ZingTruyen.biz

[Chaennie] - Gone ( Cover )

Chap 38

HyLc404

Chaeyoung theo lão Jane đến lúc ra về trong sự khó hiểu của Park Gia.
" nếu bây giờ ta nói ta muốn cháu từ bỏ Jennie, cháu có vì gia đình mà bỏ rơi con bé hay không ? "
" nếu không có ông cháu vẫn sẽ tiếp tục tìm cách, tuyệt đối không bỏ rơi chị ấy "
Chaeyoung thành thật nói, thực sự nếu hôm nay ông của Jennie không ra mặt..Chaeyoung sẽ chơi một sống một còn với ông ta.
" tốt, ta ghi nhận lời này của con. Thể hiện cho tốt vào.."
Chaeyoung lần nữa trở vào nhà, bên trong từ lớn đến bé đang có mặt đầy đủ chờ cô.
" Chaeyoung, con thực sự sẽ lấy cô gái xa lạ đó sao ? "
Mẹ Park hơi lo lắng hỏi.
" Chứ mẹ muốn con dâu mình là con của kẻ thù sao ? "
Chaeyoung ngồi lên sofa thư thả nói, hoàn toàn đem bộ dạng uể oải thường ngày bỏ xó.
" con nói vậy là sao, ai là kẻ thù "
Lão Park hỏi lại như không tin phán đoán của mình.
" là Hong Jonghyun, tất cả chuyện này đều là ông ta gây ra. Ông ta có bằng chứng ba cùng lão Lee biển thủ nên ra sức hâm dọa. Việc đầu tiên là nuốt trọn 20% số cố phần của lão Lee, tiếp đến là gây sức ép cho ba con để ông ấy thúc đẩy cuộc hôn nhân này..
" À chắc mọi người quên rồi, 10% cổ phần của ông nội hiện tại không thể sử dụng vì nó nằm trong quyền thừa kế sau hôn nhân của cháu dâu là người mà con lấy sau này. Ông ta làm mọi cách để Park Gia không còn đường lui để con không còn kháng cự được nữa mà kết hôn cùng Soojoo "
Mấy lời này thật sự là đả kích với Park Gia bởi vì giao tình của hai gia đình không tệ, ai lại nghĩ lão gia đó muốn thao túm cả Park Gia. Ông nội ôm lấy tim dường như là không chịu được đả kích..
" vậy ba con phải làm sao đây, Chaeyoung "
" không cần lo, chuyện đó là do ba bị hãm hại..ông ấy không có liên can. Con đã sớm điều tra ra được bằng chứng, không phải ba mà là ông ta. Chỉ ngày mai thôi ván bài này sẽ kết thúc rồi "
Bọn họ thở phào một cái, được rồi trời quang mây tạnh, Park Gia rốt cuộc cũng vượt qua đại nạn..
Chaeyoung sau khi giải thích với cả nhà liền phóng xe đi đến vinh thư nhà Jennie. Phỏng chừng con mèo nhỏ hiện tại là đang khóc ròng rã đi..
Chaeyoung lần này được chào đón hơn hẳn, một bước liền được gia nhân dẫn đến phòng cô chủ nhỏ.
Jennie nằm cuộn tròn trong chăn không rõ biểu tình, cô đi đến khẽ ôm một cục tròn vo kia vào lòng.
" bảo bối.."
Chaeyoung chui vào bên trong chăn khẽ gọi.
" em đến đây làm gì nữa.."
Xem ra là lại bị ông trêu chọc rồi.
" lại làm sao nữa, sao em lại không được đến đây "
" ông nói em đồng ý lấy Hong Soojoo rồi, ông cũng hết cách..em có biết chị đã mong chờ cỡ nào không, rốt cuộc thì em vẫn đi lấy người ta "
Một lực đạp không nhỏ tác động, Chaeyoung liền như thế yên vị dưới đất. Chỉ là hình như lưng va phải vật gì rất cứng, lưng của cô đau đến không cử động được rồi..
Jennie chờ người kia nhưng rất lâu sau cũng không nghe thấy động tĩnh, trời ơi đừng có nói đập đầu vào đâu rồi ngất xĩu luôn rồi nha. Nàng lồm cồm bò dậy liền thấy Chaeyoung đang nằm dưới đất trong vô cùng thảm hại.
" em đừng có diễn, mau ngồi dậy.."
" đợi em một chút.."
Chaeyoung nhíu mày tỏ vẻ đau đớn nhưng lưng vẫn không xê dịch là bao. Jennie thực sự đã lo lắng muốn chết, mồ hôi người ta đổ đầy trán xem ra cũng không phải diễn trò.
" Jennie, lưng em đau quá.."
nàng liền như thế leo xuống giường, chết tiệt Chaeyoung ngã vào cái đèn khi nãy nàng làm rơi. Có khi nào gãy lưng luôn rồi hay không ? Vậy cả đời còn lại còn làm ăn gì được nữa chứ..
" em có sao không ? Chị xin lỗi.."
Chaeyoung được nàng đỡ lên giường, ân cần lau mồ hôi trên trán.
" em đau lắm sao, đợi một chút để chị gọi bác sĩ.."
" không cần, nếu như em tàn phế rồi đám cưới sẽ hoãn lại không chừng.."
Jennie ngưng động tác hơi đấng đo suy nghĩ..
" nhưng mà chị phải nuôi người tàn phế như em cả đời đó nha "
Chaeyoung liền nói thêm.
" chị cũng định đánh gãy chân để em không chạy đi được nữa "
" um như vậy cũng được đó, em đỡ đi trêu hoa ghẹo nguyệt "
" tàn phế rồi sẽ không ai cần em nữa, vậy em sẽ là của một mình chị "
Jennie cắn móng tay, suy nghĩ ngày càng nhập tâm. Làm Chaeyoung một trận cả kinh không thôi, cái đồ giữ của này thật sự là đạt giới hạn đỉnh của chóp luôn rồi.
" nè, chị định bỏ mặc em luôn hả.."
" bạn nhỏ, cho dù em tàn phế chị vẫn yêu em mà..đừng lo "
Nói rồi còn bonus thêm hôn trán Chaeyoung nữa, cô đen mặt đúng là không tin được mà. Xoay người một cái liền ép mèo nhỏ dưới thân.
" chị đúng là bánh bao nhỏ ác độc, định giữ em là của riêng luôn sao.."
" em lại lừa người ta.."
Jennie phồng má bất bình nói.
" nếu lỡ thật vậy chị cũng không hất hủi em..như vậy có phải em chỉ thuộc về mình chị không ? "
Jennie mỉm cười nhưng nước mắt lại ứa ra hai bên khóe mắt.
" đừng khóc, mọi chuyện qua rồi..sau này em chỉ là của riêng một mình chị thôi "
" có thật không ? Em sẽ không bỏ rơi chị sao, em sẽ không như ba năm trước lại biến mất nữa.."
" em sẽ không bao giờ đi đâu nữa, vì Jendeuk ở đây, chị sẽ là mạng sống của em "
Chaeyoung áp môi mình lên môi non mềm của người phía dưới, uổng phí mấy năm trời hiểu lầm Chaeyoung biết rõ mấy năm qua nàng sống cũng không dễ dàng gì. Mà cô lại đối với người này, dường như là cả đời cũng không thể buông bỏ.
" em yêu chị "
" chị cũng yêu em "
" nhưng mà chị phải ngoan đó nha, bên ngoài có nhiều cô em.."
" em nói lại cái nữa xem "
" đó là lời người khác sẽ nói nhưng em thì sẽ không vì em có chị rồi mà "
" em có mà liệu hồn.."
" nè, em xem mấy cái topic rồi đó nha "
" Chaeyoung.."
" chị lúc đó trên giường đặt biệt phóng túng nha "
" đồ biến thái đó là em hả "
" chứ chị hy vọng đó là ai ? "
" Chaeyoung, em quá đáng.."
" nè, chị khóc cái gì.."
" em biết thời gian đó chị vì nghĩ mình có lỗi với em mà đến chết cũng nghĩ đến không hả "
" ôi thôi mà.."
" don't touch my cheek, đừng có chạm vào người chị..yahh Chaeyoung, chị bắn em bây giờ..ưm.."
" chị bắn em hay em bắn chị, nói cho rõ đi "
Sau đó tiểu khu nơi tôi sống cúp điện, không gian tối thui không thấy rõ cái gì chỉ duy nhất âm thanh người con gái rên rỉ phóng túng cùng mùi hoan ái nồng đậm khiến cẩu FA như tôi thu mình vào một góc khóc không ra nước mắt.
Đã hai canh giờ trôi qua, tiếng rên rĩ của cô ta dường như đã khàn đi đến nơi rồi nhưng " đồ chó chết " mà cô ta gọi vẫn đang hì hục một cách chăm chỉ, có lẽ đó là một nickname ngọt ngào mà những cẩu FA như tôi không thể hiểu được.
Được rồi, điện đã có lại và tôi thấy bọn họ ôm nhau nằm trên giường.
Chỉ có tôi là không có ai để ôm, tại sao chứ ??

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz