ZingTruyen.biz

Cây Quế cạnh nhà.

25

nhan_2604

/Tiếp tục là Phạm Nguyên Vũ's POV nhé anh em./

Nhìn vào ánh mắt kiên định của Hà Lan, chẳng biết ma  xui quỷ khiến thế nào tôi lại gật đầu đồng ý. Hà Lan khá... thú vị, thử yêu cô ấy cũng không tệ.

Ngày ấy, tôi thực sự đã nghĩ như thế. Tôi đã nghĩ cô bé trong sáng và phẳng lặng như mặt hồ mùa thu có thể khiến tôi quên đi Hoàng Bùi Quế Anh.

Tôi không ngu, nhưng tôi đã cố chấp tìm cách để quên đi Quế Anh và quyết định yêu Hà Lan là một quyết định ngu xuẩn. Nhưng ít nhất, tôi cũng biết được Quế Anh có thích mình.

Giây phút nhìn em gục mặt xuống khi thấy được chiếc story công khai tình cảm của Hà Lan, tôi bỗng thấy trời hôm nay đẹp hơn mọi ngày. Hà Lan tâm huyết đến mức book hẳn studio chụp ảnh ngoài trời chỉ để chụp cái ảnh up story, sẽ biến mất trong hai mươi tư giờ.

- Mình chụp bình thường là được rồi mà.

- Không, chuyên nghiệp lên chị Quế Anh mới tin.

Hà Lan nhận định nhưng cô ấy đâu biết bé Quế của tôi khác người thế nào đâu, càng cái gì đơn giản sơ sài thì càng dễ dàng có được niềm tin của Quế Anh. Chúng tôi chụp ở một góc khuất, nhìn thì như đang hôn nhau nhưng sự thật thì không. Nói thật khi nhìn vào ánh mắt đẹp tựa mặt hồ của Hà Lan, tôi chẳng có chút cảm xúc gì cả. Tôi công nhận Hà Lan rất rất xinh, nhưng trong lòng tôi, cô ấy không đẹp bằng Quế Anh.

Khi mặt sát mặt với người con gái khác, trong đầu tôi chẳng có gì ngoài bóng hình Hoàng Bùi Quế Anh.

Cái giây phút đấy, tôi biết tôi thua rồi, tôi thua Quế Anh. Ai yêu nhiều hơn thì người đó thua, hơn thua với cả thế giới nhưng chẳng có cách nào hơn thua với em.

Quay ngược thời gian về hiện tại, khi Nhật Huy hỏi tôi có muốn nghiêm túc với Hà Lan không, tôi không biết làm gì ngoài cúi gằm mặt. Tôi mân mê miệng cốc, không dám nhìn vào mắt chúng nó, thành thật thú tội:

- Tao có. Tao nghĩ một cô gái thú vị như Hà Lan có thể giúp tao quên đi Quế Anh. Nhưng càng yêu lâu, tao càng chắc chắn rằng mình không làm được. Mỗi khi ở cạnh Hà Lan, tao lại ước cô gái đang nở nụ cười rạng rỡ hướng về phía tao là Quế Anh. Tao bị khùng rồi à chúng mày?

- Ừ điên rồi, mày nên book bố mày xây cho mày một cái trại tâm thần rồi nhốt bản thân trong đó đi.

Thằng Nhật Huy nhận xét. Đình Khánh uống cạn ly rượu trước mặt nó rồi mới bá vai bá cổ tôi:

- Hai tháng nữa là mày sinh nhật tuổi mười tám rồi, đồng nghĩa với việc lúc đó mày đã đủ tuổi để sở hữu một năng lực hành vi dân sự đầy đủ, mày phải có trách nhiệm cho cuộc sống của mày. Mày cũng nói Hà Lan là một cô gái tốt, tại sao mày lại kéo em ấy vào mối quan hệ phức tạp của mày và Quế Anh? Mày đừng bao biện cho hành vi trẻ con này, cái bọn tao cần không phải là một thằng trẻ con tập làm người lớn. Mày bảo mày yêu Quế Anh, mày là thằng khôn ngoan, mày có tính toán của riêng mày và tao chắc chắn với năng lực và nền tảng của mày, mày thừa sức lo được cho nó. Nhưng mày cũng đừng quên Hoàng Bùi Quế Anh cũng giàu và giỏi giang không kém gì mày, cái nó cần không phải là một mối quan hệ trẻ con và toxic, còn mày thì quá cảm tính trong chuyện tình cảm.

Tôi hiểu rõ hơn ai hết, tôi không yêu Hà Lan. Tôi tự nhận bản thân khá toxic và cảm tính, chọn tổn thương một người để quên đi một người là quyết định khá ngu xuẩn, nếu ai đó "vô tình" biết được tất cả mọi chuyện, viết một bài post dài trên một tài khoản mạng xã hội nào đó thì chắc chắn tôi sẽ trở thành một thằng ở dưới đáy xã hội. Tôi yêu Quế Anh đến mức chẳng thể yêu một ai đó tạm bợ, ngay cả cô gái tốt như Hà Lan cũng không.

Công Tùng ngồi im lặng một góc từ nãy đến giờ cũng không nhịn được mà lên tiếng:

- Tao nghĩ, mày nên giải thoát cho Hà Lan và cho em ấy một câu trả lời chính đáng đi. Em ấy không làm gì sai để bị lôi vào mối quan hệ của bọn mày đâu. Cả mày và Quế Anh đều rất toxic và khi chúng mày thực sự muốn ở bên nhau không phải chuyện đơn giản đâu. Đào Vũ Minh Quân nghe bảo đang theo đuổi Quế Anh nhiệt tình lắm, mày cứ dây dưa với một đứa con gái khác chỉ khiến Quế Anh biến mất khỏi cuộc đời mày nhanh hơn thôi.

Chúng tôi kết thúc buổi gặp mặt hôm ấy với những lời khuyên từ tận đáy lòng của Công Tùng. Tôi không uống rượu, nhưng những suy nghĩ nặng nề nơi đáy lòng làm tôi có cảm giác không hề thoải mái. Và cảm giác không thoải mái ấy càng khiến tôi khó chịu hơn khi thấy em ngồi ở ghế đá chỗ công viên Thống Nhất, bên cạnh là Đào Vũ Minh Quân. Tôi không biết tại sao mình không về nhà luôn mà lượn qua đây, cũng không biết tại sao lại vô tình bắt gặp em đang ngồi cùng thằng khác.

Chắc là do duyên phận chăng?

Tâm trạng em có vẻ không tốt, nhưng chỉ cần nói chuyện với Minh Quân vài câu, Quế Anh lại cười tươi như một đoá hoa hướng dương mùa xuân.

Nói chuyện với cậu ta, vui đến thế sao?

Có vẻ Minh Quân có việc bận nên rời đi, Quế Anh lại trở lại vẻ suy tư của ban đầu. Em tựa đầu lên cánh tay, nhìn xa xăm về phía mặt hồ. Tôi quyết định đứng lên, tiến về phía em.

Quế Anh ngẩng mặt lên, có vẻ em thoáng bất ngờ khi bắt gặp được tôi ở đây.

- Sao mày lại ở đây?

- Tao vô tình đi qua.

Em thôi chẳng chống cằm lên tay nữa mà chỉ nhìn tôi. Quế Anh nhìn tôi rất lâu mà chẳng nói gì, ánh mắt em tựa như mặt hồ phẳng lặng, yên bình đến lạ.

- Em có vẻ thân với Minh Quân nhỉ?

- Ừ, cậu ấy tốt với tao lắm. Trừ mày ra thì chưa có thằng con trai nào cùng tuổi tốt với tao như Minh Quân cả.

Tôi biết là bản thân tồi, nhưng mà tôi chỉ ước hiện tại mình độc thân mà thôi. Nếu hiện tại tôi không có người yêu, có lẽ tôi đã ôm Quế Anh chặt nhất có thể. Tôi thèm được ôm em, tôi nhớ nhung hơi ấm trên cơ thể em đến khủng khiếp.

- Tao...

Tôi muốn nói chuyện với Quế Anh nhưng lại chẳng biết phải nói gì.

- Thôi về nhà đi.

- Để tao đưa em về.

Em lắc đầu nguầy nguậy, một mực từ chối lời đề nghị của tôi. Tôi biết, Quế Anh có thể chấp nhận việc mập mờ, ở cạnh ai đó không danh phận nhưng em sẽ không bao giờ dây dưa với một thằng nào đó đang có người yêu.

Hoàng Bùi Quế Anh không phải người con gái quá tốt trong chuyện tình cảm, nhưng em là con người có nguyên tắc. Bằng chứng là mỗi khi tôi có người yêu, Quế Anh thường xuyên lấy lí do tránh mặt tôi, và ngày hôm nay là một ví dụ.

- Không cần đâu, tao tự về được.

- Dù sao tao cũng tiện đường, để tao đưa bé Quế về.

Có vẻ em không tìm được lí do nào để từ chối nên việc em làm là giữ im lặng. Em không mở lời bắt chuyện với tôi như thường ngày, bước chân cũng nhanh hơn.

- Tao có ăn thịt em đâu mà em đi nhanh thế?

Em ngưng không bước nữa. Quế Anh dừng lại, ngước mắt lên nhìn thẳng vào đôi đồng tử màu nâu nhạt của tôi. Bằng ánh mắt chân thành rất "tình", em bảo:

- Đừng xưng hô với tao như vậy, Hà Lan sẽ buồn đấy!

- Thế còn em thì sao?

- Hả?

- Khi nhìn thấy tao ở cạnh người khác, em có buồn chút nào không?

Em cười, một nụ cười rất đẹp. Chiếc má lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện càng khiến nụ cười em trở nên toả sáng hơn. Nụ cười em toả sáng cả góc trời mà cớ sao đôi mắt lại buồn như em vừa mất đi cả thế giới vậy?

- Tao có buồn hay không, không quan trọng đâu Nguyên Vũ ạ. Quan trọng là cảm xúc của người con gái đi bên cạnh mày cơ.

Tôi tự thừa nhận bản thân không phải thằng nghiêm túc trong tình yêu, thậm chí đến mức nhắc tên mập mờ và người yêu cũ tôi cũng không nhớ nổi. Đương nhiên, tôi luôn dành một sự tôn trọng nhất định cho những người con gái đã từng bước qua cuộc đời mình, bởi vì mỗi người con gái đều là một đoá hoa, nếu đã không đi được cùng người ta đến cuối đoạn đường thì tôi cũng sẽ không bao giờ vùi dập đến nhàu nát. Vì thế, sau khi xác định được tình cảm của mình dành cho Quế Anh, tôi đã quyết định không dây dưa mập mờ thêm với bất cứ ai mà mình không có cảm giác.

Tôi nắm tay Quế Anh nhưng dứt khoát bị em chống cự, em bàn tay nhỏ bé của em phủ lên mu bàn tay của tôi, xoáy sâu vào đáy mắt tôi, em chậm rãi nói:

- Đừng như thế nữa Nguyên Vũ. Về đi, để tao tự về là được. Cấm đi theo tao, làm ơn nghe theo tao một lần thôi, nha!

Em một mực cấm tôi đi theo em. Tôi thừa nhận, việc làm vừa nãy của tôi quá tồi tệ và sai trái, có lẽ từ khi tôi đồng ý ở bên Hà Lan đã là sai trái rồi. Dù chúng tôi chỉ đơn thuần là tìm hiểu dưới danh nghĩa người yêu, nhưng tôi vẫn thấy mình tệ hại. Vì có lẽ tôi biết, Hà Lan sẽ chẳng cách nào thay thế được vị trí của Quế Anh trong lòng tôi, hoặc nếu có thay thế được thì cô ấy cũng không làm gì sai để trở thành kẻ thay thế trong một mối quan hệ.

Tôi đứng tựa đầu vào tường, hai tay xỏ túi quần, dõi theo bóng hình em. Hoàng Bùi Quế Anh đi thẳng, không hề ngoái lại nhìn tôi lấy một cái.

Tôi có thể hiểu mọi bất đẳng thức Toán học khó nhằn, nhưng tôi mãi mãi không thể hiểu được tình cảm của Quế Anh.

Đang đắm chìm vào khoảng lặng nơi những kí ức ngự trị, tôi bị giật mình bởi tiếng gọi của Hà Lan. Cô ấy đứng dưới ánh đèn vàng nhạt, nở một nụ cười rạng rỡ bước về phía tôi. Ánh mắt cô ấy nhìn tôi luôn kiên định và sáng lấp lánh như thế, dù ở cạnh tôi cô ấy thiệt thòi đến tệ hại.

- Anh đứng đợi ai à?

Gác lại cả ngàn suy nghĩ đang chộn rộn trong lòng, tôi cười mỉm:

- Không, anh đang đi dạo thôi.

Hà Lan chạy ù về phía tôi, cô ấy khoác tay tôi đi đến chỗ một cô bán ngô nướng, Hà Lan nũng nịu:

- Anh Nguyên Vũ mua cho em được không ạ?

Tôi cười nhẹ, xoa đầu Hà Lan rồi mua cho Lan hai cái bắp ngô nướng. Cô ấy mắt long lanh nhìn tôi đến mức tôi cảm nhận được trong ánh nhìn ấy là sự mong đợi thấy rõ.

- Anh Nguyên Vũ, ngày mai là hết một tháng tìm hiểu rồi ạ.

- Ừ.

- Vậy, anh có câu trả lời cho việc chúng ta cá cược chưa ạ?

Tôi biết mình không thể trốn tránh, cũng biết rõ mình không thích Hà Lan. Cô ấy là một cô bé đáng yêu và xứng đáng với những điều tốt đẹp.

- Anh xin lỗi, nhưng mình chia tay nhé!

Tôi nhìn thấy Hà Lan cười, một nụ cười gượng với ánh mắt đượm buồn. Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy, chậm rãi bảo:

- Anh biết em thích anh, anh rất tôn trọng và mến em nhưng anh không đề nghị mình tiếp tục làm bạn, vì anh hiểu rõ hơn ai hết việc làm bạn với người mình thích là cảm giác khó chịu thế nào. Anh xin lỗi vì đã lôi em vào thế khó xử, anh không nên vì muốn kiểm chứng tình cảm của Quế Anh mà ở bên cạnh em.

Nói xong, tôi gập người chín mươi độ rồi nói lời xin lỗi cô ấy. Hà Lan đề nghị ôm tôi một cái ôm tạm biệt, cô ấy nhẹ lau nước mắt, vênh mặt bảo:

- Anh tin không, sau này em sẽ yêu được một người hoàn hảo hơn anh gấp trăm lần, thậm chí người ta còn simp em chết đi sống lại cơ.

Tôi cười, Hà Lan đưa lòng bàn tay về phía tôi ý chỉ tạm biệt rồi quay gót rời đi.

Tôi nhìn theo bóng cô ấy và ánh đèn đường màu vàng nhạt hắt xuống con ngõ nhỏ.

Hoá ra, tình yêu kì diệu đến thế. Tình yêu không phải phép thử, cũng không phải thứ chúng ta bắt buộc phải có được.

Tôi yêu Quế Anh là thật, muốn trao em cả cuộc sống cũng là thật. Tuy tôi vẫn mong em đáp lại nhưng thứ tôi làm cho bản thân nhanh chạm đến mục tiêu hơn sẽ không còn là phép thử nữa. Dù sao sau nhiều chuyện đến thế, tôi cũng đã nhận ra tình yêu nếu thử quá nhiều thì không còn là tình yêu đúng nghĩa nữa.

P/s: Không biết mọi người đi ngủ chưa nữa, nhưng ai còn thức thì chúc mọi người ngủ ngon nha.

Hic đừng ai hỏi tôi khi nào chúng nó yêu nhau nữa nha, khi nào hai đứa cùng nhau tốt lên thì yêu nhau, chứ hai đứa trẻ con toxic yêu nhau thì khó =))))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz