ZingTruyen.Top

chaconne [jaywon]

#tape 15: bản nhạc phục sinh người chết

VV9597

chẳng phải người đời từng đồn đại rằng làm gì có ai giàu mà tử tế? làm gì có ai mà giàu mãi được mấy đời? làm gì có ai mà đã giàu chỉ càng giàu hơn? làm gì có ai mà đột nhiên nhảy vọt lên trở thành đại địa chủ, trở thành kẻ quyền cao trọng vọng mà đến cả nhà nước cũng phải dè chừng, đúng không nào?

gia tộc nhà họ park, rạp hát hoa đỏ, park jay, park jongseong hiện lên với vẻ ngoài cao quý, sáng chói như vầng ánh dương, như thánh sống trong mắt những người dân ở đất nước này, trong mắt những mảnh đời tại thị trấn sương mù

gia tộc nhà họ park, rạp hát hoa đỏ, park jay, park jongseong hiện lên như một sự cứu rỗi cái nhàm chán, cái buồn tẻ, cái nhạt nhẽo của những con người nơi đây. họ hiện cứu lấy sự đói khát ẩn sâu trong mỗi con người, như cái cách mà con ong tìm thấy mật ngọt

những vở kịch, những bài hát, những diễn viên, những buổi từ thiện rồi đấu giá, nhà họ park xuất hiện không thiếu bất cứ sự kiện nào

bắt đầu với những vở kịch, những điệu múa, những bản nhạc có sẵn, dựa theo những vết tích lịch sử của thị trấn, dựa theo những câu chuyện truyền miệng về cô này, về anh kia để mà nổi tiếng

dần dà, trên cái đà mà họ đang cưỡi, họ park bắt đầu phát triển những bản nhạc, những lời ca, những điệu múa của riêng họ. tất cả đều phải mang dấu ấn riêng của họ

trước khi đi du học, park jay vốn đã được ngồi vào vị trí giám đốc sản xuất, nhưng bản thân hắn - park jay thấy chưa đủ, sau một thời gian được gia đình gửi đi du học tại nước ngoài, khi trở lại nước, hắn ta hoàn toàn trở thành giám đốc sản xuất của rạp hát hoa đỏ

lúc đầu tất cả những gì park jay nhận được chỉ là sự nghi ngờ, sự coi thường đến từ chính những gia nhân, diễn viên trong rạp hát của gia đình mình

cũng phải thôi, đã đả động đến miếng ăn của người khác, được gia đình o bế và nâng đỡ, park jay đã ngậm ngùi chịu đựng tất cả những lời đàm tiếu bẩn thỉu sau lưng

nhiều người hay có những suy nghĩ như con nhà giàu thì thường vô dụng, và park jay cũng từng là một thằng vô dụng trong mắt của đại đa số mọi người ở nơi đây. người ta thường không đếm xỉa đến tài năng thiên phú của hắn trong nghệ thuật

người đời hay xỉa xói hắn và cho rằng nếu như hắn không có cái mặt, hắn không có cái vẻ bề ngoài kia, nếu như hắn không được sinh ra trong tầng lớp thượng lưu thì có lẽ hắn chỉ là một thằng rẻ rách không ra gì mà thôi

park jay được dưỡng giáo rất tốt, hắn bỏ ngoài tai tất cả những lời nói đó, hắn vẫn chuyên tâm vào những gì mà bản thân say mê

hắn vẫn chuyên tâm vào sự nghiệp học hành, sự nghiệp của gia đình. đối với chính park jay mà nói, làm vẫn tốt hơn nói. biết nói nhưng không biết làm, thế mới là dở, thế mới là bất tài vô dụng

tất cả những gì park jay đang làm chỉ để chứng minh bản thân của hắn mà thôi, không có gì hơn thua với miệng lưỡi người ngoài

một đức tính tốt, một đóa hoa đẹp trong một vườn hoa chỉ có đó chứ không có thơm

nhưng... thực ra, park jay cũng từng tự hoài nghi chính bản thân hắn rất nhiều. hằng đêm, hắn chẳng tài nào ngủ được, những câu chuyện xấu xa được thêu dệt về hắn khiến hắn mắt ngủ, khiến hắn ám ảnh đến căng thẳng tột độ

hắn sợ, hắn sợ chứ. hắn đã phải tìm đến thuốc đặc trị để khiến hắn ngủ ngon hơn. trước đây, những cơn ác mộng về chính bản thân đã khiến hắn âm trầm, u ám đến nhường nào

hắn dường như sụp đổ, hắn dường như bỏ cuộc. trước khi thành công của chaconne đến, park jay đã thất bại vô số lần. bị chửi có, chê có, đay nghiến có đủ...

park jay từng chia sẻ rằng khi hắn được đặt chân đến một thế giới mới, giai điệu đầu tiên hắn nghe được, điệu nhảy đầu tiên hắn thấy được đó chính là chaconne. hắn mê mệt, hắn chìm đắm vào những gì mà chaconne đem lại cho hắn, để rồi dần dần hắn muốn tự tạo ra một chaconne của riêng mình

park jay từng chia sẻ hắn đâm đầu vào học ngày học đêm, học tất cả những gì có thể phục vụ được cho giấc mơ chaconne của hắn hoàn thành, để hắn có thể quay trở về nhà trong rực rỡ, để hắn có thể khiến rạp hát của gia đình ngày một thành công hơn

tất nhiên, ông trời không phụ lòng park jay, hắn thực sự đã thành công với buổi diễn thử chaconne đầu tiên tại trời tây. gặt hái được thành công, park jay quay trở về nhà hi vọng chaconne sẽ được đón nhận mạnh mẽ tại nơi chôn rau cắt rốn của hắn

chaconne hay nói cách khác, thứ âm nhạc để phục sinh người chết... đã gây ra một vụ tranh cãi lớn trong giới nghệ thuật, báo chí bấy giờ

đúng vậy, âm nhạc để phục sinh người chết... nhưng có một điều chẳng ai hay, người chết ở đây chính là park jay. hắn tưởng chừng đã chết trong sự bi ai, tự ti của chính mình

chaconne chính là một tấm gương miêu tả lại khoảng thời gian tăm tối tràn ngập thất bại của park jay, câu chuyện kể về một câu trai bị nhấn chìm, bị ám ảnh bởi chính bản thân mình. sự nhảy múa đại diện cho sự vùng vẫy thoát ra khỏi sự sợ hãi để đối mặt với chính sự sụp đổ của bản thân

những ai hay, những ai tinh ý sẽ hiểu ý đồ của park jay lồng ghép vào vở chaconne tuyệt vời này

tất nhiên, câu chuyện trên của chaconne chỉ là verse 1 của vở kịch... verse 2 là khi hắn gặp được người mình yêu, được khiêu vũ cùng người mình yêu, được đứng trên sân khấu của người mình yêu...

những kẻ ngu xuẩn cho rằng gia đình họ park đã che dấu một điều gì đó kinh khủng, gia đình nhà họ park đang có ý đồ xấu xa đen tối nào đó

vốn đã ghen ghét, những lời đồn đại càng ngày càng được đẩy đi xa. những lời đồn đoán về nuôi ma nuôi quỷ, những lời đồn đoán về bùa phép, về phép thuật đen và hơn cả thế, lũ người nhiều chuyện bắt đầu nói rằng ngay tại chính rạp hát hoa đỏ, ở phái bên trong khu vực cấm, là một mê cung sâu rộng để thờ phụng ác quỷ

miệng lưỡi không xương, trăm đường lắt léo!

tuy có nhiều lời đồn đại, bàn ra tán vào là thế nhưng họ park, rạp hát hoa đỏ và park jay vẫn sừng sững ở đó. đã giàu lại càng giàu hơn, đã giỏi lại càng giỏi hơn. dần dần rạp hát hoa đỏ càng ngày càng gây được tiếng vang lớn, thành công thu hút rất nhiều vị khách từ tất cả các tầng lớp đến để thưởng thức chaconne

danh tiếng, tiền tài, địa vị, danh vọng là tất cả những gì mà gia đình họ park và park jay nhận được. rạp hát hoa đỏ thì càng được tân trang đẹp đẽ, sang trọng hơn

park jay luôn chăm chỉ, luôn trân trọng những gì hắn có, luôn kính nghiệp nhưng niềm tin vào một tương lai "sống trong sạch, sống chăm chỉ, ông trời sẽ không phụ ai" của hắn thì thật đáng tội nghiệp

buồn cho hắn, tiếc cho hắn, thương thay cho hắn, những thứ mà hắn yêu quý, những thứ mà hắn tin tưởng... những thứ mà hắn bảo vệ lại thẳng tay đẩy hắn, đày đọa hắn, biến hắn thành thứ ác quỷ ở hiện tại

sự thật thì luôn là sự thật, một nửa sự thật cũng không phải là sự thật!

**********

dưới sự mất kiểm soát của bản thân, park jongseong đang dần mất đi lý trí, hắn đang dần để sự đen tối, sự thù hận xâm chiến lấy hắn

chỉ cần mỗi lần đứng ở đây, ngắm nhìn lũ người ngu xuẩn ngồi phía dưới, chỉ cần nhớ lại hết tất cả những gì mà bọn khốn khiếp làm với yang jungwon của hắn, hắn lại càng ngày càng một dẫm sâu hơn một bước vào bóng tối

chỉ cần nhớ đến nụ cười kia, chỉ cần nhớ đến nụ hôn kia, chỉ cần nhớ đến hơi ấm kia, chỉ cần nhớ đến người kia - người đã cho hắn động lực để viết thêm câu chuyện thứ hai của chaconne, người mà hắn yêu bằng cả sinh mệnh... yang jungwon đã chết thật thê thảm

thê thảm đến mức hắn không dám thừa nhận, thê thảm đến mức hắn không dám nhìn, không dám đối mặt

cái ngày mà hắn chứng kiến jungwon lơ lửng trước mặt hắn với cơ thể méo mó biến dạng là ngày mà thế giới của hắn sụp đổ, là ngày mà hắn nhận ra người mà hắn yêu thương tin tưởng nhất đã phản bội hắn

cha mẹ hắn... thật đáng khinh làm sao...

park jongseong ngày một méo mó, hắn đang dần chuyển hóa thành một thứ gì đó còn ghê tởm hơn cả hình dạng vốn có của hắn

một con quỷ đúng nghĩa, không còn là một con quỷ dưới lớp da người nữa rồi...

trước mắt của hắn giờ đây chỉ toàn là hình ảnh, gương mặt của đám người nhà họ park, của đám người tại rạp hát hoa đỏ khi ấy, của đám người đã nhẫn tâm ra tay với yang jungwon của hắn, của đám người đã không thương tiếc đẩy hắn đến hình hài của hiện tại

hắn sẽ giết, hắn sẽ nghiền nát, hắn sẽ nuốt chửng hết tất cả, hắn sẽ gặm nhấm, nhai nát hết toàn bộ cơ thể và linh hồn của bọn vô lại

cho dù có phải làm đến hàng trăm, hàng ngàn, hàng vạn lần đi chăng nữa, hắn sẽ không để cho bất cứ kẻ nào được thoát ra khỏi thị trấn sương mù này...

như mọi lần... như lần trước, như năm năm trước, như cái cách mà park jongseong đã biến một vị cảnh sát thành con tốt thí trong tay hắn

chỉ khác rằng, lần này, jungwon đã trở về

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top