ZingTruyen.Asia

[Chaelice] Định Mệnh

Chương 48

ryansunset




Giờ tan tầm, dòng xe cộ chạy trên đường như mắc cửi, người đi đường ngược xuôi đầy vội vàng. Cảnh tượng phồn hoa như thế nhưng lại khiến người đang phiền lòng cảm thấy thật trống trải.

Bước vào một nhà hàng Âu cao cấp, Jisoo gọi vài món ăn, sau đó yên lặng ngồi đối diện Chaeyoung.

Chaeyoung nhìn quanh toàn cảnh nhà hàng, không khỏi líu lưỡi. Nhà hàng này được xây dựng với kiến trúc hai tầng trên một mảnh đất khá rộng, đồ nội thất bên trong được trang trí chủ yếu theo phong cách châu Âu cổ điển, bàn ăn bằng gỗ màu đỏ sậm anh đào, đèn treo thủy tinh nhiều màu sắc, kệ rượu pha lê đơn giản để ngay một góc sáng sủa được trang trí bằng một ít đèn LED màu xanh, rèm cửa vải tạo sự ấm cúng cùng hoa văn đơn giản ấn tượng và kiểu dáng cách điệu độc đáo… Tất cả cách bài trí đó đều gợi lên sự hào nhoáng và sang trọng, từng ngóc ngách từng vật dụng đều như đang kiêu ngạo khoe ra vẻ hào hoa phú quý ở nơi đây.

Chaeyoung cười nói: "Hồi trước mình thường đi ngang chỗ này nhưng chưa bao giờ dám bước chân vào bên trong. Có lẽ giá cả một bữa ăn ở đây bằng tiền lương làm việc trong một tuần của mình ấy nhỉ?"

"Mình cũng không thường đến. Thời điểm nên hưởng thụ thì cứ thoải mái mà hưởng thụ thôi. Đừng lúc nào cũng nghĩ đến tiền."

"Chỉ có người không thiếu tiền mới có thể nói đừng nghĩ đến tiền."

"Cậu cũng đâu thiếu tiền."

Chaeyoung tự giễu: "Ai nói không thiếu trời! Mọi người đều nói ba mươi tuổi lập thân lập nghiệp, nhưng mình thấy mình không lập nổi cái gì trong đó luôn đấy. Đã đi làm lâu đến thế, cũng như đã sống trong thành phố này khá lâu, thế mà mình còn không kiếm đủ tiền để mua một căn hộ nhỏ nữa."

Jisoo có ẩn ý khác, nói: "Mình có nhà rồi, cậu đâu cần mua."

"Việc này…" Chaeyoung cười khổ, Mình có tài đức gì mà những người phụ nữ mình quen đều là nữ đại gia cả thế? Lẽ nào phần mộ tổ tiên tỏa khói xanh*? Thế nhưng mình không hề ham hố làm một kẻ ăn không ngồi rồi cho nữ đại gia nào bao nuôi cả nha! Thà rằng mình cực khổ tự nuôi sống bản thân, chứ không hề muốn chiếm một đồng tiền nào của người khác.

(*Phần mộ tổ tiên tỏa khói xanh: nói về những điều tốt lành bất ngờ mà đến, hoặc mang theo ý mỉa mai châm biếm.)

Trầm tư chốc lát, Chaeyoung nhẹ giọng hỏi Jisoo: "Sau này cậu sẽ kết hôn chứ?"

Jisoo sửng sốt.

Kết hôn sao? Không biết, mình chỉ biết muốn cùng Chaeyoung sống bên nhau, thế nhưng chuyện kết hôn kia…

Jisoo không trả lời được. Cha mẹ đã bắt đầu hối thúc cô mau nhanh đi tìm bạn trai, nhìn cha mẹ dồn hết mọi tâm huyết của cuộc đời lên người mình, cô thật không muốn để cha mẹ gặp phải sự đả kích nào, cũng không dám mạo hiểm nói thật hết mọi chuyện với cha mẹ.

Chaeyoung thấy Jisoo trầm mặc không nói một lời, trong lòng tự hiểu, suy nghĩ hồi lâu, nàng nói: "Jisoo, tìm một người bạn trai đi, đừng nên làm cha mẹ cậu thất vọng, cũng đừng bắt chước mình. Năm đó mình đã công khai chuyện của tụi mình với cha mẹ là vì tuổi trẻ ngông cuồng không biết điểm dừng, chứ nếu như để đến giờ thì mình cũng sẽ do dự giống cậu thôi. Cậu cũng biết đấy, con đường này không hề dễ đi. Có biết bao nhiêu người đến cuối cùng cũng bị bắt ép kết hôn. Tình yêu chỉ tồn tại trong một khoảng thời gian, cũng rất dễ biến chuyển sang hình thức khác. Lúc bắt đầu ai cũng nghĩ có thể sẽ cả đời ở bên nhau, nhưng rốt cuộc cũng chỉ cố gắng duy trì được một đoạn thời gian nào đó. Năm xưa tụi mình yêu nhau sâu đậm đến thế, nhưng không phải cũng đã chia tay rồi sao? Ôi chao, hiện giờ tụi mình vẫn còn được coi là nhỏ, có thể muốn làm gì thì làm, nhưng chỉ chừng hai năm nữa, khi tụi mình chạm mốc con số 30 kia, thì những áp lực và chỉ trích từ xung quanh sẽ làm cậu cảm thấy ngột ngạt đến nỗi khó thể đứng thẳng."

Jisoo yếu ớt hỏi: "Cậu sẽ kết hôn sao?"

"Sẽ không."

"Cậu không kết hôn thì mình cũng sẽ không kết hôn!" Jisoo nhìn Chaeyoung, ánh mắt kiên định lên, "Chỉ cần cậu có thể cùng mình quay lại quen nhau một lần nữa thì chuyện gì cũng có thể đương đầu. Cậu có thể vì mình mà công khai với cha mẹ, thì tương tự mình cũng có thể vì cậu mà nói hết mọi chuyện với cha mẹ. Cậu đã từng nếm trải đau khổ, tại sao mình lại không thể nếm trải cảm giác đó?"

Chaeyoung cảm nhận được sự kiên định toát ra từ đôi mắt Jisoo, từng trận chua xót và khổ sở tràn vào cổ họng chui sâu vào trong.

Tại sao cậu không sớm nói những câu này với mình? Tại sao phải chờ đến tận khi trong lòng mình có hình bóng của người khác thì cậu mới trở về?

Nàng âm thầm nắm chặt tay, nói với Jisoo: "Đồ ngốc! Mình không kết hôn là bởi vì mình đã làm căng đến mức đoạn tuyệt quan hệ với gia đình. Hơn bốn năm qua, mình còn chưa về thăm nhà lần nào, cũng không gặp mặt cha mẹ chừng ấy năm. Cậu có thể chịu đựng được những điều này sao? Lúc đó cha mình tức giận đến nỗi suýt chút đã ngã bệnh, còn mẹ mình thì khóc đến chết đi sống lại mấy lần. Bây giờ nhớ lại chuyện lúc ấy, mình thật là đồ bất hiếu! Nếu là bây giờ, dù có đánh chết, mình cũng không thể nào làm được chuyện quyết tuyệt đến vậy."

"Cậu hối hận vì mình mà phải công khai sao?"

"Không hối hận, xưa nay mình chưa từng hối hận, chẳng qua cảm thấy tiếc nuối thôi. Đã là con người sống trên đời này có thể sẽ có rất nhiều thứ để tiếc nuối, và một trong những điều tiếc nuối lớn nhất của đời mình, chính là dù mình biết cha mẹ đang ngày càng già đi nhưng đứa con gái duy nhất là mình đây lại không thể tận hiếu bên cha mẹ một ngày nào. Jisoo, cậu nên suy nghĩ nhiều cho cha mẹ cậu, cũng nên suy nghĩ đến chuyện kết hôn nữa."

Kim Jisoo biết, thời gian trôi qua tuổi tác của cô sẽ ngày càng lớn, những việc này đúng là nên cân nhắc từ bây giờ, chỉ là cô vẫn cố hết sức xem nhẹ sự tồn tại của nó, tựa như chỉ cần không nhìn thấy thì những việc này sẽ tự động biến mất. Nhưng vào lúc này, hết thảy sự bất an trước kia của cô khi so với những điều Chaeyoung đã tự mình trải qua thật giống như hạt cát nhỏ giữa lòng đại dương. Jisoo ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, rưng rưng nước mắt, thổn thức.

"Mình không cần những thứ đó, mình chỉ cần được sống cùng cậu."

Sự xúc động nghẹn lại ngay cổ họng Chaeyoung, từng giọt ký ức nho nhỏ của đoạn thời gian ở chung với Jisoo lúc xưa từ từ hiện lên ngày càng rõ ràng. Jisoo không muốn mất nàng, làm sao nàng có thể nhẫn tâm không để ý gì đến Jisoo đây? Dù sao đó cũng từng là người mà nàng đã yêu rất sâu đậm.

Chaeyoung nắm chặt tay Jisoo, nói: "Cậu sẽ không mất mình. Tụi mình là bạn bè, những người bạn thân, so với bạn thân còn thân hơn cả bạn thân nữa."

"Mình không muốn chỉ làm bạn với cậu. Cậu biết rất rõ chuyện này cơ mà." Jisoo hiểu được ẩn ý của Chaeyoung khi nói những câu như thế. Đây chỉ là cái cớ để giữ khoảng cách với cô, thế nhưng cô lại không dám hỏi Chaeyoung, Có phải trong lòng cậu đang tồn tại hình bóng một người khác? Cô sợ, thật sự rất sợ. Khi nghĩ đến điều này, nước mắt Jisoo liền chảy dọc xuống gò má.

"Mình biết, chuyện gì mình cũng biết cả. Đừng nói chuyện này nữa, tụi mình không tiếp tục đề tài này nha. Đừng khóc." Nước mắt Jisoo làm đau lòng Chaeyoung. Nàng vươn tay lau đi dòng nước mắt của Jisoo, cũng không tiếp tục nhẫn tâm dây dưa mãi vấn đề đau lòng. Nàng chọc ghẹo, "Lại khóc rồi, coi chừng thành bé mèo mướp đấy! Nhìn thật xấu! Cậu biết rõ mình cực không muốn nhìn thấy cậu rơi lệ, thế mà giờ cứ khóc mãi như thế là sao? Có phải cố ý làm mình khó xử không đó? Nếu như cậu tiếp tục khóc, thì mình cũng phải khóc theo đấy. Tụi mình cùng nhau khóc nhé, để đem cái nhà hàng này bị nhấn chìm trong vũng nước mắt của tụi mình luôn, được không?"

Jisoo nín khóc, cố nở nụ cười. Chaeyoung vẫn cứ luôn chú ý đến cảm nhận của mình, như thế cũng đã đủ rồi đi!

Ngày hôm nay, Lisa và Eun Woo cũng đi tới nhà hàng này để ăn tối. Hai người họ đáng lẽ còn đến sớm hơn Jisoo và Chaeyoung, thế nhưng Eun Woo lái xe đến nửa đường thì xe bị chết máy, nên hai người thật bất đắc dĩ chỉ có thể gọi cứu hộ đến kéo xe đi, rồi mới bắt xe đến đây.

Lisa trơ mắt nhìn Chaeyoung giúp Jisoo lau nước mắt, trơ mắt nhìn Jisoo sau khi khóc lại ngọt ngào nở nụ cười, trong lòng cô tuông ra từng trận cay đắng.

Không liên lạc với tôi, không cùng tôi gặp nhau, không phải bởi vì em sợ đi cùng tôi thì sau này có thể bị tổn thương lần nữa, mà bởi vì hai người yêu nhau quá sâu đậm nên chỉ còn nước quay về bên nhau lần nữa thôi đúng không? Đúng rồi còn gì! Dù sao hai người cũng là mối tình đầu của nhau, còn tôi thì tính là gì?

Giống như cảm giác được đang bị người khác nhìn chằm chằm, Chaeyoung xoay người nhìn ra sau, đúng lúc đụng phải ánh mắt đầy mất mát của Lisa, trái tim Chaeyoung bỗng nhiên nhảy lên một cái, giống như hòn đá cứng ngắc tại chỗ, không còn động đậy được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia