[BNHA] VILLAIN DEKU - SỐ PHẬN BỊ THAY ĐỔI
Chương 15: "Tạm biệt!"
.......
...
..
"Mày không hề thay đổi một chút nào cả! Deku."
"Mày luôn miệng nói rằng phải trả thù này! Trả thù nọ."
"Nhưng mày đã làm được cái gì rồi?"
"Bản thân mày đang sợ..."
"Những gì mày làm không hề thể hiện sự độc ác của mày.."
"Nó chỉ để che đi sự sợ hãi"
"Dậy rồi ah! Deku - kun?!" - Người phụ nữ cười một cách thân thiện
"Mang tôi đến tận đây chắc không phải để gặp mặt đâu nhỉ!?"
"Đương nhiên rồi! Vì vốn dĩ tao đến đây đâu chỉ để chào đâu!"
Ả ta đạp mạnh vô chỗ hiểm của Deku, hắn ta cắn răng, giãy dụa một lúc rồi ngừng lại và nhìn ả với ánh mắt điên tiết"Thôi nào! Cần gì phải nóng dận như vậy! Chỉ là một món quà nhỏ mà tao dành tặng cho mày thôi mà! Nó vẫn chưa là gì so với những việc mày đã làm với tao đâu!"
"Mày là con nhỏ chó chết nào!?" - Hắn ta hằn giọng lên
Mấy tên mặc vest vội lao vào đánh hội đồng Deku, hắn ta cố gắng thoát khỏi cái ghế này nhưng...không thể."Sao vậy? Thưa quý khách, cái ghế có vấn đề gì ah?" - Ả tỏ ra vui vẻ, hiền hậu
"Mày không thoát ra được đúng không?"
"Tao biết mày không bao giờ ngồi yên cả! Cái tính bốc đồng của mày khiến tao gặp nhiều rắc rối đó! Tử thần -kun?!""Con gái của chủ tịch buôn lậu hàng cấm, nhập hàng trái phép từ biên giới, chủ sỡ hữu sàn đấu giá ngầm nổi tiếng nhất trong số các sàn đấu giá khác. Thường được gọi là Black Rose (Hoa Hồng Đen)" Deku vừa nói, vừa giả vời cười vui vẻ. Black Rose cũng cười theo nâng cằm hắn ta lên và nói:
"Không ngờ thằng như mày cũng nhớ đến tên của quý cô này sao!"
"Ừ! Đúng rồi, sao tao quên được con điếm mà tao đã từng đập cho ra bã chứ?!"
Một cú đạp vô mặt Deku khiến hắn ngã ngửa ra đằng sau, mụ ta điên tiết, đạp cơ thể hắn tới tấp. Được một lúc, mụ ta ngừng lại, nhấc ghế lên và quay lại ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Deku.
"Tao rất cảm ơn mày đấy! Deku"
"Tao thật lòng cảm ơn mày!"
"Nhờ mày, tao mới biết tới đau là gì! Nhờ mày tao mới biết được chữ "nhục" nó như thế nào!"Mụ ta vừa nói vừa xoa khắp nơi cơ thể gợi cảm của ả qua bộ đồ bó sát màu đen, biểu cảm sự sung sướng, tiếng rên vang khắp căng phòng. Deku đơ mặt, tỏ vẻ ngạc nhiên, cười nhẹ:
"Có vẻ tao lỡ khiến cho thần kinh của mày bị vấn đề rồi nhỉ?"
Black Rose dừng lại, quay lại với dáng vẻ "nghiêm túc", ả ta cười mỉm, kéo một chiếc valli trước mặt Deku
"Đoán xem, bé ngoan có quà nè!'
Ả mở từ từ chiếc valli ra, lộ bên trong chiếc valli ấy là một người nào đó. Đôi mắt Deku mở to ra, hắn ta gào thét, giãy dụa điên cuồng, những vệ sĩ xung quanh thì liên tục cười trước bộ dạng của hắn.Trong chiếc valli ấy chính là Umi đang mặc một bộ váy màu đen, tóc cô được cài những bông hoa màu trắng sao cho phù hợp với bộ váy. "Umi! Umi! Là cô đúng không!" - Hắn ta gào thét
"Sao cô không trả lời tôi?! Umi! Tỉnh dậy đi!" - Hắn ta gào thét to hơn
"Không, làm... ơn... đừng! Đừng! Đừng!" - Giọng của Deku trở nên sợ hãi, hoảng hốt
Black Rose đi tới gần Deku, ngồi xuống và ghé sát tai hắn ta:
"Mày biết tại sao nó không nói được không? Nó chết rồi!"
Như một dòng điện chạy xẹt ngang cơ thể Deku, hắn ta cứng đơ người lại, mạch máu như đông cứng lại, trong một khoảng khắc thời gian xung quanh hắn như ngưng đọng lại. Cái cảm giác này, cái cảm xúc này, hắn đã thề không muốn trải nghiệm nó nữa. Nhưng tại sao, tại sao cuộc đời hắn lạ trớ trêu vậy:
"Tuyệt Vọng"
"Mẹ"
"Umi"
"Tại sao?"
"Tất nhiên rồi! Vẫn như cách tao thường làm, đưa nó lên bàn mổ và mổ sống nó, mày không biết tao vui sướng đến cỡ nào khi giải phẩu cái cơ thể bé tí này đâu." - Ả ta biểu cảm sự biến thái tởm lợm, sự sung sướng khi chơi đùa với xác chết.
"Điên loạn"
"Sau một hồi chơi đùa với đống nội tạng của nó, tao cảm thấy chán quá. Thế nên, tao đã biến nó thành một con búp bê "quan hệ". Tao thật sự rất vui mừng khi cuối cùng nó đã là "trẻ ngoan". Cơ mà nó chết rồi mà, ai quan tâm chứ?! Tao cá nó sẽ rất vui vì được làm việc cho tao đấy!" - Ả ta cười điên loạn, vui mừng nhảy xung quanh, reo hò cùng đám cận vệ của ả.
"Tại sao?"
"Tại sao?"
"Tại sao lúc nào cũng là tôi?Tại sao?Tại sao?!"
"Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao"
"Tại sao?Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao?"
"Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao?"
"Tại sao? Tại sao? Tại sao"
"Tại sao? Tại sao?"
"Tại sao?"
"Tại...."
".Sao?"
..
..
..
"VÌ MÀY QUÁ NGU NGỐC!"
Mọi thứ xung quan hắn chìm vô màu đen, một màu đen.
Không hề cảm thấy gì, chẳng còn gì.
Tối mãi, tối hơn.
Chẳng có gì ở đây cả!
Đến lượt "hắn" rồi.
Hết "giờ chơi".
Deku mở mắt ra, trước mắt hắn là một vũng máu của những tên vệ sĩ. Ruột, gan, phổi, tay, chân,..v.v.. vương vãi khắp nơi, nhà máy hoang ban đầu bây giờ chẳng khác gì một lò mổ.Hắn ta im lặng nhìn xung quanh, nhìn thấy Black Rose đang bò lê lết với đôi chân bị chém đứt đôi ra. Deku bước tới ả, tiếng hét của ả ta vang khắp căng phòng, tiếng khóc, gào thét.....
"Nghe như chó sủa"
Chưa đây vài giây, Deku đã đứng trước mặt ả ta, Black Rose liên tục lèm bèm về quan hệ với các thế lực lớn khác nhau, liên tục phun ra những lời chữi rủa. Hắn ta nắm đầu ả, đập mạnh vô tường.Một lần...Năm lần....Bảy lần...Đến lần thứ tám, ả bắt đầu khóc lóc, van xin hắn tha mạng liên tục. Cơ mà hắn chẳng còn quan tâm, Deku nâng cằm ả đàn bà đó lên, đưa tay vô miệng ả.Từng chiếc răng của ả bị Deku bẻ đi, từng chút một cho đến khi không còn cái nào. Deku thả Black Rose xuống đất, liên tiếp đạp vô gáy ả, tiếng hét của ả ta ngày càng yếu dần và im lặng hẳn. Hắn ta vẫn tiếp tục đạp và dừng lại khi cảm thấy thứ gì đó cứng vỡ dưới chân mình.Deku im lặng nhìn thứ rác rưởi kia chết, hắn ta đi tới chiếc valli, bế xác của Umi lên. Hắn nhìn cô, cho dù đến lúc chết cô vẫn rất đẹp, nhưng cách cô chết lại quá đau đớn.Hắn ôm chặt Umi vào lòng, trời bắt đầu đổ mưa, từng hạt mưa từ nhưng khe hở rơi xuống. Giọi nước mắt của Deku rơi lên má Umi như những hạt mưa.
"Em đã tới với anh"
"Em nói chuyện, chơi đùa với anh"
"Cho dù anh không quan tâm em, quát nạt em, ghét em đến cỡ nào"
"Em vẫn luôn ở bên anh"
"Em cứu anh"
"Em đã cho anh thấy được thế nào là "Sống" thế nào là "Yêu"
"Cho đến lúc em đi xa, anh mới thấy hối tiếc đến chừng nào."
"Lúc ngọn lửa tàn lụi, cũng đã lúc anh phải chia tay em"
"Tạm biệt Umi"
"Hãy an nghỉ"
..
..
..
..
"Anh sẽ
- Tại sàn đầu giá - Tiếng hò reo, tiếng la hét vui vẻ của lũ thượng lưu, nơi đây là nơi con người bị xem như một món đồ, một thứ có thể mua lại và vứt đi. Nơi đây tràn đầy sự bẩn thỉu của lũ sành ăn và giới quý tộc."Quý cô Black Rose! Đã đến giờ trình diễn rồi ạ!" "Được rồi! Ngươi cứ lui ra đi, ta tới liên đây""Black Rose" đọc tờ giấy đang cầm trên tay, im lặng và vò nát nó vứa nó xuống bàn. "Ả ta" bước lên sân khấu như một nữ hoàng, tiếng hò reo vang cả hội trường, . Một nụ cười bí hiểm trên khuôn mặt của "ả""Hãy để cuộc đấu giá được bắt đầu"
..
..
..
CHỨC NHẬN GIAO DỊCH
"Người giao dịch "All For One"
Giao dịch trung gian: Suzuki Haruko"
Vật giao dịch:
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia