ZingTruyen.biz

Bjyx H Co Bang Duoc

Xin trân trọng cảnh báo chap này nặng cực kì, bạn nào chưa chuẩn bị tâm lý hoặc không có tâm lý xin đừng đọc mà hãy chờ chap khác xin cảm ơn 🙇🏿🙇🏿🔞🔞

Có chứa yếu tối Biến Thái và hơi hướng SM!

CÓ CHỨA YẾU TỐ BIẾN THÁI VÀ HƠI HƯỚNG SM!!! XIN NHẮC LẠI BIẾN THÁI VÀ SM

Điều quan trọng nhắc 3 lần:3

-------
Một mảng tối đen nghe mật, cậu căn bản không biết mình đang ở đâu, cũng không biết chuyện gì đang sảy ra, thứ duy nhất cậu nhận thức được rằng mình đang bị trói hai tay ra sau, chân cũng bị trói lại, được đặt lên chiếc giường có phần hơi quen thuộc.

"Có ai không!?".

Vương Nhất Bác thử thét lên thăm dò, đúng như cậu nghĩ, bỗng có tiếng giày phát ra.

'cộc cộc cộc'.

"Ai đấy?".

"Em tỉnh rồi".

Giọng nói quen thuộc cất lên, vừa nghe liền biết đối phương là ai.

"Tiêu Chiến? Mau thả em ra".

"Chậc chậc, cục cưng à, em không còn ngoan  nữa, anh làm sao có thả em ra để đi trêu hoa ghẹo liễu được nữa đây".

"Anh nói điên khùng gì vậy?".

"ĐÚNG! Anh điên thật rồi này". Tiêu Chiến đột nhiên quát lớn lên, nhấc chân bước nhanh về phía Nhất Bác, tay bóp lấy hai bên má, kéo sát lại, mặt đối mặt.

"Anh chính là yêu em tới điên rồi!".

Vương Nhất Bác ngạc nhiên, đôi mắt mở to được tấm khăn đen che lại nên anh không thấy.

". . . Đến khi nào anh cảm thấy em đã ngoan trở lại khi đó anh sẽ thả em ra".

Tiêu Chiến bước ra khỏi phòng bỏ lại cậu một mình.

"Tiêu Tổng ngài. . ngài có gặp Nhất Bác không? A. . Anh ấy. . Hức hức. . Mất tích rồi. . Hic".

"Tạ Như, bình tĩnh đã, có lẽ em ấy đi du lịch giải khuây ở đâu đó thôi, sẽ về mà".

"Anh ấy đi mà không nói với em lời nào cả huhu. Em thật sự rất lo, trước giờ Nhất Bác đi đâu cũng đều nói em mà sao hôm nay lại. . Huhu".

"Không sao, khi nào em ấy về anh lập tức gọi cho em được không?".

"Ừn, cảm ơn anh".

"Ừm, giờ em an tâm ra ngoài làm việc đi".

"Vâng, tạm biệt".

Tiêu Chiến vẫy tay, nụ cười vẫn ở yên trên mặt, trơ mắt nhìn bóng dáng cô khuất sau cánh cửa với hai hàng nước mắt chảy dọc theo gương mặt xinh đẹp, nhoè đi lớp trang điểm.

"Đồ đàn bà ghê tởm, đừng hòng đụng tới em ấy".

Mỗi ngày Tiêu Chiến vẫn đều đặn mang thức ăn và nước uống vào chỗ cậu. Nhưng tuyệt nhiên cậu một hột cơm hay một giọt nước cũng không thèm đụng tới.

"Em đừng có lì lợm như vậy! Mau ăn cơm cho anh! ! !". Tiêu Chiến tức giận bóp lấy quai hàm ép buộc cậu há miệng

"Em không!".

"Được được em hay lắm".

Nói đoạn Tiêu Chiến quỳ trên giường, đối diện với cậu. Hai tay dứt khoát lột phăng hai lớp quần, lộ ra cây hàng còn đang yên giấc.

"Làm gì!?".

"Sụyt".

Tiêu Chiến trực tiếp leo lên người cậu, không khuyếch trương mà ngồi thẳng xuống côn thịt. Dùng huyệt động chật hẹp khô khan bóp lấy dương vật của cậu.

"A! ! ! !".

"Ư!".

"Đau, mau đứng lên!".

"Anh không".

Cậu cảm giác như cậu bé của mình sắp gẫy làm đôi, sướng đâu không thấy chỉ toàn là cảm giác đau điếng.

"Làm ơn, đứng lên đi. Em sắp gẫy rồi".

"Ha. . Em cứ lì như vậy thì hình phạt sẽ càng ngày càng nặng đó".

"Em sẽ ngoan mà mau ra đi".

Tiêu Chiến ở trên người cậu nhún nhảy kịch liệt cho đến khi bản thân thoải mái bắn ra.

Vương Nhất Bác vốn dĩ chả thấy sung sướng chỉ đơn giản chịu đựng đến khi anh vui vẻ rời đi.

"Giờ thì ăn cơm đi".

Anh mặc lại quần áo đàng hoàng. Cầm tô cơm múc từng muỗng đưa tới miệng cậu.

Đợi Vương Nhất Bác ăn hết tô cơm và uống hết nước lúc ấy Tiêu Chiến mới yên tâm rời đi.

Ngày qua ngày cậu phải chịu đựng những đợt hành hạ thô bạn từ anh. Đỉnh điểm nhất là hai lần. Lần đầu cậu xin anh cởi một bên dây trói để tự ăn và hứa sẽ không chạy đi.

Tiêu Chiến tin lời, đem dây trói bên tay phải cởi ra.

Đột nhiên có cuộc điện thoại gọi tới, anh phải ra ngoài nghe điện thoại. Nhân cơ hội cậu dùng tay cởi bịt mắt cùng với tay và chân còn lại. Xông thẳng ra cửa chạy đi.

Nhưng trớ trêu thay vừa bước ra khỏi cửa đã bị hại tên bảo vệ tóm lại.

Tiêu Chiến sau đó cũng trở về, nghe tin cậu có ý định chạy trốn. Trong đầu lại nghĩ là lo Tạ Như, anh tức giận, trực tiếp dùng gậy bóng chày làm bằng hợp kim thép đánh mạnh vào phần bắp chân. Tạo ra vết bầm rất lớn.

Vương Nhất Bác vì đau mà hét thất thanh đến lạc cả giọng. Phần bắp chân bị thương rất nặng khiến cậu đi chuyển chân khó khăn kể cả việc xoay người. Vương Nhất Bác phải chịu cảnh này đến hai-ba tuần.

Còn một lần, cậu nhất quyết muốn đi gặp Tạ Như chỉ để báo bình an và cậu thật sự là nhớ cô muốn phát điên lên. Tiêu Chiến lên cơn ghen dữ dội, nhưng lại nhẹ nhàng đồng ý với cậu rằng sẽ đưa cô về nhà chứ không cho cậu đi.

Vương Nhất Bác gật đầu, trong lòng vô cùng phấn khởi. Nhưng lần nữa đời không như là mơ, cứ ngỡ sẽ là cuộc gặp gỡ thật vui vẻ và hành phúc ấy vậy mà thứ cậu nhận được là cảnh tượng người cậu yêu thương bị hi*p d*m bởi một đám côn đồ ngay trước mặt cậu!

Tiêu Chiến ngồi kế bên, từ tốn thưởng thức nét mặt đau khổ của cô.

"Nhất Bác. . A. . Đừng nhìn. . . Hư hư. . Đừng nhìn nữa mà".

Vương Nhất Bác chỉ biết ngồi im trên giường không thể làm gì để cứu lấy cô, ánh mắt hằng lên tia lửa hận thù, mắt không biết vì xấu hổ hay tức giận mà đỏ đến muốn bật ra má, trong lòng chỉ toàn lời xin lỗi không thể nói ra.

Cậu phải nhìn cô bị hành hạ đến hơn hai tiếng sau, từ trong âm hộ chảy ra vô vàng dòng tinh trùng của nam nhân, cơ thể cô co giật liên hồi nằm dưới sàn nhà, trông không khác gì con búp bê tình dục bị chơi tới hỏng, thập phần đáng thương.

Tiêu Chiến đi lại nắm đầu cô nâng lên để chân không thể chạm vàk mặt đất, cả người cô yểu xìu, tứ chi và đại não cũng buông xuông, trên khắp người còn vài dòng tinh dịch trong nhớt nhát cực kì.

Tay trái đưa vào túi rút ra còn dao cắt giấy, anh le lưỡi liếm dọc phần lưỡi dao, ánh mắt dõi theo từng biểu cảm trên khuôn mặt cậu.

"Đừng! Tiêu Chiến xin anh dừng lại đi! Anh sẽ bị bắt vì giết người đó". Nhìn cũng hiểu tiếo theo anh định làm gì, Vương Nhất Bác hoảng hốt cầu xin anh niệm tình.

"Anh mới không sợ, mà em đấy. Có phải hay không rất lo cho cô ta". Tiêu Chiến đập đập dao vào bên má ửng đỏ của cô.

"Không! Em lo cho anh". Cậu biết nếu mình nói là lo cho Tạ Như thì kết cuộc của cô thật sự khó có thể tưởng tượng được.

Tiêu Chiến hài lòng buông tay để cô rớt xuống, đám đàn em sau khi ăn no lại vào làm việc, đem cô rời đi.

Tiêu Chiến bước về phía cậu, vui vẻ áp tay vào má Nhất Bác, nhẹ nhàng lướt theo đường xương hàm sắc bén.

"Ngoan lắm!".

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz