ZingTruyen.biz

Bobbin


Chương 51

Vì thế nên Kim Hàn Bân và Kim Trí bắt đầu chính thức ở chung theo đúng nghĩa đen, từ nay về sau sẽ sống một cuộc sống chẳn biết thẹn là gì?

Phù, đương nhiên mọi chuyện sẽ không thuận lợi như thế!

Mặc dù giống như Kim Trí Nguyên hằng mong, cuối cùng bọn họ cũng thổ lộ tâm tình, lại còn có một mối quan hệ gần gũi, tất nhiên sau này sẽ mỗi tối hát ca, đêm xuân ngắn ngủi.

Nhưng trên thực tế, Kim Hàn Bân lại phải tăng ca không ngừng nghỉ.

Kim Trí Nguyên biết rõ Phúc Mậu Khải Tư đang chuẩn bị tấn công vào thị trường, thân là quản lý, Kim Hàn Bân nhiều việc cũng chẳng có gì lạ, thế nhưng lượng công việc lại nhiều đến mức ngày nào cậu ấy cũng tăng ca đến nửa đêm thì quá đáng rồi phải không? Rõ ràng ngày nào cũng lê lết đến tận nửa đêm mới về đến nhà!

Kim Trí Nguyên đau lòng thay Kim Hàn Bân, mỗi tối đều nấu đồ ăn khuya chờ cậu về ăn, nhưng có vài hôm Kim Hàn Bân mệt mỏi đến nuốt chẳng vào, vừa về đến nhà đã đi ngủ ngay.

"Trí Nguyên, em còn phải làm nốt case này, anh không cần chờ em mỗi ngày vậy đâu." Kim Hàn Bân thấy anh chờ đến độ ngủ quên trên ghế sa-lông, cũng thấy buồn buồn.

"Không có vợ ôm ngủ không ngon!" Kim Trí Nguyên ôm cậu vào lòng, "Đây là phúc lợi của riêng anh, em không thể cướp được."

Kim Hàn Bân mệt đến chẳng buồn khuyên anh, chỉ muốn nhanh tắm rửa rồi đi ngủ.

"Ăn trước chút gì đi!" Kim Trí Nguyên bưng ra một chén canh nấu trứng. Buổi tối không thể ăn đồ quá nhiều dầu mỡ, lại sợ Kim Hàn Bân đói nên anh mới nấu món canh dễ tiêu cho cậu.

Vừa lúc Kim Hàn Bân cũng hơi khát, liền uống hết cả chén canh.

"Để anh đánh răng cho em." Kim Trí Nguyên chờ cậu uống xong liền dán môi vào, dùng đầu lưỡi đảo qua hàm răng của cậu.

Kim Hàn Bân ôm lấy anh đáp lại.

"Có làm không?" Kim Hàn Bân bị khiêu khích nên hơi bồn chồn.

Mặc dù Kim Trí Nguyên rất muốn nhưng anh vẫn lắc đầu: "Ngủ sớm thôi, mai em còn phải đi làm mà."

Kim Trí Nguyên rửa chén, Kim Hàn Bân đánh răng, đến khi cả hai đều xong xuôi, Kim Trí Nguyên mới ôm Kim Hàn Bân lên giường.

Vừa nằm xuống, đã nghe Kim Hàn Bân thoải mái mà thở ra một hơi.

"Sao lại bận rộn đến thế này?" Kim Trí Nguyên không thể không nhíu mày.

Bởi vì hai công ty đều cùng ngành nên nhất định sẽ có sự cạnh tranh, vì vậy Kim Trí Nguyên không hỏi đến tình hình của Kim Hàn Bân, nhưng đến lúc này lại thấy đau lòng thay cho cậu.

Thật ra Kim Hàn Bân cũng không hề nghĩ cách phòng bị Kim Trí Nguyên, cậu nói: "Chuyện này liên quan đến mấy đại lý bán ra, rắc rối lắm. Cách đây không lâu vừa có hai cậu chuyên viên cấp dưới của em chạy sang DM Trung Quốc làm việc, mọi công việc đều đổ hết lên đầu em, đương nhiên là bận đến không ngóc đầu dậy rồi."

Kim Trí Nguyên nheo mắt, anh nhớ dưới quyền Kim Hàn Bân có hai cậu chuyên viên: "Em nói DM Trung Quốc giành mất hai người dưới tay em, người của em dễ giành đến vậy sao?"

Phải biết rằng, tiền lương và phúc lợi của Phúc Mậu Khải Tư cũng không phải thấp trong giới.

Kim Hàn Bân cười nhẹ một cái: "Ừm, tiền lương double, cho nên họ đều đi cả."

Khóe môi Kim Trí Nguyên giật giật, anh là một người nằm trong chuyên ngành HR, đương nhiên hiểu double tiền lương có nghĩa là gì: "DM Trung Quốc có bị điên không? Chỉ là hai người chuyên viên mà cũng dám bỏ ra số tiền gấp đôi để giành lấy?"

Bình thường, nếu ngành công nghiệp khai thác nhân tài, tiền lương cũng chỉ dao động tầm 15-30%, bởi vì nó còn liên quan đến chi phí nhân sự và vấn đề công bằng nội bộ. Cho dù là nhân tài ưu tú đến mấy cũng rất hiếm khi vượt qua mức nói trên, nếu vượt quá 30% thì phải cần tổng bộ đặc biệt phê chuẩn.

Trừ khi tiền lương của người được khai thác thấp hơn mức của ngành công nghiệp, hoặc công ty đang rất cần nhân tài mới có thể tăng quá 50%, còn chuyện double...

Kim Trí Nguyên làm người tuyển dụng cho công ty đã lâu nhưng chưa thấy ai có thể khiến quản lý nhân sự chi ra nhiều tiền vậy để tuyển về, lý do rất đơn giản, từng bộ phận của công ty đều có một chi phí cố định, tiền lương của nhân viên cũng tính vào chi phí của quản lý, cho nên thường thì quản lý thà rằng bỏ qua một người tài chứ không để kẻ dưới quyền ăn hết tiền của mình.

DM Trung Quốc là công ty nước ngoài lâu năm, sao lại hành động ngu ngốc như thế được?

Kim Trí Nguyên không hiểu nổi.

Kim Hàn Bân nói tiếp: "Anh biết quản lý thị trường của DM Trung Quốc ở Hoa Nam là ai không?"

Kim Trí Nguyên điểm qua những cái tên đồng nghiệp, vốn là một HR, anh hiểu rõ những người nằm trong ngành công nghiệp cũng là chuyện hợp lý: "Hứa Quốc Huy?"

"Ừm."

Kim Trí Nguyên nhanh chóng hiểu ra: "Ý em muốn nói là, Hứa Quốc Huy cố tình nhắm vào em?"

Kim Hàn Bân: "Nếu không cố tình nhắm vào em, em chẳng nghĩ ra lý do nào khác để hắn vội vội vàng vàng gấp đôi tiền lương để giành người của em."

Thay đổi công việc trong ngành công nghiệp là một chuyện phổ biến, chưa kể đến những lợi ích hấp dẫn của bên kia.

Kim Hàn Bân không đổ lỗi cho những người đã đến DM Trung Quốc, nhưng bây giờ cậu lại phải liên hệ với đại lý của DM Trung Quốc mới là điều rắc rối, vì vậy tình hình là cậu đã rơi vào thế bị động.

"Bố khỉ, tên Hứa Diao đó có bị điên không? Nghề của cậu ta là đi cắn càng hả?" Ngày xưa Hứa Quốc Huy troll Kim Hàn Bân trên forum, bị chụp mũ cái tên "Đệ nhất FA của đại học F", Kim Trí Nguyên chẳng có thiện cảm gì với hắn, mở miệng ra ngậm miệng lại đều là Hứa Diao Hứa Diao hết, bây giờ dù có hỏi hay không cũng biết hắn đang GATO với người ta.

Kim Hàn Bân bị Kim Trí Nguyên chọc cười, cậu bật cười một tiếng, kéo cánh tay Kim Trí Nguyên để anh ôm cậu: "Ai mà biết, bây giờ bên HR của công ty săn đầu người đang tìm người gấp cho em, nhưng một sáng một chiều sao tìm được người thích hợp, còn quen với chế độ cung cấp hàng của DM Trung Quốc thì..."

Kim Trí Nguyên hôn lên cổ cậu: "Không cần vội, chậm đã, em hãy nghỉ ngơi cho thật tốt."

"Ừm." Kim Hàn Bân cũng không chịu nổi nữa, nói xong thì ngủ ngay.

Vốn là Kim Hàn Bân đã làm tốt công tác chuẩn bị trường kỳ kháng chiến, không ngờ mấy ngày sau, bên HR vui mừng thông báo cho cậu biết, thì ra có hai chuyên viên ở DM Trung Quốc đã chủ động xin nghỉ việc, cùng ngày nhận phỏng vấn của phòng Marketing.

Kim Hàn Bân nhìn thấy hai người chuyên viên kia.

Thì ra công việc phòng Marketing của DM Trung Quốc không nhiều, Hứa Quốc Huy lại tuyển một lần hai người, kết quả khiến quyền hạn của mọi người bị chia nhỏ, vốn đã bất mãn sẵn rồi, lại nghe hai kẻ mới vào được double tiền lương, thế là bọn họ nổi giận.

Tên Hứa Quốc Huy kia vốn rất nghiêm khắc với người của mình, lúc mới tuyển họ vào, luôn ép tiền lương xuống mức thấp nhất, mỗi người chỉ tăng 5%, nhưng nhìn vào cái tên DM Trung Quốc, bọn họ cũng cố gắng nín nhịn.

Kết quả sau khi vào làm trong DM Trung Quốc, nhận ra tên Hứa Quốc Huy này rất ghen ghét người tài, những công việc quan trọng chẳng bao giờ cho họ động vào, vốn đã nuôi cục tức trong lòng, bây giờ rõ ràng phòng không cần thêm người mới, hắn lại ra giá rất cao để rinh hai ông Phật về, những người công nhân lâu năm sao có thể nhịn nổi chuyện này!

Ban đầu họ vốn định đi tìm công việc khác, nhưng nền tảng DM Trung Quốc rất vững, trong thời gian ngắn khó mà tìm được một công việc tốt, không ngờ vừa lúc nghe nói Phúc Mậu Khải Tư cũng đang tuyển người, vì vậy bọn họ nhanh chóng nộp sơ yếu lý lịch luôn.

Kim Hàn Bân ngồi chuyện trò với hai người một lúc, nhận thấy họ rất có tố chất, có một người tên là Vu Cảnh, năng lực của cậu ta còn có thể thăng thêm một cấp, hơn nữa điều quan trọng nhất là, bọn họ rất thông thạo hình thức bán ra của các đại lý của DM Trung Quốc.

Kim Hàn Bân cho hai người offer ngay tức khắc, mỗi người tăng 20% tiền lương, hơn nữa còn nâng một người lên thành chuyên viên cao cấp.

Đương nhiên hai người họ vô cùng vui mừng, cùng ngày quay về gặp Hứa Quốc Huy xin nghỉ việc.

Hứa Quốc Huy nổi giận, hứa hẹn gấp đôi tiền lương cho họ tại chỗ, khuyên họ ở ai.

Hai người chuyên viên kia cảm thấy giống đi đang đi giữa đường thì bị một cọc tiền đập vào mặt, nhưng người được Kim Hàn Bân nâng lên làm chuyên viên cao cấp thì cân nhắc một hồi, vẫn quyết định xin nghỉ mà vào làm ở Phúc Mậu Khải Tư.

Mà cậu chuyên viên kia lại gọi điện thoại cho Kim Hàn Bân, nói Hứa Quốc Huy muốn giữ mình lại và điều kiện của hắn, ý của cậu ta rất đơn giản, bản thân vốn cũng chẳng muốn làm việc dưới trướng của Hứa Quốc Huy nữa, nhưng tiền lương của DM Trung Quốc có sức hấp dẫn rất lớn, nếu như Phúc Mậu Khải Tư đồng ý chịu nâng tiền lương lên một lần nữa, cậu ta sẽ cân nhắc về làm cho Phúc Mậu Khải Tư.

Lúc ấy Kim Hàn Bân chỉ cảm thấy tên Hứa Quốc Huy này đúng là điên thật rồi, lại phải khách khí trả lời cậu chuyên viên kia: "Thật ngại quá, dự toán của công ty chúng tôi chỉ có thể phê đến số này, cậu mới cần phải cân nhắc lại, chọn mức lương hấp dẫn hay sự phát triển trong tương lai."

Cậu chuyên viên kia nhăn nhó một hồi, cuối cùng vẫn chọn ở lại DM Trung Quốc, dù sao tiền lương cũng được nâng lên gấp đôi, điều này không phải công ty nào cũng làm được.

Còn cậu Vu Cảnh được nâng lên thành chuyên viên cấp cao đến nhận chức rất nhanh chóng, sau đó bên công ty săn đầu người lại đề bạt thêm mấy người nữa, Kim Hàn Bân cũng phỏng vấn sơ qua, có một người trong số ấy đã từng làm việc tại Huy Đế Quốc Tế.

Những người mới đến nhanh chóng nới lỏng áp lực công việc trên người Kim Hàn Bân, nhất là Vu Cảnh đã quen với mô hình phân phối của các đại lý DM Trung Quốc, càng như hổ thêm cánh.

Vào cuối tuần, cuối cùng Kim Hàn Bân cũng có thể nghỉ ngơi một ngày, vì vậy trước ngày nghỉ, cậu mời hai cậu nhân viên mới vào và anh trợ lý dùng một bữa cơm.

"Kinsely, theo như anh biết thì lúc đó Hứa Quốc Huy đã đồng ý gấp đôi tiền lương cho cậu, sao cậu không đồng ý ở lại DM Trung Quốc?" Kim Hàn Bân tò mò hỏi Vu Cảnh, mặc dù làm việc cùng nhau chưa được bao lâu, nhưng cậu Vu Cảnh này thông minh lại tài giỏi, điều đáng khen đó là không ỷ mình giỏi mà kiêu, ngược lại là một người rất thực tế, khiến Kim Hàn Bân rất hài lòng.

Vu Cảnh cười đáp: "Em làm việc với Hứa Quốc Huy hai năm, hắn chưa từng thăng chức cũng như tăng lương lần nào, bây giờ tự nhiên lại cho em nhiều tiền như vậy, làm em thấy hơi sợ."

"Phụt——" Cậu chuyên viên Ngụy Dịch Văn cùng là người mới, nghe vậy thì bị sặc: "Thời buổi này còn có người sợ tăng lương sao trời?"

Vu Cảnh cực kỳ nghiêm túc: "Sợ chứ, bây giờ Hứa Quốc Huy muốn đối đầu với Phúc Mậu Khải Tư, đương nhiên đồng ý chi tiền cho tôi, nhưng đợi đến khi chuyện này kết thúc, ai biết tôi còn có thể được ở lại dưới trướng của hắn ta nữa hay không... Ngoài ra..." Vu Cảnh dừng lại, nhìn sang Kim Hàn Bân: "Tôi cảm thấy ông chủ Kim đây rất tinh mắt, mặc dù không nói sẽ cho tôi bao nhiêu tiền, nhưng lại thăng cấp cho tôi, ai cũng biết tôi làm trong DM Trung Quốc hai năm, sản phẩm của DM ngoài thị trường tăng 20% nhưng Hứa Quốc Huy chưa bao giờ thăng cấp cho tôi."

Ngụy Dịch Văn nghe thế thì "À——" lên một tiếng, "Thì ra là vậy, một ông chủ tốt là điều quan trọng, tôi cũng biết anh Ninh là một người đáng tin cậy, nào, anh Ninh, em mời anh một ly."

Kim Hàn Bân sầm mặt nhận ly rượu: "Bớt vuốt mông ngựa đi."

Ngụy Dịch Văn đáp nghiêm túc: "Sao lại bớt vuốt mông ngựa được, anh Ninh à, anh là ông chủ của em, từ ngày em bước chân vào Phúc Mậu Khải Tư, em đã nhủ với lòng phải hết sức nịnh nọt anh đó anh à!"

Kim Hàn Bân: "..."

Vu Cảnh: "..."

Trợ lý: "..."

Kim Hàn Bân quay sang nói với trợ lý: "Cậu sang bên HR nói với họ, cuối tuần này sẽ cho Even nghỉ, nhân lúc còn đang thử việc, không cần trả tiền lương đâu."

Ngụy Dịch Văn vội vàng nhào đến ôm chân: "Em sai rồi, anh Ninh, nhà em còn mẹ già còn con nhỏ, xin anh đừng sa thải em... muốn sa thải thì cũng đợi em thử việc xong, tốt xấu gì cũng phải trả em chút tiền chứ!"

Mi mắt Kim Hàn Bân giật giật: "Không sa thải cậu cũng được thôi, nhưng mà cậu phải hứa với tôi một chuyện."

Hai mắt Ngụy Dịch Văn lấp lánh ngay lập tức: "Anh Ninh anh nói đi, chỉ cần anh không sa thải em, dù lên núi đao xuống vạc dầu cũng không thành vấn đề."

"Vậy thì buổi tiệc hằng năm của công ty, mấy tiết mục góp vui giao hết cho cậu rồi." Vào buổi tiệc thường niên của công ty, vì mấy năm nay nhân viên phòng Marketing rất tẻ nhạt, mỗi lần chọn tiết mục là phải thảo luận cả ngày, cuối cùng cũng chỉ có thể đọc một bài thơ, năm nay lại có một chú hề như Ngụy Dịch Văn, chỉ cần làm khổ cậu ta là được rồi.

"Ok!" Ngụy Dịch Văn vỗ bàn, tiếp tục ăn cơm.

"Nhưng mà tôi vẫn tò mò, Kinsely sao cậu lại nộp hồ sơ vào công ty chúng tôi?" Thường thì những công ty cạnh tranh trực tiếp đều rất nhanh nhạy, có rất ít công nhân để ý đến tin thông báo tuyển dụng của công ty đối thủ, đa số đều thông qua công ty săn đầu người.

Vu Cảnh đáp: "Chuyện này rất thú vị, thật ra công ty săn đầu người tìm được em, đề bạt em cho bộ phận tiêu thụ của Huy Đế Quốc Tế, nhưng em chẳng hứng thú với bộ phận tiêu thụ mấy, lại không muốn tiếp tục làm việc với Hứa Quốc Huy. Vốn chỉ muốn đi tìm hiểu Huy Đế một chút, vừa lúc cùng với Quản lý HR Kim của bọn họ trò chuyện một chốc, quản lý Kim giới thiệu cho em biết ở Phúc Mậu Khải Tư đang tuyển chuyên viên thị trường nên em cứ vào đây thôi."

Kim Hàn Bân nhíu mày: "Kim Trí Nguyên giới thiệu cậu sao?"

"Anh cũng biết quản lý Kim à?" Vu Cảnh cười cười, "Không tính là giới thiệu, quản lý Kim là một người rất tốt, rất có tiếng trong giới, lại chuyên nghiệp nữa. Anh ấy nói chuyện với em một lúc thì biết em không thích hợp với bộ phận tiêu thụ, nhưng phòng Marketing ở Huy Đế lại hết chỗ nên mới giới thiệu sang Phúc Mậu Khải Tư."

Kim Hàn Bân cười hai tiếng khó hiểu.

"Quản lý Kim là một người rất tuyệt!" Ngụy Dịch Văn vừa ăn vừa chêm vào, "Lúc trước em là người được anh ấy tuyển vào Huy Đế đó, sau này khi em rời khỏi Huy Đế, anh ấy đã cho em rất nhiều lời tư vấn nghề nghiệp. Ha ha, thật ra trước khi vào Phúc Mậu Khải Tư, em có từng hỏi qua ý kiến ảnh, ảnh rất ủng hộ nên em mới không ngần ngại chạy đến đây ôm đùi anh Ninh nè."

Kim Hàn Bân: "..."

Vu Cảnh: "Even cậu ăn nhiều chút đi."

.

.

.

Cụm từ gốc là "Dạ dạ sênh ca, xuân tiêu khổ đoản": "Dạ" là ban đêm, "sênh ca" có nghĩa là ca hát. "Đêm xuân ngắn ngủi" là một cụm từ trích từ bài thơ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị "Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi/Tòng thử quân Kim bất tảo triều" (Đêm xuân ngắn ngủi có ngần/Buổi mai từ ấy thánh quân bỏ chầu – Ngô Trí Ngọc dịch)

Cụm từ gốc là "Khai cương thác thổ": Có nghĩa là mở mang biên giới đất đai, ý chỉ mở ra một công việc làm ăn mới.

Từ gốc là "Đản hoa thang" là một món canh/súp thường nấu với trứng cùng cà chua hoặc rong biển. Chữ "hoa" ở đây ý chỉ trứng nổi trên mặt nước như rắc hoa.

Diao: Với người Trung Quốc, "diao" chỉ bộ phận sinh dục của nam giới.

Vuốt mông ngựa: Nịnh nọt, tâng bốc.

Chương 52

Làm gay ngày thứ hai tám

[ Cùng nhau đi xem một buổi concert, giây phút cảm động nhất, nói lời yêu người ấy ]

Ăn được nửa buổi, Kim Hàn Bân nhận được điện thoại của Kim Trí Nguyên: "Ninh bé nhỏ yêu dấu à, khi nào thì em mới về?"

Kim Hàn Bân: "..."

Kim Hàn Bân: "Nói tiếng người đi."

Kim Trí Nguyên: "Anh nhớ em lắm."

Kim Hàn Bân: "Ừm, sắp xong bữa cơm rồi, đợi lát về ngay."

Cúp điện thoại, chỉ thấy ba người Vu Cảnh, Ngụy Dịch Văn và trợ lý ngó cậu lom lom, Ngụy Dịch Văn nhiều chuyện hỏi: "Anh Ninh, người yêu của anh à?"

Kim Hàn Bân lấy một tay chống cằm: "Một câu 100 tệ, muốn hỏi không?"

Ngụy Dịch Văn gào khóc: "Anh Ninh, quê anh ở Somalia hả? Không hỏi!"

Dễ dàng gạt vấn đề ấy sang một bên, đến khi Kim Hàn Bân về đến nhà, đã thấy Kim Trí Nguyên tắm rửa xong xuôi, mặc sẵn áo ngủ ngồi ở phòng khách đợi cậu.

Chuyện này không quan trọng, điều quan trọng là ——

Tại sao ảnh lại mặc áo ngủ hình sao biển Patrick vậy trời!

Chưa kể trời bây giờ nóng nực như này mà mặc áo lông? Bây giờ người ta đang đề xướng vấn đề tiết kiệm nguồn năng lượng vậy mà anh lại lãng phí hơi máy lạnh như thế!

Kim Hàn Bân đành phải xoa trán.

"Thụ thụ!" Kim Trí Nguyên chạy đến ôm lấy cậu, sau đó bắt đầu một nụ hôn nồng nhiệt.

"Mai được nghỉ à?" Kim Trí Nguyên nhướng mày, đúng là rất vất vả!

"Ừm." Nói thêm là được nghỉ nhanh như vậy, may là có Kim Trí Nguyên, không thì cậu chẳng dễ tìm người phù hợp như thế, chỉ cần nghĩ đến đó thôi đã cảm thấy mình có thể nhịn được bộ áo ngủ hình sao biển Patrick kia rồi, "Em đi tắm trước."

Này là đang ám chỉ chuyện đó rồi còn gì!

Lòng Kim Trí Nguyên reo hò, trên mặt vẫn giữ nét bình tĩnh: "Anh lấy quần áo cho em."

Kim Hàn Bân cũng không để ý đến ánh mắc rực lửa của Kim Trí Nguyên, cậu đi vào phòng tắm, chưa được bao lâu, Kim Trí Nguyên cũng vào theo, trên tay còn đang cầm bộ đồ ngủ hình bọt biển SpongeBob.

Kim Hàn Bân nổi điên: "Trời bây giờ nóng như vầy, em không mặc cái này!"

Kim Trí Nguyên tủi thân: "Nhưng mà đây là minh chứng tình yêu của chúng ta mà." Nói xong lại chỉ vào hình sao biển Patrick trên người mình: "Nè, em nhìn đi, đồ đôi tình nhân đó!"

Rốt cuộc ai nói anh biết sao biển Patrick và bọt biển SpongeBob là tình nhân vậy?

Kim Hàn Bân phát khùng: "Cho anh chọn, hoặc là lập tức cởi bộ đồ ngủ trên người anh ra, hoặc là đêm nay em về phòng em ngủ!"

Ôi mọe, sức công phá của chuyện này còn lớn hơn bom nguyên tử!

Kim Trí Nguyên liền trưng ra bộ mặt e thẹn: "Đáng ghét, anh biết ngay là thụ thụ muốn nhìn thấy người ta lúc không mặc quần áo..."

Mặt Kim Hàn Bân lạnh te, cậu cầm vòi hoa sen xịt thẳng vào mặt Kim Trí Nguyên.

"Thụ thụ à anh sai rồi!" Kim Trí Nguyên mang khuôn mặt cầu xin chạy về phòng thay áo ngủ, chỉ mặc độc một chiếc quần lót.

Một lúc sau Kim Hàn Bân cũng về phòng, cậu cũng chỉ mặc mỗi chiếc quần lót.

Kim Trí Nguyên ngồi trên giường, anh hơi ngả người ra phía sau, hay tay chống sau lưng, nhìn dáng người cường tráng của cậu, nhíu mày nói: "Quả nhiên cơ bụng của hai đứa mình mới là đồ đôi tuyệt nhất."

Kim Hàn Bân bước đến, quỳ gối trên người anh, tay đặt lên vai Kim Trí Nguyên, cúi đầu xuống hôn anh.

Bởi vì công việc bề bộn, đã gần một tháng cả hai không có làm tốt —— chuyện ấy, bây giờ lại bừng bừng khí thế như thế này, hai người nhanh chóng thở dốc.

Kim Trí Nguyên thuận thế nằm trên giường, Kim Hàn Bân cưỡi ngang hông của anh, quần lót của họ cũng đã phồng lên, chính giữa còn hơi ươn ướt.

"Muốn thử tư thế này à?" Kim Trí Nguyên nhìn lên Kim Hàn Bân, tư thế này cũng không tệ, chắc là kích thích lắm đây.

Kim Hàn Bân cọ cọ, mặt cậu hơi hồng: "Anh muốn không?"

Lúc này còn phải hỏi câu đó hả!

Kim Trí Nguyên vừa dùng tay kéo Kim Hàn Bân xuống, để cậu nằm trên ngực mình, nở một nụ cười thâm thúy: "Ngày mai được nghỉ~"

...

Nhờ Vu cảnh và Ngụy Dịch Văn trợ giúp, Kim Hàn Bân nhanh chóng đạt được thỏa thuận với đại lý bán ra của DM Trung Quốc, còn ký một hợp đồng béo bở.

Thị trường của DM Trung Quốc bị chia nhỏ, tổng bộ DM Trung Quốc giận dữ, Hứa Quốc Huy thì tức gần chết, thừa dịp hai chuyên viên của Phúc Mậu Khải Tư còn đang thử việc thì cho họ nghỉ hẳn luôn.

Còn cậu chuyên viên được nâng lương kia thì hối hận không kịp, thấp thỏm lo sợ không biết lúc nào thì Hứa Quốc Huy sa thải mình, vì vậy liền vội vàng đem hồ sơ xin việc sang nơi khác.

Kim Hàn Bân dẫn dắt phòng Marketing lập công lớn cho Phúc Mậu Khải Tư, ông Chu vô cùng hài lòng, phát giấy thông báo cả công ty để khen ngợi, ngòi bút lớn vừa giơ lên đã cho phòng Marketing nghỉ hẳn hai ngày, cũng bỏ ra một số tiền để bọn họ đi du lịch Hồng Kông.

Nói là đi du lịch chứ thật ra là để Kim Hàn Bân đi gặp bạn hàng ở Hồng Kông thôi.

Bởi vậy bọn tư bản đúng là quỷ hút máu người!

Mặc kệ thế nào, mớ công việc bộn bề hơn hai tháng cuối cùng cũng được giải quyết hết, nhìn cả phòng hân hoan nhảy nhót, Kim Hàn Bân cũng thấy rất vui, liền về nhà đẩy vali ra chuẩn bị hành lý trong ngày luôn.

Ở Hồng Kông có rất nhiều thứ được miễn thuế, là thiên đường mua sắm đó...

Kim Hàn Bân mở tủ quần áo, nhìn quần áo của Kim Trí Nguyên, nghĩ một lát rồi đổi chiếc vali nhỏ thành một chiếc vali to. Thật ra hành lí của cậu chỉ có một bộ đồ để thay ra, một ít vật dụng hằng ngày và mấy bản tài liệu cần đưa bạn hàng xem, để vào chưa chiếm hết một phần ba chiếc vali nữa.

Sắp xếp xong, kéo khóa lại, đương lúc chuẩn bị đứng lên thì bị ai đó đẩy một cái làm cậu ngã xuống đất.

"Em đang làm gì?" Trong giọng nói của Kim Trí Nguyên mang theo chút nghi ngờ.

Cái ót bị đập mạnh xuống sàn nhà, Kim Hàn Bân tức giận nhìn Kim Trí Nguyên đang đè lên người mình: "Em hỏi anh đang làm gì mới phải?" Đau chết đi được.

"Sao em lại dọn hành lí? Kim Trí Nguyên vẫn nằm yên, trong mắt có chút hoảng sợ.

Khỉ gió, nét mặt vậy là sao?

"Em muốn đi đâu?" Kim Trí Nguyên thấy Kim Hàn Bân không trả lời, hỏi dồn, "Sao em lại muốn bỏ anh?"

Bỏ anh?

Kim Hàn Bân khó hiểu nhìn Kim Trí Nguyên: "Em chỉ đi Hồng Kông, ặc, du lịch cùng công ty, tiện đường đi công tác luôn..."

Thần kinh Kim Trí Nguyên thả lỏng, anh thả tay Kim Hàn Bân ra, đỡ cậu dậy rồi ôm chặt trong lòng, giọng nói xen chút lo lắng: "Tốt quá! Anh còn sợ rằng... Em lại muốn bỏ anh ra đi lần nữa!"

Lại?

Cuối cùng Kim Hàn Bân cũng hiểu vì sao Kim Trí Nguyên lại lo sợ như thế, không khỏi bật cười, đồng thời trong lòng cũng có chút xót xa. Xem ra cứ nghĩ mình là người chịu tổn thương suốt bốn năm ròng, hóa ra Kim Trí Nguyên cũng đau khổ không kém, giờ còn lo rằng mình sẽ bỏ đi.

Nhìn Kim Trí Nguyên nhíu mày lo lắng, lòng Kim Hàn Bân cũng mềm nhũn như con chi chi,được rồi, vậy thì nói cho anh biết!

Khúc mắc này, cởi bỏ sớm cũng tốt.

Mặc dù nói ra cũng hơi mất mặt thật...

Cậu ôm lấy mặt Kim Trí Nguyên, hôn một tí lên khóe mắt anh: "Đồ ngốc, bốn năm trước em bỏ đi, là vì em nghĩ rằng... anh thích Trí Tú."

Kim Trí Nguyên chớp mắt mấy cái, nhìn cậu: "Em vừa nói cái gì?"

Kim Hàn Bân thở dài: "Em nghĩ anh yêu Trí Tú, tưởng rằng tất cả chỉ là trò đùa nên mới đi."

Kim Trí Nguyên ôm ghì lấy cậu, trống ngực đập liên hồi, cánh tay cũng siết chặt: "Anh đúng là một thằng khốn."

Kim Trí Nguyên mãi không hiểu vì sao lúc đó Kim Hàn Bân lại dứt khoát bỏ đi như thế, dù cho hai người đã gần gũi thân thiết, anh cũng không dám hỏi.

Nhưng chuyện này mãi là gút thắt trong lòng anh, trong tiềm thức của Kim Trí Nguyên vẫn sợ rằng chuyện này sẽ xảy ra lần nữa.

Không ngờ sự thật lại là thế này...

"Hàn Bân... Anh xin lỗi..."

"Không phải lỗi của anh." Kim Hàn Bân cọ cọ mặt anh, "Chỉ vì lúc đó còn quá trẻ con, không hiểu chuyện thôi."

"Ừm." Kim Trí Nguyên ôm Kim Hàn Bân lên giường, "Vậy bây giờ chúng ta làm chuyện dành cho người đàn ông trưởng thành thôi!"

Kim Hàn Bân: "..."

Nhỏ giọng cười một cái, cuối cùng vẫn thuận tay ôm lấy cổ anh.

...

Ngày đầu tiên ở Hồng Kông là ngày cho mọi người thoải mái đi lại, Kim Hàn Bân đã đến Hồng Kông nhiều lần, vì vậy cậu không hào hứng muốn đi du lịch đây đó giống bọn Vu Cảnh và Ngụy Dịch Văn mà một mình dạo phố.

Cậu vốn không hứng thú với việc mua sắm, nhưng nghĩ đến chuyện mua quần áo cho Kim Trí Nguyên, liền cảm thấy việc này không còn buồn tẻ nữa.

Đi cả buổi, cuối cùng chọn được cho Kim Trí Nguyên hai bộ quần áo, cậu một bộ. Dáng người cả hai ngang nhau cũng là một điểm hay, dù không có Kim Trí Nguyên ở bên cũng không sợ mua nhầm quần áo không vừa.

Quần áo của đàn ông vốn chỉ cần tốt chứ không cần nhiều, quần áo Kim Hàn Bân chọn đều là hàng hiệu cả, mặc dù giá cả không đắt như ở đại lục nhưng cũng chẳng rẻ chút nào. Tiền lương của cậu và Kim Trí Nguyên đều không ít, nhưng dù gì cũng là kẻ làm công ăn lương, không có thói quen quét thẻ điên cuồng khi mua sắm.

Mua quần áo xong, lại chọn một đôi đồng hồ cùng kiểu dáng, sau đó nhờ nhân viên trong quầy khắc chữ đầu trong tên của mình và Kim Trí Nguyên ra mặt sau của chiếc đồng hồ.

Làm hết những chuyện kia, Kim Hàn Bân cũng mệt mỏi vô cùng, cậu tìm bừa một quán cà phê ăn chút gì đó, lại đến một tiệm thuốc mua mấy hộp thuốc bảo vệ sức khỏe và hai lọ dầu bôi trơn.

Ngày thứ hai phải đi gặp bạn hàng ở Hồng Kông, hợp đồng, thỏa thuận rất thuận lợi, sau khi nói chuyện còn cùng nhau dùng bữa, một vị khách hàng đưa vài tấm vé tham dự concert cho bọn họ.

Là buổi biểu diễn của một nhóm nhạc mới nổi ở nhà hát Coliseum, thời gian là đêm nay.

Kim Hàn Bân vốn chẳng hứng thú gì, nhưng Vu Cảnh và Ngụy Dịch Văn chưa vào Coliseum bao giờ, họ rất hào hứng, liền cố lôi kéo Kim Hàn Bân cùng đi.

Vì không phải là một nhóm nhạc nổi tiếng nên người tham dự concert cũng không nhiều, chỉ chiếm tầm 60% khán đài, bọn Kim Hàn Bân mang vé VIP nhưng bên trái Kim Hàn Bân vẫn còn trống chỗ.

Đó là một ban nhạc rock, phong cách hao hao Mayday, tóc nhuộm tím nhuộm bạc, vừa hát vừa nhảy, thỉnh thoảng còn hô to: "Mọi người cùng đứng lên nào."

Cảm xúc của Ngụy Dịch Văn rất high, cậu ta vung vẩy lightstick không ngừng, còn hét to mấy tiếng.

Vu Cảnh và trợ lý dù không phấn khích như Ngụy Dịch Văn nhưng trông cũng hớn hở không kém.

Kim Hàn Bân vốn chẳng hứng thú với kiểu hát khàn cả giọng thế này, buồn chán mà ngả người về phía trước, một tay nâng cằm, ngẩn người nhìn chiếc ghế trống bên trái.

"Bài hát sau đây là một bài hát của ban nhạc Mayday "Bỗng dưng rất nhớ em" mời mọi người hát cùng với chúng tôi nhé~" Âm thanh ầm ĩ ban nãy chợt dừng lại, tiết tấu thay đổi, một giai điệu nhẹ nhàng vang lên.

Kim Hàn Bân giật mình, vội lấy điện thoại ra gọi cho Kim Trí Nguyên.

Kim Trí Nguyên bắt máy rất nhanh.

"Thụ thụ, nhớ anh không?"

Kim Hàn Bân hỏi: "Anh còn nhớ chuyện trong bản hiệp nghị ngày xưa của chúng ta không?"

"Tất nhiên là nhớ rồi, sao vậy?"

"Không có gì đâu, chỉ muốn cùng anh nghe một buổi concert thôi." Kim Hàn Bân dứt lời, mở loa, giọng nam chính vang vọng trong không khí, lọt vào chiếc điện thoại.

Anh sợ hãi khi không khí bỗng dưng tĩnh lặng

Anh sợ hãi khi bạn bè bỗng dưng quan tâm đến anh

Anh sợ hãi khi bao nhiêu hồi ức bỗng dưng siết chặt lấy anh, đau đớn đến ngạt thở

Anh sợ hãi khi bỗng dưng nghe được tin tức của em

Nếu như nỗi nhớ có thể lên tiếng,

anh không muốn đó sẽ là tiếng khóc bi thương

Đến cuối cùng, anh đã có thể là chính mình

Chỉ là những giọt lệ đã rơi vẫn không thể đánh lừa bản thân

...

Anh sợ hãi khi chính mình đã quyết tâm suốt cuộc đời này sống mà không có em,

rồi bỗng dưng, anh lại nghe được tin tức của em.

Cách một cái điện thoại, Kim Trí Nguyên cẩn thận lắng nghe, bên kia đầu dây có thể nghe tiếng khán giả hát theo, Kim Hàn Bân không lên tiếng, nhưng không hiểu sao, dường như anh còn nghe thấy cả tiếng hô hấp và tiếng tim đập của Kim Hàn Bân.

Bài hát kết thúc, Kim Hàn Bân tắt loa, đưa điện thoại di động đến sát lỗ tai, nhỏ giọng nói: "Em cũng từng sợ nghe thấy tin tức của anh."

Kim Trí Nguyên cười cười: "Ừa, may là em không quyết định sống cả đời mà không có anh."

"Ừm." Kim Hàn Bân nhìn chiếc ghế trống bên tay trái, dường như ở đó cũng đang có một người ngồi: "Này, em yêu anh."

"Anh cũng yêu em."

Chúng ta giống như bài hát đẹp nhất

Cũng như bộ phim cảm động nhất

Chúng ta đã cùng đi hết cuộc hành trình đáng nhớ

Rồi lưu lại kỉ niệm khó quên nhất

Thật đẹp thật ngọt ngào và chúng tôi tin rằng,

Cứ điên cuồng và nhiệt thành như thế

Chúng ta sẽ cùng nhau hết một đời

Cùng nhau hạnh phúc và già đi trong tiếc nuối.

.

.

.

Nhà hát Coliseum: chính thức mở cửa vào tháng 4 năm 1983 sau 6 năm xây dựng. Nhà hát có mái vòm trông như kim tự tháp, là một trong số những kiến trúc bắt mắt nhất tại Hồng Kông. Xem thêm ở đây:

Ngũ Nguyệt Thiên (Mayday): là một nhóm nhạc alternative rock Đài Loan thành lập năm 1997 gồm năm thành viên: Ashin, Monster, Stone, Masa và Ming.

Đây là lời bài hát Bỗng dưng rất nhớ em (突然好想你) của Mayday do trang kites.vn dịch. Đoạn in nghiêng ở cuối chương cũng là lời bài hát nhưng đã được tác giả sửa lại để phù hợp với hai bạn Ninh Nguyên.

Link Vietsub + Kara cho bạn nào có hứng thú :">:

Chương 53

Làm gay ngày thứ hai chín

[ Dẫn người yêu về ra mắt gia đình ]

Vốn dĩ bọn Kim Hàn Bân định trở về vào buổi tối ngày thứ ba, nhưng Kim Hàn Bân lại muốn về ngay, sáng sớm ngày thứ ba đã kéo vali đi về.

Lúc về là ngay cuối tuần, Kim Hàn Bân định cho Kim Trí Nguyên một bất ngờ nên không nói trước, về đến nhà thì tự dùng chìa khóa mở cửa luôn.

"Em về rồi nè!" Kim Hàn Bân mang bộ mặt không giấu nổi vui sướng bước vào, bỗng nhìn thấy trong phòng khách có những ba người, ngoại trừ Kim Trí Nguyên còn có một đôi nam nữ trung niên.

Kim Hàn Bân: "..." Nụ cười chợt sượng ngắt.

"Hàn Bân, sao bây giờ em lại về?" Kim Trí Nguyên giật mình, vội vàng đứng dậy, nét mặt cũng trở nên căng thẳng.

Kim Hàn Bân nhìn anh đầy khó hiểu.

"Để anh giới thiệu cho em." Kim Trí Nguyên nhìn đôi nam nữ trung niên kia, lại quay sang Kim Hàn Bân: "Hàn Bân, đây là ba mẹ anh. Ba, mẹ, đây là... Kim Hàn Bân."

Đệt, sao ba mẹ Kim Trí Nguyên bỗng dưng lại xuất hiện ở đây?

Đây là đang ra mắt gia đình sao?

Kim Hàn Bân vô cùng căng thẳng, mặc dù quan hệ giữa cậu và Kim Trí Nguyên đã rõ ràng nhưng vẫn chưa muốn gia đình đôi bên gặp nhau.

Dù sao thì cái chuyện đồng tính luyến ái, ở Trung Quốc không có mấy gia đình có thể vui vẻ chấp nhận.

Cha mẹ Kim Trí Nguyên chắc sống rất an nhàn, thoạt nhìn cũng trạc tứ tuần, trông họ rất đẹp lão, tướng rồng mày phượng, nhất là mẹ của anh, phong thái duyên dáng nhã nhặn, ăn mặc rất thời thượng, nhìn chẳng giống người có con lớn như Kim Trí Nguyên, chẳng trách anh từng nói mẹ anh lúc trẻ từng được rất nhiều người theo đuổi.

Nhưng mà những chuyện đó không phải điều quan trọng, quan trọng là họ trông chẳng giống người dễ gần, thân thiện chút nào.

Nhất là bọn họ bây giờ cũng đang nhìn cậu chằm chằm, âm thầm đánh giá. Đôi mắt kia chắc chỉ hận không thể dùng axit đổ lên người Kim Hàn Bân để phân tích thành phần thôi.

Tay Kim Hàn Bân còn xách vali nhưng quá căng thẳng để bước chân tiếp, đầu cậu ong ong, miệng vô thức mỉm cười: "Ba, mẹ, hai người vẫn khỏe chứ ạ?"

Kim Trí Nguyên: "..."

Ông Kim: "..."

Bà Kim: "..."

TT_TT Kim Hàn Bân muốn quay lại 1 phút trước để tự đánh mình chết cho rồi.

Xong luôn, không biết ba mẹ Kim Trí Nguyên sẽ nghĩ sao về mình đây.

Cuối cùng bà Kim là người đầu tiên lấy lại tinh thần, mỉm cười, ngoắc tay với Kim Hàn Bân: "Tiểu Kim, con còn lo lắng cái gì, ngồi xuống đây chúng ta cùng nói chuyện nào."

Kim Hàn Bân đi cất vali trước, cắn răng ngồi giữa Kim Trí Nguyên và bà Kim.

"Dạ thưa dì, thưa chú, con là bạn cùng phòng của Trí Nguyên..." Kim Hàn Bân cố vớt vát chút ấn tượng ban đầu.

Không ngờ bà Kim lại "Khụ" một cái, bà vừa cười vừa nói: "Ban nãy không phải gọi hai bác là ba mẹ đấy ư, sao giờ lại thành chú dì rồi hả?"

Mặt Kim Hàn Bân đỏ như quả cà chua, lắp ba lắp bắp: "Nói...nói sai ạ."

Bà Kim lại cười: "Không sao, gọi là ba mẹ cũng được, dù sao cũng là chuyện sớm hay muộn."

Kim Hàn Bân: "??????"

Bà Kim ngạc nhiên: "Sao vậy, chẳng lẽ con không định chung sống cả đời với Trí Nguyên à?"

Kim Hàn Bân giật mình, nhìn sang Kim Trí Nguyên.

Mặt Kim Trí Nguyên cũng hơi hồng hồng, anh gãi đầu: "Chuyện đó, Hàn Bân à, ba mẹ anh đã biết quan hệ của bọn mình rồi."

Trái tim Kim Hàn Bân vốn đang nhảy "bình bịch" bỗng dưng đập nhịp nhàng hẳn lại. Ba mẹ Kim Trí Nguyên đã biết hết mọi chuyện, thái độ bây giờ giống như là... ngầm thừa nhận?

Một loại cảm giác vui sướng chạy thẳng lên não, Kim Hàn Bân không tin vào mắt mình nữa, cậu nhìn Kim Trí Nguyên, lại quay sang ba mẹ của anh, nhất thời chẳng biết nói sao cho phải.

Ông Kim ngồi bên nhìn cậu hồi lâu, cuối cùng mới ho nhẹ một cái, nói: "Tiểu Kim à, chuyện của con với Trí Nguyên, hai bác đã biết cả rồi, nói thật là bọn ta vốn chẳng đồng ý đâu..."

"Nói nhảm gì vậy!" Bà Kim không đợi ông Kim nói hết câu đã huých ông một cái, cắt luôn cả lời ông, đồng thời liếc ông một cái làm ông Kim không dám nói nữa.

Lúc này bà Kim mới kéo Kim Hàn Bân lại, vỗ vỗ mu bàn tay cậu, lại nhìn cậu thật kỹ, mãi đến khi mặt cậu đỏ bừng, bà mới thở dài: "Tiểu Kim, con đừng để bụng mấy lời của ổng, bây giờ khác với ngày xưa, dù con và Trí Nguyên đều là đàn ông nhưng chỉ cần các con yêu thương nhau, thật lòng thật dạ muốn ở bên nhau thì hai bác sẽ ủng hộ đến cùng."

Kim Hàn Bân cảm thấy ấm lòng vô cùng, giọng hơi nghèn nghẹn: "Dì à..."

"Còn gọi là dì sao!" Bà Kim trừng mắt, trông thậm chí còn có chút đáng yêu của thiếu nữ mới lớn, rồi lại thở dài: "Lúc trước Trí Nguyên nói với hai bác nó là đồng tính, làm ta và ông ấy tức gần chết. Nó là con cưng của hai vợ chồng, từ nhỏ đến lớn chẳng để bọn ta phải bận tâm điều gì, ai ngờ cuối cùng lại... Haizz, thật ra hai người chỉ sợ nó học theo những thứ bậy bạ ở ngoài đường. Nhưng mà bây giờ nhìn thấy con, bác và ông ấy cũng thấy yên lòng rồi."

Ông Kim vừa bị bà Kim trừng mắt, vội vàng ngồi một bên phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, mặc dù Trí Nguyên nói mình là đồng tính nhưng mấy năm nay nó không dám làm càn, cứ thành thành thật thật chờ con, hai bác vốn cũng chẳng vui vẻ gì, bây giờ xem ra, mấy năm chờ đợi của nó cũng đáng lắm nha!" Dứt lời còn cười to hai tiếng.

"Được rồi, ba mẹ à, chuyện quá khứ đừng nhắc lại nữa." Kim Trí Nguyên xấu hổ, vội ngắt ngang câu chuyện: "Hay là cả nhà chuẩn bị một chút, chúng ta đi ăn cơm đi."

"Mẹ ngồi nói hai ba câu với con dâu có sao không?" Bà Kim trợn mắt với Kim Trí Nguyên, "Người một nhà cả rồi còn ăn cơm ngoài làm gì, con với cha con đi nấu cơm đi, để ta và Tiểu Kim tâm sự." Nói xong lại quay sang ông Kim: "Ông à, ông dẫn con ông vào bếp nấu cơm đi."

"Được, đi thì đi." Phu nhân đã lên tiếng, ông Kim không dám cãi, lập tức kéo lỗ tai Kim Trí Nguyên vào bếp.

Chậc chậc, vậy mới nói, thì ra bệnh sợ vợ là do gien di truyền!

"Nào, Tiểu Kim, chúng ta cùng tâm sự." Không vướng bận ai, bà Kim liền cười tươi như hoa.

Lúc biết thằng con quý tử của mình là đồng tính thì bà tức giận gần chết, chỉ sợ Kim Trí Nguyên đi làm chuyện bậy bạ thôi, sau này khó khăn lắm mới chấp nhận được, nhưng nhìn con mình mỗi năm một lớn, vậy mà chẳng mang được ai về nhà làm bà Kim chẳng vừa lòng tí nào.

Mặc kệ con là đồng tính hay dị tính, tốt xấu gì cũng phải dẫn một đứa về nhà ra mắt ba mẹ chứ!

Vì vậy khó trách bà cảm thấy bất mãn về đối tượng nào đó ở Đài Loan mà con trai mình đang ngây ngốc chờ đợi.

Con trai nhà bà điển trai, ưu tú như thế, rốt cuộc đối tượng nào lại may mắn như vậy?

Hôm trước gọi điện thoại về nhà chả hiểu sao lại có một người lạ nghe máy, còn tự xưng là khách thuê phòng làm bà vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, không nghĩ đến đó lại là đối tượng mà con bà vẫn đang một mực chờ đợi.

Bà Kim vô cùng ngạc nhiên, để ông Kim xử lý một chút công việc sau đó gấp rút trở về xem mặt con dâu.

Kết quả, tuấn tú nhã nhặn không nói, cái khí chất đó, cái phong độ kia, so với con trai của bà chẳng chênh lệch tý nào.

Trong lòng bà Kim lẳng lặng đánh năm ngôi sao.

Nếu đối tượng là cậu trai này, vậy thì mấy năm đợi chờ của con mình cũng không uổng phí rồi.

Kể từ khi con mình come out, bà Kim vẫn lo ngay ngáy Kim Trí Nguyên sẽ mang một kẻ rắc rối về nhà. Kết quả nhìn thấy Kim Hàn Bân như thế, ngoại trừ chuyện cậu là đàn ông, những thứ khác đều vượt xa mong muốn của bọn họ khiến cả hai vui mừng khôn xiết, còn Kim Hàn Bân thì thấy sao mà thuận mắt quá chừng.

Bà Kim trò chuyện được một lúc, khi đã hỏi hết gia đình đến công việc của Kim Hàn Bân thì càng thấy hài lòng hơn, kiểu như chỉ thiếu điều tổ chức hôn lễ cho hai người ngay thôi.

Kim Hàn Bân thì ngược lại, cậu đang nghĩ đến những chuyện khác. Vất vả đợi bà Kim nói xong cậu mới cẩn thận hỏi: "Bác gái à, hai người biết chuyện của chúng con từ lúc nào thế ạ?"

Bà Kim suy nghĩ một lát: "Cũng cỡ hai, ba năm rồi."

Trong lòng Kim Hàn Bân chợt sinh ra đủ loại cảm xúc, khiến cậu không nói nên lời.

Hai, ba năm trước cậu vẫn đang ở Đài Loan, lúc đó chẳng có chút liên lạc nào với Kim Trí Nguyên.

Vậy mà Kim Trí Nguyên đã lót đường ở nhà sẵn rồi, chẳng lẽ anh đã xác định cả đời này cả hai sẽ ở bên nhau hay sao?

Mặc dù bây giờ trông ba mẹ Kim Trí Nguyên rất bình tĩnh, thậm chí còn có thể nói là vui mừng. Nhưng Kim Hàn Bân biết rõ, lúc Kim Trí Nguyên come out chắc chắn không nhẹ nhàng như vậy.

Đương lúc hai người đang tán gẫu, ông Kim và cậu quý tử đã nấu xong một bàn tiệc.

"Mẹ, Hàn Bân, ăn cơm thôi." Kim Trí Nguyên vừa múc một tô canh sườn non nấu với cà chua và khoai tây, vừa quay đầu về phía phòng khách hô.

"Đi ăn cơm nào." Bà Kim cũng vừa nói vừa kéo Kim Hàn Bân xuống phòng ăn.

Chắc có lẽ là lần đầu ăn cơm với con dâu, ông Kim cố bộc lộ tài năng, nấu rất nhiều món sở trường.

Sau khi nói chuyện với bà Kim cả buổi, Kim Hàn Bân cũng thả lỏng hẳn, bốn người cùng ngồi xuống bàn ăn.

"Nào, Tiểu Kim, con ăn thử miếng sườn này đi, ông ấy nấu món này ngon lắm đấy." Bà Kim vừa nói vừa gắp một miếng sườn non để vào chén của Kim Hàn Bân.

"Dạ, con cảm ơn." Kim Hàn Bân vội đưa chén ra nhận.

"Không biết Tiểu Kim nấu món gì ngon nhất nhỉ?" Bỗng dưng ông Kim mở lời.

Kim Hàn Bân đơ mặt.

Dầu bắn đầy nhà bếp thì có... Kim Trí Nguyên âm thầm tiếp lời.

Bà Kim gắp một miếng cà tím nấu cá để vào chén cho ông Kim: "Chỉ cần làm con dâu của nhà họ Kim là được, cần gì biết nấu ăn!"

Nếu kêu Tiểu Kim nấu ăn, đây không phải đang muốn khiêu chiến với quyền uy của bà đây sao!

Cám ơn, là con rể ạ!

Kim Hàn Bân lẳng lặng phản đối, nhưng ngoài mặt lại cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Ông Kim đau khổ nhìn miếng cà tím nấu cá trong chén.

Vợ yêu à anh sai rồi, em biết anh ghét nhất ăn canh cà tím nấu cá mà!

...

Buổi tối lúc đi ngủ, ba mẹ Kim Trí Nguyên ngủ ở phòng chính, Kim Trí Nguyên ở phòng mình, Kim Hàn Bân ngại chuyện ba mẹ anh đang ở đây không dám sang ngủ cùng Kim Trí Nguyên, bèn trở về căn phòng cũ của mình.

Kim Trí Nguyên không năn nỉ được, đành để cậu đi, cuối cùng đợi ông Kim và bà Kim ngủ say lại lén mò sang phòng Kim Hàn Bân.

"Thụ thụ." Kim Trí Nguyên lén la lét lút đẩy cửa phòng, xốc chăn chui vào nằm cạnh Kim Hàn Bân.

"Anh vào đây làm gì." Kim Hàn Bân vẫn chưa ngủ. Cậu thấy Kim Trí Nguyên bước vào thì vô cùng căng thẳng, vội đẩy anh ra ngoài, "Mau về phòng anh đi."

"Không về." Kim Trí Nguyên quấn chặt lấy người Kim Hàn Bân như con gấu túi, "Bọn mình đã hai ngày không gặp nhau, em lại không cho anh ôm, đúng là chẳng có chút tình người!"

"Ba mẹ anh ở phòng sát đây đó!" Kim Hàn Bân hơi cáu.

"Họ không rảnh lo đến chúng ta đâu, biết đâu giờ họ cũng đang làm gì đó ở bên kia!" Kim Trí Nguyên thổi nhẹ vào tai Kim Hàn Bân, giọng điệu đầy mờ ám.

Bỗng dưng Kim Hàn Bân lại nghĩ đến một vài chuyện không được trong sáng, mặt cậu nóng bừng, may là phòng nhà Kim Trí Nguyên cách âm rất tốt, không nghe thấy âm thanh gì quái lạ.

"Anh nhớ em lắm." Kim Trí Nguyên cọ cọ trên người Kim Hàn Bân, giọng điệu xen chút tủi thân.

Trái tim Kim Hàn Bân lập tức mềm nhũn, cậu xoay người sang ôm lấy anh: "Lúc anh come out với gia đình chắc cũng khó khăn lắm hả?"

"Không đâu." Kim Trí Nguyên cọ mặt cậu, "Ba mẹ anh dễ nói chuyện lắm."

Kim Hàn Bân thở dài, không nói nữa.

Kim Trí Nguyên im lặng một lúc, lại nói: "Muốn được ở bên em, cửa ải này sớm muộn gì cũng phải vượt qua thôi. Sau khi anh tốt nghiệp thì ba mẹ luôn sắp xếp cho anh gặp người này người kia, anh sợ phiền nên come out luôn."

Kim Hàn Bân chọt chọt chân mày Kim Trí Nguyên: "Chú và dì không đuổi anh ra khỏi nhà sao?"

"Suýt thôi." Anh cười, "Không sao, bây giờ không phải mọi chuyện đều đã ổn thỏa hết rồi sao?"

Kim Hàn Bân hôn nhẹ lên gương mặt anh.

Kim Trí Nguyên hôn lại, dây dưa một lúc rồi nói: "Thụ thụ, anh muốn."

Kim Hàn Bân vươn tay chạm vào thân dưới của Kim Trí Nguyên, quả nhiên đạn đã lên nòng: "Em dùng tay giúp anh."

Kim Trí Nguyên xoay người đè lên người cậu, trong giọng nói xen chút bồn chồn: "Nếu không thì em dùng miệng giúp anh đi."

Kim Hàn Bân thẹn đỏ mặt, nhưng không lên tiếng từ chối.

Này là ngầm đồng ý rồi!

Kim Trí Nguyên cảm thấy nơi ấy đang trướng đau.

Anh dựa lưng vào đầu giường, nửa nằm nửa ngồi để Kim Hàn Bân nằm sấp trên người, đầu gần nơi đang phồng lên của anh.

Quần lót của anh vẫn chưa cởi ra, lúc này hơi nhô cao, chính giữa hơn ướt.

Kim Hàn Bân liếm nhẹ cái ấy trong chiếc quần lót, Kim Trí Nguyên không kiềm chế được nữa, lấy tay ấn đầu cậu lại gần hơn.

Kim Hàn Bân cách chiếc quần nhỏ làm một hồi mới kéo nó xuống, cái ấy đang ngẩng đầu lập tức nhảy ra ngoài, vỗ vào mặt Kim Hàn Bân một cái.

Bọn họ không mở đèn. Trong bóng tối, Kim Hàn Bân chỉ mơ hồ nhìn thấy hình dáng của cái ấy —— rất to.

"Hàn Bân..." Giọng Kim Trí Nguyên vô cùng khó chịu.

Kim Hàn Bân nhắm mắt lại, ngậm cái đó vào trong miệng.

Kim Trí Nguyên thoải mái ngẩng đầu lên, cuối cùng không kiềm được mà nhướng người lên.

Kim Hàn Bân bị cái ấy chạm vào yết hầu, lập tức cảm thấy buồn nôn. Vậy mà Kim Trí Nguyên lại chẳng hay biết, cứ không kiềm được mà ấn đầu cậu.

Móa!

Kim Hàn Bân bị chọt đến mức ứa nước mắt, cậu vội vàng dùng tay giúp anh.

Vất vả lắm mới làm Kim Trí Nguyên bắn ra.

Anh thoải mái mà thở ra một hơi, sau đó lại kéo người Kim Hàn Bân qua.

Đêm còn rất dài.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz