ZingTruyen.biz

Cây Quế cạnh nhà.

4

nhan_2604

Tôi vẫn đứng như thế, không hề cúi đầu. Mai ngước mắt lên nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ, mãi đến khi ra chơi, con bé mới lay lay ống tay áo của tôi.

- Mày có muốn chơi les không, chứ tao thích mày quá àaaaaaaa!

Nó ngân dài giọng. Ừ thì Mai có một cái giọng dẹo rất là bẩm sinh luôn, nhiều đứa ghét nó vì tưởng nó giả bộ bánh bèo nhưng ai ghét thì ghét, tôi vẫn thấy em Mai đáng yêu không chịu được.

- Thôi, tao đủ người yêu rồi, không cần thêm mày đâu.

Không phải lần đầu tiên có người trêu tôi vụ có muốn chơi les không, nhưng mỗi lần như thế Nguyên Vũ đều như người mẹ hiền với tình cảm bao la biển rộng, nó quạc cái mồm lên rồi bảo:

- Mày đừng có mà bẻ cong giới tính của nó!

Tôi cười giòn, Mai Nguyễn lườm Nguyên Vũ cháy mắt, con bé rất dễ khóc nhưng mà lúc tức lên thì trông mắc cười lắm. Mai lườm Vũ, đập bàn bảo:

- Mày thích Quế Anh hay sao mà hay nói quá à?

- Ừ, tao thích bé Quế đấy thì sao? Bé Quế nhỉ?

Dẫu rất muốn bảo vệ Mai nhưng mà Nguyên Vũ cười lên đẹp trai cực, mắt nó nhíu lại trông hút mắt lắm ý, đến cái mức làm tôi vô thức gật đầu. Khỏi phải nói, Mai Nguyễn dứt tay ra khỏi tôi, con bé chạy ra chỗ Thanh An nhõng nhẽo:

- An ơi, con Quế Anh nó bỏ tao theo thằng Vũ!

Thanh An đang nhắn tin với người yêu, cười tít mắt. Con bé ngưng không cười nữa mà quay ra nhìn Quỳnh Mai bằng đôi mắt phán xét, An quét một lượt trên người con Mai rồi bảo:

- Mày có đẹp trai như thằng Vũ không, con gái mê trai đẹp là điều đương nhiên, chỉ có chúa mới cứu được thôi.

Chắc là con An định nói là "Như tao mê người yêu tao đây này!" nhưng lại thôi vì hôm qua đi cà phê nó mới đập bàn tuyên bố rằng nó không hề simp người yêu. Tôi thừa nhận Thanh An yêu ai cũng thật lòng, nhưng nó move on nhanh đến chóng mặt, đến mức tôi cảm nhận như những mối tình của nó chẳng khác gì bạn niên thiếu, hết thân rồi thì không nhắc đến nữa. Mai tủi thân, chạy ra chỗ Thuỳ Miên. Miên tuy đang ngồi làm đề học sinh giỏi Toán nhưng vẫn kệ cho Mai mè nheo, bé Mai nó còn cảm động đến mức suýt khóc:

- Thuỳ Miên ạ, tao nhận ra mày mới là chân ái của cuộc đời tao.

- Cảm ơn, tao là chân ái của mọi người.

Miên rùng mình đáp lại, đoạn quay lại trạng thái tập trung ôn thi. Tôi định thu mắt về không nhìn hai đứa nó nữa nhưng lại vô tình nhìn thấy ánh mắt của Đình Khánh nhìn Miên, cái ánh mắt đó không lẫn đi đâu được, mọi người có biết ánh mắt của kẻ si tình là thế nào không? Cái ánh mắt thằng Khánh nhìn Miên chính xác là như thế đó. Tôi cười mỉm, tuy Khánh cũng được nhưng tôi không chấm thằng anh rể này, tại nó suốt ngày mở màn cho những cuộc ăn chơi trác táng của hội Nguyên Vũ thôi.

- Tay đỡ đau chưa?

Vũ ngồi xuống cạnh tôi, cầm cổ tay tôi lên ngắm nghía. Tôi phì cười đáp lại:

- Tao có yếu đuối vậy đâu, tao ổn mà!

- Sao khi nãy lúc thằng Long định ăn thịt mày tới nơi ấy, mày không kêu cứu? Mày định quay lại với nó hả?

What? Cái gì đấy, Nguyên Vũ bị điên à? Lại còn Đình Long đòi ăn thịt tôi đến nơi là sao? Tôi có hơi khùng thật nhưng chưa đến mức quay lại với người yêu cũ từng cắm sừng mình, nhất là mấy khứa hãm như Đình Long. Làm đéo gì có ai tắm hai lần trên một dòng sông, ngã ở đâu gấp đôi ở đấy chỉ có người mù quáng trong tình yêu mới làm thế thôi, còn tôi thì chẳng còn tí tình cảm nào với Long cả.

- Ăn thịt cái gì, tao biết kêu cứu không có tác dụng thôi. Với cả tao tự lo được mà, nó làm sao đủ tuổi làm hại tao.

Nghe câu nói đấy có vẻ hơi kiêu ngạo nhưng tôi thực sự là con người như thế mà, khiêm nhường làm gì có trong từ điển của tôi. Nguyên Vũ cười cười, nó gục đầu vào vai tôi bảo:

- Mai nhớ đến xem trận chung kết đấy nhé, thiếu bé Quế là tao buồn lắm.

Tôi biết Vũ chỉ đang tạo nét thôi nhưng vẫn mỉm cười bảo:

- Ừ, Vũ chơi bóng thì tao phải tới xem chứ!

Lớp tôi đi xem tụi nó chơi bóng rổ cũng khá đông, cứ nghĩ chỉ là giải ao làng của mấy trường cấp ba thôi nhưng đông khủng khiếp. Bọn nó thuê quả sân rộng đến choáng váng, trừ Hùng Anh và Đình Khánh ra thì hội Nguyên Vũ đứa nào cũng là hotface đi đến đâu sáng đến đó nên nguyên cái khán đài bên trái cổ vũ cho bọn nó hơn hai phần ba là nữ. Vé mà Vũ đưa tôi là vé VIP ngồi hàng đầu, cả Thuỳ Miên cũng là vé VIP nhưng Thanh An với Quỳnh Mai thì ngồi dưới.

Tôi thấy điện thoại có thông báo mới, máy hiển thị có thông báo mới từ group chat: Hết tồi thì đổi tên.

Mai dẹo: "Sao chúng mày có vé VIP mà tao không có vậy?"

An không đáng ghét: "Mày óc vừa thôi, mày có thân với đứa nào trong hội đấy đâu"

Không phải Quế mà là Quế Anh: "Bé lên đây, chị cho ngồi lên đùi."

Tôi quay mặt, quan sát được biểu cảm của An chỉ có một từ chê, còn Mai Nguyễn thì lăng xăng chạy lên chỉ để hỏi:

- Bạn Đăng Nhật A2 chưa đến hả tụi mày?

A2 là lớp chọn hai ban tự nhiên của trường tôi, Đăng Nhật là lớp trưởng A2 aka phó bí thư Đoàn aka thằng mà tôi chấm điểm cao nhất A2. Mặt mũi sáng sủa, cao ráo, học giỏi, đẹp trai. Nhật chung đội tuyển với Miên nên con bé nhẹ giọng bảo:

- Hình như khi nãy Nhật nó có ca học, chắc đến muộn.

Thuỳ Miên vừa dứt câu thì bóng dáng Đăng Nhật bước vào, tự dưng có mấy đứa con gái lăng xăng chạy ra nhưng bạn Nhật cứ nhìn các bạn ấy với ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh thôi. Có thể đánh giá hơi nhiều người nhưng Đăng Nhật đúng chuẩn nam thần thanh xuân vườn trường trong tiểu thuyết ngôn tình Trung Quốc tôi vẫn hay đọc đấy. Mai Nguyễn liếc mấy đứa con gái đang chạy ra chỗ Đăng Nhật đến cháy mắt, nũng nịu tựa đầu vào vai Miên rồi bảo:

- Mấy cái con đấy cứ xà nẹo trông ngứa mắt chết đi được.

Con Miên ngước mắt nhìn Mai Nguyễn, trong đáy mắt chỉ thể hiện ra chữ "chê". Nó liếc chán chê xong mới bảo:

- Còn hơn cái con thích mà đéo dám tiếp cận.

Tôi lặng nhìn biểu cảm của Mai, trông con bé tội vl. Thế là tôi quyết sẽ giúp em Mai tán đổ bạn Nhật, chứ em Mai tôi có chết cũng không chịu chủ động như này, bạn đấy kiểu gì cũng thuộc về con khác cho mà xem. Tôi cười mỉm, quay ra thì thấy Vũ đang chạy về phía mình. Dm, Phạm Nguyên Vũ đẹp trai thế, mỗi lần nó chơi bóng rổ là tôi lại giác ngộ ra lý do tại sao nó sát gái đến thế, đơn giản vì Vũ đẹp trai vl.

- Bé Quế nhớ cổ vũ cho tao đấy!

Nó ghé sát tai tôi thì thầm, hơi thở nóng ấm của Vũ phả vào tai tôi khiến nhiệt độ cơ thể tăng đến chóng mặt. Vẫn là câu nói cũ, thằng này biết nó đẹp trai và nó cuốn đến mức làm tôi suýt quên nó là cái cờ đỏ di động. Tôi chắc chắn nó có thể nhìn thấu tâm tư tôi, vậy nên Vũ mới cười đểu một cách bánh cuốn đến thế. Ban đầu, chỉ khán đài bên trái là cổ vũ cho bọn lớp tôi nhưng ba mươi phút sau thì tiếng hò reo cổ vũ cho bọn nó còn vang lên từ khán đài bên phải, vì lớp tôi liên tục cho bóng vào rổ, có thể do kĩ năng cũng có thể do thể lực của tụi nó ổn hơn đội đối thủ. Đội trưởng đội đối thủ là mập mờ cũ của tôi, là người dạy tôi và Nguyên Vũ chơi bóng. Vũ thích bóng rổ nên nó tiếp tục học, còn tôi thì ngáo ngơ nên ngoại trừ vài lần ném bóng vào rổ thì tôi chẳng biết gì.

Mấy đứa đội đối thủ liên tục chèn ép mấy đứa lớp tôi, dùng cái chiến thuật "lấy thịt đè người" để hạ gục bọn nó. Hùng Anh bị bạn nam mặc áo số 10 tên Việt Anh liên tục chèn, Hùng Anh ngã rất nhiều nhưng thằng bé vẫn nghị lực đứng dậy. Tuy đội đối thủ liên tục phạm phải lỗi va chạm nhưng trọng tài vẫn không hề có một chút động tĩnh nào. Tôi quay mặt sang trái, chỉ nhìn thấy trọng tài cười mỉm rồi khẽ liếc Minh Trọng - mập mờ cũ của tôi và cũng là đội trưởng đội đối thủ.

Vẫn là tin nhắn đến từ group chat: Hết tồi thì đổi tên.

An không đáng ghét: "Mẹ cái bọn này, chơi bẩn vl."

Thuỳ Miên nhưng không thuỳ mị: "Ừ, bao nhiêu lỗi như thế mà không phạt cái nào, bọn này dùng tiền mua giải à?"

Không phải Quế mà là Quế Anh: "Ừ, tao vừa thấy trọng tài liếc khẽ Minh Trọng xong."

Mai dẹo: "Minh Trọng là cái thằng mập mờ cũ của mày hả?"

Tôi tính cầm máy rep lại thì hết hai phút nghỉ giữa trận, trọng tài ra tín hiệu tiếp tục trận đấu. Hình như ở hiệp này đội đối thủ muốn đánh chấn thương bọn lớp tôi luôn thì phải. Hùng Anh bị chấn thương nặng nên để Đăng Nhật vào sân thay, Nhật cao và đô hơn Hùng Anh nhiều, tuy không hiểu nhiều nhưng tôi cũng cảm giác được kĩ năng chơi bóng của Nhật ổn hơn Hùng Anh nhiều. Nhưng nước đi này của tụi nó sai vl, bọn lớp tôi vẫn ném bóng vào rổ nhiều đến mức hết hiệp hai, trận đấu đang là 2 - 0 nghiêng về lớp tôi. Dẫu đang thắng nhưng mấy khứa lớp tôi đòi đấm Minh Trọng, đơn giản vì Trọng ép Vũ khiến nó ngã tận mấy lần.

- Trông cũng đẹp trai mà bẩn tính vl.

Thanh An và Quỳnh Mai đã lên ngồi chung để hóng chuyện với bọn tôi, thêm cả Trà My, Mỹ Thanh với cả Hà Thư cũng lên hóng hớt chung.

- Tao thề trận này lớp mình mà thua thì mấy thằng mặt l** kia đéo yên với tao đâu!

Trà My gào cái mồm lên, ừ tại con bé mới lấy hoàng đai Vovinam. Đừng ai hỏi sao lớp tôi nhiều đai thế, vì con Thanh An còn biết múa côn cơ mà.  Tụi con gái lớp tôi bĩu môi nhìn mấy đứa đội đối thủ, chê đủ thứ trên trời dưới đất, vào đến hiệp cuối rồi mà bọn nó vẫn chưa chê xong. Vốn nghĩ mấy hiệp trước đã rất quá đáng rồi, chứ cái việc bọn Minh Trọng liên tục chèn ép chủ lực của đội lớp tôi ở hiệp ba thì không chấp nhận được. Nguyên Vũ và Đăng Nhật liên tục bị bọn nó gạt chân, chèn ép, team có năm đứa thì ba đứa ép Nguyên Vũ, hai đứa ép Đăng Nhật. Thực ra thì lớp tôi hoàn toàn có thể chèn ép lại đội đối thủ, nhưng đứa nào cũng biết càng làm thế thì càng phản tác dụng mà thôi.

P/s: Tôi định viết dài hơn chút, nhưng đang viết thì bị deadline dí, quên mất idea rồi. Chương sau bù nha mí bà!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz