ZingTruyen.biz

Chuyển ver /Liskook/ Anh hận anh yêu em

Ngoại truyện 1

LinhYi2510

Ngoại truyện 1 : Tỉnh lại

Hôm nay là sinh nhật hai mươi chín tuổi của Lisa.

Song, Lisa vẫn lặng lẽ nằm trên giường bệnh, cô gầy yếu như một tờ giấy, trên mu bàn tay có vô số vết kim châm.

Có điều may mắn là, nhịp tim trên máy vẫn đập ổn định.

Jung Kook vẫn bận rộn trong phòng bệnh như mọi ngày, mang vào một chậu nước để lau người cho cô, anh không thích người khác chạm vào cơ thể Lisa, bởi vì cơ thể Lisa đã quá mong manh gầy yếu rồi, ngộ nhỡ họ mạnh tay làm cô đau thì sao? Vì vậy, anh tình nguyện tự mình làm, làm tất cả những việc anh có thể.

Sau khi lau người cho Lisa xong, Jung Kook khẽ khàng mặc quần áo lại cho cô, sau đó ngồi bên giường massage cho cô.

"Tiểu Liz, hôm nay là sinh nhật của em, đã nói là sẽ đưa em đi du lịch, nhưng em vẫn lười chưa chịu dậy ,thật là heo lười mà." Jung Kook nghiêng đầu hôn vào bàn tay cô một cái, nhìn thấy móng tay cô lại dài rồi, thế là, tạm thời bỏ công việc massage ở đấy đã, lấy cái cắt móng tay ở chiếc tủ đầu giường ra, nhấc tay cô lên, cẩn thận giúp cô cắt móng tay.

"Trước kia, em luôn là người dậy sớm nhất nhà, khi trong nhà chỉ có hai chúng ta, ha ha, sau khi em dậy, bao giờ cũng nấu đồ ăn sáng, sau đó mới gọi anh dậy, nếu anh lười không chịu dậy, em liền gấp chăn cho vào tủ, rồi rút gối dưới đầu anh ra, cho tới khi trên giường chỉ còn lại anh và cái ga trải giường, anh nổi cáu quát em, thế là tỉnh luôn."

Jung Kook đột nhiên cười, vuốt vuốt má cô, lẩm bẩm nói một mình: "Bác sĩ bảo anh phải nói chuyện với em thật nhiều, nghe nói có thể em vẫn nghe được, nhưng anh cứ cảm thấy như em không nghe thấy gì, nếu em có nghe được, sao em nỡ để anh phải buồn thế này, đúng không...gần đây công việc của anh bận rộn, họp hành suốt ngày, nếu em thật sự thương anh, chỉ chớp chớp mi mắt cũng được."

Cùng lúc ấy, Jung Kook cầm những ngón tay của cô chà sát lên môi mình: "Phải rồi, tiểu tử Kim Taehyung sắp kết hôn, em còn nhớ không? Hôm qua còn mang vợ chưa cưới vào thăm em, mua cả hoa cho em nữa...mà sao em chẳng lễ phép gì cả, cũng không thèm ngồi dậy chào người ta một tiếng. Ồ còn nữa, anh nói riêng với em thôi nhé, tên tiểu tử Kim Taehyung đó còn đứng trong phòng tắm khóc đấy, suỵt, anh còn tưởng hắn ta không có cảm xúc cơ...Hắc hắc."

Jung Kook khịt khịt mũi, rồi lại nghiêm túc chất vấn: "Cái gì nhỉ, cái tên ẻo lả Park Jimin sao lại biết hôm nay là sinh nhật em? Anh hỏi cậu ta, cậu ta bảo em nói cho cậu ta biết, anh nói không thể nào, cậu ta bảo anh tới hỏi em, em mau giải thích xem chuyện này là thế nào? Không nói rõ ràng không xong với anh đâu..."

Lisa mặt không cảm xúc nằm im trên giường, cả một năm nay rồi, cô vẫn chỉ một vẻ mặt ấy biểu hiện ấy, cho dù Jung Kook nổi giận gào thét hay lẩm bẩm tự nói với chính mình thì cô vẫn không buồn động tay động chân.

Jung Kook thở dài,nói tiếp: "Tiểu Liz, em đừng trách bố không đến thăm em, bố không dám đến. Đến thăm lần nào bố buồn thương lần ấy, bố cũng nhiều tuổi rồi, không thể chịu đựng được sự xúc động mạnh. Gì nhỉ, nếu em không nể mặt anh thì cũng nghĩ cho bệnh tim của bố có được không? Em mau dậy mà xem bố đã già thế nào rồi, em cứ để người khác lo lắng mãi thế..."

Jung Kook mím môi, vuốt vuốt đôi vai gầy guộc của cô, mắt cay xè.

"À, anh còn phải cải chính một quan niệm của em, trong nhật ký em viết, không vì em yêu anh, mà tảng đá trên người em sẽ mọc cánh bay đi; càng không phải vì em yêu anh, mà anh sẽ xuất hiện trước mặt em...Em nói tình yêu chẳng thể ngăn cản được bất cứ việc gì, tình yêu càng không phải kỳ tích...anh không nhớ nhầm chứ?" Jung Kook nghiêng đầu cười, quay người ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng xoa bóp cơ thể cô.

Jung Kook nhớ lại cảnh tượng khi ấy, trái tim như bị dao đâm: "Em sai rồi Tiểu Liz, bởi vì anh yêu em, anh nguyện mạo hiểm vì em, thế nên, anh mới tìm được em ở cái nơi không ai có khả năng sống sót ấy. Vì anh yêu em, anh mới có một sức mạnh vô tận như vậy, đẩy phiến đá ra khỏi người em. Vì anh yêu em, nên anh mới xuất hiện trước mặt em. Chính vì anh yêu em, anh càng không thể để em đi một mình...sự thực chứng minh, tình yêu, làm nên kỳ tích. Thật sự là có kỳ tích, anh tin, tình yêu có thể tạo ra kỳ tích, em sẽ tỉnh lại, nhất định là thế, chỉ bởi vì: Em yêu thương anh hơn bất kỳ ai..."

Lúc này, di động của Jung Kook đổ chuông, anh thấy là cuộc gọi quan trọng, liền rời tay khỏi người Lisa, đi ra ngoài nhận điện.

Đúng vào lúc Jung Kook quay người đi ra, mi mắt Lisa khẽ run run.

Ngoài hành lang, Jung Kook nhận được chỉ thị của cấp trên, yêu cầu anh quay về đơn vị xử lý công việc gấp, anh nhìn đồng hồ, cả đi và về chắc phải hai tiếng đồng hồ, đợi khi anh quay lại sẽ chúc mừng sinh nhật Lisa vậy.

Sau khi Jung Kook rời đi không lâu...

Lisa từ từ mở mắt, ánh mặt trời rực rỡ chiếu qua kính cửa sổ, cô nheo mắt, vốn định nhấc tay lên chắn, nhưng chợt thấy đau nhói.

Cô nhấc cao cánh tay lên, nhìn ống truyền dịch được cắm trên mu bàn tay mình, cô từ từ rút ra, sau đó lần lượt rút hết những thứ ống cắm trên người mình ra. Cô chỉ xử lý mọi thứ một cách vô thức, sớm quên mình đã từng là một bác sĩ được đào tạo bài bản.

Lisa chống tay cố ngồi dậy, nhìn quanh phòng bệnh toàn màu trắng, liếm liếm đôi môi khô nứt, thử lên tiếng tới ba lần, cuối cùng cũng bật ra được cái tên lúc nào cũng thường trực hiện ra trong đầu cô.

"Jung Kook, Jeon Jung Kook..."

Bật ra cái tên này, cô cũng không biết vì sao, nước mắt không ngừng chảy, dường như cả thế giới chỉ có một mình "Jung Kook" là nguồn năng lượng để duy trì sự sống cho cô. Giống như khát phải tìm nước uống, đói phải tìm cơm ăn, cô gọi ra một cách đầy bản năng.

Song, Lisa gọi mà không có kết quả.

Đối mặt với một môi trường hoàn toàn xa lạ, Lisa cảm thấy sợ, vòng tay ôm lấy cơ thể run lẩy bẩy, trốn thôi, đi tìm Jung Kook. Đầu cô xuất hiện ý nghĩ: Chỉ khi có Jung Kook bên cạnh cô mới an toàn.

Bụp một tiếng, Lisa ngã xuống đất, cô đấm đấm vào hai bên đùi đau nhức không có lực của mình, cô muốn đi, nhưng hai chân không chịu nghe lời, thế là cô bật khóc tức tưởi.

Những tiếng động trong phòng bệnh khiến y tá chú ý, họ vội đẩy cửa chạy vào.

Đột nhiên, y tá và Lisa đối mặt với nhau, sững sờ ba giây, rồi bất giác vui vẻ gọi to: "Trời ạ, Lalisa đã tỉnh lại rồi!"

Trong tòa bệnh viện lớn này, chỉ cần là những y tá có thâm niên làm ở đây trên một năm, đều biết trong phòng bệnh đặc biệt có một nữ bệnh nhân tên là Lalisa Manoban.

Sự tích anh hùng về việc hi sinh thân mình cứu người của Lisa là một trong những nguyên nhân. Có điều, cô chỉ là một trong những người may mắn thôi, dù sao khi trận động đất xảy ra, việc hi sinh thân mình cứu người rất được đề cao, có những người đã bỏ thân nơi đó.

Vì vậy mới nói, lãnh đạo cao cấp Jeon Ji Jung đích thân tới bệnh viện thăm Lisa, khiến rất nhiều người chú ý đến Lisa.

Sau chuyện này, điều khiến mọi người xung quanh cảm động lại là Jeon Jung Kook, con trai của lãnh đạo cao cấp của quốc gia, viên chức trong một bộ nghành quan trọng, lại chăm sóc lo lắng cho Lisa suốt một thời gian ngày nào cũng như ngày nào.

Chăm sóc người bệnh mất ý thức, không chỉ đơn thuần là lau người, massage, lật người...những công việc đơn giản, mà còn phải đối mặt với những vấn đề người bệnh đại tiểu tiện một cách không kiểm soát. Mặc dù có máy móc trợ giúp người bệnh đưa chất thải ra ngoài, nhưng cơ thể con người không phải là một thứ máy móc dễ thiết lập, khi mất kiểm soát thì đấy là điều khó tránh.

Mỗi lần gặp phải tình huống này, Jung Kook cũng không cau mày nhăn trán, mà ôm Lisa vào nhà tắm, giúp cô tắm rửa sạch sẽ.

Nghe thì có vẻ đơn giản, bạn thử làm một ngày xem sao, nhưng một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày anh đều kiên trì như một, mỉm cười trước cơ thể vô tri vô giác của cô, sự khó khăn và chua xót cũng chỉ có đương sự mới cảm nhận được.

Có điều, Jung Kook thường nói ngắn gọn một câu là: "Tôi không lo cho cô ấy thì ai lo? Cô ấy là vợ tôi."

Lúc Lisa tỉnh dậy, Jung Kook đang trong phòng họp, cuộc họp khẩn cấp đang tiến hành được một nửa, Park Jimin đột nhiên xông thẳng vào, anh ta thở hồng hộc, mắt lấp lánh những giọt lệ vui sướng.

"Jung Kook! Tiểu Liz tỉnh lại rồi!Cảm ơn trời phật, cô ấy tỉnh rồi..."

Jung Kook nhìn anh ta, từ từ đứng dậy, anh không dám tin vào tai mình nữa.

Jung Kook lay mạnh hai vai Park Jimin: "Cậu nói gì, nói lại xem nào?"

Park Jimin khịt khịt mũi,lập tức cười sảng khoái, đập vai Jung Kook một cái rất mạnh: "Bên bệnh viện không liên lạc được với cậu, nên gọi cho mình, bác sĩ nói...Lalisa của cậu, cô ấy tỉnh lại thật rồi! Có điều, giờ cô ấy từ chối lại gần bất kỳ ai, chỉ không ngừng gọi tên cậu!"

Đột nhiên, trong mắt Jung Kook không còn thấy ai nữa, anh lao ra khỏi phòng họp, chạy như bay, điên cuồng, nước mắt giàn dụa, đầu óc chỉ nghĩ được một điều Tiểu Liz, Tiểu Liz, đợi anh Tiểu Liz, Jung Kook lập tức bay đến bên em.

Cấp trên nhìn thấy thế, không những không trách Jung Kook, thậm chí còn lập tức thông báo cho cảnh sát giao thông trên tuyến đường đó, nhanh chóng giúp Jung Kook mở đường đi tới bệnh viện.

Mười phút sau, Jung Kook lách qua đám người, hào hứng lao vào phòng bệnh: "Tiểu Liz"

Lisa thu người ngồi trong góc nhà, giọng nói quen thuộc vang bên tai, cô từ từ ngước đôi mắt nhòe lệ, nhìn Jung Kook mặc vest đi giày tây, mặc dù rất xa lạ, nhưng trái tim mách bảo cô rằng, đây chính là Jung Kook.

Mấy giây sau, cô chầm chậm dang rộng hai tay, nước mắt lã chã rơi: "Jung Kook...Jung Kook...em sợ."

Jung Kook cuối cùng cũng tận mắt chứng kiến tất cả, Lisa của anh đang gọi anh, cô cần anh, vô cùng cần anh.

Thế là, anh lau nước mắt, tiện tay đóng cửa, chạy về phía người con gái anh yêu tới khắc cốt ghi tâm.

Anh ôm chặt cơ thể Lisa vào lòng, anh có bao nhiêu lời muốn nói với cô, nhưng lại không thể nói ra dù chỉ một từ.

Lisa dựa vào lòng Jung Kook,tâm trạng bất an dần lắng xuống, cô khóc rồi cười, cười rồi khóc.

"Jung Kook, sao anh lại già thế này? Chuyện gì đã xảy ra..." Lisa sờ sờ lên râu trên cằm của Jung Kook, hôm qua Jung Kook vẫn còn mặc đồng phục đi học mà.

Jung Kook cầm bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt lên môi hôn: "Nhớ em, nhớ tới..."

Nghe xong, sắc mặt Lisa ửng hồng, cô cọ cọ trán mình vào ngực anh, vòng tay ôm anh, những ngón tay đan xen vào nhau, khẽ nói: "Em cũng nhớ anh, mặc dù mới không gặp nhau có một ngày, nhưng em rất nhớ anh..."

Jung Kook khẽ khựng lại, sự thẳng thắn và dịu dàng của Lisa khiến anh không kịp thích ứng. Nhưng, những việc ấy không còn quan trọng nữa, anh chỉ biết, Lisa của anh, vì không muốn anh đau buồn nữa, cuối cùng đã tỉnh lại.

Jung Kook bế Lisa, ôm cô đặt ngồi lên bệ cửa sổ, dồn bao nhiêu nhớ nhung tâm trạng của mình vào trong cái ôm này.

Tình yêu có thể cảm động trời đất, tình yêu có thể biến sự hoang đường thành kỳ tích, nhất định có thể. Chỉ cần không từ bỏ, kỳ tích không còn là kỳ tích nữa.

"Tiểu Liz, chúc mừng sinh nhật."

Lisa sững lại, không biết hôm nay là sinh nhật của ai, nhưng có ai đó từng nói sinh nhật là một chuyện vui vẻ, cô nghiêng đầu cười, tươi tắn như hoa, dựa đầu vào vai Jung Kook sưởi nắng...thật hạnh phúc quá!

Khi hai từ "hạnh phúc" lướt qua đầu, mắt cô lại hiện lên một bức tranh ấm áp.

Vào một buổi tối trời mưa rất to, một chàng trai mười sáu mười bảy tuổi đạp xe trong mưa, còn cô lại ngồi trên gióng xe ấy, cố gắng cầm ô che mưa cho chàng trai. Chàng trai hư này, thường xuyên thích trêu chọc cô, cũng sẽ vì cô mà cố gắng, đau lòng khi thấy cô buồn.

Không biết từ bao giờ, cô lặng lẽ tự nói với mình, cuộc đời này, cô sẽ chỉ tiếp với một mình anh, quyết không rời xa anh.

Chỉ cần cô sống một ngày, sẽ yêu anh một ngày.

Và người con trai đó tên là Jeon Jung Kook.

Thế là trong tim cô thầm ước, mong rằng sinh nhật mỗi năm đều có Jung Kook ở bên, không cần bất cứ món quà nào, chỉ cần Jung Kook cười và nói với cô rằng: Chúc mừng sinh nhật.

Nghĩ đến đây, ký ức của cô bị đứt đoạn, chỉ là theo bản năng giơ cao tay lên, vui vẻ.

"Jung Kook, sinh nhật vui vẻ!"

"Tiểu Liz, sinh nhật vui vẻ!"

Jung Kook vuốt vuốt tóc cô, hôn lên trán cô.

Hạnh phúc, chính là được dựa vào nhau cùng sưởi nắng.

Hạnh phúc, chính là khi em cười anh cũng cười.

Hạnh phúc, chỉ đơn giản như vậy, nhưng lại khó đến vậy.

Tiểu Liz, anh yêu em.

Dù em có nhớ anh hay không, anh vẫn mãi là Jung Kook yêu em sâu đậm.

Không hối hận, không bao giờ hối hận.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz