ZingTruyen.Asia

Canh Bao Rung Dong


Lúc bốn chữ "bánh mì phô mai " chui vào lỗ tai khiến cô ngơ ngác một lúc.

Cô cứng đờ nhìn cái túi kia rồi chậm chạp ngẩng đầu đối diện với Giang Trục.

Con ngươi anh có màu rất đen nhưng lại rất sáng.

Đèn cảm ứng ngoài hành lang chẳng biết đã tối xuống lúc nào, anh đứng trước cửa, nửa người ẩn trong bóng tối càng nổi bật lên sự lạnh lùng của anh.

Hai người nhìn nhau.

Tống Linh Linh nhìn gương mặt đẹp trai trầm tĩnh của anh, ánh mắt không biết nên đặt đâu, miệng cũng quên khép mở.

Có lẽ là vì cô phản ứng quá mức nên Giang Trục đột nhiên nở nụ cười, "Không muốn sao?"

"...Ăn phô mai sẽ mập." Tống Linh Linh nhịn một lúc rồi nói một câu.

Nghe vậy Giang Trục hơi dừng lại, "Vậy ——"

Không chờ anh nói hết câu, Tống Linh Linh nói: "Nhưng ăn vào bữa sáng có lẽ vẫn được."

Giang Trục cụp mắt, ánh mắt rơi trên đôi mắt tránh né của cô.

"Bỏ vào tủ lạnh." Anh đưa cái túi cho cô.

Tống Linh Linh nhận lấy, dùng bộ não vẫn còn hoạt động của mình nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện.

"Vậy tôi đi ngủ đây." Cô nhanh chóng nói, "Đạo diễn Giang cũng nghỉ ngơi sớm một chút, cảm ơn bánh mì của anh."

Nói xong cô không đợi Giang Trục trả lời đã lui về sau một bước, đóng cửa lại.

Nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, trước mắt Giang Trục hiện lên dáng vẻ chột dạ vừa rồi của cô, trong mắt anh hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Cửa đóng lại.

Tống Linh Linh cầm bánh mì đến trước tủ lạnh.

Cô cúi đầu nhìn bánh mì phô mai trong túi, không chỉ một mà mà có tận ba ổ. Giang Trục hẳn là chuẩn bị cho cô, còn có cả Lâm Hạ và Thịnh Vân Miểu.

Tống Linh Linh nhìn chằm chằm ba phần bánh mì phát ngốc mấy phút, trong đầu cô hiện lên những suy nghĩ lung tung.

Cô không ngốc nhưng cũng không dám chắc chắn chuyện gì.

Bỏ bánh mì vào tủ lạnh xong Tống Linh Linh lại lên giường nằm.

Cô lăn lộn trong chăn vài vòng rồi mở điện thoại, suy nghĩ nên hỏi Thịnh Vân Miểu ngủ chưa hay là nên xem phát lại của liên hoan phim.

Cô còn chưa nghĩ ra Lâm Hạ đã gửi tin nhắn cho cô trước, hỏi cô bữa sáng muốn ăn gì, có muốn ăn bánh mì phô mai không.

Tống Linh Linh: "Bánh mì phô mai?"

Lâm Hạ: "Dạ! ! Trì Bân vừa mới đưa cho trợ lý sinh hoạt, nói là mang về từ Giang Thành, mọi người đều có! Chị có ăn không? Nếu có em sẽ lấy 2 phần nhé."

Cô ấy sợ Tống Linh Linh muốn ăn kiêng nên muốn hỏi sớm một chút.

Thấy vậy, Tống Linh Linh trước tiên trả lời một dấu chấm lửng cho Lâm Hạ.

Lâm Hạ khó hiểu: "Sao thế?"

Tống Linh Linh: "Chị không ăn đâu."

Lâm Hạ: "Được rồi."

Tống Linh Linh không trả lời tin nhắn của cô ấy.

Cô từ trên giường ngồi dậy, nhíu mày nhìn ra ngoài cửa.

Trong chớp mắt đó cô cảm thấy mình như đồ ngốc.

Tống Linh Linh đưa tay gõ đầu mình, nói một mình: "Nghĩ gì thế hả Tống Linh Linh."

Cô lại nằm xuống, nhìn trần nhà thở ra, cảm kích khi Giang Trừng đưa đồ cho cô đã không hỏi cô muốn hỏi gì, nếu không ngày mai làm sao cô đến phim trường được.

Thở phào xong, cô lại cảm thấy có chút không quá dễ chịu.

Về phần khó chịu ở đâu thì Tống Linh Linh không nói ra được cũng không thể diễn tả chính xác.

Cô không nhịn được nghĩ, Giang Trục cố ý sao?

Anh nói vậy ở liên hoan phim là vì để ứng phó với MC hay là để mê hoặc người hâm mộ.

Tống Linh Linh vắt óc suy nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra.

Sáng hôm sau, Tống Linh Linh để bụng rỗng đến phim trường.

Cô vừa vào liền nhìn thấy vài nhân viên đang ăn sáng.

Ừm.

Bữa sáng của họ chính là bánh mì phô mai cô nhận được tối qua và sữa bò.

Tống Linh Linh nhìn một chút rồi đến chỗ thoáng mát ngồi xuống.

Không lâu sau Lâm Hạ chạy đi mua cà phê cho cô đã về.

"Chị Linh Linh." Cô ấy nhìn thấy quầng thâm nơi đáy mắt của Tống Linh Linh, "Tối qua chị ngủ không ngon sao?"

Tống Linh Linh uể oải, "Đâu có."

Cô cầm cà phê uống một ngụm, nhịn không được ghét bỏ: "Đắng quá."

Lâm Hạ chớp mắt mấy cái, nghiêm túc nói: "Chị nói muốn cà phê đen."

Tống Linh Linh liếc cô ấy một cái, không muốn nói chuyện với cô ấy nữa.

Lâm Hạ thấy cô cũng không thật sự tức giận mới lấy bữa sáng trong túi ra, vừa mở ra vừa hỏi, "Chị không ăn thật sao?"

Tống Linh Linh chống cằm ngẩn người nhìn bữa sáng trên bàn: "Không ăn."

Cô mới không ăn bánh mì Giang Trục mang về.

Lâm Hạ à một tiếng, lấy một cái trong đó ra tính ăn thì bỗng nhiên cô ấy nhớ tới, "Không phải chị thích ăn cái này nhất sao?"

Cô ấy nhớ kỳ nghỉ trước đó lúc cô ấy đến Giang Thành chơi, Tống Linh Linh đã bảo cô ấy mang về.

Tống Linh Linh mặt không biểu cảm, "Bây giờ không thích ăn nữa."

Lâm Hạ: "...Được ạ."

Ăn xong một cái, Lâm Hạ cảm giác mình có thể ăn thêm cái nữa.

Cô ấy thăm dò nhìn về phía Tống Linh Linh, "Vậy cái này..."

Tống Linh Linh: "Em ăn đi."

Lâm Hạ: "Chị chắc không?"

Tống Linh Linh lại nhấp một ngụm cà phê, giọng điệu chắc chắn, "Cực kỳ chắc chắn."

Nói xong câu này cô cúi đầu xem kịch bản, không chú ý đến có người đang đi về phía cô.

Dưới bóng đen, lông mi Tống Linh Linh khẽ nhúc nhích.

Trong miệng Lâm Hạ toàn là đồ ăn, sau khi nuốt vào cô ấy mới gọi: "Đạo diễn Giang."

Giang Trục gật đầu, cụp mắt nhìn người chỉ để lại cho mình đỉnh đầu, có chút hoang mang.

"Đến lúc nào thế?"

Tống Linh Linh ngẩng đầu, "Vừa mới đến."

Nhận ra cảm xúc lạnh nhạt của cô, Giang Trục khẽ cau mày, "Ngủ không ngon?"

"Rất ngon."

"..."

Yên tĩnh một lát, Lâm Hạ nhạy bén ý thức được không khí ở đây không đúng lắm, vội nói: "Chị Linh Linh, em qua bên kia giúp đỡ, chị có cần gì thì gọi em."

Lâm Hạ bỏ lại lời này rồi nhanh chóng chạy đi.

Hai người nhìn Lâm Hạ đi xa, Giang Trục đưa tay gõ bàn hấp dẫn sự chú ý của Tống Linh Linh.

Bốn mắt nhìn nhau.

Vẻ mặt Tống Linh Linh vẫn như thường, "Đạo diễn Giang tới tìm tôi nói kịch bản sao?"

"Muốn nói chuyện với cô về cảnh quay tiếp theo." Giang Trục dừng lại, "Nhưng trước khi nói kịch bản tôi muốn biết một chuyện."

Tống Linh Linh: "Chuyện gì?"

Ánh mắt Giang Trục khóa chặt cô, con ngươi đen láy tìm tòi nghiên cứu, "Sao tâm trạng cô lại không tốt."

Tống Linh Linh khẽ giật mình, hoàn toàn không ngờ tới chuyện anh muốn biết lại là chuyện này.

Ánh mắt cô hơi ngừng lại, chậm chạp rời khỏi anh, "Tâm trạng tôi không có không tốt."

"Cô có." Giang Trục chắc chắn.

Tống Linh Linh không nói gì, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngủ không ngon."

Nghe vậy Giang Trục nhíu mày, "Uống sữa bò cũng không ngủ được?"

"..."

Tống Linh Linh vô thức ngước mắt nhìn về phía anh, nhất thời yên lặng.

Kỳ thật tâm trạng của cô không có không tốt, chỉ là cô cảm thấy xấu hổ.

Tối qua lúc cô biết Giang Trục đã mua bánh mì cho tất cả mọi người, Tống Linh Linh chỉ mừng vì cô ấy đã không hỏi ra những suy nghĩ trong lòng mình.

Nhưng sau khi suy nghĩ rõ ràng cô lại cảm thấy không đúng lắm.

Người thông minh giống Giang Trục, coi như cô không nói anh chắc chắn cũng có thể đoán được cô đang nghĩ gì.

Không chừng Giang Trục còn cảm thấy cô thật biết tưởng tượng, vậy mà cho rằng anh thích cô.

...

Sau khi ý thức được chuyện này, Tống Linh Linh hận không được tìm một cái lỗ chui xuống.

Hiểu sai ý không xấu hổ.

Xấu hổ là hiểu sai ý của đạo diễn của mình.

Giang Trục: "Nói chuyện."

Tống Linh Linh: "Ừm."

Cô hoàn hồn bình tĩnh nói, "Sữa bò chỉ hỗ trợ đi vào giấc ngủ không phải uống xong thì có thể ngủ ngon."

Cô không muốn tiếp tục đề tài này với Giang Trục nữa, chủ động hỏi: "Đạo diễn Giang, anh nói một chút cho tôi thay đổi của cảnh này đi."

Giang Trục thấy cô không muốn nói nên anh cũng không miễn cưỡng.

Anh đáp lại, tập trung giảng kịch bản cho cô.

Thảo luận một hồi Giang Trục được nhân viên gọi đi.

Anh vừa đi Thịnh Vân Miểu liền đến.

"Tra tấn kết thúc rồi sao biểu cảm của cậu còn khó coi như vậy?"

Tống Linh Linh liếc cô ấy một cái, "Sau khi đóng máy tra tấn mới tính là kết thúc."

Thịnh Vân Miểu buồn cười, "Sao có thể khoa trương như vậy, gần đây đạo diễn Giang rất dịu dàng với cậu mà."

Nói đến chuyện này Tống Linh Linh nhịn không được lẩm bẩm, "Không bằng anh ấy cứ hung dữ với tớ luôn đi."

Nếu như vậy cô cũng không suy nghĩ nhiều chỉ vì một miếng bánh mì.

Thậm chí còn suy nghĩ nếu Giang Trục thật sự thích cô thì cô phải lấy lí do gì để từ chối anh thì tốt.

Nghĩ đến những thứ này Tống Linh Linh chỉ muốn chết cho xong.

Cô tự mình đa tình quá rồi! !

Sao cô lại nghĩ Giang Trục có ý với mình chứ.

Thịnh Vân Miểu nhướng mày, "Nói thế nào."

Cô ấy ngửi được mùi drama, nhỏ giọng hỏi: "Cậu với đạo diễn Giang xảy ra chuyện gì mà tớ không biết sao?"

"Không có." Tống Linh Linh đẩy cô ấy ra, "Không nói với cậu nữa, tớ phải đọc kịch bản."

Thịnh Vân Miểu: "Lời thoại cậu đều thuộc làu làu rồi được chưa."

Tống Linh Linh trừng cô ấy, "Vậy cũng phải tiếp tục đọc."

Thịnh Vân Miểu im lặng.

Cô ấy nói thầm, "Được thôi bây giờ tớ không hỏi, dù sao nếu cậu muốn nói, tớ nhất định sẽ là thùng rác đầu tiên mà cậu cần tới."

Tống Linh Linh: "."

Ba ngày sau, toàn bộ cảnh quay của Từ Mãn được quay xong.

Lúc Giang Trục nói cảnh quay cuối cùng đã qua, Từ Mãn kích động ôm lấy Tống Linh Linh.

Tống Linh Linh đột nhiên không kịp chuẩn bị nhưng cũng bị lây tâm trạng của anh ấy, "Đóng máy vui vẻ nha Trần Dặc."

Từ Mãn cười ha hả buông cô ra, "Cảm ơn Tô Vãn."

Dứt lời anh ấy lại ôm những người khác.

Phó đạo diễn, biên kịch, nhân viên ánh sáng,... Lúc đến trước mặt Giang Trục, Từ Mãn đối diện với ánh mắt muốn giết mình của anh, do dự nói: "Đạo diễn Giang ôm một chút không?"

Giang Trục rất miễn cưỡng ôm anh ấy, nói một câu: "Tương lai có triển vọng."

Từ Mãn cười nói: "Đạo diễn Giang."

Giang Trục nhìn anh ấy.

Từ Mãn nhỏ giọng, "Tôi vừa ôm Linh Linh, anh sẽ không cắt nhiều cảnh quay của tôi chứ?"

"..."

Vẻ mặt Giang Trục cứng lại, liếc anh ấy một cái, "Biết tôi sẽ cắt còn ôm."

Từ Mãn rất là vô tội, "Đóng máy nên em không nhịn được."

Giang Trục khẽ mỉm cười.

Từ Mãn nhe răng cười nói: "Nếu anh không cắt cảnh quay của em em có thể giúp anh."

"Không cần." Giang Trục không muốn nhìn thấy anh ấy, "Đi chụp hình thôi."

Từ Mãn nghẹn lời, "Được thôi, vậy em chờ anh cần thì sẽ đến nhờ em giúp."

Giang Trục: "Không có ngày đó đâu."

Từ Mãn hứ với anh một tiếng, "Em cảm thấy có đó."

Hai người nói nhỏ người bên cạnh không nghe được hai người đang nói gì.

Dư Đan đã cùng mọi người đứng chung để chuẩn bị chụp hình, thấy hai người còn chưa đến, cô ấy lớn tiếng gọi: "Đạo diễn Giang Từ Mãn hai người các cậu đang nói gì đó, còn không đến chụp ảnh?"

Phó đạo diễn Vương: "Nói thầm đấy."

Dư Đan nhíu mày, "Nói thầm gì đó chúng ta không thể nghe sao?"

Phó đạo diễn Vương: "Nếu chúng ta có thể nghe thì còn gọi là nói thầm sao?"

Tống Linh Linh ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện nhịn không được bật cười.

Dư Đan nhìn nụ cười trên mặt cô, cố ý trêu chọc cô, "Linh Linh có muốn biết hai người họ đang nói gì không?"

Đối diện với ánh mắt tò mò của Dư Đan và phó đạo diễn Vương, Tống Linh Linh lắc đầu, "Em không tò mò đâu."

Dư Đan: "..."

Phó đạo diễn Vương: "..."

Đang nói chuyện thì Giang Trục và Từ Mãn đến gần.

Mùi cây linh sam quen thuộc chui vào mũi Tống Linh Linh, cô còn chưa kịp phản ứng đã bị thợ chụp hình kêu nhìn máy ảnh.

Cô ngước mắt, người bên cạnh nghiêng đầu.

Âm thanh máy ảnh vang lên, một cảnh này dừng lại.

Chụp hình nhóm xong, Từ Mãn bị nhân viên công tác lôi kéo chụp ảnh.

Tống Linh Linh thấy anh ấy được mấy cô gái nhỏ vây quanh, đồng cảm sâu sắc.

Từ Mãn rất được hoan nghênh ở đoàn phim, anh ấy đóng máy khiến mọi người rất không nỡ.

Kỳ thật Tống Linh Linh cũng có chút.

Từ Mãn là nam diễn viên hiếm hoi nổi tiếng hơn cô, có kỹ thuật diễn xuất tốt hơn cô, nhưng trước giờ không tự cao tự đại, rất dễ dàng hợp tác.

Tẩy trang thay quần áo của mình xong, Tống Linh Linh nhận được tin nhắn của Từ Mãn.

Từ Mãn: "Không chụp ảnh với anh đã đi rồi?"

Tống Linh Linh: "Không phải anh đang bị nhân viên vây quanh sao."

Từ Mãn: "Bây giờ chụp xong rồi, chúng ta cùng nhau chụp đi? Tối nay anh phải bay đến nơi khác rồi."

Tống Linh Linh: "Được thôi."

Hai người bảo thợ chụp ảnh chụp vài tấm.

Từ Mãn cười nói: "Tối anh cứ gửi ảnh cho tôi đi, tôi đăng lên weibo."

Thợ chụp ảnh đồng ý: "Được, rất mong chờ « Hẻm Nhỏ » của chúng ta ra mắt với mọi người."

Từ Mãn đáp lại.

Nhận được hình thợ chụp ảnh gửi, Từ Mãn còn gửi một phần cho Tống Linh Linh.

Gửi xong, lúc này anh mới đăng weibo.

Fan đã biết hôm nay là ngày Từ Mãn đóng máy nên đang chờ bài đăng mới của anh.

Lướt một hồi cuối cùng mọi người cũng đợi được.

[ @Từ Mãn V: Nói tạm biệt với Trần Dặc, hi vọng có thể sớm ngày gặp mặt với mọi người. Thuận tiện cảm ơn @Giang Trục đạo diễn Giang và tất cả nhân viên công tác, đồng nghiệp của « Hẻm Nhỏ » đã chăm sóc tôi, cuối cùng vẫn phải đặc biệt cảm ơn @Tống Linh Linh, không có Tô Vãn sẽ không có Trần Dặc, rất vui vẻ vì có thể diễn với em.]

Bài đăng này của Từ Mãn vừa xuất hiện không ít người đều cảm thấy ngạc nhiên.

Anh ấy rất ít khi khen người khác phái.

Huống chi là người cùng tuổi.

Không ít fan đã nhìn thấy và lập tức bình luận dưới bài đăng.

"A cái này... Hình như tôi ngửi được hương vị ngọt ngào."

"? ? ?"

"Không thể nào không thể nào, nhập vai quá sâu?"

"Đừng mà! ! ! Em trai Từ Mãn! ! Cậu phải nhớ rõ cậu vẫn là một em trai! !"

...

Rất nhiều bình luận.

Thời điểm Tống Linh Linh nhìn thấy, Từ Mãn đã chọn một bình luận hỏi anh có phải nhập vai quá sâu không để trả lời.

"Từ Mãn: Nghĩ gì thế hả? Trần Dặc và Tô Vãn là người yêu, tôi và Linh Linh đời này chỉ có thể là anh em trai."

Không ít người bị câu trả lời của anh chọc cười, nhao nhao tại sao lại là anh em trai mà không phải anh em gái.

Từ Mãn lại trả lời: Bởi vì tôi không xứng.

Nhưng anh ấy cũng không dám nhận em vợ tương lai là Giang Trục.

Tuy nói hai người này trước mắt còn chưa có chuyện gì nhưng với sự hiểu biết của Từ Mãn với Giang Trục và Tống Linh Linh, đây chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.

Tống Linh Linh nhìn tương tác của Từ Mãn và fan, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.

Cô suy nghĩ nửa ngày rồi bình luận một câu rất đơn giản: "Đóng máy vui vẻ, ngày ngày vui vẻ."

Bình luận xong Tống Linh Linh thoát weibo.

Sau khi Từ Mãn đi, phim trường yên tĩnh hơn bình thường.

Cảnh quay những ngày cuối cùng của Tống Linh Linh phần lớn đều là cảnh phải kìm nén cảm xúc.

Cảnh quay ngày cuối cùng là một cảnh trong mưa.

Trước đó Giang Trục đã xem dự báo thời tiết, đây là cảnh Tô Vãn và Trần Dặc xa nhau.

Trong đêm tối, một đêm mưa rất lớn.

Tình trạng tinh thần của tất cả mọi người trên phim trường đều căng thẳng, vì mưa tự nhiên có thể gặp nhưng không thể cầu.

Tuy nói đoàn phim có chuẩn bị mưa nhân tạo, nhưng có thể quay dưới trời mưa tự nhiên là tốt nhất.

Bóng đêm đen như mực, còn hơi lạnh.

Tống Linh Linh đã chuẩn bị trước một ly trà gừng, lúc này đang ngồi một bên chờ quay.

Giang Trục đang sắp xếp nhân viên, tranh thủ quay cảnh này ba lần liền qua.

Sắp xếp xong, anh đến chỗ Tống Linh Linh.

"Chuẩn bị xong chưa?"

Tống Linh Linh ngước mắt, "Vâng."

Giang Trục nhìn cô, thấp giọng nói: "Đừng quá áp lực, trận mưa này sẽ rất lâu, cứ từ từ."

Nghe vậy Tống Linh Linh cười một tiếng, "Tôi biết rồi."

Giang Trục nhìn nụ cười của cô, vẻ mặt hơi trầm xuống, "Vào vị trí thôi."

"Vâng."

Ý của Tống Linh Linh là cô muốn qua cảnh này trong một lần.

Nhưng thật đáng tiếc cô không làm được.

Cảm xúc không đủ, Giang Trục bảo cô làm lại.

Sửa sang một chút Tống Linh Linh lại đội mưa bước vào ống kính.

Mưa to đến nỗi làm nước bắn tung tóe trên mặt đất.

Ngay lúc ống kính quay đến cô, cô đã biến thành Tô Vãn.

Giang Trục nhìn chằm chằm máy giám sát, quan sát biến hóa cảm xúc của cô.

Tô Vãn không có Trần Dặc, cô ấy đã vô hồn từ lâu, nhưng đêm nay, cô ấy đã có.

Bởi vì cô ấy phải gặp Trần Dặc.

Tiếng mưa đã che đi những lời thì thầm của cô, những gì mọi người có thể nhìn thấy chỉ là sự chuyển động của môi cô.

Nhưng đây chính là điều Giang Trục muốn, cũng là những điều họ muốn cho người xem nhìn thấy.

Nơi Tô Vãn rời đi chính là mộ của Trần Dặc.

Đây là lần đầu tiên cô đến sau khi Trần Dặc qua đời.

Đôi mắt cô đã có thể nhìn thấy, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Trần Dặc trên bia mộ, nhìn thấy rõ gương mặt của anh.

Cô đem dáng vẻ của anh nhớ kỹ.

Ngày Tô Vãn rời đi chính là ngày thứ chín mươi chín sau khi Trần Dặc qua đời.

Lúc Giang Trục nói ra chữ "qua", Tống Linh Linh vẫn không nhúc nhích.

Cô đi chậm lại, cảm thấy mi mắt có chút nặng trĩu.

Mở mắt dưới trời mưa là chuyện rất khó, trong nháy mắt khi cố gắng mở mắt ra cô thấy người đang che dù màu đen bước nhanh đến chỗ mình.

Dưới tán dù che đi mưa lớn.

Tống Linh Linh ngước mắt đụng phải ánh mắt sâu thẳm của Giang Trục.

Còn Lâm Hạ đang muốn bước đến thấy cảnh này, cô ấy theo bản năng dừng bước.

Nhân viên công tác xung quanh đều có hơi ngạc nhiên.

Nhưng cũng không nhận ra chỗ nào không thích hợp.

"Có thể đứng dậy không?" Giang Trục nửa ngồi xuống trước mặt Tống Linh Linh, đưa tay cho cô.

Tống Linh Linh giật mình nhìn cánh tay của anh đưa tới, nhẹ nhàng ừ một tiếng: "Có thể."

Nói xong, cô mượn lực của Giang Trục đứng dậy.

Vừa đứng lên Giang Trục quay đầu, "Khăn lông đâu?"

Lâm Hạ vội vàng đưa tới.

Giang Trục nhận lấy, đưa dù cho Tống Linh Linh rồi trực tiếp đắp khăn lên đầu Tống Linh Linh.

"Lau trước một chút đi."

Lúc phản ứng được Giang Trục đã tự mình lau cho cô, Tống Linh Linh cảm thấy hơi chột dạ, vội vàng nói: "Đạo diễn Giang để tự tôi làm đi."

Giang Trục dừng lại, cũng ý thức được nơi này không đúng.

"Ừm."

Anh nói, "Đi tắm rửa thay quần áo đi, đừng để bị cảm."

Tống Linh Linh đáp lại.

Hai người đi hai hướng, Giang Trục quay đầu nhìn cô, trong ánh mắt mang theo ý cưới, "Quên nói với cô, đóng máy vui vẻ."

Tống Linh Linh đối diện với đôi mắt của anh, nói: "Cảm ơn."

Phim trường có chuẩn bị nước nóng.

Không có phòng tắm để tắm rửa, nhưng Tống Linh Linh xối nước nóng, thay một bộ quần áo sạch sẽ, cả người cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Làm xong những việc này, Tống Linh Linh được gọi đến dưới mái hiên chụp ảnh.

Trời vẫn còn mưa, mọi người chỉ có thể chen chúc dưới lều dựng để chụp ảnh tập thể.

Lần đóng máy này Tống Linh Linh lại nhận được một bó hoa giống lần đóng máy trước.

Điểm khác biệt duy nhất giữa hai bó hoa này là bó này lớn hơn một chút.

Chụp ảnh xong, Tống Linh Linh đưa hoa cho Lâm Hạ, cô muốn vệ sinh.

Lúc từ nhà vệ sinh ra, cô đúng lúc gặp được trợ lý sinh hoạt.

Tống Linh Linh nhớ mình vẫn luôn muốn nói lời cảm ơn với anh ấy nhưng không tìm được cơ hội thích hợp.

"Sản xuất Lâm."

Bọn họ đều gọi như vậy ở đoàn phim.

Sản xuất Lâm là một người đàn ông trung niên, nghe cô gọi liền vội vàng đáp, "Linh Linh gọi tôi có việc gì sao?"

Tống Linh Linh ngượng ngùng cười, "Cũng không có việc gì, chỉ là muốn nói cảm ơn với anh."

Sản xuất Lâm không phản ứng kịp lời cô nói, nghi ngờ quan sát cô, "Cám ơn chuyện gì?"

"Hoa lúc đóng máy, còn có phần cơm lúc tôi bị thương nữa." Tống Linh Linh nói.

Cô nhớ lần trước cô đã ngã trên cầu thang, nhà sản xuất đã đặc biệt sắp xếp một bữa trưa lành mạnh cho cô khác với những người khác.

Sản xuất Lâm sửng sốt một chút rồi cười nói: "Đều là chuyện tôi phải làm mà."

Anh ấy cười nói: "Đóng máy vui vẻ, hi vọng có cơ hội hợp tác tiếp với cô."

Tống Linh Linh vui vẻ, "Vâng, vẫn phải cảm ơn hoa của sản xuất Lâm, tôi rất thích."

Sản xuất Lâm lên tiếng, "Tôi biết, Trì Bân nói cô rất thích hai loại hoa đó nên bảo tôi thế nào cũng phải đặt trước được."

"...?"

Tống Linh Linh khẽ giật mình, "Trì Bân?"

"Đúng vậy." Sản xuất Lâm cười nhìn cô, "Trợ lý của đạo diễn Giang, cậu ấy nói đạo diễn Giang bảo cậu ấy tới nói với tôi."

Tống Linh Linh ngây người.

Cô không dám tin xác nhận lại lần nữa.

Sản xuất Lâm gật đầu, "Cô không biết sao? Hay là không thích hai loại hoa đó?"

"Không có..." Tống Linh Linh hoàn hồn, đối diện với ánh mắt nghi ngờ của sản xuất Lâm, nhẹ giọng nói: "Tôi không biết."

Nhưng quả thật cô rất thích hai loại hoa đó.

—————–

Tác giả có lời muốn nói:

Từ Mãn: Đạo diễn Giang, chuyện này không thể trách tôi nha.

Giang Trục: Sản xuất Lâm giúp tôi rồi.

Sản xuất Lâm: ?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia