

"Anh Wonwoo...Anh hẹn hò với em nha?"

Cuối cùng, Mingyu cũng nói ra điều Wonwoo mong đợi bấy lâu nay.

Câu trả lời nằm sẵn nơi đầu lưỡi anh đã suýt rời môi, nhưng người lớn tuổi hơn kịp thời dừng lại khi nhớ đến một việc quan trọng.

"Mingyu à...Nếu em hẹn hò với anh, chúng ta sẽ không thể kể với Seokmin và Chan đấy."

Hoặc ít nhất cho đến lúc bọn mình bàn tính chuyện tương lai.

"Hmm...Đương nhiên em cũng đã nghĩ đến việc đó. Em cũng chưa từng hẹn hò bí mật bao giờ nên không rõ sẽ như thế nào, nhưng phải làm sao đây? Em thích anh Wonwoo đến mức sẵn sàng làm mọi thứ mất rồi. Em không hứa được em có giữ kín miệng đến lúc cả hai công khai không, nhưng em sẽ cố gắng. Anh thấy sao ạ?"

Tuy được nghe những điều bản thân thầm mong muốn, anh vẫn phải cân nhắc thật kĩ, cẩn trọng với trái tim mình.

Một người bạn hồi còn sống ở nước ngoài từng bảo Wonwoo nhát, tuổi thì trẻ mà không dám yêu thoải mái để trải nghiệm, biết được ai phù hợp ai không, nhưng anh thà bị trêu còn hơn phí thời gian hò hẹn, tốn công sức rỉ tình cảm nóng hun hút cho sai đối tượng. Ai cũng tưởng Wonwoo có cái đầu lạnh lý trí, chỉ riêng anh biết bản thân dễ rung động như thế nào. Vì vậy người họ Jeon không rảnh tiếp chuyện với những gương mặt không tìm kiếm một mối quan hệ nghiêm túc rồi diễn cảnh tự mình đa tình.

Nếu Mingyu đã "cam kết" chắc nịch thế này, thì Wonwoo cũng nên bàn chuyện yêu đương luôn nhỉ?

Dưới khí trời se lạnh, gió thu thổi đến rối xù tóc, phá hỏng hết công sức vuốt chỉnh lại trước đấy, một điều gì đó ấm áp lại lan tỏa từ lồng ngực Wonwoo rồi truyền dọc cơ thể, xen lẫn một niềm tin và sự liều lĩnh. 

Anh cũng thích cậu đến mức không thể không vượt khỏi vùng an toàn của mình rồi.

Sự im lặng kéo dài vài phút của Wonwoo đã làm hy vọng vơi dần trong đôi mắt Mingyu, độ chắc chắn trong cậu giảm dần theo từng giây, đến khi chỉ còn vỏn vẹn ba mươi phần trăm thì anh lên tiếng, thắp sáng cả gương mặt người nhỏ tuổi hơn.

"Được thôi. Mình hẹn hò đi em."

...

Wonwoo mở mắt, cỗ máy thời gian đã đưa anh quay lại thực tại ở quán cà phê nọ với bạn bè. Quầy pha chế vẫn rè rè tiếng máy xay chói tai, Hansol đã bắt đầu nôn nóng lẩm bẩm không biết mấy bạn nhân viên có quên món bánh của mình không, chứ đợi nãy giờ sao chưa có, Jihoon thì nhăn mặt nhìn đồng hồ đeo tay, thông báo sắp đến giờ cả bọn phải về trường tiếp tục làm việc, còn Minghao và Junhui tranh thủ uống hết nước của mình, xếp ngay ngắn vào khay đem trả.

Bầu không khí lại huyên náo như từ lúc bốn người vừa bước vào quán, đáy lòng Wonwoo cũng trở về trạng thái yên bình, tĩnh lặng tựa mặt hồ vào một ngày xuân, an tâm hơn bao giờ hết sau khi tự trấn an bản thân bằng một trong những ký ức đầu tiên của anh và cậu.

Nếu tình cảm đủ lớn.

...

chương này sinh sau đẻ muộn khi mình đang viết chương cuối, xong mình nhận ra ít ra phải kể là hai người đã bắt đầu mối quan hệ ra sao, giao tiếp lành mạnh thế nào, chứ không phải vào tròng rồi jww mới bắt kmg lén lút, như vậy là chơi xấu =))

cơ mà sao mình tự viết mà mình tự rung động zậy...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia