ZingTruyen.biz

[BJYX] Edit | Phong Lâm Hỏa Sơn | 风林火山

Chương 37: Truy kích

Bevan0515

Đổng Phi Phi cùng Phàn Giang lần lượt bị thương phải rời khỏi nhiệm vụ, tiểu đội Phong Lâm còn lại sáu thành viên. Sợ điều thêm người từ Đằng Châu đến mất nhiều thời gian, trước mắt Sát Khôn đã cách biên giới Lào rất gần rồi, bọn họ không có thời gian để hao phí. Đồng thời tay súng bắn tỉa của bọn chúng trong hành động bắt giữ Paka đã bị Tiêu Chiến đánh gục, đội lính đánh thuê còn lại sáu thành viên. Sầm Viễn cân nhắc mãi, quyết định không đợi thêm nữa. Tám giờ tối nay, phi cơ đưa tiểu đội Phong Lâm đến hướng mục tiêu, hạ dây thừng cách đó 3km, chờ các đội viên an toàn đáp đất, lập tức bay đi.

"Thời gian 2013, toàn đội chỉnh đốn xong, xin chỉ thị phát động lộ tuyến truy kích, hết!"

Tiêu Chiến từ bộ đàm nhận được hồi đáp của Sầm Viễn "Cho phép truy kích", hạ lệnh xuống nhóm đội viên, ba người một đội, Đỗ Lỗi dắt Thor đi đằng trước, dưới sự chỉ dẫn của bản đồ và khứu giác nhạy bén của Thor, cấp tốc xuất phát.

4km đầu tiên là bụi cây, bọn họ chỉ dùng 30 phút, nhanh chóng xuyên qua. Sau khi tiến vào rừng, tốc độ của Thor trở nên nhanh hơn, Tiêu Chiến biết đó là vì dấu vết của Sát Khôn càng lúc càng dày đặc, chứng minh bọn họ cách mục tiêu càng lúc càng gần. Vì vậy anh yêu cầu đội viên chậm lại cước bộ. Trần Vũ đã nhắc nhở qua, đội lính đánh thuê này rất thích gài mìn, thứ hai là trang bị của họ không tân tiến bằng quân địch, bất luận là súng ngắm hay súng tiểu liên, khoảng bắn cũng không xa bằng đối phương, kính nhìn đêm không rõ bằng bọn chúng. Điều này yêu cầu họ phải tận lực tiếp cận địch ở khoảng cách gần nhất, nếu không sẽ rơi vào tình huống không có cơ hội đánh trả.

Đội viên Báo Tuyết ở giai đoạn huấn luyện kỹ năng cao cấp cũng có chương trình học về chuyên môn gài mìn, vô cùng rõ ràng loại đường mòn mang đến cho người ta cảm giác 'tôi chỉ có thể đi qua con đường này' chính là địa điểm đặt mìn tuyệt hảo nhất. Ví như hiện tại hai bên trái phải đều là cây cối ngổn ngang, ở giữa có lối đi nhỏ hẹp quanh co. Lý Nhất Phàm phụ trách dò mìn liền sử dụng máy dò cầm tay phát hiện ra hai quả mìn, bọn họ đương nhiên không kịp tháo gỡ, chỉ có thể tạm thời đánh dấu lại, ký hiệu đại khái vị trí trên bản đồ, để quân đội Myanmar đến sau xử lý.

Ở trong rừng đi thêm 5km nữa, Thor đột nhiên trở nên nôn nóng bất an, cổ họng trào ra tiếng khò khè thở dốc, Tiêu Chiến có dự cảm đã cách quân địch vô cùng gần, nhưng lại cảm thấy rất hoang mang, Sát Khôn và đồng bọn bị phát hiện trốn trong rừng rậm từ năm giờ trước, chẳng lẽ trong năm giờ này bọn chúng chỉ chạy được 5km?

Anh gọi bộ đàm đến ban chỉ huy xác nhận, Sầm Viễn nói trên rada không phát hiện thêm tung tích của Sát Khôn.

"Mọi người chuẩn bị kỹ càng để ứng phó quân địch." Tiêu Chiến nhắc nhở đội viên: "Quân địch có thể đã đoán được đang bị chúng ta truy kích, có lẽ chúng đã chia ra hai tổ, một tổ phụ trách bảo vệ Sát Khôn tiếp tục chạy trốn đến Lào, một tổ ở lại phía trước cách đây không xa, chặn chúng ta lại."

"Tự động cắt giảm binh lực để chúng ta chia quân ra đánh", Bạch Xuyên Ninh cười nhạo nói, "Đám lính đánh thuê này cũng có tâm quá rồi."

Vương Nhất Bác nói: "Nhiệm vụ hàng đầu của chúng là hộ tống Sát Khôn đến Lào, hết cách mới phải làm vậy. Mỗi thành viên trong tiểu đội đều cần phối hợp hành động, một khi bị buộc tách nhau ra, uy lực nhất định sẽ suy yếu."

"Cho dù như vậy chúng ta cũng không thể lơ là." Ngữ khí Tiêu Chiến vô cùng nghiêm túc: "Phải biết rằng trang bị của chúng tốt hơn ta rất nhiều, hỏa lực cũng mạnh hơn. Hai người một tổ, giữ khoảng cách, tận lực đứng sau thân cây, để đối phương nổ súng có thể kịp thời ẩn nấp. Chúng ta phải nhanh chóng hạ gục đội cản đường, nếu không Sát Khôn chạy càng xa, trời chưa sáng sẽ vượt sang biên giới."

Vì thế đội hình biến thành Đỗ Lỗi và Lý Nhất Phàm dắt Thor đi đầu, Bạch Xuyên Ninh và Phó Nham cách 20m ở phía sau bên phải, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đi bên trái, sáu người theo hình tam giác vững chắc tiến về phía trước.

Rừng rậm vào ban đêm kỳ thật lại vô cùng náo nhiệt, tiếng côn trùng kêu và tiếng chim chóc hòa vào nhau tạo ra một loại yên tĩnh quỷ dị, nhóm đội viên hết thảy động tác đều khẽ khàng, ngay cả bước chân cũng yên lặng không một tiếng động, thẳng đến khi viên đạn lao ra khỏi nòng súng giảm thanh, cắt qua bầu trời đêm, bắn vào thân cây trước mặt Đỗ Lỗi.

"Đệt!"

Đỗ Lỗi và Lý Nhất Phàm nhanh chóng nấp ra sau, đồng thời cao giọng nhắc nhở đội viên: "Địch ở phía trước! Nâng cao cảnh giác!"

Càng nhiều đạn bay qua, tán loạn trong không trung, Tiêu Chiến ẩn nấp kỹ càng, liền hỏi Đỗ Lỗi: "Đối phương có mấy người?"

Cái cây trước mặt Đỗ Lỗi không đủ dày, súng đạn không ngừng đánh vào hai bên người, cơ hồ đã sượt qua quần áo, Đỗ Lỗi trong cơn mưa đạn gian nan nằm xuống sau gốc cây, lợi dụng ánh sáng nhạt nhòa của kính nhìn đêm xem xét tình hình phía trước.

"Không nhìn thấy quân địch!" Hắn nói: "Bọn chúng dùng nòng súng giảm tia lửa, ngay cả họng súng cũng không nhìn thấy!"

Chuyện lo lắng nhất đã xảy ra, bọn không nhìn thấy quân địch, lại ở dưới kính nhìn đêm tối tân của quân địch biến thành một đám bia ngắm sống.

Cho nên không thể lấy cứng đối cứng, không thể đánh mất lý trí hồ đồ xông lên dâng đầu đến tận miệng chúng, phải thông qua chiến thuật cùng sách lược để giải quyết vấn đề nan giải này.

Tiêu Chiến tự ra lệnh cho chính mình tỉnh táo, lính đánh thuê tổng cộng có sáu người, Sát Khôn không có khả năng đi một mình không người bảo hộ, lính đặc chủng đã quen với việc tránh đạn, đặt giả thiết đi cùng Sát Khôn có hai tên, vậy ở nơi này sẽ còn lại bốn tên địch. Nhìn mật độ dày đặc của đường đạn, có thể suy ra khoảng cách của bốn kẻ này không tính là xa.

"Bao vây chúng!" Tiêu Chiến hạ quyết tâm, bắt đầu bày binh bố trận, "Nhất Bác, Tiểu Bạch ở lại, cùng Lý Nhất Phàm ba người hợp lực kiềm hãm hỏa lực của quân địch, Phó Nham bọc đánh từ bên phải, tôi ở bên trái, chúng ta đem chúng bao vây lại!"

Nhóm đội viên cùng lúc gật đầu, Tiêu Chiến trước khi xuất phát liền nhìn sang người bên cạnh mình một cái, Vương Nhất Bác ghìm súng quỳ một chân ở phía sau thân cây, tư thế chuẩn bị nổ súng, tầm mắt hai người chạm nhau, cùng lúc mỉm cười.

"Anh ở phía trước đợi em." Tiêu Chiến nói.

"Được." Thanh niên trả lời: "Rất nhanh sẽ đi tìm anh."

Phải cảm tạ sự rậm rạp của cánh rừng này, chắn cho bọn họ không biết bao nhiêu viên đạn, Tiêu Chiến và Phó Nham thành công đi sang hai bên, tìm vị trí ẩn nấp, dùng ống ngắm tầm nhìn xa 200m của súng trường vẫn không thấy được quân địch, chứng tỏ bọn chúng ở xa hơn 200m, lựu đạn không thể dùng được, biện pháp hữu hiệu duy nhất chính là tìm ra vị trí chuẩn xác của bọn chúng, sau đó dùng súng trường hoặc súng ngắm xử lý.

Làm thế nào để không cần tiếp cận vẫn hạ được địch?

Tiêu Chiến không khỏi cảm thấy bất lực với đống trang bị lạc hậu mười năm như một của nhà nước phát cho này, không nhịn được than oán với Sầm Viễn qua bộ đàm: "Kính nhìn đêm này nên về hưu rồi đó đội trưởng, về sau có thể cho chúng em trang bị tân tiến hơn không? Loại kính ba mắt trong phim Mĩ cũng đỉnh lắm đó."

Sầm Viễn lập tức trả lời: "Hoàn thành nhiệm vụ an toàn trở về, anh cho mấy cậu kính bốn mắt."

Tất cả mọi người đều cười, nhưng cười xong thì vẫn phải giải quyết vấn đề, bị ngăn chặn lại ở đây, Sát Khôn chạy mỗi lúc một xa, phải làm sao bây giờ?

"Tiểu Bạch", Vương Nhất Bác đột nhiên đặt câu hỏi vào bộ đàm, "Có phải chỉ cần quân địch có động tĩnh, súng ngắm của cậu có thể khóa mục tiêu, sau đó xử lý chúng?"

"Tôi chắc chắn." Bạch Xuyên Ninh trả lời: "Nhưng làm thế nào thì chúng chịu di chuyển?"

"Chọc mù 'mắt' của chúng, xem chúng còn có thể tiếp tục bất động nữa không?"

Tiêu Chiến hơi giật mình, bỗng chốc sáng tỏ, ngay cả bản thân đang cười phát ngốc cũng không ý thức được, anh hỏi: "Ý là, nhắm vào kính nhìn đêm của chúng trước?"

"Không sai. Nếu trang bị của ta không so được với chúng, thì đơn giản ép chúng từ bỏ trang bị đi! Tay súng bắn tỉa của bọn chúng đã chết, Tiểu Bạch là lính chuyên nghiệp, so kính nhìn đêm không bằng, chẳng lẽ so mắt trần cũng không bằng?"

Người yêu của anh, luôn là một bạn nhỏ dũng cảm không sợ trời không sợ đất, lại tinh quái như vậy đó.

"Mọi người gỡ kính nhìn đêm xuống. Ánh mắt có thể cần hai phút để thích ứng, tốt rồi thì báo cho tôi biết." Tiêu Chiến chỉ huy nói: "Nghe khẩu lệnh của tôi, mọi người cùng lúc ném bom sáng và lựu đạn của mình vào giữa vòng vây, ánh lửa mạnh cùng nhiệt độ cao sẽ tạm thời vô hiệu hóa kính nhìn đêm của chúng, bọn chúng sẽ trở thành người mù trong hai phút. Chúng ta lợi dụng khoảng thời gian này toàn lực tiến công, Tiểu Bạch ở lại đằng sau, quân địch nhất định sẽ đuổi theo chúng tôi, cậu chớp lấy thời cơ khóa chết mục tiêu. Ai có vấn đề gì không?"

"Không thành vấn đề!"

"Thật sự là ảo diệu!" Bạch Xuyên Ninh cảm thán: "Tôi giống như quay về thời của ông nội tôi vậy, cái gì cũng không có, mà dám liều chết đánh giặc. Khi đó chủ tịch Mao đã nói qua, trong chiến tranh quan trọng nhất là người chứ không phải trang bị, hiện tại tôi tâm phục khẩu phục!"

Thời điểm nhất cùng nhị bạch* còn chẳng sợ, hiện tại há lại sợ. Quân tình nguyện ở trời băng đất tuyết ăn đói mặc rách còn không sợ, bọn họ vì sao phải sợ? Người Trung Quốc vĩnh viễn không đi khi dễ người khác, nhưng cũng sẽ không để người khác bắt nạt đến tận cửa nhà mình. Tự cổ chí kim, xưa giờ đã vậy.
*Nhất cùng nhị bạch: một nghèo hai trắng, ý chỉ thời lạc hậu, khoa học kĩ thuật kém phát triển.

"Mặt đất gập ghềnh, mọi người khi chạy phải cẩn thận." Tiêu Chiến từ trong túi lấy ra bốn quả bom sáng, "Ba, hai, một, hành động!"

Anh đứng dậy ném ra quả thứ nhất, ánh lửa lan ra 30m, tiếp theo ném quả thứ hai, phía sau lần lượt truyền đến tiếng nổ mạnh, đêm tối bị chiếu sáng như ban ngày, thanh âm dần dần biến mất, phản ứng của quân địch không nằm ngoài dự đoán của bọn họ, hai phút mất đi thị giác, cho dù lập tức tháo kính nhìn đêm xuống, mắt thường vẫn cần thời gian để thích ứng với ánh sáng. Cho nên năm người thuận lợi tiến lên phía trước 200m tìm được vị trí ẩn nấp, lúc này tiếng súng đạn lại vang lên, nhưng âm thanh của súng ngắm cũng kịp lúc mà đến, đó là tiếng súng của Tiểu Bạch.

"Xử lý được hai tên!" Tiếng của Tiểu Bạch từ bộ đàm truyền đến, "Còn hai tên đang bỏ chạy!"

"Tiểu Bạch vòng qua bên trái tập trung lại đi, chú ý tránh đường đạn!" Tiêu Chiến hét: "Đội viên còn lại quay đầu, giết chúng!"

Bởi vì khoảng cách đủ gần, thân ảnh quân địch chạy trốn dưới ánh trăng thập phần rõ ràng, nhóm đội viên lấy thân cây làm khiên chắn, tập trung toàn lực vào mục tiêu, rốt cuộc thành công bắn chết hai tên địch còn lại.

Nửa phút sau, Bạch Xuyên Ninh ôm súng bắn tỉa của mình đuổi tới, Tiêu Chiến một lần nữa tập kết đội ngũ, báo cáo đơn giản với Sầm Viễn xong, lại cấp tốc truy kích về phía trước.

Trong bốn người chết kia không có James, nói vậy đội trưởng đám lính đánh thuê đang tự mình hộ tống Sát Khôn trốn chạy. Tên lính cướp xe của cảnh sát, ném lựu đạn làm bị thương Phàn Giang cũng không có trong bốn người đó.

Muốn bắt Sát Khôn, càng không muốn buông tha bọn chúng. Nếu người tốt không thể cả đời bình an, vậy ít nhất cũng phải khiến kẻ ác trả giá thích đáng.

Vì Đường Chiếu, vì Phàn Giang, vì toàn bộ đám trẻ bị bọn chúng chà đạp, Tiêu Chiến muốn, kẻ ác phải trả giá.

-------------------
Editor:
Ngồi gõ chương này mà gay cấn muốn xỉu luôn, chương sau chắc còn gay cấn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz