ZingTruyen.biz

(BJYX/ĐOẢN) NHẬT KÝ TUỔI 20

Chương 2 "Cô ca sĩ"

__My_My__

Chiếc áo sơmi này lại có mùi nước hoa lạ.

Tôi chẳng rõ!

Nhưng đã vài tháng nay anh không dẫn người tình một đêm nào về nhà cả. Có lẽ Nhất Bác đến khách sạn, có lẽ anh nhận thức được ...

Trong nhà có tôi, một cậu con trai mới lớn, chưa trải sự đời. Không nên dạy hư... anh đã từng hỏi vài câu tế nhị mà bản thân tôi vẫn chưa ngờ tới.

"Em làm qua chuyện này chưa? Cảm giác cũng tuyệt đúng không?"

Lúc ấy tôi bẽn lẽn tựa như mấy cô thiếu nữ trong tình thế bị hỏi khó. Đôi má ửng hồng ... vừa cười vừa đáp.

"Em không biết gì về nó cả, đến nắm tay vẫn chưa từng"

"À! 20 tuổi? Trai tân ư? Em ngoan hơn anh tưởng!"

Thế là sau lần trò chuyện ấy, Nhất Bác không hề dẫn thêm một ai về bông đùa trên giường nữa.. có lẽ vì tôi! Quá khờ!

Vậy là anh hiểu sai rồi, tôi không ngu ngơ đến thế đâu. Vì..

... Ba cũng hay dẫn tình một đêm về nhà. Tiếng rên rỉ, tiếng "ưmmm ahh" của phụ nữ làm tôi ghê tởm. Nói đúng hơn, tình dục thật ghê tởm.

Bỏ vài cái quần tây vào máy, còn chiếc áo sơmi trắng này sẽ giặt tay. Trong lúc giặt, não lại chạy lung tung mơ tưởng đến một tình yêu ngọt ngào. Đáng ra tôi nên chọn làm gia sư thay vì công việc làm thêm tẻ nhạt này. Nếu ba, mẹ biết được sẽ giết tôi mất.

Vậy sao còn đi làm thêm?

Vì nghèo, không! Gia đình tôi rất giàu - như anh - kẻ tám lạng người nửa cân. Nhưng ngẫm nghĩ sáng đi học, tối về chẳng làm gì trốn chui trong căn nhà rộng sẽ bị đần.

Làm thêm? một công việc khá xoàng - là osin?

Đơn giản, tại chủ nhà đẹp trai.

Ngoài cặm cụi lau dọn ra, tôi còn có thể ngắm anh.

_________________

Ở trường, tôi rất trội!

À, tôi học thanh nhạc - năm ba đại học - tức là đã 20 tuổi.

Còn cô ấy, ý tôi là Helen năm nay đã ngoài 25. Hình như nên gọi là chị mới phải!

Vâng! chị ấy, không theo đuổi thanh nhạc.

Nhưng làm ca sĩ...

Bởi hát hay, có tài và vô cùng xinh đẹp.

Có lẽ vì ba thứ đó nên chị ấy hiện giờ rất nổi tiếng. Còn tôi, không ước mơ cao - chỉ nhỏ nho làm một thầy giáo.

Lúc trước ngoài học hành ra tôi có thể chạy theo đoàn làm phim của ba. Vào vai quần chúng tìm niềm vui hay phụ ba ghi ghi chép chép mấy thứ bản thân không hiểu cho lắm.

Ba là đạo diễn - tôi rất tự hào cho dù mấy bộ phim của ông nhạt nhẽo. Chiếu ở rạp lại cháy vé...

______________

Nhớ lại, cuối tháng 3 anh trở lại Bắc Kinh. Gần 15 ngày chinh chiến trong căn phòng cấm ấy tôi khám phá được rất nhiều thứ. Vô số kỷ vật mà đàn ông ít ai giữ.

Nhất Bác giữ cả nhật ký của người khác, mấy tấm hình đôi lứa trên giường trông khá đáng yêu và sung mãn. Nói chung mấy đoạn ghi lại từ máy quay cầm tay tôi xem qua hết rồi, qua thời gian gần 5 năm mà chúng vẫn nguyên vẹn đấy. Nhất Bác rất trân trọng.

Hay chẳng hề đụng đến?

Tôi khám phá được rất nhiều điều, rằng anh rất yêu chị - Helen - cô ca sĩ.

Cũng trong khoảng thời gian ấy có trên dưới 10 lần mấy cô gái lạ đến gõ cửa nhà tìm Nhất Bác, nhìn tôi trong bộ đồ ngủ thoải mái ra chào liền thét toáng lên. Còn hỏi "cậu là em trai của anh ấy à?"

Thế mà tôi cười cười rồi gật đầu nữa chứ.

Có người sẽ ngoảnh mặt đi về, cũng có vài cô mất hết liêm sỉ bước lại sờ soạn cơ thể tôi. Nhờ vẻ mặt đơ như pho tượng, nếu không xém tý là bị cướp mất đời trai tân luôn rồi đấy ... hú hồn ... may thật...!

_____________________

Vì cuộc gọi, có người nói tôi vô tâm nên phải lê thân đến phim trường - ông đạo diễn li dị vợ có một đứa con trai cưng (là tôi) chủ nhân của mấy thước phim nhạt nhẽo, kịch bản chán phèo .... - đang phụ ghi ghi chép chép, thì cô diễn viên chính xuất hiện..

Là chị ấy!

Ba dẫn lại giới thiệu với tôi.

"Chị này là Helen, sẽ vào vai cô sinh viên nghèo vượt khó"

Đôi mắt không rõ thâm sâu của tôi, bắt đầu lướt ...

Sinh viên nghèo đi tất lưới, mặc váy ngắn.

Sinh viên nghèo trong đôi môi đỏ chót, chân mày nâu đậm, khuôn mặt phủ đầy phấn.

Hừ! Đúng là ba, chỉ có thể là ba mới chọn chọn được cô sinh viên nghèo như thế này thôi.

Tôi cười mỉa mai, nhưng biểu hiện ra lại rất thân thiện tay còn chìa ra phía trước.

"Em chào chị"

"Vâng chào em, đúng như lời kể của đạo diễn Tiêu ... rất đẹp trai ha"

Helen không nhận ra tôi.

Vì chúng tôi đã từng gặp nhau một lần tại nhà Nhất Bác. Với vai trò là một giúp việc, thật may!

Trong lần Helen đến nhà anh, tiếng gõ cửa vang lên người ra mở là tôi. Chị ấy còn mang theo vài hộp thức ăn, lướt qua kẻ chắn cửa vào trong. Tay giơ chúng lên cười thật tươi với anh nói.

"Em có làm cơm cho anh nè"

"Em đến làm anh bất ngờ lắm đó"

Anh hạnh phúc tiến đến, hai người ôm nhau thật say đắm. Tôi lặng lẽ đóng cửa căn hộ và tiếp tục phủ bụi trên cửa sổ. Nhưng não lại đặt ở bàn ăn đầy kia, chỉ là nó đói bụng thôi.. đúng không?

Helen đứng dậy đi lại góc tủ lấy hộp khăn giấy sẵn ngẩng nhìn kẻ lạ mặt vẫn lau lau quét quét cất lời.

"Em là ai vậy?"

"Em giúp việc nhà"

Anh cũng lưu mắt nhìn sang, đũa thức ăn chuẩn bị đưa vào miệng bỗng sựng lại vài giây. Chị ấy mỉm cười, cầm hộp khăn giấy trở về bàn sẵn tiện nói.

"Em trai lại đây ăn luôn nè, chị nấu nhiều lắm"

"Em hả?"

"Đúng rồi, còn ai nữa đâu"

"Em không đói, anh chị ăn đi ạ"

Bản thân hiểu, chị ấy rất ít thời gian cho anh. Nếu tôi ngồi cùng bàn lại phá không khí sẽ chẳng hay. Nhưng Nhất Bác lại lên tiếng.

"Lại đây, lúc nãy nhóc nói học xong là chạy sang đây liền mà"

Có lẽ họ không phân biệt thân phận giữa giúp việc và chủ nhà. Tôi cũng ngừng lau, dạ một tiếng, rửa vội đôi tay và ngồi đối diện anh và chị ấy.

Chén cơm đầy được đặt trước mặt kèm theo đôi đũa, họ rất nhiệt tình. Chỉ biết gằm mặt mà ăn thôi, vì khung cảnh trước mắt khiến tôi khó chịu.

Chị gắp một con tôm bỏ vào chén Nhất Bác, cười tươi nói.

"Anh ăn nhiều vô, trông anh gầy quá rồi"

"Chắc là gầy vì nhớ em"

Anh gắp nó chẳng chút chần chừ định bỏ vào miệng, thì bị đôi đũa khác lướt ngang cướp mất. Hai người đều nhìn về hướng này với ánh mắt ngạc nhiên, tôi nhai nó vờ cười giả lả.

"Chị nấu ăn rất ngon, em thích món này lắm"

Vờ ăn thật ngon miệng, họ đồng lúc bật cười, thế là anh nói.

"Nhường nhóc hết món này luôn đó"

Nhất Bác thật rộng lượng, bị kẻ khác cướp ngang món ăn chính tay người yêu làm vẫn vui vẻ. Nhưng Helen quên rồi, anh bị dị ứng tôm không thể ăn chúng.. vô cùng trùng hợp và tôi cũng vậy....

Dĩa thức ăn như sinh mạng được chuyển về phía này, là chính tôi tự chọn... chọn cái khó về mình. Xếp đũa ngay ngắn, bắt đầu bỏ vỏ, ăn từng con rất vui vẻ, không được tỏ ra biểu hiện khác thường nào. Chẳng hiểu sao, lại ngu ngốc đến vậy.

Kết thúc bữa ăn anh và Helen ra xem tivi, xem mấy chương mà chị tham gia. Tôi rửa chén, cái công việc khá quen thuộc.. thế mà hiện giờ đôi tay không thể làm được.

"Nhà em có việc bận, em xin phép về trước nha" tôi bước ra từ gian bếp hơi cúi đầu nhỏ giọng.

"Không sao, em về đi"

Nếu anh không cho, tôi cũng về bởi vì cơ thể chẳng cho phép tiếp tục ở lại. Phải công nhận nếu bản thân học làm diễn viên có lẽ sẽ nổi tiếng... tôi diễn quá xuất sắc.

Thật điên rồ!

Cứ nghĩ sẽ nổi mẩn đỏ hay bị ngứa môi là cùng cực. Thế mà những điều biểu hiện là sốc phản vệ. Chỉ vừa xuống đường lớn như có thứ gì chặn ngang làm tôi chẳng thể thở được.. làn da nhạt màu.. hai chân lảo đảo phải dựa vào cột đèn đường để giữ thăng bằng. Thêm ít lâu, cả thân dần dần trượt xuống .. có lẽ là mất ý thức.

Đến khi tỉnh lại đã thấy mình nằm ở nhà ba rồi, còn có bác sĩ Trần cạnh bên. Ông ta xoa đầu tôi mà hỏi.

"Không muốn sống nữa hả nhóc?"

"Cháu chỉ muốn thử"

Ông đạo diễn - ba tôi - đứng đằng xa xoay người bước lại nói lớn.

"Não con có vấn đề à?"

Ba nói đúng, não tôi bị úng nước rồi... vì Nhất Bác... nếu không, người nằm trên giường bệnh là anh - người yêu của Helen.

Trở lại với hiện tại sau khi cái màn chào hỏi gượng gạo giữa con đạo diễn và diễn viên. Tôi cũng xin phép ra về, giả sử ở lại không chừng sẽ vào vai quần chúng cho xem. Nhưng tôi đâu thích làm vai phụ cho chị ấy, bởi vì bây giờ đã là vai phụ rồi.

_________________

Hết chương 2

Còn tiếp

___my__



















Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz