ZingTruyen.Top

Chuyen Ver Hoan Anh Ay Rat Hay Treu Choc Toi Jjk

"........ 'ngày hôm qua'?"

Lee Minyoung vốn tưởng rằng người thanh niên trước mắt này nói giỡn, nhưng chỉ trong vài giây đối diện với ánh mắt ấy, bà mới nhận ra đối phương có vẻ rất nghiêm túc.

Giây phút này suy nghĩ trong lòng Lee Minyoung xoay chuyển không biết bao nhiêu vòng, cuối cùng bà nhìn sang Kang Ami với ánh mắt đầy bí ẩn.

"Vì sao lại bỏ?"

Bà tiếp tục hỏi, trong lòng cũng có chút tò mò người thanh niên này có thể nói ra cái gì.

Ngay lúc này, ngoài dự kiến của Lee Minyoung, người trẻ tuổi ngồi đối diện bà bình tĩnh trả lời: "Đối với sức khỏe người xung quanh mình sẽ không tốt, cho nên từ bỏ."

Lời giải thích không một chút dư thừa hoặc là cố tình lấy lòng.

—— Mặc dù trong lòng ba vị trưởng bối Kang gia đều rõ ràng quyết định "bỏ thuốc lá" phần lớn là do Kang Ami nhắc tới Lee Minyoung đối với thuốc lá có bài xích.

Không nói dối cũng không khoe khoang, thông mình và hiểu biết đúng mực..........Là một người trẻ tuổi có ý tứ.

Ánh mắt Lee Minyoung nhìn về phía Jeon Jungkook thiếu cảm xúc hờ hững.

Kang Taeguk ở một bên chú ý tới thần sắc thay đổi của Lee Minyoung, trong lòng có chút phứt tạp liếc mắt nhìn Jeon Jungkook một cái.

Sau đó hắn tiếp tục câu chuyện: "Chú nghe Kang Ami nói sau khi cậu tốt nghiệp cao trung, trực tiếp tham gia bộ đội đặc chủng."

Nhắc tới chuyện này, đồng tử của Jeon Jungkook nhẹ rụt lại một chút.

Hắn theo bản năng nhìn về phía cô gái nhỏ ngồi ở bên cạnh mình không xa.

Phản ứng này làm cho Kang Taeguk không hiểu chuyện gì: ".........Là chuyện cơ mật không tiện nhắc tới sao?"

"Không phải."

Jeon Jungkook hướng tầm nhìn lại: "Ở trong quân đội 5 năm. Hai năm trước......trong lúc huấn luyện thị lực bị tổn thương, xuất ngũ do bị thương, trước đó không lâu thân thể đã hoàn toàn hồi phục như ban đầu."

Ngón tay Kang Ami hơi run nhẹ.

Qua hai giây, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Kang Taeguk.

Kang Taeguk bị ánh mắt sâu thẳm của nữ nhi nhà mình nhìn chằm chằm đến sửng sốt.

Có thể nhìn ra được đề tài này đối với hai người có lẽ là khu vực cấm, Kang Taeguk đành phải nhảy qua.

——

"Vậy hiện tại cậu đã chuyển nghề?"

Nhắc tới cái này, Jeon Jungkook lấy ra một tấm danh thiếp từ trong túi, hai tay đưa cho Kang Taeguk.

Kang Ami ngồi bên cạnh cũng ngạc nhiên trong chốc lát.

Cô thật sự không biết là Jeon Jungkook còn có loại đồ vật như là danh thiếp này.

"Không phải chuyển nghề." Jeon Jungkook tựa như nhìn ra sự mờ mịt của Kang Ami , ánh mắt nhìn cô trấn an, sau đó mới chuyển sang Kang Taeguk giải thích: "Trước mắt đang làm việc ở công ty bảo vệ."

"Phó Tổng giám đốc?"

Mơ hồ nhìn lướt qua danh thiếp, Kang Taeguk có chút ngoài ý muốn nhìn về phía Jeon Jungkook : "Năm nay cậu mới có 27 tuổi đi?"

"Đúng vậy."

Lee Minyoung ngồi một bên nhận lấy danh thiếp Kang Taeguk đưa sang, cầm trên tay nhìn một chút, giữa lông mày thoáng hiện lên một suy nghĩ.

".......Mộc (木) Đồng (同) bảo (保) an (安)?"

Bà ngước mắt lên nhìn, lần này ánh mắt cực kỳ nghiêm túc.

"Tôi đã từng nghe nói về công ty này. Tốc độ mở rộng và thị phần của công ty là chưa từng có trong ngành, nhưng theo tôi biết, tuyệt đối không phải phát triển chỉ trong một hai năm qua."

Jeon Jungkook tự nhiên nghe hiểu được ý tứ của Lee Minyoung, anh trầm mặc một lát sau đó mới nói.

"Phó Tổng giám đốc chỉ là thay mặt, cháu có 27% cổ phần ở Mộc Đồng."

(flex chỉ là vô tình)

Nghe xong Jeon Jungkook nói, trong lòng Lee Minyoung đã sớm có suy đoán nên không cảm thấy ngoài ý muốn.

Bà hơi nhíu mày, quay đầu nhìn Kang Ami .

Kang Ami chột dạ dịch vào trong sô pha một tấc.

——

Tối hôm qua cha mẹ đã hỏi cô hoàn cảnh gia đình của Jeon Jungkook , Kang Ami chỉ nhắc tới mẹ của anh qua đời khi anh còn nhỏ, quan hệ trong nhà tương đối lãnh đạm, chuyện còn lại một mực không nói.

Jeon Jungkook thấy thế, chủ động mở miệng: "Chuyện này là do cháu không có đề cập với Gấu........Amie, là do cháu sai sót."

Không để Kang Taeguk và Lee Minyoung có phản ứng, Bà nội Kang cười tủm tỉm xen lời:

"Tiểu Jeon, cháu thích gọi thế nào thì gọi, không cần cố kỵ. 'Gấu Nhỏ' là nhũ danh mà bà hay gọi, rất dễ nghe đúng không?"

"Vâng." Jeon Jungkook lên tiếng không hề nghĩ ngợi, khóe môi anh hơi cong lên nhìn về phía Kang Ami : "Người cũng như tên."

Kang Ami không nghĩ tới Jeon Jungkook trước mặt Lee Minyoung cùng Kang Taeguk mở miệng 'đùa giỡn', nhất thời gương mặt đều đỏ bừng lên.

Mắt thầy đề tài bị một câu của Bà nội Kang làm cho lạc hướng, Lee Minyoung bất đắc dĩ nhìn về phía bà.

Bà nội Kang thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, làm như không thấy ánh mắt bất đắc dĩ của con dâu.

Lee Minyoung cũng chỉ có thể quay lại.

"Vậy sau này cậu có tính toán gì không?"

Đối với vấn đề này, Jeon Jungkook cũng không nghĩ nhiều: "Nghe theo sắp xếp của Gấu Nhỏ."

Anh nhìn Kang Ami với ánh mắt rạng rỡ. Bàn tay vẫn luôn an tĩnh liền nâng lên, nắm lấy những ngón tay nhỏ của cô gái ——

"Cô ấy là tất cả dự định cho tương lai của cháu."

"....."

Kang Ami cảm thấy chính mình sắp điên rồi. (//ω//)

Người này một chút không thèm để ý bản thân vừa mới nói cái gì, quan trọng hơn là còn đưa tay lại đây niết đầu ngón tay mình nữa ——

"Bang" một tiếng, Kang Ami không chút do dự chụp bay cái tay kia.

Trong phòng khách an tĩnh nên âm thanh này vang lên rất rõ ràng, mặc khác làm cho ba vị trưởng bối sửng sốt nhìn.

Bà nội Kang phản ứng lại đầu tiên, đau lòng nhìn tay của Jeon Jungkook —— một vết đỏ hiện lên trên mu bàn tay trắng trẻo do bị bạo lực 'ngược đãi' lúc nãy.

"Con, đứa nhỏ này!" Bà nội Kang nhìn Kang Ami trách cứ: "Sao lại xuống tay mạnh như vậy!"

Lúc này Kang Ami cũng đang bởi vì phản xạ của chính mình mà trong lòng thấy hơi bực, có chút tự trách ngẩng đầu.

Nhưng mà trong tầm mắt của cô, đáy mắt của Jeon Jungkook càng thêm ba phần ý cười.

—— người này chẳng những không xấu hổ ảo não, ngược lại còn nhìn mình vui vẻ. ( ╯°□°)╯ ┻━━┻

Bộ dáng dung túng như thế quả thực không nói nên lời.

Vốn dĩ Kang Taeguk và Lee Minyoung thấy trường hợp này có chút xấu hổ, tâm tình cực kỳ phức tạp mà nhìn nhau.

Lúc này Bà nội Kang đã đứng lên: "Mẹ nhớ rõ trong tủ lạnh còn có mấy túi chườm lạnh đi?"

Jeon Jungkook thu hồi tầm mắt từ chỗ Kang Ami .

"Bà nội, cháu không dùng được."

Sau đó anh quay người lại, nâng cánh tay Kang Ami dùng để 'hành hung' lên, lật qua lật lại mấy lần, mới ngước mắt nhìn: "Em dùng không?"

Kang Ami còn chưa trả lời, Bà nội Kang đã tiếp lời, tức giận: "Con bé không cần, đau trong chốc lát cũng đáng."

(Editor: Cháu ghẻ chắc lun!! ( ̄  ̄|||))

Kang Ami hơi chu miệng: "Bà nội, rốt cuộc là bà đau lòng con hay là đau lòng anh ấy?"

"Cháu là người đánh Tiểu Jeon, cháu nói bà nên đau lòng ai? Lại nói, nhìn bộ dáng Tiểu Jeon bị con khi dễ, bà đương nhiên phải đối xử tốt hơn."

Jeon Jungkook nghe vậy cười nhẹ, nhìn Bà nội Kang .

"Bà nội, bà đối xử tốt với Kang Ami , chính là đối với cháu tốt nhất."

Kang Taeguk ngồi một bên bị vắng vẻ một lúc lâu rốt cuộc có chút không nhìn nổi.

——

Nữ nhi bảo bối của ông lại bị tiểu tử trước mặt dỗ dành nói cười vui vẻ, luôn có một loại cảm giác cải trắng trong nhà bị ủi.....

"Tiểu Jeon, bà ấy nói đúng đấy." Kang Taeguk nói.

Bà nội Kang đi lấy túi chườm đá vừa quay lại nhìn hắn: "Cần gì con nói."

Kang Taeguk: ".............."

Bị mẹ mình dỗi đến không còn lời gì để nói lại, ông nhìn Bà nội Kang đầy ủy khuất.

Bà nội Kang hừ một tiếng, mặt cũng kéo xuống.

"Hỏi cả nửa buổi sáng còn chưa xong nữa hả? Tôi nói Tiểu Dục có thể nói chuyện sao? Thằng bé còn có thể nói nhiều hơn ——"

Bà nội Kang ngồi xuống sô pha, lạnh mặt nhìn Kang Taeguk: "Lúc cao trung thằng bé cầm chiếc hộp giữ nhiệt đứng bên ngoài hành lang chờ Gấu Nhỏ, chờ gần bốn tiếng đồng hồ, còn anh thì chắc bận họp ở công ty? Anh đã đợi con gái mình được 40 phút chưa?"

Lời này vừa nói ra, Kang Taeguk sửng sốt, Kang Ami cũng mờ mịt mở to mắt nhìn Jeon Jungkook .

Nghe thấy ba từ 'hộp giữ nhiệt' mới phản ứng lại, con ngươi Jeon Jungkook xoẹt qua một tia chật vật.

Không thèm xem biểu tình của bọn họ, Bà nội Kang lại tiếp tục quở trách: "Lúc Gấu Nhỏ học cao trung sức đề kháng rất yếu, động một chút liền bị cảm mạo phát sốt, rất nhiều lần được Tiểu Jeon trước sau chiếu cố, có hai lần nửa đêm 2, 3 giờ sáng cõng Gấu Nhỏ đi bệnh viện —— lúc ấy anh ở đâu? Vội vàng đi xã giao hay ngủ trong chăn ấm?"

"......."

Kang Taeguk bị quở trách đến mức không thể ngẩng đầu lên.

Lee Minyoung bên cạnh sắc mặt cũng khó coi. Trong lòng bà hiểu rõ tuy rằng nhìn qua Bà nội Kang đang phát hỏa với Kang Taeguk, nhưng lời này như đang nói tới hai người, ai cũng không thoát.

"Hai ba năm kia hai đứa vội không về nhà, mẹ cùng Gấu Nhỏ hai người, một già một yếu. Ngoài chuyện phiền toái lớn nhỏ trong nhà đều là Tiểu Jeon không chê phiền mà giúp đỡ, ngày lễ ngày tết cậu ấy so với hai đứa thăm hỏi còn đều đặn hơn. —— tốt, đến bây giờ, hai đứa một người đã nghỉ hưu, một người cũng sắp, có thời gian về nhà đợi ngồi đây tra hỏi người khác hả? Sao hai đứa không thử tự hỏi chính bản thân mình —— hơn hai mươi năm qua làm cha mẹ nên gọi là bất tài hay không đủ tư cách?"

Kang Taeguk bị giáo huấn đến mức khuôn mặt già cũng đỏ bừng: "Mẹ......Mẹ đừng nói nữa, Tiểu Văn còn ngồi ở đây, đừng để cho người ngoài chế giễu."

"Người ngoài cái gì mà người ngoài!" Bà nội Kang vỗ một cái lên tay vịn ghế sô pha: "Hai ngày trước mẹ đã muốn nói, vì sao còn nghẹn tới bây giờ? Mẹ chính là đợi Tiểu Jeon tới cửa, để cho thằng bé một viên thuốc an thần —— mấy năm trước mẹ đã nhận định, chỉ cần Gấu Nhỏ của chúng ta nguyện ý, chuyện của hai đứa nó, hai đứa con ai cũng không có tư cách phản đối!"

"Mẹ, bọn con dù sao cũng là cha mẹ của Amie, khẳng định muốn suy xét ........"

Bà nội Kang lại không cho Kang Taeguk một chút cơ hội mở miệng, trực tiếp cắt ngang: "Tiểu Jeon đối với Gấu Nhỏ so với hai người làm cha mẹ như con còn tốt hơn, nói cho mẹ biết con có tư cách gì phản đối?"

Kang Taeguk cùng Lee Minyoung hoàn toàn trầm mặc.

Đừng nói là hai người bọn họ, ngay cả Kang Ami cùng Jeon Jungkook đều bị hoảng sợ trước sự bùng nổ bất ngờ của Bà nội Kang .

Cho tới khi hai người phục hồi tinh thần lại, cục diện trước mắt đã ổn thỏa, không có cơ hội hòa giải.

Sự tích tụ trong lòng Bà nội Kang cũng vơi đi, thần sắc cũng nhu hòa xuống.

Bà ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ.

"10 giờ trưa, Tiểu jeon ở lại ăn cơm đi."

Dưới tình huống bình thường thì đại khái Jeon Jungkook còn sẽ nói hai câu từ chối, nhưng xét thấy Bà nội Kang vừa mới bùng nổ xong, dưới ánh mắt 'nhắc nhở' của Kang Ami bên cạnh, Jeon Jungkook gật đầu lên tiếng.

Vì thế Bà nội Kang đứng dậy đi tới phòng bếp.

"Tiểu Jeon giúp bà nội nấu một vài món đi, đã nhiều năm không nếm lại ttrù nghệ của cháu."

Jeon Jungkook lên tiếng, hướng về phía cha mẹ Kang gật đầu, liền đứng dậy đi theo vào phòng bếp.

Kang Taeguk xấu hổ mà đứng lên: "Mẹ, để con làm trợ thủ cho mẹ đi, Tiểu Jeon dù sao cũng là lần đầu tiên đến nhà làm khách."

Kang Taeguk nghe theo Bà nội Kang sửa lại xưng hô, Kang Ami ngồi bên cạnh nhịn không được thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Nhưng một chút mặt mũi Bà nội Kang đều không cho ——

"Con?" Bà nội Kang quay đầu nhìn Kang Taeguk một cái, lại quay người lại: "Ở phương diện này con với Minyoung không thể so với Tiểu Jeon, vẫn nên tìm thêm tài liệu đi."

".......Phốc."

Nhìn thấy biểu tình Kang Taeguk bị ăn mệt, Kang Ami rốt cuộc cũng không nhịn được, quay mặt khẽ cười ra tiếng.

"........."

Kang Taeguk nhìn Kang Ami với vẻ mặt vô cảm.

Kang Ami nhịn không được cười, ngoan ngoãn nhìn lại Kang Taeguk và Lee Minyoung.

"Ba, mẹ, thật sự anh ấy nấu cơm rất ngon."

Nhìn thấy cửa phòng bếp được đóng kín, Lee Minyoung mở miệng: "Con chọn cậu ta, phải không?"

Kang Ami trầm mặc xuống.

Một lúc lâu sau, cô mới đem tầm mắt nhìn thân ảnh thon dài đằng sau cửa kính thu lại.

Kang Ami nhìn về phía Lee Minyoung, khóe mắt cong lên mềm mại.

"Mẹ, lần đầu tiên anh ấy đến nhà bà nội là năm ấy lúc con vừa mới nhảy lớn lên cao nhị. Ngày đó sau khi dùng cơm xong, anh ấy đều ở trong phòng bếp giúp bà nội rửa chén, bà nội khen anh ấy còn chê con, anh ấy nói tay con quá nhỏ, không cầm được chén, nên cách phòng bếp xa một chút, miễn cho làm rơi vỡ."

Lee Minyoung cùng Kang Taeguk đều sửng sốt. Bọn họ hiển nhiên không hiểu vì sao Kang Ami lại nói chuyện này.

Nhưng hai người cũng chưa nói cái gì, tiếp tục lắng nghe.

"Khi đó con nghe xong xác thực không vui, mang thù đã lâu........ Thẳng cho tới khi sau này lại có một lần, con không kịp về nhà ăn cơm trưa, anh ấy làm cho con bữa cơm đầu tiên —— ngày đó anh ấy không chịu cho con vào phòng bếp, còn nói........"

Đáy mắt Kang Ami đầy ý cười, lại có cảm xúc khác đang được giấu kín.

Sau đó cô nhẹ nhàng chậm rãi lặp lại lời nam sinh còn in sâu trong trí nhớ ——

"Chỉ tôm ở phần đầu rất cứng, sẽ đâm tay; dụng cụ trong nhà bếp cũng rất sắc bén, có khả năng sẽ bị thương; khi cho nguyên liệu có nước vào trong chảo dầu nóng, dầu sẽ bắn ra làm bị phỏng; máy hút khói cũng không thể hút được hết toàn bộ khói dầu, đối với khí quản và làn da cũng không tốt......."

"Lần trước anh nói vậy chỉ là nói đùa. Chính xác mà anh muốn nói là Gấu Nhỏ là cô gái nhỏ nên được che chở thật tốt, anh không muốn em làm việc này......... Về sau chỉ cần có cơ hội, những việc này anh đều sẽ vì em mà làm, em không cần đi học, càng không cần phải am hiểu mà cảm thấy uể oải."

"Thật ra em không am hiểu, anh lại rất vui. Bởi vì chứng tỏ trước khi anh biết Gấu Nhỏ, trước sau em được đối xử rất tốt, chuyện khổ cực gì cũng chưa trải qua."

"Như vậy anh mới không cần tiếc nuối, vì sao anh không sớm một bước xuất hiện bên cạnh em."

"..................."

Nói xong, Kang Ami không nhịn được nhẹ bật cười.

Đôi mắt cô dâng lên một tầng hơi nước mỏng.

Tiêu điểm một lần nữa trở lại, biểu tình Kang Ami nghiêm túc nhìn Lee Minyoung.

Sau đó cô mở miệng nói từng câu từng chữ ——

"Cho nên, đúng vậy mẹ, con nghĩ mẹ nói đúng. —— đời này, con chỉ nhận định một người."

....................


hôm nay hoàn fic nha mọi người

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top