ZingTruyen.biz

Brothers Conflict Xin Hay Tranh Xa Toi Ra Mot Chut

Chương 63:

Vừa nhìn thấy Asahina Ema là Iori liền dẹp bỏ ngay ý nghĩ nán lại. Cậu tức khắc nghĩ đến việc lên lầu, nhưng người phụ nữ kia lại gọi cậu lại: "Cậu gì đó ơi, cho hỏi cậu có mối quan hệ gì với Ema thế?"

Iori nghiêng nghiêng đầu, lạnh lùng đáp: "Chẳng quan hệ gì cả."

Ai ngờ cậu vừa mới lên tiếng thôi là Asahina Ema đã khóc ầm: "Anh Iori, anh thật sự không muốn nhận người em gái này ư?"

"Đó cũng là anh con à?" Người phụ nữ vừa nghe Asahina Ema nói thế, mặt tức thì sa sầm, lạnh lùng hỏi: "Chẳng trách tâm lý Ema... Lại bị mấy người mạt sát đến nỗi này!"

"Thưa bà đây, bà có ăn nói thì cũng không nên ăn nói thiếu minh bạch như vậy chứ." Louis vừa sải bước qua cửa nhà vừa cười bảo. Anh vốn về chung với Iori, chẳng qua bận đậu xe trong ga-ra nên vào nhà chậm hơn Iori một chốc thôi.

"Phải đó cô giáo ạ, dù cho bà có là giáo viên của cô Ema đi chăng nữa thì cũng không nên chỉ nghe từ một phía chứ! Bộ bà hiểu biết rõ gia đình chúng tôi lắm à? Bà rõ hết từng thành viên trong gia đình này luôn sao?" Kaname miệng cười nhưng lòng lạnh băng.

"Hừ, tuy tôi không biết gì về các anh, nhưng tôi hiểu rõ Ema! Con bé Ema này tâm địa thiện lành, nhu mì đáng yêu lại tâm lý biết cảm thông, nó là một cô gái tốt. Con trai tôi thích con bé cực kỳ đấy! Chẳng qua tôi nào có thể ngờ được, các anh lại chèn ép một cô gái tốt như thế này tới nỗi mất kiểm soát mà òa khóc ngay trong trường cơ chứ!" Ánh mắt người phụ nữ đầy vẻ gai góc, bà dữ tợn chăm chăm nhìn vào đám đàn ông trước mắt.

"Mất kiểm soát?" Hikaru khẽ cụp mắt, dòm Asahina Ema mà cười nhếch mép, "Cô Hinata Ema à, cô lại tính giở trò gì nữa đây?"

Asahina Ema vừa nghe đến câu này, cả người liền run lẩy bẩy, cô rụt người về phía sau người phụ nữ nọ, dĩ nhiên là đang "sợ sệt" Hikaru rồi. "Cô ơi... Hay là mình về trường đi cô... Con, con thật tình không có sao hết..."

"Đủ rồi Ema, tới giờ phút này rồi thì con không nên hiền lành như vầy nữa!" Người phụ nữ vừa khuyên vừa nghiêng mình vỗ nhẹ vào tay Asahina Ema rồi lại ngoảnh mặt đối đầu với những người kia. Mặt bà sa sầm hệt như một vị sư thái trong một bộ tiểu thuyết võ hiệp Trung Quốc nào đó khiến người ta ấn tượng sâu đậm, bà hừ lạnh: "Bình thường mấy người đều đối xử với Ema như thế hả? Chả trách con bé bị mấy người chèn ép tới sắp phát điên lên rồi!"

"Phát điên lên rồi?" Kaname cứ như nghe phải một câu chuyện nực cười nhất thế gian, mặt anh ngày càng trở nên hung ác, anh dòm Asahina Ema chăm chăm tựa như một con sói dữ: "Cô còn không biết thẹn mà nói ra câu sắp phát điên lên?!"

Ở hiện thực thì ép Iori nhà họ tới muốn phát điên suýt nữa đã gặp tai nạn giao thông, trong mơ lại càng dồn ép Iori tới mức... Điên dại, rồi tự sát... Đã thế mà cô ta còn dám mặt dày thốt ra câu "sắp phát điên lên"?! Ấy chà... Bọn họ còn chưa ra tay làm gì cô nàng đâu đấy!

"Nếu mà đã sắp điên rồi thì Ukyo này, lát hai chúng ta chở cô ta tới bệnh viện để khám tâm lý với thần kinh đi, nhà mình cũng đâu có thiếu chút tiền mọn khám bệnh này chứ." Sắc mặt Masaomi cũng khó coi vô cùng. Mặc dù thường ngày tính tình anh khá tốt, nhưng không có nghĩa anh là trái hồng mềm muốn nhào nặn sao thì nhào nặn. Chứ không thì sao anh lại nắm giữ cái chức phụ huynh chuyên ký tên cho anh em trong nhà, cũng như làm người phân xử cho mấy cuộc cãi qua đánh lại giữa Yusuke và Fuuto thay vì là Ukyo nghiêm cẩn cổ hủ, hay Kaname và Hikaru sặc mùi gian xảo kia chứ?!

"Không cần đâu!" Giọng nói the thé của Asahina Ema bất ngờ vang lên, chẳng qua cô vừa mới hô xong rồi mới nhận ra tất cả mọi người đều đang nhìn sang mình, tức thì lại cúi đầu, sợ sệt bảo: "Chẳng... Chẳng qua tâm trạng em không được tốt lắm... Em nghĩ, chắc qua một thời gian nữa là sẽ khỏi thôi..."

Người phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh cô cũng gật gù: "Mấy bác sĩ trong bệnh viện cũng chả đáng tin, đám đó toàn thường cố tình buông lời lẽ nghiêm trọng hóa bệnh tình người ta vì đồng tiền cả thôi. Con bé Ema này là cô học trò tôi thích nhất đấy, mặc dù điểm số không được tốt nhưng nó hết sức cố gắng, còn biết cảm thông nữa. Nhờ con bé này mà quan hệ giữa tôi và con trai mới đỡ gay gắt đi nhiều. Vì vậy tôi càng không thể bỏ mặc xem như không có chuyện gì."

"Thưa cô giáo đây, Asahina Ema là người nhà chúng tôi và chúng tôi làm phụ huynh của cô ta thì lẽ nào đến quyền cho cô ta khám bệnh cũng không có sao? Nếu bà đã thật lòng thích cô ta như thế thì xin mời bà nhanh chóng tới nhà tôi cầu hôn. Chỉ cần cô ta gật đầu một cái thôi, chúng tôi sẽ lập tức lên kế hoạch tổ chức ngay hôn lễ để cô ta được vẻ vang về nhà chồng. Vậy thì đẹp cả đôi đường, thế nào?" Hiếm một lần Natsume lại trở nên xảo quyệt, anh nhìn bà cô giáo nọ mà cười nhạt.

Ukyo cũng tiếp lời anh: "Cô Ema đã qua tuổi có thể kết hôn theo luật pháp quy định, mà có vẻ tuổi tác con trai bà cũng không nhỏ. Dựa theo lời bà nói, cô ta và con bà bên nào cũng đều có ý có tình. Nếu đã thế thì cứ dứt khoát cho hai đứa cưới nhau sớm một chút, vậy thì bà với con bà muốn thương yêu cô ta thế nào, muốn chăm bẵm cô ta ra sao cũng danh chính ngôn thuận, chả phải tốt quá à?"

"Không được!" Asahina Ema lại giở giọng the thé kinh điển, "Em không thích cậu ta, chưa bao giờ!"

"Cô nói cái gì?!" Người phụ nữ trung niên như chẳng thể tin nổi, nhìn Asahina Ema chằm chặp và lạnh lùng hỏi: "Cô nói cô chưa bao giờ thích con trai tôi? Thế tại sao cô cứ luôn tiếp cận nó? Tại sao cứ nhúng tay vào chuyện của gia đình chúng tôi? Tại sao lúc nó tỏ tình cô thì cô lại im lặng không lên tiếng?!"

"Con... Con..." Asahina Ema đầy vẻ bất lực, khóc lóc thưa thốt: "Con cũng đâu ngờ... Nhưng trông cậu ấy đáng thương như vậy, cứ cô quạnh một mình suốt... Con, con trước nay chỉ xem cậu ấy là bạn thân thôi, việc con xen vào chuyện nhà các thứ của gia đình cô là do con mong cậu ấy sẽ sống tốt hơn. Ngoài ra... Ngoài ra, lúc cậu ấy t-tỏ tình con, có rất nhiều bạn học khác cũng ở đó, con... Con sợ nếu từ chối thẳng thừng thì chẳng những tổn thương tấm lòng cậu ấy, mà còn khiến cậu ấy... Mất hết mặt mũi nữa..."

Sự thực là vậy ư? À... Dĩ nhiên là không thể nào như thế được! Chẳng qua do Asahina Ema gặp trắc trở trăm bề trong cái nhà Asahina này, cõi lòng vừa khốn khổ cộng thêm chút không cam tâm, không tin rằng bằng năng lực và thủ đoạn trong tay mình mà đến một tên đàn ông cũng chả tóm được. Thế nên cô nàng mới vận dụng hết mọi thủ đoạn để tiếp cận một cậu nhóc ngoại hình không tệ, thoạt trông có tiền nhất, cũng như im ắng quạnh hiu nhất lớp.

Mặc dù cậu nhóc kia chẳng bì nổi với bất cứ một ai trong gia đình Asahina, nhưng gia thế xem như cũng tạm, miễn cưỡng được tính là con nhà giàu mới nổi. Asahina Ema phải tốn biết bao công sức mới có thể khiến cậu chàng cam tâm tình nguyện quỳ gối phủ phục trước cô, chưa kể còn cam tâm làm mọi thứ vì cô.

Chẳng qua, bây giờ không thể để những người trong nhà biết việc này, càng không thể để họ hiểu lầm cô! Mục tiêu của cô xưa nay vẫn luôn là đám người chốn này chứ chả phải cậu ấm nho nhỏ kia! Phải hiểu rằng, bản thân nhà Asahina vốn đã giàu có sẵn rồi, cứ nhìn hết căn biệt thự này nhà nghỉ kia rồi hết căn hộ này tới chung cư kia là thấy!

"Chẳng lẽ cô cũng chỉ thuần túy muốn lợi dụng nó thôi?!" Giọng người phụ nữa vừa nhỏ vừa chát, nghe chói tai vô cùng. Iori nhíu mày, cậu vốn đang tính đi lên lầu về thẳng phòng mình thì Louis đã chìa tay giữ chặt cậu, ý bảo cậu ở lại xem diễn chung với anh.

Nếu do người khác diễn thì nhất định Iori sẽ chả có hứng xem đâu. Nhưng nếu do Asahina Ema... Ờm, ngoại trừ chất giọng the thé của hai người đàn bà kia ra thì thật ra vẫn chấp nhận được. Suy cho cùng thì vở diễn này còn chân thật, cũng như hay ho hơn trong ti vi nhiều...

"Con không có mà, con chưa bao giờ nghĩ đến việc lợi dụng cậu ấy... Cô ơi, cô phải tin con chứ!" Asahina Ema bày vẻ mặt yếu đuối tội nghiệp nhìn cô giáo mình, bộ dạng thảm thương đúng nghĩa "cô mà không tin em thì còn ai tin em đây."

"Cô nói cô không lợi dụng nó, vậy mắc mớ gì cô nhờ nó tìm paparazzi điều tra Asakura Fuuto rồi Asakura Iori gì đó giúp cô?" Mặt người phụ nữ đã nhăn thành một mẩu, căm hận chất chồng, "Tuy tôi không xem chương trình giải trí trên ti vi, cũng chẳng quen biết gì mà Asakura với chả Asakura, tôi nắm rõ mọi nhất cử nhất động của con trai tôi! Thằng bé là đứa con duy nhất an ủi tôi lúc tuổi già, tôi chỉ có mỗi nó thôi, và tôi tuyệt đối sẽ không cho phép để bất kì ai gạt gẫm hay lợi dụng nó!!!"

"Con thật sự không có mà!" Mắt Asahina Ema dính vào người phụ nữ trung niên kia, cô hoàn toàn không có can đảm để nhìn đến những người khác, cứ một mục khóc lóc phủ nhận.

"Không có? À... Cô thôi đi, lúc trước tôi tưởng cô và con trai tôi thật lòng thật dạ yêu nhau, nên tôi cũng chả ngại cô tiêu tiền của nó, hay nhờ nó giúp cô điều trai người ta rồi bán tin cho truyền thông báo chí, nhưng đó đều là đặt trên cơ sở cô thật lòng yêu con trai tôi, thật tình muốn chung sống với nó cả đời!" Vẻ mặt của bà ngày càng dữ tợn, "Cô có biết mấy hôm trước con trai tôi còn hỏi xin tôi báu vật gia truyền dòng họ chúng tôi vì muốn cầu hôn cô không?! Cô có biết vì cô mà giờ con tôi đến lời ba nó nói cũng chẳng hề nghe lọt lỗ tai không?!"

"Không phải mà... Con thật sự không có..." Asahina Ema vẫn chỉ biết khóc, ngoài khóc ra, cô thật sự chẳng biết nên nói gì nữa.

"Đồ đê tiện! Từ hôm nay trở đi, tôi cấm cô xuất hiện trước mặt tôi và con tôi! Tôi sẽ báo hiệu trưởng đuổi học cô, đứa học sinh mà chỉ biết kéo thành tích học tập toàn trường xuống dốc và tâm tư lệch lạc như cô thì trường chúng tôi không nhận nổi!" Người phụ nữ quát xong, bèn nhổ nước bọt về phía Asahina Ema rồi liền xách túi hùng hổ bỏ về.

Đến khi bóng hình bà đã hoàn toàn khuất dạng, Louis mới đi đóng chặt cổng lại rồi bắt đầu tam đường hội thẩm.

"Cô Hinata Ema này, cô không giải thích xíu nào về lời giáo viên cô nói vừa nãy sao? Nào là bán tin cho truyền thông báo chí, rồi gì mà điều tra Iori với Fuuto nữa?" Nét mặt bây giờ của Hikaru có thể hình dung đơn giản bằng bốn chữ —— tươi cười thân thiện. Natsume ngồi cạnh anh mà không khỏi nhích nhích sang bên cạnh, thuận tiện trong lòng thầm bi ai thay cho Asahina Ema. Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần anh Hikaru nhà bọn anh mà phô bày dáng vẻ "hòa ái dễ gần" "cười không thấy răng cũng chả thấy mắt" là y như rằng có người sắp toi đời rồi.

"Chẳng lẽ lần trước Iori bị truyền thông tung tin xào nấu khó nghe như thế là do cô gây ra?!" Kaname trợn cả hai mắt, độ kinh tởm trong lòng dành cho Asahina Ema nay đã nâng lên tầm cao mới. Cả đời này anh chưa từng gặp ai gớm ghiếc như thế!

"Không chỉ có thế, đám chụp lén Iori và Fuuto còn cố tình tung ra mấy phát ngôn dẫn dắt dư luận hiểu lầm nữa, cũng do cô làm?!" Ukyo lạnh lẽo nhìn Asahina Ema chăm chăm, gằn từng chữ một, "Cô muốn ra tòa thì cũng đâu cần tế nhị như vậy!"

-o0o-

(•Sam•): đáng lẽ trong trường hợp này Louis phải đưa thêm bịch hạt dưa cho Iori vừa cắn rôm rốp vừa hóng hớt xem diễn chứ (◔‿◔)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz