ZingTruyen.Top

Bông hoa nhỏ giữa chiến trường đổ nát

JokerxEmily (29)

VienCSui

vAnh1901! Hàng của bạn đây!!!

- Emily, cậu xem qua màn trình diễn của chú hề buồn bao giờ chưa?

Cô bạn thân cùng trường đại học vui vẻ đi bên cạnh Emily. Họ luôn về kí túc xá cùng nhau sau mỗi buổi học.

- Chú hề buồn?

Emily nhìn cô bạn thân bằng ánh mắt đầy nghi hoặc, chưa bao giờ cô nghe đến điều này, một nhân vật mang lại tiếng cười cho người khác mà có thêm từ "buồn" là sao?

- Nghe lạ lắm đúng không? Nhưng có thật đấy nhé, dạo này anh ấy cũng khá nổi tiếng.

Cô bạn thân lục trong chiếc balo nhỏ đang đeo trước ngực, lấy ra một tờ giấy đã được gấp tư, cô nhẹ nhàng mở tờ giấy ra, đưa cho Emily xem:

- Tối nay có buổi biểu diễn của anh ấy, muốn đi xem thử không?

Emily chăm chú nhìn tờ quảng cáo một lúc rồi cũng gật đầu đồng ý, dù gì mai cũng là cuối tuần, thức khuya một chút cũng không sao.

Hai người họ về kí túc xá, sửa soạn thật nhanh rồi đến rạp xiếc Hullabaloo từ khi còn rất sớm, họ đã mua được vé ở chỗ ngồi rất đẹp, không quá gần cũng không quá xa, đủ để thu cả cái sân khấu nhỏ vào tầm mắt.

Rạp xiếc vẫn còn rất đơn sơ, không có nhiều màn trình diễn đặc sắc cũng như mới mẻ, ngoại trừ tiết mục của chú hề buồn. Với nghệ thuật mới lạ và độc đáo của mình, anh đã có một lượng người hâm mộ khá hùng hậu.

- Nhìn kìa, ảnh cũng đẹp trai quá ha?- cô bạn thân ghé sát tai Emily nói nhỏ.

- Lần đầu tiên tớ thấy tiết mục như vậy, khá là thú vị đấy chứ- Emily vẫn không rời mắt khỏi sân khấu.

Từ hôm đó Emily lại rất có hứng thú với nền nghệ thuật độc lạ này, mỗi lần có anh biểu diễn cô đều đến xem, đến nỗi đã trở thành một trong những người hâm mộ mà anh biết đến.

- Emily không được đâu mà- cô bạn thân níu lấy tay Emily.

- Không sao, anh ấy biết tớ mà.

Emily tự tin đến chỗ anh sau buổi diễn, đợi mọi người đi hết cô mới dám gọi anh:

- Anh hề buồn- cô cười tít mắt.

- Em chắc hẳn là Emily nhỉ? Có việc gì sao?

- Anh có rảnh không? Em muốn mời anh ăn trưa ạ.

- Cũng được, đi thôi- anh cười mỉm.

Ngồi trong quán cơm nhỏ, cô bạn thân vẫn ngại ngùng cầm chặt ly nước, không nói nên lời vì đối diện cô là một người với ngũ quan sắc sảo, đẹp mê người.

- Anh hề buồn này, đây đâu còn là sân khấu nữa, sao anh vẫn diễn gương mặt buồn thế?- Emily ngơ ngác.

- Mặt tôi đó giờ vậy rồi, người ta nói đây là vẻ mặt buồn tự nhiên đấy. Em là fan của tôi mà không biết điều cơ bản này?

Anh nói đùa nhưng có chút trách khéo cô, vai diễn của anh có từ "hề", nhưng anh chưa từng là một người hài hước.

- Em...em xin lỗi, là em chưa tìm hiểu kĩ ạ- cô bối rối.

Anh nhìn cô rồi phì cười, nhưng sâu thẳm trong đôi mắt ấy, vẫn có một chút man mát buồn, như làn nước mùa thu, tĩnh lặng không một chút gợn sóng.

Những ngày bình yên như thế cứ tiếp tục trôi, cho đến một hôm, cuộc sống của anh như bị đảo lộn lên tất cả khi có sự xuất hiện của một anh chàng hề khác cũng rất đẹp trai không kém cạnh anh, nhưng một thứ của anh ta mà anh chưa bao giờ có được- một gương mặt vui vẻ, họ gọi anh là Segi và cô nàng diễn viên nhào lộn xinh đẹp- Natalie. Ánh hào quang của anh như hoàn toàn bị dập tắt, giờ anh mới nhận ra những người hâm mộ kia chỉ là một lũ có mới nới cũ, họ chưa bao giờ thực sự thích anh, chỉ vì một số ít thật lòng hứng thú với nghệ thuật của anh mà họ cũng hâm mộ theo như một thú vui, như một phong trào không hơn không kém. Nhưng không phải vì thế mà anh từ bỏ công việc của mình, chẳng qua là anh không làm việc vì khán giả nữa, mà là vì vài đồng tiền để có thể sống qua ngày.

Emily và cô bạn thân đang đi dạo trong công viên, bỗng thấy một chàng trai mái tóc đỏ đang ngồi trên băng ghế đá với tâm trạng cực kì chán nản.

- Ai như anh hề buồn thế?- cô bạn thân nói nhỏ.

Emily nhíu mày đến gần anh, nhẹ nhàng cúi xuống gọi:

- Anh hề buồn?

- A...là hai em hả? Ngồi đi.

Anh giương đôi mắt lên, mọi hôm đã buồn nay trông nó còn buồn hơn, nhìn thấy Emily và cô bạn thân, anh nhanh chóng ngồi dịch qua một bên để họ ngồi.

- Em biết chuyện của anh, thật sự rất tiếc, nhưng anh yên tâm, em sẽ mãi là một fan trung thành của anh, anh đừng buồn nữa nha?- Emily không nhanh không chậm nói.

- Tôi quen rồi, sớm đã không quan tâm nữa- anh mỉm cười- Tôi hỏi em một câu được không?

- Vâng, anh cứ hỏi.

- Tôi đang yêu một cô gái, em nói xem tôi nên làm gì đây?

- Đương nhiên là tỏ tình- cô chắc nịt- mà anh thích ai vậy?- cô chớp chớp đôi mắt long lanh.

- Natalie, cô nàng diễn viên nhào lộn ấy.

- Oh.

- Mà lỡ không thành công thì sao?- anh lo lắng.

- Thì thôi, nhưng chẳng phải nói ra vẫn là tốt nhất sao?

Tối hôm đó anh đã lưỡng lự rất nhiều, thật không biết chọn con tim hay là nghe lí trí, liệu có nên như lời cô nói, đánh liều một lần xem sao?

Ngày hôm sau, anh mang theo bó hồng nhỏ đến rạp xiếc, tuy nó nhỏ nhưng đó là tất cả tấm lòng của anh, anh dựa vào tường, hít một hơi thật sâu để lấy dũng khí, định đi đến tỏ tình với Natalie thì đã thấy Segi nhanh hơn mình một bước, và...Natalie đã đồng ý. Anh hoàn toàn suy sụp, bị từ chối có khi lại không tệ như thế này, chưa dừng lại ở đó, không biết vì lí do gì rạp xiếc lại phát hoả, ngọn lửa nhanh chóng lan ra, anh may mắn thoát chết, nhưng lại bị bỏng ở phần mặt và mất đi một bên chân.

Emily nghe tin liền nhanh chóng đến bệnh viện thăm anh, bước vào phòng thì thấy anh nằm trên chiếc giường trắng, mặt không thể đen hơn, không biết vì lí do gì cô lại cảm thấy lạnh sống lưng, cô nhẹ nhàng bước vào, nuốt nước bọt một cái rồi lên tiếng:

- Anh hề buồn...

- Cô đi đi.

- Anh không sao ch...

- Tôi đã bảo cô đi đi rồi kia mà? Nhìn tôi bây giờ có khác gì thằng vô dụng không? Chưa tỏ tình thì đã bị người khác trên cơ, giờ lại thêm vết bỏng ở cái mặt chưa bao giờ là đẹp, rồi lại bị mất một chân. Hah...thật khốn nạn, cô đi đi, tôi không cần ai thương hại hết, mau biến đi.

Anh cười, cười rồi lại khóc, khóc rồi lại cười, cảm xúc hỗn độn ấy cứ dày vò anh, cuộc sống này vì cái gì lại khiến anh đau khổ đến thế? Anh đã làm điều gì sai trái mà không nhận ra? Để rồi tự dưng lại bị trừng phạt như vậy, có phải là quá oan ức cho anh rồi không?

Emily mím môi, tay siết chặt chiếc váy màu xanh ngọc, cô rất muốn đến bên an ủi anh, nhưng dường như một chút cơ hội cũng không có.

- Em biết hiện giờ anh rất đau khổ, nhưng không thể vì thế mà bỏ cuộc được, hãy đứng lên và làm lại từ đầu anh nhé, em sẽ luôn ủng hộ anh từ phía sau- rồi cô xoay lưng, đi một mạch ra khỏi cửa, không quay đầu nhìn lại.

Từ hôm đó, chẳng ai biết anh đã đi đâu, chỉ biết là anh và cô chưa từng gặp lại.

Trận tám với hai ở làng ven hồ mới đó mà gần như sắp kết thúc, bảy người đã bay màu, chỉ còn mỗi cô, cô đang nấp sau một tảng đá lớn với trước mặt là hầm và hai hunter, trong khi cô chỉ còn một lần đánh nữa là gục, với tình hình hiện tại cô không thể làm gì được, chỉ cần nhất cử động là có thể bị phát hiện ngay. Hunter là Violetta và Joker- một anh chàng hề vừa gia nhập vào trang viên vào sáng hôm nay.

- Cô đi kiểm tra những nơi khác đi, tôi có thể camp hầm.

- Được rồi, đừng để vuột mất đấy- nói rồi Violetta nhanh chóng rời đi.

- Cô ra được rồi đó, bác sĩ- Joker lạnh lùng lên tiếng.

Emily như giật bắn lên, cô đã bị phát hiện từ lúc nào thế?

- Mau nhảy đi, Violetta sẽ sớm quay lại đấy.

- Anh...tha tôi?- cô run rẩy.

Anh gật đầu, dù gì cũng đã bị phát hiện, có ngồi đây hay ra đó đều chết như nhau cả thôi, cô bước từng bước khó khăn đến hầm.

- Tôi biết hiện giờ em rất sợ, nhưng đừng vì thế mà bỏ cuộc chứ, mau đứng lên và làm hết sức mình đi, tôi luôn bảo vệ em từ phía sau.

Cô thần người ra, câu nói này có chút quen thuộc, cả giọng nói này nữa, không lẽ, đó là...

- Anh....

- Mau đi- anh đẩy chiếc lưng bé nhỏ của cô, đẩy cô xuống căn hầm tối.

- Trời ạ, đã bảo rồi- Violetta nhíu mày nhìn anh.

- Xin lỗi, tôi lỡ để cô ta thoát rồi- Joker tháo chiếc mặt nạ xuống, để lộ ra ngũ quan sắc sảo man mát buồn, một vài vết sẹo trên mặt cũng không thể làm lu mờ vẻ đẹp của anh.

Anh đã như lời cô nói, đứng lên và làm lại từ đầu, liệu tình cảm cũng được trở về vạch xuất phát?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top