ZingTruyen.biz

Black Vow 3

[Black Vow 2] Chap 1

*Author: Hachiko aka mcr1992

*Category (Genral): Songfic, Fantasy, SE

*Rating: K+

*Pairings: HanChul, có sự xuất hiện của YeWook

- Status: complete

Summary: Là sai lầm….hay….là định mệnh?....

- Notes: bối cảnh cùng với câu chuyện của YeWook trong Black Vow

- Nghe nói hôm nay cậu đi săn?

- Ôi! Hyung làm em giật mình – Kang In thực sự bất ngờ vì sự xuất hiện không 1 tiếng động của Hee Chul.

- Cậu mà giật mình? Đại ác quỷ mà giật mình ư? – Hee Chul khoái trá cười lớn.

- Đại ác quỷ không được giật mình sao? – Kang In xấu hổ quay mặt đi.

- Quay lại câu hỏi đầu tiên. Hôm nay cậu săn được gì rồi?

- Aissss… Cũng có mồi, nhưng mất rồi.

- Kém thật – Hee Chul hờ hững.

- Kém gì chứ - Kang In lớn tiếng – mà hyung xuống nói chuyện cho đàng hoàng nào, cứ lơ lơ lửng lửng trên đầu em mãi thế.

- Giận cá chém thớt, tôi cho cậu một trận bây giờ - Nói vậy nhưng Hee Chul lẳng lặng đáp xuống đất – Rồi đấy, xuống theo đúng nguyện vọng. Thế sao mà mất mồi?

- Thì…. Mà sao hyung quan tâm thế? Mọi khi hyung có vậy đâu?

- Nghe nói con mồi là 1 tiểu thiên thần nên hyung tò mò chút thôi – Hee Chul nhún vai.

- Tên đó thật ngu tận mạng. Em tính vờn chơi thôi, ai dè sợ quá chạy sang thế giới con người luôn rồi.

Mắt Hee Chul bỗng lóe lên, giọng anh trở nên hứng khởi.

- Qua rồi?

- Qua rồi. Thật ngu ngốc – Kang In cười lớn.

- Rồi sao nữa? Đã về chưa?

- Em cử người canh ở đó rồi. Có động tĩnh gì sẽ biết ngay.

- Tưởng chuyện gì vui vẻ lắm chứ, thật mất hứng. Thôi hyung đi đây – Nói rồi Hee Chul phủi tay đứng dậy, thong thả bước đi chứ không dùng đến đôi cánh của mình. Đôi cánh lớn đen nhánh. Xét về thứ bậc hay năng lực Kang In đều thua Hee Chul 1 bậc. Nhưng chức Đại ác quỷ được trao cho Kang In là dựa theo huyết thống. Hee Chul dù mạnh hơn Kang In nhưng chưa 1 lần có ý định cướp vị trí Đại ác quỷ, 2 người cũng thân nhau từ nhỏ, cho nên Kang In rất tin tưởng người này. Đôi cánh đen mà ác ma nào cũng có, nhưng không phải ai cũng lớn và óng mượt như con người kia, Kang In lặng ngắm nhìn dáng người khuất dần.

Sau khi rời khỏi phòng Kang In, Hee Chul sải cánh. Anh lượn qua những thân cây, khuôn mặt bình thản nhưng bên tai lại toàn tiếng gió rít. Nhẹ nhàng anh bay lượn giữa khu rừng tối tăm. Bất chợt 1 vùng xanh lọt vào mắt.

/.Thì ra đây là nơi nhử mồi./

Chân anh chạm xuống đất. Nhưng bông hoa xanh vẫn rung động trong gió. /.Cũng đẹp đấy chứ./. Anh thầm nhận xét rồi lại tiếp tục bay. Chẳng mấy chốc đã đến cánh cổng thông với thế giới con người. Những tên ác ma đang đứng đó tự giác cúi rạp người khi anh tiến đến. Chúng sùng kính người này chỉ sau Đại ác quỷ Kang In. Anh không nói gì, khóe môi vẽ thành hình cung, và anh bước qua ranh giới vô hình.

Không khí im lặng bao trùm con hẻm nhỏ. Hee Chul đảo mắt xung quanh. Những vết máu vẫn còn lưu lại, và đúng là máu thiên thần, màu đỏ thật tươi, có chút gì đó thuần khiết. Anh quay về chứ không rời khỏi con hẻm đó, trong tay anh là 1 chiếc lông vũ trắng tinh.

Han Kyung rảo bước thật nhanh, vừa đi vừa lắc lắc đầu. Có lẽ anh làm việc nhiều quá rồi đâm ra bị ảo giác. Nhưng ảo giác này thật….đẹp. Trong con hẻm tối tăm đó có người, 1 người con trai gầy gầy, làn da trắng, mái tóc dài được buộc cao màu đỏ nổi bật. Người ấy không nhìn thấy anh. Người đó mỉm cười, nụ cười đó khiến anh không thể rời mắt. Rồi người ấy quay đi,….và biến mất. Người đó là ai? Anh chỉ có thể trả lời đó là do trí tưởng tượng của tinh thần đã quá mệt mỏi của anh gây ra mà thôi. Chứ nếu không thì sao 1 người lại có thể biến mất ở con hẻm chỉ có 1 lối ra đó, đã vậy, người đó còn có….1 đôi cánh đen mượt như nhung.

- Hyung!

- Ye Sung à! Có chuyện gì gấp hẵng nói nhé! Hôm nay hyung phải nghỉ ngơi.

- Hyung sao thế? Có chuyện gì à?

- Nãy hyung bị ảo giác…. Chắc do căng thẳng quá….

- Hyung uống thuốc rồi ngủ đi.

- Thuốc gì?

- Sao hyung lại hỏi em. Thuốc an thần, hay đại loại thế. Em không làm phiền hyung nữa, hyung nghỉ sớm.

Tút….tút….tút….

Han bóp bóp trán, lục tung hộp thuốc mới thấy lọ thuốc an thần. Anh uống 2 viên rồi leo lên giường. Trong giấc ngủ chập chờn, anh thấy người tóc đỏ có đôi cánh đen đó, người đó cười với anh, rất tươi.

- Em sắp lấy vợ à?

- Em cũng định báo hyung luôn đây – Sung cười – Tháng sau em tổ chức lễ cưới.

- Chúc mừng nhé! Trưởng thành thật rồi – Han vỗ vỗ vai Sung.

- Hyung này, em trưởng thành lâu rồi.

- Cô dâu….

- Là người đã đính ước với em từ nhỏ….

- Sao vậy? Hyung thấy sắc mặt cậu không tốt lắm.

- Hyung này….nếu….em yêu 1 người khác….

- …………..

- Mà thôi bỏ đi, 2 ta đi ăn nào.

Thời gian 1 tháng cũng sắp qua đi, anh thấy lo lắng cho sức khỏe của Sung. Dường như cậu phải chịu đựng 1 vẫn đề gì đó, nhưng cậu nhất quyết không nói cho anh. Chỉ còn vài ngày nữa là đám cưới được tiến hành, anh chỉ còn biết động viên Sung mỗi khi có cơ hội. Tối muộn, anh đến nhà Sung để bàn nốt về lễ cưới. Anh bấm chuông hồi lâu mà không thấy cậu ra mở cửa. Gọi cả điện thoại bàn lẫn di động cậu đều không nghe máy. Mà rõ ràng là có người trong nhà. Anh lo lắng không biết có chuyện gì với Sung không. Anh nôn nóng đến nỗi vừa gọi điện thoại vừa bấm chuông cửa. Đáp lại anh vẫn chỉ là sự yên lặng. Anh chuẩn bị gọi cảnh sát thì có tin nhắn từ cậu, nội dung đại khái là xin lỗi vì hôm nay không thể tiếp anh được, cậu mệt nên muốn nghỉ ngơi. Dù trong lòng như lửa đốt nhưng anh cũng chỉ biến nhắn lại khuyên cậu nghỉ sớm rồi ra về. Khi anh quay lưng bước đi, có gì đó ở bụi cây trước cửa làm anh chú ý. Anh cúi xuống gần hơn, 1 thứ nho nhỏ màu tráng dường như hơi tỏa sáng. Anh đưa tay cầm lấy, đó là 1 chiếc lông vũ. Anh chưa bao giờ thấy chiếc lông vũ nào đẹp đến vậy, dù chỉ là 1 sợi, nhưng nó mềm và mượt, suốt quãng đường về anh không dứt được việc nhìn ngắm chiếc lông vũ đó. Sự thanh thản, thanh khiết toát ra từ chiếc lông vũ. Dù rất khó giải thích nhưn rõ ràng chiếc lông vũ đó có gì đó không hề bình thường. Chiếc lông vũ này làm anh nhớ lại ảo ảnh anh đã gặp, người đó có đôi cánh đen, biết đâu chiếc lông vũ này cũng xuất phát từ 1 bộ cánh nào đó. Anh tự cười mình vì cái suy nghĩ ngờ nghệch ấy. Con hẻm nơi anh gặp ảo ảnh hiện ra trước mặt, không biết từ khi nào anh đã đến đó. Anh nhìn vào phía trong con hẻm, và chợt đưa tay bụm miệng để những tiếng hét. Ở đó có người, mà….không phải con người.

1 người con trai vóc dáng nhỏ nhắn đang ngồi trong con hẻm tối tăm ẩm thấp. Bao quanh người đó, là 1 đôi cánh trắng muốt. Từ người đó tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt. Đôi bờ vai rung rung, người đó đang khóc ư? Anh toan tiến lại gần hơn chút nữa thì 1 bóng người nữa xuất hiện từ hư không. Người này dáng người khỏe mạnh, sau lưng cũng có 1 đôi cánh, nhưng là màu đen. Người vừ đến cất tiếng ngay lập tức khi thấy “Cánh trắng”.

- Thì ra ngươi trốn ở đây.

“Cánh trắng” ngước lên.

- Ô. Sao thế này, thiên thần nhỏ bé sao lại khóc thế? – “Cánh đen” nói với giọng nhạo báng rõ rệt.

- Để tôi yên – “Cánh trắng” gằn giọng. “Cánh đen” thấy vậy có vẻ vui lắm, giọng hắn càng cợt nhả.

- Nghe nói ngươi đã yêu, haha, 1 con người. Hắn ta tên gì nhỉ? – “Cánh đen” suy nghĩ rồi búng tay tách 1 cái – À, Ye Sung? ……….Hahahahaha…..

/.Gì cơ? Ye Sung?/. Han bàng hoàng. /”Cánh đen” vừa nhắc đến Ye Sung/ Anh chưa kịp hiểu thì sự việc xảy ra trước mắt làm anh phải nín thở.

- Ta nói để ta yên – “Cánh trắng” xông đến túm cổ “Cánh đen” – Và đừng có động đến người đó – “Cánh trắng” dần rời khỏi mặt đất, đôi cánh trắng tinh khiết dang rộng, toàn thân cậu tỏa sáng.

- Bình tĩnh nào cậu em – “Cánh đen” từ tốn gỡ tay “Cánh tráng”. Khuôn mặt đã trở lại bình thản dù trước đó có sự bất ngờ xuất hiện. – Chuyện gì mà chẳng có cách giải quyết, ta có thể giúp ngươi.

Đôi cánh trắng dần khép lại. Rồi 2 người thì thầm to nhỏ cái gì đó mà anh không thể nghe rõ. Trong khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi đó, anh chợt nhớ ra mình đang trong hoàn cảnh thế nào. 2 người đó có cánh, họ không phải con người. “Thiên thần” là cái tên “Cánh đen” gọi “Cánh trắng”. Trên đời thực sự tồn tại thiên thần sao? Và dù có thế thì liên quan gì đến Ye Sung chứ? Anh chợt nhìn vào lòng bàn tay. Chiếc lông vũ trắng vẫn ở đó, nó được nhặt ở cửa nhà Ye Sung, nó giống với những chiếc lông vũ của “Thiên thần cánh trắng” kia…. /.Phải chăng….thực sự có liên quan?/

2 người ngừng bàn luận. Dường như họ vừa thỏa thận xong việc gì đó. 2 người đứng đối diện nhau. Từ nơi anh đứng chỉ có thể nhìn thấy lưng cùng đôi cánh của “Cánh đen” mà thôi. Bỗng 1 thứ ánh sáng quái đản tỏa ra, bao trùm “Cánh trắng”, và nhanh đến không kịp nhận thấy, ánh sáng yếu ớt của “Cánh trắng” tắt hẳn. Con hẻm chợt chìm vào bóng tối. Mọi thứ, thời gian, không gian như đông kết lại, anh càng cố nhìn thì càng không thấy gì. Rồi 1 thứ ánh sáng nhàn nhạt lại tỏa ra. Là ánh sáng từ đôi cánh trắng, nhưng giờ đôi cánh đó đang ở trong tay của “Cánh đen”. Anh sửng sốt nhìn thật kĩ, anh không hề nhìn nhầm. Có chuyện gì đã xảy ra với “Cánh trắng” rồi???

- Lấy được rồi?

1 giọng nói âm hưởng cao chợt vang lên, và kèm theo tiếng nói ấy là sự xuất hiện đột ngột của 1 “Cánh đen” khác, anh 1 lần nữa há hốc mồm, chính là “Ảo ảnh” anh đã gặp.

- Hyung, toàn dọa em – “Cánh đen” quay qua gắt.

- Đẹp nhỉ? – “Ảo ảnh” không đả động đến tâm trạng của “Cánh đen”, đôi mắt lấp lánh nhìn đôi cánh trắng.

- Khá dễ đàng. Cậu ta…. – “Cánh đen” chỉ người đang nằm dưới đất – cũng khá tội nghiệp.

- Tội nghiệp? Đại ác quỷ biết thương xót người khác từ bao giờ thế? – “Ảo ảnh” nhếch mép cười, chọc ghẹo “Cánh đen”

- Hyung này….em cũng chỉ là giúp cậu ta lấy công thôi….

- Cậu còn biết giúp người nữa cơ đấy.

- Aissss. Không nói với hyung nữa. Em về trước đây.

Nói rồi “Cánh đen” bước về phía bức tường cuối hẻm và biết mất, y như cách “Ảo ảnh” làm lần trước. À nói vậy, anh đâu có bị ảo giác. “Cánh đen” là Đại ác quỷ, “Cánh trắng” là tiểu thiên thần, vậy “Ảo ảnh” là nhân vật thế nào?

- Đứng xem đủ chưa? – Tiếng nói nhẹ nhàng vang lên nhưng làm tim anh như ngừng đập.

[Black Vow 2] Chap 2

- Ra đây nào – Tiếng nói đó vẫn rất nhã nhặn, nhưng anh có cảm giác như 1 mệnh lệnh bắt buộc phải thực hiện. Anh đứng nơi góc khuất mà những giọt mồ hôi bắt đầu tuôn ra, cảm giác thật đáng sợ khi nghĩ đến ánh mắt đang nhìn anh như muốn xuyên thủng tường. Hít 1 hơi thật sâu, anh bước về phía cuối con hẻm.

Mỗi bước đi qua, gương mặt đó ngày càng hiện rõ. Trong mắt anh, chưa 1 ai có vẻ đẹp sánh bằng người này. Đến đủ gần, anh nhận ra có 1 người nằm dưới đất, là 1 cô gái. Anh nhìn kĩ, nhíu mày. /.Chẳng phải “Cánh trắng” đứng ở chỗ này sao? Sao giờ lại là 1 cô gái?/. HeeChul theo dõi từng cử động cũng như nét mặt của anh.

- Ngạc nhiên?

Anh ngước lên nhìn “Ảo ảnh”. Người đó đang ngồi trên bờ tường cuối hẻm, đôi chân để buông xuống, đôi mắt hiếu kì nhìn anh,…điệu bộ đó càng khiến “Ảo ảnh” thêm quyến rũ.

- Người này… - Cuối cùng anh cũng mở được miệng.

- …….

- Chẳng phải….lúc nãy….là 1 nam thiên thần sao?....

- Phải.

- Vậy tại sao….

- Anh đưa cô ấy về nhé.

- Về đâu? – Anh trợn mắt nhìn “Ảo ảnh”

- Về đâu đó để chăm sóc. Chứ anh định để cô ta nằm đây à?

- Nhưng…sao tôi phải làm thế…. – Miệng anh bỗng chốc trở nên khô khốc.

- Vậy thì cứ để cô ấy ở lại đây – “Ảo ảnh” nhún vai.

- …….

- Tùy anh thôi. Tôi đi đây.

Anh chưa kịp nói gì thêm, “Ảo ảnh” đã biến mất. Anh đứng chết trân tại chỗ. Người con gái nằm dưới nền đất kia chẳng lẽ chính là “Cánh trắng”. Nghĩ nát óc 1 hồi, anh đành bế cô gái đó về nhà mình. Anh không thể nhẫn tâm để người ta lại đó, và kì thực, anh cũng tò mò muốn biết thực sự chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng cô gái đó không chịu tỉnh. Đã vài ngày trôi qua và cô ấy vẫn nằm với đôi mắt nhắm nghiền. Đã đến ngày cử hành hôn lễ của YeSung, nếu hôm nay, lúc anh về mà cô ấy còn chưa tỉnh, anh sẽ đưa cô đến bệnh viện.

- Hyung đến sớm vậy?

- À ừ…. Đến sớm xem còn gì để giúp không.

- Thế này là tuyệt rồi, hyung là khách, không phải làm gì đâu.

- YeSung này…. – Anh ngập ngừng, có nên kể cho cậu những gì anh thấy vài ngày trước không nhỉ? Và cả về cô gái đang nằm ở nhà anh nữa….

- Dạ….

- À không có gì, 1 lần nữa chúc mừng em nhé.

- Cảm ơn hyung – YeSung cười nhưng nụ cười ấy chẳng có chút cảm xúc.

Tiếng chuông nhà thờ ngân vang, giữa thánh đường uy nghiêm, cô dâu trong bộ váy trắng bước đến, chú rể trong bộ vest đen sang trọng đón lấy tay cô dâu từ cha cô. Cả 2 đứng trước cha xứ, cha đọc những lời chúc, những lời răn, và rồi:

- Có ai phản đối cuộc hôn nhân này hãy lên tiếng ngay bây giờ, hoặc sẽ giữ lời đó cho đến chết.

Cả gian phòng lặng im, cha xứ chờ 1 khoảng thời gian vừa đủ, nhìn quanh phòng lần cuối rồi mỉm cười.

- Vậy…..

- Tôi….phản đối….

Tất cả đồng loạt tìm nơi tiếng nói cất lên. Han cũng nhìn theo, và ở cửa, là người con gái đó. /.Cô ấy tỉnh rồi sao/. Sau 1 khoảng thời gian im lặng, YeSung chạy đi, kéo theo người con gái đó. Cả lễ đường bất ngờ, những tiếng hò hét đuổi theo vang lên, khách dự trở thành những người nhiều chuyện, họ bắt đầu đoán già đoán non. Cô dâu ngất ngay tại lễ đường và 1 chiếc xe cấp cứu được gọi đến. Lễ cưới trở thành 1 trò cười cho mọi người, và đây là lần đầu tiên anh dự 1 đám cưới “náo nhiệt” đến vậy. Tối muộn anh mới về đến nhà, anh thả người ngồi phịch xuống ghết, đôi mắt lim dim. Tất cả những gì anh cần bây giờ đơn giản chỉ là 1 giấc ngủ.

- Đi rồi à?

Anh giật mình mở choàng mắt. “Ảo ảnh” đã ngồi cạnh anh từ lúc nào. Anh nhảy dựng khỏi ghế.

- Tôi đâu phải ma. – “Ảo ảnh” cười với anh.

- Nhưng không phải người. Cậu làm tôi sợ đấy.

- Cũng phải. Tôi không phải ma, mà là ác ma. – “Ảo ảnh” cười giòn.

- Ác ma khác ma à?

- Khác chứ.

- ……………

……………….

- Cậu tên là….

- Kim HeeChul.

- Tôi là HanKyung.

……………..

Từ sau lần đó, anh thường xuyên gặp HeeChul, mà đúng ra là cậu ta thường xuyên đến gặp anh. Nghe cậu kể lại, thì anh cũng hình dung được phần nào mọi chuyện. Nói tóm lại thì YeSung và 1 tiểu thiên thần đã yêu nhau. Nhưng vị tiểu thiên thần đó không dám nói ra vì luật lệ của nơi cậu sống cũng như luân thường đạo lí ở thế giới con người. Đại ác ma KangIn, tức “Cánh đen”, đã giúp cậu biến thành 1 người con gái. Và YeSung hiện đang sống hạnh phúc với người cậu yêu ở 1 nơi nào đó chẳng ai biết. Anh cũng thầm chúc 2 người đó có được hạnh phúc mà họ đã đánh đổi mọi thứ để đoạt lấy. Về phía anh, anh dần trở nên thân thiết với HeeChul. Cậu ta vẫn dọa anh bằng việc xuất hiện đột ngột, nhưng ngoài việc đó ra thì nói chuyện với cậu khiến anh thấy rất dễ chịu.

- Anh không sợ tôi à?

- Sao tôi phải sợ cậu?

- Tôi là ác ma đấy.

- Ác ma thì sao? – Anh ngây thơ hỏi lại – Cậu sẽ lấy mạng tôi à?

- Không biết nữa, có lẽ thế thật ấy chứ. – HeeChul phá lên cười rồi dựa vào lòng anh – Anh đồng ý chết trong tay tôi chứ?

- Chết trong tay cậu….tôi muốn chết vì cậu hơn.

HeeChul ngước lên nhìn anh.

- Tôi là ác ma, cần gì 1 con người chết vì mình chứ. Thân anh còn lo không xong còn đòi chết vì tôi.

- Nếu có 1 ngày phải thế, tôi chắc chắn sẽ chết vì cậu, tôi hứa đấy.

- Anh thật ngốc – HeeChul càu nhàu gì đó rồi dần thiếp đi trong lòng anh. Ở bên anh, cậu thấy rất dễ chịu.

- Hyung dạo này đi đâu mà biệt tích thế? – KangIn lẽo đẽo dính chặt khi thấy HeeChul xuất hiện.

- Hyung đi đâu liên quan gì đến em?

- Nghe nói hyung hay sang thế giới con người.

- Ờ… Có sao không?

- Em hỏi thế thôi. Hyung đừng quậy quá là được.

- Ăn nói cẩn thận nhá, hyung quậy hồi nào.

- Á á…thả em ra, em nói phòng xa mà, ai biết được hyung….aaaaaa~~~~….tha em….

KangIn xoa xoa cái tai đỏ nhừ ngồi xuống cạnh HeeChul. Nơi đây là nơi cao nhất trong khu rừng, phóng tầm mắt ra xa sẽ thấy được luồng ánh sáng rực rỡ nơi các thiên thần trú ngụ, nó trái ngược hẳn với sự u ám của khu rừng này. Cả 2 bỗng chìm trong những suy nghĩ riêng. Không khí trở nên lắng đọng.

- Hyung biết là không thể mà.

- …………..

- Thật là kì lạ.

- …………

- Cái gì không thuộc về mình thì mãi không thuộc về mình.

- Như cậu thôi – HeeChul quay sang cười với KangIn. – Thôi hyung đi đây – Nói xong đôi cánh đen dang rộng, đưa thân hình người con trai tóc đỏ lơ lửng giữa không gian rộng lớn rồi nhanh chóng lẩn khuất sau những tán cây.

- Anh muốn gặp YeSung không?

- Hả! Cậu biết họ ở đâu à?

- Mới tìm ra. A~. Cơm chiên, tôi thích cơm chiên.

- Ác ma mà thích ăn cơm chiên.

- Ác ma thì sao chứ? Tôi thích ăn cơm chiên….do anh làm.

- Vậy cậu tìm được họ rồi à?

- À phải, mới tìm thấy.

- Gặp họ….có sao không?

- Sao là sao?

- Tôi chỉ nghĩ….có nên gặp không thôi.

- Nên hay không đâu quan trọng? Cái quan trọng là anh có muốn không kìa.

Anh ngồi ngắm HeeChul ăn. Cậu ăn rất ngon lành, anh khẽ mỉm cười.

- Đồ ngốc kia, có gì mà cười, nhìn tôi ăn hài hước lắm hả?

- Không, không có. Tôi…tôi vui thôi….

- Đúng là ngốc.

- Hôm nào ta đi gặp họ nhé – Anh mỉm cười lần nữa. HeeChul hơi ngừng lại trong giây lát rồi gật đầu.

- Ủa, cậu ốm à? Sao mặt hồng hồng – Anh đưa tay sờ trán HeeChul – Lạ nhỉ, không sốt, nãy giờ cũng đâu có sao đâu, tự nhiên lại….

- Anh đi làm thêm cơm đi – HeeChul cao giọng gắt rồi đuổi bằng được anh xuống bếp.

/.Anh ta ngốc thật/ Khuôn mặt cậu càng thêm ửng hồng. Dạo gần đây chỉ nhìn thấy nụ cười đó thôi cũng khiến cậu trở nên e thẹn. Cậu cũng không ngờ mình có ngày trở thành như thế này. /.Ngốc…nhưng đáng yêu/

Cái tên ngốc bị đuổi vào bếp chưa vội làm cơm ngay, mà đứng dựa lưng vào tường ôm….tim. Nhịp tim của anh bất ngờ tăng cao. Khuôn mặt đó của cậu thật đáng yêu. Và cách che giấu nó cũng đáng yêu nốt. Vừa chiên cơm, anh vừa khe khẽ hát. Chưa bao giờ anh thấy chiên cơm lại hạnh phúc như bây giờ.

- Họ sống hạnh phúc chứ?

- Rất hạnh phúc. Sao cậu không gặp họ?

- Tôi không thích.

- Dù sao cũng cảm ơn cậu đưa tôi đến đó.

- Vậy đi chiên cơm đi – HeeChul lườm HanKyung rồi đạp anh xuống bếp.

- Cuối tuần này tôi lại đến đó đấy. Cậu đi cùng không? – Tiếng anh vọng ra từ bếp lẫn tiếng chảo khua.

- Tôi không đi đâu, đã nói không thích rồi mà – Cậu làu bàu.

Cuối tuần anh đến nhà YeSung chơi. Nơi đó cách xa thành phố, nằm giữa 1 khu rừng nho nhỏ. Dù năn nỉ thế nào HeeChul cũng không chịu đi, anh đành đến 1 mình. Trong khi thảnh thơi đi theo con đường nhỏ giữa những thân cây cao lớn, anh chợt nghe tiếng thét vang trời. Là tiếng của YeSung. Linh tính mách bảo anh đã xảy ra chuyện. Tiếng hét ấy mang nỗi niềm rất lớn, nó là sự đau đớn, là nỗi xót xa…. Anh chạy thật nhanh về hướng ngôi nhà nhỏ. Chợt 1 cái bóng lớn hiện dưới đất, và liền sau đó anh bị chặn đứng, 1 nữ thiên thần, nhuốm máu.

Nữ thiên thần đứng trước mặt anh, màu trắng tinh khôi của đôi cánh và bộ váy cô đang mặt đều đã bị thứ màu đỏ của máu bám lấy. Gương mặt cô lạnh lùng, vô cảm. Anh tự hỏi người này có thực là 1 thiên thần? Đến ác ma như HeeChul còn mang cho anh sự ấm áp, vậy sao thiên thần này lại khiến anh lạnh đến vậy?

- Cô là….

Chưa kịp nói hết câu, nòng súng chĩa về phía anh.

/.Cô ta định giết mình? Nhưng tại sao?...../

- Tại sao….

- Vì người đã giúp đỡ và che giấu họ. Và…vì ngươi là con người…như hắn….

Vẫn chưa thể hiểu hết những lời cô gái đó nói, nhưng ngón tay cô đã dần siết. Lúc này đây, trong tâm trí anh chỉ còn hình bóng HeeChul. Ai mà ngờ anh lại chết thế này chứ. Anh còn chưa nói gì với cậu. /HeeChul/

ĐOÀNG!

Anh nhắm chặt mắt chờ đợi cơn đau đến. Nhưng anh không cảm thấy gì. Anh chết nhanh đến vậy sao? Anh hé mắt nhìn. Có người đứng trước mặt anh, 1 đôi cánh đen thân thuộc.

- Người….biến mau…. – Giọng nói thân quen trở nên đáng sợ. Cô gái kia sau 1 hồi uất ức nhìn HeeChul cũng đành sải cánh bay mất.

- HeeChul, cậu đến thật đúng…..

Phịch!

Người phía trước ngã vào lòng anh, gương mặt dần nhợt nhạt. Dòng máu đỏ đậm tuôn ra từ ngực trái. Anh hốt hoảng đưa tay ngăn lại.

- Cậu…đừng….

HeeChul mỉm cười, bàn tay đưa lên, nhưng đến nửa đường, bàn tay ấy rơi xuống. Cậu không còn thở nữa. Nước mắt anh trào ra.

- Không được, không thể được. Cậu là ác ma cơ mà, cậu mạnh lắm cơ mà. Cậu không thể chết thế này được. Tại tôi, là tại tôi, tôi không được nghĩ đến cậu. Cậu không được chết vì tôi. Sao cậu lại đỡ viên đạn đó cho tôi. Tỉnh lại đi. Còn nhiều điều tôi chưa nói cho cậu biết. Tỉnh lại đi.

Anh vô thức gào khóc mãi không ngừng. Nhưng đáp lại anh chỉ là sự im lặng của rừng cây. Trái tim anh thắt lại, nỗi đau không gì tả xiết. Anh chưa làm được gì cho cậu. Anh ôm lấy thân xác người mình yêu mà khóc nấc lên.

- HeeChul hyung…..

Anh ngẩng đầu dậy, là Đại ác ma KangIn. Giọng anh như lạc đi.

- Cứu….cứu cậu ấy….

KangIn nhìn tình cảnh trước mắt, rồi nhìn vào HanKyung. Han thấy đôi mắt đó lay động như muốn nói rồi gì đó nhưng không dám nói ra. Và có lẽ anh đã hiểu.

- HeeChul à, lạnh không…

Anh quyết dành trọn cuộc đời này cho em như lời thề ngày đó….

Những điều anh làm phải trả giá bằng cái chết của chính anh….

Vậy nên….anh….sẽ chết vì em…

Anh tin rằng….đó là số mệnh dành cho anh…

- Làm đi.

- Tôi không nên….

- Cậu cũng muốn cứu HeeChul phải không?

- Phải, nhưng….

- Tôi muốn, tôi chấp nhận.

/Nên hay không đâu quan trọng? Cái quan trọng là anh có muốn không kìa./ Lời cậu vang vọng. Đúng! Là anh muốn cơ mà, ấy mới là điều quan trọng.

- Nhưng….

- Làm đi – Anh hét lên, đôi mắt quả quyết nhìn thẳng vào mắt người đối điện. Đại ác ma KangIn ái ngại nhìn anh rồi nhắm mắt để không phải chứng kiến cảnh tượng trước mắt.

1 luồng sáng bao bọc lấy anh và cậu. Anh trao cậu cái nhìn thật âu yếm. Đôi mắt cậu dần mở ra. Gương mặt hiền hậu của anh làm cậu thấy ấm lòng. /.Nhưng…anh đang khóc đấy ư?....Sao vậy? Thứ ánh sáng này…../.

- Không thể…. – Giọng cậu trôi bồng bềnh trong hư không.

- Anh…yêu em.

CHOANG….

….Tan biến….

- KHÔNGGGGGGGG

Tiếng thét vang vọng cả đất trời. Giữa khu rừng, ẩn hiện 2 đôi cánh đen, 1 người mang trong mình trái tim tan nát….

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz