ZingTruyen.Asia

Cậu ta là một tên điên ( Edit Thô tục)

Chương 22: Vừa bị bịt miệng, vừa bị dã lồn

caohthotuc

"Chỉ có như này thì mới bôi thuốc đều được, chỗ này nhỏ như vậy, bên trong lại nhiều nếp thịt, phải làm căng nó ra, bôi vào mới có tác dụng." Phó Diệc Xuyên nhẹ giọng dỗ dành, nhưng động tác dưới thân lại không chút lưu tình.

Từng chút từng chút đem gậy thịt nóng hổi chen vào trong lồn cô gái, tầng nếp gấp bị kéo căng ra, từng gân xanh nhô trên dương vật lõm vào bên trong vách thịt mềm mại, dục vọng nóng bỏng chôn sâu bên trong cơ thể, cùng hòa tan với thuốc tiêu sưng mát lạnh, tư vị khó tả nói không nên lời phía dưới thân, nước lồn ẩm ướt nhanh chóng chảy ra.

Dưới sự chậm rãi đưa đẩy của anh, nước trong lồn phun ra ào ạt, làm cho nơi tư mật giữa chân hai người nhớp nháp vô cùng. Trong phòng ngoại trừ tiếng thở dốc của hai người, âm thanh "Phụt phụt" cũng vang lên không ngừng.

Ôn Nhược nghe thấy vậy cả khuôn mặt cô đỏ bừng, hai tay chống trước ngực Phó Diệc Xuyên, thấp giọng yêu kiều rên rỉ: "Cậu ~~ ưm ~~ cậu nhanh lên ~~ tôi khó chịu quá ~~ ư ~~"

Ủng hộ mình qua Stk: 1031634274 (vietcombank) để mình thêm nhiều động lực ra thêm nhiều bộ truyện chất lượng cho mọi người nhé!

Giờ phút này cô không thể phân biệt được là ngứa ngáy hay là khó chịu, tóm lại anh đưa đẩy càng chậm, cơ thể cô càng dấy lên cảm giác ngứa ngáy khó nhịn, cô thậm chí còn có chút khát vọng........ Nhưng không được, cô không thể phóng đãng như vậy.

Phó Diệc Xuyên hoàn toàn không định dừng lại, ngược lại đẩy chiếc váy ngủ dồn một cục trên bụng cô lên, làm cặp vú trắng nõn đang dựng đứng lộ ra ngoài không khí, anh cúi người xuống vươn đầu lưỡi ra nhẹ nhàng cắn mút, liếm xung quanh quầng vú, đầu lưỡi liên tục khiêu khích khiến đầu vú trở nên cứng rắn, làm cô không tự chủ được, khẽ ngâm nga.

"Aa ~~ không cần ~~ nhanh lên ~~ ưm ~~ dừng lại ~~" Ôn Nhược siết chặt chiếc gối, miệng kêu không cần, nhưng lại vô thức vặn eo, ưỡn ngực lên.

Hô hấp của Phó Diệc Xuyên cũng ngày càng dồn dập, không khống chế được duỗi thẳng eo, tốc độ địt càng lúc càng nhanh, quy đầu nhiều lần đâm thẳng vào tử cung, đến khi cắm vào sâu hết cỡ mới vừa lòng lùi ra.

Tiếng rên rỉ của thiếu nữ dần xen lẫn với tiếng khóc nức nở, đôi mắt nhắm chặt ngẩng cao cổ, hai tay gắt gao siết lấy gối đầu, một lúc sau cả người điên cuồng run rẩy, tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn, Phó Diệc Xuyên nhanh chóng bịt kín miệng Ôn Nhược.

Trong cơn cao trào cô không kiểm soát được âm lượng của mình, một là sợ bị phát hiện, hai là Phó Diệc Xuyên biết hôm nay cô không thể tiếp nhận thêm được nữa, nếu không e rằng hôm sau cô không xuống nổi giường, bịt kín miệng cô lại, nhanh chóng ưỡn thẳng eo mạnh mẽ địt vào lồn Ôn Nhược như máy đóng cọc.

Anh địt vừa nhanh vừa tàn nhẫn, đôi chân nhỏ nhắn tinh tế của cô siết chặt lấy eo anh, theo va chạm mạnh mẽ của Phó Diệc Xuyên không ngừng đong đưa, vốn là đang cao trào nên cả người cực kỳ mẫn cảm, lại bị anh mãnh liệt xỏ xuyên qua, khiến mười ngón chân co quắp.

Từng đợt khoái cảm vọt tới khiến cô hít thở không thông, suýt nữa thì ngất đi, hai mắt mở to nhưng trước mắt lại như có sương mù mờ mịt không thể nhìn rõ thứ gì, tiếng thở dốc nặng nề bên tai, càng ngày càng xa, ngay khi cô không chịu nổi nữa, sắp sửa hôn mê, một dòng tinh dịch nóng hổi bắn vào sâu trong tử cung, cả người Ôn Nhược run run, nháy mắt trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều.

Cảm xúc mãnh liệt qua đi, Phó Diệc Xuyên nằm đè lên người cô thở dốc, nhìn mồ hôi dày đặc trên trán cô, nhịn không được duỗi tay âu yếm giúp cô lau bớt mồ hôi.

Trước khi gặp cô, anh không nghĩ dục vọng mình lại lớn như vậy. Buổi tối Phó Diệc Xuyên lén nhảy vào từ cửa sổ thật sự chỉ định bôi thuốc cho cô để giảm sưng, ai mà ngờ sẽ thành ra như hiện tại. Ôn Nhược nằm dưới người anh vẫn không ngừng run rẩy, lỗ lồn kẹp chặt lấy gậy thịt, anh thật sự không muốn rút ra.

Cho đến khi dục vọng giảm bớt côn thịt mềm nhũn, Phó Diệc Xuyên mới lưu luyến đem gậy thịt từ trong cơ thể cô rút ra, tinh dịch trơn trượt chảy ra ngoài, trong phòng ngủ cô không có phòng tắm, bế cô ra ngoài tắm rửa thì lại không tiện, đành phải dùng khăn ướt, tách hai chân Ôn Nhược ra lau cho cô.

Khăn ướt lành lạnh chạm vào mép lồn nóng bỏng mới bị ma xát, Ôn Nhược hít một ngụm khí lạnh, đỏ mặt thấp giọng nói: "Cậu đừng đụng vào tôi, tôi tự mình lau."

"Cậu không tự mình lau sạch được, ngoan ngoãn nằm xuống, đừng phát ra tiếng." Phó Diệc Xuyên lau sạch sẽ tinh dịch và nước bên ngoài lồn, sau đó lại dùng khăn ướt quấn lấy ngón tay, cắm vào trong lồn cô.

Vừa mới trải qua hoan ái, lồn Ôn Nhược vẫn nhạy cảm vô cùng, Phó Diệc Xuyên dùng ngón tay khều khều ở bên trong khiến cô tê dại, không nhịn được kẹp chặt hai chân, rên rỉ nói: "Ưm ~~ nhẹ một chút ~~ a ~~"

Ngay cả vách thịt cũng co rút lại, khít khao bao bọc lấy ngón tay anh, Phó Diệc Xuyên trơ mắt nhìn con cu mình lại lần nữa ngóc đầu dậy, nếu anh lại tiếp tục chà xát, chỉ sợ là không thể nào lau sạch sẽ.

Phó Diệc Xuyên rút ngón tay ra, cúi người tới gần Ôn Nhược, thấp giọng nói: "Tôi đi đây, chỗ còn lại cậu tự mình lau sạch đi. Thuốc tôi để ở chỗ này, lau sạch xong nhớ bôi thuốc nếu không ngày mai đi lại sẽ đau."

Dứt lời Phó Diệc Xuyên đứng dậy sửa sang lại quần áo, lưu lại trên trán Ôn Nhược đang ngây ngốc một nụ hôn, xoay người nhảy ra khỏi cửa sổ.

Ban đầu Phó Diệc Xuyên muốn ở lại ôm Ôn Nhược ngủ một đêm, sáng hôm sau bí mật rời khỏi, nhưng nếu thật sự ở lại đây ôm cô ngủ một đêm, sợ rằng ngày hôm sau hai người đều không muốn rời giường.

Sáng sớm ngủ dậy, tuy là tối hôm qua đã bôi một lớp thuốc dày, nhưng bởi vì vừa mới phá thân, lại trải qua nhiều lần hoan ái kịch liệt, khi Ôn Nhược đi lại, hai cánh hoa sưng đỏ, vẫn hơi đau nhức, nhưng so với ngày hôm qua đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất có thể chịu đựng đi bộ.

Lúc Ôn Nhược đến trường học, Phó Diệc Xuyên vẫn chưa tới, Ôn Nhược nằm xuống bàn ngây người một lúc, vừa nhìn thấy nữ sinh ở hàng đầu đi tới, ngay lập tức nghĩ đến lời nói của cô ấy trước đây, Phó Diệc Xuyên hồi trước đã cưỡng bức một nữ sinh, sau đó nữ sinh kia phải chuyển trường.

Anh cũng xâm phạm mình giống như nữ sinh kia sao? Nếu như cô gái ấy vẫn ở đây, có phải sẽ tiếp tục bị Phó Diệc Xuyên đùa bỡn không?

Cô có nên chuyển trường hay không?!

Nhưng.......nhưng Phó Diệc Xuyên ở trong mắt cô, không tưởng tượng.......Như vậy........Như vậy..........

Càng nghĩ cô càng cảm thấy buồn bực, cả một buổi sáng, nghe giảng cũng không vào, kỳ lạ là Phó Diệc Xuyên không tới trường.

Anh đi đâu nhỉ?

Ôn Nhược bị suy nghĩ của mình dọa giật mình, lập tức ngồi thẳng dậy.

Trời ạ ~ cô quan tâm đến Phó Diệc Xuyên làm gì chứ?!

Cô phải hy vọng anh đừng bao giờ xuất hiện mới đúng chứ!!

Khi tiếng chuông báo hiệu kết thúc giờ học buổi sáng vang lên, bạn học trong lớp vội vàng chạy vọt đến nhà ăn, nữ sinh ngồi phía trước thấy Phó Diệc Xuyên không ở đây, vội quay đầu lại hỏi: "Cậu có muốn đến căn tin không?"

Cô vốn muốn hỏi thêm một chút về nữ sinh bị Phó Diệc Xuyên cưỡng gian, vội gật đầu đáp ứng, cùng nữ sinh kia đi đến nhà ăn, Ôn Nhược giờ mới biết nữ sinh này tên là Tống Phỉ Phỉ, chuyện nữ sinh kia bị cưỡng bức như thế nào, Tống Phỉ Phỉ cũng không biết rõ, rất nhiều chuyện đều là nghe mọi người kể lại.

Chỉ biết có bạn học nhìn thấy nữ sinh kia ở rừng rậm phía sau trường học, quần áo xộc xệch nhìn Phó Diệc Xuyên mà khóc, sau đó bạn học kia bị dọa vội vàng chạy, không cẩn thận té ngã một cái. Sau đó không bao lâu, nữ sinh liền chuyển đi, một thời gian sau thì nổ ra tin tức nữ sinh kia bị Phó Diệc Xuyên cưỡng bức.

Ôn Nhược nhớ tới lần đầu tiên, Phó Diệc Xuyên muốn làm chuyện bậy bạ với cô ở trong rừng...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia