ZingTruyen.Asia

Canh Bao Rung Dong


Tống Linh Linh ngừng một chút, cụp mắt nhìn sủi cảo tôm bên miệng, ánh mắt dời lên đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Giang Trục.

Hình như anh không cảm thấy hành động của mình có gì không ổn, cứ như vậy nhìn thẳng Tống Linh Linh.

"..."

Yên tĩnh mấy giây Tống Linh Linh thực sự không lù lù bất động giống Giang Trục được, môi cô khẽ nhúc nhích, giơ tay lên nói: "Để tôi tự ăn là được."

Cô thật sự không quen được người khác đút ăn.

Giang Trục thoáng ngừng lại, đưa đũa cho cô.

Tống Linh Linh nhận lấy, gắp miếng sủi cảo tôm anh vừa muốn đút cho cô.

Vừa đưa vào miệng ánh mắt Tống Linh Linh liền sáng lên.

Nhìn biểu cảm nhỏ của cô, Giang Trục nhướng mày thấp giọng nói: "Thích không?"

Tống Linh Linh vô thức gật đầu.

Giang Trục hắng giọng, "Sau này có thể đến tiệm đó ăn."

Nghe vậy tay đang gắp miếng sủi cảo tôm thứ hai của Tống Linh Linh dừng lại.

Cô ngẩng đầu nhìn Giang Trục, muốn nói lại thôi.

Giang Trục nghiêng đầu, vẻ mặt bình tĩnh, "Muốn nói gì sao?"

"Đạo diễn Giang." Tống Linh Linh nói, "Ý đồ của anh đừng có rõ ràng như vậy được không."

Giang Trục mỉm cười, "Ý đồ của tôi không rõ ràng."

Anh kéo khăn giấy ở bên cạnh đưa cô lau miệng, cụp mắt nhìn cô, "Tôi sợ em quên mất."

Cơ thể Tống Linh Linh cứng đờ không dám động đậy.

Anh nghiêng người thấp xuống, hô hấp nóng hổi rơi trên hai gò má cô, lòng bàn tay anh mặc dù không trực tiếp chạm đến khóe miệng cô nhưng nhiệt độ cách tờ khăn giấy không khác với khi da thịt kề nhau quá nhiều.

Trên ghế lái có tái xế Tống Linh Linh không quen, từ lúc cô lên tài xế liền không quay đầu, càng không chào hỏi với cô, toàn bộ quá trình đều như muốn làm người tàn hình.

Giang Trục lau miệng cho cô xong liền thu tay về.

Tống Linh Linh cứng ngắc một lúc lâu, nhìn tài xế ngồi trước rồi lại nhìn người đang làm như không có chuyện gì xảy ra bên cạnh, "Anh có phải quên trong xe còn có người không?"

Giang Trục nhìn theo ánh mắt cô, nhạt giọng nói: "Em có thể coi như anh ta không tồn tại."

Tống Linh Linh: "..."

Cô nghẹn lời, tự biết nói không lại Giang Trục nên dứt khoát ngậm miệng.

Cô cảm thấy mình miệng mình vẫn thích hợp để ăn sủi cảo tôm nhất.

Không bao lâu sau Lâm Hạ trở về.

"Chị Linh Linh, em chào hỏi với mọi người rồi, chúng ta đi trước tôi."

Tống Linh Linh đáp lại, "Vậy đi thôi."

Có Đường Vân Anh đứng ra cô cũng không lo mọi người sẽ nghi ngờ nếu cô không đi cùng mọi người.

Cô vừa nói xong, lái xe mới chậm rãi ngẩng đầu từ màn hình điện thoại, nhìn Giang Trục, "Tiểu thiếu gia."

Nghe được xưng hô thế này Tống Linh Linh nhìn qua người bên cạnh.

Hôm nay Giang Trục mặc một thân màu đen, lười biếng dựa ra sau, hoàn toàn không giống với anh lúc ở đoàn phim thường ngày, gọi anh một tiếng tiểu thiếu gia thật sự không quá đáng chút nào.

Nhận thấy được ánh mắt của cô, Giang Trừng trước tiên bảo tài xế lái xe xuống núi rồi mới hỏi cô: "Em muốn hỏi cái gì?"

"Không có gì."

Tống Linh Linh lập tức thu lại ánh mắt dò xét, không dám nhìn anh nữa.

Giang Trục nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, trong mắt hiện lên ý cười.

Anh cũng không để ý cô né tránh mình, thấp giọng nói: "Em mệt thì cứ ngủ một chút đi."

Tống Linh Linh muốn nói mình vẫn ổn nhưng phản ứng của cơ thể không lừa người được.

Tối hôm qua cơ bản cô không ngủ, mí mắt vô cùng nặng.

Mùi hương quen thuộc trong xe không khỏi khiến cô cảm thấy an tâm.

Trái tim thấp thỏm một đêm Tống Linh Linh rơi xuống, cô nhắm mắt bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Lúc Lâm Hạ lơ đãng quay đầu đúng lúc nhìn thấy Giang Trục dùng một tư thế không được tự nhiên cản ánh nắng cho chị Linh Linh của cô ấy.

Một tay anh ôm Tống Linh Linh để cô tựa vào vai anh, một tay giơ lên ​​cao chắn ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào.

Hình ảnh rất ấm áp lại đặc biệt.

Đây là lần đầu tiên Lâm Hạ nhìn thấy cảm xúc dịu dàng trên mặt Giang Trục.

Cô ấy líu lưỡi âm thầm thu hồi ánh mắt.

Một giấc này của Tống Linh Linh ngủ cực kỳ lâu.

Lúc cô tỉnh lại lần nữa xe đã ngừng.

Tống Linh Linh mở mắt ra rồi lại nhắm lại.

Không lâu sau cô lại mở mắt ra.

"Tỉnh rồi?"

Bên cạnh có một giọng nam trầm chui vào tai cô.

"Đến khách sạn rồi?" Cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhớ không lầm thì đây cũng là bãi đỗ xe của khách sạn cô.

Giang Trục: "Đến rồi."

Tống Linh Linh theo bản năng cầm điện thoại ở bân cạnh lên nhìn, không thể tin được hỏi: "Đã một giờ rồi sao?"

Cô ngủ gần ba tiếng rồi.

Giang Trục: "Sao thế?"

"Chúng ta đến khách sạn lúc mấy giờ thế." Tống Linh Linh hỏi, "Sao anh lại không đánh thức tôi?"

Giang Trục: "Gọi rồi."

Tống Linh Linh chớp mắt.

Anh nói: "Em nói đừng có quấy rầy em."

"..."

Tống Linh Linh biết mình có tính khí khi thức dậy, những cô không nghĩ mình ngủ trong xe cũng sẽ có.

Bị Giang Trục nói thế cô có loại cảm giác vô cùng xấu hổ.

"Vậy... mọi người cũng phải đánh thức tôi chứ." Nói đến đây cô nhìn ghế trước, "Lâm Hạ đâu?"

"Tôi bảo cô ấy về phòng nghỉ ngơi trước rồi." Giang Trục nhìn cô chăm chú, "Về khách sạn?"

Tống Linh Linh chần chờ gật đầu.

Cô với Lâm Hạ đi chuyến bay buổi tối, lúc này cũng không cần vội vã đến sân bay.

Xuống xe, hai người sóng vai đi đến thang máy.

Tống Linh Linh thuận tay đeo khẩu trang và đội mũ, mà người bên cạnh cô không có chút tự giác của một nhân vật công chúng nào, cứ phơi bày gương mặt đẹp trai của mình ra ngoài.

Vào thang máy, Tống Linh Linh nhấn nút tầng sáu xong liền vào góc đứng.

Đột nhiên cô nhận ra có chút không đúng.

Cô nhìn Giang Trục không nhấn nút bên canh, khó khăn mở miệng: "Anh đặt phòng rồi sao?"

Giang Trục nâng mắt: "Đặt rồi."

"..." Tống Linh Linh mím môi, "Cùng tầng với tôi sao?"

Giang Trục: "Không phải."

Tống Linh Linh: "À."

Nhìn vẻ mặt thẩn thờ của cô, khóe môi Giang Trục khẽ cong lên, "Sao lại không hỏi tiếp nữa?"

"Hỏi cái gì?"

Giang Trục nâng cằm, ra hiệu nói: "Không hỏi vì sao tôi không nhấn nút thang máy."

"..."

Tống Linh Linh thăm dò nhìn anh, mơ hồ không rõ nói: "Tôi cũng không ngốc."

Phòng của Giang Trục không cùng tầng với cô, sở dĩ anh không nhấn nút đương nhiên là vì muốn đưa cô về phòng trước rồi.

Nghe vậy Giang Trục cười khẽ.

Tống Linh Linh không hiểu nhìn anh, ý tứ rất rõ ràng —— cười cái gì.

Giang Trục cong môi, không nói cho cô.

Nhưng cách anh nhìn Tống Linh Linh rất trần trụi. Nếu như ánh mắt có thể truyền được nhiệt độ, Tống Linh Linh cảm thấy mình chắc đã bị đun sôi.

Cũng may Tống Linh Linh không ở tầng quá cao.

Hai người thuận lợi đến nơi.

Đến cửa, Tống Linh Linh quay đầu nhìn về phía người sau lưng mình.

"Tôi đến rồi."

Giang Trục dừng bước, nhìn chằm chằm cô một hồi lâu rồi nói: "Nghỉ ngơi cho tốt."

Tống Linh Linh đáp lại, thấy anh định đi thì hỏi: "Anh... lúc nào sẽ về?"

Giang Trục: "Tối nay."

Tống Linh Linh sững sờ, "Không phải sáng nay anh mới đến Giang Thành sao?"

Giang Trục hắng giọng.

Tống Linh Linh sững sờ chốc lát rồi mới phản ứng kịp Giang Trục là cố ý đến thăm cô.

"Tối nay tôi cũng về mà." Cô nói.

Giang Trục cười một tiếng, "Không đến xem thử, tôi không yên tâm."

Anh rũ mắt nhìn cô rồi đưa tay gõ đầu cô, "Về phòng nghỉ ngơi cho tốt đi, tối nay gặp."

"..."

Trở về phòng, tắm rửa xong, Tống Linh Linh lau tóc ướt rồi ngồi ngẩn người trên ghế.

Trong xe cô đã ngủ một giấc nên bây giờ rất tỉnh táo.

Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi lấy điện thoại đang sạc pin gọi cho Đường Vân Anh.

Lúc cô đang ghi hình chương trình điện thoại đã hết pin nên tự tắt nguồn.

"Alo."

Điện thoại rất nhanh được kết nối.

Tống Linh Linh mở miệng: "Chị Anh đang bận sao?"

Đường Vân Anh cười cười, giọng nói ôn hòa, "Có bận cũng có thời gian để nhận điện thoại của em."

Cô ấy nói, "Chị xem chương trình hôm qua rồi, biểu hiện không tệ."

Tống Linh Linh cong môi, "Chắc là có không ít người mắng em nhỉ."

"Ai tham gia chương trình tạp kỹ mà không bị bắng chứ?" Đường Vân Anh nói, "Chúng ta không xem, không để ý đến là được."

Tống Linh Linh hiểu rõ mấp máy môi, "Chị Anh em muốn hỏi chị chuyện này."

Đường Vân Anh: "Giang Trục?"

Tống Linh Linh: "...Vâng."

Đường Vân Anh mỉm cười biết cô sẽ hỏi nên cũng không giấu giếm, "Tối qua cậu ấy tìm chị nói ghi hình trên núi rất nguy hiểm, muốn đi xem em."

"Sau đó chị đồng ý?" Tống Linh Linh kinh ngạc.

Đường Vân Anh bật cười, "Cậu ấy đã mở miệng, chị nào có lý do từ chối chứ."

Tống Linh Linh trầm mặc một lát rồi nói thầm, "Chị có."

Đường Vân Anh cười, "Nói tới chuyện này chị còn quên hỏi em, sao em không nói với chị chuyện đạo diễn Giang theo đuổi em hả?"

"...?"

Tống Linh Linh ngây người mấy giây, không quá tin tưởng hỏi: "Giang Trục nói sao?"

Đường Vân Anh hừ hừ, "Cậu ấy không nói sao chị có thể đồng ý cậu ấy mà gọi điện thoại cho đạo diễn chương trình, nói chị có sắp xếp nhân viên đến hiện trường đón em chứ."

Tống Linh Linh trầm mặc.

Yên tĩnh một lát thì Đường Vân Anh hỏi: "Chuyện khi nào?"

"Thì ...mới trước đây không lâu." Tống Linh Linh nói, "Sau khi phim đóng máy."

Đường Vân Anh à một tiếng, "Thế sao."

Nghe ngữ điệu này của cô ấy Tống Linh Linh nhất thời không nghĩ ra được thái độ của cô ấy đối với chuyện này.

Cô nghĩ nghĩ, "Chị Anh, chị không nói chút gì sao?"

"Nói cái gì?" Đường Vân Anh hỏi lại.

Tống Linh Linh cau mày, dường như không hiểu, "Chị không ngăn cản?"

Đường Vân Anh: "Em cảm thấy chị cản được Giang Trục sao?"

Tống Linh Linh: "Ý của em không phải vậy." Cô sắp xếp từ ngữ một chút, "Ý của em là... Em là người nổi tiếng, có người theo đuổi nghệ sĩ của chị, chị không cắt đứt suy nghĩ của người ta mà còn đi giúp đỡ là sao."

Đây mới là chỗ khiến Tống Linh Linh ngạc nhiên.

Đường Vân Anh ai da một tiếng, "Người nổi tiếng thì sao, vốn lúc chị ký hợp đồng với em cũng không có hạn chế việc em yêu đương mà."

Cô ấy nói, "Huống chi bây giờ là Giang Trục theo đuổi em, chị xem trọng hai người, tại sao phải cản chứ?"

Đường Vân Anh nói như vậy trong nháy mắt khiến Tống Linh Linh không còn lời nào để nói.

Cô biết từ trước đến nay Đường Vân Anh đều cho nghệ sĩ của mình quyền tự do rất lớn, nhưng cô không nhớ cô ấy ngay cả việc nghệ sĩ của mình yêu đương cũng ủng hộ.

Im lặng một lát Tống Linh Linh nhỏ giọng nói: "Được thôi."

Đường Vân Anh cười, "Chị ủng hộ em yêu đương sao em còn ủy khuất như thế."

"Không có." Tống Linh Linh hậm hực, "Chỉ là em có chút bất ngờ."

Đường Vân Anh hiểu, trấn an cô, "Em không phải xuất thân từ thần tượng, mấy năm này cứ luôn cần cù chăm chỉ quay phim thì yêu đương sẽ không đến mức ảnh hưởng nhiều đến sự phát triển của em, huống chi còn là cùng Giang Trục."

Đổi lại là người khác Đường Vân Anh có thể còn lo lắng một chút. Nhưng biết là Giang Trục, cô ấy cảm thấy mình có thể hoàn toàn yên tâm.

Tống Linh Linh: "...Bọn em còn chưa yêu nhau đâu!"

"Chuyện sớm muộn thôi." Là người từng trải, Đường Vân Anh coi như thấy rất rõ ràng.

Môi Tống Linh Linh khẽ động, muốn phản bác cô ấy nhưng lại cảm thấy bây giờ phản đối không có ý nghĩa gì.

Đường Vân Anh còn đang bận, nhanh chóng kết thúc cuộc gọi với cô, "Không còn chuyện gì nữa, chị Anh tiếp tục làm việc đây."

Cô ấy dặn dò Tống Linh Linh, "Em đừng cho mình áp lực quá lớn, muốn làm gì thì cứ làm. Chỉ cần không phạm pháp phạm tội, chuyện khác đều rất dễ nói."

"Em biết rồi, chị làm việc đi." Tống Linh Linh ngoan ngoãn trả lời.

Cúp điện thoại Tống Linh Linh chậm rãi đi về phòng tắm lấy máy sấy.

Sau khi sấy tóc xong, cô về giường đăng nhập vào Wechat, lúc này mới thấy không ít tin nhắn Giang Trục, Thịnh Vân Miểu, còn có Thẩm Điệp gửi cho cô.

Thịnh Vân Miểu không có việc gì, cô ấy cơ bản chỉ nói chuyện chương trình trực tiếp của cô, đang bình luận mắng người.

Thẩm Điệp cũng không khác với Thịnh Vân Miểu, nhưng có chút nội dung không giống.

Thẩm Điệp chia sẻ với cô, chuyện cô ấy đang xem trực tiếp với Giang Trục, hai người báo cáo hết những bình luận khó coi, lại nhắc đến chuyện Giang Trục tìm anh trai anh giúp đỡ để đưa anh đến Giang Thành.

Cuối cùng Thẩm Điệp còn nói Giang Trục tìm Giang Du Bạch giúp đỡ, cô ấy thừa cơ lừa gạt tống tiền Giang Trục. Giang Du Bạch cũng vui vẻ để vợ mình tống tiền Giang Trục.

Đợi khi cô về Bắc Thành cô ấy sẽ lấy tiền đã lấy được từ chỗ Giang Trục mời cô và Thịnh Vân Miểu đi tắm suối nước nóng.

Mùa thu là mùa thích hợp để tắm suối nước nóng và trượt tuyết.

Thông qua tin nhắn Tống Linh Linh có thể cảm nhận được sự hưng phấn của Thẩm Điệp, và sự nghiêm túc của Giang Trục.

Sự nghiêm túc đối với cô.

Anh muốn theo đuổi cô, giống như không phải nói đùa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia