ZingTruyen.Asia

Bluelock Nhung Ngay Xua Ay

Nhất ngồi ngay ngắn, chăm chú trên giảng đường. Cả phòng học toàn là nữ, chỉ lác đác một vài cậu trai lọt vào. Khi nhắc đến sư phạm, thường thì người ta sẽ nghĩ rằng nghề này chủ yếu dành cho nữ. Ngày xưa, thằng Nhất không định chọn sư phạm đâu vì nhà nó nghèo, làm gì có ý định cho nó đi học lên cao. Nhất cũng chỉ định học hết cấp ba, cho biết cái chữ rồi về sau sẽ nối nghiệp bố mẹ làm nông.

Nhà nó khó khăn vất vả, tiền kiếm chỉ đủ ăn chứ làm gì dư dả cho nó đi học hành. Nó là anh cả trong nhà, dưới còn một đứa em gái mới học lớp hai, nhà nghèo nên từ lâu nó đã muốn nhanh nhanh để được đi làm sớm phụ giúp gia đình, kiếm tiền về nuôi gia đình. Nhưng vào một ngày nọ, Nhất nhớ lúc đó nó vừa mới nhận tấm giấy khen đạt học sinh giỏi, chạy về khoe bố mẹ. Nó thấy trong nhà mình còn có thêm một người khác nữa.

Bố mẹ nó bảo, muốn cho nó đi học đại học, nên đã nhờ vay mượn tiền của người ta. Thằng Nhất lúc đấy phản đối dữ lắm, nhà đã khó, nay lại đi vay nợ, nó nhất quyết phản đối. Nhưng bố mẹ nó lại bảo, muốn cho nó đi ra khỏi chốn này để được bước vào cánh cổng rộng lớn bao la ngoài kia, để biết bầu trời có gì khác so với đất cát thôn quê. Vả lại, sau này nếu nó học hành thành tài, không những giúp được gia đình mà còn có thể làm rạng danh làng xóm.

Thằng Nhất lúc đó lưỡng lự, nhưng nhìn thấy cảnh nhà, nó nhất quyết ra đi. Nó chọn nghề sư phạm, bởi sau này nó muốn tự mình truyền dạy cái chữ, giống với những gì nó đã được nhận từ thầy cô trường lớp. Nhất học giỏi, thi đỗ vào trường sư phạm khoa văn, đứng tốp mười.

Nên thành ra thằng Nhất học hành siêng năng chăm chỉ hơn hẳn người bình thường, nó không bao giờ sao nhãng việc học. Trên giảng đường luôn chăm chú nghe giảng, về nhà thì học đến tối muộn.

Hôm nay nó không có nhiều tiết được về sớm nên không qua đón thằng Phong, đành tự đạp xe về trước. Hôm nào Nhất qua đón thằng Phong là cả hai đứa chúng nó lại dùng dằng mãi mới về được đến nhà. Thằng Phong nết loi choi, lúc nào cũng muốn phải dừng chỗ này, dừng chỗ kia để ngó nghiêng mới chịu được. Nay nó có một mình nên quyết định về sớm nằm nghỉ lưng một chút, chứ chờ đến khi thằng bạn trời đánh của nó về, cười la hô hố thì chắc nó tăng sông mà chết mất.

Mấy ngày nay nó thức khuya dậy sớm học bài, mà ăn uống lại không đủ bữa thành ra bị mệt, chỉ muốn về phòng đánh một giấc cho đã đời.

.

.

.

Nhất bước xuống, chầm chậm dắt xe vào xóm. Bỗng nó nghe loáng thoáng tiếng bác Thành đang nói liến thoắng không ngừng. Nó chợt cảm thấy là lạ. Bình thường nếu không có chuyện gì thì ít khi bác ấy chịu ló mặt ra, nên nó đoán chắc bên trong lại xảy ra chuyện. Nhưng khi bước vào đến sân, nó mới nhận ra suy đoán của mình là sai.

Bên cạnh một bác Thành đang huyên thuyên đủ trò là một cậu trai. Dáng người cao ráo, mảnh khảnh, do nhìn từ sau lưng nên nó không biết mặt mũi thế nào. Thằng Nhất đang thắc mắc không biết đó là ai thì thằng Thiên từ trong phòng chạy ùa về phía nó, thì thầm.

"Hình như là người mới"

Thằng Nhất "à" một tiếng. Nó không nghĩ gần đến giữa học kì rồi mà mới có người đến thuê phòng. Nhưng nó cũng chỉ thắc mắc thế, chỉ không tò mò gì nhiều, lập tức đi cất xe đạp rồi vào phòng. Nhất cởi bỏ cái áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi, thay quần cộc rồi nằm ườn ra sàn, tay cầm quạt phẩy phẩy. Nó đang nằm thoải mái thì nghe thấy bác Thành ở ngoài nói lớn.

"Mấy đứa ra đây đi nào, tôi có chuyện muốn nói đây!"

Thằng Nhất chán nản, uể oải bò dậy, mặc vội cái áo rồi cũng phải ra ngoài. Dù nó không muốn chút nào nhưng là lời của bác chủ trọ, nó không muốn tự rước họa vào mình. Bác Thành nổi tiếng xấu bụng, bị bác ấy làm khó thì chỉ thiệt thân. Nhất ngáp ngắn ngáp dài, đứng tựa mình vào cửa. Lúc này tất cả mọi người trong xóm, trừ thằng Phong ra thì đều có mặt đầy đủ. Bác ta hắng giọng.

"Hèm! Ta thông báo, đây là người mới chuyển đến xóm. Thằng bé mới lớp mười hai, chuẩn bị thi lên đại học. Mấy anh chị ở đây liệu mà chỉ bảo em nó, đừng có bắt nạt thằng bé. Nào, cháu mau giới thiệu đi" – Ông bác này không hiểu sao có vẻ phấn khởi lắm, mặt mũi nhiệt tình y chang lúc thằng Vương chuyển đến. Thằng Vương đứng cạnh Thiên chậc lưỡi, ông bác này tính tình nịnh bợ, lại hay phân biệt đối xử với mấy đứa trong xóm, nhìn thế này chắc lại vớ đươc của quý nào rồi.

Cậu con trai đứng bên cạnh, mặt mũi lạnh tanh, nhìn chẳng có tí cảm xúc đặc biệt nào, nhẹ nhàng nói ra ba từ - "Mịch Sư Lẫm"

"...."

Ủa? Thế thôi à?

Mọi người nhìn nhau, xem chừng có cùng một suy nghĩ. Người mới có vẻ không được thân thiện cho lắm, có vẻ là khó sống rồi. Bác Thành đứng bên thấy cậu ta nói có mỗi thế thì cũng ậm ờ.

"À, chắc thằng bé này mới đến nên ngại, mấy đứa thông cảm. Phòng Lẫm ở cuối dãy đấy nhá! Thôi được rồi giải tán đi" – Nói rồi ông bác quay ra dẫn cậu Lẫm kia đi chỗ khác.

Thằng Thiên khều khều Vương, thì thầm – "Thằng nhóc kia có vẻ khó gần". Vương gật gật đầu. Chúng nó đang chuẩn bị đi vào thì thằng Lang ở đâu thò mặt ra, bám lấy áo thằng Vương, nũng nịu.

"Vương ơi"

"Hử? Sao đấy?" – Vương hỏi.

"Tớ có bài này không hiểu, Vương giảng cho tớ đi!"

Nhìn thằng bạn mình nhõng nhẽo, giở giọng cún con thì nó không thể cưỡng lại được. Hai tay bẹo bẹo má thằng Lang, miệng cười rõ tươi.

"Thế á! Đi, sang đây tớ giảng cho!"

Nhìn hai thằng ranh trước mặt, Thiên không khỏi thấy buồn cười. Thằng Lang cứ làm như Vương là mẹ nó không bằng, suốt ngày nũng nịu như con nít. Mà thằng Vương cũng hay, lần nào nghe nó nói thế cũng bảo – "Lang dễ thương mà! Nhìn như cục bột ấy, đáng yêu chết đi được!". Thiên nghe thằng bạn nói thế thì trề môi í ẹ. Thằng Vương cứ sểnh ra là khen thằng Lang, nó cũng quen rồi.

Trước khi dắt díu nhau đi, Vương ngoái đầu lại bảo – "Mày nấu cơm giúp tao nhá! Cảm ơn nhiều!", rồi chúng nó quay đít đi luôn.

.

.

.

Từ lúc nãy đến giờ, thằng Vương cảm thấy rằng Lang hình như không tập trung. Nó thì cứ giảng liến thoắng, còn người bên cạnh chỉ gà gà gật gật. Nó không biết Lang có hiểu gì không, hay nó giảng có không hiểu chỗ nào mà Lang chẳng nói gì cả, cứ chỉ gật gật như gà mổ thóc. Trời nóng, phòng chật, mà hai đứa chúng nó cứ sát xìn xịt lại với nhau, hay nói đúng hơn là thằng Lang cứ dụi dụi vào người thằng Vương miết.

Vương cũng nóng lắm chứ, nhưng không nỡ đẩy nó ra.

"Lang hiểu chưa?" – Nó hỏi.

"Ừm" – Thằng Lang gật đầu.

"Thế tớ về phòng nhá! Vì còn giúp thằng Thiên nấu cơm nữa"

Dù không nỡ nhưng nó vẫn phải đi Vương đi. Nó cứ đứng tựa người ở cửa, nhìn ra sân. Lang cứ dõi theo bóng lưng Vương đi hì hục xào xào nấu nấu ở trước cửa với Thiên, nhìn mặt nó cứ đần ra như người mất sổ gạo, đấy là theo lời thằng Quốc nói. Thằng Quốc thấy thằng bạn cùng phòng của mình cứ đứng đực ra ở cửa thì không hài lòng. Nó đi tới vỗ vào đầu thằng Lang cái bốp rồi bảo.

"Đứng đực ra đấy làm gì thế! Đi ra đây giúp tao nấu cơm xem nào!"

Thằng Lang chẳng phản ứng gì, chỉ thở ra ba chữ "phiền phức lắm". Quốc cáu tiết, tại sao nó lại phải ở chung một phòng với đứa lười như thằng Lang? Nó dọa.

"Mày mà không giúp tao là t bảo thằng Vương—"

Nó chưa kịp nói xong thì thằng Lang đã cướp lấy cái rổ rau trên tay nó rồi chạy tót ra bồn nước. Thằng Quốc nhìn Lang, đến cạn lời với nó, cứ phải lôi thằng Vương ra dọa mới được việc. Bắt được điểm yếu của cu cậu, Quốc quyết tâm sẽ bắt thằng lười này phải chịu làm việc, nó không thể cứ thế mà ôm hết vào mình được. Rồi còn đâu thời gian mà đi hẹn hò với Thiên nữa?

Thằng Phong lúc này mới phóng xe về. Vừa về, mồm nó đã oang oác cả lên.

"Hú! Tao về rồi đây!"

Nó quẳng cái xe đạp dựa vào tường, rồi chạy một phát vào phòng, Vừa vào, nó bỗng cảm thấy là lạ. Sao thằng Nhất hôm nay lại ngủ ngày? Phong thấy thằng bạn nó đang nằm trên giường, quay lưng về phía cửa. Nó rón rén lại gần, thằng Nhất đứng là ngủ rồi thật. Thằng Phong bình thường nghịch ngợm vậy chứ nếu thấy bạn bè mệt mỏi có chuyện thì cũng biết điều mà không phá nữa.

Nó nhẹ nhàng cất đồ đạc, quyết định hôm nay sẽ bắt tay nấu một bữa thật ngon cho thằng bạn yêu dấu. Thằng Phong bê hết đồ bày ra trước cửa. Chị Ánh thấy nó hôm nay chịu nấu đồ ăn thì không khỏi cảm thán – "Thằng này hôm nay cũng chịu nấu cơm cơ à!"

"Vâng, thằng Nhất hình như mệt nên em làm thay nó" – Nó cười hì hì đáp.

"Này, biết gì chưa? Vừa nãy có người mới đến đấy!" - Con Ngọc ở sau lưng chị Ánh thò mặt ra bảo.

Thằng Phong nghe thấy người mới thì trố mắt, máu tò mò của nó nổi lên, thả vội miếng đậu vào chảo rồi te tởn chạy sang chỗ hai chị em con Ngọc.

"Này, người mới như nào đấy?" – Thằng Phong hỏi.

"Mới học lớp mười hai, ra đây ôn thi"

"Chị thấy thằng nhóc mới đến này có vẻ khó gần, mặt mũi cứ lầm lầm lì lì. Chị thấy còn hơn cả thằng Lang"

Thằng Vương ở gần đấy nghe thấy thì rểu mỏ lên cãi lại.

"Này, Lang không có như thế đâu. Lang dễ thương hơn nhiều!"

Chị Ánh nhìn nó, trông có vẻ gian tà lắm. Chị trêu.

"Ái chà, dễ thương cơ đấy. Ghê thật!"

Bị trêu, mặt thằng Vương đỏ ửng cả lên, trông y như quả cà chua chín. Thằng bạn chí cốt ở bên cạnh không bênh nó thì thôi, còn ôm bụng lăn ra cười ha hả, cười đến vang cả một xóm. Đến nỗi thằng Quốc ở gần đấy thấy người yêu mình cười ghê quá, sợ nó cười xong tắt thở thì tiêu. Định bụng ra dỗ thì bỗng nó đánh mắt thấy thằng bạn cùng phòng "yêu dấu" của nó đang nghệt mặt ra nhìn về chỗ thằng Vương. Đang rửa rau thì lại đổ nước rửa bát vào. Thằng Quốc nhìn không chịu nổi nữa, ôm đầu gào lên.

"GIỜI Ạ!"

.

.

.

Em bé Mikage Reo của mẹ sinh nhật vui vẻ🎁🎂

Mẹ mãi yêu emmmm, cục vàng cục bạc cục kim cương cục bột của mẹ😘😘❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia