ZingTruyen.Asia

Chua Nghi Ra Tua Madatobi

" Ta không b.."

" Là vì ngươi không muốn ngủ chung giường với ta. Đêm nào ngươi cũng ngủ bên ngoài, để ta một mình một giường mà ngủ. Lúc ngươi say, ta đem ngươi về phòng, là ngươi đẩy ta xuống, quăng gối xuống đất. Ngươi bảo ngươi không cho phép ta ngủ chung giường với ngươi. Mãi mãi không cho phép. Ta, đến giờ vẫn còn ghi nhớ. "

" Ta..xin lỗi.. Ta không.."

" Còn có rất nhiều chuyện. Cơm ta nấu ngươi không thích, ngươi bảo nếu để ngươi ăn cơm ta nấu, thà ngươi ăn rác rưởi còn hơn... "

" Ngươi thường nói với ta rằng một omega đã bị đánh dấu chỉ có thể phục tùng alpha của mình. Omega là lũ thấp kém đáng kinh tởm. Ngươi ghét nhất chính là omega, omega trội lại càng đáng ghét gấp bội. "

" Ngươi nói ta là loại omega thấp hèn ngu ngốc chỉ biết bám víu lấy huynh trưởng của mình. Giờ ta mới thấy đúng thật là vậy, ta đúng là rất ngu ngốc..."

" Ngươi thường trong cơn say, nhắc mãi đến anh trai ta, sau đó sẽ tát ta một cái, bảo ta là loại ti tiện một chút cũng không giống được với huynh ấy. Từ ngoại hình đến tính cách, một chút cũng không được, là loại vô dụng phế vật. "

" Ta gánh hết công việc của ngươi, ôm đồm hết mọi việc để ngươi thoải mái đi vui chơi, bản thân càng ngày càng tiều tụy. Ngươi nhìn ta, bảo ta xấu xí thật chẳng xứng làm một omega, đến một con chó trông còn đẹp đẽ hơn ta. "

" Ngươi ghét ta đến mức, gia phục cũng không cho ta mặc. Bộ đồ đó ta mới chỉ mặc được mấy hôm, là chính tay ngươi đốt nó. Bất cứ bộ gia phục nào ta mặc đều bị ngươi phá nát. Vậy mà giờ ngươi khen ta mặc gia phục đẹp? "

" Ta là omega, ta có alpha, đã đánh dấu. Nhưng mà, hai năm, hai mươi bốn tháng, tháng nào ta cũng một mình nuốt xuống mấy viên thuốc ức chế đắng chát, một mình vượt qua kì phát tình, ngươi chưa từng ở bên ta lúc đó, một chút pheromones xoa dịu ta cũng không. Ta thật sự không hiểu ngươi khi ấy đánh dấu ta để làm gì? Để hành hạ ta à? "

" Ta luôn ngu ngốc mong chờ một chút tình cảm ngươi dành cho ta, chỉ cần một chút thương hại từ ngươi thôi ta cũng thấy vui. Nhưng mà ngươi vốn dĩ chưa từng nghĩ tới ta. "

" Ta vẫn tự an ủi mình, ngươi bởi vì ghét omega nên mới ghét ta. Nhưng mà đó chỉ là lời an ủi dối trá. Ngươi chỉ ghét mỗi mình ta. Ngày omega kia mang cái thai đến tìm ngươi, ta đã hiểu, đã hiểu rằng ta là loại ngu ngốc viễn vông như thế nào..."

Tobirama không biết vì sao, đột nhiên anh lại thốt ra nhiều thứ như thế? Những điều bản thân luôn chôn chặt trong lòng nay cứ như sông như suối mà tuôn ra thành dòng thành bể, vừa nói nước mắt vừa tuôn. Anh chưa từng nói nhiều như thế trước kia, chưa từng than vãn điều gì, dù là chuyện liên quan đến Madara, hay bất cứ chuyện gì làm anh phiền muộn. Tobirama luôn im lặng, vì như vậy, người yêu thương anh sẽ không đau lòng, người ghét bỏ anh cũng sẽ không thương hại anh.

Nhưng mà đột nhiên hôm nay, anh lại nói, nói rất nhiều, rất nhiều lời buông ra từ khuôn miệng. Dường như uất nghẹn quá nhiều, đè nén không nổi nữa, từng nỗi uất ức trong đáy lòng lần lượt ào ra.

Hắn nằm bên cạnh, siết sao vòng tay ôm chặt lấy eo anh. Hắn chưa bao giờ thấy người con trai này khóc, lại còn khóc nhiều đến vậy. Anh khóc trông thật đáng thương, thật thảm hại làm sao. Anh khóc nhiều hơn bất kì ai hắn từng chứng kiến. Madara có cảm tưởng như anh đã dành dụm nước mắt trong một thời gian rất rất dài chỉ chực chờ có một ngày tuôn ra không ngừng nghỉ.

Hắn cảm thấy lòng mình như đang thắt lại. Hắn đau lòng. Madara cảm thấy mình đang chìm đắm trong một biển trời tội lỗi mà hắn đã gây ra cho Tobirama. Hắn lắng nghe từng câu chuyện mà anh kể, lần lượt nhớ lại những lầm lỗi của mình. Càng nhớ càng ngẫm, càng ngẫm càng thấy hối hận. Những gì hắn đối xử với Tobirama, là đau thương, là mất mát, là những mũi dao nhọn khắc sâu vào tận tim anh. Những vết thương đó sâu đến nỗi Madara dường như mất đi cái tự tin có thể níu kéo lại tình cảm của Tobirama dành cho mình. Bởi vì nó quá sâu, nó quá đau đớn, và nó đã thành sẹo, mà đã là sẹo, thì dù có cố gắng đến đâu cũng không thể hoàn toàn xóa đi chúng.

Tobirama của hiện tại, trái tim mang đầy nỗi đớn đau, tủi hờn.

Madara của hiện giờ, trong lòng chất chứa đầy cảm giác tội lỗi cùng xót xa.

Tobirama đã khóc rất nhiều và rất lâu. Rồi bụng anh nhói lên. Cơn đau từ bụng truyền lên đại não khiến anh nhăn mặt, tay theo bản năng ôm lấy bụng, cả người Tobirama run lên bần bật, thân nhiệt trong phút chốc liền hạ xuống không ngừng, làn da trắng nhợt không ngừng đổ mồ hôi, chỉ vài phút thôi mà gương mặt anh đã ướt đẫm và mặn chát, vị mặn của nước mắt và mồ hôi hòa trộn với nhau khiến da mặt Tobirama cảm thấy cay rát, vì vậy mà cái nhíu mày càng lúc càng đậm hơn. Madara lúc bấy giờ vẫn còn đang đắm chìm trong ăn năn và tự trách trông thấy biểu hiện đó càng hoảng hốt dỗ dành anh.

" Làm sao vậy? Đau bụng sao? "

" Ức.."

Cơn đau kéo đến một cách bất ngờ, dữ dội. Càng lúc, hô hấp của anh càng trở nên gấp gáp hơn bao giờ hết.

Đau,

Đau quá,

Không chỉ đau ở bụng, mà cơn đau còn lan ra tới tim, tới ngực, tới đầu,tới khắp mọi nơi trên cơ thể anh.

Nó khiến anh chỉ muốn chết đi cho rồi.

Sao mà thế gian này lại chỉ toàn mang đau khổ đến cho anh vậy?

" Bình tĩnh, Tobirama, bình tĩnh lại. Làm ơn thở đi, hô hấp đi, Tobirama à! "

" Tobirama à! "

" Tobirama! "

" Vợ ta! Vợ của ta! "

" Người...người đâu! Gọi y nhẫn! "

Hắn cuống cuồng nhìn con người đang co quắp lại vì đau. Hắn điên cuồng ôm lấy cơ thể anh, hai tay hắn run rẩy bấu víu vào làn da đang lạnh dần đi. Madara hắn không biết phải làm thế nào, chỉ có thể gào thét gọi y nhẫn đến. Mà đến khi y nhẫn tới, Tobirama đã ngất đi hoàn toàn. Mồ hôi ướt đẫm cả cơ thể nhợt nhạt và gương mặt tái xanh.

Madara không phải y nhẫn. Và ngay lúc này, hắn cảm thấy bản thân rất vô dụng. Một tộc trưởng không biết làm gì khi vợ mình gặp nguy hiểm.

" Như thế nào? "

" Phu nhân sức khoẻ rất kém, thai nhi vừa hình thành tuy rằng rất khoẻ nhưng với thể trạng ngài ấy bây giờ...tôi e là..."

" Nói thẳng đi! "

" E là cứ tiếp tục, cơ thể phu nhân sẽ yếu dần đi và mất mạng. Thai nhi cũng sẽ vì vậy mà chết theo. "

Khoảnh khắc hắn nghe câu nói đó, một nguồn tức giận trào dâng trong lòng hắn. Madara không muốn tin đây là sự thật, hắn muốn giết quách vị y nhẫn kia, chứng mình rằng cô ta đã sai, Tobirama không thể nào yếu đến vậy được. Nhưng mà hắn không thể, bởi vì hắn không biết gì về y thuật, mà nàng lại là y nhẫn có tiếng nói trong làng, là một trong những y nhẫn xuất sắc nhất. Hắn căn bản dù không muốn cũng phải chấp nhận kết quả phũ phàng này.

Madara ngắm nhìn gương mặt kia thật lâu, tay hắn sờ sờ lên chiếc bụng vẫn còn phẳng lỳ chưa nhô ra chút nào, hắn như đang cố gắng cảm nhận thứ gì đó đằng sau lớp da bụng của anh, đứa con bé nhỏ chưa thành hình của họ... Sau cùng hắn phiền muộn nắm lấy tay người trên giường, anh vẫn còn mê man chưa tỉnh. Khuôn mặt hắn nhìn như vô cảm, trong ánh mắt lại không giấu được vẻ u sầu cùng một chút...nuối tiếc.

" Bỏ cái thai này đi. "

" Không được, thưa ngài. "

Madara trợn tròn mắt, hắn quay phắt sang nhìn vị y nhẫn bằng đôi mắt chứa đầy tơ máu đỏ thẫm.

" Tại sao lại không được? "

" Chuyện này...tôi sẽ nói thẳng! "

Vị y nhẫn lương thiện dùng hết can đảm đối mặt với gã tộc trưởng sát khí đầy người kia. Nàng lấy hết dũng khí, dùng đôi mắt xanh ngọc của mình đối chọi lại với đôi sharingan đỏ máu đang hầm hầm nhìn nàng.

" Cơ thể hiện tại của ngài ấy quá yếu ớt, giữ lại cái thai cũng chết, phá bỏ đi sẽ càng tăng thêm nguy cơ mất mạng. Tôi không biết ngài ấy đã trải qua những gì, nhưng bằng tất cả hiểu biết của tôi, ngài ấy chính là vừa tổn thương tâm lí vừa hao mòn thân thể. Ngài ấy dù không có cái thai này cũng sẽ không trụ nổi được bao lâu nữa. Ngài tài giỏi như vậy, chẳng lẽ tình trạng của vợ mình ra sao ngài một chút cũng không ý thức được? Nhị đương gia yếu ớt đến mắt thường cũng nhìn thấy rõ kia mà!"

Từng câu từng chữ thốt ra từ vị y nhẫn kia như đánh vào màng nhĩ hắn. Hắn cảm thấy tai mình lùng bùng. Hắn đang nghe cái gì vậy chứ? Đây không phải sự thật! Lang băm chết tiệt đó nói dối!

Nữ y nhẫn như nhìn ra suy nghĩ của hắn, nàng khẳng định một lần nữa.

" Tôi không hề nói dối! Và tôi cũng rất muốn biết Tobirama đại nhân làm thế nào mà có thể ra nông nỗi như thế này? "

Nàng ghét Madara. Nàng ghét tên Uchiha luôn coi trời bằng vung, tùy tiện làm theo ý mình muốn. Tobirama thường tìm đến nàng để xin vài liều thuốc an thần, và nàng biết chắc nguyên nhân là do đâu.

Đều là do hắn.

Nàng cũng ghét tên y nhẫn đã khám thai cho anh. Cái gã đó chắc chắn biết tình trạng của Tobirama, nhưng gã đã không dám nói với Madara. Nếu người khám hôm ấy là nàng, Tobirama đại nhân có thể sẽ được cứu.

Nhưng..

Bây giờ đã muộn rồi...

Đã không còn cách nào!

" Ngươi... "

" ...Thật sự không còn cách nào sao? "

" Coi như ta cầu xin ngươi..."

" Ngươi nghĩ cách gì đi..."

" Làm ơn..."

" Cứu lấy Tobirama...cứu lấy vợ của ta..."

" Vợ của ta... "
----




Bái bai,

Hẹn gặp mn ở chương sau nhó hà hà hà ( ̄▽ ̄)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia