ZingTruyen.Asia

Biên Niên Sử Ác Ma (The Evillious Chronicles)

Phần 17: Kế hoạch 「MA」 thứ hai

Shauna368

       

Eve đang từ vui mừng chuyển sang ngạc nhiên rất nhanh, rồi cô giận dữ nói với Adam "không được, khó khăn lắm em mới tìm được chúng, em sẽ không  trả chúng lại đâu."

Đúng như thế, cô đã mất đi hai đứa con của mình, nay cô lại tìm thấy món quà trời cho thế này, dễ gì mà cô có thể từ bỏ được thứ mà cô đã khao khát muốn có suốt bấy lâu nay chứ. Ôm lấy hai 'thứ quả' ấm áp trên tay, cô phải giữ lấy chúng, bằng mọi giá cô sẽ không đưa chúng cho bất kì ai.

Một người mẹ mất đi hai đứa con một lúc, cảm giác đau đớn đến tột cùng ấy liệu có ai thấu hiểu được. Và bây giờ người mẹ ấy lại tìm thấy hai đứa trẻ bị bỏ rơi trong rừng, cảm giác đau xót ấy lại tràn về, thử hỏi cô có thể bỏ mặc chúng lại sao, bỏ mặc những đứa trẻ mới sinh ở giữa khu rừng này sao.

Adam vẫn cố gắng thuyết phục Eve "em à, em hãy suy nghĩ thử xem, cảm giác của người mẹ mất đi đứa con của mình thế nào, chắc em phải hiểu rõ hơn ai hết mà."

Vừa nói Adam vừa tiến lại gần Eve khiến cô giật mình lùi lại, và cô đã chạm đến cánh cửa rồi, không thể bước tiếp nữa. Cô nói lại "anh, đừng lại gần đây."

Adam dừng lại nhưng vẫn tiếp tục nói "Eve, nghe anh nói đi. Chắc chắn người mẹ của những đứa trẻ này cũng đang cảm thấy giống như anh vậy đó. Nếu em làm như vậy thì chẳng khác nào em cũng như kẻ đó năm xưa vậy."

Những lời nói của Adam đã đánh động được Eve 'ôi Chúa ơi, con sẽ không thể nào được tha thứ bởi tội lỗi con đã gây ra bằng chính đôi tay này'.

Nhưng bỗng nhiên hình ảnh quá khứ lại tràn về, hình ảnh một bóng đen xé những đứa con của cô ra, và bóng đen ấy là thứ đã đuổi theo cô khi nãy, phải cô đã tự thề với mình rằng, cô phải giết nó, trả thù cho những việc mà nó đã gây ra với đứa con của cô. Phải, cô đã làm được, lấy đi những đứa con của nó và giết chết, để nó có thể trải qua nỗi đau mà cô đã phải hứng chịu.

"Eve, em nghe lời anh lần này đi, hãy trả những đứa trẻ này lại cho người mẹ của chúng đi, mẹ của chúng chắc cũng đang rất lo lắng tìm chúng đấy."

Eve nổi giận lên, lớn tiếng nói với Adam "không được, tại vì nó đã..."

Chưa kịp nói hết câu thì Adam đã chặn lại "ơ kìa, cái áo choàng của em đâu."

Eve giật mình sờ lên đầu mình thì mới phát hiện cái áo đã biến mất. Adam nhớ lại lúc Eve vừa về, cô thở hổn hển như vừa thoát khỏi thứ gì đó, anh lập tức chạy ra ngoài xem chuyện gì đã xảy ra vì anh biết trong cái áo choàng của Eve có thứ gì.

Mở cửa bước ra ngoài, anh bàng hoàng khi thấy một cô gái mặc một chiếc váy dài màu đỏ với mái tóc nâu đang nằm trước cửa nhà anh, một con dao cắm vào ngực, những vệt máu lăn dài trên nền đá lạnh. Anh không tin được vào mắt mình nữa, chỉ vì nỗi mất mát quá lớn, chỉ vì muốn giành được thứ mình muốn mà Eve đã ra tay sát hại cô gái kia sao.

"Eve, tại sao em lại làm như vậy?"

"Anh hãy nghe em giải thích, nó chính là kẻ đã lấy đi mạng sống đứa con của chúng ta, em chỉ ... em ..."

Eve cũng không biết phải nói như thế nào nữa, vì mọi chuyện lúc đó xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức cô chỉ hành động theo phản xạ của mình. Đến lúc cô định thần lại thì mọi chuyện đã qua rồi.

Adam từ từ bước lại chỗ thi thể của cô gái, anh cúi xuống để nhìn cho rõ. 'Đúng là cô gái hôm đó rồi'. Anh đang hồi tưởng lại mọi chuyện trong quá khứ, kế hoạch MA và sự chuyển sinh Song Sinh Thần, những thứ mà anh đã muốn quên hết đi để sống một cuộc sống bình yên.

'Seth Twiright, ngươi vẫn chưa từ bỏ sao'.

Ngay lúc này đây, tại tháp đồng hồ Lullaby, khúc nhạc du dương của chiếc hộp nhạc lại vang lên "lu li la lu li la". Một chàng trai với mái tóc nâu, đeo kính, khoác trên người chiếc áo khoác dài màu nâu nhạt đang nói với một cô gái nhỏ hơn mình, tóc màu hồng và mặc một bộ quần áo màu đỏ "Irina, em hãy nghe thử xem, đây chính là âm thanh tuyệt vời nhất mà anh đã từng tạo ra."

"Em biết anh Kiril của em rất giỏi mà" cô gái thích thú trả lời, rồi nhắm mắt lại, ngả đầu vào vai anh và tận hưởng khúc hát ru tuyệt vời mà anh trai cô đã tạo nên.

Trở lại vào ngày đó, ngày mà Meta đã bị bắt vì tội đột nhập vào Nghiên Cứu Sở và giết chết Thần Huyền. Cô bị giam trong ngục tù tăm tối, bốn bức tường đá lạnh lẽo u ám.

'Tại sao mình có thể làm một chuyện khủng khiếp như vậy chứ' Meta nghĩ khi cô đang ngồi trong góc của căn phòng đá tối tăm. 'Mình làm vậy là đúng hay là sai, tại sao không ai nói cho mình biết'. Hàng loạt những câu hỏi hiện ra trong đầu cô nhưng cô không thể nào hiểu được. Giờ chỉ còn biết ngồi chờ cái chết đến với mình thôi, tội của Meta chắc chắn sẽ bị tử hình, cuộc đời của cô đến đây là hết.

Ngày qua ngày, Meta đã không thể nhìn thấy ánh mặt trời, lúc nào trước mắt cô cũng chỉ là căn phòng nhỏ tối tăm, lạnh lẽo, ẩm thấp. Meta ngã gục xuống sàn, lúc này đây cô đã kiệt sức vì đói và khát, có lẽ cô sẽ chết trước khi người ta mang cô đi hành quyết. Cái chết đã cận kề trước mắt, mọi thứ xung quanh mờ dần đi.

Và Meta nghe thấy tiếng mở cửa, một bóng trắng bước vào, giơ tay ra trước mặt cô. "Thiên thần sao, mình đã chết rồi à, đây là đâu, thiên đường hay địa ngục?" đến nói cô cũng cảm thấy mệt mỏi, và cô nghe tiếng nói phát ra từ bóng trắng ấy

"Tôi là người, cô còn sống, và đây không phải thiên đường hay địa ngục gì hết, đây là nhà ngục dưới tầng hầm của Nghiên Cứu Sở."

Rồi Meta cảm thấy như có một nguồn sinh lực mới chảy vào cơ thể mình. 'Nước', phải, người đó đã đến bên cạnh cô và đưa nước cho cô uống. Rồi người đó để lại một chiếc túi nhỏ rồi bảo "trong đây là thức ăn, tôi biết cô đang rất cần nó đúng không."

Nghe đến thức ăn, Meta cố hết sức ngồi dậy mở chiếc túi ra, trong đó là mấy chiếc bánh mì cùng với bình nước. Cô ăn ngấu nghiến thấy mà thương.

Rồi người kia nói "hôm nay cô cứ nghỉ ngơi lấy sức khỏe đi, hôm sau tôi sẽ đến để chúng ta cùng nói chuyện về tương lai của cô" rồi bước đi mất.

Meta chỉ kịp nhìn thấy người đó mặc áo choàng trắng che kín người trước khi đi mất. Nhưng chuyện đó lo sau, cô phải lo ăn uống đã, dù gì thì cũng phải lo cho sức khỏe của mình trước. Ăn xong, Meta nằm ngủ một giấc, trước khi ngủ cô nhớ lại lời nói của người khi nãy.

'Tương lai của mình ư, hắn ta đến báo trước cái chết của mình à. Vậy thì còn cho mình ăn làm gì, chẳng lẽ là bữa ăn cuối cùng của mình'.

Suy nghĩ những điều đó làm cô không thể nào yên giấc được, và những việc làm tội lỗi của cô lại xuất hiện nữa. Cảnh tượng một người phụ nữ gào khóc giữa vũng máu rằng cô ta không tìm thấy con của mình. Và cô cứ nằm trằn trọc như thế cả 'đêm'.

Hôm sau, đúng như lời hứa, người mặc áo choàng trắng ấy lại xuất hiện. Và anh ta nói với Meta "như đã nói tôi đến đây để bàn với cô một chuyện. Chắc cô cũng nghĩ là mình cầm chắc cái chết trong tay rồi đúng không?"

Trong ngục tối nên Meta cũng chưa nhìn rõ khuôn mặt hắn ta, biết bộ đồ ấy và giọng nói ấy đúng là người đàn ông hôm qua. Cô nói lại bằng giọng khinh miệt "hừ, ngươi đến chỉ để báo cho ta tin này thôi sao."

"Làm gì mà dữ thế, tôi chỉ định nói là tôi có cách giúp cô thoát khỏi nơi này thôi."

"Thật sao, anh có cách à?"

"Phải, nếu như cô chịu thỏa thuận làm cho tôi một việc thôi thì tôi hứa sẽ cho cô được sống và trả lại tự do cho cô."

Meta ngồi bật dậy "sao, là việc gì, anh mau nói đi."

Rồi anh ta nở một nụ cười bí hiểm "cô đã phá hoại kế hoạch MA của chúng tôi nên, tất nhiên rồi, cô phải chuyển sinh ra cặp song sinh cho chúng tôi."

Meta đứng bật hẳn dậy, lần này thì cô giận dữ "không đời nào, chúng tôi đã biết âm mưu của các người rồi, và chúng tôi sẽ không tiếp tay cho các người đâu. Tôi sẽ không phản bội lại Pale đâu."

Anh ta bước lại gần Meta và nói tiếp "vậy thì cô có muốn gặp lại Pale không."

Meta hết sức ngạc nhiên khi thấy khuôn mặt người đó, một hình bóng quá quen thuộc, cô khẽ gọi "Pale, anh."

Anh ta cười rồi đáp "tôi không phải Pale, tôi là Seth Twiright. Sao cô hãy suy nghĩ kĩ đi, chuyển sinh ra cặp song sinh và trở về với Pale hoặc là chờ ngày chịu chết."

Meta đáp lại nhưng cúi gằm mặt xuống "tôi còn được lựa chọn sao."

"Vậy là cô đồng ý?"

Meta gật đầu. Rồi Seth ra hiệu cho cô đi cùng với anh vào một căn phòng. Và kế hoạch MA thứ hai bắt đầu được tiến hành.

Sau khi đã chuyển sinh xong, Seth bảo với Meta rằng "bây giờ chỉ cần đợi cặp song sinh lớn lên thôi, nếu không có chuyện gì bất trắc thì cô sẽ được tự do."

Meta vẫn đang được giữ lại tại Nghiên Cứu Sở chờ ngày được thả. Hàng ngày, cô vẫn đến thăm hai đứa con của mình. Nhìn hai hạt giống lớn lên trong ống ngiệm, cô đột nhiên thấy thương cho chúng quá.

Hình ảnh ống nghiệm ấy lại khiến cô nhớ về quá khứ, cô cũng từng được sinh ra trong ống nghiệm như thế này, và mọi người chỉ xem như những công cụ phục vụ cho họ. Và sắp tới đây những đứa con của cô cũng thế.

'Không đời nào, những đứa con của mình, mình sẽ không để mọi người xem chúng như những món đồ chơi'.

Rồi cô lại tưởng tượng ra cảnh những đứa con sẽ bị người ta lấy mất đi, ngay trước mắt của cô nhưng lại không thể làm gì được. Và giờ thì cô đã hiểu được cảm giác mất đi con của mình nó đau đến nhường nào. Nhưng cô phải trở về với Pale, nhưng cô cũng không muốn bỏ hai đứa con của mình lại.

'Làm sao bây giờ, mình phải làm gì đây'.

Đứng trước ngã rẽ, một bên là con của cô, một bên là người mà cô yêu thương nhất, cô không biết phải chọn bên nào nữa.

Và một suy nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu cô 'mình sẽ chọn cả hai'.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia