ZingTruyen.Asia

Canh Bao Rung Dong


Hai anh em đang trò chuyện thì Thẩm Điệp nghe được động tĩnh từ phòng đi ra.

Nhìn thấy hai người, cô ấy nhướng mày, "Giang Trục, đêm hôm khuya khoắt cậu tới tìm chồng tôi làm gì?"

"..."

Giang Trục uống cạn ly rượu trong tay, ngữ khí lãnh đạm, "Không làm gì cả, trả cậu đó."

Đôi chân dài của anh chuẩn bị đi.

Thẩm Điệp đưa mắt nhìn Giang Du Bạch.

Chuyện gì thế.

Giang Du Bạch lắc đầu với cô.

Giang Trục không để ý đến mắt đi mày lại của hai vợ chồng họ, bỏ lại một câu "Em về đây" liền đi.

Sau khi người đi, Thẩm Điệp đi đến cạnh Giang Du Bạch.

"Anh không đi tiễn em trai anh sao?"

Giang Du Bạch rũ mắt nhìn cô ấy, "Sát bên cũng phải tiễn sao?"

Thẩm Điệp bĩu môi, "Xem anh thôi."

Giang Du Bạch cười một tiếng, "Sao em lại xuống đây?"

"Em xuống xem Giang Trục có uống trộm rượu em cất giấu không." Cô ấy nói thật.

Giang Du Bạch: "Không có."

Lúc anh nói xong, Thẩm Điệp vừa hay nhìn thấy bình rượu ở gần đó. Cô ấy ngạc nhiên, "Vậy mà cậu ấy không mở."

Giang Du Bạch nhìn dáng vẻ kinh ngạc của cô ấy, ừ một tiếng: "Anh không để nó mở."

"..." Thẩm Điệp vui vẻ quay đầu nhìn anh, "Làm không tệ."

Nghe vậy Giang Du Bạch kéo người vào lòng mình.

Thẩm Điệp không kịp chuẩn bị đụng vào vai anh.

"Anh..."

Cô còn chưa kịp nói ra lời hung ác thì Giang Du Bạch đã cúi người tới gần cô ấy, khàn giọng nói, "Có muốn uống một chút hay không."

Đôi mắt anh hẹp dài, có một loại cảm giác mê hoặc không nói ra được, luôn vô tình khiến Thẩm Điệp trầm luân vào đó.

Môi cô ấy khẽ nhúc nhích, "Có thể."

Giang Du Bạch nghiêng đầu, "Em muốn uống loại nào?"

"Nếm thử loại hai người vừa uống là được."

Giang Du Bạch rót cho cô một ly.

Thẩm Điệp đưa tay muốn nhận lấy thì Giang Du Bạch lại né tránh. Nhìn tư thế này của anh, tai cô ấy nóng lên, mơ hồ hiểu rõ sao anh lại muốn cho cô ấy uống rượu.

Trước khi Giang Du Bạch chặn miệng cô ấy, cô ấy cố gắng duy trì một tia ý thức cuối cùng hỏi: "Vừa nãy Giang Trục tìm anh có việc gì vậy?"

Giang Du Bạch không trả lời, cúi đầu hôn cô ấy, "Tối nay sẽ nói cho em."

...

Sáng hôm sau, Giang Trục vừa rời giường đã nghênh đón "Khách không mời mà đến".

Anh mở cửa, khẽ chau mày nhìn về phía Thẩm Điệp, "Có chuyện gì sao?"

"..."

Thẩm Điệp cạn lời, liếc anh một cái, "Không có chuyện gì thì không thể tìm cậu sao?"

Giang Trục không trả lời, quay người trở về phòng khách.

Thẩm Điệp sách một tiếng, nhỏ giọng thầm thì, "Với tính cách này của cậu thì cậu nói xem sao cậu có thể theo đuổi được Linh Linh chứ."

Giang Trục dừng lại rồi lại tiến vào bếp: "Uống nước không?"

"Không uống." Thẩm Điệp còn rất kiêu ngạo, "Tớ cũng không phải đến nhà cậu để uống nước."

Giang Trục không nói gì, tự rót cho mình ly nước rồi đi ra.

Anh đang xem một đoạn phim đã chỉnh sửa, không có nhiều thời gian để trò chuyện với Thẩm Điệp.

Trong phòng yên tĩnh một lúc, Thẩm Điệp ho nhẹ một tiếng để hấp dẫn sự chú ý của anh, "Sao cậu lại không hỏi tôi tới tìm cậu làm gì?"

Giang Trục ngay cả ánh mắt cũng không cho cô ấy, "Tôi hỏi rồi."

Thẩm Điệp ngẩn người, nghĩ đến cuộc đối thoại của lúc ở cửa ra vào.

Cô ấy nghẹn lời, uể oải dựa vào ghế sô pha nhìn anh, "Tôi nghe anh cậu nói ——"

Giang Trục nâng mắt.

Thẩm Điệp đem câu nói tiếp theo nói xong, "Cậu tìm anh ấy nhờ anh ấy giúp cứu vớt tình yêu tràn ngập nguy hiểm của cậu."

Giang Trục nhìn cô ấy, muốn nói anh cũng không có ý đó.

Nhưng suy nghĩ một chút thì lại cảm thấy nói như vậy cũng không khác mấy, dứt khoát không giải thích nữa.

Nhìn dáng vẻ trầm mặc của Giang Trục, Thẩm Điệp liền biết mình đoán đúng rồi.

Cô ấy từ trên ghế salon đứng dậy, đi đến cạnh bàn làm việc của anh, tò mò hỏi: "Không thì cậu nói với tôi một chút xem, nói không chừng tôi có thể cho cậu ý kiến."

Giang Trục quay qua nhìn cô ấy một chút rồi khéo léo từ chối: "Không được."

Thẩm Điệp liếc anh, "Cậu cũng đã dám đến tìm chuyên gia không đáng tin là anh cậu rồi thì nói một chút cho tôi có sao đâu?"

Cô ấy nói thầm, "Tôi thân với Linh Linh hơn anh cậu, nói không chừng tôi có thể giúp cậu đó."

"Không cần." Giang Trục ngừng lại rồi nói tiếp, "Tôi biết nên xử lý thế nào."

Thẩm Điệp nhíu mày, "Nói một chút cho tôi nghe xem?"

Giang Trục trầm mặc.

Thẩm Điệp hứ với anh một tiếng, "Xem ra cậu chưa nghĩ ra nhỉ, nếu cậu nghĩ ra rồi thì còn ở nhà chán nản thế này sao?"

"..."

"Tôi nghe anh cậu nói." Thẩm Điệp lắc đầu cảm khái, "Cậu vậy mà lại so sánh Linh Linh với diễn viên khác, cậu thật sự muốn bị cô ấy kéo vào danh sách đen sao?"

Giang Trục nhìn cô ấy, không muốn nói chuyện.

Thẩm Điệp cười cười, "Để tôi chỉ cách cho cậu."

Cô ấy chân thành nói: "Mặc dù thời gian tôi quen Linh Linh chưa lâu nhưng cũng coi như hiểu rõ cô ấy. Thật ra cô ấy không phải người sẽ so đo chuyện nhỏ, nhưng chuyện này có thể cậu đã tổn thương đến tự ái cô ấy, cậu chỉ cần nói xin lỗi với cô ấy thật tốt thì hẳn sẽ không sao nữa rồi."

Phần lớn thời điểm Thẩm Điệp không đáng tin cậy, cũng rất biết hố Giang Trục.

Nhưng hôm nay cô ấy không có.

Cô ấy đang cho Giang Trục lời khuyên rất chân thành.

Cô ấy biết tính cách của Giang Trục. Anh tuyệt không phải một đạo diễn sẽ cố ý so sánh Tống Linh Linh với người khác, chỉ là có đôi khi bị cảm xúc lấn át, những lời nói vô tình làm người ta đau lòng.

Tống Linh Linh cô ấy cũng biết.

Có lẽ chính sự so sánh vô tình của Giang Trừng đã đâm vào tim cô một cái gai, cái gai này cần phải được Giang Trực nhổ ra cô mới có thể không cảm thấy đau đớn nữa.

Nói xong, Giang Trục không phản ứng.

Thẩm Điệp cũng không chờ mong anh sẽ có phản ứng gì, đưa tay vỗ vỗ vai anh, "Tôi đi đây, cậu suy nghĩ nên xin lỗi Linh Linh thế nào đi."

Giang Trục ừ một tiếng.

Phòng khách lần nữa trở nên yên tĩnh.

Ánh mắt Giang Trục nặng nề nhìn chằm chằm máy tính một lúc, sau đó bấm vào màn hình.

Trên màn hình chiếu phim một đoạn ngắn của « Hẻm Nhỏ » đã được biên tập.

Anh vừa nhìn liền thấy Tống Linh Linh.

Biểu hiện của Tống Linh Linh trong bộ phim này rất xuất sắc. Cô cũng không thua kém gì với những người khác, chỉ là bởi vì không được đào tạo chính quy, thời gian vào nghề cũng chưa lâu nên cô hiểu được cảm xúc của nhân vật hơi chậm.

Nhưng cô không kém bất kỳ ai.

Điểm này Giang Trục hiểu rất rõ.

Mà ngày hôm đó, dù lời anh nói xuất phát từ hoàn cảnh nào thì cũng thực sự đã khiến Tống Linh Linh đau lòng rất lâu.

Đây là chuyện anh đang hối hận.

Càng làm cho anh hối hận chính là, trước khi Tống Linh Linh nói với anh, một chút anh cũng không nhận ra được.

Trí nhớ của Giang Trục không kém như vậy, chỉ là ngay lúc đó, anh càng xem trọng đến tiến triển của đoàn phim hơn.

Đến tối hôm qua, anh mới nhớ lại những gì mình nói với Tống Linh Linh lúc đó.

Nghĩ đến đây cổ họng Giang Trục hơi chua chát.

Anh không cách nào tưởng tượng khi đó Tống Linh Linh có bao nhiêu khó chịu.

Anh nhìn chằm chằm Tống Linh Linh trong màn hình, mở điện thoại muốn nói chuyện với cô nhưng lại nhất thời không tìm được lý do để tìm cô.

Hình như anh cũng không có tư cách để tìm cô.

Một bên khác, Tống Linh Linh bay chuyến buổi tối đến Ninh Thành.

Buổi sáng ngủ với Thịnh Vân Miểu đến tự nhiên tỉnh, tỉnh lại ăn cơm trưa xong thì Lâm Hạ đến.

Thịnh Vân Miểu nhìn dáng vẻ liên tục nhìn điện thoại của cô, nhướng mày, "Chờ tin nhắn của Giang Trục sao?"

Tống Linh Linh ừm một tiếng.

Thịnh Vân Miểu hỏi: "Tối hôm qua đến giờ anh ấy không gửi tin nhắn cho cậu à?"

"Đến nhà thì nói với tôi một tiếng."

Thịnh Vân Miểu à một tiếng, nghĩ nghĩ rồi nói thầm: "Không phải anh ấy vì chuyện này mà cảm thấy mình không xứng rồi không theo đuổi cậu nữa đó chứ?"

Tống Linh Linh: "..."

Cô không lên tiếng, cúi đầu nhìn Wechat, đối phương vẫn không có phản ứng.

Hai người đang nói chuyện thì Lâm Hạ đi đến, "Chị Linh Linh, chúng ta sắp lên đường rồi."

Tống Linh Linh giương mắt, "Ừm."

Cô nhìn Thịnh Vân Miểu, "Chắc là ngày kia tớ sẽ về."

Thịnh Vân Miểu: "Chắc là ngày kia tới vẫn còn ở đây."

Tống Linh Linh liếc cô ấy, "Tớ không tin, tớ cảm thấy chậm nhất là ngày mai Ôn tổng sẽ tự mình đến bắt cậu về."

Thịnh Vân Miểu: "."

Trêu chọc Thịnh Vân Miểu xong thì Tống Linh Linh liền xuất phát đến sân bay.

Lần quay quảng cáo này Đường Vân Anh cũng đi cùng cô.

Lên máy bay, Đường Vân Anh nói chuyện kịch bản với cô.

Trò chuyện một chút, cô ấy nhìn dáng vẻ có hơi không tập trung của Tống Linh Linh, nhỏ giọng hỏi: "Đang suy nghĩ chuyện gì sao?"

Tống Linh Linh hoàn hồn, "Không ạ."

Đường Vân Anh cười cười, "Biểu cảm của em đã bán đứng em rồi." Cô ấy tò mò, "Có tiện nói với chị Anh một chút không?"

Tống Linh Linh nhìn cô ấy, cũng không biết nên mở miệng thế nào.

Chẳng lẽ lại muốn cô nói cô không những sầu não mấy tháng vì Giang Trục vô ý so sáng cô với nữ diễn viên khác mà còn một mực canh cánh trong lòng sao.

Đường Vân Anh nhìn biểu cảm không ngừng thay đổi của cô rồi đoán: "Có liên quan đến Giang Trục?"

"...Vâng." Tống Linh Linh ngượng ngùng đáp lại.

Đường Vân Anh mỉm cười, "Quen nhau rồi sao?"

"Không có ạ." Tống Linh Linh trả lời cô ấy, "Nếu hẹn hò rồi thì em có thể không nói cho chị sao?"

"Cũng đúng." Đường Vân Anh suy nghĩ một chút, "Chị còn phải chuẩn bị trước phương án quan hệ xã hội."

Tống Linh Linh cạn lời.

Đường Vân Anh nhìn cô, "Thế nào, chị nói không đúng chỗ nào sao?"

Tống Linh Linh nghĩ nghĩ, "Em còn chưa nổi tiếng đến vậy đâu."

"Em thì chưa." Đường Vân Anh ăn ngay nói thật, "Nhưng Giang Trục thì rồi."

"..."

Lần này, Tống Linh Linh hoàn toàn không muốn nói tiếp nữa.

Đường Vân Anh tự vui một lúc rồi hỏi cô, "Vẫn không muốn nói với chị chút sao?"

"Em không biết nên nói thế nào."

Tống Linh Linh tựa lưng vào ghế ngồi.

Nhìn dáng vẻ khó xử của cô Đường Vân Anh cũng không miễn cưỡng nữa.

Cô ấy an ủi cô, "Chuyện tình cảm, người đứng xem nói gì cũng vô dụng, tự mình nghĩ rõ ràng là tốt nhất."

Tống Linh Linh gật đầu.

Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết ở Bắc Thành hôm nay rất đẹp, bầu trời lúc chạng vạng tối cũng đặc biệt đẹp, sáng sủa trong veo như vừa được màn mưa gột rửa.

Thật ra tối hôm qua Giang Trục đã xin lỗi cô, sau khi xin lỗi, Tống Linh Linh cũng không tức giận như vậy nữa.

Cô vốn không phải người giận dai, rất nhiều chuyện chỉ cần xin lỗi liễn có thể giải quyết.

Chỉ là câu xin lỗi này của Giang Trục tới hơi trễ, lại thêm quan hệ mập mờ của hai người bây giờ thì chỉ khiến chuyện này trở nên phức tạp hơn.

Đang nghĩ ngợi thì điện thoại Tống Linh Linh có tin nhắn đến.

Là Giang Trục.

Cô nhìn, anh hỏi cô đã lên máy bay chưa.

Tống Linh Linh vốn định trả lời nhưng suy nghĩ một chút cô lại bỏ xuống.

Cô cảm thấy chỉ trả lời một chữ hình như cũng không có ý nghĩa gì.

Bỗng dưng Giang Trục lại gửi cho cô một tin nhắn nữa.

"Khi nào em quay quảng cáo xong trở về có thể cho tôi chút thời gian không? Tôi muốn nói chuyện với em."

Lúc này Tống Linh Linh mới trả lời: "Ừm."

Chuyển điện thoại qua chế độ máy bay, Tống Linh Linh vốn định ngủ một lúc, nhưng lại sợ buổi tối không ngủ được nên dứt khoát mở kịch bản ra nhìn.

Đây là một bộ phim truyền hình cô hợp tác với Kiều Diệc Dao, kể về chuyện ở nơi làm việc của nữ chính. Vai diễn của Tống Linh Linh là em gái của Kiều Diệc Dao. Một nhân vật ngây thơ.

Phần diễn của cô không nhiều nhưng lại là nhân vật quan trọng không thể thiếu.

Tống Linh Linh không xem nhiều phim chính kịch* nhưng cô rất có hứng thú với bộ phim này.

(*Chính kịch: Bộ phim có cả yếu tố hài hước và bi kịch.)

Cô rất thích cô gái nhỏ ngây thơ vừa bước vào đại học, rất thích sự thay đổi qua từng năm của cô ấy. Dù đã chín chắn nhưng vẫn giữ được sự ngây thơ ban đầu của cô ấy.

Tống Linh Linh đang xem thì Đường Vân Anh bỗng quay đầu nói với cô: "Đúng rồi, hôm qua chị vừa nhận được một kịch bản, chị cảm thấy cũng không tệ lắm."

"Thể loại gì ạ?" Tống Linh Linh nhìn cô ấy, "Năm nay có lẽ em không có thời gian rảnh rồi đúng không?"

"Nói là mùa xuân năm sau mới khai máy." Đường Vân Anh nói với cô, "Đề tài cổ trang."

Cô ấy nhìn Tống Linh Linh: "Đến lúc đó chị hỏi lại tình hình cụ thể, chị gửi kịch bản cho em xem trước một chút."

Tống Linh Linh gật đầu: "Được."

Thời gian bay từ Bắc Thành đến Ninh Thành không dài.

Cảm giác không lâu lắm máy bay đã đáp xuống.

Phía nhãn hàng có sắp xếp xe đến đón, sau khi mọi người lên xe, Tống Linh Linh quay đầu nhìn cảnh đêm của thành phố biển Ninh Thành.

Bóng tối dày đặc, người đi đường rất nhiều. Gió đêm mát mẻ dễ chịu.

Nhìn một lúc thì Tống Linh Linh nhận được tin nhắn của Thẩm Điệp.

Thẩm Điệp: "Đáp xuống Ninh Thành rồi chứ?"

Tống Linh Linh cười một tiếng: "Đến rồi ạ."

Thẩm Điệp: "Được."

Tống Linh Linh: "?"

Thẩm Điệp: "Lén nói cho em biết, chị hỏi giúp người nào đó."

Tống Linh Linh khẽ giật mình, muốn nói người nào đó sao không tự đi hỏi thì Thẩm Điệp đã nói cho cô trước.

Thẩm Điệp: "Mặc dù không biết tình huống cụ thể của hai người thế nào nhưng người đứng xem này vẫn muốn nói một câu, Giang Trục không cố ý nói với em như vậy đâu. Có điều em muốn so đo với cậu ấy chị vô cùng đồng ý."

Thẩm Điệp nhấn mạnh: "Chỉ có so đo mới có thể làm cho cậu ấy biết được sự nghiêm trọng của chuyện này để sau này không tái phạm nữa."

Tống Linh Linh cong môi: "Vâng, em cảm thấy chị Thẩm Điệp nói đúng."

Thẩm Điệp: "Chị cũng thấy mình nói rất đúng. Em cứ mạnh mẽ hành hạ Giang Trục, đừng có để cho cậu ấy kiêu ngạo nữa."

Tống Linh Linh: "...Chị là chị dâu của anh ấy sao?"

Thẩm Điệp: "Đương nhiên rồi. Chị đây là vì muốn tốt cho cậu ấy, tránh cho cậu ấy phải cô đơn cả đời, vợ cũng không theo đuổi được."

Tống Linh Linh: "."

Hai người hàn huyên hai câu, Thẩm Điệp còn lén gửi cho cô ảnh Giang Trục ở nhà hàng, oán giận nói: "Lại chiếm chồng chị. Cậu ấy không vui liền tìm Giang Du Bạch uống rượu, chị cũng không biết nên nói gì cho tốt."

Tống Linh Linh cũng không biết nên nói gì.

Cô gửi lại một gói biểu cảm.

Trả lời xong, cô mở hình Thẩm Điệp gửi.

Thẩm Điệp chụp lén nên góc độ không quá tốt, ảnh chụp thậm chí còn có hơi mờ. Nhưng dù cho như thế cũng khó che giấu được khí thế của Giang Trục và Giang Du Bạch ngồi cùng một chỗ.

Cô cụp mắt nhìn người cách đó không xa, đường nét góc nghiêng sắc sảo, trong tay anh đang nghịch một điếu thuốc, vẻ mặt mờ mịt không rõ, như đang ngẩn ngơ.

Trên bàn có hai ly rượu cũng chẳng còn bao nhiêu, cũng không biết đây là ly thứ nhất hay ly thứ hai của anh.

Có điều Tống Linh Linh cũng không cảm thấy Giang Trục đang mượn giải sầu.

Cô tự nhận mâu thuẫn nhỏ giữa hai người không đến mức khiến anh phải mượn rượu giải sầu. Huống chi anh cũng không phải là người gặp chuyện chỉ có thể dựa vào rượu để giải quyết vấn đề.

Đúng là Giang Trục không phải người như vậy.

Tối hôm qua đúng là anh có hơi cần mượn rượu giải sầu nhưng hôm nay thì không.

Anh biết nên xử lý chuyện giữa mình và Tống Linh Linh thế nào, uống một ly với Giang Du Bạch chỉ để thoải mái hơn.

Anh đang suy nghĩ thì Thẩm Điệp bỗng nhiên lên tiếng: "Linh Linh đến Ninh Thành rồi."

Giang Trục giương mắt, "Đến khách sạn chưa?"

"...Đang trên đường." Thẩm Điệp thăm dò nhìn anh, "Cậu muốn biết thì không thể trực tiếp hỏi sao."

Vẻ mặt Giang Trục hơi kiềm chế, cổ họng chua chát, "Tôi sợ cô ấy khó xử."

Thẩm Điệp không hiểu, "Khó xử cái gì?"

Giang Trục không nói.

Anh sợ Tống Linh Linh không muốn trả lời tin nhắn của anh, nhưng lại cảm thấy không trả lời là không lễ độ nên miễn cưỡng trả lời anh. Đối với chuyện như thế này anh không muốn làm cô khó xử chút nào.

Thấy anh không nói lời nào Thẩm Điệp cũng không miễn cưỡng nữa.

Cô ấy lắc đầu cảm khái, "Cậu tự giải quyết cho tốt đi."

Giang Trục: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia